KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁN...
ROBERT RATH WARHAMMER - BLACK LIBRARY
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ACT THREE: EXTERMINATUS (LỆNH HỦY DIỆT)

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 4,686 từ - Cập nhật:

"Mặc dù đúng là ngay cả những kế hoạch tốt nhất cũng có thể thất bại, nhưng ứng biến tức thời thường chẳng mang lại kết quả gì đáng kể.” 

— Tuyển tập châm ngôn của Lãnh chúa Solar Macharius.

––––– 

Serenade

500 năm trước khi lăng mộ mở ra.

Những con chim thằn lằn tụ tập quanh một quán cà phê, cúi đầu xuống nhấp nhô, cố gắng tìm kiếm trên các viên đá cổ kính những mẩu bánh ngọt mà những vị khách ngoài hành tinh đã làm rơi vãi khi ghé ăn trưa hay uống cà phê sau khi tham quan ở Quảng trường Định cư. 

Một cô phục vụ cầm thực đơn xua đuổi đám chim, và chúng lùi lại ngay vì đã quen với kiểu xua đuổi này. Chúng cứ tiến tới rồi lùi lại, giống như những cơn sóng biển nhấp nhô từng hiện diện ở gần đây, nơi năm con đường gặp nhau. 

Nhưng rồi mọi thứ thay đổi, lũ chim giật mình, kêu loạn lên và bay vút đi, như có thứ gì đó vô hình lướt qua làm chúng sợ hãi. Chúng bay về phía nơi từng là đại dương rộng lớn. Nơi giờ đây chỉ còn là một lòng chảo trống rỗng đầy những dãy nhà giá rẻ kéo dài, bởi vì biển cả đã cạn khô từ lâu.

Chẳng ai quan tâm đến chúng. Nhóm nhạc gần quán cà phê vẫn chơi tiếp – ba người đàn ông thổi kèn sậy với giai điệu chậm rãi gợi nhớ đến những làn gió biển xa xôi không còn thổi qua hòn đảo này nữa. Trước mặt họ, một người không chân đang gảy những nốt nhạc từ cây đàn zither đặt trên đùi anh ta.

Trazyn đã đứng đó quan sát họ được nửa giờ thì Orikan lặng lẽ lướt đến bên cạnh ông.

“Ta ngạc nhiên là ngươi lại quyết định đến đây,” Trazyn nói.

Bên phải họ, các khách hàng trong quán cà phê đang cười nói rôm rả. Một người phục vụ len lỏi qua mê cung của những chiếc bàn nhỏ. Không ai trong số họ phát hiện hay liếc nhìn những cỗ máy kim loại khổng lồ đang đứng cách đó chỉ vài bước chân.

“Không phải là một lần thử nghiệm tồi, ngươi có nghĩ vậy không?” Trazyn gõ nhẹ vào thiết bị phát ảo ảnh mà ông ta đeo quanh cổ. “Nó không hẳn là che giấu chúng ta, mà là bẻ cong thực tại xung quanh chúng ta. Tạo ra một không gian cô lập với thực tại hữu hình, giống như những Deathmark vậy.”

“Không hẳn,” Orikan chế giễu, khó chịu với lời giải thích đơn giản hóa của Trazyn. “Các Deathmark ở trong một hầm siêu không gian chứ không phải là ở ngay trên thực tại này. Ta nghi ngờ thiết bị này chỉ bẻ cong ánh sáng và làm giảm âm thanh bằng cách tác động đến các đầu vào nhận thức trên bộ não linh trưởng thô sơ của nhân loại.”

“Chẳng khác biệt lắm.” Trazyn đáp lời.

“Có sự khác biệt rất lớn.” Orikan cáu kỉnh vì sự chậm hiểu của Trazyn. “Nó trực tiếp ngăn chặn hình ảnh của chúng ta in vào tâm trí có ý thức của chúng, đúng vậy. Nhưng nếu đặt chúng ta trước một kẻ nhạy cảm với Warp, hoặc nếu một trong những sinh vật vụng về này vô tình va vào chúng ta, họ sẽ thấy chúng ta rõ ràng. Cuộc trình diễn quá kịch tính và tràn đầy rủi ro.”

“Orikan,” Trazyn trách móc. “Việc thử nghiệm công nghệ này là một nhu cầu chiến thuật. Hơn nữa, đây là một trải nghiệm văn hóa. Hãy cố tận hưởng nó. Quan sát những nhân loại này, ngươi sẽ có một chút góc nhìn mới về thiên hà.”

