Quyết tâm không làm cặn b...
アバタロー kodamazon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.2 - Giúp tương lai của nhân vật chính khôi phục

Chương 06 - Carla-sensei và chiếc vòng cổ bị nguyền rủa

5 Bình luận - Độ dài: 1,922 từ - Cập nhật:

Tôi niệm chú rồi nhìn vào gương.

"...Thật tuyệt vời."

Không kìm được, tôi buột miệng thốt lên.

Bởi vì—mái tóc vàng của tôi, Kuzutos, đã chuyển sang màu tối hơn.

"《Cải Trang》. Một loại ma pháp thay đổi ngoại hình của đối tượng, tùy thuộc vào lượng ma lực tiêu hao."

Tiếng vỗ tay vang lên.

"Trong số các loại ma pháp hỗ trợ, đây là loại khá mờ nhạt, ít ai biết tới, vậy mà em lại biết sao."

Carla-sensei vừa vỗ tay vừa nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

"À, vâng, em đọc trong sách thấy nó cũng thú vị nên muốn thử..."

"Ồ, thật sao. Vốn dĩ đây là loại ma pháp thường không được ghi trong sách bán ngoài thị trường."

Giọng điệu của Carla-sensei hơi có vẻ nghi ngờ.

Xin lỗi nhé, tất nhiên là tôi không biết từ sách rồi.

《Cải Trang》 vốn là loại ma pháp dùng để chỉnh sửa ngoại hình nhân vật.

Trong Last Academy, người chơi có thể chỉnh sửa một chút diện mạo nhân vật. Và khi đó sẽ cần đến ma pháp này.

Tuy nhiên, ma pháp này lại không phổ biến cho lắm.

Trong game, nhân vật chính gần như không thể thay đổi ngoại hình nhiều. Nhiều nhất cũng chỉ đổi được màu mắt, màu tóc hay kiểu tóc.

Vậy nên chẳng có thằng ngu nào lại bỏ qua những ma pháp tấn công hữu ích để học một ma pháp lặt vặt chỉ để thay đổi vẻ ngoài cả.

Kết quả là, 《Cải Trang》 trong mắt đa số game thủ toàn bị phớt lờ.  

"Ha? Ai lại đi dùng cái ma pháp đó chứ? ww"

"Còn nhét cả 《Cải Trang》 vào bộ kỹ năng? Biến thái à? ww"

Một ma pháp bổ trợ tội nghiệp bị hầu hết game thủ phớt lờ.

Nói thẳng ra, nó là ma pháp 'rác', chỉ được dùng để làm trò cười trong mấy màn chơi đùa nghịch.

Ngay cả tôi, một game thủ khá nghiêm túc, cũng chỉ biết nó tồn tại chứ chưa bao giờ dùng thử.

―Thế nhưng.

Khi Carla-sensei bảo tôi nên học ma pháp bổ trợ thay vì ma pháp chiến đấu, trong đầu tôi bất chợt hiện lên ma pháp này.

Tất nhiên, bình thường đổi được chút màu tóc cũng chẳng có nghĩa lý gì. Khôn ngoan hơn thì nên học ma pháp chiến đấu.

Nhưng, trong lòng tôi lại có một dự cảm.

Nếu những diễn biến sắp tới diễn ra giống hệt như trong LastAca... thì đột nhiên tôi lại nghĩ,

"Khoan đã, ma pháp này chẳng phải cực kỳ hữu dụng sao?"

Ví dụ, trong LastAca có một sự kiện tên là "Học viện bị khủng bố".

Một kiểu sự kiện đậm chất mơ mộng và đầy hão huyền của tụi học sinh cấp 2, kiểu: "Trường học mà bị khủng bố tấn công thì sẽ ra sao nhỉ?".

Trong game, tôi đã từng hào hứng theo dõi cảnh nhân vật chính – Sieg chiến đấu chống lại kẻ địch ngay trong học viện.

Nhân vật chính dọn sạch kẻ địch, quá ngầu lòi.

Nhưng cũng không được quên–

Sau này có kể lại rằng, trong sự kiện đó, phía học sinh cũng có thương vong.

―Nói cách khác, nó rất nguy hiểm.

Thế giới này vốn đầy rẫy những kẻ điên loạn.

Dù tôi có ngừng làm chuyện xấu với thân phận Kuzutos và cố sống như một nhân vật quần chúng, thì nguy hiểm vẫn còn đó.

Thế nhưng, nếu tôi có thể dùng ma pháp này thì sao?

Chỉ cần sơn tóc sang màu đen, thay đổi diện mạo.

Và sau đó thì đơn giản thôi.

