"Nếu kẻ thù bao vây bạn, chỉ có hai lựa chọn chiến thuật. Lựa chọn thứ nhất là phá vỡ vòng vây và rút lui, điều này nếu thành công, sẽ bảo toàn được quân đội của bạn nhưng đảm bảo rằng các nhà sử học sẽ ghi nhớ bạn như một kẻ ngu ngốc bại trận. Lựa chọn thứ hai là chiến đấu đến chết, trong trường hợp đó, bạn sẽ kéo toàn bộ quân đội của mình vào chốn hủy diệt, nhưng các sách sử sẽ ca ngợi bạn như một anh hùng đã ngã xuống. Với hai lựa chọn này, tôi cho rằng tốt nhất là không nên để mình bị kẻ thù bao vây."
– Nemesor Zandrekh: Tuyển tập các trận chiến Lo-gic
–––––
Bên trong căn phòng chứa Cổng Vĩnh Hằng giờ đây là một khung cảnh hỗn loạn.
Các tia phân giải lao vút xé toạc bóng tối sâu thẳm, khả năng biến mọi vật chất thành các hạt cơ bản khiến chúng hóa bụi tất cả mọi thứ trên đường đi. Từ những con cá và sứa phát quang xấu số, đến các chiến binh Sautekh đang lao tới kẻ thù, không nao núng và không than vãn dù cơ thể họ đang tan rã. Để lại phía sau những đám bụi tan theo dòng nước khi nó vẫn không ngừng chuyển động.
Nước lạnh làm tăng sức nặng khi các chi kim loại và các vũ khí di chuyển, tạo cho trận chiến một cảm giác chậm rãi, như thể tất cả các chiến binh chỉ là những đối thủ tập luyện trên sân tập, di chuyển với tốc độ ba phần tư bình thường để học một tư thế chiến đấu mới. Orikan nghĩ, cứ như thể ông ta đang quan sát trận chiến với giác quan thời gian của mình được điều chỉnh chậm lại một chút.
Nếu không vì những tia năng lượng phát sáng ánh lục bảo đang lao qua nước nhanh như mọi khi, báo hiệu rằng cảm nhận của ông vẫn bình thường.
Từ trên cao, Orikan có thể nhìn thấy bốn tia phân rã thần kinh đâm xuyên vào một nhóm Destroyer skorpekh đang bò qua trần hang.
Một kẻ trong số chúng run rẩy và ngã xuống, chìm về phía trận chiến khốc liệt bên dưới. Orikan đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm và ngay lập tức khóa chặt mối đe dọa: một Immortal ẩn mình trong đám rong biển, ánh sáng chói lòa đã bùng lên từ khẩu súng gauss của hắn. Orikan tua ngược thời gian một giây, rồi đan tay lại để triệu hồi Prism of Zycanthus, phân tán tia sáng hủy diệt thành những dải ánh sáng vô hại. Sau đó, ông ta lao tới tên Immortal, hình thể năng lượng mờ ảo của ông cho phép ông miễn nhiễm với dòng nước cản trở.
Sự chênh lệch giữa những đội quân di chuyển chậm chạp và các tia sáng nhanh như chớp đã biến hang động thành một lò sát sinh thực sự. Các Warrior và Immortal liên tục ngã xuống,vô số hàng ngũ bị xóa sổ bởi hỏa lực gauss không ngừng nghỉ. Chiến trường ngập nước này cũng nhân lên hiệu quả của các khẩu súng tesla. Những cú bắn điện từ định hướng của chúng gầm rú như bão tố xuyên qua hàng ngũ Sautekh, biến chúng từ vũ khí hỗ trợ thành pháo hạng nặng với bán kính nổ kéo dài.
Orikan đâm vào Immortal ngay trước khi cò súng gauss của hắn kịp reset cho phát bắn thứ hai. Ông ta thọc bàn tay sáng rực vào đám dây cáp rối rắm trong bụng của kẻ địch, tìm đến cột sống và giật mạnh nó ra khỏi cơ thể. Không dừng lại, ông lập tức vung cây quyền trượng Staff of Tomorrow quanh mình, gọn gàng chặt đứt đám rong biển bên cạnh kèm đầu một Immortal thứ hai.
Một kẻ cầm súng tesla khác quay sang Orikan, buồng điện của khẩu súng bắt đầu tích tụ năng lượng cho một phát bắn. Ông ta ngay lập tức thốt lên một phương trình và làm quá tải vũ khí của hắn ta, kết liễu tên lính phiền toái bằng một cơn bão điện từ khiến khớp xương hắn bị nung chảy đến mức đông đặt lại. Những gì còn lại khi cơn bão qua đi chỉ là một bức tượng cháy đen cứng đờ đang ngã xuống lớp bùn.
Orikan quá mạnh mẽ. Toàn bộ năng lượng trong thiên hà đang dồn thẳng vào hệ thống của ông ta. Từ những tia sáng uốn cong quanh các hố đen, đến những hạt vật chất lao vút qua thời gian và không gian từ lò lửa của sự sáng tạo, toàn bộ dòng chảy năng lượng vũ trụ tập trung tại đây. Tập trung vào ông. Chúng nhiều đến nỗi Orikan cảm thấy bực bội vì không thể chứa đựng hết. Ông ta giống như một tên trộm mộ đã tìm ra một căn phòng đầy kho báu nhưng chỉ có thể mang đi những gì vừa với chiếc túi nhỏ của mình. Sự giàu có về năng lượng mà ông sở hữu là vô cùng khổng lồ, nhưng vẫn còn nhiều hơn nữa mà ông có thể khai thác, nhiều hơn nữa mà ông có thể chứa đựng, rất nhiều hơn nữa.
