Vol 7
Chương 18 : Sống sót với cương vị bạn trai toàn thời gian
14 Bình luận - Độ dài: 8,900 từ - Cập nhật:
Đây là Sơn nữ trang, một khu chung cư tồi tàn nằm ở Higashiyama, Kyoto.
Nói cho cùng thì chỉ là một căn nhà cũ kỹ, gió lạnh rít lên qua những khe nứt trên tường.
Giờ đã là cuối tháng Mười Một, sáng nào tôi cũng bị lạnh đến tỉnh giấc. Dù dùng cách giữ ấm kiểu Sơn nữ trang là đắp thật nhiều chăn bông dày thì thân người vẫn ấm, nhưng phần đầu vẫn cứ lạnh buốt.
Cho dù có đội mũ len chui vào chăn đi ngủ thì đến sáng mũ cũng rơi mất, và vẫn bị gió lùa qua khung cửa sổ hỏng đánh thức.
Hôm nay tôi cũng dậy vào lúc tám giờ sáng như vậy, run cầm cập bò ra khỏi chăn, rửa mặt bằng dòng nước lạnh chảy ra từ vòi rồi thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Khi tôi chuẩn bị đến trường, vừa rời khỏi phòng đi về phía bãi đỗ xe đạp của chung cư thì gặp ông già Daidouji.
Anh ta là một nghiên cứu sinh ngày ngày nghiên cứu về vũ trụ, cũng là cư dân lâu năm nhất của Sơn nữ trang. Tôi thừa hưởng bộ yukata đơn giản từ anh và học được cách chơi đàn hồ cầm.
"Chào buổi sáng."
Tôi chào như vậy, nhưng ông già Daidouji lại nghiêng đầu khó hiểu.
"Ể? Tui tưởng mình đã nhớ hết cư dân ở khu này rồi chứ. Xin lỗi, ông ở phòng số mấy nhỉ..."
"Đừng bận tâm, tui đang vội nên xin phép đi trước."
Nói xong, tôi đạp xe rời khỏi Sơn nữ trang.
Tôi đạp xe trong bầu không khí trong lành buổi sáng mùa đông, tiến về phía Đông theo đường Imadegawa. Tuy lạnh nhưng trời nắng đẹp, mang lại cảm giác thật sảng khoái.
Không lâu sau, tôi đến trường và ngồi vào chỗ năm phút trước khi vào học.
Ngồi bên cạnh tôi là Fukuda, người đã rời khỏi nhà sớm hơn.
Fukuda cũng là cư dân của Sơn nữ trang, một chàng trai hiền lành với khát vọng lớn: nghiên cứu giống lúa năng suất cao để giúp đỡ cha mẹ đang làm nông ở quê. Cậu ấy cũng là ân nhân đã cứu rỗi tôi trong quãng thời gian buồn bã hồi năm nhất.
Thấy tôi lao vào lớp, Fukuda chỉ khẽ gật đầu thân thiện. Rồi cậu lại đưa mắt về cuốn sách chuyên ngành trên tay.
Chẳng bao lâu sau, giảng viên bước vào lớp.
"Kirishima lại ngủ quên à? Rõ ràng gần đây chăm đi học lắm mà..."
Fukuda lẩm bẩm rồi cầm điện thoại lên thao tác.
Điện thoại trong túi áo tôi lập tức rung lên.
'Bắt đầu học rồi đó nhé~ Tui sẽ chép bài lại, nếu không khỏe thì đừng gắng sức nha~'
Là tin nhắn từ Fukuda ngồi ngay bên cạnh.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì và tiếp tục nghe giảng, rồi học tiếp tiết hai. Trưa thì ăn tô udon không có topping ở căn tin, chiều cũng tham dự đầy đủ các lớp. Khi kết thúc buổi học thì trời đã trở chiều.
Từ một sinh viên lười biếng suốt ngày cúp học, gần đây tôi lại chăm chỉ cày mấy môn khó đến mức đầu óc muốn cháy.
Dù chỉ muốn ngã ra ngủ ngay tại chỗ, nhưng vì có hẹn với người ta nên tôi bắt xe buýt đến Shijou Kawaramachi.
Tôi đi dưới mái hiên của con phố Kawaramachi, đến trước tiệm sách lớn nơi đã hẹn. Đúng lúc đó, một cô gái vô cùng nổi bật đang đứng chờ tại đó.
Cô khoác áo khoác kẻ ô xám, quàng khăn choàng xanh nhạt tạo nên sự tương phản đẹp mắt.
Là Miyamae.
Cô ấy đứng đó, chơi điện thoại với vẻ mặt bực bội.
Đúng là cô gái có nhan sắc đẳng cấp chùa Kinkaku, chỉ cần đứng đó thôi cũng đẹp như một bức tranh. Tôi nhìn cô một lúc, rồi bước đến lên tiếng.
"Xin lỗi đã để em đợi."
Thế nhưng Miyamae nghe vậy lại tỏ vẻ chán ghét rõ rệt, định quay đi.
"Nè, đợi chút, là anh đây mà. Kirishima nè."
Miyamae dừng bước, nghiêng đầu nhìn mặt tôi.
Vài giây sau, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra.
"Kirishima!"
Gương mặt Miyamae bừng sáng, nhảy chân sáo lại gần tôi.
"Anh không mặc yukata nên em không nhận ra luôn!"
Là như vậy đó.
Hôm nay tôi không diện phong cách Kyoto thường thấy, mà mặc áo len, quần jeans thay cho yukata, giày thể thao thay cho guốc mộc, và mặc áo khoác cổ đứng thay cho haori.
Có lẽ vì vậy mà ông già Daidouji và Fukuda đều không nhận ra tôi.
Dù rất tò mò không biết họ nhìn tôi ra sao, nhưng chắc con người là vậy mà.
"Hợp lắm luôn á──"
Miyamae quan sát tôi thật kỹ rồi tỏ vẻ xúc động.
"Oaaaa, uwaa aaaa!"
Rồi nắm lấy tay áo khoác tôi.
"Cái áo khoác này là do em tặng anh đó nhá!"
Tôi đang mặc chiếc áo khoác do Miyamae tặng, tay đeo đồng hồ cô ấy chọn.
"Uhm uhm, đúng như em nghĩ, những món này hợp với Kirishima lắm luôn!"
"Nhưng cũng vì vậy mà em không nhận ra anh luôn."
"Kirishima, cảm ơn anh nha."
Thấy Miyamae vui vẻ như vậy, tôi cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.
"Đi thôi, chẳng phải chúng ta định ăn tối sao?"
"Ừ."
Miyamae khoác tay tôi, cùng bước đi trên phố.
"Ăn gì đây?"
"Okonomiyaki. Đã ở Kansai thì phải biết làm món đó chứ!"
Gương mặt Miyamae rạng rỡ hạnh phúc.
Tôi chỉ mặc những món đồ cô ấy tặng thôi.
Chỉ vậy thôi mà em ấy đã vui đến thế, đúng là chuyện tuyệt vời.
"Kiri~shima! Kiri~~shima!"
Tôi cùng Miyamae đầy phấn khích bước vào tiệm okonomiyaki.
Khi nhân viên hỏi "Quý khách có muốn chúng tôi nấu giúp không?", Miyamae đã đáp lại:
"Em muốn tự làm ạ."
"Trong mọi việc, việc dám thử thách là quan trọng nhất mà!"
Chúng tôi ngồi cạnh nhau ở bàn bốn người.
"...Này."
"Món phổ biến nhất là thịt heo với trứng hả? Phô mai mochi nghe cũng hấp dẫn nè, rồi đặc biệt là loại mix──"
"Người ta thường ngồi đối diện nhau mà?"
"Em uống một ly bia thôi được chứ? Tụi mình là sinh viên mà~"
"Ngồi kiểu này nhìn như cặp đôi đang say đắm trong thế giới hai người á."
