Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7

Chương 19 : Gia Cát Lượng Himanami

4 Bình luận - Độ dài: 10,131 từ - Cập nhật:

Nói cho cùng, chuyện đúng sai cũng chỉ là quan điểm tương đối trong một phạm vi giới hạn.

Tôi tặng Miyamae một đôi đũa thành cặp.

Tôi đeo kính trước mặt Tachibana.

Tuy đó là những hành động đúng đắn và chân thành với hai người họ, nhưng xét trong mối quan hệ giữa tôi và Tono thì lại hoàn toàn sai trái.

Sự "mơ hồ" trong lòng tôi chính là nằm ở tính tương đối ấy.

Tono là một người bạn gái rất tuyệt vời.

"Kirishima, cố lên nhé!"

Tono cổ vũ tôi.

7b337664-9ac1-44fd-8582-3480087bf62a.jpg

Chuyện này xảy ra vào buổi sớm. Cả hai đang chạy bộ dọc theo con đường Triết học.

Gần đây Tono bận lắm. Cô ấy không chỉ tham gia câu lạc bộ ở trường đại học, còn là vận động viên trọng điểm được tăng cường huấn luyện. Tono liên tục vượt qua các vòng tuyển chọn, rồi phải đi tập huấn và thi đấu khắp nơi, nên thường xuyên vắng mặt.

Thế nhưng tối hôm qua, hiếm hoi lắm cổ mới có thời gian rảnh. Chúng tôi cùng ăn tối, sau đó tôi qua phòng Tono ngủ lại. Cả hai ôm nhau ngủ ngon lành.

Nhưng sáng dậy thì cổ đã không còn trên giường.

Nhìn kỹ mới thấy Tono đang mặc đồ chạy bộ, ngồi duỗi người trong phòng. Thấy tôi tỉnh dậy, ánh mắt cổ liền bừng lên ngọn lửa và nói:

"Kirishima, mình chạy bộ nhé!"

"Hể? Trời lạnh muốn chết mà."

"……"

Và thế là tôi bị lôi khỏi giường.

Có vẻ cổ đang lo cho sức khỏe của tôi.

"Kirishima dạo này nhìn hơi thiếu sức sống á. Học hành nghiêm túc là tốt, nhưng cũng phải giữ sức khỏe nữa nha!"

Thế là, lớp học chạy bộ của Tono chính thức khai giảng.

"1, 2! 1, 2! Vung tay mạnh hơn nữa đi!"

Cô ấy dùng đầu ngón tay chọc vào lưng tôi.

"Tono, nghiêm khắc quá rồi đó!"

"Hể? Tốc độ này còn chậm hơn cả bé tiểu học nữa đó nha?"

"Hể? Anh đang chạy hết sức rồi mà cảm giác cứ như đang chạy nước rút á!"

Tốc độ chạy hiện tại của tôi chắc khoảng 8 phút một kilomet. Mà theo lời kể, Tono nếu chạy một mình, kể cả không nghiêm túc cũng có thể hoàn thành 1 kilomet trong khoảng 4 phút.

Thực tế là, giờ đây cô ấy trông vô cùng thong thả.

Lâu lâu lại hô lên "Bùm~!" rồi húc vào người tôi, hoặc từ phía sau ôm lấy tôi và bảo: "Tăng tải thêm nhé!"

Sau một hồi chạy, phía trước hiện ra một cái máy bán hàng tự động nên tôi dừng lại.

"Nghỉ chút nha, để anh mua gì đó uống."

"Kirishima yếu quá à~"

"Chắc tại cứ bị em chọc hoài đó~"

Cứ mỗi lần bị cổ húc hay ôm là sức lực tôi lại tiêu hao đi chút ít.

Tôi mua một chai nước thể thao uống. Dù tôi lúc đó chỉ là một người bình thường đầy mồ hôi, Tono vẫn mỉm cười nhìn tôi trìu mến.

Việc Tono lo cho sức khỏe của tôi chắc chắn là thật. Nhưng cũng có lẽ vì không có nhiều thời gian gặp nhau, nên thấy cô đơn. Vì vậy tôi cất lời:

"Chạy thêm chút nữa nhé."

"Oke!"

Chúng tôi chạy được khoảng 5 kilomet. Sau khi về lại phòng Tono, khi cơ thể vẫn còn nóng vì mồ hôi, chúng tôi cùng nhau đi tắm. Vì đã rất thân thiết, cả hai còn giúp nhau kỳ cọ.

Cơ thể của Tono thật đẹp. Nước vòi sen chảy tràn trên làn da trắng muốt khiến tôi không thể rời mắt. Thấy tôi nhìn, cổ đỏ mặt thẹn thùng co người lại, nhưng sau đó nhanh chóng nói "Được mà." rồi ôm lấy tôi.

Chúng tôi vừa tắm dưới làn nước ấm, vừa chạm vào nhau. Tuy nhiên──

"Không được không được!"

Tono vội thoát khỏi vòng tay tôi.

"Chút nữa còn phải ra ngoài đó!"

Cô ấy nói đúng.

Cả hai lập tức rời khỏi phòng tắm, mặc đồ, sấy tóc rồi chuẩn bị ra ngoài. Ở cửa, Tono tự nhủ một tiếng "Xong!" để tiếp thêm động lực.

"Hôm nay phải cố gắng hết mình đó nha."

Cô ấy cười rạng rỡ và nói:

"Phải biến Fukuda thành một chàng trai thật bảnh bao, đến mức khiến Hayasaka phải say nắng luôn mới được!"

Fukuda là người bạn siêng năng hiếm có.

Hồi cấp ba cậu ấy học trường nông nghiệp, lên đại học vẫn duy trì việc học chăm chỉ không low là. Ngoài ra, cậu ấy còn mang trong mình một hoài bão lớn: phát triển giống lúa có sản lượng cao.

Đúng như một người có mục tiêu rõ ràng, Fukuda âm thầm nỗ lực mỗi ngày, từng bước tiến về phía trước.

Thế nhưng, không hiểu sao, kể từ sau khi mùa thu kết thúc, cậu ấy lại bắt đầu tập thể hình.

"Fukuda cũng gia nhập phe 'học hành cũng cần sức khỏe' rồi nhỉ."

Tôi nói vậy khi cầm một ít giá đỗ trồng trong tủ đến chia cho mọi người. Khi tôi mở cửa phòng bên cạnh thì thấy Fukuda đang phát ra mấy tiếng "Oh...Ye..." trong lúc lắc lư hít đất.

"Fukuda, hồi trước ông thuộc dạng càng bệnh hoạn thì học càng vào đầu nên trông cứ như thiên tài lạnh lùng ấy nhỉ."

Fukuda ngừng tập, đứng dậy và nói.

"Tui không tập vì học hành đâu."

"Vậy là vì sức khỏe à?"

"Không phải──"

Lúc đó, Fukuda hơi đỏ mặt, nói khẽ:

"Nếu tui nói là vì Hayasaka... ông có cười tui không?"

Tức là, vì muốn thể hiện bản thân với người mình thích nên cậu ấy mới bắt đầu rèn luyện thân thể.

"Dù sao thì... tui cũng hơi mập mà."

Fukuda nhìn xuống người mình rồi nói.

"Nhưng tui nghĩ Hayasaka không phải kiểu người đánh giá người khác qua vẻ ngoài đâu mà?"

"Tui biết. Nhưng tui vẫn muốn làm thế."

"Hayasaka là một cô gái rất dễ thương." Fukuda ngại ngùng nói.

"Tui muốn có thể ngẩng cao đầu đứng cạnh cổ. Hơn nữa──"

"Hơn nữa?"

"Vì tui thích cổ... nên tui muốn cố gắng. Chú ý đến vẻ ngoài có phải là nông cạn không?"

"Không đâu." Tôi lắc đầu.

"Tui nghĩ đó là một chuyện rất chân thành."

Mọi người ở chung cư Sakura đều ủng hộ Fukuda. Mấy đêm liên tiếp, bọn tôi tổ chức họp trong phòng ông già Daidouji để lên kế hoạch "Cải tạo Fukuda". Ai nấy đều dùng đầu óc được tôi luyện ở đại học để đưa ra các ý kiến táo bạo.

"Thử nhét một cuốn danh ngôn Goethe vào túi sau quần jeans xem sao? Đến cả tiểu thư Hayasaka cũng sẽ bị hớp hồn bởi sức hút trí tuệ đó."

"Không, là bình rượu dẹp mới đúng. Mang theo một bình bạc đựng Bourbon whisky, lâu lâu nhấm một ngụm. Phong cách lạnh lùng đó sẽ đánh cắp trái tim cổ."

"Tẩu thuốc cũng hay. Thường thì hút tẩu thảnh thơi, lúc gặp bọn côn đồ thì dùng nó đập vỡ đầu chúng. Cái phản ứng cực đoan đó chắc chắn sẽ khiến tiểu thư Hayasaka kiêu kỳ cũng phải xiêu lòng."

