Web Novel (101 - 150) - Đang tiến hành
Chương 105-(Ngoại truyện Luna)-Công chúa phương Đông
1 Bình luận - Độ dài: 3,754 từ - Cập nhật:
Fuuka-san, giữ trên tay thanh kiếm cong một lưỡi trên tay phải, tra nó vào bao kiếm trên tay trái, âm thanh sắc bén, chói tai liền vang lên trong bầu không gian tĩnh mịch.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô là một mạo hiểm giả đến từ 'Sương Chiều Phủ Sơn' có đúng không?"
Philly-san tỏ ra bất ngờ với kẻ chen ngang và tra hỏi Fuuka-san.
Hình như Philly-san không biết gì về Fuuka-san thì phải.
Cũng đúng, Philly-san chỉ mới đến thành phố này vào một tháng sau chuyến thảo phạt chung thôi mà. Dù "Sương Chiều Phủ Sơn" là một tổ đội hạng S nhưng họ rất hiếm khi được lên báo bởi sự chênh lệch giữa danh tiếng và mức độ được công chúng đón nhận. Cũng không có gì lạ khi Philly-san không biết gì về bọn họ.
"... Không ngờ luôn đấy. Tôi cứ ngỡ là cô phải đề phòng bọn tôi từ lâu rồi chứ."
"Đáng tiếc thay, tôi đây bận rộn lắm. Tôi không có thì giờ để bận tâm tới đám sâu bọ. Thứ lỗi nha."
Dường như lúc này tôi đã tạm thời được bỏ qua sang một bên nhưng tôi vẫn nên giữ vững cảnh giác. Khi họ đang tám chuyện với nhau thì tôi sẽ tranh thủ nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Mà tại sao Fuuka-san lại tìm đến đây? Titania đã nói với tôi rằng sẽ có điều gì đó xảy ra.
Nghĩ đến đó thì Sylph, người đã biến mất từ ban nãy lại đột nhiên xuất hiện.
<Mừng cô về Sylph à... Ừm, có phải chính cô là người đã đưa Fuuka-san đến đây không?>
Sylph đột nhiên biến mất để rồi quay lại ngay sau khi Fuuka-san chạy đến chỗ này. Khả năng duy nhất là Sylph đã đưa Fuuka-san đi theo cùng mình.
<Phải. Ta có thể giao tiếp với con người mà, dù chỉ là một chiều thôi.>
Âm thanh được cho là sự rung động của không khí. Bởi Sylph rất giỏi trong việc điều khiển gió - không khí nên việc tạo ra âm thanh chắc hẳn khá là đơn giản với cô ấy.
"Đám sâu bọ đó đang gây ung nhọt cho cô đấy. Cô nên xử lý chúng từ sớm thì hơn đấy."
Hai người họ vẫn đang lời qua tiếng lại.
"Sao cô lại nhắc đến sâu bọ? Dù có là sâu bọ hay không thì vẫn chưa phải là muộn để xử lý nó kể cả khi đã nhận ra đó là loài gây u nhọt mà."
"Con sâu bọ đó độc tố đầy mình đấy. Thế nên cô sẽ phải chết ngay tại đây."
"Haha, cô to gan đấy. Cô nghĩ mấy lời bóc phét đó doạ được tôi à."
"Bóc phét ư? Không đâu, tôi nói thật đấy. - Để tôi tự giới thiệu bản thân mình, như một đòn tâm lý nhé."
"Ừ, tùy cô. Cô là ai, người mang chất kịch độc đến để giết tôi sao?"
"Tôi là Fuuka Shinonome, người đứng đầu Kyokuto, một gia tộc cũ tại vùng viễn Đông kiêm trưởng tộc Shinonome. Vì chỉ được gặp nhau trong chốc lát nên hãy đảm bảo là cô nhớ đến tên tôi nhé."
"!"
Sau khi nghe lời tự giới thiệu của Fuuka-san, Philly-san trợn tròn mắt vì sốc. Tôi hiểu Kyokuto là tên của một quốc đảo nằm phía Đông lục địa nhưng cụm từ "Gia tộc cũ" thì tôi vẫn chưa hiểu lắm. "
... Không đời nào. Đám thành viên của gia tộc Shinonome -"
"Ừm. Họ đã chết trong cuộc nội chiến rồi. Nhưng cận vệ của tôi lại là một trường hợp ngoại lệ nên tôi là người duy nhất còn sống sót. - Thế nên, tôi sẽ trả món nợ máu của mình và hạ thủ cô ngay tại đây, Philly Carpenter à."