"Em đâu có dễ say với một ly bia đâu nha~ Phụ nữ vùng Kyushu tụi em uống rượu giỏi lắm đó~"
"Em có đang nghe anh nói không vậy?"
"Xin lỗi ạ~ Cho em gọi món được không~?"
Miyamae vui vẻ nướng okonomiyaki. Vì là lần đầu làm nên hơi vụng về, nhưng hình dáng chiếc bánh lại khiến người ta thấy ấm lòng.
"Kirishima, ăn nhiều vào nha."
Vì Miyamae liên tục gắp đồ ăn vào đĩa tôi nên tôi ăn rất no. Cô ấy nhìn tôi ăn với gương mặt rạng rỡ, rồi──
"Em nói rồi mà, em say rồi còn gì~!"
Chỉ uống một ly bia mà Miyamae đã say khướt.
"Kirishima."
Trên đường về, Miyamae vừa gọi tên tôi líu ríu, vừa lảo đảo dựa sát vào người tôi.
"Phụ nữ Kyushu uống giỏi đâu rồi hả?"
"Vì á~ có Kirishima bên cạnh làm em thấy an tâm ghê á~"
Ban đầu tôi định đi bộ dọc theo bờ sông Kamogawa để cô ấy tỉnh rượu, nhưng vì bất tiện quá nên đành đi tàu điện. Trên tàu, Miyamae ôm tôi từ phía trước, hai tay siết chặt sau lưng, khuôn mặt áp sát vào ngực tôi.
"Việc này là kiểu cặp đôi không biết ngại làm đó nha."
"...Kirishima à."
"Gì, em chỉ biết nói cái đó thôi hả?"
Tôi đưa Miyamae đang mất khả năng nói năng trở về phòng cô ấy ở chung cư Sakura.
Vừa bước vào cửa, Miyamae đã cởi giày rồi lên tiếng:
"Chào mừng anh về nhà."
"Anh về rồi."
Nghe tôi đáp lại, Miyamae mỉm cười xấu hổ.
Trong lúc tôi chuẩn bị đi ngủ, Miyamae cứ luôn vui vẻ, như thể chỉ cần tôi ở trong phòng là em ấy đã thấy mãn nguyện.
Khi tôi tắm xong và trở lại phòng với bộ đồ ngủ đôi có hình trái tim trước ngực, Miyamae mắt sáng rỡ reo lên:
"Uwaa~! Uwaa~!"
"Kirishima, trước khi ngủ uống một chút trà nha?"
Cô ấy nói rồi mang ra hai chiếc cốc đôi giống hệt nhau, chỉ khác màu.
"Có hơi quá đà không nhỉ~"
"Không đâu nha, tụi mình là bạn thân mà!"
Miyamae ngồi sát bên tôi trên tấm thảm sưởi, uống trà bằng chiếc cốc đôi. Có vẻ cô ấy rất thích không khí như vậy. Chỉ cần thế thôi, Miyamae đã mỉm cười hạnh phúc như thể đang thì thầm: "Hạnh phúc quá đi mất".
"Thôi, đi ngủ thôi nào."
"Ừ!"
Tôi và Miyamae cùng nằm trên giường, đắp chung một chiếc chăn. Cô ấy nép sát trong vòng tay tôi.
Vừa tắm xong nên cả người ấm áp.
"Chỉ ngủ thôi đấy nhé."
Miyamae khẽ "Ừ" một tiếng và gật đầu, có vẻ với cô ấy như vậy là quá đủ rồi.
"Bàn chải đánh răng của Kirishima để cạnh của em đúng không?"
Trên kệ bồn rửa có hai chiếc bàn chải khác kích cỡ, do Miyamae chuẩn bị sẵn.
"Chỉ cần thấy như vậy thôi em đã vui lắm rồi~"
Vừa nói, Miyamae vừa gác chân lên người tôi, hoặc khẽ chạm đầu vào tôi.
Sau một hồi quậy phá, Miyamae cũng dần yên tĩnh lại.
"...Em buồn ngủ rồi."
"Ngủ thôi, ngủ sớm dậy sớm mới tốt."
"...Ừm."
Ngay khi cả hai sắp chìm vào giấc ngủ──
"Gì thế?"
"Chờ em chút, xong liền đây."
Tôi rời khỏi giường một lát, lấy hai chiếc điện thoại từ trong túi xách rồi quay lại giường.
Sau đó, tôi mở một chiếc lên và nhấn nút gọi trong app chat.
Tút...
“Chúc anh ngủ ngon, Kirishima.”
Đầu dây bên kia là giọng của Hayasaka.
“Em chuẩn bị ngủ rồi à?”
"Vâng."
“Vậy thì mình cũng đi ngủ thôi.”
"Ổn chứ?"
“Ưm, em chuẩn bị xong rồi, cũng vừa làm xong bài tập nữa.”
Tôi nghe thấy âm thanh gập laptop từ điện thoại, sau đó là tiếng vải vóc cọ sát...
Tôi tưởng tượng cảnh Hayasaka mặc bộ đồ ngủ phồng mềm, nằm lên giường.
"Ư—hứ."
Giọng cô ấy đột ngột gần lại, chắc là đã đặt điện thoại cạnh gối, trong loa vang lên cả tiếng thở.
"Hehe, vậy thì… ngủ thôi nhé."
"Ừm, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon nha."
Tôi vẫn giữ điện thoại trong trạng thái cuộc gọi.
Sau đó, tôi cầm một chiếc điện thoại khác lên, ấn nút gọi.
"Shiro."
Tiếng của Tachibana vang lên từ chiếc điện thoại kia.
"Anh đang làm gì thế?"
"Đang chăm chú nhìn bản nhạc piano."
"Nhưng hình như em nghe thấy tiếng game đấy?"
"Em nói gì vậy?"
Tachibana đã luyện được kỹ năng chơi game siêu phàm trong thời gian sống khép mình trước khi vào đại học nghệ thuật. Tôi từng chơi game đối kháng với cô ấy qua mạng, và bị đánh tơi tả một cách đơn phương. Động tác của cô ấy hoàn toàn không mang theo cảm xúc, chỉ máy móc giành chiến thắng.
"Shiro, anh tính đi ngủ à?"
"Chắc vậy."
"Vậy thì, em cũng ngủ luôn."
Âm thanh game biến mất, rồi thay vào đó là tiếng bước chân lọc cọc. Biết là Tachibana, chắc cô ấy đang mang dép lông hình quái vật gì đó.
Một lúc sau, tiếng quần áo sột soạt vang lên, rồi cô ấy nằm xuống giường.
"Chúc ngủ ngon, Shiro."
"Ờ, ngủ ngon."
Không lâu sau, từ điện thoại vang lên tiếng thở đều đều.
Và rồi—
Tôi ôm Miyamae đang tựa sát vào người mình, để cả hai chiếc điện thoại bên gối, lắng nghe tiếng thở của Hayasaka và Tachibana mà chìm vào giấc ngủ.
◇
"Não em sắp hỏng luôn rồi đấy!"
Sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, Hamanami kêu lên thảm thiết.
"Hả? Ý anh là, mấy ổ bom giằng co trước cửa khách sạn tình yêu, cuối cùng cả ba đều thành bạn gái của anh luôn à?"
"Bởi vì nếu không làm vậy thì không thể kết thúc được chuyện đó."
"Giờ thì chẳng giải quyết được gì luôn rồi còn gì?"
Hamanami vẫn luôn thẳng thắn và sắc bén như thế.
"Không hề, anh biết là chuyện này rất tệ rồi. Sắp bị phát hiện ra đến nơi, mà đến lúc đó thì không cứu vãn nổi đâu."
"Vì thế nên bọn anh lập ra mấy quy tắc."
"Lại là quy tắc!"
Hamanami đảo mắt.