Fukuda vừa gật đầu liên tục vừa ghi chép lia lịa.

Rồi một đêm nọ, Tono đến phòng họp với hộp bánh kẹo đặc sản cô ấy mua khi đi thi đấu. Khi thấy kế hoạch cải tạo Fukuda đang bày trên bàn, sắc mặt cổ liền tái mét.

"Xấu... xấu quá đi mất..."

Trước phản ứng thật thà ấy, ai nấy trong chung cư đều xấu hổ.

"Đây chẳng khác gì kế hoạch biến Fukuda thành một kẻ dị hợm!"

Tono liên tục gạch chéo đỏ lên bản kế hoạch mà mọi người soạn, rồi viết lại từng chỉ tiêu hành động. Những điều cổ nêu ra đơn giản phết, gồm ba điều bắt buộc:

Thứ nhất, đi cắt tóc.

Thứ hai, chỉnh sửa chân mày. (Tới tiệm làm đẹp hoặc để tui cắt cho!)

Thứ ba, đi đứng ngẩng cao đầu. (Cấm khom lưng!)

"Thường quá dị trời..."

Khi mọi người lẩm bẩm như thế, Tono đáp lại:

"Thường là đủ rồi!" — rồi thẳng tay bác bỏ bản kế hoạch mười vạn chữ kia.

"Ông già Daidouji cũng phải nghiêm túc đi chứ!"

"Xin lỗi, tại tui thấy nó vui quá mà."

Sau đó, Tono quay sang nhìn tôi chằm chằm.

"Kirishima cũng đừng có im re như vậy chứ, góp chút ý kiến đi."

Cổ phụng phịu nói. Giọng nghe như đang đùa nhưng trong mắt lại ẩn chút lo lắng.

“Anh không có ý tưởng gì để giúp Fukuda... yêu đương sao? Kirishima chắc chắn là người rất giỏi bày kế mà…"

Tono nói vậy lần nữa. Dù không có ý gì đặc biệt, nhưng giọng cổ mỗi lúc một nhỏ đi.

Tôi nhớ lúc lễ hội đại học đang vào mùa cao điểm, khi tôi nằm bệnh không dậy nổi vì cảm cúm, Tono từng đến thăm tôi và thì thầm bên gối:

“Anh nói sẽ giúp Fukuda yêu đương, nhưng có vẻ không tích cực lắm… trong khi lúc đó em thì…”

Khi Fukuda thích Tono, tôi hỗ trợ nhiệt tình đến mức khiến cổ phải giận. Nhưng khi người cậu ấy thích đổi thành Hayasaka, tôi lại có phần thờ ơ. Chắc cổ cảm thấy vậy.

Tôi không hề có ý đó. Nhưng nhìn từ bên ngoài, có lẽ đúng thật là như vậy. Khi ấy, tôi cũng mang trong mình thứ tình cảm không thể nói ra, chẳng khác Hayasaka là bao.

Thế nhưng──

Tôi lại nhìn về phía Tono và Fukuda.

Tono là một cô bạn gái tuyệt vời, còn Fukuda là ân nhân của cuộc đời đại học tôi.

Vì vậy──

"Trang phục cũng quan trọng lắm."

Tôi cất lời.

"Fukuda thường mặc đồ rất thực dụng. Dù điều đó cho thấy tính cách thành thật và dễ tạo thiện cảm, nhưng nếu sắm vài bộ đồ hẹn hò hợp thời để thể hiện rằng mình sẵn sàng thay đổi vì người mình thích thì chắc chắn sẽ toát lên sự chân thành trong tình yêu."

"Nghe đúng ghê!"

Tono lấy lại tinh thần và đồng tình.

"Nhưng mà... làm sao đây? Chọn đồ cũng cần có mắt thẩm mỹ mà."

"Không còn cách nào khác. Người đề xuất ý tưởng phải xắn tay áo thôi."

"Em thì nhìn đồ con gái còn được, chứ đồ nam để hẹn hò thì... không tự tin tí nào nha."

"Ồ hố~ ha, ha!"

"Ở đây có ai gu thời trang đỉnh đỉnh không ta~ nhìn quanh chẳng thấy ai như vậy hết á~"

Tono cười hơi quá lố.

Ừ thì, phối đồ kiểu bụi bặm như tôi đâu phải dễ mặc. Với Fukuda, người mới nhập môn thời trang, chắc sẽ khó lắm.

"Hiểu rồi. Nếu vậy, phải nhờ tới người mà anh tin chắc sẽ xử lý tốt chuyện này."

Chuyện xảy ra vài ngày trước──

Sáng nay, sau khi chạy bộ và tắm rửa xong, tôi cùng Tono đến thị trấn để giúp Fukuda thay đổi ngoại hình.

Fukuda đã đến Kawaramachi trước. Nếu muốn mua quần áo, phải đến đó — người mà tôi nhờ giúp đã nói vậy.

Đúng thế, Kawaramachi không chỉ có trung tâm thương mại và các cửa hàng thời trang, mà còn có cả tiệm đồ secondhand nữa.

Ba đứa bọn tôi đứng chờ bên lề đường. Trên phố, người qua kẻ lại tấp nập, có cả khách du lịch và các cặp đôi đang tay trong tay.

"Em đi ăn Taiyaki được không?"

Ngay khi Tono tìm được cơ hội rút lui để đi ăn món bánh nhân đậu đỏ yêu thích, cô ấy đã nhanh chóng bước về phía quầy bán bánh cá gần đó. Và đúng lúc ấy, người mà chúng tôi đang đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

Người đến là “trợ thủ” mà tôi đã gọi tới để giúp chọn đồ.

Mặc dù em ấy chỉ mặc quần jeans và áo khoác giản dị, nhưng sự phối hợp lại vô cùng nổi bật, toát lên vẻ thời trang cực kỳ mạnh mẽ. Và câu đầu tiên em ấy nói, là hét lên với tôi:

"Này, này—đừng có sai khiến người ta tùy tiện vậy chứ!!"

Trợ thủ đó chính là Hamanami.

"Sao tui lại phải làm cái này chứ~! Tại sao vậy trời~!"

Vừa đi dọc phố, Hamanami vừa liên tục than vãn với tôi, trong khi Tono và Fukuda nhấm nháp bánh cá ở phía trước.

"Trước đó còn bị kéo lên núi vô duyên vô cớ nữa! Làm ơn đừng lôi tui vô nữa, đồ ngốc!"

Miệng thì càm ràm vậy thôi, nhưng rốt cuộc lần này em ấy vẫn chịu đến đúng hẹn, đúng là một đàn em xuất sắc.

"Bởi vì anh chỉ có thể nhờ vả mỗi Hamanami thôi mà."

Tôi nói với em ấy, người đang mang một vẻ mặt đầy bất mãn. Hamanami vừa cắn bánh cá Tono mua, vừa đáp lại: "Tui không dễ bị mấy lời đó dụ đâu nha." Thế nhưng──

"Nói đến thời trang là người ta nghĩ tới em ngay mà."

Hamanami tiếp tục gặm bánh cá.

"Từ thời cấp ba, kiểu tóc với túi xách của em đã luôn rất có gu rồi."

Em ấy vẫn không nói gì.

"Bạn bè cùng khóa anh ai cũng bảo, em là đàn em rất biết ăn mặc."

Mũi em ấy khẽ động đậy.

"Anh nghĩ như này nè, nếu muốn nhờ ai đó tư vấn phong cách thì phải tìm người thật sự có gu chứ không phải người nửa vời, đúng không?"

Chân mày em ấy hơi nhướn lên.

"Và người như thế, anh chỉ nghĩ ra được mình em thôi đấy~"

Cuối cùng, cái chỏm tóc ngố ngố trên đầu em ấy cũng dựng đứng lên.

"Hừm, đúng vậy đó. Mấy đứa con gái có gu như tui thì hiếm lắm á. Với khiếu thẩm mỹ bẩm sinh của mình, chuyện anh Kirishima tìm tui giúp là điều hiển nhiên thôi. Mặc dù tui không có hứng thú cho lắm nha, nhưng nhìn từ góc độ hiệu quả thì anh gọi tui tới đúng là một lựa chọn sáng suốt. Đúng đó. Mọi người hay khen chị Tachibana với chị Miyamae ăn mặc đẹp, nhưng đó là tại hai người đó vốn đẹp sẵn rồi. Gái đẹp mà mặc đồ hiệu thì tất nhiên sẽ trông lộng lẫy, thời thượng. Nhưng đó là điều hiển nhiên, họ chẳng suy nghĩ gì hết. Chỉ đơn giản là nhét một biến số to đùng vào công thức có sẵn thôi. Còn nói đến người thật sự hiểu rõ thời trang là ai thì... chính là người có thể tính toán màu sắc và hình ảnh bằng cảm quan cực kỳ nhạy bén, dù thấp người hay mặc đồ rẻ tiền vẫn tạo được phong cách riêng. Đó chính là tui."

