“Năm mươi người trong một căn hộ á? Bộ lũ tụi bây nghĩ tụi này là mấy con gà hay gì?”
“Chỉ là tạm thời thôi ạ…”
“Tạm thời? Cái kiểu tạm thời gì đây hả! Không phải mấy căn hộ kia còn trống rỗng hay sao! Tụi này xem hết rồi, khỏi chối!”
Mọi người tụ lại thành nhóm khiến Kim Dabin thấy không thoải mái.
Mỗi người đều bộc lộ sự bất mãn của họ.
“Không, ít nhất thì cũng phải để lũ trẻ thoải mái chứ.”
“Câm mồm và đưa tụi này vài căn phòng trống mau. Tụi tao sẽ ngủ ở đó.”
“Xin lỗi nhưng nguyên tắc của bọn tôi…”
Khi tôi nhìn thấy chuyện đó, tôi ngay lập tức di chuyển.
Băng qua Seo Ye-jin đang ngồi giữa phòng khách, tôi chộp lấy tay nắm cửa phòng ngủ, nơi Yoo Hye-rin đang ngủ. Nguyên nhân tôi đến đây thay vì cửa trước là để sử dụng kỹ năng mới mà tôi nhận được sau lần tăng cấp này.
Cánh Cửa Tối Thượng Của Kẻ Cư Ngụ Lv. 1
– Có thể kết nối với mọi cánh cửa trong khu vực lãnh thổ.
Một kỹ năng mới có sau khi lên cấp 20.
‘Đến tầng 21.’
Khi tôi mở cửa phòng ngủ, thay vì nơi Yoo Hye-rin đang ngáy khò khò, tầng 21 lộ diện.
“Dù sao thì tụi bây cũng đang chiếm giữ nhà người khác bất hợp pháp mà! Trong tình huống khẩn cấp này, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau và sống cùng nhau mới phải chứ. Tụi bây muốn nghĩ gì là làm nấy hả? Hả?”
Đã có vài tên hét lên và vượt mức pickleball rồi.
Tôi nói với họ.
“Tôi đó. Người đã chiếm giữ nhà của người khác bất hợp pháp.”
Những người đang cáo buộc Kim Dabin hiện đã chú ý đến tôi. Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông đã cao giọng và nói.
“Tôi xin lỗi nhưng nếu chú không hài lòng với chính sách tôi đưa ra, thì đi đi cho nước nó trong nhé?”
“Gì-? Thằng nhãi, mày ăn nói hỗn láo với ai–!”
Không cần thiết phải dài dòng làm chi.
“Trục xuất, Sung Yoon-sik.”
Tôi ngay lập tức trục xuất người đàn ông đã đe dọa Kim Dabin.
Ngay lúc đó.
[Công dân Sung Yoon-sik đã bị trục xuất khỏi lãnh thổ.]
Vút–
Cơ thể của Sung Yoon-sik biến mất.
Hắn ta bị đào thải khỏi khu vực ấm áp này.
Trong trường hợp bị trục xuất, người đó sẽ đi ra khỏi vùng lãnh thổ mà không bị thương hay bị đe dọa sinh mạng gì cả.
Dũ nhiên, đảm bảo họ còn sống sau khi bị đào thải hay không thì là chuyện khác.
‘Tuyệt Nhãn.’
Tôi kiểm tra liệu hắn ta có bị gửi đến vùng toàn quái vật hay không. May mắn là, con hẽm nơi hắn ta đang ở là một nơi chẳng có gì ngoài bóng tối.
Hắn ngượng ngạo chạm vào vách ngăn vô hình.
[Thực thể không được phép đang tìm cách xâm nhập.]
“Ê-ê.”
Giọng nói run rẩy của Sung Yoon-sik vang vọng trong ngỏ hẽm rỗng tuếch.
“C, có ai ở đây không? Này––!”
Sau khi xác nhận tình cảnh của hắn, tôi hỏi những người khác.
“Còn lời phàn nàn nào nữa không ạ?”
Mọi người im lặng như bị cấm chat.