"Trước giờ mấy cái quy tắc đó toàn là nguyên nhân thất bại mà! Vô ích thôi! Con người đúng là không biết rút kinh nghiệm gì hết á!"
"Phủ nhận và chỉ trích thì dễ. Nhưng để đạt được điều gì đó, để cuộc đời tiến về phía trước, thì cần một trái tim tích cực, một tấm lòng bao dung, và cả hành động."
"Nếu câu đó không phải do anh Kirishima nói thì chắc nghe còn có vẻ sâu sắc nữa đấy!"
"Nhưng mà—" Hamanami nhìn quanh, dáo dác quan sát xung quanh rồi nói.
"Đây là đâu vậy? Núi à?"
Em ấy nói đúng.
Chúng tôi đang ở trên núi. Sau tiết học buổi sáng, vì buổi chiều không có tiết, tôi tình cờ gặp Hamanami đang đi dạo trong khuôn viên trường nên rủ em ấy đi cùng.
"Đã hỏi đây là đâu thì anh chỉ có thể trả lời, đây là đỉnh Amida – một trong ba mươi sáu đỉnh của dãy Higashiyama."
"Không phải em đang hỏi tên núi!"
Hamanami vung vẩy cành cây nhặt được trên đường leo núi, nói lớn.
"Ý em là tại sao lại dẫn em đi leo núi hả!"
"Chuyện là thế này—"
"Với lại bộ dạng của anh là sao đấy! Lắm phụ kiện hơn cả lần trước nữa!"
Lúc này tôi đang trong tạo hình Kirishima phong cách Kyoto—mặc áo kimono đơn giản, khoác haori, mang tất tabi với guốc gỗ. Chưa hết, tôi còn đeo một cái giỏ liễu sau lưng và đội cả nón tre. Giỏ liễu là một loại ba lô làm từ cây liễu đan, kiểu cổ xưa.
"Đây là phong cách Kirishima Santouka."
Hamanami tròn mắt ngơ ngác.
Nên tôi lặp lại lần nữa.
"Phong cách Kirishima Santouka."
"Anh định cosplay Santouka à—"
Santouka mà em ấy nói là Santouka Taneda, nhà thơ haiku tự do, từng lang thang khắp nơi khất thực với bát sành.
Một trong những bài thơ nổi tiếng của ông là: "Vạch cỏ mà bước đi, cứ đi mãi, vẫn là ngọn núi xanh ngắt trong tầm mắt."
"Hả? Ý anh là tự ví mình như Santouka nên mới ăn mặc như vậy, rồi vì ông ấy có thơ liên quan tới núi nên anh mới kéo em đi leo núi, vậy thôi à?"
"Bài thơ đó còn có phần đầu nữa."
"Mặc dù em còn cả đống điều muốn nói, nhưng thôi, nói nốt đi."
"Là: 'Tháng 4 năm Đại Chính thứ 15, mang theo bài toán vô nghiệm, bắt đầu cuộc hành hương ăn xin.' Tức là, thầy Santouka đã rơi vào một bài toán không thể giải."
"Ra là vậy. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến việc anh kéo em leo núi?"
"Nếu biết tình trạng của anh bây giờ, Hamanami chắc chắn sẽ hỏi: 'Anh định xử lý chuyện này thế nào hả!' đúng không?"
"Đúng vậy, vì chiến lược cắt lỗ rất quan trọng mà."
"Về việc đó, anh sẽ trả lời như thế này."
Tôi khẽ ho một tiếng rồi mở lời.
"—Mùa đông năm hai đại học, Kirishima Shirou rơi vào một bài toán có phương trình vô nghiệm."
"Phiền chết đi được~!"
Hamanami ném cành cây về phía tôi.
"Đừng có kéo em leo núi chỉ để nói ra mấy câu văn vẻ kiểu đó chứ~!"
"Không, thật sự là như vậy mà."
"Hả, khoan đã nào."
Hamanami bỗng trở nên nghiêm túc.
"Vừa nãy anh nói là đang rơi vào bài toán vô nghiệm, nói cách khác, là anh không biết phải làm sao đúng không? Không tìm được cách giải quyết đúng chứ? Trước giờ rõ ràng anh luôn lên kế hoạch mà—mặc dù kết cục thì chẳng ra sao cả. Nhưng nếu không có kế hoạch, thì chẳng phải là anh không thể kiểm soát tình hình nữa sao? Mấy con quái vật đó mà hành động không có chừng mực thì đúng là lên tàu lượn siêu tốc thẳng xuống địa ngục luôn đấy!"
"Em nói một hơi dài ghê ha."
Tôi đặt giỏ liễu xuống đất, mở nắp, lấy bình nước rót cho Hamanami một ly trà. Hamanami uống một ngụm như ca sĩ tranh thủ uống nước giữa tiết mục ở concert.
"Không phải anh chưa nghĩ tới việc sẽ xử lý chuyện này như thế nào."
Tôi nói thế.
"Nhưng trước tiên, anh muốn ưu tiên cảm xúc của các cô ấy."
Tôi biết rõ vẫn có những cách tiếp cận khác cho tình huống này.
Như Hamanami đã nói—“Bởi vì cứ làm như trước nên mới thất bại, phải thay đổi cách làm đi chứ!”
Nhưng đó là góc nhìn của người ngoài, giống như đang ngồi trước TV xem một trận đấu.
Khi chính mình là người đứng trên sân khấu, những gì nhìn thấy sẽ khác hẳn.
Ở đó mới có cảm xúc chủ quan chân thực.
Dĩ nhiên, vẫn có cách dù đang ở trong cuộc vẫn giữ cái nhìn như người ngoài.
Là góc nhìn từ trên cao, từ ngoài cuộc, nhìn bản thân một cách khách quan.
Tôi cũng từng thử làm vậy.
Thế nhưng—
Khi yêu, khi thật lòng yêu và được yêu, liệu có nên làm vậy không? Câu trả lời chắc chắn là không. Trong một khoảnh khắc cảm xúc có thể biến thành hiện thực, cách làm đó sẽ mất đi sức thuyết phục.
Hơn nữa, tuy chưa đến mức quá nghiêm trọng, nhưng tôi không thể giữ bình tĩnh được.
Lý do là—
"Anh đã thấy khoảnh khắc Miyamae khóc."
Tôi từng vứt những món quà Miyamae tặng. Cô ấy tìm thấy chúng trong bãi rác, rồi ôm chặt chúng mà khóc nức nở quay về chung cư Sakura.
"Anh không thể nào quên được bóng lưng của cô ấy lúc đó."
"Kirishima …"
"Giờ thì Miyamae hay cười lắm, mà còn là nụ cười hạnh phúc nữa."
Đêm nào Miyamae cũng ôm tôi ngủ. Khi tôi trở mình, cô ấy sẽ áp sát lưng tôi. Sáng ra vẫn không chịu buông, đến mức dính cả nước miếng vào áo ngủ. Mỗi lần tôi lau miệng và đánh thức cô ấy, Miyamae lại cười rạng rỡ mà nói: “Kirishima ở đây~!”
"Nụ cười ấy không nên bị cướp đi dễ dàng. Ít nhất, anh phải đón nhận tình cảm của cô ấy một cách nghiêm túc. Và anh cũng muốn thấy Miyamae cười. Nên lần này, anh muốn đối mặt với thử thách cảm xúc từ các cô ấy một cách nghiêm túc."
"Tuy là em hiểu được cảm xúc của anh—"
Hamanami chống tay lên cằm, trầm ngâm.
"Ừm, bản chất sự việc bắt đầu từ quá trình. Dù kết quả tình yêu thế nào, nếu có một giai đoạn mà anh vừa trăn trở vừa đón nhận tình cảm của các cô gái thì có lẽ cũng không tệ."
Chính là như vậy.
Có thể rồi sẽ lại thất bại như trước đây.