"Em nói liền một hơi nhiều thật luôn á."

"Thôi được, em hiểu rồi. Vậy để Hamanami... Chanel ra tay vậy."

Ngay lập tức bị dụ thành công, Hamanami trong tâm trạng đầy hứng khởi kéo Fukuda vào một cửa hàng giày thể thao.

"Phải chọn giày bóng rổ thôi, tại vì trông ngầu nhất mà!"

Tono thì bị hút vào khu bày giày bóng rổ.

"Cái này thì sao? Siêu ngầu luôn nè!"

"Beep beep~!"

Hamanami vừa huýt sáo giả, vừa chỉ vào Tono.

"Ơ? Không được hả?"

"Không được."

Hamanami đáp.

"Tono, em thấy cái đẹp của giày bóng rổ đúng không? Nhưng em thử nghĩ xem, mình đâu thể chỉ đi mỗi đôi giày đó đi chơi hẹn hò? Trong tình huống đi chơi với người yêu, quan trọng là phải xem nó có hợp với tổng thể hay không nữa. Đó mới là phối đồ."

"À ra là vậy."

"Rồi, tiếp theo là tới anh đó, Kirishima!"

Bị cô giáo Hamanami gọi tên, tôi chỉ đại vào một đôi giày thể thao trên tường trưng bày. Hamanami lập tức thở dài.

"Haaa... Nhưng đúng như em nghĩ. Nam giới thường mắc lỗi ở bước này. Dù có kén chọn cỡ nào thì cũng vẫn không thoát khỏi kiểu suy nghĩ con trai tiểu học—càng màu mè càng tốt. Nếu ở đây có đôi nào phát sáng ở cổ chân, chắc anh cũng chọn ngay không suy nghĩ chứ gì?"

"Chết rồi~ Là chọn sai hả~"

"Rồi, tới lượt Fukuda."

Fukuda "ừm~" một tiếng, rồi chỉ vào một đôi giày thể thao màu trắng tinh: "Cái này được không?"

"Đúng rồi đó!"

Hamanami chỉ tay vào Fukuda reo lên.

"Chính xác là như vậy. Lúc đầu cứ chọn giày trắng cơ bản là được. Sự khác biệt giữa người chọn đúng bước này và không chọn được là rất lớn. Giày nằm ở vị trí thấp nhất trên cơ thể, càng đơn giản thì càng dễ phối với nhiều kiểu đồ khác nhau!"

"Nhưng anh thấy hơi đơn điệu quá á~"

"Tono, chị nên dạy dỗ lại ông bạn trai này chút đi. Vì chỉ biết mặc đồ Yukata đơn giản ở Sơn nữ trang nên gu thời trang của ảnh vẫn dậm chân ở thời cấp hai."

Sau đó, Hamanami – giờ đã hóa thân thành stylist – bắt đầu công cuộc "cải tạo" Fukuda. Em ấy chọn cho cậu ta quần, áo khoác, áo măng tô. Không chỉ đổi đồ, mà còn đưa Fukuda đi cắt tóc ở tiệm, rồi còn vào salon chỉnh cả lông mày nữa.

Khi trời về chiều, Fukuda đã hoàn toàn lột xác thành một chàng trai sáng sủa, bảnh bao như diễn viên sân khấu nghiêm túc.

"Nhìn không giống tui gì hết á..."

Fukuda ngượng ngùng vuốt mái tóc mới cắt.

"Tuyệt thật! Giống như không phải người ở Sơn nữ trang nữa luôn đó!"

Tono cảm động ra mặt.

"Mọi chuyện thuận lợi quá ha, tui tưởng phải vất vả hơn nhiều."

"Đây không phải chuyện chỉ cần thời gian là xong đâu nha. Là vì em đã nhìn thấy hình ảnh hoàn thiện ngay từ đầu rồi."

Nhìn Fukuda được mọi người khen ngợi sau màn "thay hình đổi dạng", Hamanami trông rất đắc ý.

Vì hiếm khi có cơ hội như vậy, mà việc cũng xong rồi, tụi tôi quyết định dạo chơi lòng vòng trên phố Kyoto, vừa ngó nghiêng các cửa tiệm, vừa ăn bánh bao chống đói rồi mới quay về.

Và khi bọn tôi đến khu tam giác ở sông Kamo...

Fukuda dừng bước, từ trong ba lô lấy ra một hộp hình chữ nhật được bọc bằng vải tím sang trọng.

"Tui muốn tặng cái này cho Kirishima."

Cậu ta vừa nói vừa đưa chiếc hộp cho tôi. Khi tôi vén tấm vải lên thì thấy một chiếc hộp gỗ paulownia bên trong là một cây sáo ngang.

"Đây là...?"

"Kirishima, cây hồ cầm của ông hỏng rồi phải không?"

Hiện giờ tôi không mang theo hồ cầm. Đó là vì vào mùa thu năm nay, khi chuyện giữa Miyamae và bạn trai cũ Morita xảy ra, tôi đã mất kiểm soát và dùng cây đàn đó phang cho hắn một trận nên thân.

"Những ai kế thừa phong cách Yukata đơn giản ở Sơn nữ trang đều phải học một nhạc cụ, sống như một kẻ phong lưu luôn sẵn sàng chơi đàn mọi lúc mọi nơi."

"Chuẩn rồi."

"Vốn định mua cho ông một cây hồ cầm mới, nhưng lần này có dịp, tui chọn một loại nhạc cụ khác. Dù gì cây hồ cầm đó cũng là của một người sống ở Sơn nữ trang trước kia, còn Kirishima thì có vẻ thích thử cái mới mà."

Tôi nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt cây sáo, đó là một cây sáo tinh tế và đầy nhã nhặn.

"Hay mình gọi cây sáo này là 'Ha Ni' (Lá Nhị) đi."

"Ừm, chỉ cần ông bắt đầu thổi sáo thôi là mấy con quỷ ở cổng Suzaku cũng sẽ mừng lắm đó."

Fukuda cười rạng rỡ.

"Nhưng... sao lại tặng tui thứ này? Chắc đắt lắm nhỉ?"

"Xem như là quà cảm ơn."

Fukuda nói tiếp, tặng cho tôi, Erich Kirishima:

"Tui luôn nhận được sự giúp đỡ từ ông. Hôm nay cũng vậy, nhờ có ông mà tui đã có thêm tự tin."

Hamanami ở bên cạnh thì lẩm bẩm: "Ơ nhưng công trạng hôm nay là của em đây mà...?" tỏ vẻ bất mãn.

"Cây sáo này là quà cảm ơn dành riêng cho Kirishima. Đúng là nó hơi đắt thật, nhưng mong ông nhận lấy như một cách bọn tui thể hiện lòng biết ơn. Và còn nữa──"

Fukuda liếc sang Tono. Cô ấy mỉm cười ngượng nghịu, xem ra cây sáo này có lẽ Tono cũng góp tiền mua.

"Đây là bằng chứng của sự quan tâm bọn tui dành cho ông."

"Cảm ơn nhé. Vậy để tui thổi thử một lúc rồi mới về."

"Em rất mong chờ được nghe ông thổi sáo đó, Kirishima."

Sau khi nói "Tui về chuẩn bị cá nướng đây~", Fukuda rời đi, Tono cũng bảo "Em đi phụ chuẩn bị bữa tối!" rồi hai người cùng quay về Sơn nữ trang trước.

Tôi bước ra giữa bãi đất nổi gọi là tam giác Kamo, ngồi xuống ghế đá, đặt hộp gỗ trên đùi, lặng lẽ ngắm nhìn dòng người dạo chơi ven sông.

"Không thổi sao?"

Hamanami bước lại hỏi tôi.

Gió lạnh thổi qua, cỏ cây cũng lắc lư theo nhịp.

"Anh có xứng để thổi cây sáo này không?"

Tôi nhìn cây sáo, thì thầm như vậy. Một cây sáo đẹp đến mê mẩn, rất hợp với sở thích phong cách Kyoto của tôi.

"Hôm nay, đúng là anh xứng đáng có được tình bạn, vì đã làm tất cả những gì mình có thể cho Fukuda."

"Người phối đồ là em chứ bộ..."

"Nhưng lòng anh vẫn mông lung."

Dù ở cạnh Fukuda, trong đầu tôi vẫn luôn hiện lên hình bóng Hayasaka.

Hayasaka sẽ nghĩ gì khi biết tôi giúp Fukuda yêu đương nhỉ? Có lẽ em ấy sẽ không giận đâu. Có lẽ chỉ giả vờ nổi giận rồi cười khổ như mọi khi thôi.

Nhưng tôi cũng biết rõ, ẩn sau những biểu cảm ấy là thứ không thể nói thành lời...

Hayasaka chắc chắn cũng hiểu tình cảm tôi giấu kín dưới lớp yukata giản dị.

“Anh vừa giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Hayasaka, vừa mỉm cười với Fukuda.”