Fuuka-san toả ra luồng sát khí dữ dội đến mức như thể bầu không gian xung quanh cô ấy đang bắt đầu rung chuyển vậy.
"... Ra vậy. Vẫn còn người sống sót sao. - Hầy, vậy thì xử cô ngay tại đây luôn cũng chẳng sao hết!"
Khi Philly-san dứt lời, cô ấy gõ xuống nền đất bằng cây trượng của mình, tạo nên hàng tá cây thương với rất nhiều hệ khác nhau để phóng đi. Bởi tôi đang ở trong tầm nhắm của mấy cây giáo nên tôi cố nhích ra xa khỏi nơi đó để tránh gây cảm trở cho Fuuka-san.
"Đừng lo, cô cứ ở yên đấy đi."
Fuuka-san căn dặn tôi.
Cô ấy dùng ngón tay cái bên tay trái đẩy thanh kiếm lên, để lộ ra vài cm của phần lưỡi kiếm. Khi cô ấy đặt tay phải của mình lên chuôi kiếm, vô số vệt sáng màu bạc loé lên quanh người cô ấy.
Những ngọn giáo đâm phải mấy vệt sáng màu bạc ấy liền tan biến theo làn sương và không thể nào chạm được đến Fuuka-san.
(Nhanh quá...!?)
Tôi biết Fuuka-san vừa làm những gì - cô ấy đã chém xuyên qua từng cây giáo một bằng thanh kiếm của mình. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức tôi chỉ kịp nhìn thấy những dư ảnh là vệt sáng màu bạc sau khi cô ấy tung đòn xong.
Khi đã chém những ngọn giáo kia, Fuuka-san tra lại kiếm vào bao. Tôi còn đang trầm trồ thán phục trước chuyển động nhanh nhẹn của Fuuka-san thì chợt hình dáng cô ấy trở nên mờ ảo rồi mất hút.
"Gự!"
Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Philly-san, tôi hướng mắt về phía đó và nhìn thấy Fuuka-san đang đứng sau Philly-san, quay lưng lại với cô ấy.
Hai vết cắt hình chéo hiện rõ mồn một trên cơ thể Philly-san, và cô ấy ngã gục xuống nền đất.
Fuuka-san, mặt vẫn vô cảm, nhìn xuống chỗ Philly-san, vẩy sạch máu đang dính trên lưỡi kiếm của mình và tra kiếm vào bao.
(Cô ấy có thể đánh bại Philly-san trong nháy mắt sao... Đến cả mình đây còn được Titania hỗ trợ mà vẫn không thể đánh lại được chút nào...)
Đang mải mê quan sát, tôi chợt nhận thấy một lượng lớn ma lực đã tích tụ dày đặc quanh Fuuka-san rồi.
(Đó là ma pháp ư!?)
"Fuuka-san, coi chừng!"
Khi tôi kịp gào lên thì đã quá muộn rồi. Hàng tá pháp trận hiện ra quanh Fuuka-san và cả cơ thể cô ấy bị nhấn chìm trong một vụ nổ.
"Không thể nào..."
"Heh, xem ra cô biết tôi nhưng lại không biết đến Thiên phú của tôi rồi."
Điều khiến tôi cảm thấy kinh ngạc là Philly-san, người vẫn nằm sóng soài trên nền đất lại đang đứng cách chỗ đó một khoảng không xa. Không chỉ hai vết thương đã hoàn toàn được chữa lành mà cả quần áo cô ấy cũng đã liền lại như ban đầu.
(Lãnh phải đòn tấn công như thế, lẽ nào Fuuka-san đã...)
"Giờ thì đến lượt cô, Luna Flockhart. - Cái gì!?"
Vừa quay sang tôi được một chốc, Philly-san đột nhiên nhìn lên trời.
Nhìn theo cô ấy, tôi nhìn thấy một cái bóng đang lao xuống mặt đất. Khi cái bóng đó lao đến gần hơn, tôi nhìn ra rõ đó là ai: Haruto-san đến từ "Sương Chiều Phủ Sơn".