Orikan vươn bàn tay sắc nhọn ra một hướng khác và xoắn lại. Ở giữa hang động, một Lychguard Nihilakh đột nhiên phá vỡ hàng ngũ và lao vào đồng đội của mình, lưỡi kiếm của anh ta chém sâu vào tấm lưng không phòng bị của những người khác. Với một câu lệnh điều khiển tâm trí duy nhất của Orikan, người chiến binh nghiền nát hộp sọ của một Deathmark trong căn phòng phía trên. Các Destroyer Skorpekh trên trần cuối cùng cũng tiếp cận đội bắn tỉa Nihilakh, và ông ta có thể thấy những chân nhện của chúng giật ngược lại trước khi chúng đâm xuyên hai tên Deathmark.
Do địa chất độc đáo của căn phòng, các Deathmark không thể chạy trốn vào đường hầm siêu không gian của mình. Vì thế khi bị áp sát, những tay súng thiện xạ chỉ có thể vung vẩy những khẩu súng phân rã dài của họ trong một màn tự vệ thảm hại đến mức lố bịch trước khi các Destroyers tàn sát họ.
Orikan đã nhìn thấy việc này thông qua đôi mắt của một Skorpekh tham gia cuộc chém giết, và ông ta khá tận hưởng khoảng khắc đó. Nhưng bỏ sự hứng thú này sang một bên, ông vẫn có những việc lớn lao hơn cần giải quyết, và ngay cả khi được tăng cường sức mạnh, ông vẫn lo sợ rằng chương trình bị hỏng của lũ Destroyer có thể lây nhiễm sang chính mình khi ông ta đưa một phần tâm trí vào trong đầu họ.
Điều quan trọng nhất lúc này là Orikan có thể thấy cánh cổng dịch chuyển đến lối vào lăng mộ vẫn chưa được kích hoạt.
Và ông ta nhanh chóng lao qua dòng nước để đảm bảo rằng chính ông sẽ là người mở nó ra.
—––––
Không cần phải là một chuyên gia quân sự để nhận ra rằng trận chiến này đang diễn ra rất tồi tệ.
Đội thám hiểm của Trazyn ban đầu có khoảng năm trăm thành viên. Lực lượng nòng cốt thường thấy của ông ta bao gồm các Lychguard và Immortals. Một đội hình chiếm đấu mà ông mang theo trên nhiều thế giới được đánh giá là khó chinh phục. Nhưng ngay cả khi ông đã bổ sung thêm các Warrior và Deathmark, tình hình vẫn không mấy khả quan.
“Ashkut,” Trazyn ra hiệu, cố gắng tìm kiếm viên quản ngục hoàng gia giữa đám đông hỗn loạn. Ông ta đã trèo lên một nhánh san hô khổng lồ để có tầm nhìn tốt hơn về trận chiến đang diễn ra. “Mọi thứ có tệ như ta thấy không?”
“Rất tệ, thưa ngài,” Ashkut đáp lại. “Chúng ta đang đối mặt với số lượng kẻ thù ít nhất gấp bốn lần quân ta. Và chúng vẫn tiếp tục xuất hiện mặc dù chúng ta đã tàn sát chúng rất nhiều..”
Lời thông báo của Ashkut đột nhiên ngừng lại và Trazyn cuối cùng cũng định vị được viên quản ngục hoàng gia của mình, ông ta tập trung quan sát khi thấy Ashkut túm lấy một Cryptek kẻ thù ở phần đỉnh lồng ngực, rồi đâm lưỡi kiếm Hyperphase của mình qua khoảng trống dễ tổn thương giữa xương sườn và cột sống. Lò phản ứng của tên Cryptek phát nổ với một luồng chất lỏng xanh nhớt, làm các xương sườn của hắn bung ra ngoài.
“..xin lỗi vì sự gián đoạn, thưa ngài. Chúng ta đã tàn sát chúng rất nhiều từ xa, nhưng chúng đã làm rối loạn đội hình bắn tỉa của ta. Chúng ta đang bị áp đảo về số lượng. Chúng đang chiếm lấy trần hang và các hành lang phía trên, và chẳng bao lâu nữa chúng sẽ ở phía sau chúng ta.”
Trazyn ngước lên và thấy lũ Destroyer tràn ngập trên trần hang, chúng bò lổm ngổm và di chuyển nhanh qua bóng tối như những con cua trắng nhợt. Ashkut nói đúng. Lực lượng của ông ta sắp bị bao vây và cắt đứt. Đôi mắt của ông đột nhiên cảnh cáo về một vụ nổ năng lượng mặt trời trên sàn hang phía sau ông, và Trazyn quay lại để thấy mặt nước đang lấp lánh với những làn sóng nhiệt và bong bóng hơi nước.
Trong tầm mắt của Trazyn, ông nhìn thấy một Crytek Plasmancer của Sautekh đang trồi lên giữa hang động, cơ thể hắn ta là một sự kết hợp giữa thân người và phần dưới là những chân giống xúc tu. Cấu trúc này cho phép hắn bơi qua làn nước nhanh như loài mực. Trazyn có thể thấy rõ tên Crytek dang tay và tạo ra một vòng sáng nóng rực như lửa Mặt Trời. Năng lượng khủng khiếp chiếu sáng cả những đường hầm tối mịt của hang động, và hắn ra bắn phá các Lychguard bên dưới bằng những quả cầu bức xạ tinh khiết được tạo bởi vòng sáng ấy.
