Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã hoàn thành)

Chương 15 : Sáng tác Manga?

4 Bình luận - Độ dài: 5,640 từ - Cập nhật:

Trong ghi chú có viết rằng, trong tình bạn, ý thức đồng đội khi cùng nhau hướng đến một mục tiêu chung là thứ đặc biệt mạnh mẽ.

Quả thật, như trong các hoạt động câu lạc bộ, khi mọi người trong một đội cùng hướng đến mục tiêu tham gia giải toàn quốc, hay cùng nhau luyện tập hợp xướng sau giờ tan học, thì giữa họ sẽ hình thành một mối liên kết đặc biệt.

Và lần này, để xây dựng sợi dây gắn kết ấy, ghi chú đã đưa ra một đề nghị—

Làm truyện tranh: người viết kịch bản và người vẽ tranh.

Một người chịu trách nhiệm cốt truyện và kịch bản, người còn lại vẽ tranh để hoàn thành bộ manga.

Cùng nhau dốc sức với mục tiêu trở thành một tác phẩm ăn khách, có thể sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nhưng nếu vượt qua được thử thách của việc đăng truyện hàng tuần, thì giữa họ sẽ hình thành một mối quan hệ không ai thay thế được—ghi chú đã viết như thế.

“Chơi cái này đi!”

Miyamae mở trang thông tin tuyển chọn của một cuộc thi manga đăng trên tạp chí thiếu niên ra cho tôi xem.

Phải rồi, “trò chơi tình bạn” lần này là: cùng nhau sáng tác một bộ manga để tham gia thi tuyển, hướng đến việc ra mắt.

“Ông vẽ tranh, còn tui sẽ viết truyện.”

“Tui không biết vẽ đâu.”

“Ông đội mũ nồi, cầm G pen [note71547]trong tay mà bảo không biết vẽ?”

“Ờ thì, tự nhiên tui lại có cảm giác là mình làm được…”

“Vậy thử đi thôi!”

Chúng tôi lập tức bắt tay vào lên ý tưởng trong phòng Miyamae. Luật của trò chơi là phải hoàn thành bản thảo dự thi trong một đêm. Nghe có vẻ ngu ngốc thật, nhưng ghi chú lại viết rằng càng gấp rút thì mối liên kết giữa hai người sẽ càng bền chặt.

“Chúng ta nên theo chủ đề tình bạn, nỗ lực và chiến thắng nhỉ?”

“Đương nhiên rồi.”

Chúng tôi thảo luận sôi nổi với nhau và cuối cùng cũng vạch ra được khung truyện sơ lược. Câu chuyện kể về một nhóm thiếu niên thân thiết cùng nhau đánh bại tên tội phạm gây hỗn loạn trong thị trấn. Vì là truyện ngắn nên chúng tôi quyết định giữ nội dung càng đơn giản càng tốt.

Chỉ riêng việc lên ý tưởng thôi cũng đã tốn mất hai tiếng đồng hồ.

Khi về đến nhà sau lễ hội ở trường đại học thì trời đã tối đen, bụng cũng đói meo.

“Không còn thời gian đâu, ăn mì ly cho nhanh vậy.”

“Ừ ha.”

Chúng tôi ra cửa hàng tiện lợi mua mì.

“Có khi phải thức đêm đấy, mua thêm đồ ăn vặt luôn đi.”

“Cảm giác như phiêu lưu ấy nhỉ! Có cả snack nữa, phải mua cả đống luôn!”

Về đến phòng, chúng tôi nấu nước ăn mì, rồi vừa ăn socola vừa thiết kế nhân vật. Đây là phần tôi phải cố gắng.

Tôi cố gắng hết sức để vẽ các nhân vật, rồi đưa cho Miyamae xem.

“Người que hả…”

“Không, đây chỉ là phác thảo thôi! Khi vẽ bản chính chắc chắn sẽ đẹp hơn! Chắc là vậy!”

Sau khi hoàn thành cốt truyện và nhân vật, chúng tôi bắt đầu làm storyboard. Đây là bản nháp phác họa bố cục từng trang. Đến giai đoạn này, người viết kịch bản như Miyamae gần như không còn việc gì làm. Nhưng cô ấy vẫn ngồi bên cạnh, liên tục đưa ra những góp ý như: “khung tranh này to hơn chút được không?” hay “đổi thứ tự trang có dễ hiểu hơn được không?”

Vì là tác phẩm tự làm, nên bọn tôi rất dễ có cảm tình.

“Cảm giác khá ổn đó chứ?”

“Ừ, tự nhiên thấy như sắp debut đến nơi luôn.”

“Nếu được đăng dài kỳ chắc cũng mệt phết nhỉ, còn chuyện học đại học thì sao?”

“Nếu cảm thấy hợp làm mangaka thì nghỉ học cũng chẳng sao cả.”

“Phải nghĩ ra bút danh nữa nhỉ? Dùng chung một cái cho cả hai đi.”

“Còn phải luyện ký tên nữa đấy ~”

“Vậy luyện luôn đi, luyện ký tên!”

Thậm chí chúng tôi còn nghĩ đến cả dàn diễn viên cho bản live-action, rồi cả bài phát biểu trong ngày công chiếu với tư cách tác giả. Miyamae còn bắt đầu tìm nhà ở Tokyo. Khi nhận ra thì trời đã khuya.

“Miyamae, chết rồi! Qua ngày mới rồi!”

