• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 40: Tóm tắt những gì đã xảy ra cho đến nay và lễ hội sắp tới

3 Bình luận - Độ dài: 1,675 từ - Cập nhật:

Comeback babe

Enjoy!

-----------------------------

Tóm tắt những gì đã xảy ra cho đến nay và lễ hội sắp tới

Khi mở cánh cửa dẫn vào phòng khách, tôi đã chạm trán… một con ma.

Touya Touya~! Liếm liếm~!

“…Em nghĩ là cái phần gọi tên và liếm liếm thì không cần đâu.”

Chắc là một trò hù dọa bất ngờ thôi, nhưng bị bà chị ruột trêu chọc thẳng mặt thế này cũng hơi khó chịu đấy. Đã vậy còn lè lưỡi nữa chứ, càng thêm lố.

Nhìn tôi chẳng mấy hoảng hốt, Mei tỏ ra sốc hẳn.

“Ế~ chẳng sợ gì luôn à, Touya~”

Giọng chị ấy đầy thất vọng. Vừa than vãn vừa đưa mu bàn tay lên kiểu dáng ma cổ điển. Nhưng với mái tóc nhuộm kia thì trông chẳng hợp chút nào.

Chưa kể là đang mặc đồ ở nhà và để mặt mộc. Ấy vậy mà tôi vẫn nhận ra ngay là bà chị này đang giả làm ma.

“Khó quá đi mất! Chị không hợp với việc hù dọa ai hết~”

“Ể, nhưng chẳng phải chính chị tự tình nguyện đóng vai ma ở nhà ma à? Lại còn vì ‘được mặc đồ khác lạ ở trường’ cơ mà.”

“Tại vì, tại vì đây là lễ hội văn hóa mà~! Em hông muốn thử mặc mấy bộ đồ bình thường không được mặc à? A, hay hôm đó Touya cũng hóa trang đặc biệt đi? Cùng nhau hù cho cả trường khiếp vía luôn~!”

“Không đâu. Thử tưởng tượng xem, mọi người đều mặc áo lớp, còn mình thì hóa trang thành zombie thì sẽ thế nào?”

Xã hội sẽ “tiêu diệt” tôi luôn ấy chứ.

Mei khoanh tay tưởng tượng xong thì bật cười “Vui ghê~” rồi đi về phía sofa. Chị ấy nằm xuống và buột miệng nói tiếp.

“Mà này, còn có hơn hai tuần nữa là tới lễ hội văn hóa rồi nha~”

“Ừ. Thời gian trôi nhanh thật.”

Thoắt cái đã đầu tháng 11. Không khí ban đêm khiến căn phòng cũng lạnh hẳn. Mei quấn chặt mình trong một chiếc chăn to.

Hai tháng vừa qua thật sự bận rộn. Tôi chẳng có thời gian để nghĩ đến lễ hội văn hóa. Phần lớn là bị cuốn vào rắc rối của hai chị em nhà Watanuki.

Ví dụ như chạy 10 km từ sáng sớm, tập yoga, rồi đấu đối kháng bằng trò giải đố…

“…………”

Dù mệt mỏi, nhưng nghĩ lại thì khoảng thời gian đó vừa khỏe mạnh vừa… có văn hóa? Ờ, thật vậy á…? Mà không, hình như cả tinh thần lẫn thể xác của tôi đều bị xoay như chong chóng thì đúng hơn.

Nhưng mà, nhờ có Watanuki-senpai cùng bên cạnh nên tôi mới vượt qua được. Ừ, mệt nhưng vui. Nói chung là những ngày đáng nhớ.

Trong khi tôi đang tổng kết lại quá khứ, thì Mei lại hướng về tương lai. Nhìn ngây ra dưới ánh đèn LED trắng, chị ấy lại than vãn.

“…Lễ hội văn hóa đến nhanh thật đấy~. Chẳng còn thời gian nữa. Không biết làm sao để đóng vai ma cho thật đạt nhỉ~?”

Chị ấy ngồi suy nghĩ, không nghịch điện thoại hay móng tay. Thậm chí còn nhíu mày “hừm” nữa. Hiếm khi thấy Mei nghiêm túc như vậy.