“Ta không tin tưởng vào công nghệ mà ta không tự tay chế tạo.” Orikan liếc nhìn quán cà phê với vẻ thờ ơ. “Đây là gì vậy?”

Bộ phát ảo ảnh ư? Một cổ vật ta vô tình tìm được. Ta nghi ngờ nó từ thời các Old One, hoặc có lẽ…”

“Không, thứ mà tất cả bọn chúng đang uống là gì?”

“Ah,” Trazyn nói. “Đó là caffeine. Nó đến từ một thứ hạt được gọi là cà phê, được đem đi xay nhuyễn và ngâm trong nước rồi thưởng thức, nó sẽ khiến bộ não nhân loại tỉnh táo hơn. Chúng thường uống nó vào buổi sáng hoặc tối muộn.

“Thật nực cười. Ngươi đứng đây giữa đám sinh vật này, giả vờ như ngang hàng với chúng. Nhìn chúng đổ nước hạt đậu xuống thực quản, để nó trôi qua đám nội tạng đầy mỡ của chúng. Thật khiến ta phát ốm.”

“Đây là một thế giới văn hóa, một nơi được xem là dễ chịu hơn những thế giới khác trong Imperium.”

“Nó là một cái hố phân!”

Họ đứng đó, tiếp tục quan sát các nhạc công.

“Ta nhớ âm nhạc, Orikan” Trazyn nói. “Theo đánh giá của ta, đó là một trong những thứ vĩ đại nhất mà các Vị Thần Tan Vỡ đã cướp đi từ chúng ta.”

“Chúng ta có những bài thánh ca thuật toán vĩ đại hơn thứ rẻ tiền này.”

“Đúng vậy, Nhà Chiêm Tinh thân mến của ta. Nhưng liệu chúng có thể làm được điều mà nhóm bốn kẻ nghèo khổ này đang làm không? Nhìn cách người chơi đàn tranh đặt ra nhịp điệu, cách những người khác bổ sung những giai điệu theo sau hắn ta. Họ tạo ra một bài hát chưa ai từng nghe, một âm hưởng chưa ai từng biết, một hành động sáng tạo thuần túy, nhưng vẫn nói lên nơi này từng là gì. Âm nhạc gợi lên những làn gió biển mát lành từng vuốt ve hòn đảo này hàng thế kỷ trước, khi mực nước biển còn cao hơn bây giờ gấp nhiều lần, thứ âm nhạc này chứa đựng những ký ức. Những điều mà thế hệ đi sau chưa từng trải qua. Những bài thánh ca thuật toán quý giá của ngươi có làm được điều đó không?”

“Không,” Orikan thừa nhận. “Chúng chỉ định hình lại cấu trúc không-thời gian, biến đổi vật chất, và mang các vật thể xuyên qua không gian đa chiều của vũ trụ. Các bài thánh ca thuật toán rất hữu ích, đó là lý do những kẻ biết các câu thần chú bí truyền về chúng đều thuộc về một hội những kẻ bất tử được chọn lọc kỹ lưỡng, trong khi đám côn trùng với tuổi thọ ngắn ngủi này chơi nhạc để nhận những đồng xu từ đám du khách háo hức, mà bản thân chúng lại chẳng được chính đồng loại của chúng coi trọng.”

Trazyn thở dài một cách khoa trương. “Ý của ta là, Orikan, nơi này có ký ức. Một cảm giác về lịch sử độc đáo vượt qua hàng thiên niên kỷ. Nhìn những cây cột chạm khắc trên cung điện công lý kia thử xem. Những viên đá cẩm thạch đã ngả vàng theo thời gian, được chạm khắc như những khúc xương thằn lằn khổng lồ. Những chữ viết trên các tấm biển chỉ dẫn đường phố đã phai màu kia, hình dạng của chúng gợi nhớ đến các cổ ngữ Aeldari. Hoặc là thay vì đi bộ mười dặm để được nhìn thấy đại dương, họ có thể cảm nhận được nó chỉ qua những giai điệu. Thứ âm nhạc này chính là như thế, nó gợi lại biển cả và những con sóng vỗ đã lùi xa từ lâu. Tất cả chúng đều là sản phẩm của quá khứ. Những thứ tượng trưng cho một lịch sử sống động. Họ đã chọn những gì họ cho là đáng giữ lại và mang nó tiến về phía trước.”