Nhưng dù kết cục giống nhau, quá trình vẫn rất quan trọng. Như con người rồi cũng sẽ phải chết, nhưng việc sống vẫn mang ý nghĩa riêng.
"Hiểu rồi, vậy thì em cũng ủng hộ chuyện đó. Biết đâu sau hàng loạt thất bại, lần này lại thành công thì sao."
"Ừ, tóm lại anh sẽ cố gắng hết sức sống cuộc đời bạn trai bắt cá nhiều tay."
"Nghe anh nói ra như vậy, đúng là quá không ra gì luôn đấy!"
Khi chúng tôi đang trò chuyện như thế, chiếc điện thoại trong giỏ rung lên. Tôi bấm nghe, thì thấy là Miyamae gọi đến.
"Kirishima~"
"Sao vậy?" – tôi hỏi.
"Thứ Bảy này em rảnh đó, nên… em muốn hẹn hò với anh… được không?"
"Ừ, được chứ."
"Thật tốt quá!"
Miyamae hét lên vui sướng. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, cô ấy cúp máy.
"Anh nuông chiều cô ấy thật đấy."
"Anh không có quyền từ chối mà."
"Hả, lại có quy tắc nữa hả? Là cái kiểu 'chuyện là do tụi này quyết định!' giống như mấy lần trước à? Lần này cũng vậy sao?"
"Ừ."
"Quay lại chuyện lúc nãy đã—" Hamanami tiếp tục lên tiếng.
"Em hiểu là Miyamae đang rất hạnh phúc rồi. Nhưng còn hai bà Hayasaka và Tachibana thì sao? Họ đã thấy Kirishima và Miyamae bước ra từ khách sạn tình yêu mà, chắc chắn không vui vẻ gì đâu, đúng không? Họ có thể chấp nhận việc Kirishima dốc toàn lực làm bạn trai của tất cả mọi người sao?"
"Nhìn tình hình hiện tại thì chắc là không vấn đề gì."
"Thật sao?"
Khi tụi tôi còn đang trao đổi như vậy, điện thoại lại rung lên lần nữa. Có người gọi đến. Trên màn hình hiện rõ tên "Hayasaka Akane", nên tôi ấn nút nhận cuộc gọi.
"Hayasaka, có chuyện gì vậy?"
“Ờm, em có chuyện muốn nhờ Kirishima—người không bao giờ chịu làm mấy chuyện đó với em, vậy mà lại làm ngay với Miyamae.”
"Thấy chưa, tức giận rồi! Chị ấy chắc chắn còn nhiều điều muốn nói với Kirishima anh lắm!"
“Tối thứ Bảy này, em muốn một buổi hẹn hò.”
"Chị ấy nói ra rồi đó~!"
"Không được rồi, hôm đó anh có việc bận."
“Việc gì thế?”
"Anh đã lên kế hoạch ra ngoài với Miyamae rồi."
“Vậy à... nhưng em cũng muốn hẹn hò vào hôm đó.”
"Giọng nói rất dịu dàng nhưng lại không hề có ý nhường bước!"
"Vậy thì, phải nghĩ cách mới được."
"Ở những chỗ kỳ cục thì anh lại tích cực ghê..."
“Em muốn hẹn hò với anh cả ngày, chỉ hai người thôi.”
"Yêu cầu hết sức vô lý vừa được đưa ra!"
"...Chuyện đó có vẻ hơi khó đấy."
"Anh à, đừng thỏa hiệp! Đừng hứa hẹn hẹn hò với cả hai người cùng lúc!"
“Ừ, đúng là hơi khó nhỉ, nhưng mà—"
Hayasaka cất giọng, đầy sức sống và sáng sủa đến mức dù chỉ qua điện thoại cũng cảm nhận được rằng cô ấy đang cười.
“Kirishima, tụi mình đã nói gì với nhau nhỉ?”
"Chuyện gì đã nói là tuyệt đối."
Thế là tôi đồng ý hẹn hò với Hayasaka vào thứ Bảy, và cuộc gọi kết thúc.
"Đồ ngốc~!"
Hamanami—người nãy giờ vẫn liên tục chen vào—lên tiếng.
"Ngay bây giờ lập tức hủy bỏ cái quy tắc 'chuyện đã nói là tuyệt đối!' đó đi! Không thì sẽ to chuyện cho coi!"
Ngay khi Hamanami vừa dứt lời, điện thoại lại tiếp tục rung. Trên màn hình hiện ra cái tên "Tachibana Hikari".
"Gì nữa đây?"
“Ừm, em có chuyện muốn nhờ Shiro—người lúc nào cũng ngủ với con gái.”
"Một cú tấn công thẳng mặt như quả cầu lửa!"
“Thứ Bảy này, em muốn đi chơi. Chỉ hai đứa mình, nguyên cả ngày.”
"Đến tuyên chiến rồi! Mấy cô gái này định hủy hoại đời Kirishima à?!"
"Biết rồi, anh sẽ nghĩ cách."
"Ba cú hẹn đụng nhau! Chưa từng nghe thấy chuyện gì điên rồ như vậy!"
“Em sẽ rất mong đợi đó.”
Thế là sau khi xác nhận sẽ có một buổi hẹn riêng với Miyamae, Hayasaka và Tachibana, tôi kết thúc cuộc gọi.
Tôi đặt điện thoại lại vào giỏ mây, đội lại chiếc nón rơm.
"Hamanami, chắc đến lúc xuống núi rồi. Anh còn phải chuẩn bị cho cuối tuần nữa."
"Anh nghiêm túc à?"
"Anh phải làm bạn trai toàn thời gian, chuẩn bị một cuộc hẹn mà cả ba đều sẽ hài lòng."
"Về mặt vật lý học thì không thể làm được đâu?"
"Phải đi đường nào đây nhỉ."
Tôi bắt đầu đi xuống núi.
"Ơ, khoan đã, đợi chút! Bình tĩnh lại đi! Không thể hẹn hò với ba người cùng lúc được đâu!"
"Hình như Tachibana từng nói dạo này thích động vật thì phải."
"Anh ơiiii, quay lại đi! Làm thế chết người đó~!"
Giọng Hamanami vang vọng khắp đỉnh núi Amida.
◇
Thời gian trôi qua đến thứ Bảy. Tôi lại khoác lên mình bộ đồ phương Tây và rời khỏi Sơn nữ Trang. Dù đã đề nghị mặc kimono, cả ba người đều từ chối.
Tôi đạp xe xuyên qua các con phố của Kyoto. Sau khi gửi xe ở bãi đậu, tôi đến quán cà phê đã hẹn trước. Miyamae đã ngồi ở bàn ngoài trời.
Trông cô ấy có vẻ hơi bồn chồn. Bình thường tôi luôn đến sớm năm phút, nhưng hôm nay vì chuẩn bị quá kỹ, suýt nữa thì trễ. Với Miyamae, không thấy tôi đến sớm như mọi khi khiến cô ấy bất an.
Lúc đó, điện thoại tôi "ting" một cái. Có tin nhắn.
“Em tới rồi đó~”
Tôi nhìn kỹ, thấy Miyamae đang cầm điện thoại. Rồi cô ấy bắt đầu đảo mắt nhìn quanh. Không thấy tôi đâu, lại tiếp tục dùng điện thoại. Sau đó, tôi nhận được một loạt tin nhắn.
“Nè, anh chưa tới sao?”
“Có chuyện gì xảy ra à?”
“Anh ổn chứ?”
“Chẳng lẽ… anh không muốn đi chơi với em sao?”
“Em xin lỗi, xin lỗi mà.”
“Em hứa không mè nheo nữa đâu~”
Miyamae sắp khóc đến nơi.
Tôi bước đến chỗ cô ấy và gọi.
"Miyamae~"
Khuôn mặt cô ấy lập tức rạng rỡ.
