Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã hoàn thành)

Chương 14 : Hồi ức về buổi hẹn hò

3 Bình luận - Độ dài: 6,282 từ - Cập nhật:

Tôi trong quá khứ đã từng bị tổn thương, và đến giờ vết thương ấy vẫn còn âm ỉ.

Điều khiến Tachibana mất đi ngôn ngữ chính là nỗi đau day dứt. Việc tôi hôn em có lẽ là để san sẻ phần nào nỗi đau ấy cũng không chừng.

Mùa lễ hội đại học chính thức bắt đầu, Tachibana lần lượt biểu diễn ở ba ngôi trường. Tôi đều đi theo cô ấy. Trong đó có một trường ở vùng Kanto.

Dù chỉ là những chuyến đi bằng tàu điện hay Shinkansen, nhưng lần nào cũng bắt đầu bằng lời "xin lỗi" từ cô ấy.

"Đã làm phiền anh rồi, xin lỗi nhé."

Mỗi khi như vậy, tôi lại khẽ lắc đầu.

Tôi đã giấu Tono chuyện mình đi cùng Tachibana. Dù cảm thấy có lỗi thật đấy, nhưng tôi không thể để cô ấy một mình được.

Tachibana quả là một cô gái đặc biệt. Chỉ cần nhìn nghiêng khuôn mặt cô ấy thôi là tim tôi đã rung lên khe khẽ.

Mái tóc đen mượt mà, mí mắt mỏng, gò má trông như lạnh buốt, đường nét mảnh mai.

Biểu tượng cho mối tình đầu của tôi.

Tôi cứ thế hôn Tachibana. Mỗi lần sắp bước lên sân khấu, cô ấy đều hoảng loạn. Nhưng chỉ cần được tôi ôm và hôn, cô ấy sẽ dần bình tĩnh lại.

Tôi quyết định xem tất cả những điều đó như một phần của “hoạt động kiểu Erich”. Lấy niềm vui của người khác làm niềm vui của chính mình, làm những điều có ích cho mọi người.

Tôi xem Tachibana là một trong số những người cần được giúp đỡ, và tôi phải nghĩ như thế. Bởi vì người đặc biệt đối với tôi là Tono.

Chúng tôi luôn biết kiềm chế, giữ một khoảng cách nhất định.

Nhưng hôm ấy lại khác.

Chúng tôi vẫn như mọi lần, cùng nhau tham dự lễ hội ở một trường đại học. Trên đường về, Tachibana tái mặt, giơ bảng trắng lên.

"Em muốn nôn quá."

Tôi chẳng có túi nylon nào, đành lôi cái túi vải dùng để tạo phong cách Kyoto ra đưa cho cô ấy.

"Nhắc mới nhớ, hồi cấp ba từng bị nôn vào người mà nhỉ."

"Thật á? Có chuyện đó à?"

Cuối cùng, Tachibana không nôn.

"Chắc là đầy bụng thôi. Em ăn quá trời nào là takoyaki rồi bánh bao thịt còn gì."

"?"

Tachibana giả vờ không hiểu.

Nhưng giả ngơ kiểu gì cũng vô ích thôi.

Tachibana kiệt sức trên tàu, đến khi đến nơi rồi vẫn không thể đứng dậy được.

Áp lực và mệt mỏi sau khi biểu diễn dường như là gánh nặng quá lớn đối với cô ấy lúc này.

Tôi đưa Tachibana về lại căn hộ ở chung cư Sakura, nhưng em đến cả sức mở cửa cũng không còn. Lo lắng, tôi cùng em vào trong phòng.

Tôi để em ngồi lên ghế sofa, đun nước bằng ấm điện rồi pha trà xanh bằng túi trà trên bàn. Tachibana chậm rãi nhấp từng ngụm.

Bên ngoài trời đã bắt đầu tối.

Tôi mở tủ lạnh, bên trong chỉ có một hộp cơm siêu thị đã quá hạn.

"Một Tachibana có năng lực sống thật đấy…"

"…………"

"Để anh ra ngoài mua chút gì đó ăn tối nhé?"

Tachibana khẽ lắc đầu, như thể muốn nói "không cần đâu", rồi lảo đảo đứng dậy bước vào phòng tắm.

"Ổn chứ?"

Tôi hỏi vậy, nhưng cô ấy vẫn thong thả cởi đồ. Tôi vội quay mặt đi. Có vẻ cô ấy định đi tắm.

"Anh sẽ chờ trong phòng."

Một lát sau, Tachibana bước ra trong bộ đồ ngủ, chỉ mặc quần lót phía dưới. Đôi chân trắng mịn phơi bày hoàn toàn khiến tôi không biết phải nhìn vào đâu. Nhưng vì tóc còn ướt, nên tôi bảo cô ấy ngồi lên sofa rồi từ phía sau dùng máy sấy hong khô tóc.

Tôi khẽ vuốt những sợi tóc mượt mà mềm mại ấy bằng tay.

Tachibana lúc này giống như một cô gái nhỏ cần người chăm sóc.

Lơ đãng, ánh mắt mơ màng như đang trôi giữa một khoảng lặng, khiến tôi có cảm giác thời gian đang dừng lại.

Cuối cùng, cô ấy đứng lên, nghiêng người về phía tôi, rõ ràng là đã không còn sức đứng vững, thế là cả hai cùng ngã lên chiếc giường đơn trong căn phòng nhỏ.

Làn da ấm áp sau khi tắm, cảm giác khô ráo từ bộ đồ ngủ, cùng đôi chân nõn nà không hề giấu giếm.

Chúng tôi hôn nhau.