Bên trái Trazyn, người chiến binh cuối cùng của ông ta ngã xuống, cơ thể bị giẫm nát vào lớp bùn bởi kẻ thù đang tiến tới. Những bàn tay yếu ớt của anh ta vẫn cố bám vào chân của kẻ giết mình, cố gắng ít nhất làm chậm bước tiến của đối phương. Một sự trung thành đến phút cuối cùng, nhưng anh ta không biết hoặc không hiểu rằng không giống những cái chết trước đây, lần này sẽ không có sự hồi sinh. Anh ta sẽ không thể được dịch chuyển vào bụng của một con tàu lăng mộ để tái tạo.
Dưới mặt đất của Serenade này, chết là hết.
Đã đến lúc, Trazyn quyết định. Ông ta thò tay vào túi không gian của mình, chọn một mê cung tesseract, và mở khóa.
–––––
Volmak Khazar, một Kỹ Sư Dữ Liệu cấp hai trong Legio Cybernetica thiêng liêng – cầu mong sự bảo trì được ban phước của Machine-God luôn ở bên – đang gặp khó khăn trong việc hiệu chỉnh môi trường xung quanh mình.
Theo dữ liệu lần cuối mà Khazar lưu trữ, ông ta cùng đội robot Kastelan của mình đang chiến đấu với đám cướp Drukhari trên dãy núi Rubrik VII, thiết bị hô hấp của họ đã được cải tiến thành một hệ thống oxy tái sử dụng để đối phó với độ cao khủng khiếp.
Nhưng giờ đây, nếu các máy quét môi trường và các đồng hồ đo áp suất không nói dối, thì họ đang ở một độ sâu “khủng khiếp” dưới nước.
Và đám Aeldari mảnh khảnh đã biến mất không còn dấu vết. Thay vào chỗ chúng là những kẻ có ngoại hình giống người nhưng được làm hoàn toàn bằng kim loại, những cỗ máy bị Machine-God nguyền rủa. Chúng là những thứ đáng khinh, được đúc ra chứ không phải được tạo nên một cách tự nhiên, và dường như chế giễu hình dáng con người thuần khiết mà Volmak Khazar vẫn giữ trong mình, dù họ đã có các cánh tay cơ khí và kho dữ liệu được cải tạo trên cơ thể. Trong nỗi sợ hãi dâng trào về những thứ mình đã thấy, bộ não máy móc của Khazar chợt nhớ đến những câu chuyện mơ hồ về những thứ được gọi là Men Of Iron, những trí tuệ nhân tạo kinh tởm từng suýt đẩy loài người đến bờ vực diệt vong.
Một điều may mắn cho Khazar, ông phát hiện rằng lực lượng của mình không đơn độc. Bên cạnh ông là những đội quân đang chiến đấu với kẻ xâm lược. Họ bắn ra những tia sáng xanh rực rỡ đầy mạnh mẽ, phân giải kẻ thù ngay tại nơi chúng bị đánh trúng. Khazar định quay đầu lại để tìm hiểu tình hình, nhưng một thôi thúc mạnh mẽ đã ngăn cản điều đó, và cảnh báo ngắn ngủi về một sự xâm phạm hệ thống chợt lóe lên rồi tắt ngấm. Bộ não cơ khí sinh học của ông thông báo rằng ông không cần phải tìm hiểu về những đồng minh này, và tất cả bọn họ nên cảm tạ Machine-God vì những đồng minh này đang chiến đấu bên cạnh họ.
Và họ đã làm như vậy.
<Đội Kastelan> Vị Giáo Sĩ Công Nghệ ra hiệu bằng thứ ngôn ngữ nhị phân của Mechanicus.
Chín cỗ máy khổng lồ lập tức đứng thẳng hơn, những cái đầu hình vòm xoay về phía Khazar để chờ lệnh. Các nắm đấm năng lượng bắt đầu lách tách điện, vũ khí được lên đạn sẵn sàng mà không cần thêm bất kỳ câu lệnh nào, vì họ đã phân tích ra các ngữ điệu logic trong câu nói của Khazar.
<Tiêu diệt lũ dị vật.>
Chín cặp vai khổng lồ đồng loạt xoay người và tiến lên, các vũ khí của chúng đồng loạt nhắm vào mục tiêu. Có quá nhiều kẻ thù trước mặt nên việc ngắm bắn chẳng tốn chút thời gian nào, dù nước khiến mọi thứ trở nên chậm chạp hơn.
Các khẩu pháo Phosphor khai hỏa, nòng súng khiến nước biển xung quanh sôi sục khi nó bắn những quả cầu lửa hóa học rực cháy về phía đám đông đang bò tới. Những tia sáng trắng bùng nổ đập vào đội hình kẻ thù, dính chặt lên cơ thể kim loại của chúng. Thứ hóa chất ma quái rực cháy kể cả dưới nước, làm tan chảy lớp vỏ kim loại, khiến thứ phi kim ô uế sủi bọt rồi đông lại trong nước lạnh, biến sàn phòng thành một bãi đầy những mảnh kim loại cứng.
