• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Nhà ga Busan

Chương 41 : Nhà ga Busan (1)

1 Bình luận - Độ dài: 2,440 từ - Cập nhật:

‘Giao vị trí này cho Kim Dabin và đội quản lí cơ sở cộng cộng là quá hoàn hảo.’

Lương tuần dự định ban đầu là 700,000 won phù hợp với tiền thưởng mỗi ngày cho mỗi công nhân là 100,000 won.

Giờ, không cần phải cho họ tiền thông qua nhiệm vụ nữa.

Hơn hết, đó không chỉ là lợi ích duy nhất.

‘Số lượng nhân viên quản lí cũng cần tăng lên.’

Số tiền chi cho người dân từ quỹ hỗ trợ hoạt động kinh tế dân số là hoàn toàn miễn phí.

Tuy nhiên, con số đó cũng không hề nhỏ.

Nếu toàn bộ nhân viên nhận được 100,000 won, thì sẽ phải trả tổng cộng 30 triệu won một ngày nếu ai nấy đều có một vị trí nhất định.

Số tiền khi tuyển hết vào vị trí, từ nhân viên đến trưởng phòng là…

‘Thế thì phải hơn 500 triệu won một ngày.’

Khi cái phí này tích lũy, số tiền có thể thu được thông qua kĩ năng thu phí sẽ tăng lên và mặt khác, một phần tiền đó sẽ quay lại ví tôi thông qua việc chi trả tại cửa hàng tiện lợi.

‘Lợi nhuận càng tăng khi đăng kí nhiều công dân hơn à.’

Tuy vậy, ngoài quản lí cơ sở công cộng thì chưa có nhiệm vụ phù hợp nào khác xuất hiện cả.

‘Bọn mình cần quản lí cơ sở hạ tầng, lau dọn và bảo an.’

Tất cả những thứ đó hiện ra trong tâm trí tôi.

‘Về phần an ninh, nên tập trung vào những người có mặt ở cổng chính tại lúc đó.’

Một bức hình thô sơ đang được vẽ ra.

Trước hết, tôi ngay lập tức chỉ định Kim Dabin là một trong ba trưởng phòng.

‘Kim Dabin chấp nhận Choi Hyeong-jun, Yoo Hye-rin và ai nữa nhỉ?’

Và tôi đang nghĩ về tên của những con người sẽ lấp đầy các vị trí đó.

[Độ trung thành của Kim Dabin đã chạm ngưỡng 100.]

[Công dân Kim Dabin đã được đăng kí làm thuộc hạ.]

[Giới hạn đăng kí thuộc hạ đã được tăng.]

Trong số những người không phải thuộc hạ, lần đầu tiên có người đạt độ trung thành mức 100.

‘Quả nhiên, cứ trung thành 100 thì sẽ liền làm thuộc hạ.’

Điều đó có nghĩa rằng trung thành hết mức vào tôi cũng sẽ làm tăng khả năng thức tỉnh.

Khi tôi định kiể tra năng lực của Kim Dabin.

Đúng lúc đó.

“Drreong.”

Tiếng ngáy thật to kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“?”

Quay về nguồn gốc phát ra âm thanh, tôi nhìn thấy Yoo Hye-rin nằm dài trên sofa, ngáy vang trời.

“Kuuu― drreong―.”

Có lẽ là cô ấy mệt lắm nên mới ngủ quên thế kia.

Khi tôi lặng lẽ quan sát cô ấy, Seo Ye-jin hỏi, “Có nên đánh thức không?”

“Không, không sao.”

Yô Hye-rin đã làm xong việc rồi.

Hơn nữa, cô xứng đáng có một phần thưởng vì đã tự đẩy bản thân đến giới hạn.

“Cứ để cô ấy ngủ như vậy đi.”

Sử dụng Bàn tay Vô hình, tôi đỡ cô ấy lên giường.

Cô ấy ngủ sâu đến nỗi chẳng hề tỉnh nỗi trong khi được khiêng đi.

“Drrreung― kugugugul.”

Dĩ nhiên, tiếng ngáy của cô thì lớn và ấn tượng khỏi nói.

Nhìn Yoo Hye-rin được nâng vào phòng ngủ, Seo Ye-jin nhận xét.

“Cứ như tiếng động cơ xe mấy ấy.”

“Vâng, đúng vậy thật.”

Sau khi đóng cửa, tiếng ngáy ấy đã dịu đi phần nào.