"Anh nói kiểu đó là không được nha~"
"Anh chẳng hiểu em đang nói gì hết trơn."
Miyamae tỉnh bơ xóa hết đám tin nhắn.
"Miyamae, em phải tin vào bản thân mình nhiều hơn. Nếu có gã nào không xem trọng em thì cứ mặc kệ hắn đi. Loại đàn ông đó không đáng."
"Kirishima nói chuyện nhiều thật đó."
"Nhưng nếu để Miyamae trở thành một cô gái trưởng thành hơn thì anh sẵn sàng lặp lại bao nhiêu lần cũng được~!"
Dù phải sống như một bạn trai toàn thời gian, tôi cũng không phải không có kế hoạch.
Trong khi đón nhận tình cảm của các cô gái một cách hiển nhiên, tôi cũng đang tìm cách giải quyết tình huống này.
Với Miyamae, vấn đề đặc biệt dễ thấy. Tất cả là vì cô ấy là một cô gái vụng về, nên rất dễ bị thu hút bởi mấy gã kỳ quặc.
Chỉ cần cô ấy trở nên trưởng thành hơn, chắc chắn sẽ không còn phụ thuộc vào tôi nữa.
Thế nên mỗi khi cô ấy hành xử như một "cô bé hư", tôi đều sẽ nghiêm túc chỉnh đốn. Đó chính là "chương trình giáo dục Miyamae".
Và cơ hội để giáo dục vừa đến ngay.
"Em muốn đi mua đồ."
Khi Miyamae nói vậy, tụi tôi bước vào trung tâm thương mại gần nhà ga. Tôi cứ tưởng cô ấy định chọn mua đồ mùa đông, ai dè lại dừng lại ở khu bán đồ nam.
Cô ấy đi vòng vòng quanh quầy ví da, ví đựng thẻ... cuối cùng cầm lên một chiếc ví đựng chìa khóa bằng da.
"Chọn cái này đi."
"Hử? Em định dùng đồ nam hả?"
"Anh từng nói muốn có ví đựng chìa khóa đúng không? Em mua tặng cho anh."
"Này~!"
Tôi nắm lấy vai Miyamae và lắc nhẹ.
"Một cô gái trưởng thành sẽ không tùy tiện mua đồ cho đàn ông đâu nha!"
"Nhưng mà~! Nhưng mà~!"
"Thứ này chỉ có thể tự mua thôi!"
"Tự mua... A, em hiểu rồi!"
Gương mặt Miyamae sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì.
"Chỉ cần nhét tiền vào ví của anh lúc anh đang ngủ là được chứ gì!"
"Em nghĩ cũng ác thiệt á!"
Tôi kiên nhẫn giải thích cho Miyamae.
"Không được tùy tiện tặng mấy món quà đắt tiền cho đàn ông. Nếu em phải tặng để duy trì mối quan hệ thì từ đầu người đó đã không đáng tin rồi. Còn nếu hắn ta thản nhiên nhận quà đắt đỏ, thì cũng không ra gì luôn. Em hiểu không?"
"Em hiểu rồi!"
Cuối cùng tôi đã tự móc ví mua chiếc ví đựng chìa khóa mà cô ấy chọn. Vì Miyamae có gu chọn toàn hàng xịn nên tôi tốn cũng kha khá.
"Vậy giờ đi đâu tiếp đây?"
Miyamae hỏi, và tôi đưa ra đề nghị đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Gần đây em hơi mệt phải không?"
"Hả?"
"Em không chỉ học nghiêm túc, làm báo cáo, bài tập đều đầy đủ, lại còn đi làm thêm. Chắc cổ và vai bị cứng lắm rồi ha?"
"Ừm, cảm giác như—"
Miyamae nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu.
"Cơ thể em hơi bị đơ luôn á!"
"Vậy thì—"
Nơi tôi dẫn Miyamae đến—
Là một tiệm massage đầu.
Vừa bước vào là có thể ngửi thấy mùi tinh dầu thơm dịu nhẹ. Đó là một cửa tiệm có phòng riêng, chuyên làm liệu pháp đầu, massage, và thư giãn vai cổ.
"Không ngờ… Kirishima lại quan tâm em đến vậy…"
"Ừ, hẹn gặp lại sau khi cả hai thư giãn nhé."
Tôi tiễn Miyamae vào phòng riêng. Còn tôi thì không vào theo, mà quay người rời khỏi tiệm, phóng đến bãi đậu xe và nhảy lên xe đạp.
Bây giờ mới là lúc trận chiến của tôi bắt đầu.
◇
Tôi gửi xe ở một bãi đậu cách địa điểm hẹn với Miyamae khá xa, rồi chạy bộ đến nhà ga đã hẹn.
Tachibana đang đứng đó. Cô ấy mặc váy liền, khoác thêm chiếc áo jacket và hai tay đút túi. Dù ăn mặc theo kiểu nữ tính, nhưng vẫn có chút phong cách tomboy.
"Đợi lâu chưa?"
"Khoảng năm phút."
"Xin lỗi."
"Không sao."
Tachibana nắm lấy tay tôi, rồi đút cả hai vào túi áo khoác của cô ấy, bước đi như thể chuyện đó chẳng có gì to tát.
Tuy giọng điệu của Tachibana vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng qua bàn tay đang nắm trong túi áo, tôi có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm ẩn sau vẻ điềm nhiên ấy.
Cảm giác phấn khích khi đạp xe giờ đã dịu xuống.
Chỉ cần được cùng Tachibana đi dạo trên con đường mùa đông như thế này thôi, với tôi đã là quá đủ.
"Anh muốn đến nơi nào có nhiều động vật một chút."
Tôi buột miệng nói ra.
"Trước đó em từng bảo gần đây hay đi sở thú, đúng không?"
Vì theo học một trường nghệ thuật ở Tokyo nên Tachibana thường sống ở đó, chỉ khi có việc hoặc kỳ nghỉ mới quay về Kyoto. Nghe nói khi ở Tokyo, cô ấy rất hay đến sở thú.
Thế nhưng khi tôi nhắc đến chuyện đó, cô lại ngượng ngùng quay mặt đi.
"Ơ? Sao vậy? Em từng nói mình hay đi sở thú mà?"
"Ừm... đúng là đi cũng khá thường xuyên."
"Phản ứng này... chẳng lẽ em đến sở thú chỉ vì nó gần trường, tiện cho việc trốn học à?"
"Em thật sự thích động vật mà."
Vì Tachibana kiên quyết khẳng định là mình thích động vật, nên chúng tôi theo kế hoạch ban đầu, đến một quán cà phê mèo. Cả hai ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, quanh đó là những chú mèo tự do lang thang, sống một cuộc đời thoải mái trong tiệm.
"Ừm, cũng dễ chịu đấy chứ."
Tachibana nói vậy khi có một chú mèo nhảy lên đùi cô. Có vẻ lũ mèo rất thích cô ấy, chúng lũ lượt kéo tới, con thì quấn lấy chân, con thì trèo lên lưng ghế rồi cọ đầu vào vai cô ấy.
"Chẳng con nào chịu lại gần anh cả."
"Muốn em chia cho anh một con không?"
Cô ấy vừa nói vừa nhẹ nhàng nhấc chú mèo trên đùi lên. Chú ta duỗi thẳng tay chân, có vẻ khá thư giãn, nhưng vừa được đưa sang tôi thì lập tức trở nên cáu kỉnh.
Cuối cùng, gần như tất cả lũ mèo đều tụ tập quanh Tachibana, đến mức có cả con còn nằm cả lên đầu cô ấy.
"Thế này... cũng khá thú vị đấy chứ..."
Được mèo vây quanh, Tachibana để lộ vẻ mặt đầy mê đắm. Có lẽ đây là cơ hội tốt.
