Volume 1
Chương 06.2: Gã Trai Bao Của Nàng Công Chúa Kỵ Sĩ
7 Bình luận - Độ dài: 3,752 từ - Cập nhật:
Tôi tóm lấy cổ tay Roland khi hắn giơ lưỡi kiếm lên. Vì cái cơ thể quá khổ nên chuyển động và điểm mù của hắn trở nên vô cùng rõ ràng và dễ đoán.
"Mày đánh tao cũng nhiều đòn phết, tao còn nhớ rõ đó con gà. Bốn... à không, hồi nãy là cú thứ năm rồi." Tôi đây thuộc loại người có thù là phải trả.
"Cú đầu tiên!"
Tôi tung một cú đấm vào sườn hắn, tiếng xương gãy vụn vang lên. Thân hình hộ pháp của Roland cong gập sang một bên.
"Thêm một phát nữa nè!"
Cú này là một cú móc từ dưới lên, giáng thẳng vào cằm, mồm bê bết máu, hắn loạng choạng lùi lại.
"Vẫn chưa xong đâu!"
Tôi giật cổ tay hắn về phía trước định đấm yêu cho một phát , Roland cũng nương theo định khi áp sát sẽ đấm trả lại. Nhưng nó quá chậm và góc đánh cũng quá rộng nên tôi dễ dàng bồi thêm một cú phản đòn thẳng vào mặt hắn.
"Giờ thì đến cú thứ tư!"
"Ta không nghĩ vậy đâu!"
Roland cũng giật lấy cổ tay tôi để đáp trả nên giờ thì chúng tôi đều đang giữ chặt cổ tay của đối phương, hắn cười đầy tự tin. Nhưng mới vậy mà nghĩ mình đã thắng rồi à, còn lâu. Tôi gập khuỷu tay, kéo hắn lại gần.
"Ăn cái này đi!"
Tôi dùng sọ mình đập mạnh vào mặt hắn. Một thứ ấm nóng và ướt sũng bắn lên trán tôi.
"Và đây là đòn kết liễu."
Đầu gối tôi đục thẳng vào háng Roland, hắn tái nhợt rên lên đau đớn rồi buông thanh kiếm trên tay xuống đất.
"Chậc!"
Trước khi tôi kịp nhặt thanh kiếm lên, hắn đã nhanh chân đá nó văng ra ngoài cửa sổ. Nó xoay tít trong không trung rồi rơi xuống bên dưới, va vào nền đất với một tiếng vang chát chúa. Bây giờ cả hai người chúng tôi đều không có vũ khí rồi.
"Vậy là… ngươi đơn giản nghĩ mình có thể bù đắp sự khác biệt trong sức mạnh bằng ba cái mưu mẹo và kinh nghiệm cỏn con đó thôi sao?" Roland nắm lấy tay còn lại của tôi, giờ thì cả hai tay chúng tôi đều đang khóa chặt nhau. "Trong một cuộc đấu sức thuần túy thì ta mới là người chiếm thế thượng phong, lần này sẽ không như lần trước đâu."
Ăn trọn mấy đòn hiểm của tôi mà Roland vẫn tiếp tục lao tới như thường. Mấy cái xương sườn hay hai hòn dập nát—mọi thứ đều đang hồi phục như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Chưa chắc đâu cưng."
Một cơn gió lùa qua khung cửa sổ vỡ. Trận giằng co giữa chúng tôi vẫn chưa có hồi kết. Nếu ai đó buông lỏng dù chỉ trong giây lát, kẻ đó sẽ ngay lập tức thua cuộc. Các cơ của tôi đã bắt đầu kêu gào, căng cứng đến cực hạn. Nhưng trên cái đầu gà của Roland thì mồ hôi cũng chảy ra như suối.
"Sao thế? Trông mày có vẻ hơi chật vật đấy nhỉ?"
"Còn ngươi thì đã đạt giới hạn rồi. Nhìn đi."
Tôi liếc mắt về phía Mặt Trời Tạm, ánh sáng của nó bắt đầu nhấp nháy và yếu dần.
"Theo thời gian, sức mạnh của thần khí cũng sẽ cạn kiệt. Và đến cuối cùng, ngươi cũng sẽ lại là một thằng rác rưởi vô dụng mà thôi."