Khazar nhìn vào bảng dữ liệu và nhận ra các Kastelan đang bắn với tốc độ đáng kinh ngạc. Trong làn nước lạnh thế này, các khẩu pháo Phosphor không lo quá nhiệt mà thoải mái xả đạn về phía kẻ thù. Tuy nhiên, Khazar phát hiện cỗ máy Kastelan số bảy lại ngớ ngẩn bắn khẩu súng lửa incendine combuster trong nước. Và thay vì tia lửa dài mạnh mẽ, chỉ một vệt promethium xoắn xuýt tỏa ra từ nòng súng.
Khazar tắt vũ khí đó và ra lệnh cho cỗ máy chuyển sang chế độ cận chiến.
Kastelan Số Bảy bước tới, vung nắm đấm năng lượng và đập nát hai con quái vật báng bổ.
Ở bên trái, Khazar nhìn thấy một chiếc Onager Dunecrawler bò lên phía trước, một loạt tên lửa phóng ra từ dàn Icarus của nó, phát nổ giữa hàng ngũ kẻ thù, khiến các mảnh cơ thể kim loại bay tung tóe và kêu xèo xèo trong làn nước khi chìm xuống.
Khazar rút khẩu súng gamma của mình và nã đạn vào đám kẻ thù đang lao tới, bộ loa vox trên vai họ phát ra bài Thánh Ca Dữ liệu Thiêng Liêng.
Khazar nghĩ thầm. Quả là một vinh dự lớn lao khi được phục vụ Machine-God.
—––––
So với sự nghiêm túc và quyết tâm tiêu diệt kẻ thù dù có phải hy sinh của Khazar. Thì kẻ thù vốn dĩ của ông ta, Drukhari Kadderah Tole lại đang rất thích thú với cảnh tượng trước mắt.
Cô ấy đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với những cuộc chiến đấu ở độ cao lớn chống lại đám máy bay không người lái nhỏ bé của tên Thi Đế. Quả thực, sự thích thú khi chứng kiến nỗi đau của những thí nghiệm vụng về từ người hầu của tên Thi Đế bị xé toạc và phá hủy mang lại một sự phân tâm nhất định, nhưng thứ cảm xúc thỏa mãn ấy quá dễ có được và cũng quá dễ trôi đi.
Thêm nữa, việc nghiên cứu những nỗ lực kém cỏi của chúng trong việc kết hợp giữa xác thịt và máy móc. Mà theo đánh giá của cô là quá tầm thường này, sẽ chẳng giúp ích gì nhiều cho những nỗ lực phẫu thuật cao siêu của chính cô ấy.
Sau cùng, một Eldar không thể thăng tiến trong hàng ngũ các Haemonculi bằng cách bắt chước những công trình xác thịt cơ khí thô kệch từ đám người hầu nhỏ bé của tên Thi Đế.
Nhưng cái này. Cái này thì cô ấy thích.
Những thí nghiệm xác thịt của cô, được trang bị những động cơ phản trọng lực phình to bên dưới làn da tím tái của chúng, đã quen với việc bơi lội trong không khí. Và độ cao lớn của dãy núi Rubrik Spine đã thuyết phục cô gắn cho chúng những chiếc mặt nạ áp suất. Tất nhiên, các mối nối của chiếc mặt nạ sẽ không được chế tác hoàn hảo. Vì cô sẽ bỏ lỡ niềm vui nào khi không được chứng kiến những sinh vật kia nghẹt thở một chút trong không khí loãng.?
Hoặc trong nước, như tình huống hiện tại.
Bản thân cô ấy thì cực kỳ phấn khích khi cuối cùng cũng được sử dụng đôi mang cá nhân tạo mà cô đã tự nuôi cấy trong thùng cách đây hai thế kỷ. Việc chúng không được sử dụng đã trở thành chủ đề cho vài câu đùa cay độc tại một bữa tiệc do cô tổ chức. Mọi người đã cười rất vui vẻ trên sự tốn kém của cô.
Nhân tiện nói về chuyện đó…
Con Cronos của cô đã chạm tới những thứ có lưỡi dao đang bò trên trần nhà, nó vung vẩy những xúc tu đầy lông cứng mà cô đã gắn lên cánh tay của nó để quấn lấy tên Necron cầm dao phay trong một cái ôm ghê tởm. Cô có thể quan sát thấy những chiếc gai mỏng như kim trên xúc tu bùng cháy, trường năng lượng của chúng đâm xuyên con quái vật kim loại ở ba trăm vị trí khác nhau trên cơ thể và tiêm axit trực tiếp vào hệ thống của nó.
Cả Cronos và kẻ cuồng sát có lưỡi dao cùng run rẩy, chúng như đôi tình nhân đang hoàn tất một đêm cuồng nhiệt, và điều đó cũng báo với cô rằng Cronos cũng đang đau đớn không kém. Nếu không muốn nói là nhiều hơn cả nạn nhân của nó.
“ Đây là cái kết khi ngươi dám chế nhạo cái mang cá sinh đep của ta, Xanther,” cô nghĩ thầm với một nụ cười nhếch mép, khi sinh vật từng là bạn nhậu cũ của cô buông nạn nhân ra và vươn tới một kẻ khác. Một trong những xúc tu của nó đã bị cắt đứt bởi lưỡi dao Necron, và vẫn còn quằn quại lơ lửng quanh tên Destroyer đang suy yếu.