“Nguy to rồi đó! Không kịp deadline thì làm sao được đăng truyện hàng tuần chứ!”

Chúng tôi vội vàng tập trung lại, tiếp tục làm bản thảo.

Cố gắng vẽ trên giấy.

Tôi ngồi trên ghế, cặm cụi vẽ lên tờ giấy trắng trải trên bàn, còn Miyamae thì ngồi cạnh, chăm chú quan sát tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Vừa trao đổi ý tưởng, vừa cùng nhau làm truyện tranh. Dù có chút mệt nhưng lại rất vui, có cảm giác như thật sự đang nỗ lực cùng nhau—một trải nghiệm mà tôi chưa từng có trước đây.

Mà đêm dần trôi.

Từng tiếng tích tắc vang lên đều đặn.

Dù mệt rã người, nhưng vì biết đối phương cũng đang cố gắng như mình, nên giữa chúng tôi bỗng hình thành một sự đồng cảm kỳ lạ.

Cuốn “Trò chơi tình bạn” này, có lẽ bọn tôi trước giờ chỉ chơi sai cách thôi. Nhìn thì tác giả cuốn sách chắc chẳng giống có IQ 180 cho lắm, nhưng hóa ra đây lại là một cuốn sách rất nghiêm túc. Thế nhưng—

Bước ngoặt xảy đến khi tôi sắp hoàn thiện cảnh mấy cậu học sinh thân thiết chơi đùa trong sân trường.

Tôi muốn thể hiện không khí chơi “oẳn tù tì trắng đen” hay “Ngón tay Sumo” một cách chân thực, nhưng vì đây là lần đầu tiên tôi vẽ manga, nên không làm cách nào vẽ cho ra hồn cả.

“Người que giờ thành bọ gậy luôn rồi…”

“Đã nói là khó mà.”

“Ghi chú có viết là cần sự chân thực khi vẽ manga, thử chơi thật xem sao?”

Miyamae đề xuất vậy, và chúng tôi bắt đầu chơi "oẳn tù xì trắng đen real". Miyamae thua, nên tôi búng nhẹ trán cô ấy.

“Đau quá!”

Cô ấy ôm trán bằng cả hai tay.

“Xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

Sau cú búng ấy, mặt Miyamae bỗng đỏ lên.

“Tiếp theo là cảnh chơi đô vật ngón tay.”

Miyamae lại thua, tôi vén tay áo cô ấy lên rồi dùng ngón tay gõ nhẹ vào cánh tay trắng mịn ấy.

Một tiếng chát vang lên.

Miyamae đỏ mặt, chăm chú nhìn chỗ bị đánh như thể đang thích thú với cảm giác đó—hay chỉ là ảo giác của tôi?

“V-vậy, để tui vẽ tiếp nha.”

Tôi vừa nói vừa quay lại với bản thảo, nhưng—

“…Vẫn nên đổi cảnh khác thì hơn.”

“Hả?”

“Thay bằng ngón tay sumo đi.”

“Ờm… cũng được thôi.”

“Vậy chơi thử thật nhé, vì chân thực mà.”

“Ờ, ừ.”

Chúng tôi ngồi đối mặt nhau, nắm lấy tay đối phương. Gương mặt Miyamae lại đỏ lên lần nữa.

“Tay Kirishima to thật đấy, lại còn mạnh nữa…”

Sau đó Miyamae tiếp tục đổi cảnh nhiều lần. Từ đấu ngón tay chuyển thành vật sumo, rồi chuyển thành đấu vật. Rõ ràng là để có nhiều cơ hội tiếp xúc gần hơn. Lúc sumo thì cô ấy không đẩy mà lại nhẹ nhàng ôm tôi. Khi đấu vật, dù bị tôi đè lên, khuôn mặt cô ấy hiện rõ vẻ đau đớn nhưng đồng thời cũng rất thích thú. Cho đến khi—

“…Hay là đổi nữa nhé…”

Miyamae ngập ngừng nói khẽ.

“…Đổi thành oẳn tù tì thoát y đi.”

“Cái gì nghe đồi trụy quá vậy!”

Đó là trò chơi mà ai thua sẽ phải cởi một món đồ trên người sau mỗi lần oẳn tù tì.

“K-khum có đồi trụy gì hết!”

Miyamae phản bác, mặt đỏ như gấc.

“Đây là cảnh mấy học sinh nam chơi trong trường, rất bình thường thôi!”

“Nhưng bà định tái hiện lại đúng không?”

“Chân thực mà…”

“Này, cái cảnh đó chỉ cần thể hiện mối quan hệ thân thiết là đủ rồi, dùng oẳn tù tì trắng đen hay ngón tay sumo cũng được mà?”

“Im đi, im đi! Người vẽ thì cứ nghe lời tác giả kịch bản là được!”

“Á~! Đây là cái mà mấy tác giả dở tệ thường nói đó nha!”

“Tui sẽ ra đá đấy! Kéo, búa—!”

Miyamae chơi oẳn tù tì, và vì cô ấy nói sẽ ra búa nên tôi phản xạ ra bao.

“Đ-đã thua thì không còn cách nào rồi nhỉ…”

Cô ấy là một cô gái trong sáng, chỉ mới cầm lấy gấu áo thôi mà đã ngượng ngùng thấy rõ.

“Không cần miễn cưỡng đâu…”

“Không sao, đây là hình phạt mà, tui sẽ làm nghiêm túc.”