"Tachibana, em cứ ở đây tận hưởng đi nhé."
Để cô ấy ở lại tận hưởng thiên đường mèo, tôi rời khỏi quán, chạy ào đến bãi đỗ xe, leo lên xe đạp và đạp như bay đến trước thủy cung.
Khi ngẩng lên thở hổn hển, một cô gái đáng yêu trong chiếc áo phao màu lạc đà đang đứng chờ ngay trước mắt.
Là Hayasaka.
◇
Không gian mờ tối, bể kính phát ra ánh sáng xanh nhạt, những con sứa trắng trôi bồng bềnh trong nước.
"Nhìn mấy con này dễ chịu thật đấy."
Hayasaka nhìn đám sứa rồi khẽ nói.
"Xin lỗi, em đợi lâu chưa?"
"Không sao đâu, chỉ khoảng mười lăm phút thôi mà."
Hayasaka mỉm cười đáp lại.
"Trong lúc chờ anh, không có chuyện nào kiểu như bị trai lạ bắt chuyện làm phiền, hay đứng nhìn các cặp đôi khác vào thủy cung mà thấy cô đơn gì đâu nhé."
Cô ấy vừa đi quanh thủy cung vừa tỏ ra rất vui vẻ.
"Thủy cung ổn chứ?"
"Sao lại hỏi thế?"
"Vì nhà em ở gần biển mà, đúng không?"
"Biển thì có đấy, nhưng đâu nhìn được sứa như thế này."
"Vả lại nữa—" Hayasaka nói tiếp.
"Cuối cùng thì, đi chơi ở đâu cũng chẳng quan trọng."
"Ể?"
"Miễn là được ở cùng người mình thích, cùng nhau làm điều gì đó trong cùng một khoảng thời gian, vậy là đủ rồi. Dù có người nào đó đến trễ chẳng hạn."
"Thật xấu hổ..."
"Đi thôi!"
Hayasaka kéo tay áo tôi rồi bước lên. Chúng tôi cùng ngắm cá đuối và kỳ giông, lặng lẽ nhìn hải cẩu đang ngủ, và bị nước văng ướt trong buổi diễn cá heo.
Khi dạo quanh khu bán quà lưu niệm, Hayasaka chăm chú nhìn một con cá heo nhồi bông, nên tôi đã mua tặng cô ấy.
"Hehe, cảm ơn anh nhé."
Hayasaka mỉm cười. Tôi cũng thấy vui.
"Nhưng mà... ổn chứ? Anh là sinh viên nghèo mà?"
"Gần đây anh có kiếm được ít tiền."
"Đi làm thêm à?"
"Là ba ba."
"Ba ba?"
"Anh bắt ba ba rồi bán ở khuôn viên trường. Tên thương hiệu là Tinh chất ba ba Kirishima."
"…………"
Sau khi rời khỏi thủy cung, Hayasaka bảo muốn ghé cửa hàng mỹ phẩm vì đã dùng hết đồ trang điểm.
Tôi dẫn cô ấy đến tiệm, rồi cô ấy bắt đầu nghiêm túc lựa chọn sản phẩm, thử hết món này đến món khác. Tôi biết rõ chuyện con gái chọn mỹ phẩm luôn mất thời gian.
"Xin lỗi nha, chắc em sẽ mất chút thời gian đấy."
"Không sao, em cứ thoải mái đi."
Tôi rời cửa hàng rồi lại bắt đầu chạy.
Khi xông vào tiệm massage đầu, Miyamae vừa đúng lúc bước ra.
"Trời ơi, sảng khoái quá chừng luôn á~"
Vừa mới xong liệu trình, Miyamae nghiêng đầu nhìn tôi.
"Ơ? Kirishima, trông anh còn mệt hơn lúc nãy nữa kìa?"
"Không, đâu có... anh cũng thấy người nhẹ nhàng hẳn!"
Và rồi, tôi bắt đầu trình diễn tài năng thực sự.
Tôi khéo léo len vào giữa các cuộc hẹn, cứ theo thứ tự Miyamae, Tachibana rồi Hayasaka mà tiếp tục vòng lặp hẹn hò.
Lúc xem phim thì lén rời khỏi rạp, khi trải nghiệm thiết bị VR thì chuồn đi rồi quay lại, thậm chí tranh thủ lúc các cô ấy quay lưng để lẻn đến nơi khác.
Rắc rối thực sự bắt đầu từ bữa trưa.
"Chỗ này có món cơm trứng ngon nổi tiếng lắm đó~"
Miyamae dẫn tôi đến một quán ăn kiểu Tây với phần ăn siêu to. Đến đây thì vẫn còn tạm ổn.
Nhưng khi tôi quay lại chỗ Tachibana, cô ấy đưa ngón tay quệt miệng tôi.
"Còn dính sốt kìa."
"Ơ, à... ừm."
Tachibana ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Trưa nay đi ăn thịt nướng nhé."
"Không phải em bảo muốn ăn món Nhật thanh đạm ở quán gia đình ở Kyoto sao...?"
"Đi ăn thịt nướng."
Tachibana không chịu nhượng bộ. Thế là ăn xong, tôi lại chạy đến chỗ Hayasaka.
"Thật ra không lâu lắm đâu, chắc tầm nửa tiếng ấy mà."
Hayasaka vẫn nở nụ cười, rồi khẽ nghiêng đầu "Hmm?", áp mặt sát lại người tôi rồi hít nhẹ một hơi.
"Vẫn còn mùi thịt nướng đấy."
"Chắc tại anh đi ngang tiệm thịt nướng thôi..."
"Vậy ăn cơm thịt heo chiên đi."
Thế là tôi lại ăn thêm một bữa nữa.
Cứ thế, tôi chạy qua chạy lại như con thoi. Nhưng có lẽ vì ăn quá nhiều nên bắt đầu thấy chậm chạp, hoặc đơn giản là cái ý tưởng hẹn hò ba người trong một ngày vốn đã quá sức — mọi thứ dần đi chệch quỹ đạo. Đến chiều tối, ba cô gái bắt đầu than phiền.
"Kirishima~ anh đừng có tự nhiên biến mất thế chứ~!"
Miyamae ôm chầm lấy tôi, nước mắt rưng rưng.
"Shiro lạnh lùng với em quá..."
Tachibana phụng phịu.
"Kirishima, anh đừng tưởng em cười là vì vui thật đấy nhé?"
Hayasaka có vẻ sắp phát nổ trong ba giây nữa.
Tình hình cực kỳ nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn phải làm tròn vai trò bạn trai một cách trọn vẹn.
Vấn đề là, phải làm sao bây giờ? Khi tôi đang suy tính đủ đường...
"Thật hết cách mà."
Hayasaka nói vậy khi chúng tôi đang trên đường đến hiệu sách lớn. Vì cô ấy muốn mua một cuốn tiểu thuyết nên mới ghé vào đây.
"Em đợi mãi mới có sách, cho em đọc một chút nhé?"
Trong hiệu sách còn có cả quán cà phê.
"Em sẽ đọc ở đằng kia. Trong lúc đó anh có thể đi đâu cũng được."
"Hayasaka... cảm ơn em..."
"Nhưng nhớ quay lại trước khi em đọc xong đấy, rồi mình cùng đi ăn tối."
"Ừ."
Nhờ Hayasaka, tôi lại thấy lóe lên một tia hy vọng.
Để hoàn thành cuộc hẹn ba người tưởng như bất khả thi này, tôi lại lao đi trên đường phố Kyoto.
◇
"Em không muốn đi massage nữa đâu! Cơ thể nhẹ tênh luôn, không còn tí cứng nhắc nào hết!"
Trong buổi hẹn hò ba người lần này, hoạt động massage có thể phục vụ riêng từng người nên rất tiện để tôi lặng lẽ rút lui. Vì vậy, không chỉ massage đầu, mà massage toàn thân và cả châm cứu tôi cũng tận dụng hết mức lên người Miyamae.