"Lèm bà lèm bèm hoài thế, thằng ẻo lả chết tiệt này." Tôi khịt mũi. "Mày nghe thần mặt trời kể chuyện về tao rồi chứ gì, nhưng tao cũng nghe Arwin kể rằng mọi người đối xử với mày thế nào ở quê nhà rồi."
Miệng Roland hơi giật giật gần như không thể nhận ra.
"Bị anh em ruồng rẫy, cha mẹ phớt lờ vì là con hoang của nhân tình. Bị gia sư quật roi vì quá ngu đốt, một ‘giác ngộ’ từ vụ đó đấy à? Đúng là đáng thương thật, có cái sở thích đó thì bảo sao mày lại có một tuổi thơ cô độc, chẳng có nỗi một người bạn ha."
"…Câm miệng." Một sợi gân xanh nổi lên trên trán hắn.
"Ngại ngùng làm gì nữa, ba cái cớ 'đi thanh tra' khi lũ quái vật ào ra chỉ là xạo chó, đúng không? Mày chỉ cụp đuôi bỏ rơi gia đình mình để giữ cái mạng thôi. Tao còn nghe nói mày còn có cả vợ con nữa. Tội nghiệp họ thật."
Hắn nghiến răng khiến chúng kêu lên ken két dưới áp lực khổng lồ.
"Tao có thể nghe được tiếng kêu khóc của bọn họ cơ. 'Cha ơi, cha ơi, cứu con với. Sao cha lại bỏ con lại? Lũ quái vật đáng sợ đến thế sao? Hay là con chỉ là cái gai trong mắt cha, ngăn cha đuổi theo công chúa như cha vẫn luôn muốn?' 'Đúng rồi đấy, con yêu. Cha chỉ mê cặp mông của Arwin thôi, cha con chẳng thèm quan tâm xem chuyện gì xảy ra với chúng ta đâu.’ Hoan hô!"
"TAO BẢO MÀY IM MIỆNG!" Roland gầm lên. Hắn siết mạnh hơn, cơ bắp hắn gào thét, từng mạch máu nổi lên cuồn cuộn. Tôi không chịu nổi lực đè này và bắt đầu trượt lùi lại. Lưng tôi chạm vào khung cửa sổ vỡ. Nếu bị hắn đẩy ra ngoài tôi sẽ thua chắc. Không thể để chuyện đó xảy ra được.
"So với cái bộ mặt thánh nhân ban nãy thì bộ dạng này của mày đúng là kém xa đấy."
"Cứ chờ đó đi! Tao sẽ khiến cái miệng hỗn xược của mày câm lặng mãi mãi!"
"Bộ mày đang nằm mơ à." Tôi nhếch mép. "Đôi môi này chỉ khép lại khi hôn mấy cô nàng xinh đẹp thôi."
"Mày sẽ không còn cơ hội làm chuyện đó nữa đâu."
Rồi một thứ gì đó nặng nề rơi sàn nhà bên cạnh chúng tôi. Một quả cầu nhỏ lăn lông lốc cạnh chân tôi: Mặt Trời Tạm. Hết giờ rồi. Nó cần ít nhất nửa ngày phơi dưới ánh mặt trời để sạc lại, mà tôi thì đâu có viên nào dự trữ.
Cơ thể tôi ngay lập tức trĩu nặng, tôi lại yếu đi, trở nên chậm chạp như thể đang chìm vào một vũng lầy không đáy mà chẳng còn sức chống cự. Lời nguyền của thần mặt trời lại lần nữa trói buộc tôi.
Tôi khuỵu xuống một gối vì không thể chịu nổi sức nặng. Roland phía trên đầu tôi bật cười chế giễu. Hắn gia tăng áp lực, khiến tôi bị ngay lập tức bị hắn đè nát.
"Tệ quá nhỉ, thằng yếu đuối!"
Tao biết trước con này sẽ xảy ra rồi, không cần mày nhắc. Tôi luôn là kẻ thất bại, một con chó hèn mọn bị lũ quái vật trên trời đánh đập, phải cụp đuôi giữa hai chân mà chạy trốn. Nhưng tôi không thể mãi mãi là kẻ thua cuộc, tôi không muốn đời mình kết thúc nhục nhã thế này. Con quái vật trước mắt mạnh như nào tôi cũng không quan tâm-tôi nhất định phải nắm giữ số phận của mình, nhất định sẽ không trở thành con rối cho lũ khốn nạn đó được.