Miyamae vừa nói vừa cởi áo len. Cô ấy lúng túng vặn vẹo người, trông cực kỳ ngượng ngùng. Nhưng—

“Tiếp nào, tui vẫn sẽ ra búa đấy.”

Có lẽ là do đêm khuya, hoặc do mệt vì phải vẽ manga không quen, đầu tôi bắt đầu nóng lên. Tôi lại ra bao.

“Lại thua nữa…”

Miyamae tháo khóa váy.

“Tui vẫn sẽ ra bao đó.”

Tôi tiếp tục ra bao, Miyamae tháo cả tất. Rồi cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng trên người cô ấy chỉ còn nội y và một chiếc áo dây. Làn da trắng trẻo và đôi chân dài mịn màng hiện rõ trước mắt tôi.

Miyamae vặn mình trong ánh nhìn của tôi. Dù cô ấy có xoay người đi thì cũng chỉ khiến tôi thấy được rõ hơn đường cong cơ thể. Không có gì để che giấu cả, khiến gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ như đang chịu đựng một sự xấu hổ kéo dài. Đồ lót của Miyamae lại rất mỏng…

Trong lòng tôi trỗi dậy một ham muốn khó hiểu: "Muốn được nhìn thấy cô ấy ngượng ngùng thêm chút nữa." Dù vậy, tôi đã kìm lại được.

“…Quay lại với bản thảo thôi.”

“…Ừm.”

Tôi ngồi xuống ghế, định vẽ cảnh các nhân vật chơi oẳn tù tì thoát y. Ngay lúc đó—

“Này, này!”

Miyamae mặc nội y và áo dây, áp sát bên cạnh tôi.

“Mặc đồ vào đi chứ.”

“Phòng nóng mà, cứ để vậy một lát cũng được.”

Dù ngượng ngùng co người lại, Miyamae vẫn cố tình áp làn da mềm mại lên người tôi. Khuôn mặt xinh xắn kề sát bên tai tôi, cúi nhìn một chút là thấy ngay khe ngực và làn da trắng muốt.

“Miyamae, không được làm vậy đâu.”

“Tại sao chứ?”

“Vì… bọn mình là bạn mà.”

“Chính vì là bạn nên mới không làm mấy chuyện đó đúng không?”

“Hừ, đương nhiên rồi.”

“Đó, thấy chưa. Nếu Kirishima có mấy ý nghĩ đó thì đâu còn là bạn, mà là người yêu rồi.”

“Bà nhảy logic hơi nhanh quá đấy?”

“Thật mà. Bọn mình sẽ tiếp tục bên nhau với tư cách là bạn, đúng không? Nếu ông có mấy ý nghĩ kia, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện đó thôi. Hay là ông đã sơm có cảm giác đó rồi?”

“Không, chưa… Dù sao thì bọn mình là bạn mà.”

“Vậy là ổn rồi. Bọn mình chỉ đang làm manga chung thôi mà.”

Miyamae vừa nói vừa tựa sát vào người tôi hơn. Mái tóc mềm mại rơi trên chiếc áo yukata mỏng tôi đang mặc, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.

Nhưng mà—nếu Miyamae đã nói vậy, thì tôi sẽ chấp nhận thử thách này.

“Bà nói đúng. Bọn mình là bạn, nên sẽ không nảy sinh những suy nghĩ đó. Dù có bị làm vậy cũng chẳng sao cả.”

Tôi vừa nói vừa bắt đầu phác thảo bản thảo. Để khiến cô ấy từ bỏ, tôi chỉ còn cách làm vậy. Tôi dồn hết tâm trí vào manga, liên tục cử động ngòi bút.

Miyamae trông có vẻ không hài lòng.

Khi màn đêm dần buông xuống──

"Phân đoạn cao trào, tui muốn sửa lại một chút."

Miyamae nói.

Cảnh cao trào là lúc các chàng trai giải quyết tên tội phạm ẩn nấp trong thị trấn, họ dùng những kỹ thuật sumo và vật lộn từng xuất hiện trước đó để đánh bại hắn.

"Bà muốn sửa kiểu gì?"

Dù sao cũng sẽ là thứ gì đó không đứng đắn thôi, nhưng tôi sẽ cố chịu đựng. Nghĩ thế, tôi hỏi Miyamae.

"Nếu muốn giải quyết tên tội phạm, nghĩa là kết thúc sẽ có sát chiêu đúng không?"

"Ừ. Dùng trò chơi mà mấy đứa thường chơi với nhau để hạ hắn. Như vậy sẽ củng cố trục chính của câu chuyện tình bạn. Nên dùng trò búng trán hay đập tay cũng được."

"Tui vẫn nhớ hồi tiểu học, mấy bạn nam chơi trong lớp. Ai cũng cười rất vui, nhìn cũng có vẻ mạnh đấy. Tui nghĩ cái đó hợp làm chiêu tất sát nhất."

"Là trò gì vậy?"

Dù trong lòng đầy linh cảm chẳng lành, tôi vẫn mở miệng hỏi.

Đến cả tai Miyamae cũng đỏ bừng, cô ấy ngượng ngùng nói:

"Là cái trò bắt đối phương nằm xuống sàn, giữ hai chân họ, rồi đặt chân mình vào giữa hai chân họ… rồi rung lên liên tục đó…"

"Bà đúng là nghĩ ra cái trò phi thường thật đấy, Miyamae──"

Một trò chơi truyền thuyết chỉ dành cho con nít, đầy xấu hổ và... khoái cảm.