Ngay khi Haruto lao đến gần Philly-san, anh ta vung mạnh chân phải của mình xuống, tung cú đá bằng gót chân vào người cô ấy.
Philly-san né cú đá của Haruto-san và nhảy bật lùi về phía sau để giữ khoảng cách.
Vì đá trượt nên gót chân của Haruto-san đã va thẳng xuống nền đất và khiến chỗ đó lún xuống rồi nứt ra.
"Chậc, biết ngay mà, cô ta né được rồi. - Huey à!"
"[Cơn lốc Ngàn đao]!"
Một cơn lốc lớn nổi lên quanh Philly-san và nhốt cô ấy bên trong đó.
"Ma pháp Cao cấp hệ Phong sao. Em tàn nhẫn quá đấy."
Dù đang đứng trước cơn lốc cuồng nộ, Haruto-san lại trưng ra vẻ mặt cợt nhả, trông khá kỳ cục.
"Chẳng phải đội trưởng đã nói là cứ nện cô ta như cách nện Trùm tầng Sâu sao!?"
"-! Mà quan trọng hơn, Fuuka-san..."
"Cô hỏi gì tôi?"
Khi tôi đang định báo về tình trạng của Fuuka-san cho "Sương Chiều Phủ Sơn" thì giọng cô ấy chợt vang lên từ sau lưng tôi.
"Fuuka-san!? Làm thế nào mà cô lại... chịu được vụ nổ đó thế..."
Dù đã lãnh đòn trực diện nhưng tôi lại không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào trên người cô ấy.
"Hửm? Tôi chỉ né khỏi vụ nổ đó thôi mà."
Fuuka-san đáp lại tôi như thể đó là điều hiển nhiên.
Nhưng lúc đó vốn đâu có đường lui để cô ấy rút nhỉ... Ồ phải rồi, cô ấy có Thiên phú [Thấu thị Tương lai] mà.
"Vậy kế hoạch là gì đây? Nếu những gì đội trưởng nói đều là sự thật thì [Cơn lốc Ngàn đao] cũng không đủ để hạ cô ta sao?"
Câu hỏi của Kathy đã kéo bầu không khí căng thẳng quay trở lại.
"Ừ. - Trước khi ả đàn bà đó kịp thoát ra ngoài, tôi cần phải xác minh thêm một vài chuyện nữa. Luna này."
"V - vâng?"
"Cô đánh tiếp được không?"
Haruto-san hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi đã phục hồi đủ để đi lại được rồi. Ma pháp thì có thể xài nhưng chắc là không thể góp sức vào chỗ các anh đâu. Tôi xin lỗi."
"Đúng như tôi nghĩ. Không sao đâu. Cầm cự một chọi một với ả ta là hay lắm rồi đấy."
"Vậy Fuuka thì sao? Còn bao lâu nữa...?"
"Còn khoảng ba phút."
- Ba phút ư?
Tôi tò mò lắm nhưng đây không phải là lúc để hỏi.
"Ba phút à... Lâu phết đấy nhưng hết cách rồi. - Fuuka và anh sẽ áp sát cô ta. Kathy và Huey hỗ trợ tụi anh bằng ma pháp công kích. Luna này, nếu cô góp sức được thì hãy dùng ma pháp công kích hỗ trợ bọn này luôn nhé."
"Tôi hiểu rồi."
Haruto-san vừa dứt lời thì cơn lốc kia biến mất, để lộ ra Philly-san không hề xây xước dù chỉ một chút.
"Cô ấy không bị làm sao luôn kìa..."
"Nếu cô cứ để bị bất ngờ như thế thì sẽ không thể cầm cự nổi cho đến phút cuối đâu. Đừng buông lỏng cảnh giác đấy."
Haruto-san nói xong liền áp sát Philly-san. Tiếp cận trực diện sao, táo bạo thật đấy...
Anh ấy tung ra một cú đấm cực mạnh vào mặt Philly-san. Dường như Philly-san vẫn có thể né được đòn đó một cách dễ dàng, dẫu cho cú đấm mà anh ấy tung ra rất nhanh.
Tuy vậy, dù cú đấm của anh ấy chưa chạm đến mặt Philly-san, cô ấy vẫn bị đẩy lùi về phía sau như thể vừa mới bị đấm vào mặt. "
"[Lôi Thương]!!"