Nghe tôi nói vậy, Hamanami im lặng nhìn dòng nước của sông Kamo một lúc rồi đột ngột lên tiếng.

“Hai người trông có vẻ rất vui vẻ nhỉ.”

Đúng vậy.

Dù là Tono hay Fukuda, cả ngày hôm nay họ gần như luôn nở nụ cười. Tôi vẫn nghe thấy tiếng họ vui vẻ gọi tôi là "Anhh Kirishima " và "Kirishima".

"Họ chắc chắn rất thích Kirishima đấy."

"Ừ, anh cảm nhận được sự ấm áp từ họ mỗi ngày."

"Vậy anh có định phản bội họ không?"

Tôi lắc đầu.

"Thế à."

Hamanami lại chìm vào suy nghĩ một lát rồi tiếp tục.

"Em nghĩ Hayasaka và Tachibana đều rất quan tâm đến cảm xúc của Tono."

"Anh cũng nghĩ vậy."

Cả hai người đều đã trưởng thành hơn, bởi vì lo lắng cho mối quan hệ tôi xây dựng ở Kyoto, họ giấu kín những lời thật lòng, dù do dự nhưng vẫn ở lại bên tôi.

Đó là sự rối bời.

Miyamae dù nhìn có vẻ như không suy nghĩ gì, chỉ cần ở bên tôi là vui, nhưng mỗi khi gặp Tono, cô ấy lại có những lo lắng.

"Ra là vậy..." Hamanami gật đầu.

"Mỗi người, kể cả Kirishima, đều không muốn làm tổn thương Tono. Nếu đã như vậy, thì cách giải quyết phải rất tự nhiên thôi."

"Đúng vậy, anh cũng cảm nhận được điều này."

Giải pháp trong khi không phản bội Tono và Fukuda chính là──

"Hạ cánh an toàn thôi."

Khi tôi nói vậy, Hamanami lập tức phản ứng: "Đừng dùng từ đó nữa!"

"Tại sao?"

"Thật không hiểu nổi, từ khi nào anh lại thích dùng mấy từ xấu như vậy?"

"Anh chỉ là muốn làm mọi thứ suôn sẻ thôi mà."

Hamanami chỉ biết thở dài rồi im lặng, quay lại nhìn dòng nước của sông Kamo chảy trôi.

"Nhưng mà––" Hamanami tiếp tục nói.

"Cái tên này khiến người ta liên tưởng đến Kế hoạch hạ cánh mềm Kirishima từng thất bại hồi cấp ba, em phản đối việc dùng lại cái tên đã thất bại trước đó!"

Không ngờ Hamanami lại là người mê tín như vậy.

"Nhưng mà em bỗng dưng phấn khích ghê ha~"

"Trực giác của em mách bảo, thời khắc quyết định sắp tới rồi. Em cảm thấy lần này có thể giải quyết trơn tru hơn hẳn trước đây, bởi vì ai cũng không muốn làm tổn thương Tono cả. Nhưng ngược lại, nếu lúc này bị Tono và Fukuda phát hiện, thì mối quan hệ mà anh đã xây dựng suốt thời gian qua ở Kyoto sẽ tan vỡ, tất cả mọi người sẽ bị tổn thương, rồi trở nên bất hạnh!"

Em ấy nói đúng.

Không chỉ Miyamae, mà cả Tono cũng coi Hayasaka và Tachibana là bạn. Nếu mối quan hệ hiện tại bị phơi bày, thì đồng nghĩa với việc tất cả chúng tôi – kể cả tôi, người đang là bạn trai – đều đã phản bội cô ấy. Điều này cũng đúng với Fukuda.

Nếu để chuyện thành ra như thế, thì mạng lưới quan hệ quanh chung cư Sakura sẽ sụp đổ, tiệc cá nướng cũng chẳng còn. Lời hẹn mười năm sau cùng đến Tanegashima ngắm tên lửa chắc chắn cũng không thể thực hiện được.

Hayasaka và Tachibana chắc chắn cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, bởi vì họ cũng không muốn làm ai tổn thương cả. Chính vì thế nên họ luôn do dự, nhưng vì trong lòng mang quá nhiều cảm xúc mà chẳng thể dứt ra được.

Thế nhưng––

"Điều mà anh Kirishima cần làm là cắt đứt thật dứt khoát."

Hamanami nói vậy.

"Chính là kiểu như: 'Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng vẫn còn luyến tiếc, vẫn còn thích nhau, nhưng chỉ riêng chuyện này là lực bất tòng tâm.' Đại khái như thế. Chỉ cần mang tâm trạng hơi nặng nề, đầy tiếc nuối mà nói lời tạm biệt với ba mỹ nữ đó là được. Dù anh có cảm thấy nó giả tạo một chút thì đã sao?"

"Quan trọng là phải bước được bước cuối cùng." Hamanami tiếp lời.

"Chỉ cần tạo ra một bản nhạc kết buồn bã để kết thúc mối tình, thì tất cả những chuyện đã qua đều có thể trở thành hồi ức. Đó là việc mà anh Kirishima phải làm, và với sự trưởng thành hiện giờ của các cô ấy, chắc hẳn họ cũng có thể làm được rồi."

"Nhưng mà em đột nhiên nói nhiều ghê á."

"Bởi vì em luôn quan sát mọi người nên em mới biết. Trong tình huống này, nếu muốn hướng đến một kết cục hạnh phúc, thì chỉ còn cách này thôi, dù rằng kết cục ấy sẽ có chút đắng cay."

"Những điều em nói... đúng là không sai."

Tôi cũng hiểu điều đó.

Tình huống hiện tại rất giống hồi cấp ba, nhưng cảm xúc và thái độ trong lòng chúng tôi thì hoàn toàn khác. Có lẽ bởi vì chúng tôi đã trưởng thành hơn mà chẳng hay biết.

Hơn nữa, thời gian chẳng đợi ai, rồi chúng tôi sẽ tiếp tục trưởng thành nữa.

Khi đã đi làm sau khi trưởng thành, rồi vài năm sau đó, chợt nhớ lại khoảng thời gian từng yêu đương này, cảm thấy có chút hoài niệm, rồi lại vùi đầu vào công việc như chưa từng có gì xảy ra.

Giống như lời Hamanami nói, nếu muốn kết thúc mối quan hệ theo cách tích cực và nhẹ nhàng để hướng đến tương lai như thế, thì tôi phải chấm dứt mối quan hệ giữa tôi và Hayasaka, Tachibana, cũng như cả Miyamae theo một cách buồn bã nhưng dễ chấp nhận được cho tất cả.

Có thể trong khoảnh khắc sẽ thấy đau đớn và tổn thương, nhưng tôi nghĩ đó là kết thúc duy nhất có thể gọi là “hạnh phúc” trong tình huống hiện tại, nơi không ai bị tổn thương quá nặng nề.

Thế nên, tôi cất lời:

"Chỉ còn cách thực hiện Kế hoạch bi kịch hạnh phúc Kirishima thôi."

"Ừm, mà vì không thể phản bộiT ono và Fukuda, nên phải bắt đầu từ Hayasaka trước. Dựa theo lời anh kể, Hayasaka cũng có thiện cảm với Fukuda trên phương diện bạn bè đúng chứ?"

"Ừ, đúng vậy."

Ban đầu, Hayasaka cũng rất tích cực muốn mở lòng với mối tình mới. Nếu không phải vì chuyện tôi và Miyamae cãi nhau to trước cửa nhà nghỉ bị cô ấy bắt gặp, thì mọi chuyện đã chẳng thành ra như thế này. Dù giờ đã ra nông nỗi này, cô ấy vẫn luôn do dự.

"Anh Kirishima chỉ cần cố gắng là được. Chỉ cần anh không thay đổi lập trường – trân trọng mối quan hệ với Tono, và ủng hộ chuyện tình của Fukuda – thì kết cục sẽ tự nhiên trở thành một cuộc chia ly đầy tiếc nuối. Làm như vậy là đủ rồi."

"…Ừ."

Nghe tôi nói vậy, Hamanami bỗng ghé sát mặt tôi.

"Cảm giác anh nói thiếu quyết tâm ghê? Đừng nói đến lúc này rồi mà anh vẫn còn lưu luyến Hayasaka nha?"

"…Tất nhiên là không."

Đúng thế, tôi không thể phản bội Tono, và Hayasaka cũng có mối liên hệ riêng với Fukuda.

"Anh vẫn sẽ ủng hộ chuyện tình của Fukuda. Như vậy mới đúng với đạo nghĩa, anh nên làm vậy."

Tôi vừa nói vừa nhìn vào cây sáo ngang được đặt trong hộp gỗ – biểu tượng cho tình bạn giữa tôi và Fukuda.

"Anh thổi sáo, còn Fukuda ngồi cạnh lắng nghe. Có lẽ mối quan hệ của tụi anh sẽ giống như Minamoto no Hiromasa và Abe no Seimei."