Khi hôn, Tachibana vô cùng nồng nhiệt. Có cảm giác chỉ khi ấy, thời gian của cô ấy mới bắt đầu chuyển động.

Chúng tôi cứ thế hôn nhau mãi, rồi cô ấy đặt chân lên người tôi, kéo cao áo ngủ, để lộ nội y ren. Khi nhận ra ánh mắt tôi, cô ấy áp sát phần bụng dưới vào người tôi.

Tôi hiểu rõ cơ thể của Tachibana.

Tôi vuốt nhẹ eo, chạm vào làn da mịn màng bên trong đùi, tay tôi trượt xuống, tiến về giữa hai chân cô ấy.

Ngay khi ngón tay chuẩn bị chạm vào khoảng trống giữa nội y và làn da, tay tôi khựng lại. Dù chỉ vậy thôi, tôi cũng cảm nhận rõ được nơi đó của cô ấy đã ướt đẫm và nóng bỏng.

Tachibana mấp máy môi.

"Được mà."

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kiên quyết, lại mấp máy môi lần nữa.

"Quà cảm ơn."

Ý cổ là: cho dù tôi làm gì ở đây, cô ấy cũng sẽ không nói cho ai biết. Như một lời cảm ơn vì đã luôn bên cạnh cô ấy trong chuyến lưu diễn các trường đại học.

Tachibana giờ đã biết kiềm chế, sẽ không gây ra rắc rối nữa.

Anh muốn làm gì với cơ thể này cũng được.

Bởi vì đây là lời cảm ơn.

Ánh mắt của em như đang nói vậy.

Tono đang đi huấn luyện đúng không?

Đúng thế.

Tono là vận động viên được chỉ định tăng cường, hiện giờ đang tham gia trại tuyển chọn toàn quốc. Trong thời gian ấy, tôi có thể ở lại phòng này mỗi ngày chăm sóc Tachibana, mỗi ngày đều cùng em…

Chắc hẳn sẽ là một chuyện hơi buồn nhưng cũng rất ấm áp.

Nhưng──

Tôi buông cô ấy ra.

Cùng lúc ấy, điện thoại trên bàn phát sáng. Là tin nhắn từ ông già Daidouji. Hình như điện thoại nội bộ ở Sơn nữ trang lại có liên lạc, nói Miyamae bị dẫn ra khỏi một bữa tiệc nữa rồi.

Tachibana liếc tôi một cái, rồi rời khỏi giường, viết lên bảng trắng.

"Đi đi."

Khuôn mặt cô ấy có chút cô đơn. Nhưng cô ấy cũng hiểu rõ nhiều điều.

Nếu tôi làm chuyện đó với cô ấy, dù không gây ra mâu thuẫn, thì cũng là phản bội Tono. Quan trọng hơn cả, như thế chẳng khác nào lại khiến Tachibana bị tổn thương một lần nữa.

Vậy nên, thế này là đủ rồi.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Tôi không thể tiếp tục làm sâu thêm mối quan hệ với Tachibana nữa. Khi mùa đổi thay, cô ấy sẽ rời khỏi Kyoto. Việc đi cùng nhau  trong chuyến lưu diễn này chỉ là biện pháp tạm thời, tôi phải nhìn nhận như vậy.

Tôi vừa nghĩ vừa đạp xe đến nơi diễn ra buổi tiệc mà Miyamae tham gia.

Khi đang đạp xe qua cây cầu bắc ngang sông Kamo, tôi chợt thấy một bóng người ngồi trên băng ghế ở tam giác đảo – nơi gọi là “đảo giữa sông”. Tuy trời tối nên nhìn không rõ, nhưng trông giống Miyamae. Lại gần thì quả nhiên là cô ấy, đang ngồi một mình.

"Gì chứ, là Kirishima à."

"Nghe nói bà bị một gã nào đó dẫn đi rồi mà?"

"Tui trốn thoát rồi."

"Ể? Một mình trốn á?"

"Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy!"

Miyamae "bốp" một cái vỗ vào lưng tôi.

"Bà trưởng thành thật rồi ha, Miyamae."

Lẽ ra phải là một bước tiến lớn, vậy mà trông cô ấy vẫn rầu rĩ.

"Chuyện gì vậy?"

"Gã đó nói tui chỉ là một nhỏ lắm lời được cái mã ngoài thôi."

Sau khi bị gã đàn ông đó dẫn khỏi quán nhậu, Miyamae đã hất tay hắn ra từ chối. Lúc đó, hắn buông lời như vậy.

"Đừng để tâm đến mấy lời đó."

"Ừ, nhưng cũng có lý phần nào."

Miyamae luôn tự ti vì kỹ thuật chụp ảnh của mình không bằng các thành viên khác trong câu lạc bộ. Cô ấy chỉ bắt đầu chụp ảnh để kết nối với người khác, không thật sự đối mặt với bản chất sự việc, nên luôn cảm thấy mình nông cạn.

"Tui là kiểu người sợ cô đơn mà? Cảm thấy vậy không ổn, với lại tui cũng hơi dựa dẫm vào Kirishima nữa."

"À, ừ. Một chút, chỉ một chút thôi."

"Rồi còn khiến Tono lo lắng nữa──"

Đúng lúc đó điện thoại của Miyamae rung lên, có người gọi đến.

"Xin lỗi, để tui nghe máy đã. Bác ơi, nói nhỏ chút đi."

Có vẻ là một người thân của Miyamae gọi đến. Giọng ông bác cô ấy lớn đến mức không bật loa ngoài cũng nghe thấy rõ.

Miyamae bị mắng một trận. Hình như là vì sức khỏe của bà ngoại không tốt. Nhưng việc Miyamae đột ngột ngừng gửi ảnh chụp với bạn trai khiến bà lo lắng không biết cuộc sống ở Kyoto có ổn không.

Ý ông bác là: để bà an tâm thì nên nhanh chóng gửi ảnh hoặc dẫn bạn trai về Kyushu ra mắt một chuyến.

"Bạn trai con dạo này hơi bận xíu. Bác cứ bảo bà là tui sống vui vẻ, yên tâm nha."

Miyamae nói rồi cúp máy.

Từ khi Tono nhờ dừng lại, Miyamae đã không chụp ảnh cùng tôi nữa.

"Chuyện đã thành ra vậy mà tui không hay biết gì hết."

"…Ừ, đúng đó."

"Bà ngoại không sao chứ?"

"Chắc cũng không đến mức quá tệ, nhưng lo lắng vì tui không gửi ảnh. Có lẽ bà biết nếu tui không có bạn trai thì dễ bị mấy gã kỳ quặc dụ dỗ."

Miyamae tỏ vẻ tươi cười mà nói vậy.

"Đừng có làm mặt như kiểu thấy mình có lỗi vậy. Kirishima vốn là bạn trai của Tono, là tui ngu ngốc mới nhờ đến ông mà.”

"Nhưng chuyện bà ngoại thì sao đây?"

"Tui sẽ kiếm bạn trai đàng hoàng."

"Nghe thì vậy…"

"Ừ, hoàn toàn không ổn chút nào. Tui không có mắt nhìn người, nhưng nè, mới nghĩ ra một ý tưởng siêu hay luôn đó."

Miyamae đầy tự tin nói:

"Để Kirishima chọn giùm tui đi."

"Hể, khoan… bà nói gì cơ?"

"Để cho Kirishima chọn người làm bạn trai tui. Rồi nói với tui là 'Miyamae, bà hẹn hò với gã này đi'."

"Hả? Khoan, gì vậy, hảaa~!"

Tôi không kìm được mà bật thốt lên.

"Trời ơi, ý tưởng quái gì vậy trời~"

"Sao? Không thấy cách đó hay hơn tui tự chọn à? Kirishima nhìn người giỏi hơn còn gì?"

Có vẻ Miyamae thật sự tin đây là một ý tưởng tuyệt vời.

"Kirishima chẳng phải vẫn luôn nói rằng tình yêu không phải là định mệnh sao? Nếu đã vậy, cho dù là người do người khác chọn, chỉ cần tiếp xúc lâu dài, chẳng phải cũng có thể trở thành tình yêu à?"

"Nếu xét theo quan điểm của Erich thì đúng là như vậy thật…"

Tôi sững người trong chốc lát, rồi bắt đầu suy nghĩ.

Nói về lý do tôi do dự trước đề nghị của Miyamae, là bởi tôi luôn cảm thấy người yêu nên do chính mình chọn lấy.

Nhưng, liệu điều đó có thật sự đúng không? Hay chẳng qua chỉ là bằng chứng cho thấy tôi đã bị ảnh hưởng quá sâu bởi những câu chuyện tình lãng mạn? Một định kiến rằng người "được định mệnh chọn sẵn" thì là tuyệt nhất, còn người bị sắp đặt thì là phản diện.

Thế nhưng, ngoài xã hội cũng có rất nhiều người kết hôn qua mai mối mà vẫn hạnh phúc, chắc chắn không phải ít.

Quan hệ sau khi bắt đầu yêu mới là thứ quyết định mọi thứ, chứ không phải câu chuyện trước khi yêu. Mấu chốt nằm ở nỗ lực của cả hai sau khi bước vào mối quan hệ.

Cho nên việc bước đi đầu tiên do chính tôi quyết định, chứ không phải giao cho Miyamae – người chẳng giỏi nhìn người – thì nghe có vẻ rất hợp lý.

Trách nhiệm này quá nặng nề, đến mức tôi đã từng nghĩ thà để Miyamae tự xử lý còn hơn.

Nhưng nghĩ lại, đó chẳng qua chỉ là trốn tránh.

Miyamae muốn tìm bạn trai, là vì không muốn gây cản trở giữa tôi với Tono, muốn tiếp tục làm bạn với cả hai chúng tôi.

Nói cách khác, là vì tôi.

Nếu vậy thì tôi cũng nên có trách nhiệm. Thế nên tôi cất tiếng:

"Được rồi... để tui chọn."

"Không hổ là Kirishima!"

Miyamae nở nụ cười.

"Nhưng này, ông có ai để ý chưa?"

"Ừm. Lần tới chỗ làm thêm có tổ chức tiệc nhậu, ông chọn một người trong số đó đi."

"Tui thì không sao, nhưng người tui chọn chưa chắc đã thích bà đâu đấy."

"Không, cái đó..."

Miyamae hơi ngại ngùng cúi đầu, tỏ vẻ như ngại khi phải nói những điều như thế.

"Ý bà là… chẳng lẽ mấy tên tham gia tiệc nhậu đó, ai cũng thích Miyamae này sao?"

"Nghe có vẻ vô lý thật, nhưng... chắc là vậy đó..."

Tôi túm lấy cây hồ cầm sau lưng, ngẩng đầu hét lên giữa bầu trời đêm:

"Hãy nghe đây hỡi thiên hạ! 'Mỹ nữ lợi hại thật đấy!' – do Kirishima Shirou trình diễn!"

Rồi tôi bắt đầu kéo hồ cầm ngẫu hứng, thật to.

"Trông như một bông hoa nở rộ giữa vũ trụ vậy."

Ông già Daidouji nói vậy.

Chuyện xảy ra vào một tối cuối tuần nọ.

Anh ta nhìn về phía phòng riêng nơi Miyamae đang ngồi và nói. Miyamae làm thêm ở trung tâm luyện thi với vai trò gia sư, hôm nay cô ấy đi uống với đồng nghiệp. Trong số tám người trong phòng, có sáu là nam, ai nấy đều cười ngại ngùng nhìn cô ấy, hình như toàn là sinh viên đại học.

"Kirishima, ông chọn đi."

Vì Miyamae đã nói thế và để tôi chọn bạn trai cho cô ấy. Tuy vậy, ngay cả tôi cũng có thể chọn sai người, nên để đề phòng khi có chuyện bất ngờ xảy ra, tôi đã nhờ ông già Daidouji và Fukuda đi cùng.

Chúng tôi đã biết trước quán tổ chức buổi tiệc. Bàn chúng tôi ngồi ở một góc có hành lang gỗ ngăn cách, có thể nhìn thấy tình hình bên bàn của Miyamae.

"Không ai ép cô ấy uống cả."

Fukuda nói vậy.

"Trông ai cũng có vẻ là người tốt."

Dù "cô nàng vô dụng" như Miyamae có lẽ chẳng nghĩ gì sâu xa, nhưng bắt đầu từ nơi làm thêm cũng là lựa chọn không tệ. Bởi lẽ, người đã nghĩ đến chuyện đi làm thêm thì phần nào đã là người nghiêm túc, hơn nữa trung tâm luyện thi còn yêu cầu đạo đức nữa, nên có thể kỳ vọng về độ trung thực của người được chọn làm bạn trai.

"Này, Kirishima."

Ông già Daidouji vừa tháo cánh gà một cách điêu luyện vừa nói với tôi:

"Bảo Miyamae đừng nhìn sang bên này nữa."

Từ lúc tiệc bắt đầu, Miyamae cứ liên tục liếc nhìn sang chỗ chúng tôi.

"Thế nào? Ổn không?" – ánh mắt cô ấy mang ý nghĩa như vậy.

"Đừng nhìn qua đây nữa, nhìn kỳ lắm."

Sau khi tôi nhắn tin, Miyamae nghiêm túc nhìn tôi rồi gật đầu.

"Ông già Daidouji, cái điều khiển này hỏng rồi hay sao ấy."

Do cô ấy quá để ý chúng tôi, nên đối thoại cũng trở nên thiếu tự nhiên. Có lẽ là để cung cấp tư liệu cho chúng tôi đánh giá, Miyamae như đang tham gia phỏng vấn, lần lượt hỏi mấy chàng trai về những điều muốn làm và những nơi muốn đi nếu có bạn gái.

Mấy gã kia cũng hào hứng đáp lại, nhưng điều tôi muốn thấy không phải là câu trả lời có sẵn, mà là bản chất con người qua những cuộc trò chuyện tự nhiên. Thế nhưng mỗi lần họ trả lời xong, Miyamae lại nhìn sang tôi, như muốn nói "Kirishima, người vừa rồi thế nào?"

Tôi, Ông già Daidouji và Fukuda vừa uống Akadama Punch vừa nhìn bữa tiệc nhậu biến thành chương trình tấu hài với MC Miyamae và dàn diễn viên hài là đám đàn ông kia.

Khi những ly rượu trống rỗng chất đầy bàn, tôi hỏi ông già Daidouji:

"Ông thấy ai là người phù hợp nhất để làm bạn trai của Miyamae?"

"Để tui nghĩ xem đã."

Ông già Daidouji chống cằm, chậm rãi nói.

"Nếu họ không lần lượt trình bày thế giới quan của mình, thì thực sự khó mà đánh giá được."

"Fukuda thì nghĩ sao?"

"Ừm..."

Fukuda nghiêng đầu.

"Nếu không biết cách họ chăm hoa thế nào thì chắc tui cũng không thể đưa ra ý kiến."

Tôi nhìn chằm chằm hai người với khuôn mặt đỏ hơn cả rượu Akadama.

"Này, đừng nhìn tui bằng ánh mắt như đang ngắm rác ngoài vũ trụ chứ!"

"Kirishima, tui nghiêm túc phản đối!"

Có vẻ buổi nhậu này sắp biến thành một bữa tiệc "phế nhân quan sát phế nhân" rồi đây.

"Ừ, nói tóm lại thì phán đoán cuối cùng vẫn giao cho Kirishima Erich nhỉ."

Ông già Daidouji vừa nói, vừa kéo Fukuda đi đến một quán rượu có bán Brandy Electric.

Khi ly trống đã chất đầy bàn, tôi hỏi ông già Daidouji:

Tôi rời khỏi quán rượu và bước vào một quán cà phê gần đó. Sau khi gọi món, Miyamae – người đã tan tiệc – bước vào quán.

"Cuối cùng tui cũng thoát được một mình rồi nhỉ."

"Dù sao thì ai cũng đòi đưa bà về nhà đấy."

Vị trí của Miyamae chẳng khác nào một nàng công chúa cả.

Tôi và Miyamae cùng bước đi trên con phố sầm uất. Không bắt xe buýt hay tàu điện, chỉ cầm ly cà phê trong một tay, vừa đi vừa giải rượu, rồi quay về ký túc xá.

Khi tôi kể lại chuyện ông già Daidouji và Fukuda đỏ mặt vì rượu, Miyamae liền bật cười vui vẻ.

Sau khi nói hết mấy chuyện đó, Miyamae vào thẳng vấn đề chính.

"Thế, kết quả thế nào?"

"Ai cũng nghiêm túc cả."