“Thì… lễ hội văn hóa cũng chỉ là một hoạt động của trường thôi mà, đâu cần phải lo lắng dữ vậy?”

“Không, mọi người đang cực kỳ máu lửa để làm nhà ma thật đáng sợ luôn ấy. Chị cũng muốn cố gắng mà.”

Trong mắt Mei bùng lên ngọn lửa quyết tâm. Ồ… lễ hội văn hóa lại có thể khiến người ta nhiệt huyết đến vậy sao? Một đứa “tay mơ” chưa từng trải qua suốt ba năm cấp hai như tôi thì khó mà hiểu được.

Nhưng đã là người thân thì tôi cũng muốn đưa ra lời khuyên. Vẫn đứng ở cửa phòng khách, tôi nói ý mình nghĩ ra.

“Thay vì hù bằng tiếng hét, sao không thử dọa bằng… sự hiện diện?”

“Sự hiện diện? Là sao cơ?”

“Em cũng không rành lắm, nhưng trong phim kinh dị Nhật, cách hù thường là ‘không ngờ lại ở chỗ đó!’. Nên nếu một người mà mình nghĩ là không ở đó, bỗng nhiên xuất hiện, thì sẽ khiến người ta giật mình hơn đấy.”

“—Như thế này à?”

Một luồng gió ấm áp từ phía sau tai—nơi mà tôi nghĩ là chẳng có ai—bỗng phả tới.

C-Caa… á!? Wa, Watanuki-senpai!?

“Ồ. Phản ứng tuyệt vời đấy.”

Quay lại theo hướng giọng thì… một mỹ nhân tóc ướt đang đứng sát ngay cạnh. Hả, sao lại… Senpai!? Hôm nay lẽ ra chị ấy có hoạt động ở câu lạc bộ bắn cung cơ mà, với lại cũng đâu có hẹn sẽ ghé nhà tôi…!?

Có lẽ vì mất cảnh giác nên sống lưng tôi bỗng lạnh toát. Mùa thu mà lại cảm giác như đang giữa hè, kiểu trải nghiệm “giải nhiệt” bất ngờ. Senpai mặc đồ thể thao, nở nụ cười tinh nghịch, tay nghịch chiếc khăn trắng đang vắt ở cổ. Mái tóc đen óng ả của chị ấy tương phản đẹp mắt với màu khăn.

“Phản ứng nhảy dựng thế này nghĩa là chị xuất hiện ngoài dự đoán à? Fufufu, đúng là đáng để hù đấy, Amemoto-kun.”

“Ơ… tại em nghĩ hôm nay chị sẽ không đến nhà em…”

“Ừ. Nhưng thấy hứng nên sau buổi tập chị ghé qua luôn. Cảm ơn Mei đã cho mượn phòng tắm nhé. Nhờ vậy mà mồ hôi không bị lạnh.”

“Không có gì đâu~. Nếu thấy lotion không hợp thì nói nhé~? Lần sau tớ cho mượn loại khác!”

Có vẻ hai người đã trò chuyện với nhau trước đó. Cảm giác như chuyện Watanuki-senpai ghé qua sau buổi tập đã là điều hiển nhiên rồi vậy.

Hôm nay mẹ tôi cũng đi làm nên không có ở nhà, nhưng bình thường bà cũng luôn chào đón senpai. Việc chị ấy ghé nhà tôi dường như đã trở thành khung cảnh quen thuộc. Hai tháng nay, hầu như ngày nào chị ấy cũng tới.

“À này Mei, tớ có thể mượn Amemoto-kun một lát không? Tớ có việc cần gặp em ấy.”

“Ừ ừ, cứ tự nhiên nhé~. Nhờ cậu chăm sóc thằng em dễ thương của mình nha~”

Chưa cần tôi đồng ý, hai người đã giao dịch xong xuôi… Tôi chưa kịp chen vào thì Watanuki-senpai đã hành động.

“Vậy đi thôi, xuất phát nào Amemoto-kun.”