"Mặc dù anh không thích cái kiểu lý tưởng hóa hai thằng sinh viên thất bại như vậy, nhưng nếu anh coi trọng đến mức đó thì thôi vậy."

"Thế thì, nói cụ thể cần làm gì tiếp theo đi––"

Tôi vừa định nói ra, thì Hamanami chặn lại:

"Xin hãy khoan đã."

"Hả? Sao vậy?"

"Vì từ trước đến nay, tất cả kế hoạch Kirishima vạch ra đều thất bại hết mà."

"Chuyện này thì tôi không cãi nổi... Nhưng vậy thì chẳng còn cách nào khác nữa..."

"Thế nên lần này để em lập kế hoạch."

"Ủa em đó hả?"

"Hamanami ta, quyết định nhập cuộc!"

Người luôn ở bên cạnh chỉ biết buông lời châm chọc như Hamanami, lần này đã chủ động ra trận.

"Một nhân vật lớn chính thức ra sân."

Và em ấy cũng có lý do cho điều đó.

"Dù gì thì chúng ta cũng đã bên nhau một thời gian dài, em mong tất cả có thể mỉm cười. Bây giờ là thời khắc quan trọng, hãy để em dùng trí tuệ của mình dẫn mọi người đến cái kết vừa chua xót vừa hạnh phúc."

"Đúng là anh có một cô em gái tuyệt vời thật đấy..."

"Nhận ra trễ quá rồi, anh Kirishima à."

Hamanami nói với vẻ kiêu hãnh.

"Vậy từ giờ, anh Kirishima hãy hành động theo chỉ thị của em."

"Nghĩa là em đã có cách rồi đúng không?"

"Có rồi."

Kế hoạch đó mang tên––

"Hamanami Bát Quái Trận!"

Trong phòng tôi có một chiếc bàn sưởi kotatsu, là phần thưởng tôi trúng được khi rút thăm ở khu phố mua sắm. Thỉnh thoảng, để được sưởi ấm dưới kotatsu, những cư dân của Sơn nữ trang— nơi mà cái lạnh khiến người ta run lập cập — lại xếp hàng dài trước cửa phòng tôi.

Hiện tại, năm người chúng tôi — tôi, Tono, Fukuda, Hamanami và Hayasaka — đang quây quần quanh bàn sưởi.

Chuyện này xảy ra vài ngày sau khi tụi tôi giúp Fukuda chỉnh sửa phong cách ăn mặc.

Hôm nay bọn tôi quyết định ăn lẩu, và Tono đã mời Hayasaka đến. Dù là ngày thường, cô ấy bảo hôm sau không có tiết nên cũng ghé qua.

“Nghe bảo mùa đông ở Kyoto lạnh lắm nhỉ.”

Tono vừa rúc trong kotatsu, vừa lười nhác nói:

“Nhưng với một đứa đến từ Hokkaido như em thì chẳng có gì to tát cả.”

“Dù miệng nói vậy, anh suýt bị đẩy văng ra ngoài luôn rồi đấy.”

Tono chui sâu vào trong bàn sưởi, khiến chỗ ngồi bên cạnh tôi bị thu hẹp lại đáng kể.

“Nói mới nhớ, không ngờ Hamanami cũng đến nha.”

Nghe Tono nói vậy, Hamanami chỉ đáp: “Không có gì to tát đâu.”

“Vì bàn sưởi là hình vuông mà. Nếu em không ở đây thì chỗ ngồi sẽ phân bố không đều.”

Theo lý thuyết, một chiếc kotatsu mỗi cạnh ngồi một người là hợp lý nhất, tức là bốn người. Nhưng chuyện này không nằm trong dự đoán của hàm phân tích dự báo Sơn nữ trang của Hamanami.

“Vì Tono và Kirishima là một cặp rất thân thiết, hai người chắc chắn sẽ ngồi cùng một bên đúng không? Vậy nên nếu chỉ có Fukuda và Hayasaka thì sẽ có một bên bị bỏ trống. Như thế thì tỉ lệ vàng của bàn sưởi sẽ mất cân đối. Em đến là để bù đắp lại phần ấy. Ngoài ra, nếu phía bỏ trống đó có đặt tivi thì cũng được, nhưng mà phòng ở Sơn nữ trang lại chẳng có tivi.”

“Ra là vậy~ Quả không hổ danh là Hamanami.”

Tono cảm thấy khâm phục lắm, nhưng thật ra lý do Hamanami đến đây hoàn toàn không phải vì chuyện đó. Em ấy đến là để thao túng hành động của tôi. Ngay khi nghe tôi kể rằng Tono đã mời Hayasaka đến, Hamanami lập tức vạch ra một kế hoạch.

“Anh Kirishima hãy giữ vững hình tượng bạn trai của Tono trước mặt Hayasaka.”

Em ấy nói tuyệt đối không thể để Hayasaka biết rằng tôi còn vương vấn mối tình xưa. Mà kể cả có chút tình cảm dư âm, thì cũng phải thể hiện thái độ hoàn toàn không bị ảnh hưởng khi ở trước mặt Hayasaka.

“Hayasaka vốn là người dịu dàng, lên đại học lại càng trưởng thành hơn. Nên một khi tận mắt thấy Kirishima và Tono hòa hợp với nhau, chị ấy sẽ không muốn chen vào nữa, mà sẽ cố tìm cách khép lại tình cảm của bản thân. Tuy sẽ mất thời gian, nhưng cuối cùng, tất cả sẽ trở thành một ký ức nhạt màu mà đẹp đẽ.”

Đây chính là trận bát quái của Hamanami — em ấy đã đến để thực thi kế hoạch ấy và khống chế tôi.

Nhân tiện, khi tôi hỏi cái gọi là “Hamanami Bát Quái Trận” nhĩa là gì, cô ấy đáp:

“Chỉ là đặt bừa một cái tên thôi, chẳng có ý nghĩa gì đâu.”

Dù sao đi nữa, chiến lược của Hamanami đã vận hành trơn tru ngay từ khi bắt đầu chuẩn bị nồi lẩu.

Chiều hôm đó, Hayasaka mang rau đến Sơn nữ trang. Khi tôi định cùng em ấy vào bếp cắt rau, Hamanami lập tức ra lệnh cho tôi:

“Xin anh Kirishima hãy dùng nồi đất và bếp ga để ninh nước dùng.”

Thế là tôi và Tono rúc vào trong kotatsu, dùng bếp ga để hầm nước dùng.

Hayasaka cùng Fukuda xử lý nguyên liệu. Do ông già Daidouji vừa đi biển câu được cá tuyết Thái Bình Dương đem tặng, nên Fukuda đã tranh thủ giới thiệu cho Hayasaka mấy mẹo khử mùi tanh.

Trong lúc tôi và Tono ngồi tán dóc vui vẻ dưới kotatsu, Hayasaka bất chợt nhìn tôi từ trong bếp.

“Em biết đấy.”

Ánh mắt cô ấy như đang nói với tôi như vậy.

Hayasaka không muốn tổn thương Tono và Fukuda. Chính vì vậy, chuyện giữa tôi và cô ấy chỉ có thể được xem như một kỷ niệm đã qua. Tối nay, cô ấy có vẻ kiềm chế lắm.

Dù vậy, vẫn có một khoảnh khắc nguy hiểm.

Khi mọi người đang ăn lẩu, có lẽ là do đã uống chút rượu, Hayasaka bỗng vô tình thốt ra một câu:

“Vẫn còn nhiều nấm lắm nè, ăn hết đi nha. Kirishima thích ăn lắm mà.”

Cô ấy mỉm cười, nhưng lại lỡ miệng:

“Vì hồi trước hay ăn mà~”

Tôi và Hayasaka được cho là lần đầu gặp nhau hồi tháng Tám ở bãi biển. Nên dẫu thế nào, cụm từ “hồi trước” cũng rất kỳ lạ. Tono nghe thấy cũng nghiêng đầu bối rối, hỏi lại “Hồi trước?”, nhưng Hamanami đã lập tức lên tiếng chữa cháy:

“Người thích ăn nấm là em cơ! Em từng nói với chị Hayasaka rằng từ bé đã mê nấm rồi! A~ nấm ngon quá đi mất~ Ước gì được bao bọc trong nấm! Quyết định rồi, từ giờ chỉ ăn nấm thôi!”

“À phải rồi, đúng thật nhỉ. Hamanami có nói vậy thật. Xin lỗi, tui lỡ nói nhầm mất.”

Hayasaka vừa nói vừa mỉm cười, gắp một đống nấm đặt trước mặt Hamanami.

Miệng Hamanami đầy ắp nấm, nhìn phát tội.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, Hayasaka chỉ nói chuyện với tôi đúng một lần.

Lúc tôi rời kotatsu để thêm cá tuyết vào lẩu và đang lục tìm trong tủ lạnh, Hayasaka đã nhẹ nhàng đi theo, nói:

“Em giúp một tay nhé.”