Và chút gì đó đáng sợ──

"Chính là… mát xa mà…"

"Ng, ngượng chết đi được…"

Miyamae quay đi, nói vậy. Nhưng──

"Người nên thấy xấu hổ tuyệt đối phải là tui mới đúng!"

Hiện tại tôi đang dang chân nằm ngửa trên sàn, còn Miyamae thì đứng cầm lấy cổ chân tôi.

Chuyện mà hồi nhỏ không thấy gì to tát, lớn lên rồi lại thấy cực kỳ ngượng ngùng. Chuyện đó rất thường xảy ra. Tư thế này cũng vậy, chẳng khác nào đang bị làm nhục cả.

"Nhanh lên nào, làm luôn một lượt cho xong!"

Dù sao tôi cũng không thể làm trò massage với Miyamae được, nên tôi đành làm người chịu đựng. Nhưng cảm giác này còn ngượng hơn cả tưởng tượng nữa.

Tôi chỉ mong chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt.

"Nh-nhưng mà…"

Miyamae có vẻ rất do dự.

"Hãy nhớ lại cảnh lớp học hồi tiểu học đi! Mọi người vứt bỏ lý trí, đầu óc trống rỗng hết đúng không!"

"Nh-nhưng mà ~!"

"Làm đi! Đừng nghĩ gì hết!"

Rồi mau giải thoát tôi khỏi hành động nhục nhã này đi.

"Tui… tui biết rồi mà."

Miyamae đặt lòng bàn chân vào giữa hai chân tôi, rồi──

Bắt đầu cọ xát.

"Này~~~~~!"

Tôi giữ tư thế như một đứa bé đang thay tã mà hét lên phản đối.

"Tại sao lại cọ chứ! Đáng lẽ phải giậm mạnh xuống chứ! Cọ xát thế này thì kỳ quặc lắm đấy~!"

"Vì, vì là~~!"

Miyamae như bị rối loạn, nói:

"Tui đâu biết phải dùng bao nhiêu sức đâu mà~!"

"Thôi, dừng lại đi!"

"Kh-không được!"

"Đây là để tăng tính chân thực cho manga." – Miyamae nói. Lúc lạ thì lại nghiêm túc ghê.

"T-tui sẽ làm đàng hoàng. Nhưng hãy để tui chọn thời điểm, Kirishima không được xen vào!"

Miyamae nói với giọng rất cứng rắn. Bất đắc dĩ, tôi chỉ còn cách cố nhịn, chờ cô ấy nhập tâm vào tâm trạng của một cậu bé tiểu học.

"Kirishima, không đau chứ?"

"Ừ, không sao."

Miyamae không quen với trò điện khí massage, nên động tác rất nhẹ nhàng.

Tôi cảm nhận được lòng bàn chân mềm mại của Miyamae.

Trong căn phòng chỉ có hai người, giữa đêm khuya yên tĩnh, Miyamae cứ nhẹ nhàng, từ tốn, như đang ấn vào từng nhịp một, dùng chân liên tục đạp lên người tôi.

"Kirishima… tui… thấy lạ lạ…"

"Thấy lạ là không được đâu… chúng ta đang làm điều này chỉ để lấy tư liệu cho manga thôi mà…"

Dù tôi nói vậy, đầu tôi cứ toàn nghĩ về manga, khiến cảm xúc bỗng nhiên bị kích động. Rồi tôi dần bị cuốn theo bầu không khí ẩm ướt toát ra từ Miyamae.

"Kirishima…"

Miyamae mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng tiếp tục đạp lên tôi.

Trên người cô ấy chỉ mặc nội y và áo dây, chân thì trần. Trong căn phòng yên tĩnh giữa đêm, chỉ còn tiếng thở của hai chúng tôi, và những cú đạp nhẹ nhàng.

Tôi nằm ngửa trên sàn, ngẩng lên nhìn Miyamae từ bên dưới.

Cô ấy có đôi chân trắng và dài, lớp vải giữa hai chân cũng cực kỳ mỏng, ở eo còn buộc dây. Cảnh tượng giữa hai chân ấy… thật quá đỗi gợi cảm.

"Ah."

Thấy ánh nhìn của tôi, Miyamae xấu hổ né tránh, nhưng──

"…Không sao đâu, Kirishima muốn nhìn thế nào cũng được."

Cô ấy nói vậy, run rẩy mở rộng hai chân ra.

"Bộ nội y này… tui mua là vì nghĩ đến Kirishima đó…"

Tôi vừa ngắm đôi chân tuyệt đẹp và bộ nội y đầy cám dỗ của Miyamae, vừa tiếp tục bị cô ấy giẫm lên. Tôi có thể cảm nhận rõ từng chuyển động nhỏ từ đầu ngón chân cô ấy.

Cứ như một cánh cửa mới được mở ra. Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh một nhà văn lớn từng sống qua ba thời đại Minh Trị, Đại Chính và Chiêu Hòa. Phải rồi, chính là Tanizaki Junichirou.[note71548]

Trong tác phẩm Shunkinsho[note71549], ông từng miêu tả người hầu nam áp đôi chân lạnh của tiểu thư vào má mình, và trong Nhật Ký Lão Già Điên, cũng có cảnh ông già vui sướng khi bị con dâu giẫm lên.

