Tôi đã nhắc đến chuyện đó với Đức Vua trước rồi… nhưng giờ tôi tự hỏi, tình hình thực sự ở những ngôi làng nghèo ấy rốt cuộc là thế nào?
Nói chuyện như thể tôi hiểu rõ mọi thứ, mà thật ra lại chưa từng đặt chân đến đó… như vậy chẳng phải là thiếu cẩn trọng sao?
Mà… người ta vẫn nói: “Trăm nghe không bằng một thấy”, đúng không? Vậy thì… tôi nên tự mình đi đến đó để tận mắt chứng kiến thì hơn.
Nhưng… không đời nào Cha lại đồng ý để tôi đi cả.
Dù Mẹ có hiền hậu đến đâu, hay Oniisama có thương tôi đến mấy, thì chắc chắn họ cũng sẽ phản đối thôi.
Vậy tôi phải làm sao đây?
Dẫu sao thì, nơi đó cũng chẳng phải là nơi mà giới quý tộc thường lui tới.
Hơn nữa, mỗi lần ra ngoài tôi đều bị anh trai hoặc Rosetta theo sát. Với tình hình như vậy thì làm gì còn cơ hội nào để lẻn đi một mình?
Nếu thực sự muốn đến đó, cách duy nhất là tôi phải lén trốn khỏi nhà.
Mà để không bị phát hiện, tôi phải lên kế hoạch thật kỹ càng.
Cơ hội khả thi nhất có lẽ là vào giữa đêm. Nhưng kể cả như vậy, tôi vẫn phải cẩn trọng với lính gác.
Aaa… giá mà tôi có thể tàng hình thì tốt biết mấy!
……Khoan, đúng rồi! Tàng hình!
Thế giới này có phép thuật, đúng không? Dù tôi không phải là "người vô hình", thì chẳng phải vẫn có cách để trở thành một người giống như thế sao!?
……Chỉ có điều, tôi vẫn chưa học được cách sử dụng phép. Cũng chưa tìm được quyển sách nào nói về nó nữa.
Và kể cả nếu tôi có thể trốn đi thành công, thì đầu tiên tôi cũng phải đi bộ đến thị trấn bên cạnh, rồi băng qua khu rừng trong đó, mới đến được ngôi làng nghèo kia… quãng đường như thế quá xa để đi về trong một đêm.
Tôi trải tấm bản đồ ra trên bàn, dò xét cẩn thận.
………Ơ? Khoan đã…
Hình như khu rừng phía sau dinh thự nhà tôi có nối với cánh rừng gần ngôi làng nghèo đó! Nếu tôi đi thẳng xuyên qua từ đây, thì khoảng cách cũng không quá xa.
Dù trên bản đồ không vẽ lối đi, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể đến được.
Vấn đề là… có khả năng ngôi làng đó đã giăng kết giới phép thuật, ngăn người lạ đi vào từ phía rừng.
Tuy vậy… vì tôi có ma lực, nên không biết liệu tôi có thể vượt qua kết giới ấy không nhỉ?
Tôi thật sự không rõ. Và cũng chẳng thể hỏi ai hay tìm được sách nào nói về chuyện này.
Ugh… chuyện này sẽ không dễ dàng chút nào đâu.
Nhưng mà thôi, không thử thì sao biết được! Nếu tôi không vượt qua được kết giới, thì tôi sẽ tìm cách khác để vào.
Ít nhất, việc này cũng đáng để thử.
Được rồi! Quyết định rồi! Tôi sẽ đi qua khu rừng phía sau nhà, rồi tiến thẳng đến làng nghèo đó!
Dù có đi đường thẳng xuyên rừng, thì chắc chắn vẫn sẽ mất kha khá thời gian…
Với lại, tôi vẫn chưa biết cưỡi ngựa cho tử tế nữa…
Dù sao thì cũng chẳng có đường đi, nên cưỡi ngựa có khi còn bất tiện hơn.
Cách duy nhất khả thi là tôi phải lên đường càng sớm trong buổi tối càng tốt.
Nếu tôi giả vờ đi ngủ vào lúc 9 giờ tối, rồi lén trốn ra từ đó, thì… kế hoạch này có vẻ khả thi đấy chứ.
Từ đây đến làng chỉ khoảng 10 cây số, với thể lực hiện tại thì tôi có thể đến nơi trong khoảng một tiếng đồng hồ…
Nếu tôi rời đi lúc 9 giờ, thì chắc chắn vẫn có đủ thời gian để quan sát rồi quay về mà không bị ai phát hiện.
Hơn nữa, chạy 10 cây số cũng là bài tập tuyệt vời!
…Mà, 10 cây số trong một giờ… đối với một đứa trẻ tám tuổi thì có hơi nhanh quá không nhỉ?
Chắc tôi khỏe hơn bình thường thật.
Nhưng như vậy lại càng tốt! Bởi vì một phản diện đích thực thì phải giỏi giang xuất chúng ở mọi mặt—từ trí tuệ đến thể chất!
Một khi tôi làm được điều này, thì việc giẫm đạp lên nữ chính hay biến nàng ta thành trò cười cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Và với kế hoạch buổi tối đã hoàn tất, tôi bước về phía thư viện để dành phần thời gian còn lại đắm mình trong những trang sách.


0 Bình luận