Kathy-san và Huey-san nhanh chóng tung ra đòn đánh theo sau, dường như là bởi họ đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, những ngọn giáo gió của Philly-san đã được tung ra nhằm đánh trả chúng.
Chớp thời cơ, Fuuka-san, người đã áp sát mục tiêu ngay trong khoảng khắc, vung kiếm xuống nhưng đã bị Philly-san giơ trượng lên đỡ.
Đúng là tổ đội hạng S, bốn người họ phối hợp nhau rất ăn ý. Dẫu vậy, Philly-san vẫn có thể tự mình xoay sở cân bốn người họ.
Không chỉ thành thạo mỗi mảng ma pháp mà Philly-san còn có kỹ năng cận chiến siêu việt nữa.
◇
Fuuka-san và Haruto-san tiếp tục phối hợp tấn công Philly-san một cách hoàn hảo, nhưng Philly-san không hề để lộ ra bất kỳ khoảng trống nào, tạo ra một luồng gió nhằm đẩy lùi hai người họ.
"Khỉ thật, biết ngay mà, nhưng đẩy lùi xa đến mức này có hơi lố quá không vậy..."
Haruto-san phàn nàn.
"Gư... hự..."
Nghe thấy tiếng ai đó rên rỉ, tôi quay đầu lại và nhìn thấy ngài Hầu tước Forgas đang dần tỉnh lại.
"Luna này, cô lại kiểm tra lão Hầu tước được không?"
"Tôi biết rồi."
Nghe theo chỉ dẫn của Haruto-san, tôi chạy đến bên cạnh ngài Hầu tước.
"Ngài Hầu tước à, ngài có sao không?"
"Ừm, ừ. Ta không sao."
Xem ra ngài ấy không chịu phải bất kỳ tổn thương nghiêm trọng nào và đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Chắc là không sao đâu, nhưng tôi sẽ niệm [Hồi phục] cho chắc ăn.
"Mà này, - cô là ai vậy...?"
... Hả?
Phải mất một lúc tôi mới hiểu được những lời của ngài Hầu tước. Bởi lẽ, chúng tôi vừa mới chỉ ở với nhau một lúc trước thôi mà.
"Lẽ nào... Ê này! Lão Hầu tước kia! Chắc là ông thừa hiểu hiện giờ đây mọi thứ đang cấp bách đến nhường nào nên cho tôi thô lỗ xíu nhé! - Hôm nay là ngày mấy?"
Nghe thấy câu hỏi của ngài Hầu tước, Haruto-san đưa ra một câu hỏi khác.
"Sao tự dựng lại hỏi ta thế..."
"Cứ trả lời đi!"
"Hừm... Hôm nay là ngày 4 tháng hai, năm 619 Thánh nguyên chứ gì?"
"!"
Tôi bàng hoàng trước câu trả lời của ngài Hầu tước. Nhìn vẻ mặt của ngài ấy, dường như ngài ấy không hề nói dối.
"Biết ngay mà..."
"Ý cậu là sao?"
"Hầu tước Forgas à, đó là ngày của mười năm trước rồi. Hôm nay là ngày 5 tháng sáu năm 629 Thánh nguyên."
"Cái gì cơ!?"
Vẻ mặt ngài Hầu tước trở nên bàng hoàng vì sốc sau khi nghe lời đính chính của tôi. Ngài ấy cũng không có vẻ gì là giả bộ hết.
Đây là hiện tượng mất ký ức sao...?
"- Sao cô dám, ả đàn bà khốn nạn kia! Cô phải hủy hoại bao nhiêu đời người mới chịu thoả mãn hả!?"
Haruto-san gào lên đầy căm phẫn. Không chỉ mỗi tức giận, mà cả Haruto-san và Fuuka-san đều hướng luồng sát khí dữ dội về phía Philly-san.
"Hehe, sao mọi người lại phải căm tức đến thế? Chẳng phải toàn bộ con người trên thế giới này chỉ là con rối của tôi thôi sao? Tài sản của tôi thì tôi thích làm gì chẳng được."
Dù đang đứng trước luồng sát khí dày đặc như thế, Philly-san vẫn không hề nao núng. Những lời cô ấy vừa nói là sao chứ...?