Trong lúc bọn khủng bố và Sieg đánh nhau, tôi chỉ việc hét lên như một học sinh bình thường, chạy tán loạn, rồi sau khi Sieg tiêu diệt bọn khủng bố, thì tôi vỗ tay ca ngợi là xong.

Qua phản ứng của Carla-sensei, có vẻ trong thế giới này, 《Cải Trang》 cũng thuộc loại ma pháp ít người biết đến.

Khả năng bị lộ gần như bằng không.

Một tội ác hoàn hảo.

Absolutely Perfect.

"Được rồi!"

Tôi nắm chặt tay, mơ mộng viễn cảnh tươi sáng, cả người hừng hực khí thế.

"Lúc đầu cô còn hơi lo, nhưng có vẻ ổn thật."

"... Ừ, thật sự quá ổn luôn ấy chứ."

"Ể?"

"Ể?"

Tôi có nhìn nhầm không vậy?

Vừa rồi tôi thấy Carla-sensei hiện lên một vẻ mặt nhẹ nhõm lạ thường...

"...K-không phải! Ể, khụ. Đệ tử của ta, trên đời này không chỉ có chiến đấu, mà còn có những cách dùng ma pháp như thế này nữa, hãy nhớ lấy!"

"V-vâng."

Không, chắc tôi nhìn nhầm thôi.

Không thể nào Carla-sensei lại đột nhiên thân mật với một kẻ không phải là nhân vật chính như tôi.

Thế là, tôi quyết định im lặng nghe nhận xét của Carla-sensei về ma pháp này, trong khi cô nàng khẽ giơ tay làm động tác chiến thắng.

♦♦♦

"Ừm, không tồi. Dù sau một thời gian thì sẽ trở lại như cũ..."

Carla-sensei gật đầu.

Nhìn lại trong gương, màu tóc của tôi đã quay về ban đầu.

"Về cơ bản, ma pháp đã hoàn thiện."

"Vậy có vấn đề gì không ạ?"

"Chỉ còn độ chính xác. Hiện giờ mới chỉ đổi được màu tóc, nếu luyện thêm thì có thể thay đổi cả kiểu tóc nữa."

"Ra là vậy, hôm nay cảm ơn sư phụ rất nhiều ạ."

Tôi cúi đầu cảm tạ, rồi chuẩn bị rời đi vì cũng đã trễ.

Nhưng đúng lúc đó, Carla-sensei với vẻ nghiêm nghị cất lời.

"Nhắc mới nhớ, đệ tử của ta―Ultos. Thật ra…"

Giọng cô ngượng ngùng, trông có vẻ khó xử.

"Ta có chuyện cần nói với em."

"Ể? Không lẽ ma pháp của em có vấn đề sao?"

"À, không, lần này rất xuất sắc. Không phải về nó... là chuyện của ta."

Cô hít một hơi sâu, như thể đã quyết tâm.

"Ta quyết định sẽ lên Vương đô."

"...À, vậy sao."

Bất ngờ thật.

Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra―đã đến lúc rồi.

Học viện.

Nơi câu chuyện bắt đầu, và giờ cô đã được mời đến đó.

Hiện tại, cô vẫn là một pháp sư tự do, chưa thuộc về một tổ chức chính thức nào.

Thích thì nghiên cứu, thỉnh thoảng thì dạy kèm cho các gia đình quý tộc. Giống kiểu làm việc part-time.

Tuy nhiên, cuộc sống như vậy cũng có một nhược điểm. 

Đó chính là chất lượng học trò.

Thẳng thắn mà nói, con cháu quý tộc thì có muôn hình vạn trạng, đủ các thể loại.

Có những người có tài năng rực rỡ, sau này tỏa sáng trong nguyên tác, nhưng cũng có những tên rác rưởi như Kuzutos ― lúc nào cũng cười đểu, chẳng chịu nỗ lực, khi nghe người ta bảo mình vô dụng thì nổi khùng, lập tức đuổi thẳng người dạy.

Vậy nên, việc không gia nhập một tổ chức chính thức nào cũng là một rủi ro.

Trong nguyên tác, Carla-sensei vì quá thất vọng trước sự ngông cuồng và tính cách tồi tệ của Kuzutos nên quyết định gia nhập học viện.

"Nhưng mà, sư phụ. Thật bất ngờ khi cô vẫn còn ở lại đây cho tới giờ. Rõ ràng em đâu có giữ cô lại."

Thậm chí tôi còn cảm thấy biết ơn.

Nghe vậy, Carla-sensei khẽ cười "hì hì", ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi đôi chút.