Tole đạp chân bơi tới hình dạng bất động và nhìn vào tên Nercon, nhấm nháp cơn giận đang cháy bỏng trong mắt hắn. Cô lướt qua bộ dụng cụ cấy ghép của mình và rút ra một cây kim necrodermis. Cô thầm cảm ơn sự may mắn khi cô đang sở hữu một thứ hiếm có và là thứ thích hợp nhất để sử dụng trong thời điểm này. Cô đâm cây kim vào cơ quan tiết chất lỏng chính của tên Necron, và dòng chất lỏng dính nhớt trào ra như dung nham núi lửa.
Cô thu thập chất lỏng màu vàng từ lò phản ứng của hắn đặt vào trong một lọ pha lê, say mê khi thưởng thức những chuyển động hỗn loạn đáng yêu của nó.
Thứ chất lỏng này rất hiếm có kể cả trong xã hội Drukhari. Nó sở hữu một độc tính vô cùng đáng sợ. Dù cấu trúc của nó chẳng khéo léo hay phức tạp gì cả, nhưng hiệu quả thì cực kỳ xuất sắc. Bạn hẳn đã quen thuộc với cơ chế dịch chuyển về căn cứ để tái sinh của lũ Necron, việc thu hoạch chất này trước khi chúng biến mất quả là một nỗi phiền toái lớn. Vì thế nó là một vật liệu tinh khiết rất khó để có được. Thế nhưng, Tole phát hiện đám kim loại ghê tởm ấy dường như chẳng hề biến mất chút nào.
Thực ra, cô ta đã nhìn kỹ tên Destroyer hơn bao giờ hết và cảm thấy có chút đồng cảm với hắn. Rõ ràng sinh vật này trước đây chỉ là một trong những đồng loại bình thường của giống loài này, nhưng rồi một tia cảm hứng sáng tạo đã bùng nổ trong đầu hắn, và giống như cô ta, hắn đã chọn biến mình thành một tác phẩm nghệ thuật đầy bạo lực. Từng lưỡi dao trên tay chân, từng mũi giáo khí nén trên ngực và các vũ khí tua tủa đều được gắn chặt vào khung xương của hắn. Tole nhẹ nhàng vỗ vào một bên má đã chết của tên Nercon bằng cánh tay thứ ba được cấy ghép, rồi dùng chiếc đuôi dài ra để đẩy mình ra xa, giúp cô ta lướt đi nhẹ nhàng trong nước.
Một Destroyers khác trôi qua cô khi cô ngước nhìn lên. Nhiều cỗ máy sinh học nữa đang lao vào những con quái vật đầy lưỡi dao, những xúc tu giống roi da quất mạnh và quấn chặt vào các cơ thể kim loại. Những chi sắc nhọn như loài nhện của các Necron va chạm với roi và móc thịt từ chính tác phẩm của cô.
“ Ôi những người bạn thân mến của tôi,” cô nghĩ thầm trong tâm trí khi gửi lời chào tới những vị khách còn lại trong bữa tiệc của mình. “ Hãy gặp gỡ kẻ thù cổ xưa và đáng sợ của các bạn, lũ Necron.”
“ Nhưng cố gắng đừng chết nhé.”
—––––
Orikan đâm cây quyền trượng của mình xuyên qua một cỗ máy vặn vẹo có bánh xích. Thứ mà thực chất là một xác chết không não được gắn vào một chiếc xe tăng nhỏ với làn da nhợt nhạt của nó được bơm đầy chất ướp xác. Ngay cả trong hình dạng năng lượng tựa như thần thánh của mình, một trạng thái chỉ tồn tại mờ ảo trong cõi vật chất, ông ta cũng không muốn chạm vào thứ báng bổ này.
Trazyn. Chỉ có Trazyn mới đủ biến thái để sưu tầm những sinh vật như thế này.
Orikan xoay người và lao xuống dưới cánh tay của một cỗ máy lớn đang vung mạnh vào đầu ông, chém đứt một chân của nó khi ông lướt qua. Đây là một trong chín cỗ máy đã đánh đám chiến binh của ông ta tan tác.
Nó đổ sụp về phía trước, phần chân bị cắt lìa kêu vo vo với những tia điện trắng lách cách, trong khi cỗ máy ngu ngốc vẫn tiếp tục cử động chân như thể nó vẫn đứng thẳng, khẩu súng của nó vẫn liên tục phụt bắn vào đám bọt biển kể cả khi băng đạn đã sớm rỗng tuếch từ trước.
Otrikan cảm thấy một tia sáng bỏng rát quét qua cánh tay trái của ông ta, và ông quay lại, đối diện với một trong những kẻ cuồng tín máy móc đang lao tới với khẩu súng ngắn.
Các giác quan được cường hóa của Orikan phát hiện sự hiện diện của những con bọ kiểm soát tâm trí trong hệ thống của gã kỹ sư công nghệ kia và ông ta ngay lập tức vẽ giao thức The Sign of Thot (Mật Hiệu Của Thot) lên không trung.
Bàn tay của gã cuồng tín kia run lên khi ngón tay của hắn cố siết cò nhưng không thể. Những con bọ kiểm soát trí não được Trazyn cấy vào não hắn lúc trước đã bị Orikan nắm quyền điều khiển thông qua giao thức cổ xưa mà ông ta vừa thi triển.