"Im miệng đi. Tôi sẽ nghiền nát cô-"
<Tôi là Selma Claudel đến từ "Thỏ Bạc Đêm Sao" đây- >
Khi Haruto-san đang định lao về phía Philly-san trong cơn phẫn nộ, giọng một người phụ nữ vang lên trong đầu chúng tôi. Cứ như thể là đang giao tiếp với các Tiên linh vậy.
Thì ra đây là Thiên phú của Selma-san...
Khi mọi người còn đang bối rối, Selma-san thông báo tình hình hiện tại đến cho chúng tôi. Việc Orn-san và Oliver-san đang đánh nhau trên trời thì chúng tôi biết, nhưng việc đám ma thú đang ồ ạt kéo đến đây thì lại hoàn toàn không.
Tình hình đột nhiên trở nên xấu đi...
"... Mình không biết Selma Claudel lại có kiểu Thiên phú này đấy. Thông tin về cơn lũ ma thú lan truyền đi nhanh quá..."
Philly-san cau mày khó chịu.
"Hahaha, ấn tượng lắm, thông báo tình hình tới mọi mạo hiểm giả chỉ trong chốc lát luôn kìa...
" Haruto-san bật cười khanh khách, nom rất ấn tượng với điều này.
"Haruto này, anh đã bình tĩnh hơn chưa?"
"Rồi. Nên em bỏ kiếm xuống giùm anh đi được không?"
Fuuka-san cất giọng hỏi Haruto-san trong khi chĩa mũi kiếm về phía anh ta. Tôi hiểu cô ấy đang cố can ngăn anh ta hành động liều lĩnh nhưng làm thế thì có hơi quá đáng không...
" - Aneri và Derrick đã bị tẩy não và đi đến văn phòng Hội rồi! Nếu cứ để họ đi tiếp thì..."
Có lẽ hai người đã bị tẩy não kia đã và đang tấn công các mạo hiểm giả đi về phía văn phòng Hội. Nhưng lúc này đây, chúng tôi không thể phân tách lực lượng ra được...
"Sao cơ? - Kệ đi, không sao đâu. Hahaha! Cái danh Phù phép gia mạnh nhất lục địa đúng là không chỉ để trưng ha. Cô ấy đã nhìn xa đến mức nào vậy?"
Haruto-san bật cười rồi trấn an tôi. Anh ta đã nhận ra điều gì rồi sao?
<Đúng như người đàn ông đó nói, cô không cần phải lo cho hai người đó đâu.>
Titania khẳng định lời trấn an của Haruto-san. Nếu hai người họ đã nói thế thì tôi đành đặt lòng tin họ vậy. Tôi chẳng thể làm được gì hơn vào lúc này.
◇
Aneri và Derrick đang bước đi trong một con hẻm hẹp gần văn phòng Hội.
"Đứng lại đấy!"
Có tiếng gọi người họ đứng lại phát ra từ đâu đó nhưng họ vẫn không dừng lại. Ngay sau đó, nền đất xung quanh họ bắt đầu trồi lên và vô số gai nhọn phóng ra từ chỗ đó.
Hai người họ không hề ngó lơ nó và liền nhảy lùi về phía sau để né đám gai.
"Ra hai người là Aneri và Derrick của Tổ đội Anh hùng sao. Tôi cần hai người phải đi cùng tôi, bởi hai người là nhân chứng vô cùng quan trọng."
Từ phía bên kia làn gai, Lain của "Thỏ Bạc Đêm Sao" từ từ xuất hiện.
Hai người họ liền quay người lại và định đi đường khác nhưng -
"Hai người định đi đâu thế? Chỗ hai người cần đến không phải đi lối này đâu."
Wilkes từ "Thỏ Bạc Đêm Sao" lao ra chặn đường hai người họ.
"…"
<Oi, hai người này lúc nào cũng như vậy sao?>
Will hỏi Lain thông qua [Thần giao cách cảm].
<Dường như thái độ của họ đã thay đổi rồi. Nhưng nhiệm vụ của chúng ta thì không nhé.>
<Đúng vậy.>
Hỏi han xong, Will thủ thế cùng thanh kiếm hai lưỡi của mình.
"Wilkes của 'Thỏ Bạc Đêm Sao' này, mày nghĩ mày có thể đánh bại được tao mà không cần phép bổ trợ sao?"
Derrick, người vẫn im như tờ từ nãy đến giờ bỗng nhiên mở lời.
"Hử?... Ồ, ra là thế."