“Ơ, khoan đã—”

Đứng ngay trước cửa từ nãy, tôi bị chị ấy khẽ đẩy lưng, lực nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Lời hô vang nghe như mở đầu một chuyến hành trình, nhưng đích đến chắc chắn là—

-------------------------------------

Nghe như thể vang lên tiếng “phịch” vậy. Vừa bước vào phòng tôi, Watanuki-senpai đã lập tức thả người tựa vào chiếc gối hạt cườm yêu thích.

“Mệt quá rồi~ Touya-kun…”

Vì đang úp mặt nên giọng chị ấy nghe hơi nghèn nghẹn. Cũng đổi sang cách gọi đặc biệt chỉ dùng khi ở phòng tôi, rồi chẳng nhúc nhích nữa. Kỹ năng “xả hết lực” của chị ấy ngày càng thuần thục.

“Chị lại mệt mỏi dữ vậy sao. Có nghỉ ngơi đàng hoàng không đó?”

“Cũng có… nhưng sắp có một giải đấu quan trọng. Chị luyện tập hơi quá sức. Với lại, chuẩn bị cho lễ hội văn hóa cũng đã bắt đầu rồi mà? Cả hai đều vất vả lắm.”

Chị ấy nhúc nhích ngẩng đầu lên. Khuôn mặt thanh tú giờ lại mang vẻ mệt mỏi của một đứa trẻ vừa chơi đùa quá sức. Có thể nói là trọn vẹn, nhưng năng lượng thì cạn sạch.

“Muốn được chữa lành nên chị mới ghé đây. Nhưng muộn rồi… chắc lát nữa chị sẽ xin phép về ngay.”

“Ơ, khoan đã? Chị bảo là có việc cần gặp em mà…?”

“Chỉ cần được ôm gối trong phòng em, và nhìn thấy mặt em là xong rồi. Nhờ vậy mà chị thấy khỏe hơn hẳn. Cảm ơn nhé, Touya-kun.”

Chị ấy nói lời cảm ơn, nhưng thực ra tôi chẳng làm gì cả.

Ngược lại, giữa lúc bận rộn như thế mà vẫn tìm lý do để ghé thăm, tôi mới là người muốn cảm ơn.

“Em biết chị bận, nhưng lúc nào cũng có thể ghé qua. Nếu Mei không có ở nhà thì cứ nhắn cho em.”

“Chị cũng muốn đến thường xuyên hơn… nhưng…”

Giọng chị ấy có chút ngập ngừng. Không phải kiểu khách sáo, mà giống như đang lo cho tôi.

“Có thể dạo này chúng ta sẽ bận rộn và ít gặp nhau… Trước lễ hội văn hóa, lớp nào cũng tất bật cả.”

Với kinh nghiệm của người từng trải, Watanuki-senpai nói bằng vẻ mặt nghiêm túc. Ủa… lễ hội văn hóa là một sự kiện khắc nghiệt đến vậy à? Hay là tôi chỉ đang coi thường vì chưa biết rõ?

“Vậy chị về đây. Chị mong chờ tiết mục của lớp em lắm đó. À mà, coi như quà trước khi về, em nói cho chị biết lớp em sẽ làm gì đi?”

Senpai đứng dậy, chắc chỉ hỏi vu vơ cho vui thôi. Nhưng khó xử thật, vì riêng câu này thì tôi không thể trả lời. Bởi vì—

“Vẫn chưa quyết định.”

“Hả?”

“Tiết mục gì, lớp em là lớp duy nhất chưa quyết định xong.”

“… T-Touya-kun sẽ ổn thôi! Hãy hợp sức với em gái chị mà cố gắng nhé!”

“Chị nghĩ bọn em hợp tác được sao?”

“………………”

Không nói một lời, chị ấy chỉ siết chặt hai bàn tay và giữ nguyên nụ cười gượng, rồi lặng lẽ rút lui.

Lúc đó tôi mới nhận ra—tình hình của mình thực sự đang rất nguy cấp.

Một lần nữa, mồ hôi lạnh lại chảy dọc sống lưng tôi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Hồi sinh r ak
Xem thêm
Trans hồi sinh lại r đọc tiếp:))))
YAAI
Xem thêm