“Cô Ye-jin thì sao, có ổn không ạ?”

“Tôi có nên mệt không? Ổn quá trời.”

“Vậy thì xin hãy cứ làm việc chăm chỉ ạ.”

“Rõ!”

Khả năng trinh sát của Seo Ye-jin vượt trội hơn mọi người còn lại.

Hàng trăm con chuột phân tán ra mọi hướng đều là tai mắt của cô, đơn giản là áp đảo.

Nhưng rồi…

“Hở…?”

“Sao vậy?”

“… Đường dây không hoạt động được.”

“Gì cơ?”

Nhưng năng lực của Seo Ye-jin cũng không tuyệt đối.

“Ý cô là sao? Đột nhiên như vậy à?”

“Chờ chút.”

Seo Ye-jin nhắm mắt và kiểm tra vài thứ trước khi đưa ra kết luận.

“Có vẻ là do… xa quá.”

“Nhưng trước đó thì hoạt động bình phường mà, phải không ạ?”

“Tôi nghĩ là cậu có thể đi ra ngoài phạm vi một chút khi đường dây được hình thành nhưng hạn chế đâu đó quanh nhà ga.”

‘Lúc nào cũng vậy hết.’

Chỉ cần đi ra xa thêm Nhà ga Jagalchi thêm chút nữa thôi là nhà của ba mẹ tôi, nơi gia đình tôi đang đợi.

Kế hoạch là sử dụng chuột của Seo Ye-jin để kiểm tra tình trạng của người nhà trước, nhưng…

Kế hoạch đó đổ vỡ rồi.

“Có thể sẽ hơi bất tiện nhưng cô có thể bắt đầu từ Nhà ga Jungang lần nữa không?”

“Thoải mái thôi.”

Seo Ye-jin bắt đầu di chuyển từ ga Jungang về ga Jagalchi thông qua chia sẻ giác quan.

Cô di chuyển không chút do dự vì họ đã dọn sạch đám zoombie ở đó rồi.

‘May mắn là, tụi mình sẽ sớm đến đó thôi.’

Khi bầy chuột đi về phía Ga Jagalchi, tôi sử dụng Tuyệt Nhãn để quan sát tình hình nhóm Ha Dong-geon.

***

Nhóm của Ha Dong -geon đi qua bằng lối thoát hiểm 1 của Ga Choryang.

Mặc dù chưa đến 6 giờ tối nhưng trời đã tối hẳn.

Điều này là do ban ngày đang dần ngắn hơn khi mùa đông sắp tới.

“Wow…”

Bầu trời trên thành phố không có ánh đèn tỏa ra những sắc màu rực rỡ như trời đêm ở một vùng quê yên tĩnh.

Vậy nên khung cảnh tàn phá của thành phố lại càng đặc biệt rõ rệt.

Dấu chân của gã khổng lồ rải rác ở khắp nơi, các tòa thành sụp đổ trên đất, và các miếng gạch bê tông ở khắp nơi.

Khung cảnh hủy diệt rùng rợn ấy lại tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng như một bức họa.

“Điên thật.”

“Geon à, thám thính đi em.”

“Dạ, thưa chị.”

Với lời thúc ép của Kim Ga-yeong, Kim Geon gửi Kaman bay lên trời.

Kkaak―

Kaman rà soát khu vực trên cao và Kim Geon, nhận được thông qua giác quan, tiếp lời.

“Tôi không nghĩ là có quái vật gần đây đâu.”

Kang Deok-su nói như không nói.

“Chẳng có lấy một con goblin ở Ga Choryang. Nhờ cái vụ hỗn loạn do gã khổng lồ, chúng ta có thể thoải mái băng qua đây.”

Kim Geon đồng ý.

“Có vẻ vậy. Xem cái tình cảnh thì chắc cũng không có ai cố tiếp cận khu này cả. Đại loại như đánh dấu lãnh địa ạ. Ai dám bước chân vào lãnh thổ của gã khổng lồ chứ?”

Đúng lúc đó, Kim Da-jeong lo lắng nói.

“Nhưng có ổn không? Trời gần tối rồi. Không phải ở lại chỗ nào an toàn và rời đi vào sáng mai thì sẽ tốt hơn sao?”

“Đừng có lo, Da-jeong à. Nếu chị biết đến các thói quen của lũ goblin thì ban đêm an toàn hơn. Chúng có xu hướng lẩn trốn khi đêm đến. Vậy nên chúng thường chỉ di chuyển vào đêm trong mấy khu chung cư phức hợp thôi!”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ha Dong-geon rút ra kết luận.

“Chúng ta sẽ di chuyển. Nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm, cậu Jae-hyun sẽ triệu hồi chúng ta.”

Mọi người gật đầu đồng ý với Ha Dong -geon.

Niềm tin của họ vào Kim Jaehyun mạnh đến nỗi họ tin rằng người đó sẽ giúp họ bằng cách nào đó trong tình cảnh tồi tệ nhất.

Đúng lúc đó, một con chuột đến trước mặt họ.

Chít–

“Con chuột này do Seo Ye-jin phái tới à? Đi theo nó đi.”

Con chuột dẫn nhóm Ha Dong-geon dọc theo tuyến đường định sẵn.

Mặc dù con chuột không được Seo Ye-jin hướng dẫn kĩ càng nhưng nó vẫn chạy từ ga Jungang đến ga jagalchi. Con chuột được cô huấn luyện khá thông minh nên tự chúng có thể dẫn đường ở mức nào đó.

Khi họ đến ga Busan theo hướng dẫn của con chuột, họ nhìn thấy một cái hồ lớn trước mặt họ.

“Nơi nào đây? Gã khổng lồ cũng tạo ra cái này à?”

“Có lẽ vậy. Khu vực đó có thể được tạo ra khi tòa nhà bị vỡ rồi đập xuống đất.”

Phía trước tòa nhà đường sắt cao tốc của Ga Busan có một cái hố có đường kính vài chục mét, bên trong chứa đầy nước, có thể là nước biển hoặc nước ngầm, còn có những mảnh vỡ bê tông trôi nổi như những hòn đảo biệt lập.

Sau đó.

Tõm – 

Thứ gì đó nhô lên từ một trong những hòn đảo.

Nghe âm thanh nước chảy đột ngột, ánh mắt của nhóm Ha Dong-geon tập trung tại đó.

‘Cái kia…?’

Nhìn sơ qua thì có vẻ là con người.

“Con người đúng không?”

“Là phụ nữ chứ còn gì nữa?”

Đúng vậy, phần trên cơ thể có hình dạng của một người phụ nữ.

Tuy nhiên, phần dưới lại giống một con cá được bọc vảy xanh chứ không phải con người.

Sinh vật đó, nửa người nửa cá là Siren.

“Aaaaa―.”

Siren bắt đầu cất giọng. Không, nó giống một tiếng rít cao giọng hơn.

“Aaaaaa―!”

“Ugh!”

“C-Cái gì vậy?”

Mọi người che tai lại do âm thanh đinh tai nhức óc kia.

Ngay lúc đó.

“Tõm!”

Trước tiên, Kang Deok-su và Moon Byeong-ho bị hút xuống hồ trong trạng thái cứng đờ.

“Deok-su! Byeong-ho!”

Rồi, lần lượt từng người trong nhóm cũng bắt đầu bị hút vào trong hồ.

Tõm!

Ọc ọc…

Người đầu tiên phản ứng trong tình huống bất ngờ này là Kim Da-jeong.

“Giáp Ma Thuật!”

Ngay trước khi bị kéo xuống nước, cô ấy đã dùng kỹ năng của mình lên Oh Eon-ju.

Vuuuuuuu―

Ánh sáng tỏa ra, bộ giáp sáng rực hiện lên người Oh Eon-ju, và ngay giây tiếp theo, cơ thể cô bắt đầu phồng lên.

“Rắc!”

Trong nháy mắt, sau khi hoàn tất biến hình, Oh Eon-ju lao thẳng về phía Siren.

Bịch!

Oh Eon-ju trong trạng thái biến hình bơi đến chỗ Siren với thế tấn công mãnh liệt khiến nó tỏ ra khá hoảng hốt.

Siren ngừng hét trong chốc lát, điều này khiến hiệu ứng tê liệt trên những người khác được giải trừ.

Tõm! Vút!

Với một tiếng bắn, cây thương của Ha Dong-geon xuyên qua làn nước và đâm trúng tim của Siren.

***

[Bạn đã săn được Siren (Lv. 33).]

[Bạn nhận được điểm kinh nghiệm.]

[350.376.203 won đã được chuyển vào Ví của Kẻ Cư Ngụ Tối Thượng.]

‘Thật là bất ngờ.’

Tôi đã thật sự sốc khi nhóm của Ha Dong-geon bị Siren hút xuống hồ.

Có một khoảnh khắc tôi đã định triệu hồi họ trở lại.

‘Đúng là nguy hiểm thật.’

May mắn thay, nhờ có Kim Da-jeong, họ đã thoát khỏi cơn nguy kịch.

‘Những con quái có kỹ năng đặc biệt thật sự rất phiền phức.’

Dù chỉ là quái cấp 33, nhưng nó vẫn gây nguy hiểm nghiêm trọng cho cả nhóm.

‘Nếu không nhờ kỹ năng của Kim Da-jeong thì chắc tiêu thật rồi.’

Kỹ năng Giáp Ma Thuật của cô ấy không chỉ đơn thuần là chặn đòn vật lý. Đó là lớp giáp phép có khả năng “bảo vệ” người được nhắm đến khỏi nhiều hiệu ứng nguy hiểm khác nhau.

Khi cả nhóm bị hút xuống nước bởi Siren, trông có vẻ như họ không thể cử động, nhưng Giáp Ma Thuật của Kim Da-jeong đã chặn lại điều đó.

Vì thế mà chỉ mình Oh Eon-ju có thể di chuyển tự do, và nhân lúc Siren lúng túng khi hiệu ứng tê liệt bị gián đoạn, Ha Dong-geon đã ném cây thương kết liễu nó.

‘Có vẻ như Kim Ga-yeong đã bị thương.’

Trong khi những người khác chỉ bị ướt, Kim Ga-yeong dường như đã bị thương ở đầu trong lúc hỗn loạn.

May mắn là Kim Da-jeong đã có mặt và lập tức chữa trị cho cô.

“Phù.”

Dù nghĩ thế nào đi nữa, việc cho Kim Da-jeong vào nhóm thật sự là một bước đi đúng đắn.

Việc cô ấy có kỹ năng chữa lành và ban phúc đã tốt, nhưng điều tuyệt vời nhất chính là khả năng chống lại những năng lực đặc biệt như tình huống vừa rồi.

“Cậu Jae-hyeon…”

Ngay lúc đó, Seo Ye-jin lên tiếng với vẻ mặt ủ rũ.

Chỉ cần nhìn là biết kết quả thế nào.

“Có vẻ đã thất bại.”

“Ừ… Lần này, liên kết đã bị cắt trước khi chúng tôi đến được ga Jagalchi.”

“Đáng tiếc thật, nhưng không còn cách nào khác. Hãy tập trung vào việc dẫn dắt nhóm của Ha Dong-geon.”

“Vâng… Tôi xin lỗi.”

Dù sao thì, việc chứng kiến nhóm Ha Dong-geon vượt qua được nguy hiểm khiến tôi cảm thấy tự tin hơn.

‘Đây là tổ hợp mạnh nhất mà tôi có thể tạo ra hiện tại.’

Ngay cả khi không có sự hỗ trợ của Seo Ye-jin, tôi tin rằng họ vẫn có thể đến được chỗ bố mẹ tôi một cách an toàn.

‘Giờ chỉ còn biết tin tưởng và dõi theo.’

Việc cung cấp mũi tên cho Kim Ga-yeong, thương giáo cho Ha Dong-geon trong thời gian thực, và sử dụng pháp thuật lửa trung cấp để hỗ trợ từ xa là điều tốt nhất tôi có thể làm.

‘Liệu còn gì nữa có thể hỗ trợ không…’

Ngay khoảnh khắc đó.

[Bạn đã săn được Goblin (Lv. 6).]

[Bạn nhận được điểm kinh nghiệm.]

[7.150 won đã được chuyển vào Ví của Kẻ Cư Ngụ Tối Thượng.]

[Bạn đã săn được Goblin (Lv. 6).]

[Bạn nhận được điểm kinh nghiệm.]

[6.920 won đã được chuyển vào Ví của Kẻ Cư Ngụ Tối Thượng.]

Người dân vẫn tiếp tục săn quái vật chăm chỉ dù mặt trời đã lặn, và nhờ có họ.

[Cấp độ kỹ năng của bạn đã tăng lên.]

[Tuyên Ngôn Tối Thượng của Kẻ Cư ngụ đã đạt cấp 20.]

[Bạn đã nhận được 3 điểm kỹ năng.]

[Bạn đã học được kỹ năng mới.]

Cùng với việc tăng cấp, cơn đau dữ dội cũng ập đến.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đoạn 27 kiể
Tem
Xem thêm