Được người phụ nữ đẹp giẫm lên.

Đó là một điều rất đỗi mỹ học. Dù có người phản đối, thì điều đó cũng đã bị Bộ Giáo dục phủ nhận rồi. Trong tài liệu ngữ văn quốc gia đã ghi rằng Tanizaki là đại diện của trường phái duy mỹ, điều đó là không thể bàn cãi. Nói cách khác, đây là một hành vi đầy tính văn học.

Miyamae để lộ làn da trắng, không ngừng giẫm lên tôi.

Trong sự méo mó ấy có thứ gì đó khiến người ta say đắm, khiến người ta muốn cứ thế chìm vào── nhưng…

"Miyamae, dừng lại đi."

Tôi lên tiếng.

"Đây không phải là massage."

Tôi có thể tạm thời hóa thân thành Tanizaki, cứ thế đắm chìm trong hành vi đầy tính văn học ấy.

Nhưng thứ chúng tôi cần không phải là điều này.

Tôi cố gắng giữ lấy lý trí mà chịu đựng.

"Nếu làm không được thì nên dừng lại thôi."

"…Phải ha."

Miyamae từ bỏ bất ngờ nhanh gọn.

"Tui không thể dùng sức được, cứ lo lắng Kirishima có sao không."

Cô ấy là một cô gái dịu dàng.

"Vậy thì, trò chơi của bạn bè đến đây là hết──"

Khi tôi nói vậy và đứng dậy.

Miyamae đổi vị trí với tôi, nằm xuống sàn.

"Hử?"

"Vì tui không làm được──"

Miyamae rụt người lại, nói với vẻ xấu hổ:

"Đến lượt Kirishima làm cho tui rồi."

Cảm xúc trong đêm khuya lúc này đã lên đến cao trào.

Miyamae nằm trên sàn, tôi thì đứng, nắm lấy hai cổ chân cô ấy, lòng bàn chân tôi nhẹ nhàng áp vào chỗ đó của cô ấy.

"Ư… ư ư~"

Cô ấy che mặt xấu hổ, toàn thân run rẩy. Vừa rồi còn cố kéo áo dây xuống để che những chỗ cần che, nhưng cuối cùng đến cả đùi cũng không che được nên đành bỏ cuộc.

"Nếu bà thấy ngượng thì thôi cũng được mà."

"Tui sẽ làm! Vì độ chân thực của manga!"

"Bà cố chấp thật đấy~"

Trên đời này có bao nhiêu mangaka lại theo đuổi sự chân thật ở mấy chỗ kiểu này chứ?

"Với lại… chúng ta là bạn, đúng không?"

"Ừ."

"Nếu là bạn thì… tui nghĩ nên chơi những trò mà con trai hồi xưa hay chơi trong lớp."

"Vậy à~?"

Tuy nghe có vẻ chỉ dành cho đám học sinh tiểu học, nhưng chỉ cần hoàn thành cảnh này thì manga cũng xong. Câu chuyện sẽ không đi xa thêm nữa, nên dù có làm theo ý Miyamae thì cũng chẳng sao.

"Nhớ đừng hối hận đấy."

"Ưm."

Miyamae khẽ gật đầu, thế là tôi bắt đầu di chuyển chân mình. Nhưng──

"Kiri… Kirishima…"

"Gì vậy?"

"Tại sao lại cọ vào thế? Phải đạp mạnh chứ?"

"Không, tại tui cũng sợ mạnh tay quá… sao nhỉ, cứ thấy ngại sao ấy…"

Mấy thằng nhóc tiểu học đúng là gan thật, làm mấy chuyện này chẳng hề do dự.

"Đ-được rồi."

Miyamae đỏ mặt, quay đi chỗ khác rồi nói:

"Bắt đầu chậm rãi trước thì… tui nghĩ sẽ dễ chịu hơn…"

Nghe cô ấy nói vậy, tôi bắt đầu di chuyển chân chậm rãi. Tôi cảm nhận được lớp vải nội y của Miyamae dưới lòng bàn chân. Cảm giác rung lên ấy khiến Miyamae khẽ khép chân lại, đôi đùi mềm mại kẹp lấy chân tôi. Cứ thế, tôi bắt đầu chuyển động nhịp nhàng.

Cọ xát, cọ xát, cọ xát, cọ xát.

Gương mặt Miyamae càng lúc càng đỏ bừng.

Cọ xát, cọ xát, cọ xát, cọ xát──

Lòng bàn chân tôi truyền đến cảm giác ẩm ướt, Miyamae vặn vẹo cơ thể, cong lưng lên. Thỉnh thoảng cô ấy còn làm động tác đón nhận. 

Kính gửi Thầy Tanizaki Junichirou, 

Câu này có đến được với thầy không? 

Thầy ở trên thiên đường có nhìn thấy cảnh tượng này không? 

Tôi đã học được rất nhiều từ các tác phẩm của thầy như ‘ Tuyết Makioka ‘, ‘ Harukinosaru ‘, và ‘Tình yêu của kẻ ngốc’. 

Thầy đã miêu tả việc bị phụ nữ giẫm đạp một cách rất đẹp đẽ, truyền dạy cho tôi vẻ đẹp ấy. 

Và giờ đây, thời đại đã tiến bộ vượt bậc so với thời của thầy qua ba kỷ nguyên. 