Và thì thầm trước cửa tủ lạnh:

“Không sao đâu.”

Hayasaka khẽ nói.

“Em hiểu mà. Em biết mình chỉ có thể giải thoát từ Kirishima thôi. Xin lỗi, đã làm phiền anh nhiều.”

Cô ấy không còn tỏ ra như trước kia nữa. Không còn kiểu nói "Thật là~ em giận rồi đó!" hay nụ cười thiên thần để áp chế tôi nữa.

Dù tôi và Tono ngồi sát nhau trong kotatsu như một cặp đôi thân mật, Hayasaka vẫn ngồi phía bên kia nồi lẩu, mỉm cười trò chuyện với Fukuda. Cô ấy khen ngợi diện mạo mới của Fukuda sau khi thay đổi phong cách, khiến Fukuda đỏ bừng cả mặt vì ngượng.

Sau bữa lẩu, cả đám vừa uống rượu vừa tán gẫu linh tinh.

Giữa bầu không khí ấy, Tono bất chợt nói:

“Em sắp đi Tokyo đó.”

Vì cô ấy sắp tham gia một giải đấu bóng chuyền ở tỉnh khác.

“Nên em muốn rủ Kirishima cùng đi. Anh sẽ làm hướng dẫn viên cho em nha?”

Tono hỏi thế, và tôi đáp: “Ừ.”

Cô ấy có vẻ rất háo hức được đến thăm thành phố nơi tôi đã lớn lên.

“Kiểu như ‘Hồi cấp ba anh đi chuyến tàu này nè’ chẳng hạn, nghe thú vị lắm đúng không?”

“Tui cũng thấy thú vị đó.”

Fukuda, đỏ bừng mặt vì rượu, nói chen vào.

“Có khi hồi cấp ba Kirishima với Hayasaka từng tình cờ đi chung chuyến tàu đó cũng nên. Chỉ cần nghĩ vậy thôi cũng thấy lãng mạn rồi.”

Bọn họ không biết rằng tôi và Hayasaka từng học chung một trường cấp ba.

“Nếu được đến thêm nhiều nơi gắn với Kirishima thì tốt quá.”

“Vâng, em muốn được quấy rầy những ký ức của anh.”

Lúc này, Tono bất chợt "A" lên một tiếng.

"Nhưng… làm vậy có ổn thật không ta..."

"Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

"Tui muốn đến những nơi Kirishima đã từng có kỷ niệm… Nhưng liệu anh có thấy phiền nếu em đến đó không…"

Tono có vẻ cho rằng Hayasaka không hiểu đầu đuôi chuyện gì, nên cố tình tỏ ra vui vẻ để giải thích.

"Cậu ấy, hồi cấp ba hình như đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm lắm đấy."

"Ể, thật sao…"

"Tui không biết chi tiết, nhưng liệu Kirishima có không thích chuyện tui lang thang thăm thú Tokyo không nhỉ…"

Từ sau chuyện năm cấp ba, tôi đã sống một cuộc đời tiết chế. Vì điều đó, khi mới bắt đầu hẹn hò với Tono, tôi vẫn chưa thể cùng cô ấy làm chuyện nam nữ thân mật.

Chuyện này đến giờ Tono vẫn ghi lòng tạc dạ. Đôi khi cô ấy cũng lo rằng tôi còn vương vấn mối tình thời học sinh.

"Vì từng có người mình yêu, liệu có khi nào… anh lại muốn giữ những nơi chất chứa kỷ niệm với người đó… chẳng hạn…"

Trước khi tôi kịp đáp, Hayasaka đã lên tiếng.

"Chỉ cần xóa sạch đi là được thôi mà."

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, tay cầm lon cocktail, nói như thể đó là chuyện đơn giản nhất trên đời.

"Dù sao thì Tono cũng là bạn gái hiện tại, không cần phải bận tâm gì cả."

"Cũng… cũng đúng ha!"

Tono như được tiếp thêm dũng khí.

"Nhà Kirishima ở đâu vậy?"

Nghe Hayasaka hỏi, tôi trả lời tên ga. Cô ấy lại hỏi thêm tên trường cấp ba, tôi cũng đáp lại.

Ngay sau đó, Hayasaka bắt đầu giới thiệu các địa điểm tham quan mà cổ gợi ý cho Tono.

"Gần nhà ga có một tiệm hamburger ngon lắm, nên thử đó."

Là chỗ hai chúng tôi từng hay lui tới.

"Tuy hơi xa trường, nhưng có một quán trà đen cực kỳ tuyệt vời."

Là nơi Hayasaka thích đến mỗi khi đợi tôi tan học.

"Trong tòa nhà ga cũng có nhiều cửa hàng tiện lợi lắm."

Là địa điểm hẹn hò quen thuộc của chúng tôi.

Tono cẩn thận ghi hết từng cái một vào ghi chú điện thoại.

"Bà cứ đi hết mấy chỗ đó là được rồi. Dù có là nơi chất chứa kỷ niệm của anh Kirishima với ai đi nữa, chỉ cần phủ kín lên bằng kỷ niệm giữa bà và cậu ấy là xong. Bà là bạn gái mà—chỉ cần thay thế hết là được."

Nói tới đây, Hayasaka khẽ cúi đầu, ánh mắt thoáng chút u sầu.

Hayasaka, cái tật xấu của cô ấy lại tái phát rồi đó!

Tôi nghĩ vậy, nhưng cô ấy không dừng lại.

" Kirishima chắc không còn lưu luyến nữa nhỉ?"

Hayasaka hỏi thế, còn Tono thì bất an nhìn tôi, chờ câu trả lời.

"…Ừ."

Tôi gật đầu, Tono thở phào nhẹ nhõm.

Còn Hayasaka, chỉ lặng lẽ nhìn xuống sàn.

"Chỉ cần có Tono, chắc cậu sẽ không nghĩ đến quá khứ nữa đâu ha?"

"…Ừ."

"Phải ha, có bạn gái tốt bên cạnh rồi thì người cũ cũng chẳng còn quan trọng gì nữa."

Hayasaka làm mặt buồn đến mức gần như quá lố. Không, rõ ràng cô ấy đang đùa tôi.

Chắc là cô ấy lại học được một kiểu gây áp lực mới rồi đây.

"Cô gái mà anh thích hồi cấp ba ấy, bây giờ nghĩ lại chắc cũng chẳng ra sao đâu ha. Thậm chí có khi anh còn không hiểu vì sao hồi đó mình lại thích người ta nữa. So với Tono thì chắc chắn chẳng đáng gì hết đúng không?"

"Này, Kirishima." Hayasaka đưa tay ôm ngực, làm vẻ đau lòng.

"Cậu nói thử câu 'Anh đã quên mặt mũi cô gái hồi cấp ba rồi' xem nào."

"Khoan, Hayasaka, tui đâu có…"

Tono định ngăn lại, nhưng Hayasaka cười với cô ấy rồi bảo "Không được đâu."

"Bạn gái thì phải xác nhận đến mức đó mới đúng chứ. Nếu là tui thì nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng."

"Thì ra là vậy… đúng là thế ha…"

Đừng có học mấy trò kỳ quặc đó chứ.

"Nào, Kirishima."

Hayasaka thúc giục tôi.

Tôi thì nghĩ tốt nhất đừng làm trò này thì hơn!

Nhưng Hayasaka không chịu nhượng bộ, nên tôi đành miễn cưỡng mở miệng.

"Cô gái hồi cấp ba anh đã quên mặt rồi."

"Dù cô ấy ở đâu, làm gì cũng chẳng liên quan đến anh."

"Dù cô ấy ở đâu, làm gì cũng chẳng liên quan đến anh."

"Anh cũng không muốn gặp lại cô ta."

"Anh cũng không muốn gặp lại cô ta."

Tôi lặp lại từng câu Hayasaka nói.

"Từ đầu anh đã không hề thích cô ấy."

Không, tôi biết Hayasaka chẳng hề muốn tôi nói câu này. Nhưng dưới áp lực từ ánh mắt của cô ấy, tôi buộc phải nói ra.

"…Từ đầu anh đã không hề thích cô ấy."

Ngay khoảnh khắc đó, Hayasaka nở một nụ cười rạng ngời như thiên thần.

Vài giây trôi qua, không có gì xảy ra.

Tôi vén chăn bàn kotatsu lên nhìn thử thì thấy Hamanami đã dùng chân chắn cú đá của Hayasaka từ chính diện. Cô ấydùng khá nhiều lực, gương mặt đang giật giật. Có vẻ như vị quân sư này đã xông pha ra trận thật rồi.

Hayasaka thu chân lại, còn tôi thì thản nhiên đắp lại chăn.

"Giỡn thôi mà, đá chơi tí thôi."

Sau đó, Hayasaka nói ra một câu vô cùng phù hợp với không khí hiện tại, ngay cả từ góc nhìn của Tono và Fukuda.