“Ngươi muốn thờ cúng máy móc sao?” Orikan gầm gừ. “ Vậy thì quỳ xuống!”
Gã Giáo Sĩ Công Nghệ quỳ sụp xuống, một tay của hắn phủ phục trên lớp bùn lấp lánh mờ ảo, khiến những mảnh bọt biển xung quanh tan nát. Bàn tay phải còn lại của hắn run rẩy xoắn lại ở một góc kỳ dị không tự nhiên, giữ khẩu súng tia Gamma dí thẳng vào sau đầu mình.
Orikan còn chẳng hứng thú chờ xem khẩu súng khai hỏa.
Ông ta lướt qua thêm nhiều thứ ghê tởm nữa. Những người máy có đôi chân khẳng khiu với chiếc mặt nạ hút khí được khâu chặt vào mặt. Một kẻ với đôi chân dài bất thường di chuyển như đi cà kheo, liên tục phun ra những tia laser nặng nề từ cái miệng của hắn. Ông gửi một tin nhắn liên không gian cho tên pháp sư Plasmancer của mình để xử lý anh ta xử lý tất cả bọn chúng.
Orikan đã cảm nhận được sự thẳng hàng của các hành tinh đang dần trôi qua, sức mạnh của ông ta đang suy yếu. Khẩu súng Gamma của tên cuồng tín kia đã thiêu đốt một phần năng lượng vũ trụ của ông, và khi Orikan mở các cổng để dẫn truyền năng lượng từ những tuyến đường cung hoàng đạo, ông ta có thể thấy các hạt vật chất giờ đây di chuyển chậm chạp qua các đường hầm không-thời gian.
Điều đó có nghĩa là ông không còn nhiều thời gian để kích hoạt Cổng Vĩnh Hằng.
Một cỗ xe tăng nhện khổng lồ lầm lũi tiến tới, hai khẩu pháo đôi của nó gầm vang, nhả ra những viên đạn cứng như búa tạ, xé toạc không gian với sự hờ hững chết chóc. Orikan lao vút qua chúng nhanh như một tia chớp, lách mình giữa một rừng chân máy sắc nhọn đang chuyển động không ngừng, mỗi bước của con quái vật khiến mặt đất rung chuyển.
Bên phải ông ta, một chiến binh xuất hiện trong bộ giáp gai nhọn bóng loáng, mặt nạ của hắn phun khói như một con thú săn mồi đang thở phì phò. Hắn giương khẩu súng ngắn Aeldari lên, bắn ra một cơn bão mảnh vụn sắc như dao cạo. Orikan gầm lên, niệm giao thức Hakki’s Reversal (Sự Nghịch Đảo Của Hakki), khiến không gian giữa ông và hắn ta vặn xoắn. Cơn bão mảnh vụn quay ngược lại, xé toạc kẻ tấn công trong tiếng thét kinh hoàng, máu hắn bùng nổ thành một màn sương đỏ thẫm, loang ra trong làn nước đục ngầu.
Bất chợt, một bóng dáng khổng lồ chặn đường ông ta – một quản ngục hoàng gia nếu ông không nhớ nhầm. Cơ thể của hắn ta bọc lớp kim loại sống lấp lánh uy mãng và đôi mắt của hắn lạnh lẽo và rực cháy ý định giết chóc. Orikan biết mình không có thời gian cho trò chơi công bằng với hắn. Ông ta kích hoạt một thuật toán chiến đấu tiên tri, khiến tâm trí của ông sắc bén như lưỡi dao dự đoán từng cử động của kẻ thù.
Orikan luồng xuống né tránh cú chém kinh hoàng của tên quản ngục khi đôi chân ông ta lướt trên lớp bùn trơn trượt với lưỡi gươm khổng lồ xé gió lướt qua đầu ông. Trong một tích tắc lướt qua hông tên thủ mộ, Orikan vung tay, cây quyền trượng cứng cáp và sắt lạnh cắt phăng cột sống của hắn với một tiếng rắc khô khốc.
Hắn ngã xuống, nhưng vẫn còn sống. Orikan không quan tâm điều đó, ông ta không có thời gian cho đòn kết liễu. Các dự đoán tiên tri của ông đã đảm bảo rằng tên quản ngục giờ chỉ là một đống sắt vụn và không còn là mối đe dọa.
Một cú lướt cuối cùng, Orikan trượt qua lùm tảo trơn nhẫy. Chỉ dừng lại để thả một trường điều chỉnh thời gian nhằm làm chậm những kẻ truy đuổi.
Ông ta có thể thấy được Mysterios đang lơ lửng giữa không trung và chói sáng hơn bao giờ hết.
Nó đang tiếp tục biến đổi. Đang tiếp tục ca vang.
Và Orian có thể nghe thấy âm thanh của Vishani trong bài hát ấy. Thúc giục ông tiến lên.
Anh đã rất gần rồi, Orikan. Thấy tên em trên cánh cửa này chứ? Anh đã giải được câu đố đấy chứ không phải Trazyn. Đừng để tên trộm này cướp đi vinh quang của anh. Chỉ có anh mới hiểu được những gì anh sẽ tìm thấy ở đây. Không một ai có thể sánh bằng em. Không ai ngoài anh.
–––
*Đoạn này tôi đang suy nghĩ giữa việc dùng cách xưng hô “anh-em” hay “ngươi-ta” giữa Orikan và Vishani. Cơ mà khi xét đến các sự chuyển biến về suy nghĩ giữa 2 người trong các chap tiếp theo. Tôi quyết định sử dụng cách xưng hô “anh-em” cho đoạn văn này và cả các đoạn giao tiếp sau của 2 người.