Will do dự một lúc trước câu hỏi của Derrick, nhưng cậu đã nhanh chóng hiểu được ý định của người kia.
"Để tao cho mày một lời khuyên. Đừng bao giờ khinh thường chị đại của tụi này nhá."
Nhận ra mình đã nhận được [Tăng cường Tiên phong], Will liền chuẩn bị để ứng chiến.
Thi triển ma pháp từ khoảng cách xa đòi hỏi người thi triển nó phải có kỹ năng thượng thừa. Ngoài ra, theo lẽ thường, việc thi triển phép bổ trợ cho đồng đội ngoài tầm mắt là điều không thể.
Tuy nhiên, Selma đã dùng Thiên phú của mình để có thể niệm phép bổ trợ lên đồng đội của mình khi họ ở xa cô. Đây là điều mà đến cả Orn Doula, Phù phép gia mà cô ngưỡng mộ cũng không thể nào làm được. Đấy chính là kỹ năng phù hợp với người đã chạm đến đỉnh cao trong giới Phù phép gia.
"Lain, lo liệu Aneri đi nhé."
"Chị hiểu rồi, cứ để chị lo."
Lain cũng đã sẵn sàng ứng chiến sau khi nhận được [Tăng cường Tuyến sau] từ Selma.
"Lên đi Derrick. Để xem ai là Đỡ đòn hạng S yếu nhất nào!"
◇
"Haruto và hai người hãy đi lo liệu đám ma thú đi. Từ giờ em tự lo được rồi."
"... Được rồi. Vậy bọn anh giao lại ả ta cho em đấy."
"Nn."
"Sương Chiều Phủ Sơn" là một tổ đội hạng S nên sự hiện diện của họ sẽ cực kỳ đáng giá trị trong cơn lũ ma thú lần này. Thậm chí, giờ đây, khi Tổ đội Anh hùng đã không còn nữa thì sự hiện diện của họ lại càng quan trọng hơn.
Tuy nhiên, phớt lờ Philly-san không phải là một lựa chọn hay. Dù động cơ chưa rõ ràng nhưng hành động của cô ấy rõ ràng là hành vi xuất phát tự sự hiểm ác. Để cô ấy tự do hoành hành sẽ để lại hậu quả khôn lường.
Dù đang một mình cân bốn thành viên "Sương Chiều Phủ Sơn" vậy mà thế trận vẫn cân bằng. Một mình đương đầu với Philly-san không phải là là một lựa chọn hay...
"Hãy nhanh chóng trở về Hội nào."
"Không cần đâu. Điểm đến của chúng ta nằm tại cổng Bắc. Cổng Bắc sẽ đón rất nhiều ma thú sau cổng Đông, nên đó là lựa chọn hợp lý nhất rồi"
Katy-san muốn quay về Hội, nhưng có vẻ như Haruto-san đã biết nơi được chỉ định của anh ấy. Xem xét tình hình với Aneri-san với hai người kia,anh ấy có thể hiểu rõ tình hình hiện tại.
Philly-san nói với vẻ hoài nghi sau khi lắng nghe cuộc hội thoại.
"Các anh đánh giá thấp tôi quá đấy. Kể cả với bốn người,các anh chẳng thể chạm vào tôi. Các anh nghĩ một người có thể tạo ra sự khác biệt?"
Tôi có thể đồng ý với Philly-san với điều đó.Fuuka-san rất mạnh nhưng Philly-san còn mạnh hơn...
"Cô sai rồi. Cô không thể đánh bại tôi. "
Fuuka-san phản bác lại lời khẳng định của Philly-san. Giọng cô ấy không ra vẻ khoe mẽ mà là giọng điệu chắc nịch.
"...Tôi hiểu. Nếu trưởng tộc Shinonome sẽ ở lại một mình, vậy thì tôi rất sẵn lòng tiễn cô về chầu tổ tiên."
"Cái đó phải do tôi nói mới đúng-"
Dứt lời, Fuuka-san cầm bao kiếm bằng tay trái rồi rút kiếm. Lưỡi kiếm bắt đầu biến dạng.
Từ gốc lưỡi kiếm cho đến mũi kiếm bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ, và cuối cùng, lưỡi kiếm chuyển sang màu đỏ đồng.
"-Từ giờ, tôi sẽ tung hết sức đây."


1 Bình luận