Rồi cô ấy rút lại nụ cười, trở về với dáng vẻ thường ngày, liếc nhìn ôi.

“Em biết hết cả rồi, không sao đâu.”

Như thể ánh mắt cô ấy đang thì thầm điều ấy với tôi, mang theo chút gì đó man mác buồn.

Dù trò chơi tự trào phúng ấy của Hayasaka cũng khiến tôi bị tổn thương, nhưng quả thực nó đã giúp ích rất nhiều cho mối quan hệ giữa tôi và Tono.

Bởi dạo gần đây Tono bắt đầu để ý tới mối tình thời cấp ba của tôi. Không chỉ vì chuyện hồi mới quen tôi không thể làm chuyện thân mật, mà còn vì gần đây có chuyện xảy ra với Miyamae.

Vào mùa lễ hội đại học mùa thu năm nay, giữa Tono và Miyamae đã có chút căng thẳng. Bởi vì Miyamae quá gần gũi với tôi, thậm chí còn thẳng thắn nói rằng cô ấy có tình cảm với tôi. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc khi Miyamae bắt đầu hẹn hò với Morita, nhưng cuối cùng hai người đã chia tay.

Dù giờ họ đã làm hòa, bề ngoài vẫn thân thiết, nhưng Tono có vẻ không muốn Miyamae lại gần tôi. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi một khi đã biết đối phương từng có ý với bạn trai mình, khó mà không để tâm.

Không chỉ với Miyamae. Chỉ cần xung quanh tôi có bất kỳ cô gái nào, Tono đều sẽ phản ứng. Dù là Tachibana hay Hayasaka, chỉ cần tiếp cận quá gần, vẻ mặt cô sẽ trở nên lo lắng.

Nỗi lo ấy dường như còn vươn đến cả quá khứ. Có lần khi chúng tôi ở một mình trong phòng, cổ đột ngột hỏi:

"…Cô gái mà anh yêu cuồng nhiệt hồi cấp ba là người như thế nào?"

Tôi tưởng Tono sẽ hỏi tiếp, nhưng cô ấy lại vội xua tay.

"Không, không cần nói đâu. Cảm giác không biết thì tốt hơn, với lại em tin Kirishima mà!"

Cổ đã nói như vậy.

Vì thế, có lẽ để cô ấy chứng kiến cuộc trao đổi vừa rồi giữa tôi và Hayasaka là một điều tốt.

Nhìn Tono vui vẻ ghi lại danh sách những nơi muốn đến khi đi Tokyo, tôi thầm nghĩ như vậy.

"Lúc nãy thì…"

Hayasaka từ dưới bàn kotatsu đứng dậy.

"Tui đi mua ít rượu nhé, hình như hết sạch rồi."

Nhìn kỹ lại, đúng là đống rượu đã được uống hết. Vì hôm nay không có Miyamae nên cũng không thấy mấy loại rượu địa phương từ Kyushu xuất hiện vô tội vạ nữa.

"Không được đâu, làm sao để một cô gái đáng yêu như Hayasaka ra ngoài một mình vào ban đêm được chứ!"

Nghe Tono nói vậy, Hamanami nghĩ ngợi một lúc rồi bảo:

"Vậy thì…"

"Để Kirishima và Fukuda thi— không, chơi cờ shogi đi. Ai thắng thì đi với Hayasaka."

"Người thắng? Không phải thường là người thua phải đi sao?"

Tôi phản bác, nhưng Hamanami lắc đầu.

"Không không, được đi cùng Hayaska thì phải tính là phần thưởng chứ."

"Nhưng chơi shogi thì chậm lắm đó, tốn thời gian lắm—"

"Không sao đâu."

Hayasaka lại ngồi xuống, chui vào bàn kotatsu.

"Dù sao tối nay em định sang phòng của Tono ngủ nhờ."

Ý là vẫn còn nhiều thời gian.

Nhưng điều này lại kéo theo một tình huống mới.

"Vậy thì, bắt đầu thôi."

Fukuda nói, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Tôi hiểu rõ ý định của Fukuda.

Cậu ta định thắng ván cờ này rồi tỏ tình với Hayasaka.

Tôi và Fukuda ngồi đối diện qua bàn cờ shogi. Tuy nói là bàn cờ, nhưng không phải loại có chân như kiểu truyền thống, mà là bàn cờ từ tính phẳng. Có thể đặt ngay trên bàn kotatsu để chơi thong thả—còn gọi là cờ kotatsu.

"Hayasaka biết chơi shogi không?"

"Tui chỉ biết cách đi quân thôi."

"Giống tui rồi ha~"

Tono và Hayasaka ngồi bên cạnh nhìn bàn cờ.

Tôi bắt đầu giải thích để họ dễ hiểu hơn.

"Fukuda đang dùng chiến thuật gọi là Anaguma [note71680](gấu hang), còn tôi thì là Furibisha (phi xa chuyển cánh)[note71681]…"

Tuy nhiên.

"À, ừm, Kirishima, chuyện đó không cần phải giải thích đâu." Hayasaka nói.

"Tui cũng muốn nhanh chóng đi mua rượu nữa."

"Nghe cậu nói cứ như kiểu dân chơi tiệc tùng ấy."

Thật ra thì, Tono thường xuyên nô đùa với đám con gái trong câu lạc bộ bóng chuyền, nên mới có cảm giác như một cô nàng chuyên tiệc tùng thế đấy.

Ván cờ thì tiến triển rất suôn sẻ.

Dù gì đây cũng chỉ là một trận đấu để quyết định ai sẽ đi mua đồ, mà còn là trận đấu phải khiến tôi thua bằng được nữa.

"Hamanami, cái nhỏ này..." Tôi thầm nghĩ.

Cái điều kiện "người thắng sẽ đi mua đồ cùng Hayasaka" chính là một đòn phép để ép tôi phải chọn giữa tình bạn với Fukuda, hay là chọn Hayasaka. Cũng có thể nói đây là chiến thuật không cho tôi giữ mãi thái độ lập lờ nước đôi.

Tono tất nhiên đoán được là tôi sẽ cố tình thua. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy còn giơ ngón cái lên với tôi.

Ý là "giờ là lúc dọn cỗ cho đẹp đấy".

"Tui muốn bày tỏ tình cảm của mình với Hayasaka."

Khi đó, chúng tôi đang tụ tập trong phòng ông già Daidouji chơi cờ Sugoroku. Những người có mặt gồm ông già Daidouji, tôi, Tono và Miyamae.

Fukuda không hề tỏ ra ngượng ngùng hay lúng túng, mà lại rất nghiêm túc, thậm chí có phần quá mức tập trung.

"Tui nghĩ, giấu kín tình cảm này rồi cứ mãi ở bên cô ấy với tư cách bạn bè thì không được công bằng cho lắm."

Suy nghĩ của cậu ta vừa chân thành vừa thẳng thắn.

"Hơn nữa…" Fukuda nói tiếp.

"Hayasaka lúc nào cũng cười toe toét, nhưng tui có thể cảm nhận được những cảm xúc mơ hồ như buồn bã hay u sầu ẩn sâu trong đó. Tui muốn bảo vệ một người như cô ấy. Dù biết điều đó có phần tự mãn, thậm chí là kiêu ngạo, nhưng đó thật sự là điều tui mong mỏi từ tận đáy lòng."

Ông già Daidouji và Tono đều ủng hộ Fukuda tỏ tình. Bởi lẽ nếu cứ mãi giữ mọi thứ như hiện tại thì quan hệ sẽ chẳng bao giờ tiến triển. Mà kể cả nếu bị từ chối, thì với tính cách chững chạc và dịu dàng của Hayasaka, chỉ cần Fukuda không thấy ngượng ngùng thì họ vẫn có thể giữ mối quan hệ bạn bè bình thường – đó là quan điểm của họ.

Miyamae thì chỉ im lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả.

"Nếu có cơ hội, tui định sẽ tỏ tình vào tối hôm nấu lẩu."

Fukuda đã nói như thế.

Và lần đi mua sắm này là cơ hội tuyệt vời. Hai người trong cơn ngà say cùng nhau đi đến cửa hàng tiện lợi trong đêm. Cái lạnh mùa đông càng khiến bầu không khí thêm phần lãng mạn, bầu trời đầy sao cũng thật đẹp.

Nhờ chuỗi “âm mưu” của Hamanami, Hayasaka đã hiểu rõ rằng tôi định đến với Tono.

Chỉ cần tôi cố tình thua ván cờ này để Hayasaka và Fukuda được ở riêng, thì có thể cô ấy sẽ đáp lại tình cảm của Fukuda. Dĩ nhiên, cũng có thể là không.

Dù sao đi nữa, thứ đang bị thử thách chính là lập trường của tôi.

Thành thật mà nói, tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm khi ôm Hayasaka hồi cấp ba, và tôi biết rõ trong lòng cô ấy vẫn còn chừa chỗ cho tôi.