Tôi chỉ có một điều muốn nói với cái gã thần cặn bã đó thôi: "Ăn cứt đi, thằng lồn!"
"Kết thúc rồi!"
Ngay bây giờ!
Hít sâu một hơi, tôi gầm lên bằng tất cả sức lực, giành lấy thứ sức mạnh mà tôi mất đi từ lâu và ném đi thứ gông cùm đã tước đi sự tự do của mình.
Tôi cúi người, dùng toàn bộ sức bật của chân và đầu gối để nâng bổng Roland lên khỏi mặt đất khiến hắn trừng mắt, bàng hoàng tột độ.
Trong khi vẫn còn đang gào thét, tôi quật mạnh hắn xuống sàn làm mặt đất nứt toác. Tôi giẫm lên Roland đang úp mặt xuống đất, dùng hai tay nắm chặt đầu hắn rồi kéo mạnh hết sức có thể.
Mặt tôi nóng bừng, ngón tay run lẩy bẩy, mồ hôi cứ chảy ra ào ào. Chết tiệt, hắn ta còn trâu hơn tôi tưởng tượng nữa, là do biến đổi thành quái vật sao? Da cổ túa máu nhớp nháp càng làm việc nắm trở nên khó nhằn hơn nữa. Nhưng tôi không được từ bỏ, tôi nghiến răng ken két, gồng cơ bụng thít cơ mông và kéo mạnh hơn nữa. Nếu buông ra dù chỉ một khoảnh khắc thôi thì sức mạnh sẽ là biến mất. Đây là cơ hội cuối cùng rồi.
Tiếng da thịt rách toạc vang lên. Xương tay tôi gãy từ khi nào ấy nhỉ? Tôi không thể tiếp tục nữa rồi. Chết tiệt, buông tay ra thì tôi sẽ chết mất! Chết đi! Địt mẹ nó! Bỏ cuộc đi, xin mày đó!
"Hai ba!!!"
Dùng toàn bộ sức mạnh và trọng lượng của mình, tôi bứt thật mạnh lần cuối cùng. Sau đó tay tôi cũng không thể giữ nổi nữa, tôi ngồi bệt xuống sàn thở hồng hộc. Bàn tay và mặt tôi giờ đây chắc cũng bê bết máu me hết rồi, tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà bôi đi cả. Tôi ngã lưng xuống đất để mắt mình hướng lên trần nhà.
Ngoảnh mặt ra sau, thứ đập đầu mắt tôi là cái đầu đứt lìa của Roland.
Còn dưới chân tôi là một cái xác không đầu nằm sõng soài. Cột sống của hắn trồi ra khỏi phần cổ bị xé toạc. Máu phun ra như suối, nhuộm đỏ sàn nhà. Nó chỉ còn có thể co giật và run rẩy.
"K-không thể nào..." Cái đầu của Roland lắp bắp, mắt hắn trợn trừng.
Bất chấp cơn đau đang xé nát cơ thể, tôi lết lại gần, nhấc cái đầu lên để hắn đối diện với tôi.
"Sao thế? Trông mày không ổn lắm. Bộ bị ngứa mông à?"
Thứ duy nhất trả lời tôi là một tiếng rên rỉ đau đớn. Phần thịt bị xé nát ở cổ hắn dần hóa thành tro đen.
Để hạ quái vật bất tử, cách tốt nhất luôn là chặt đầu chúng. Vậy ra chiêu này cũng áp dụng với lũ truyền giáo này, may thật đấy. Nếu cách này cũng không hiệu quả thì tôi đã phải dùng đến những biện pháp cực đoan hơn—như chôn sống hắn, dìm xuống biển, hoặc nghiền ra thành bột rồi trộn vào gạch xây tường rồi.
"Bình thường tao sẽ dùng kiếm hay rìu để chặt đầu cho gọn gàng. Nhưng vì không có vật nhọn nào vừa tay nên đành phải dùng tay trần vậy."
"T-tại sao...? Mày vẫn đang chịu sự... ảnh hưởng của Đấng Quang Huy mà..."
"À, phải rồi cái đó ấy à."
Lời nguyền vẫn chưa biến mất. Tôi cũng chẳng còn món đồ ma pháp nào giúp vô hiệu hóa nó tạm thời.