“Chúng ta có lịch sử. Một kịch sử vị đại hơn.” Orikan phản bác 

Trazyn quay lại, ra hiệu cho Orikan đi theo. “Đúng vậy, chúng ta có lịch sử vĩ đại hơn. Những trận chiến khổng lồ không thể đong đếm quy mô. Những cuộc chiến tranh trải dài khắp các vì sao. Những thứ mà đám nông dân dưới đất này không thể tưởng tượng nổi. Nhưng chúng ta cũng không thay đổi kể từ lúc đó. Văn hóa của chúng ta trì trệ và đóng băng, theo nhiều cách còn kém sống động hơn những nhân loại này. Ngươi có thể cảm nhận được âm thanh trên hành tinh này, đúng không? Họ cũng cảm nhận được nó. Serenade đang hát cho họ nghe.”

“Đó có phải là trò đùa không?”

“Có lẽ một chút.” Trazyn đến trước cửa nhà thờ lớn. “Mời ngươi đi trước, đồng nghiệp đáng kính ”

“Đây có phải là lúc ta quay lưng lại và ngươi đâm sau lưng ta không?”

“Tùy ngươi nghĩ như thế nào,” Trazyn nhún vai và bước qua cửa. “Nhưng đây là lối vào nhanh nhất đến Cổng Vĩnh Hằng.”

Bóng tối tràn xuống từ những bức tường bên trong nhà thờ lớn, tụ lại thành những vũng giống như vũng nước trên sàn. Những ngọn nến bị xếp lung tung như những người lính chiến đấu trong một trận hỗn chiến rối loạn, cháy rực trước các bức tượng thánh, cặn khói và sáp tan chảy làm đen đi đôi chân vàng vọt của bất cứ ai đến gần. Cả hai có thể thấy một người hành hương, đầu cạo trọc theo kiểu thầy tu và khoác trên mình bộ áo choàng xanh nhạt của đền thờ. Anh ta, bước đi trên một mê cung được khắc trên sàn. Thỉnh thoảng dừng lại để rung chuông và lẩm nhẩm cầu nguyện mỗi khi xoay người trên con đường quanh co. Mỗi lời cầu khẩn thì thầm khô khốc như giấy của anh ta vang vọng trong không gian trống rỗng.

Ngươi thấy những cửa sổ kia không?” Trazyn chỉ vào những ô cửa sổ kính màu, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng buổi sáng. “Mỗi ô kể lại một phần lịch sử của Serenade.”

“Thú vị đấy,” Orikan đáp, rõ ràng không mấy ấn tượng với sự quê mùa này. “Chúng ta đến đây làm gì? Ta tưởng rằng đã đến lúc bắt đầu nhiệm vụ lớn của chúng ta.”

“Đúng vậy. Đây là một phần của nó. Nhìn ô đầu tiên kìa? Nó mô tả rằng vị Chúa Đế Vĩ Đại của chúng đã dùng chính đôi tay Ngài để tạo ra núi non và các hòn đảo của Serenade. Con tàu định cư đầu tiên rời khỏi cõi hư không, đã được dẫn đường đến thế giới này bởi Thánh Madrigal và cây đàn lia thần thánh của bà. Tuy nhiên ở những nơi khác bà ta thường được miêu tả với thanh kiếm, nên ta đoán đây là một biến thể địa phương–”

“Trazyn,” Orikan cảnh cáo, “dù ta có bất tử đi nữa, thời gian của ta vẫn rất quý giá đấy.”

“Ồ, được thôi. Giờ chúng ta sẽ chuyển sang phần thú vị nhất. Ô cửa sổ tiếp theo mô tả Chiến tranh Da Xanh, cách chúng đặt tên cho cuộc xâm lược của lũ Ork . Và kìa, hình bóng ấy, hỡi đối thủ thân yêu của ta, ai đang được mô tả ở ô tiếp theo kia?’

Orikan ngước lên nhìn, cảm thấy ngạc nhiên đến nỗi vô thức tắt đi cuộn dữ liệu chồng lớp mà ông ta đang bí mật lưu trữ về những ô cửa sổ này.

Không thể nào.”

“Ồ, có chứ.”