Thật ra là tôi chỉ đang muốn cái vũ trụ đen vcl tối này thêm 1 tý ánh sáng của tình yêu, dù nó cực kỳ le lói =)))))*
–––
Orikan đang đứng dưới viên đá số học vừa trôi lơ lửng ra khỏi Mysterios. Nó chính là mảnh ghép cuối cùng cung cấp cho ông ta một con số bí ẩn cần thiết để giải phương trình.
Nếu không có con số đó, thứ mà Mysterios đưa ra và thay đổi từng giây. Thì công thức sẽ không bao giờ hoàn chỉnh. Trazyn có thể đã nhìn ông lẩm nhẩm công thức mở khóa Mysterios hàng ngàn lần, chắc chắn hắn đã làm vậy. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì với Orikan. Dù thứ ngôn ngữ tỏa ra từ Mysterios rất lạ lùng đối với ông, nó vẫn in sâu con số khó tin ấy vào kho dữ liệu của ông ta một cách kỳ diệu. Và đây chính là mảnh ghép cuối cùng ông cần.
Orikan đọc to công thức bí mật.
Mysterios đột ngột khép lại, co cụm, gấp khúc và biến đổi, mỗi mặt trong số hai mươi mặt của nó tự vặn xoắn sâu vào lõi cho đến khi mọi góc nhọn tụ họp thành các điểm. Hình dạng cuối cùng của nó giống như một ngôi sao nhọn làm từ các mặt tam giác đều.
Bề mặt như tấm gương của Cổng Vĩnh Hằng bắt đầu rung động và thay đổi, một màu xanh cuồn cuộn tỏa ra từ trung tâm bao phủ toàn bộ cánh cổng và thắp sáng cả lối vào trong màu ngọc lục bảo. Khi nhìn qua nó, Orikan có thể thấy căn phòng phía bên kia. Ông ta nhìn thấy hàng loạt bóng người hiện lên mờ ảo trong làn sương mù không rõ ràng của cánh cổng. Và trong một thoáng, Orikan đã lo sợ mình bị lừa, rằng Trazyn đã xâm nhập vào lăng mộ trước ông ta và bố trí một đội quân ở đó.
Nhưng khi bước tới gần cánh cổng hơn, Orikan nhận ra những hình bóng ấy là các bức tượng đá, bề mặt lởm chởm chứng tỏ chúng đã bị mài mòn qua vô số kỷ nguyên. Những bức tượng quay lưng về phía ông, như thể họ đang đứng nghiêm chờ đợi vị Phaeron hẳn là đang nằm ở trung tâm lăng mộ phía xa của họ thức giấc.
Lực đẩy được tạo ra khi dòng nước di chuyển để lấp đầy phía bên kia của lăng mộ dường như kéo Orikan về phía cánh cổng. Nhưng thay vì chảy một cách mãnh liệt. Mọi thứ lại diễn ra chậm rãi, một lực hút nhẹ nhàng thay vì một dòng chảy mạnh mẽ.
Orikan bước lên bệ đỡ của cánh Cổng Vĩnh Hằng, miệng thì thầm lời cảm tạ tới các chòm sao và bất kỳ vị thần vô danh hay sức mạnh huyền bí nào đã khiến chúng chuyển động.
Một cách đột ngột, Orikan phát hiện cây quyền trượng Obliterator đang giáng xuống phía sau ông ta.
Orikan ngay lập tức khởi động giao thức quay ngược thời gian, nhưng ông ta phát hiện dòng chảy đã bị chặn bởi chiếc áo choàng đáng nguyền rủa của Trazyn. Dường như không có quá khứ nào tồn tại mà ở đó ông không bị tấn công.
Thay vào đó, Orikan lùi lại xa nhất có thể, xoay đầu mình lại chỉ trong nửa giây ngắn ngủi để cây quyền chỉ có thể giáng một đòn lướt qua mặt ông thay vì làm tan rã vòng xoáy hạt năng lượng tạo nên hộp sọ của ông ta.
Orikan lảo đảo, nhưng đã ngay lập tức điều chỉnh lại tư thế, ông ta quay phắt lại đối mặt Trazyn với cây quyền trượng Staff of Tomorrow đang giơ cao ở thế phòng thủ.
“Lời cảm ơn chân thành nhất của ta, Orikan,” Trazyn nói. “Thật hào phóng làm sao, khi ngươi giữ cửa mở như thế.”
Sau đó, Trazyn xoay người, lao vút như cơn lốc về phía cổng không gian đang chập chờn gợn sóng.
Orikan trong cơn thịnh nộ như núi lửa phun trào, phóng cây gậy của mình tựa như một mũi đinh ba sắc bén, đâm xuyên áo choàng của nhà khảo cổ học, ghim chặt nó vào lớp trầm tích lạnh lẽo.
Chẳng chút chần chừ, ông ta lao tới như một bóng ma báo thù, đôi tay tràn ngập năng lượng hùng mạnh xé toang mớ dây cáp rối loạn ở vùng bụng Trazyn, móng vuốt sắc nhọn cào rách chiếc mặt nạ tử thần, để lại những vết rãnh sâu hoắm đầy chết chóc. Ông điên cuồng giáng xuống những cú đấm như búa tạ, khiến xương sườn của Trazyn vang lên tiếng kim loại méo mó, từng vết lõm hiện rõ dưới cơn cuồng nộ không khoan nhượng.