Mang theo sự ảnh hưởng từ thầy, tôi tiến về tương lai của những gì thầy từng cảm nhận. 

"Kirishima, Kirishima..." 

Tôi không chỉ bị một cô gái xinh đẹp giẫm đạp, mà còn giẫm đạp lên một cô gái xinh đẹp. 

"Ah, ya, ah..." 

Nơi đó của Miyamae càng lúc càng ướt át. 

Một cô gái xinh đẹp đang giãy giụa dưới chân tôi. 

Tôi là kẻ tội lỗi đến nhường nào. 

"Kirishima, Kirishima... đừng... ah..." 

Hông Miyamae cong lên, khiến tôi muốn nhìn thêm cảnh cô gái xinh đẹp mất kiểm soát, giãy giụa dưới chân mình. Mang theo ý nghĩ ấy, tôi tiếp tục cử động chân. 

"Không được... Kirishima, giờ không được đâu..." 

Như vẩy mực lên tờ giấy trắng tinh, giẫm đạp một cô gái xinh đẹp có lẽ chính là hành động như vậy. Tôi đắm mình trong khoái cảm của việc làm ô uế những thứ đẹp đẽ. 

"Lạ lắm rồi... Kirishima, ah, ya—" 

Cơ thể Miyamae bật nhảy như một con cá trắng. 

Aaa. 

Thầy Tanizaki, đây chính là văn học sao, nhưng— 

Thứ tôi cần bây giờ không phải văn học, mà là manga. Thầy Tanizaki, tôi không viết văn, tôi định vẽ manga. Thứ cần thiết không phải cái vuốt ve mang tính văn học này, mà là trò đùa mà lũ tiểu học cười khúc khích chơi sau lớp học. 

Vì vậy, với tâm trạng ngây thơ mà tàn nhẫn của một đứa trẻ tiểu học, tôi mạnh mẽ cử động chân. 

"Kirishima, ah, sao lại thế này—!" 

Hông Miyamae cứ lơ lửng giữa không trung. 

Cô ấy cong lưng, ưỡn bụng xinh đẹp lên trần nhà. 

"Đỉnh quá... ah, lại nữa!" 

Miyamae rên rỉ mất kiểm soát. 

"Làm sao đây, không nhịn được nữa... Kirishima, tui thích... thích ông..." 

Cô ấy dường như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ lộ vẻ mặt ngây ngất run rẩy. 

Dưới sự thôi thúc của mong muốn nhìn Miyamae xinh đẹp giãy giụa và đấu tranh, cùng ý thức về sứ mệnh tìm lấy tư liệu cho manga, tôi không ngừng cử động chân. 

Rốt cuộc đã làm bao lâu nhỉ? 

"Kirishima, không được!" 

Lúc này, Miyamae đột nhiên khép chặt hai chân. 

"Cái đó... đợi chút... hơi..." 

Cô ấy ngại ngùng xin tôi dừng lại, nhưng tôi không dừng. 

"Chậm, đã bảo không được mà! Sẽ, sẽ lên đỉnh mất!" 

Dù vậy, tôi vẫn không ngừng cử động chân. 

Vì một thằng nhóc tiểu học sẽ không dừng tay lúc này. 

"Nhờ ông, Kirishima!" 

Miyamae rưng rưng nước mắt nói. 

"Chút nữa ông muốn làm gì, làm gì cũng được. Nhưng giờ dừng một chút thôi, năm phút thôi. Để tui đi vệ sinh—" 

Nếu là nhóc tiểu học bị yêu cầu dừng, chắc chắn sẽ làm ngược lại. Thế là tôi càng mạnh mẽ rung chân hơn. 

"Ah, sắp rồi! Ah, đừng—" 

Miyamae che mặt bằng tay. 

"Không được, đồ bịp bợm!" 

Rồi kẹp chặt hai chân. 

"Tui rõ ràng là sinh viên đại học, đã hai mươi tuổi rồi—" 

Miyamae dồn sức cố gắng kháng cự lần cuối. Nhưng có lẽ cô ấy cũng biết, khoảnh khắc đó sắp đến. 

"Đáng ghét, không được, không nhịn nổi—" 

Để phá vỡ sự kháng cự cuối cùng của Miyamae, muốn xem một cô gái xinh đẹp sẽ ra sao khi bị như vậy, tôi tăng lực lên chân. Và có lẽ cô ấy cũng mang chút tò mò về việc mình sẽ trở thành thế nào—đó là điều tuyệt vời, là niềm vui, hay là gì khác? 

"Ưu, hư, oa..." 

Tôi hiểu Miyamae đã buông xuôi, cô ấy thả lỏng cơ thể, rồi— 

"Oa~~~!" 

Chất lỏng ấm nóng từ Miyamae chảy ra, làm ướt chân tôi. Nó không ngừng chảy, cuối cùng tạo thành một vũng nước trên sàn. 

Tôi nhìn Miyamae ướt át vì xấu hổ một lúc. 

Rồi bắt đầu suy nghĩ. 

‘Trò chơi bạn bè’ sao nên đốt đi sớm thì hơn. 

◇ 

Ánh nắng buổi sáng tuyệt đẹp chiếu qua cửa sổ. 

"Bộ Manga này xong rồi nhỉ." 

"Ừ." 

"Có được giải gì không?" 

"Sẽ được." 

Sau đó, Miyamae đi tắm. Cô ấy xấu hổ vì đã làm hỏng chuyện, nên cứ trốn trong phòng tắm. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy. 

"Tui cũng hơi quá đà rồi, xin lỗi. Nhưng đó chỉ là cơn ác mộng mà ‘Trò chơi bạn bè’ khiến chúng ta gặp thôi." 

Tôi thử thuyết phục cô ấy như vậy. 

"Đây là mơ à?" 

"Đúng rồi, là chuyện không xảy ra trong thực tế, chưa từng xảy ra." 

"Chưa từng xảy ra... tất cả chưa từng... ừ, chưa từng xảy ra!" 

Thế là Miyamae rời phòng tắm, chúng tôi cùng hoàn thành bộmanga, bỏ vào phong bì màu nâu, rồi thả vào thùng thư gửi đến nhà xuất bản ở Tokyo. 

"Xong rồi nhỉ." 

"Ừ, chúng ta làm xong rồi." 

Sáng trời trong, mang theo cảm giác mệt mỏi dễ chịu. 

"Buồn ngủ quá." 

Miyamae dụi mắt. 

"Dù sao tui cũng về phòng ngủ đây." 

Khi tôi nói vậy và định đứng dậy— 

"Này, này!" 

Miyamae từ phía sau ôm lấy tôi. 

"...Ngủ cùng nhau đi." 

"Bà nói gì vậy." 

Trò chơi bạn bè đã kết thúc rồi. Nhưng Miyamae có vẻ nghiêm túc. Mỗi khi tôi định rời đi, cô ấy lại dùng hết sức ôm chặt tôi. 

"Không phải đã hứa làm bạn sao?" 

"Tui không thể làm bạn nữa, vì tui trước giờ vẫn thích Kirishima mà." 

Nghe nói cô ấy đã quyết định từ lúc triển lãm ảnh. 

"Người hiểu tui, trân trọng tui chỉ có mỗi Kirishima thôi." 

Cô ấy không đùa, giọng đầy nghiêm túc, nhưng— 

"Bà biết rõ là tui đang hẹn hò với Tono mà." 

"Ừ, nên mới vậy." Miyamae áp mặt vào lưng tôi nói. 

"Tui có thể làm bạn kiểu đó của Kirishima." 

"Bạn kiểu đó?" 

"Là kiểu bạn tiện lợi mà Kirishima muốn làm lúc nào cũng được, tui chỉ cần vậy là đủ." 

"Không, không được, sao có thể chứ. Hơn nữa tui không muốn đối xử với Miyamae như vậy." 

"Nhưng Kirishima có phản ứng với cơ thể tui, với tui mà." 

Miyamae vòng ra trước mặt tôi, áp ngực vào người tôi, mặt đỏ bừng nói. 

"Vừa nãy chơi trò bạn bè với ông, tui đã xác nhận rồi." 

Hình như vì vậy mà cô ấy tự tin hơn. 

"Vừa rồi Kirishima cũng đỏ mặt nhìn tui." 

Vì chuẩn bị đi ngủ, Miyamae mặc đồ ngủ. Bộ đồ mỏng manh, đường cong cơ thể và viền nội y lộ rõ, tôi không kìm được mà nhìn. 

"Không sao đâu, Kirishima có thể làm gì ông muốn, thoải mái mày mò tui. Hãy xem tui là kiểu bạn đó đi. Tui sẽ không nói gì phiền phức, tuyệt đối không kể với Tono." 

"Đã, đã bảo không được mà." 

Tôi nắm vai Miyamae, đẩy cô ấy ra. 

"Tại sao? Sao lại không được? Với Kirishima thì chẳng có gì bất lợi đúng không?" 

Miyamae lại ôm chặt lấy tôi, vô thức áp bụng dưới vào tôi. 

"Khi Tono đi tập huấn, cứ dùng tui là được, vậy tui sẽ vui lắm. Chỉ cần là điều Kirishima muốn, bất cứ chuyện gì thì tui cũng làm được." 

Miyamae nhận ra sự từ chối khéo léo của tôi, lộ vẻ sắp khóc, cầu xin nói. 

"Tui thật lòng thích Kirishima mà. Dù vừa nãy rất xấu hổ, nhưng cũng không thể xem như chưa xảy ra. Dù sao đó cũng là kỷ niệm với Kirishima. Tui không muốn xem như không có." 

"Vì không thể làm bạn gái, nên muốn trở thành kiểu bạn đó, chỉ vậy thôi tui cũng hạnh phúc rồi." Miyamae không chịu nhượng bộ, tiếp tục nói. 

"Ông có thể giẫm, đánh, hành hạ tui thế nào cũng được. Vì là lần đầu, ban đầu có thể xấu hổ nên làm không tốt, nhưng chỉ cần Kirishima muốn, tui sẵn sàng làm hết, nên nhờ ông." 

"Miyamae, bà phải biết trân trọng bản thân hơn!" 

Nhưng Miyamae không nghe, bắt đầu cởi đồ ngủ. 

Chúng tôi lặp đi lặp lại cuộc tranh cãi "Dừng lại đi", "Tui không muốn đâu". 

"Miyamae, bình tĩnh lại! Bà chỉ vì thức khuya nên cảm xúc rối loạn thôi!" 

"Không phải vậy! Tui luôn muốn làm với Kirishima!" 

"Dù sao thì..." Đến đây, Miyamae hạ giọng. 

"Tui luôn nghe qua tường, khi Kirishima làm với Tono mà." 

Nghe nói lúc đó cô ấy luôn tự an ủi một mình. 

"Tui cũng thích Kirishima, cũng muốn làm những gì Tono đã làm, và Kirishima cũng có phản ứng với tui—" 

"Nếu đã vậy..." Miyamae nói rồi áp sát toàn thân vào tôi. 

"Hãy xem người này là kiểu bạn đó đi. Không thể làm bạn gái, không thể hẹn hò. Vậy thì ít nhất tui muốn có quan hệ như vậy. Tui thích Kirishima, không phải Kirishima thì không được." 

"Không được, không thể được."

"Tại sao? Tại sao lại không được chứ? Với Kirishima thì chuyện này đâu phải điều xấu đúng không?"

Tôi vừa đẩy Miyamae đang bám lấy người mình, vừa bước về phía cửa ra vào. Tôi phải rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt. Nếu hỏi lý do, thì là bởi vì… Miyamae quá quyến rũ.

Không chỉ xinh đẹp, vóc dáng lại gợi cảm, đến cả đồ lót cũng đầy thẩm mỹ. Nói trắng ra thì, cô ấy đã quyến rũ thành công tôi. Chính vì thế, tôi buộc phải nhanh chóng bỏ trốn khỏi đây.

"Kirishima~ đừng đi mà~"

Miyamae đuổi theo tôi.

"Khi nào Kirishima thiếu tiền, tui sẽ cho ông mà~!"

Miyamae...

Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp đến vậy.

Tính cách cũng rất ngoan ngoãn.

Thế nhưng lại là một đứa con gái thật ngốc nghếch!

"Miyamae, tui mong bà được hạnh phúc, nên chuyện này không ổn đâu!"

"Không có Kirishima, tui sẽ không bao giờ hạnh phúc được~!"

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ thật sự trở nên hỗn loạn, nên tôi vội mang guốc vào, nắm lấy tay nắm cửa để bước ra ngoài.

Chuyện buổi triển lãm ảnh cộng thêm việc thức khuya chơi game với bạn bè đã khiến cảm xúc của Miyamae rối loạn. Có lẽ sau một thời gian, cô ấy sẽ bình tĩnh lại.

Nghĩ vậy, tôi mở cửa bước ra ngoài. Miyamae vừa sụt sịt vừa chân trần ôm lấy chân tôi.

"Đừng bỏ rơi tui mà~"

"Tui đâu có bỏ rơi bà đâu!"

Ngay lúc chúng tôi đang như thế—

Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được khí tức của một người khác.

Tôi liếc nhìn sang căn phòng kế bên.

Tono đang ngồi chồm hổm ở đó.

"Chào buổi sáng."

Sau đó cô ấy đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tôi và Miyamae. Bộ đồ ngủ của Miyamae bị xộc xệch, để lộ cả nội y, còn tôi thì chỉ mặc một chiếc yukata đơn giản vì bị cô ấy ôm chặt lấy.

Tono lặng lẽ nhìn cả hai, rồi chậm rãi nắm lấy tay Miyamae, kéo cô ấy ra.

Và rồi, cô ấy cất tiếng bằng giọng vô cùng lạnh nhạt.

Ghi chú

[Lên trên]
Bút gel sử dụng mực trong đó chất màu được treo trong gel gốc nước . Vì mực dày và mờ đục nên nó hiện rõ hơn trên bề mặt trơn so với mực thông thường được sử dụng trong bút bi hoặc bút dạ . Bút gel có thể được sử dụng cho nhiều loại văn bản và minh họa.
Bút gel sử dụng mực trong đó chất màu được treo trong gel gốc nước . Vì mực dày và mờ đục nên nó hiện rõ hơn trên bề mặt trơn so với mực thông thường được sử dụng trong bút bi hoặc bút dạ . Bút gel có thể được sử dụng cho nhiều loại văn bản và minh họa.
[Lên trên]
Nhắc lại: Tanizaki Jun'ichirō là một nhà văn thời kỳ cận-hiện đại Nhật Bản, được đánh giá là tiểu thuyết gia nổi tiếng chỉ đứng sau Natsume Sōseki ở Nhật Bản.
Nhắc lại: Tanizaki Jun'ichirō là một nhà văn thời kỳ cận-hiện đại Nhật Bản, được đánh giá là tiểu thuyết gia nổi tiếng chỉ đứng sau Natsume Sōseki ở Nhật Bản.
[Lên trên]
kể về mối tình trọn đời của một nhạc sĩ quý tộc mù và người hầu/học trò/bạn tình của cô với người chồng ám ảnh. Một cuộc khám phá Tanizaki cổ điển về nỗi ám ảnh và ham muốn, hoàn chỉnh với các yếu tố bạo dâm.
kể về mối tình trọn đời của một nhạc sĩ quý tộc mù và người hầu/học trò/bạn tình của cô với người chồng ám ảnh. Một cuộc khám phá Tanizaki cổ điển về nỗi ám ảnh và ham muốn, hoàn chỉnh với các yếu tố bạo dâm.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Sao bộ này ko có tag 18 nhỉ
Xem thêm
này là hentai là truyện sếch đồi trụy chứ không thể nào gọi là tiểu thuyết , truyện , lightnovel , webnovel không có khái niệm nào phù hợp với bộ này nữa rồi
Xem thêm
dm tội tono vl😭
Xem thêm