Khi nói chuyện với Hamanami, tôi đã đứng trên lập trường rằng mình không thể đến với Hayasaka.

Nhưng điều đó chỉ đúng nếu tôi không phản bội Tono và Fukuda. Còn việc tôi có làm được hay không lại là chuyện khác. Chỉ cần từ bỏ Kyoto, tôi hoàn toàn có thể đến với Hayasaka – cô gái thuộc về những hồi ức thời trung học ấy.

Tôi bắt đầu tưởng tượng.

Một thị trấn ven biển, nơi tôi và Hayasaka sống cùng nhau, ôm lấy nhau.

Trong khi tôi đang nghĩ đến điều đó, ván cờ vẫn tiếp tục diễn ra. Chúng tôi lần lượt ăn quân của nhau, dồn quân tiến đến chỗ tướng đối phương.

Cuối cùng, tôi vẫn phải lựa chọn.

Tono và Fukuda, hay Hayasaka.

Hình ảnh Hayasaka trong bộ đồng phục, Tono trong tiệm giặt ủi, Fukuda câu cá trê – những hồi ức ấy lần lượt hiện về.

Và rồi––

Tôi đưa quân tướng của mình vào đúng tầm đánh của xe Fukuda. Ai nhìn cũng biết đây là một nước cờ đầu hàng.

"Kirishima vẫn thế nhỉ, đến lúc quan trọng lại đi sai nước cờ~"

Tono vừa nói vậy, vừa giơ tay làm ký hiệu “Good Job”.

Cảm ơn.

Khóe môi Fukuda hơi động đậy.

Còn Hayasaka––

"Trời ạ~ đến tui cũng không đánh nước cờ kiểu này đâu~"

Cô ấy cười nói như vậy. Nhưng tôi hiểu rất rõ, ẩn sâu trong nụ cười ấy, nơi mềm yếu nhất trong tâm hồn cổ đang bị tổn thương. Và người khiến cô đau lòng chính là tôi.

"Thôi nào, Fukuda, đi thôi."

Hai người cùng rời khỏi phòng.

Chúng tôi ở lại bên bàn sưởi, vừa ăn quýt vừa chờ Hayasaka và Fukuda quay về.

"Ước gì mọi chuyện suôn sẻ ha~"

Tono có vẻ hơi bồn chồn.

Một lúc sau, chỉ có mình Fukuda quay lại. Nghe nói Hayasaka bảo muốn ra ngoài hít thở không khí một mình để suy nghĩ rồi sẽ quay về sau.

Trên gương mặt Fukuda đã không còn vẻ căng thẳng như trước.

Và rồi, cậu ta ngượng ngùng nói:

"Hayasaka nói… cô ấy sẽ nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của tui."

Fukuda đã cùng Hayasaka đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Nghe nói ngay cả lúc chọn rượu, cậu ấy cũng cực kỳ căng thẳng. Khi Hayasaka hỏi "Cái này thì sao?" thì Fukuda chỉ có thể máy móc gật đầu: "Tớ thấy được đấy."

Trên đường về, cậu ấy vừa xách túi đồ vừa tỏ tình với Hayasaka.

Cậu ấy nói thẳng rằng mình thích Hayasaka và muốn được hẹn hò với cô ấy.

"Hayasaka đã kể hết mọi chuyện cho tớui

Fukuda nói khi chui vào bàn sưởi.

"Hình như trong lòng cô ấy vẫn còn vương vấn ‘một chút’ với người mình từng thích. Dù biết mình phải tiến về phía trước, nhưng lại mãi không bước nổi."

"Giống y như Kirishima hồi trước ấy nhỉ. Có lẽ, tình yêu thời mười mấy tuổi là thế – thật đặc biệt."

Tono nói vậy, Fukuda khẽ gật đầu.

"Thế nên tui nói với cô ấy rằng tui muốn chờ. Tui sẽ tiếp tục thích cô ấy, cho đến khi cô ấy sẵn sàng hướng về tương lai. Và Hayasaka––"

Nghe nói cô ấy đã xin lỗi Fukuda.

Xin lỗi vì đã cư xử mập mờ – cô ấy nói vậy.

"Thật ra cô ấy không cần phải xin lỗi đâu. Chỉ riêng việc không bị từ chối là tui đã rất vui rồi. Cô ấy còn bảo tui là một người tốt, sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc về việc có thể hẹn hò với tớ hay không. Chỉ cần vậy là tớ thấy mãn nguyệnm rồi."

"Dĩ nhiên, nếu sau này cô không thấy như vậy nữa thì cũng không sao cả, cứ thoải mái thay đổi suy nghĩ." – nghe nói Hayasaka đã nói thế.

"Tui thì nói rằng mình sẽ chờ."

Nói đến đây, Fukuda gãi đầu.

"Nghe có vẻ sến lắm, nhưng tôi lại có kiểu cảm xúc y như trong mấy bài tình ca, kiểu muốn giúp cô ấy quên đi mối tình cũ ấy… Không, những lời vừa rồi coi như tớ ôi nói gì nha…"

"Dù sao thì, có tiến triển là tốt rồi!"

"Vất vả rồi." – Tono nói và đặt trái quýt lên bàn sưởi.

Chúng tôi cùng nhau ăn quýt. Một lúc sau, Hayasaka trở về phòng.

Cô ấy nhìn quanh mọi người, rồi cười gượng mở lời:

"Chuyện là vậy đó."

Hayasaka vừa nói vừa chui vào bàn sưởi.

"Không cần để tâm đâu, có gì muốn nói tớ sẽ nói rõ ràng."

Sau đó, cô ấy cầm một lon rượu, bật nắp rồi uống ừng ực từng ngụm lớn.

"Nào~ tối nay uống cho đã đời luôn~"

Vì thấy Hayasaka mà say thì không ổn, tôi thoáng định ngăn lại. Nhưng Hamanami khẽ lên tiếng cản tôi.

"Cứ để cô ấy vậy đi."

"Tại sao?"

"Say rồi sẽ thành thật hơn, vậy sẽ an toàn hơn."

Nghe vậy, tôi tiếp tục ăn quýt và quan sát. Chỉ thấy Hayasaka vừa nói "Có khi tối đến cũng muốn say xỉn một chút ấy chứ!" vừa liên tục nốc hết lon này tới lon khác. Cuối cùng, cổ đổ rầm xuống bàn và bắt đầu ngáy.

Buổi tiệc lẩu bên bàn sưởi cũng kết thúc tại đây.

"Để em đưa Hayasaka về phòng nhé~"

Tono cõng Hayasaka rời khỏi phòng. Fukuda – người đã uống cùng cô ấy – cũng say mèm, nên tôi dìu cậu ta sang phòng bên, đặt vào trong chăn.

Khi quay lại, tôi khẽ thở ra một hơi.

Hamanami thản nhiên uống nốt chỗ rượu còn lại.

"Chiến lược của em thế nào?"

"…Hoàn hảo đến kinh ngạc, dù đúng là hơi tàn nhẫn."

"Vậy là được rồi. Nếu không làm thế thì chẳng thể dọn dẹp nổi cái mớ bòng bong này đâu."

Chắc chắn chúng tôi rồi cũng sẽ như vậy – chấm dứt vài mối quan hệ, sắp xếp lại cảm xúc, và bước tiếp về phía trước.

"Hãy cứ để chuyện này hướng tới một kết thúc có phần đắng cay. Dù với Kirishima và bọn họ sẽ hơi đau đớn một chút, nhưng để sau này khi nhớ lại quãng đời đại học, có thể xem đó là hồi ức đẹp đẽ."

"Chắc anh nên cảm ơn em, Hamanami."

Chỉ có làm vậy thì mọi chuyện mới có thể kết thúc êm đẹp. Tôi hiểu điều đó rất rõ. Hamanami là người đã thay tôi – kẻ luôn thất bại – để thực hiện kế hoạch này.

"Giờ thì anh đã hiểu giá trị của em rồi chứ?"

Hamanami tự tin ưỡn ngực nói.

"Em sẽ lo liệu mọi thứ một cách hoàn hảo, không cần phải lo gì cả."

Ghi chú

[Lên trên]
Bear-in-the-hole hay Anaguma lối phòng thủ khá chắc chắn kèm sự phản đòn mạnh mẽ trong cờ Shogi .
Bear-in-the-hole hay Anaguma lối phòng thủ khá chắc chắn kèm sự phản đòn mạnh mẽ trong cờ Shogi .
[Lên trên]
Ranging Rook or Swinging Rook một khai cuộc khá phổ biến trong cờ Shogi
Ranging Rook or Swinging Rook một khai cuộc khá phổ biến trong cờ Shogi
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
ước end harem
Xem thêm
T người mang theo kinh nghiệm của 6 vol trc thì kế hoạch này kiểu gì cg fail :^
Xem thêm
tôi chỉ muốn end harem tachibana với hayasaka thôi mà khó đến vậy sao hả
Xem thêm