“Lão già còng lưng ngu ngốc! Tên khốn kiêu ngạo tự mãn. Ta sẽ xé đầu ngươi khỏi chiếc mũ trùm đó, đồ suy đồi–”
Khi Orikan liên tục đấm mạnh vào Trazyn, ông ta có thể thấy đôi tay mình bắt đầu lập lòe. Những cú đấm đầu tiên thì rực rỡ với năng lượng tinh khiết, nhưng các cú tiếp theo lại lóe lên ánh bạc của kim loại lạnh lẽo. Ông ta có thể cảm nhận được dòng năng lượng đã rời bỏ cơ thể ông, các chòm sao đang trôi theo con đường vô cảm của chúng. Đến những nơi mà vị trí của chúng chẳng hề vượt trội hơn bất kỳ vị trí nào khác, tất cả đều vô nghĩa như nhau trong dòng chảy lạnh lùng của vũ trụ.
“Chết tiệt!” Orikan gào lên, cố gắng bò bằng móng vuốt về phía cánh cổng đang mờ dần.
Có thứ gì đó kéo ông ta lại, và ông biết Trazyn đã khóa tay quanh chân ông.
Orikan nhìn về phía cánh cổng, chỉ còn vài khoảnh khắc nữa là nó sẽ đóng lại hoàn toàn. Ông ta quay đầu lại, đá vào chiếc mặt nạ tử thần của Trazyn, và làm thấy nó nứt ra. Ông đá thêm lần nữa và làm vỡ một mảnh của phần đầu kim loại sống, để lộ các mạch điện trần trụi.
Phía sau họ, Orikan nghe thấy âm thanh của trận chiến đang đạt đến cao trào, tiếng vũ khí va chạm, tiếng gầm của hỏa lực gauss đang vang vọng qua làn nước đục ngầu của hang động. Bộ cảm nhận của ông ta dần lấy lại hoạt động khi nguồn năng lượng cường hóa ông ta cạn kiệt, và phát ra các cảnh báo về những mối đe dọa đang đến gần.
Đó là lúc ông thấy chúng họ, những Triarch Praetorian. Những kẻ thức thi luật pháp của Hội Đồng Thức Tỉnh.
Chúng tràn ra từ đường hầm lối vào theo đội hình mũi tên, đâm xuyên qua cả đội hình Sautekh và Nihilakh, hạ gục các lực lượng đang giao tranh bằng những cây quyền trượng giao ước của chúng. Khi ông ta quan sát, đội hình của chúng tách ra, lao sang hai bên để tạo thành một hàng rào giữa lực lượng Sautekh và Nihilakh. Một tên trong số chúng đánh bật một Cryptek đang say mê chiến đấu sang bên cạnh bằng mặt phẳng Voidblade của hắn và giơ khẩu súng nguyên tử lên bằng tay kia, bắn thẳng vào khe quan sát của chiếc xe tăng Mechanicus hình con cua, khiến cỗ xe lảo đảo và nghiêng hẳn sang một bên.
Và dẫn đầu chúng là Đao phủ Phillias, với một tay của cô giơ cao, chiếu lên biểu tượng ba mắt của Hội Đồng Thức Tỉnh.
Nếu Orikan còn chút thắc mắcnào về sự xuất hiện của họ, thông điệp được phát đi đã xóa tan nó.
ĐÂY LÀ MỘT MỆNH LỆNH TỐI THƯỢNG GHI ĐÈ LÊN MỌI Ý CHÍ. TOÀN BỘ QUÂN ĐỘI ĐẾ CHẾ VÔ TẬN PHẢI NGỪNG GIAO CHIẾN THEO LỆNH CỦA HỘI ĐỒNG TỐI CAO. ĐÂY LÀ MỘT MỆNH LỆNH TỐI THƯỢNG GHI ĐÈ LÊN MỌI Ý CHÍ. HẠ VŨ KHÍ XUỐNG. HÌNH PHẠT CHO SỰ BẤT TUÂN LÀ CÁI CHẾT VĨNH VIỄN.
Orikan vùng thoát khỏi cái siết yếu ớt của Trazyn và lao vút đi. Hướng về phía những bóng đá mờ ảo trong hầm mộ phía xa. Về phía âm thanh đang kêu gọi ông ta đến. Về phía ánh sáng lấp lánh đang tan biến của cổng không gian. Ông vươn đôi tay tuyệt vọng về phía hình ảnh đang mờ dần.
Nhưng tất cả những gì ông ta chạm phải là bức tường đá lạnh lẽo.
Các vì sao không còn ở đúng vị trí. Và cánh cổng không gian đã chết.
–––––
Necron Deathmark
Nguồn Ảnh: Art of MTG
Tác Giả: Games Workshop
Một Kỹ Sư Dữ Liệu của Mechanicus và cỗ máy Kastelan của ông ta.
Nguồn Ảnh: Art of MTG
Tác Giả: Marina Ortega Lorente
Ảnh minh họa Drukhari Kadderah Tole
Nguồn Ảnh: r/ImaginaryWarhammer
Tác Giả: Kakatrin
Nercon Triarch Praetorian
Nguồn Ảnh: 40k Gallery
Tác Giả: Beniamino Bradi


0 Bình luận