Trong sự yên tình kì cục ấy, tôi lần lượt chạm mắt từng người trước khi nói.
“Giờ thì, nước, điện và ga được cung cấp trong căn hộ của mấy người sẽ bị tôi cắt hết.”
“Sao cơ?”
“Không, ớ?”
“Tại sao, không thể làm vậy được!”
Tôi nhìn những người khiếu nại và nói, “Trái lại, tôi mới là người nên hỏi mới phải? Tình huống này chính xác là sao vậy?”
Tôi không tụ tập mọi người lại chung một chỗ vì thích.
“Tôi muốn hỏi. Lí do gì đễ mọi người đều đến đây vậy?”
“Trùng hợp hay sao mà đều đến sau khi mới giải quyết xong gã khổng lồ kia?”
Một nhóm lớn gồm 157 người.
Họ dư dả thức uống và đồ ăn so với những kẻ sinh tồn khác. Dĩ nhiên, một nhóm lớn như vậy tụ họp lại cũng tự nhiên thôi.
Mặc dù không có thức tỉnh giả, họ là một nhóm không thiếu những vật phẩm nguyên liệu.
Tuy nhiên, lí do họ đến quá rõ ràng.
“Các người đến đây vì cho rằng đây là nơi đáng tin, một nơi có khả năng đánh bại mấy con quái như gã khổng lồ, đúng chứ? Để được bảo vệ.”
Đó là một sự kiện ồn ào kia mà.
Lí do con người tụ hội lại nơi đây là vì trận chiến với gã khổng lồ đã đưa ra một hiệu ứng quảng cáo tích cực.
“Hàng trăm con người đến đây mỗi ngày với suy nghĩ không khác gì nhau. Có hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Khoảnh khắc bạn cung cấp chỗ ở cho họ, lập tức sẽ có ba vấn đề xảy đến.
Đầu tiên, những căn phòng trống sẽ nhanh chóng bị dùng đến, cuối cùng là hết chỗ cho những người mới tới hay buộc họ phải ăn nằm bên lề đường.
Thứ hai, những người đã có quyền công dân sẽ sinh ra bất mãn.
Và cuối cùng, một khi bạn đối tốt với họ một lần, họ sẽ cứ đòi hỏi mãi mà không biết giới hạn.
“Tôi sẽ tận dụng lúc này mà làm rõ luôn.”
Một sự xác định rạch ròi của những người có quyền.
Ừ thì, nói vậy cũng được.
Nhưng tôi không muốn hiểu quan điểm của người khác cho lắm.
Sao tôi lại phải cảm thông khi bản thân đang ở một vị thế tốt hơn người ta nhiều?
“Các quyền lợi, phúc lợi cơ bản của mọi người đều bay đi hết rồi. Nhìn thế giới ngoài kia đi. Chính phủ Hàn Quốc sụp đổ, và tôi lại không phải đại diện phía chính quyền.”
Thế giới hiện tại quá tàn nhẫn để khát khao những điều ngọt ngào ấy.
“Nếu muốn được hưởng cái gì đó thì cũng phải xem lại bản thân trước chứ.”
Mà, cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Những kẻ sinh tồn khác đang phải nỗ lực theo cách riêng để thích nghi với một môi trường không dễ chịu.
Họ chia làm ba ca để tối đa không gian ngủ tại các cơ sở công cộng, tìm kiếm lời khuyên từ những người đã thích nghi ở đây hoặc trả thí cho những cư dân để thuê nhà.
Họ thích nghi theo nhiều cách khác nhau.
Dù gặp nhiều bất lợi, nhiều người vẫn ưu tiên trẻ con và người yếu, và nhiều người cố vượt qua cùng nhau.
Tuy nhiên, thay vì tìm cách, họ lại quyết định chơi ngu.
Họ bị chiều hư rồi.
Đây là điều duy nhất tôi có thể nói,
“Quay về nơi căn hộ được chỉ định của mấy người liền. Nếu không muốn mất thêm một quyền lợi nào nữa.”