"Em không rời khỏi bên anh Kirishima nữa đâu!"
Miyamae ôm chặt lấy tôi không rời, như một đứa trẻ con.
Hayasaka nói đúng. Một buổi hẹn hò đúng nghĩa là phải cùng nhau trải qua những khoảnh khắc ở cùng một nơi. Vì đã không làm được điều đó, tôi thấy rất áy náy với Miyamae.
"Miyamae, anh còn một chỗ muốn đến nữa."
"Không đi! Dù gì anh cũng lại muốn bỏ em một mình chứ gì! Em không chịu đâu!"
"Trong phòng em đâu có đũa của anh, đúng không?"
"Ưm..."
Vẻ mặt Miyamae sáng rỡ hẳn lên.
"Biết rồi! Em đi mua cho anh cái đó là được chứ gì!"
"Đã bảo không phải mà."
Tôi búng nhẹ trán Miyamae – nơi vừa trở nên mềm mịn sau mấy lần massage.
"Lần này để anh tặng quà cho em nhé."
Chúng tôi đến một cửa hàng bán đũa hơi cao cấp. Ở đây cũng nhận đặt làm những đôi đũa thủ công với lớp sơn tinh tế.
Tôi đã đặt trước đôi đũa này từ sớm.
"Vì là quà tặng nên cũng có phần của em nữa đấy, Miyamae."
Tôi đưa cho cô ấy chiếc túi giấy vừa nhận từ nhân viên cửa hàng.
"Em mở ra được không?"
"Tất nhiên."
Miyamae cẩn thận gỡ lớp giấy gói rồi mở hộp ra. Bên trong là một đôi đũa kích cỡ lớn và một đôi nhỏ hơn một chút. Trên hai đôi đũa ấy được khắc tên của hai người: "Shiori (栞)" và "Shirou (司郎)".
Nếu phải nói thì trông giống mấy món quà lưu niệm bán cho du khách nước ngoài khi đến Kyoto hơn. Thế nhưng Miyamae thì––
"Waaaaa, waaaaa!"
Cô ấy phát ra tiếng cảm động như vậy.
"Kirishima, cảm ơn anh! Đây là món quà tuyệt nhất luôn đó!"
Miyamae, người rất thích dùng đồ đôi, đã hoàn toàn vui vẻ trở lại.
Sau đó, tôi cùng Miyamae đầy hân hoan đi ăn tối, rồi tiễn cô ấy về lại căn phòng ở chung cư Sakura. Tuy có chút lo lắng lúc giữa chừng không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng vì Miyamae cuối cùng đã mỉm cười rất hạnh phúc, nên buổi hẹn hò này với cô ấy chắc xem như thành công rồi.
Lúc chia tay, Miyamae nói với tôi:
"Em sẽ trở thành một cô gái vững vàng để Kirishima có thể yên tâm."
"Ừ, anh sẽ chờ."
Và rồi, tôi lại tiếp tục chạy vội vào lòng phố Kyoto.
◇
Tachibana đang ngồi trong quán cà phê nhím, trên tay là một chú nhím nhỏ.
"Em tuy thích động vật, nhưng không đến mức mải mê quá mà không để ý xung quanh đâu."
Tachibana nhìn tôi thở hổn hển trở lại quán cà phê, nói thế.
"Đi sở thú cũng chỉ vì chỗ đó thích hợp để trốn học thôi."
"Ừ, anh biết."
Tachibana quay mặt đi đầy khó chịu, ngón tay nhẹ vuốt ve phần bụng chú nhím.
"Đúng là ngoan ghê, không như ai kia chẳng chịu chơi cùng em gì hết."
"...Anh xin lỗi."
"Thôi thì hôm nay em chơi với tụi nhỏ này cũng được."
Dù lý do là tôi bỏ đi suốt, nhưng có vẻ Tachibana không thật sự giận.
Tuy vậy, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn nghiêng ấy trông vẫn rất cô đơn.
Vì thế, tôi lấy từ balô ra hộp đựng kính và đeo lên.
Đây là cặp kính tròn hiệu Lloyd mà Tachibana mua tặng tôi. Là một thương hiệu mà Truman Capote cũng yêu thích.
"Thấy sao?"
Nghe tôi hỏi vậy, Tachibana không nói gì, lặng lẽ bước tới nắm lấy tay tôi.
"Đi thôi."
Chúng tôi bước đi trên con phố Shinkyogoku. Tachibana nhìn khuôn mặt tôi đeo kính, khẽ nói:
"Shiro cuối cùng cũng trở lại như xưa rồi."
Sau đó, chúng tôi cùng ăn tối, rồi tôi tiễn Tachibana ra ga Kyoto. Cô ấy không quay về căn phòng ở chung cư Sakura nữa mà là về lại Tokyo.
Thời gian của lễ hội văn hóa đã kết thúc, căn phòng ở chung cư Sakura hẳn cũng không còn cần thiết với Tachibana nữa. Dù vậy, cô ấy vẫn giữ nguyên mọi thứ trong phòng, và vẫn thường xuyên đến Kyoto, chắc là vì tôi còn ở đây.
Tachibana không nói gì về chuyện đó, chỉ yên lặng ở bên tôi.
"Tạm biệt nhé."
Khi đến cổng soát vé, cô ấy nói.
"Anh sẽ tiễn em ra tận sân ga shinkansen."
Lần đầu tiên trong đời, tôi mua vé vào ga. Nút mua loại vé này nằm ở góc máy bán vé – một loại vé không hướng đến nơi nào cả, chỉ để tiễn người rời đi.
Khi hai đứa ngồi cạnh nhau trên băng ghế chờ tàu shinkansen, tôi bất chợt lên tiếng:
"Những ký ức với em, anh nhớ rõ từng thứ một."
"Ừ."
Tachibana gật đầu, lúc đó tàu cũng vừa đến. Cửa tàu mở ra, cô ấy bước vào.
"Dù không phải là không có gì muốn nói."
Tachibana quay đầu nhìn sang bên cạnh.
"Nhưng hôm nay cảm ơn anh nhé."
Nói rồi, cô ấy đưa tay ra từ trong toa tàu. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lạnh ấy.
Chuông báo tàu sắp khởi hành vang lên. Tôi buông tay, lùi lại khỏi toa.
"Shiro đúng là bất cẩn quá."
Tachibana nở một nụ cười thản nhiên.
"Lần sau em sẽ kéo anh vào cùng luôn."
Nói xong, cô ấy khẽ cười.
Tôi đứng lại trên sân ga, dõi theo cho đến khi đoàn tàu shinkansen khuất khỏi tầm mắt.
Nụ cười của Tachibana. Bàn tay cô ấy đưa ra.
––Lần sau em sẽ kéo anh vào cùng.
Nghe thì có vẻ đùa, nhưng khi nắm tay tôi, có lẽ Tachibana đã tưởng tượng sẵn trong đầu, và thật lòng muốn làm như vậy.
Tuy nhiên, hiện giờ––
Tôi lập tức rời khỏi ga Kyoto, chạy đến hiệu sách lớn.
Khi xông vào cửa hàng, vì gần đến giờ đóng cửa nên bên trong chẳng còn khách nào. Tôi vội vàng bước lên thang cuốn, đến tầng có quán cà phê.
Hayasaka đang ngồi trong quán, là vị khách cuối cùng.
Cô ấy chống cằm nhìn tôi, nở một nụ cười như thể "thiệt là hết cách với Kirishima rồi".
Trên bàn lúc này đã có ba cuốn tiểu thuyết.
Trước khi tôi kịp mở lời xin lỗi, cô ấy đã lên tiếng trước.
"Dù hẹn hò là phải ở bên nhau..."