"Thấy chưa? Tui đã bảo rồi mà. Vậy, ông thấy ai ổn nhất?"

"Tui là người quyết định thật sao?"

"Ừ."

Cũng có thể thử hẹn hò, nếu thấy không hợp thì chia tay. Nghĩ vậy, tôi lấy hết can đảm nói ra.

"Người tên Morita đó chắc là được đấy."

Theo tôi thấy, Morita là một người đàn ông rất chỉn chu. Không chỉ đầu tóc gọn gàng, quần áo hợp thời, mà cách nói chuyện ở buổi tiệc cũng đầy tinh tế.

"Không chỉ cùng làm thêm, mà còn học chung đại học nữa."

"Tôi nghĩ ở cùng môi trường sẽ là một lợi thế lớn trong việc xây dựng mối quan hệ và thấu hiểu lẫn nhau."

Tiện thể nói luôn, có vẻ cả hai còn học cùng năm.

"Cậu ta tham gia câu lạc bộ gì vậy?"

"Hình như là câu lạc bộ tennis. Nghe nói chơi từ nhỏ, hồi cấp ba còn tham gia thi đấu và giành thứ hạng không tệ."

Nói cách khác, cậu ta là kiểu người giỏi cả học, thể thao lẫn thời trang. Mọi thứ đều cân bằng, đúng chuẩn phong cách thời nay.

"Con gái bình thường chắc sẽ chọn yêu người như Morita nhỉ."

"Ừ ha."

Miyamae gật đầu.

"Cậu ấy rủ tui đi chơi, chắc tui sẽ thử nhận lời xem sao."

Tức là đi hẹn hò. Nếu Miyamae không từ chối, chắc dễ trở thành một cặp lắm. Nhớ lại dáng vẻ Morita lúc ở tiệc, tôi nghĩ nếu hẹn hò với cậu ta, chắc sẽ không có sai lầm nghiêm trọng gì đâu.

"Nếu tui hẹn hò với Morita, tui có thể rủ cậu ấy tham gia buổi tiệc nướng cá không?"

"Tất nhiên rồi."

Sau đó, tôi và Miyamae cùng im lặng.

Chúng tôi dạo bước trên con đường lát đá trong đêm tối của cố đô. Nơi đây không chỉ có hiệu sách cũ và tiệm kimono đậm chất Kyoto, mà còn có chuỗi cà phê nổi tiếng và trung tâm trò chơi điện tử.

Lịch sử rực rỡ hòa quyện cùng hiện đại.

Có lẽ chúng tôi cũng sẽ cứ thế mà đi qua từng vùng đất, từ quá khứ đến tương lai, không ngừng thay đổi.

Một lúc sau, Miyamae lên tiếng.

"Morita đúng là không tệ, tui cũng nghĩ vậy."

Cô ấy nói.

"Không giống như Kirishima, cậu ấy giỏi thể thao."

"Ừ."

"Không giống như Kirishima, không mặc mấy bộ đồ kỳ cục."

"Phải rồi."

"Cũng không giống như Kirishima, không để mì ly mốc meo."

"Đúng vậy."

"Nè, Kirishima."

Miyamae cúi đầu, kéo tay áo tôi.

"Hẹn hò thêm một lần cuối đi."

Rồi cô ấy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi tắn.

"Tui muốn giải thoát từ chỗ của ônge."

"Nào, Cheeseee!"

Cả hai chúng tôi chụp ảnh selfie trước cổng chính đại học, Miyamae ghi dòng chữ "Hẹn hò lễ hội trường đại học" lên ảnh rồi gửi cho bà của mình.

"Hẹn hò thêm một lần cuối."

Địa điểm mà Miyamae chọn cho lần hẹn cuối chính là lễ hội trường của ngôi trường cô đang theo học. Bạn của Tono có thể sẽ nhìn thấy tôi và Miyamae đi cùng nhau. Nhưng tôi không có ý định thể hiện tình cảm quá mức – sau buổi hẹn, Miyamae sẽ nghiêm túc bước vào một mối quan hệ. Quan trọng hơn, để cô ấy có thể dứt khoát, việc này là cần thiết.

Miyamae hiểu rõ điều đó, nên thái độ của cô ấy rất nhẹ nhàng, giống như đi chơi lễ hội với một người bạn vậy.

"Trường đại học của Miyamae tổ chức chu đáo thật đấy."

Tôi nhìn những gian hàng ngoài trời dựng trên sân thể thao mà nói.

Buổi hội thảo nghiên cứu về quan hệ quốc tế thì mở chợ trời, trên tấm biển ghi rõ toàn bộ lợi nhuận sẽ được quyên góp cho quỹ quốc tế.

"Tui đã nói là chuyện đó rất bình thường rồi mà, tại trường ông quá lập dị thôi. À, đi chơi cái kia nhé!"

Vì Miyamae muốn chơi nên chúng tôi tham gia cuộc thi ném bóng đo tốc độ. Cả hai cùng cúi người, ném ra một quả bóng bay xiêu vẹo.

"Bóng của Miyamae bay lệch hướng mất rồi."

Các thành viên CLB nhảy đang biểu diễn ngoài trời theo điệu nhạc. Là người cũng có hứng thú với âm nhạc, không chỉ riêng đàn hồ cầm, tôi cũng từng nghĩ một ngày nào đó sẽ học nhảy.

Sau đó vì thấy đói bụng, hai đứa quyết định đi ăn gì đó. Tuy các CLB đều bày bán đủ loại món ăn, nhưng tôi lại đề nghị vào thẳng căn-tin của trường. Tôi khá tò mò về thực đơn của các trường đại học khác.

"Ngon hơn ở trường mình nữa..."

Khi đang dùng bữa trong căn-tin, tôi lỡ miệng thốt ra như thế.

"Nếu được học chung trường đại học với Kirishima, chắc cũng sẽ giống thế này nhỉ."

Miyamae vừa ăn vừa nói, đang ngồi cạnh tôi.

Một buổi hẹn hò trong lễ hội trường đại học là như vậy đó, không có gì đặc biệt, bình thường đến mức có thể gọi là tẻ nhạt, nhưng Miyamae lại có vẻ rất mãn nguyện.

"Cảm ơn ông, Kirishima."

Tới lúc gần phải quay lại, Miyamae bẽn lẽn nói.

"Tui nghĩ vậy là ổn rồi. Sau hôm nay chắc tui sẽ không nói mấy lời kỳ lạ với ông nữa, sẽ tìm được bạn trai mới, cũng sẽ hòa thuận với Tono thôi. Tui có cảm giác như vậy."

Có lẽ cô ấy thấy nhẹ lòng rồi. Để bước về phía trước, con người luôn cần một nghi thức nào đó. Nếu có thể góp một phần nhỏ giúp cô ấy làm được điều đó, thì với tôi—với Kirishima Erich này, cũng đủ để gọi là tâm nguyện.

Tâm trạng tôi chợt trở nên nhẹ tênh như bầu trời mùa thu.

Ngay lúc ấy.

Miyamae nhìn đồng hồ rồi bật ra một tiếng "A".

"Tui có chút việc phải xử lý, Kirishima, ông có thể đợi tui ở đây được không?"

"Không sao cả."

"Tui quay lại liền. Nhất định phải đợi tui đấy nhé, vì trước khi về nhà vẫn còn đang trong lúc hẹn hò đó!"

Nói xong, Miyamae nhanh chân chạy vào trong tòa nhà.

Và rồi tôi nhận ra điều đó.

Miyamae có tham gia CLB nhiếp ảnh, và CLB ấy cũng có tổ chức triển lãm ảnh trong lễ hội trường. Dạo trước, cô ấy còn rủ tôi đi chụp ảnh cùng cho sự kiện này, thế nhưng—

Ngay cả khi hôm nay cùng tôi đi dạo trong lễ hội, Miyamae cũng chẳng hé môi nói gì về CLB nhiếp ảnh cả.

Tôi lật quyển cẩm nang lễ hội trường ra, xác nhận địa điểm tổ chức triển lãm của CLB nhiếp ảnh. Lần theo sơ đồ chỉ dẫn trong trường, tôi tìm tới lớp học tổ chức triển lãm, đúng lúc các thành viên đang thảo luận và nhận xét các bức ảnh trưng bày.

Vì loại triển lãm tĩnh như thế này thường không được ưa chuộng nên chẳng có khách khứa nào cả. Trong phòng chủ yếu chỉ có bạn bè của thành viên câu lạc bộ—nói thẳng ra là người nhà.

Tôi không bước vào trong mà đứng nhìn qua cửa sau lớp học, quan sát tình hình bên trong.

Vì người phát biểu và dẫn chương trình đều dùng micro nên tôi có thể nghe rõ họ đang nói gì.

"Tôi nghĩ đống đổ nát thường để lại ấn tượng u tối, nhưng nếu chụp vào ban ngày với ánh sáng tốt, sự tương phản sáng tối sẽ—"

Một cô gái, người chụp bức ảnh đó, đang trình bày suy nghĩ của mình.

"Rất có chiều sâu đấy."

Người dẫn chương trình, có vẻ là chủ nhiệm câu lạc bộ, gật đầu cười nói thêm.

"Lấy tương phản làm chủ đề là một ý tưởng rất tốt."

Sau đó các thành viên khác cũng lần lượt nêu ý kiến.

Một buổi triển lãm nơi chính nhiếp ảnh gia sẽ tự giải thích và được bình luận.

Tôi ngay lập tức hiểu được vì sao Miyamae lại không nói gì với tôi. Ảnh của cô ấy được đưa ra sau cùng, sau khi mọi người lần lượt nhận xét ảnh của các thành viên khác.

"Em… em chụp thủy lộ các ở chùa Nanzenji."

Nghe giọng Miyamae là biết cô ấy chẳng có chút tự tin nào.

"Em nghĩ nếu chụp cùng lá phong chắc sẽ rất đẹp, nên là—"

Chủ nhiệm câu lạc bộ vừa nghe vừa gật đầu cười tỏ ý đồng tình.

"Xin lỗi, ý tưởng của em có phần hời hợt..."

Miyamae cúi đầu, nhưng chủ nhiệm và các thành viên đều tỏ vẻ không sao cả.

"Chỉ cần Miyamae vẫn ở lại trong CLB là đủ rồi."

Nghe câu đó, tôi hiểu rồi.

Vị trí của Miyamae trong câu lạc bộ này chẳng khác gì công chúa. Cả trong triển lãm ảnh cũng vậy, dù ảnh của cô ấy có phần kém hơn, nhưng với họ thì chẳng thành vấn đề.

Thứ tự trưng bày cũng được sắp sẵn từ đầu: những tác phẩm kỹ thuật cao ở trước, rồi kết thúc bằng ảnh của Miyamae. Vị trí kết màn—vừa đặc biệt, vừa nhẹ nhàng.

Tất nhiên, điều đó không đồng nghĩa họ coi thường cô ấy.

Đó là vai trò của Miyamae trong nhóm. Dù là vô thức hay hữu ý, họ vẫn luôn mong đợi ở Miyamae một hình tượng cô gái dễ thương, kỹ năng nhiếp ảnh không cao.