"...Bởi vì có một người khiến ta lo lắng. Một đứa trẻ nguy hiểm, không màn đến hậu quả mà chỉ tìm cách để vượt qua giới hạn của bản thân... một đứa trẻ mà ta không thể không để mắt tới, và cũng rất bận tâm. Vì vậy, ta đã mất một chút thời gian."

"Hả?"

Xin lỗi Carla-sensei, người đang nhìn xa xăm và cố tạo một bầu không khí lãng mạn, nhưng tôi không thể tin vào tai mình.

... Đờ hợi gì thế, có một kẻ điên như thế sao?

"Không màn đến hậu quả mà chỉ tìm cách để vượt qua giới hạn của bản thân..."

Một kẻ kinh khủng đến như vậy lại tồn tại sao.

Thằng cha man rợ đó là ai vậy.

Có vẻ như Carla-sensei đã tìm thấy một "nhân tài" khá thú vị, hay đúng hơn là khá bất thường, ở một nơi nào đó mà tôi không biết.

"Thì ra... có một người như vậy."

"Ừ, một đứa trẻ rắc rối."

"Ha ha ha..."

Xin cô đấy, đừng để thằng đó lại gần tôi.

Nếu tôi mà gặp phải một kẻ nguy hiểm không thể hiểu nổi như thế, thì tôi sẽ không ngần ngại sử dụng quyền lực của người thừa kế để tống cổ hắn ra khỏi cái lãnh địa này ngay lập tức.

Nghĩ vậy, tôi tự trấn an bản thân.

Dù sao thì―

Carla-sensei đến học viện cũng không phải gì chuyện xấu. Nghĩa là câu chuyện vẫn đang đi đúng theo nguyên tác.

Dù vụ ở Lyon có hơi chệch hướng, nhưng cuối cùng vẫn quay lại đúng quỹ đạo.

"Chắc chắn đứa trẻ đó cũng biết ơn cô lắm đấy."

Tôi chẳng biết tên điên kia nghĩ gì, nhưng ít nhất cũng muốn Carla-sensei mang theo kỷ niệm đẹp đẽ về lãnh địa Randall mà tới vương đô, nên tôi mỉm cười và nói lời an ủi.

"Ể? Th-thật vậy sao???"

Cô hơi lộ vẻ vui mừng, nên chắc là tôi nói đúng rồi.

"Vâng, em nghĩ vậy. Chắc chắn là như vậy."

"Nhưng mà, em sẽ buồn lắm. Cô đột ngột đi như vậy."

Trước cửa túp lều, tôi nói lời tạm biệt cuối cùng.

Đúng lúc đó, Carla-sensei ngập ngừng nói.

"Thật ra... ta chưa từng có đệ tử nào."

Ừ thì, cũng phải thôi…

Không phải vì cô xấu tính, mà vì khí chất uy nghiêm của cô quá mạnh. Dù tính cách khá hậu đậu, nhưng vẻ bề ngoài và sự áp chế khiến chẳng ai dám lại gần xin cô cho làm đệ tử.

"Vì vậy, đệ tử của ta. Ừm… ta muốn tặng em thứ này."

Nói rồi, cô đưa cho tôi một sợi dây chuyền màu xanh lam.

Nó có thiết kế đơn giản, với một viên đá quý màu xanh nhỏ nằm ở giữa.

"Đ-đẹp thật."

Một mỹ nữ lạnh lùng, hiếm khi bày tỏ sự quan tâm đối với người khác, lại tặng cho tôi một món quà như vậy.

"Giữa pháp sư và đệ tử có phong tục tặng quà."

Nói rồi cô khẽ mỉm cười.

Vẻ mặt của cô ấy, người thường không hay cười, lại ngượng ngùng khi đưa sợi dây chuyền cho tôi, trông vô cùng dễ thương.

Nhưng.

Khi nhìn vào sợi dây chuyền, mặt tôi lập tức tái mét.

Tôi biết rõ.

Đây là một thứ kinh khủng.

Chiếc vòng cổ do Carla-sensei tự tay làm ra.

Trong cộng đồng LastAca, nó còn có một cái tên khác.

Một trong những món đồ điên rồ nhất, mang đến bất hạnh cho người sở hữu.

―Hay còn gọi là: "Chiếc vòng cổ bị nguyền rủa của Carla-sensei."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Carla-sensei: Sử dụng những lời nói bóng gió thường thấy trong manga để tạo một bầu không khí lãng mạn, nhưng main lại không hiểu. Có lẽ cô ấy nên khóc.

Main: Man rợ.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

NDK
Vòng cổ gì nghe nguy hiểm vậy
Xem thêm
TRANS
đù má main 😩🙏
Xem thêm
Vòng cổ tình yêu à hay gì :))))
Xem thêm
thầy trò hài vl:)))
Xem thêm