"Chỉ là... một chút cứng đầu của Matthew vĩ đại thôi ấy mà."
Nhờ gã thần mặt trời chết tiệt kia, tôi không thể sử dụng sức mạnh theo ý muốn nữa. Trước đây tôi có thể phát huy 100% năng lực, nhưng giờ dù có dốc toàn lực tôi chỉ tạo ra được 1% khi so với ban đầu. Có nghĩa là, nếu tính toán của tôi đúng, chỉ cần tôi bỏ ra 10.000% quyết tâm, tôi có thể tạm thời lấy lại 100% sức mạnh của mình.
Tuy chỉ lấy lại được trong một khắc ngắn ngủi, đi kèm là cả cơ thể tôi bị tàn phá. Mọi cơ bắp, khớp xương đều sẽ gào thét đau đớn đến mức làm tôi không thể đứng dậy nổi. Chống lại một tên côn đồ vớ vẩn ngoài đường lúc đó cũng là bất khả thi. Nếu nói thẳng ra, thì đây là một sức mạnh chẳng có tí giá trị thực tiễn nào. Nhưng trong một khoảng thời gian rất ngắn, tôi có thể chống lại lời nguyền của tên thần mặt trời liệt dương đó. Đó là chút ngoan cố ít ỏi mà cái cơ thể và linh hồn quái dị của tôi tạo ra. Ngay cả Dez tôi cũng chưa từng tiết lộ chuyện này. Nó là con ác chủ bài con tôi đó.
"À phải rồi, vừa nãy mày có hỏi về cái danh hiệu 'Kẻ Ăn Thịt Cự Nhân' đúng không? Đơn giản thôi: vì tao đã đánh bại quá nhiều kẻ to lớn hơn mình."
Thế giới này rất rộng lớn. Đầy rẫy những kẻ mạnh hơn tôi—những chiến binh lão luyện hơn, những kẻ có kinh nghiệm và năng lực tôi không có. Trong những trận đấu mà thoạt nhìn, tôi chẳng có lấy một cơ hội thắng. Nhưng tôi vẫn lao vào và giành lấy chiến thắng.
Tôi có thể đứng ở đây ngày hôm nay, bởi vì tôi đã lật kèo và đánh bại vô số gã khổng lồ.
"Mày nói mình là tay sai của tên thần hay dấm đài đó mà đúng không? Câu trả lời tao dành cho hắn này."
Tôi giơ ngón tay cái lên, rồi lướt nó ngang qua cổ họng.
"Một ngày nào đó, tao cũng sẽ bẻ bay đầu mày ra khỏi cổ. Cứ đợi đó đi thằng óc cứt."
Phải cho hắn biết rằng ngay cả một con chó bị đánh đập thế nào thì nó vẫn còn răng và móng vuốt. Tôi nhất định sẽ lôi hắn xuống đất và bắt hắn liếm sạch từng cục phân trên đời.
"Cứ ở đó mà ba hoa đi, đồ lắm mồm," Roland gầm gừ. "Ngày phán xét rồi sẽ tới, lúc đó mày sẽ chỉ có hai lựa chọn: Một làm vật hiến tế để thần mặt trời phục sinh, hai là chết như hòn đá lót đường cho kế hoạch vĩ đại của Ngài."
"Mày quên là tao còn lựa chọn bẻ đầu tên thần giòi bọ đó nữa à."
Loại người như tên này lúc nào cũng thích gạt bỏ mọi phương án hợp lý và chỉ đưa ra hai lựa chọn có lợi cho mình. Đúng là cái kiểu bịp bợm điển hình.
"Sớm muộn gì cũng sẽ có những nhà truyền giáo khác đến đây. Mày-cà cả cái nơi đáng nguyền rủa này kết thúc chắc rồi."
"Chà, sao lũ chúng mày cứ bị ám ảnh với cái thị trấn này dữ vậy?"
"...Vì hầm ngục nằm ở đây."
Đó là lúc tôi nhận ra chúng đến đây vì Tinh Mệnh Kết Tinh, thứ nằm sâu nhất trong hầm ngục. Đây còn là hầm ngục duy nhất trên thế giới vẫn chưa bị chinh phục.
"Vậy thì nhắn với tên đó thế này: 'Muốn thì tự thân đến mà lấy đi, thằng hề.’”