Ngay khi tôi dứt câu, mọi người gật đầu như gõ trống và vội vã rời đi.
[Độ tín nhiệm của công dân Kim Dabin tăng lớn.]
Xem xong, Kim Dabin thở dài và nói, “Cậu Jae-hyun, cảm ơn nhé. Chuyện này trót lọt là nhờ có cậu đó.”
Tôi mỉm cười và dùng Nhẫn Giao Tiếp.
[Không sao cả. Tôi chỉ có thể làm đến thế thôi.]
“Hửm?”
[Người biết ơn là tôi mới phải.]
Kim Dabin nghiêng đầu với vẻ mặt hoang mang.
Chắc cô phải thấy cấn dữ lắm khi nghe thấy giọng tôi dù tôi không mở miệng.
Tôi tiếp tục dùng Nhẫn Giao Tiếp.
[Cô có ngạc nhiên không?]
“À, vâng.”
[Có lẽ cô cũng làm được đó.]
“Tôi á?”
[Cô đã nghe qua về Thần Giao Cách Cảm chưa? Thử nghĩ về người cô muốn giao tiếp với họ và nói chuyện qua tâm trí.]
Đúng lúc đó.
[Như này ư?]
Kim Dabin thành công sử dụng Thần Giao Cách Cảm.
[Xong. Cô có thể tự mình tìm hiểu về các điều kiện và hạn chế của năng lực này.]
[C-cảm ơn!]
Đối diện với nhau thế này mà dùng Thần Giao Cách Cảm để nói chuyện thì có hơi kì ha.
Sau đó.
“Xin thứ lỗi…”
Khi tôi nhìn quanh, tôi nhìn thấy người đàn ông cạo trọc đang lo lắng đứng thẳng.
Khi nhìn kỹ hơn, đó là người đã rượt về phía chúng tôi trước đó.
“Chú còn điều gì muốn nói ạ?”
Khi tôi đứng đối diện với anh ta, người đàn ông lắp bắp.
“Tôi-tôi biết là thật thiếu liêm sỉ nhưng… người bạn vừa bị trục xuất… có thể tha thứ cho cậu ấy một lần thôi, được không ạ?”
Nhìn người đàn ông lo lắng nói, tôi đáp.
“Có lý do gì không ạ?”
“Đúng là giọng của Yoon-sik to nhất cơ mà đó là ý kiến chung của mọi người mà. Nên mọi người phải có trách nhiệm chứ, tôi không nghĩ rằng chỉ có mình Yoonsik chịu trận là hợp lý. Nếu có thể thì tôi cũng muốn đảm nhiệm lấy hậu quả ạ. Nên làm ơn hãy rủ lòng thương một lần này thôi…”
Ừ thì, trục xuất Sung Yoon-sik thì có hơi quá.
Dù sao thì bị trục xuất cũng có cách nói khác là ban án tử còn gì.
‘Mà nếu chú không nói thì mình cũng định kéo ổng về à.’
[Thực thể không cho phép đang tìm cách xâm nhập.]
May mắn rằng, Sung Yoon-sik vẫn còn ở đó, gõ gõ vào vách ngăn mà chẳng chịu đi đâu khác.
Mặc dù ông gào khóc bằng cả mắt và mũi.
Tôi vươn tay về phía người đàn ông trọc đầu và nói, “Tên tôi là Kim Jae-hyun.”
“Tôi là Han Kyung-hoon.”
Sau một cái bắt tay chớp nhoáng với Han Kyung-hoon, tôi hỏi.
“Liệu Chú Han Kyung-hoon đây là đại diện nhóm đó phải không ạ?”
“Sao cơ?”
“Tôi hỏi rằng có phải ý kiến đó cũng được những người khác đồng ý hay không. Về việc mong Sung Yoon-sik quay về và sẵn sàng chấp nhận hậu quả cùng nhau.”
“À, đúng đúng. Đó là quyết định của cả đám chúng tôi.”
Tôi vẫn còn phân vân nên để Sung Yoon-sik quay về khi nào. Tôi không thể lấy mạng sống của ai đó để làm ví dụ được.
Nên tôi thật sự biết ơn khi họ tìm đến tôi trước.
Đồng thời, hình ảnh tiêu cực của hắn cũng giảm bớt.
‘Đoàn kết cỡ này thì mới sống đến giờ được nhỉ?’
Họ là một nhóm lớn không có thức tỉnh giả.
Chỉ qua việc họ còn sống sót trong thế giới này theo hình thức nhóm đã chứng minh được năng lực của họ rồi.
Chắc chắn họ sẽ có ích.
“Được rồi. Tôi sẽ cấp quyền công dân cho chú Sung Yoon-sik. Và tôi sẽ cấp điện và nước, trừ khí gas, cho các cơ sở công cộng chú sử dụng.”
“Thật, thật ạ?”
“Nhưng chỉ lần này thôi nhé.”
“C-cảm ơn! Cảm ơn nhiều!”
[Độ tín nhiệm của công dân Han Hyung-hoon đã tăng mạnh.]
Khi tôi nghĩ về những đứa trẻ trong nhóm này, tôi cũng muốn cung cấp khí gas nhưng rồi sẽ bị tác dụng ngược thôi.
Họ nên chịu một ít khổ đau trong việc tắm nước lạnh và ngủ trên một sàn nhà lạnh cóng.
‘Vì có thảm điện nên mấy đứa trẻ sẽ sớm tìm ra cách gì đó để giữ ấm thôi.’
Sau khi Han Kyung-hoon rời đi, Kim Dabin giao tiếp với tôi thông qua suy nghĩ.
[Tôi nghĩ cậu Jae-hyun là một người ấm áp phết.]
Tôi cũng đáp lại bằng Nhẫn Giao tiếp.
[Tôi á?]
[Phải.]
Lạ ghê.
Cuộc hội thoại hồi này có chút sức ấm nào đâu.
[Cô nói chuyện nghe mát lòng ghê, cảm ơn nhé.]
Này là nịnh bợ hả ta?
Tôi nói với Kim Dabin đang nhìn tôi đầy ấm áp.
“Tôi đang cân nhắc đặt một cơ sở công cộng ở mỗi tòa trong số 25 tòa, không chỉ 3 tòa đang được bổ nhiệm nữa.”
“Cả 25 tòa á?”
“Đúng rồi.”
Cùng lúc đó, tôi tự ảo tưởng ra quầng thâm dưới mắt Kim Dabin lại đậm màu hơn một chút.
“Đội của Kim Dabin có bao nhiêu thành viên thể nhỉ?”
“Tổng cộng 15 người, bao gồm Hye-rin và Hyeong-jun.”
“Cô có thể quản lí được 100 người không? 4 người mỗi tòa thì dễ xoay sở hơn ha.”
Mắt của Kim Dabin ngạc nhiên mở to khi nghe thế.
“Một trăm người?”
“Phải. Tôi sẽ trả mỗi người 100,000 won mỗi ngày.”
Cô cười vui.
Đó là nụ cười của một chủ nghĩa tư bản.
“Quy mô cỡ đó thì chúng tôi sẽ vận hành êm ru thôi. Hơn nữa, ảnh hưởng của tôi có thể sẽ tăng lên.”
Lúc đó.
[Tầng 21.]
[Cửa mở.]
Hai người đàn ông và một người phụ nữ bước ra từ thang máy và lại gần chúng tôi.
Một người đàn ông đến chỗ chúng tôi như người đại diện và nói với Kim Dabin.
“Xin chào.”
“Điều gì mang anh đến đây thế ạ?”
“Mấy cô cậu có cần một nhóm y khoa hay gì đó không?”
“Nhóm y khoa?”
Người đàn ông tự giới thiệu bản thân bằng tông giọng tự hào.
“Tôi là Lee Sung-min, một phó giáo sư của hệ tiết niệu tại Bệnh viện Busan Paik.”
Càng nhiều người tập hợp, càng có những người với bộ kỹ năng khác nhau bắt đầu xuất hiện.


2 Bình luận
Tem