Ô cửa sổ miêu tả những chiến binh đang xông qua quảng trường, đối mặt với làn sóng tấn công của đám Ork man rợ, là một nhóm Space Marines: những Space Marines cao và gầy bất thường, mũ bảo hiểm của họ được chế tạo thành những chiếc mặt nạ đầu lâu với nụ cười nhếch mép. Người dẫn đầu dường như là một Tuyên Úy đội mũ trùm đầu, giơ cao một cây gậy có đầu đèn lồng lớn mà lũ Ork man rợ đang sợ hãi mà lùi lại trong nỗi kinh hoàng.

“Chapter Silver Skulls đánh bại cuộc xâm lược của lũ Ork,’ Trazyn nói với vẻ thích thú rõ ràng. ‘Trước đây từng có một bức tượng ở quảng trường, cao ba mươi khet. Họ từng thắp nến và hát thánh ca trước nó. Vài thế kỷ trước, Tòa Án Dị Giáo đã phát hiện chuyện này và tiến hành một chút “dọn dẹp”. Họ mang nó đi với lý do “tu sửa” và từ đó không ai thấy nó nữa.’

‘Ngươi đã đánh cắp nó, phải không?’

Ừ, tất nhiên rồi. Và ta không nghĩ đó là trộm cắp nếu nó mang hình dáng của ta. Dù sao thì đó cũng là bức tượng của ta mà.’

Orikan khịt mũi. ‘Thờ cúng một Necron. Lũ ngu ngốc đáng thương. Có lẽ chúng đã khôn ngoan hơn khi đi trước phần còn lại của thiên hà một bước. Dù sao thì cuộc Đại Thức Tỉnh sắp xảy ra rồi.’

Có một khoảnh khắc im lặng trầm ngâm giữa họ. 

Ngươi có bức tượng nào của chính mình không, O-RI-KAN?’ Trazyn phá vỡ sự im lặng với một câu hỏi chế giễu.

Orikan bước sâu hơn vào nhà thờ lớn. ‘Ngươi đúng là một kẻ tự cao tục tĩu.’

‘Ta chỉ tò mò liệu có nền văn hóa nào tôn thờ ngươi như một vị thánh sống hay người bảo vệ tinh thần không thôi. Đó là một câu hỏi đơn giản, chỉ có hai đáp án.’

‘Cho ta xem thứ ngươi muốn ta thấy đi.’ 

Bên dưới những phiến đá lát của nhà thờ lớn, là một cầu thang cũ nát, phần cuối của nó dẫn đến hầm mộ của Giáo hội. Hay nói đúng hơn, là độ cao của những đường phố cũ từ một thiên niên kỷ trước, qua một ngàn năm xây dựng và phục hồi không ngừng nghỉ, toàn bộ kiến trúc lần cuối Trazyn thấy trong cuộc xâm lược của lũ Ork đã bị che đậy và lấp đầy bởi nền móng những con đường, ngôi nhà, trung tâm hành chính và cơ sở văn hóa mới mẻ hơn. Những thứ còn lại chỉ là những con đường ngoằn ngoèo bao phủ toàn bộ thành phố, và đã được trưng dụng để xây dựng hệ thống tàu điện ngầm.

Lối vào bí mật này vẫn giữ được những đường nét và mái vòm quen thuộc từ thời kỳ đó. Và ở đích đến mà nó dẫn tới là phần còn lại của nhà thờ ban đầu, họ đã xây dựng một nhà thờ mới ngay trên những tàn tích cũ nát của nhà thờ cũ. Lớp sơn trắng của nó đã bị đen kịt bởi nấm mốc, và những khuôn mặt thiên thần đã bị mài mòn thành những hình dạng trừu tượng như bột nhão bởi hàng thế kỷ thẩm thấu của dòng nước ngầm. 

Trazyn tái định hình lớp kim loại sống trên một ngón tay của ông ta thành hình chìa khóa, lắp nó vào ổ khóa nặng trịch trên cánh cổng phủ đầy gỉ sét và mở nó ra. Những mảnh vụn từ bản lề đang phân hủy rơi lả tả xuống sàn, và chỉ có một câu thần chú giảm âm do Orikan thi triển mới kìm hãm được tiếng rít kim loại chói tai.

Bên trong căn phòng bị niêm phong là những cỗ quan tài đá được chạm khắc với hình ảnh yên nghỉ của các vị Giáo Hoàng của loài người, tay họ đan vào nhau trong sự sùng kính hoặc nắm chặt những cây trượng mục tử.

“Giờ thì đi cướp mộ à?” Orikan hỏi.

