Vừa ăn tối xong, tôi lập tức quay trở về phòng.
Tôi vốn định chuẩn bị mọi thứ cần thiết trước cuộc trốn đi vĩ đại của mình, nhưng… tôi lại chẳng nghĩ ra được thứ gì cần mang theo cả.
Vì rốt cuộc tôi chỉ định đến ngôi làng nghèo đó để tận mắt quan sát tình hình thôi mà, nên thực sự cũng chẳng cần đem theo gì nhiều.
“Ali~! Duke đến tìm em này!”
Hả? Anh ấy đến ư? Vào giờ này sao??
Thật là khó hiểu… chắc chắn tôi vừa nghe nhầm lời của Albert-Oniisama rồi—
“Ali~!”
—À không… tôi nghe đúng thật rồi.
Tôi rời khỏi phòng, bước đến phòng khách – nơi mà nhà tôi thường dùng để tiếp đón khách quý.
Duke-sama đến gặp tôi… vì chuyện gì chứ? Giữa chúng tôi từ trước đến giờ đâu nói chuyện nhiều đến vậy đâu…
Tôi biết, trong game thì Alicia mê mệt Duke-sama, nhưng đó là Alicia, còn tôi thì không. Nhất là khi tôi đã biết trước được toàn bộ cốt truyện sẽ đi về đâu.
Vậy nên tôi hoàn toàn không thể đoán nổi lý do khiến anh ấy đích thân đến tìm mình.
Khi tôi bước vào phòng, đã thấy Albert-Oniisama và Duke-sama đang ngồi chờ.
Tôi cúi người nhẹ, chào hai người.
“Duke nói có một món quà muốn tặng em đó, Ali,” Albert-Oniisama nói, trước khi tôi kịp mở lời hỏi.
Tôi sững sờ. Không thể nói gì, chỉ biết tròn mắt nhìn, trong khi Duke-sama mỉm cười dịu dàng và bước về phía tôi.
Ugh, đúng là nguy hiểm thật sự. Với gương mặt đẹp như tạc tượng, cùng biểu cảm dịu dàng như thế, mỗi bước anh ấy tiến đến gần tôi, tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp.
“Tuy có hơi muộn một chút, nhưng… chúc mừng sinh nhật em,” Duke-sama nói, rồi đưa tôi một chiếc hộp nhỏ.
Tôi chết lặng. Không đời nào tôi tưởng tượng được Duke-sama lại tặng quà sinh nhật cho tôi.
Trong suốt cả game, Alicia chưa bao giờ nhận được quà từ anh ấy cả.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi tự hỏi liệu Duke-sama có đang có tình cảm với mình không, nhưng nghĩ kỹ lại, điều đó khó xảy ra lắm. Giữa tôi và anh ấy cách nhau tận 5 tuổi, nên có lẽ anh ấy chỉ xem tôi như một đứa em gái nhỏ mà thôi.
Nói thật, chúng tôi còn chưa nói chuyện với nhau đủ để tôi hiểu được suy nghĩ của anh ấy.
“Cảm ơn anh,” tôi nói, nhẹ nhàng nhận lấy chiếc hộp.
“Em mở ra được không ạ?”
“Được chứ.”
Được sự cho phép, tôi mở nắp hộp ra—nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ bên trong, tôi giật mình đến mức đóng sập nắp lại ngay tức khắc. Mắt tôi trợn tròn.
Cái đó là… không lẽ tôi nhìn nhầm?
“Em không thích sao?”
“Không, không phải vậy… chỉ là… cái này là…?” Tôi vội phủ nhận ngay, rồi ấp úng hỏi lại, mong anh ấy xác nhận điều tôi vừa thấy.
“Là một chiếc vòng cổ mà?”
“V-vâng, nhưng viên đá quý này là…?”
“À, đó là kim cương.”
Vậy là tôi không nhìn nhầm thật.
Dù là con trai của quốc vương đi chăng nữa, tặng một viên kim cương cho một cô bé tám tuổi chẳng phải là quá xa xỉ sao!?
“Ali, nếu em không ghét Duke thì nên vui vẻ nhận lấy món quà này,” Albert-Oniisama nói, dường như đã đọc được hết tâm tư trên mặt tôi.
Tôi đâu có ghét đâu… trái lại mới đúng. Vậy nên tôi cúi người thật sâu, cảm tạ một lần nữa.
Một villainess thực thụ thì không được để lộ vẻ bối rối chỉ vì một viên ngọc quý, nhưng tôi thật sự không kìm được. Mọi thứ vừa xảy ra quá đột ngột, tôi vẫn chưa thể tin được là mình không mơ.
“Giờ ta đã làm xong việc rồi, vậy nên ta xin phép cáo lui,” Duke-sama nói, rồi quay người rời đi.
Anh ấy thật sự đến tận đây chỉ để tặng quà sao?
Không muốn ở lại nói chuyện với Albert-Oniisama chút nào trước khi đi à…?
Tôi còn ngỡ ngàng đến mức quên cả tiễn anh ấy ra cửa.
Tôi cứ đứng đó thêm một lúc, sững người. Rồi cúi xuống nhìn chiếc hộp vẫn đang cầm trong tay.
Tôi mở nắp ra một lần nữa, xác nhận lại bằng chính mắt mình.
Đúng thật… là kim cương.
Trong thế giới trước đây của tôi, kim cương đã là thứ đắt đỏ đến khó tin rồi, vậy mà ở đất nước này, giá trị của nó còn cao hơn gấp bội.
Vậy mà tôi—một đứa bé tám tuổi—lại được tặng một viên làm quà.
Quả thực… không thể tin nổi. Mọi thứ diễn ra ngay trước mắt, nhưng bộ não tôi vẫn chưa thể xử lý nổi.
Tôi cứ đứng lặng như vậy, ánh mắt dán chặt vào viên kim cương.
Nó lấp lánh rực rỡ, và nếu nhìn kỹ, tựa như có ánh sáng xanh nhạt mờ ảo đang nhấp nháy từ tận sâu bên trong lòng đá…


0 Bình luận