Hayasaka nói:
"Nhưng hình như có câu danh ngôn thế này – ‘Thời gian chờ đợi cũng là một cuộc hẹn hò’."
◇
Hayasaka lái xe đến Kyoto, giờ tôi đang ngồi ghế phụ cạnh cô ấy.
Khung cảnh quốc lộ về đêm đang trôi dần về phía sau.
Chúng tôi đang hướng về một thị trấn ven biển.
Trong những ngày sống hết mình với vai trò bạn trai, tôi lần lượt ngủ lại phòng của Miyamae và Tachibana theo một lịch cố định. Và tối nay là đến lượt căn phòng của Hayasaka.
"Vòng chút xíu nhé, tại nãy giờ chưa ăn gì hết."
Hayasaka lái chiếc Subaru thân yêu vào bãi đỗ của một quán mì ramen. Vì đã khuya nên bên trong quán nhỏ chẳng còn ai.
Tôi và Hayasaka ngồi cạnh nhau ở quầy bar.
"Kirishima uống nước đi, chắc anh no lắm rồi nhỉ."
"Cảm ơn em, em cứu anh đó."
"Anh ăn gì rồi thế?"
"Thịt chiên xù với lẩu sumo."
"Em hiểu được cảm giác của họ muốn làm vậy."
Hayasaka cười nói.
Không lâu sau, tô ramen được bưng ra – là một tô ramen Đài Loan đầy ắp hẹ.
Hayasaka thổi vài cái rồi bắt đầu ăn, gương mặt tràn đầy mãn nguyện.
"Em luôn mơ sau khi vào đại học sẽ được cùng bạn trai đến những quán thế này."
"Rồi ngồi cạnh nhau ở quầy ăn ramen."
"Đúng vậy đó."
Tôi suy nghĩ một lát, rồi giơ tay về phía nhà bếp, gọi một tô ramen Đài Loan giống vậy.
"Không cần phải cố quá đâu."
"Anh không có cố."
Dù nói vậy, tôi vẫn ăn chậm hơn Hayasaka rất nhiều. Nhưng nhờ uống mấy ly nước liền, cuối cùng cũng cố gắng ăn hết được tô mì.
Thấy cảnh đó, Hayasaka bật cười có phần bất lực.
"Đồ ngốc."
Chúng tôi đến được thị trấn ven biển trước nửa đêm.
Căn hộ của Hayasaka vẫn nhỏ gọn và gọn gàng như mọi khi. Kệ sách chật kín sách học đại học, bàn học và giá sách có vài món đồ trang trí dễ thương.
Chúng tôi lần lượt tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Tôi thay đồ ngủ mang theo để qua đêm.
Rồi tắt đèn, cùng nhau nằm lên giường. Sau khi dùng điều khiển tắt máy sưởi đặt bên gối, căn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo. Nhưng vì thế mà tôi càng cảm nhận rõ hơi ấm cơ thể Hayasaka trong chăn.
"Anh có đắp kín không đó?"
"Không sao đâu."
Chúng tôi nằm chen nhau trên chiếc giường nhỏ giữa đêm đông, ôm lấy nhau để giữ ấm. Mà một khi đã làm vậy, thì dẫu muốn hay không cũng phải ý thức đến cơ thể mềm mại của Hayasaka. Vải ngủ của cô ấy rất mỏng, không chỉ cảm nhận được đường nét thân thể, mà tay còn thấy rõ cảm giác từ nội y bên trong.
Hơi thở ấm nóng và ẩm ướt của cô ấy phả nhẹ lên ngực tôi.
Sau khi nhận ra điều đó, Hayasaka lại càng giống một đứa trẻ nghịch ngợm, cố ý áp môi lên ngực tôi rồi thổi mạnh, khiến nơi ấy càng thêm bỏng rát.
Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên, cười khúc khích nhìn tôi.
Nhưng kiểu đùa như vậy, chỉ càng khiến cả hai thêm một lần nhận ra —chúng tôi đã gần gũi nhau đến mức nào.
Chỉ cần làm chuyện này với Hayasaka, cảm giác như hồi cấp ba lại lập tức ùa về.
Tôi siết tay mạnh hơn, Hayasaka liền khẽ kêu lên một tiếng đầy ngọt ngào.
Tôi đưa tay vuốt dọc theo đường cong mềm mại sau lưng cô ấy, chạm đến eo, đến đường viền nội y, rồi cả đùi.
Cơ thể Hayasaka khẽ run lên, phần bụng dưới phản xạ áp sát vào tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại từ thân thể cô ấy.
"Kirishima..."
Hayasaka ngẩng đầu lên.
Mái tóc mảnh mai bết dính vào gò má cô ấy. Đôi lông mày, khóe mắt lấp lánh nước, và bờ môi mấp máy tất cả đều nhuốm vẻ bất an.
Tận sâu trong lòng tôi, cảm giác thương yêu dành cho cô gái này — vẫn giống như năm mười bảy tuổi — lại trỗi dậy.
Chúng tôi cùng nghiêng đầu áp sát má, mái tóc mái của Hayasaka chạm vào trán tôi. Khi môi hai đứa chỉ còn cách nhau trong gang tấc thì—
"Đến đây thôi."
Hayasaka nói vậy, rồi vùi mặt vào ngực tôi.
Trong cuộc sống bạn trai hết mình lần này, giữa tôi và Hayasaka không có ranh giới nào mang tên “không được thân mật”. Dù sao cũng đã lên đại học, những chuyện như thế này… cứ để mọi thứ tùy duyên. Cả hai đã thống nhất như vậy.
Vì thế, tôi cũng có thể làm chuyện ấy với Miyamae hay Tachibana. Tuy nhiên—
"Kirishima, anh cũng đâu có hôn hai người đó đúng không?"
Hayasaka hỏi, tôi khẽ gật đầu.
"Miyamae dường như chỉ cần được ở cạnh anh là đã thấy mãn nguyện rồi."
Chỉ cần mặc đồ ngủ giống nhau, cùng đứng đánh răng trước bồn rửa mặt, Miyamae đã có thể mỉm cười nói: “Em thấy hạnh phúc quá à~”
Còn Tachibana thì—
“Làm vậy thì tội nghiệp cho Tono lắm.”
Cô ấy đã nói thế.
Tôi đang có một cô bạn gái chính thức.
Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất so với hồi cấp ba, khi mọi chuyện giữa chúng tôi vẫn còn mơ hồ chưa rõ ràng.
Và quan trọng hơn cả, Tachibana đã nói—
“Em không muốn làm chuyện đó.”
Cô ấy không muốn trở thành một trong ba “bạn gái tạm thời” cùng chia sẻ tôi. Đó là lời thật lòng từ Tachibana. Còn về việc bản thân muốn như thế nào, cô ấy lại không nói tiếp.
Tôi đã kể chuyện này cho Hayasaka nghe.
"Em cũng giống Tachibana thôi."
Cô ấy nói vậy, đầu vẫn tựa vào ngực tôi, không hề động đậy.
"Chỉ cần nghĩ đến Tono là em đã không thể nói thật lòng, cũng không thể hôn Kirishima được."
"Dù vậy..." — Hayasaka khẽ nói tiếp.
"Nhưng em cũng không thể ngừng gặp Kirishima... Em biết điều đó thật hèn hạ..."
Hayasaka nói xong thì im lặng. Một lúc sau, cô ấy khẽ thì thầm: "Xin lỗi."
"Em biết Kirishima đang muốn tiến về phía trước, cũng hiểu rõ bản thân phải hướng đến tương lai."
"Cho nên—" Hayasaka tiếp lời.
"Xin hãy để em được tiếp tục như thế này thêm một thời gian nữa. Lần này, em sẽ thật sự... giải thoát khỏi Kirishima."
Đó là mùa đông năm hai đại học của tôi.


14 Bình luận
Lặn kiểu này thì có hơi sâu r nhỉ ?