“Chẳng ai sẽ làm phiền công việc của chúng ta dưới này cả,” Trazyn đáp. “Một loại nấm mốc axit đặc trưng của vùng đất này đã phát triển mạnh mẽ cách đây vài thế kỷ.” ông ta quệt tay dọc theo một cỗ quan tài bằng đá cẩm thạch và cho thấy ánh sáng mờ nhạt trên đầu ngón tay mình. “Một khi xâm nhập vào phổi sinh vật sống, nó sẽ bám rễ và gặm nhấm chúng. Cái chết đến trong vòng năm tháng. Tỷ lệ thương vong trong đội ngũ lao động dưới lòng đất vượt quá mức chấp nhận được. Vì thế Administratum đã rất tức giận và cấm cửa nơi này.”

“Vậy mà ngươi lại giới thiệu thế giới văn hóa này với ta như một nơi cực kỳ hạnh phúc.”

Bất kỳ nơi nào kiếm tiền từ du khách đều là một nơi hạnh phúc, ở một mức độ nào đó. Những nhạc sĩ chơi nhạc êm dịu, người phục vụ ở quán cà phê, các diễn viên tại nhà hát opera có lẽ phải dậy từ sáng sớm và vội vã đến chỗ làm qua những con phố đông đúc và những chuyến tàu ngầm kêu cót két. Rất nhiều giờ lao động đã được bỏ ra để khiến Serenade trở nên thú vị cho những du khách nghỉ dưỡng. Để tạo ra những bài hát, vở kịch và nghệ thuật tôn giáo làm nên danh tiếng của nó trong toàn hệ thống sao.

Đương nhiên những giọt máu và nỗi đau đi kèm với các công nhân trong quá trình xây dựng sẽ không được nhắc tới. Vì những cửa sổ kính màu sẽ không còn đẹp đẽ đến thế khi người ta nhìn thấy những ngón tay đen kịt, nhiễm độc của các nghệ nhân đã tạo ra chúng.”

“Đừng làm tốn thời gian của ta với sự đồng cảm của ngươi dành cho những sinh vật thấp kém.”

“Chỉ là sự quan tâm chuyên môn thôi,” Trazyn nói, mở túi không gian của mình và đặt một thiết bị lên một bàn thờ trống. “Bộ dịch chuyển đã được cải tạo này sẽ giúp chúng ta dịch chuyển trực tiếp từ tàu chiến vào hầm mộ này mà không gặp vấn đề gì. Với địa chất chặn tín hiệu của hành tinh này, đây là nơi an toàn nhất để bước vào từ quỹ đạo. Tàu Lord of Antiquity của ta có thể đóng vai trò như một tiền đồn mà chúng ta đã thỏa thuận từ trước. Ta đã chôn nó trong một miệng hố trên mặt tối của mặt trăng thứ hai, nơi gần như chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Các vệ tinh tự nhiên của Serenade không phù hợp để xây dựng các khu định cư, vì nơi đó không có khoáng sản hay bất cứ thứ gì để khai thác. Chúng ta có thể dùng các cổng dịch chuyển trên tàu để ra vào từ Solemnace hoặc Mandragora khi cần, rồi dịch chuyển xuống đây để thực hiện các cuộc khảo sát.”

“Và không có các quân đoàn,” Orikan nói. “Chỉ một đội nhỏ thôi.”

“Dù sao thì chúng ta cũng không thể đưa các đơn vị lớn qua cổng dịch chuyển được,” Trazyn đồng ý. “Vậy chúng ta bắt đầu đi tìm lối vào nhé?”

Họ bước đi trong im lặng suốt một tuần, cứ sau một Khoảng cách nhất định, Trazyn sẽ thả các phao tín hiệu phía sau để giữ lưu lại cấu trúc mà ông đã đi qua. Tránh việc phải đi thành vòng tròn trong một mê cung như thế này.

Việc lũ Ork hút cạn kiệt các đại dương đã tái cấu trúc mạng lưới đường hầm theo những cách kỳ lạ. Các lối đi cũ đã sụp đổ. Những hang đá tự nhiên đã bị niêm phong từ lâu, chúng vẫn chứa đựng lớp chất nhầy đã phân hủy một phần của môi trường đại dương đã chết từ hàng thế kỷ trước. Hoạt động núi lửa dưới bề mặt đã thu hẹp các hang động và lấp đầy các ống dung nham cũ bằng đá đen bóng như thủy tinh.