"Ảnh này chụp lúc nào vậy?"

Có người hỏi.

"Lúc sáng..."

"Mục đích?"

"Vì người đi cùng em rảnh vào lúc đó..."

"Ảnh của Miyamae mang lại cảm giác rất dễ chịu đó~"

Bầu không khí gay gắt khi nãy biến mất hẳn. Nhìn theo hướng tích cực thì cô ấy là người giữ hòa khí cho nhóm, còn theo chiều tiêu cực thì—chẳng ai thật sự xem trọng ảnh của cô ấy cả.

Có những cô gái thích được làm công chúa trong một tập thể. Nhưng Miyamae thì không như vậy. Cô ấy luôn lo lắng liệu bản thân có phải chỉ là một cô gái nhạt nhòa, sợ cô đơn, ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì chẳng còn gì sâu sắc. Vì thế cô ấy khao khát được trưởng thành.

Dù là ở chùa Nanzen hay đường ray nghiêng Keage, cô ấy đều cố gắng hết mình, chẳng tiếc làm bẩn quần áo để tìm một góc chụp hoàn hảo, thế nhưng—

"Con bé đó chẳng cần mấy lời nhận xét kỹ thuật đâu, cứ đơn giản là được."

Đừng nói nữa.

"Chụp động vật dễ thương cũng hợp với con bé đấy chứ? Rất hợp luôn á."

Không phải như vậy.

"Đi ăn mừng đi chứ? Có thể đi ăn món mà Miyamae thích đó."

Những lời Miyamae muốn nghe không phải như vậy. Mấy người chẳng hiểu gì cả. Tự nhiên thấy khó chịu. Đến khi nhận ra, tôi đã bước vào lớp học và giật lấy micro từ tay tên chủ nhiệm.

Mọi người đều ngơ ngác kiểu "ai đây?"

"Mấy người ngu quá!"

Tôi hét toáng lên.

"Hỏi tôi là ai á? Nhìn trang phục là biết rồi! Tôi là bậc thầy đấy! Không biết lĩnh vực nào, nhưng chắc chắn là bậc thầy có gu nghệ thuật đỉnh cao trong một mảng nào đó! Nếu không thì ai đời mặc áo yukata đơn giản, sau lưng đeo theo cây hồ cầm thế kia hả, mấy tên đần!"

Nói xong, tôi bắt đầu nhận xét từng bức ảnh, trừ ảnh của Miyamae.

"Cái gì đây. Góc chụp chẳng hiểu nổi, chỉ biết khoe mẽ kỹ thuật thôi. Rõ ràng là kiểu 'nhìn ảnh ngầu của tôi đi', tự luyến thấy gớm. Loại ảnh thế này đẹp nổi gì!"

Kế đến là một bức ảnh thiên tông xanh lạnh.

"Cái này cũng y chang! Dùng tông màu gây xúc động mà mở miệng bảo 'ảnh tôi xúc động lắm nha' là dẹp ngay được rồi! Biết xấu hổ đi!"

Tôi phun ra từng câu cay độc như tốc độ bắn tên của Nasu no Yoichi[note71546] vậy.

"Đủ rồi đó, Kirishima. Tui không sao đâu."

Miyamae chen vào, cố ngăn tôi lại. Nhưng đã nhập vai thành bậc thầy thì tôi không dừng lại được nữa.

"Chả có giá trị xem gì hết!"

Tiếp theo!

"Tấm ảnh này… lấy mà lau mũi thì còn hợp lý!"

Tiếp theo!

"Đủ rồi mà, Kirishima… đủ rồi…"

Tôi chê hết sạch đám ảnh đó, rồi đứng trước bức ảnh Miyamae chụp thủy lộ các ở chùa Nanzenji.

Tôi làm ra vẻ kinh ngạc.

"Bức ảnh này là sao vậy hả!"

Là bức ảnh quan trọng hai đứa đã cùng nhau chụp.

"Quá đỉnh luôn chứ còn gì! Toát lên sự chân chất, giản dị từ tâm hồn của người chụp. Đây mới đúng là nghệ thuật mà tôi tìm kiếm! Ai mà không hiểu được cái hay của bức ảnh này thì để chó cắn mông họ đi!"

"Kirishima~"

Miyamae vừa sụt sùi vừa bật khóc.

Thấy chưa, xúc động đến bật khóc luôn rồi đấy.

Điều Miyamae muốn nghe thật ra rất đơn giản.

Cần có ai đó nói với cô ấy như thế này.

Tôi hiểu rất rõ điều đó, nên đã mở lời.

"Bà đã rất cố gắng rồi. Tui thật sự rất ngưỡng mộ bà đó."

Sau lễ hội trường, chúng tôi lên xe buýt về. Miyamae cứ bám chặt lấy tay tôi, không chịu buông. Có lẽ vì không muốn tôi thấy mặt cô ấy lúc đang khóc, cô ấy cứ dụi mặt vào người tôi suốt chặng đường.

Dù gì cũng là buổi hẹn cuối cùng để khép lại mọi thứ, kéo dài đến khi về nhà cũng chẳng sao. Nghĩ vậy, tôi không đẩy cô ấy ra.

Kể cả khi xuống xe, Miyamae vẫn không chịu rời ra. Hai đứa cứ thế dính chặt vào nhau mà đi, cho đến khi về tới căn phòng của cô ấy ở chung cư Sakura.

"Về rồi nè."

Tôi nói vậy. Nhưng Miyamae vẫn không buông tay. Tưởng cô ấy vẫn còn khóc, tôi xoa nhẹ đầu cô ấy. Cuối cùng, Miyamae ngẩng đầu lên rồi nói:

"Cuối cùng thì… vẫn là Kirishima."

"Hả?"

"Tui muốn làm bạn gái của ông."

"Hảảả~?!"

Không chỉ ôm tay tôi, Miyamae còn định ôm cả người tôi vào lòng. Dù tôi cố kéo ra, cô ấy vẫn không chịu thả, cứ như cảm xúc đã vỡ òa không thể kiểm soát.

"Nè, đâu có giống như mình đã hứa đâu! Đây là buổi hẹn cuối cùng mà!"

"Không chịu đâu~!"

Miyamae bắt đầu nhõng nhẽo.

"Tại ông hết đó! Tại ông làm tui phải thích!"

"Lỗi là ở tui hả~?"

"Tui không cần ai khác ngoài Kirishima đâu!"

"Bà quay ngoắt 180 độ rồi kìa?"

"Dù tui có là đứa con gái vô dụng, sợ cô đơn, chỉ được mỗi gương mặt mà chẳng có chút chiều sâu gì đi nữa, cũng không sao! Chỉ cần có Kirishima bên cạnh là đủ rồi!"

"Bà không định trả lời câu hồi nãy tui nói hả?"

Miyamae bám lấy tôi, làm ầm ĩ cả lên.

"Nè, dừng lại đi. Tono hết trại huấn luyện về rồi đấy."

Tôi đặt tay lên vai cô ấy, nhẹ giọng như đang dặn dò.

"Bà với Tono là bạn mà, đúng không?"

"Ừ thì… là bạn…"

"Mười năm nữa, bà sẽ cùng mọi người tới Tanegashima phải không?"

"Ừm…"

"Không sao đâu. Tui sẽ ở bên cạnh bà với tư cách bạn bè."

Miyamae bĩu môi, rồi ngoan ngoãn lại.

"...Tui với Kirishima là bạn sao?"

"Ừm."

"...Từ trước đến giờ luôn vậy hả?"

"Chứ sao nữa."

"Vậy thì—"

Miyamae lục trong túi, lấy ra một quyển sổ tay.

"Chơi cái này cùng tui đi."

"Lại là ‘Trò chơi tình bạn’ hả?!"

Tôi suýt ngất. Cô nàng này lúc nào cũng xuất hiện với mấy thứ trời ơi đất hỡi vào đúng những thời khắc khó tin nhất!

"Để làm bạn mãi mãi, mình chơi một trò giúp tăng độ thân thiết đi."

Nghe đâu đây là tuyệt kỹ do một sinh viên thiên tài với IQ 180 từng sống ở Sơn nữ trang sáng tạo ra, để kết bạn được với cả trăm người. Nhưng mà—

"Dừng lại đi, Miyamae. Nó không phải là cái thứ bà tưởng tượng đâu!"

"Vậy tụi mình nên chơi trò gì nhỉ~"

"Nghe tui nói đi mà!"

Tôi lên tiếng ngăn lại, Miyamae đột nhiên trông tiu nghỉu hẳn.

"Kirishima không chịu chơi với tui... Ra là vậy ha... Cuối cùng thì ông cũng sẽ bỏ rơi tui như bao người khác thôi. Nói là bạn bè gì đó, nhưng thật ra người ông coi trọng chỉ là bạn gái, còn tui kiểu gì cũng sẽ bị quên lãng sớm thôi..."

Cô ấy vừa khịt mũi vừa nói, chuẩn bị quay về phòng. Nhìn thấy dáng vẻ đó, quả nhiên tim tôi nhói lên. Tôi không muốn nhìn thấy Miyamae với vẻ mặt buồn bã như trong buổi triển lãm ảnh hôm đó nữa.

Nghĩ tới đó, cơ thể tôi tự động hành động.

Tôi kéo lấy vai Miyamae giữ cô ấy lại.

"Này, khoan đã!"

Từ cái túi cô ấy lấy sổ ra, tôi thấy có chiếc mũ nồi và cây bút máy. Tôi thò tay vào, đội chiếc mũ lên và cầm lấy cây bút. Cảm giác như được nhập thần làm một họa sĩ manga vậy.

"Kirishima~"

Miyamae bật cười trong nước mắt.

"Cảm ơn ông~"

"Chơi xong là tụi mình là bạn rồi, mãi mãi là bạn!"

"Ừ, là bạn. Tui sẽ không bướng bỉnh nữa đâu, tui hứa."

Miyamae đang cố gắng trưởng thành. Nhưng con người đâu thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Vậy nên tôi quyết định sẽ thông cảm phần nào cho cô ấy, cùng cô chơi cái trò gọi là "tình bạn". Chỉ cần tôi giữ vững ranh giới của một người bạn, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Và cứ thế—

"Thử xem sao nào."

"Cùng chơi nhé!"

Ghi chú

[Lên trên]
một samurai đã chiến đấu cùng với nhà Minamoto trong chiến tranh Genpei. Theo phả hệ thì ông là đương chủ đời thứ hai của gia tộc Nasu với cha là Nasu Suketaka (Tarō) và mẹ là con gái của Nitta Yoshishige.
một samurai đã chiến đấu cùng với nhà Minamoto trong chiến tranh Genpei. Theo phả hệ thì ông là đương chủ đời thứ hai của gia tộc Nasu với cha là Nasu Suketaka (Tarō) và mẹ là con gái của Nitta Yoshishige.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Cấp 3 thì tachi
Đại học thì miya🗿
Xem thêm
tác giả đưa mấy tình huống oái ăm thế nhỉ , harem nhưng lại ko harem
Xem thêm