"Điều đó là không cần thiết." Roland thì thầm, cằm hắn cũng đã hóa thành tro. "Sol nia spectus."
"Được thôi. Tao sẽ cho hắn xem mình ỉa luôn. Cứ nhắn là tao đã chuẩn bị sẵn bàn ăn hết rồi, đói thì cứ xuống đớp thoải mái."
Roland không đáp. Tro đen đã phủ kín nửa dưới khuôn mặt hắn. Trông hắn như đang muốn nói gì đó bằng ánh mắt, nhưng giờ thì tôi có hỏi cũng vô ích.
Cuối cùng, cả cái đầu của Roland cũng hóa thành tro, rồi nó bị cơn gió thổi qua cuốn đi mất. Sau đó gió cũng cuốn đi cả cái thân xác dị hợm, chỉ chừa lại quần áo và giày của hắn. Ngay cả máu trên tay và áo tôi cũng hóa tro, rồi hòa vào cùng với gió.
"Vĩnh biệt nha, thằng gà ẻo lả."
Một tia sáng rọi vào khiến tôi nheo mắt. Mặt trời ló ra giữa đám mây mù.
"Tao biết mày đang đứng từ trên nhìn xuống đây đó, đồ bọ phân chết tiệt."
Bất kể tên thần đó đang nhắm vào thứ gì, tôi cũng không để hắn đạt được như ý. Nghe tới cái danh thánh thần nọ kia hay nhớ lại cái lời nguyền chết tiệt đó cũng đủ làm tôi rùng mình rồi. Thế nên lúc đó tôi đã bỏ chạy khỏi hắn, và khỏi sự bất lực của chính mình. Cứ thế mà chạy mãi, cho đến khi vướng vào cái âm mưu quái đản này ở tận cùng mép lục địa. Nhưng nếu đã không thể chạy tiếp nữa, thì chỉ còn cách đứng lên và chiến đấu thôi.
Hơn nữa, tôi không thể chịu đựng cái viễn cảnh hắn ngồi thong dong trên cái ngai vàng đó được. Nếu hắn thực sự là kẻ tạo ra công thức của Release, thì cũng có khả năng hắn biết cách để làm Arwin trở lại như cũ.
Còn làm nô lệ cho hắn á? Cứ nằm mơ đi. Tôi thẳng thừng giơ ngón giữa lên trời. Mặt trời vội vã lẩn vào sau làn mây.
"Giờ…. sao đây ta?"
Điểm tốt duy nhất là tôi không cần dọn xác, nhưng cả thể trạng lẫn vẻ ngoài của tôi bây giờ đều bấy nhầy hết rồi. Sớm muộn gì cũng sẽ có người kéo tới, và nếu họ nhìn thấy tôi thì sẽ rất phiền phức. Nhưng giờ tôi cũng không còn đủ sức để chạy nữa. Vừa nói dứt câu thì ở phía cầu thang đã vang lên những tiếng bước chân rồi. Sao nhanh dữ vậy, cho tôi nghỉ chút đi chứ. Không còn đường thoát, tôi bò đến bên cửa sổ vỡ, gắng gượng đứng lên. Nhưng khi nhìn xuống dưới tôi lại chỉ biết cau mày.
"Hầy, thôi thì hết cách rồi."
Tôi chuẩn bị tinh thần rồi lăn mình qua cửa sổ.
Sau khi lao thẳng từ trên cao xuống, tôi cắm mặt xuống một đống rác, một cái hố phân bẩn thỉu, chất đầy thức ăn thừa và tro bếp. Cứ mỗi mười ngày, sẽ có một gã xấu số nhận được vài xu lẻ để đến gom chỗ này đi, một phần đem đốt, phần còn lại bán cho các nông trại làm phân bón. Nhưng ít nhất thì nó cũng tạo được một lớp đệm khá êm. Tôi kéo đống rau thừa với vỏ trứng ra khỏi đầu rồi lồm cồm bò dậy.
"Ựa, mình hôi vãi."
Giờ Arwin mà thấy bộ dạng bẩn thỉu của tôi thì không khéo chuyện tình trăm năm sẽ tan nát mất. Nhưng nếu người bốc mùi thì tôi vẫn sẽ làm tôi mê đắm thôi…tôi nghĩ vậy.
"Cái quái gì đây?!"
Hóa ra là tên cảnh vệ râu kẽm hôm tôi chạm mặt hai anh em nhà Aston. Bận rộn phết.
"Trông anh thảm hại thật, lại bị cho ăn đòn à?"
"Một đám du côn nhìn đáng sợ cực kì vừa một đánh đập tôi tàn bạo rồi vứt tôi vào đống rác." tôi nói trong khi làm vẻ mặt sắp khóc. "Chúng nó còn cướp sạch tiền của tôi nữa. Tôi vừa mới được cho tiền trợ cấp hồi sáng thôi đó..."
Tôi dốc ngược ví tiền của mình, chả có gì rơi xuống cả. (Vì tôi nhét hết vào trong túi quần rồi.)
"Bắt chúng và lấy lại tiền cho tôi nha anh lính canh tốt bụng? Làm ơn đó?"
"Khỏi đi" gã thô bạo đẩy tôi qua một bên, tôi ngã dập mông xuống đất. "Thị trấn này là vậy đó. Không thích thì biến đi."
"Đúng là tàn nhẫn mà." tôi thở dài than vãn.
"Ngoài chuyện đó ra, anh có thấy kẻ nào đáng ngờ quanh đây không?"
"Ngoài đám đã móc sạch ví tiền của tôi ra hả?"
"Bọn tôi vừa tìm thấy hai xác chết ở đằng kia, trông như có liên quan đến ma túy. Kẻ gây ra chuyện này chắc chắn chưa đi xa đâu."
À, mấy cái ‘tác phẩm’ của tên Roland. Hắn cứ phải làm mọi chuyện rối tung lên mới được à?
"Chịu." Tôi nhún vai. "Tôi chỉ nghe tiếng ồn ào dữ lắm ở trên đó thôi."
Tôi vừa chỉ tay lên trên, thì đúng lúc đó, tay lính canh da ngăm thò đầu ra khỏi cửa sổ. Gã này cũng có mặt nữa à?
"Chả có gì hay ai ở trên đây cả, chỉ có bộ quần áo với đôi giày lạ hoắc thôi. Nhưng có dấu hiệu ẩu đả, có khi là liên quan đến vụ này."
"Hiểu rồi, tôi tới ngay." Tên lính râu kẽm đáp. Nhưng trước khi rời đi, gã bịt mũi kinh tởm nhìn về phía tôi rồi quát: "Còn không mau biến đi! Tôi vứt anh vào ngục bây giờ!"
"Tuân lệnh."
Tôi lủi đi không nói thêm lời nào. Cảm thấy ánh nhìn có cả sự khinh bỉ lẫn thương hại phía sau lưng, ít ra tôi đã nghỉ ngơi đủ để bản thân có thể lê bước về nhà. Khi ra đến phố, người qua đường cứ liên tục hét lên và tránh như tránh tà khi nhìn thấy tôi, xem ra tôi còn nổi bật hơn mình tưởng. Lấy ra thêm một cọng rau nữa ra khỏi đầu, tôi cắn răng lết nhanh hơn về nhà.
"Kính tởm quá, gã đó bị làm sao vậy?"
"Cái mùi của hắn kìa…"
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy chế giễu và ghê tởm.
"Tên đằng đó là Matthew đấy à?"
"Cái tên đi với công chúa kỵ sĩ á? Ôi trời..."
"Bẩn thỉu quá. Ước gì hắn chết quách đi."
Bọn họ chỉ trích, nhăn mặt, rồi tránh xa tôi, cũng không trách được họ.
Tôi từng là ‘Kẻ Ăn Thịt Cự Nhân’, một mạo hiểm giả lừng danh với sức mạnh siêu phàm, tôi có tất cả—danh tiếng, tiền bạc, và cả phụ nữ nữa. Rồi vì vài lý do khác nhau, tôi đã mất đi tất cả. Và đổi lại là ánh mắt lạnh lùng của người đời, cũng như vinh hạnh được ở bên cạnh công chúa kỵ sĩ xinh đẹp. Mỗi khi người rơi vào hố sâu tuyệt vọng, nghĩa vụ của tôi là kéo người về phía ánh sáng.
Vì sao ư? Vì tôi là gã trai bao của nàng công chúa kỵ sĩ mà.


7 Bình luận
Mai anh bạn đi chơi với bồ à?