Orikan dẫn đường, còn Trazyn dùng khẩu súng gauss đeo bên hông để phá tan các chướng ngại vật.

Đôi khi họ phát hiện ra những dấu vết hóa thạch của những con lươn khổng lồ – hoặc một tổ tiên xa xôi của chúng – mà Trazyn khăng khăng phải khai quật bằng một dụng cụ cắt gauss nhỏ như ngón tay và nhốt chúng trong một mê cung Tesseract.

Và rồi, trong khi đang gỡ bỏ một khối đá magma đã cứng lại, một vật thể kỳ lạ bất ngờ lăn ra từ lớp dung nham đông đặc.

Một cánh tay Necron đã bị cắt đứt, ngón tay thứ ba của nó vẫn còn co giật như thể nó vẫn còn kết nối với cơ thể sống. Cạch, cạch, cạch. Ngừng. Cạch, cạch. Ngừng. Cạch. Ngừng.

“Một trong những chiến binh của ngươi, ta nghĩ vậy,” Trazyn nói, đưa cánh tay bị cắt rời cho Orikan, người còn chẳng thèm quan tâm tới nó

“Chúng ta đang đến gần rồi. Ta có thể cảm nhận được.” Orikan nói.

Họ đã ở nơi cần đến trước khi họ kịp nhận ra. Lần cuối cùng họ nhìn thấy hang động này là cách đây một nghìn năm trăm năm. Khi đó, nó còn chìm dưới nước, sàn hang phủ đầy những cụm san hô và rừng tảo bồng bềnh, tất cả được thắp sáng bởi ánh sáng kỳ lạ của cánh cửa đa không gian bị nhiễm độc.

Giờ đây, tất cả chỉ là bóng tối trống rỗng. Bị rút cạn nước và ánh sáng bởi sự biến động địa chất, không còn được cung cấp hơi ấm và chất dinh dưỡng độc hại từ Cổng Vĩnh Hằng, thứ còn lại chỉ là những thi thể xoắn vặn của các Necron bị giết chết đang rỉ sét trên sàn hang.

Và cả những con nhện nhợt nhạt. Chúng ở khắp mọi nơi, mỗi con to bằng bàn tay dang rộng của Trazyn. Thải ra những mạng nhện dày đặc và nặng nề trải khắp căn phòng, tạo thành những tấm màn mờ bao phủ các Necron đã chết. Những cánh tay kim loại đông cứng vươn lên xuyên qua lớp chăn mỏng manh như một đại dương của những kẻ bị nguyền rủa. Những con bướm đêm bị mắc kẹt đang giãy giụa để cố gắng thoát ra. Hành động của chúng kéo căng các tấm lụa mỏng trong một chuyển động hỗn loạn kỳ bí.

“Một vương quốc của kẻ mù,” Orikan nói, tiến lên và dùng cây quyền trượng phát sáng để soi đường. “Những con giun không mắt, bướm đêm và nhện đã hình thành một hệ sinh thái ở nơi này.”

“Ôi Nhà Chiêm Tinh thân mến của ta,” Trazyn nói với giọng điệu tử tế nhưng có phần mỉa mai. “Ta không ngờ ngươi lại là một kẻ chịu bỏ thời gian để nghiên cứu sinh học.”

“Ta không phải là người nghiên cứu các dạng sống xác thịt, nhưng ta là bậc thầy về kỹ thuật huyền bí. Xã hội khốn khổ này giao tiếp và cảm nhận môi trường xung quanh qua các dạng tần số rung động, mà các cấu trúc tần số của chúng chẳng qua chỉ là các mật mã thuật toán dưới một định dạng khác.”

Trazyn quét cây quyền trượng Obliterator của mình trước mặt để xua đuổi lũ nhện và thắp sáng lối đi. “Ngươi đang nói rằng mình có thể nói chuyện với những con quái vật tám chân này sao, Orikan?”

Không,” Orikan đáp. “Ta không nói chuyện với chúng, nhưng ta biết rằng chúng có thể nói.”

Họ bước đi trong im lặng đến Cổng Vĩnh Hằng, cánh cửa bao phủ nó lúc trước vẫn mở toang, mạng nhện gần như phủ kín hoàn toàn nó, và bề mặt đá phía sau nó trống rỗng.

“Mysterios đâu?” Orikan hỏi, cắm cây quyền trượng phát sáng của mình xuống sàn như một ngọn đuốc.

Trazyn lấy nó ra từ túi không gian của mình, cùng với một chiếc giá đỡ chống trọng lực. Các khớp xương của ông ta kêu răng rắc khi ông cúi xuống cúi xuống, đặt Mysterios vào giá đỡ, triệu hồi một bảng điều khiển phos-glyph để kích hoạt thiết bị.

Mysterios từ từ bay lên không trung, chắc chắn và điềm tĩnh như mặt trăng đang mọc. Orikan nhắm mắt quan sát và thử nghiệm vung tay qua lại, xoay tròn, lăn và điều chỉnh Mysterios để cảm nhận từng mặt trong tổng số hai mươi mặt của nó một cách trực tiếp. Ghi nhớ nó trong cơ sở dữ liệu của mình.

"Ngươi chắc chắn không cần thêm vật phẩm nghi lễ nào khác chứ?" Trazyn hỏi.

"Chỉ cần như thế này." Orikan ngồi xuống sàn, chân gập dưới cơ thể. "Chỉ cần sự im lặng."

Trazyn đứng chờ.

"Quá trình này có thể mất rất nhiều thời gian," Orikan tiếp tục nói . "Ngươi không có khảo sát hoặc điều tra nào cần thực hiện sao? Hay ngươi định nhìn chằm chằm vào ta trong ba thập kỷ tới?"

"Miễn là ngươi không phiền nếu ta rời đi."

"Ta sẽ làm gì nếu không có những lời khuyên quý giá của ngươi?" Orikan nói một cách mỉa mai "Ta nghĩ ta sẽ phải mời một con gián hang động có chút tài năng tới để thay thế ngươi."

"Hãy dùng các tín hiệu kêu gọi khi ngươi hoàn tất," Trazyn nói. "Và đừng ngần ngại gửi tín hiệu nếu cần sự trợ giúp."

Orikan không nói gì, vai thả lỏng, đầu nghiêng sang một bên.

Trazyn cảm thấy một cảm giác rợn người dọc sống lưng và lùi lại. Ông ta không xa lạ gì với công nghệ huyền bí, nhưng sự thành thạo của Orikan vượt xa bất kỳ điều gì ông từng chứng kiến trước đây. Dù đã có hàng triệu năm để nghiên cứu và học hỏi, ông vẫn không thể bắt đầu hiểu được sức mạnh của Orikan.

Và mặc dù Trazyn không thừa nhận, nhưng trong thâm tâm, điều đó khiến ông ta sợ hãi.

Ông rời xa khỏi Nhà Chiêm Tinh khi nhìn thấy đầu Orikan ngả ra sau, miệng mở to hướng lên trần hang động. Những quả cầu trên vương miện của Orikan bắt đầu tỏa sáng với ánh sáng ma quái, và ông ta bắt đầu lơ lửng khỏi sàn đá, giữ ổn định cơ thể trong không trung và bất động như thể bị đông cứng trong băng.

Có lẽ chính khung cảnh đáng sợ này làm Trazyn bối rối. Bóng tối, loài nhện, trạng thái của Orikan và khu rừng thấp với những cánh tay đang với lên bị bọc trong mạng nhện. Điều đó gần như khiến ông muốn từ bỏ kế hoạch của mình.

Nhưng sau đó, cơ thể kim loại chứa đựng những gì còn sót lại của bản chất nguyên thủy đã làm dịu đi nỗi sợ, và ông ta trở về với bản chất thật của mình.

Trazyn đặt một mê cung Tesseract ở phía trước của căn phòng, nép mình giữa những mớ hỗn độn của các thân thể rỉ sét, và khởi động bộ đếm thời gian.

Hội Đồng Thức Tỉnh dĩ nhiên sẽ không chấp thuận hành động này, nhưng Đao Phủ Phillias sẽ không tiến hành cuộc kiểm tra chính thức đầu tiên của mình trong hơn một thế kỷ nữa. 

Và sau cùng thì, ông ta đã cảnh báo Orikan rằng hãy kêu gọi sự giúp đỡ nếu cần thiết.

–––––

Ảnh fan art Trazyn khoe với Orikan về Ô cửa sổ khắc hình ông ta.

Nguồn Ảnh: Không rõ 

Tác Giả: Không rõ 

5df23bdd-44a1-4bf0-a694-2b289d75910a.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận