Vol 01 - Chương của Hikari
Chương 07 – 30 phút sau khi làm lành…
0 Bình luận - Độ dài: 1,475 từ - Cập nhật:
Chương 7 – 30 phút sau khi làm lành…
---------------------------------------------------------------------------------
Sau một khoảng thời gian dài tưởng chừng như vô tận, tối nay cuối cùng cuộc sống cũng đã trở lại bình thường.
Chúng tôi đã làm lành sau vài ngày im lặng khó xử, và tôi đang vô cùng sẵn sàng để tận hưởng hoạt động yêu thích của bản thân: ở trong phòng cậu ấy, và chẳng làm gì cả.
Tôi thì nằm dài trên giường.
Còn cậu ấy thì tựa lưng kế bên.
Mỗi người, một công việc, bên cạnh nhau, như mọi ngày.
“Nè, Ta~kun, có bộ manga nào mới không?”
“Trước có nói rồi đấy? Tớ chuyển sang đọc bản điện tử rồi. Không còn sách giấy mới nữa đâu.”
Dành thời gian bên nhau, trong thế giới nhỏ bé của riêng hai người.
Tôi đã chờ đợi không biết bao lâu rồi -- mấy câu bông đùa nhẹ nhàng của thường ngày ấy, cuối cùng cũng quay trở lại.
Tôi không thể ngăn được giọng mình trở nên vui vẻ hay khuôn mặt cứ nở ra nụ cười.
"Chán quá đi mất! Tớ đọc hết chỗ sách trong căn phòng này rồi đó."
"Chả phải vấn đề của tớ. Tự đi mà mua."
"Hểể, đồ keo kiệt~."
…Không, tôi khá chắc mình không phải là người duy nhất có cảm giác này.
Có khả năng… cậu ấy cũng cảm thấy vậy.
Trong cách nói chuyện, trong thái độ của cậu ấy… cứ có cái gì đó thì phải? Thi thoảng tôi có thể nghe thấy một chút tươi tắn hay thoải mái hơn trong giọng điệu đó, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi. Hạnh phúc hơn nhiều là đằng khác.
Ý tôi là, cậu ấy vừa nói, “Tự đi mà mua (thêm sách đi).”
Thường ấy nhé, cậu ấy sẽ kiểu, “Vậy cậu còn qua đây nữa làm gì?”
Nói thế thì có khác gì đang bảo với tôi rằng “Xin cậu đừng về nhà nhé…” không?
…Được rồi, ý kiến cá nhân thôi, cái này tôi công nhận.
"Ủa? Sao đã hết bim bim rồi… Này, Ta~kun, cậu ăn nhiều quá đấy! Sắp đến giờ ăn tối rồi mà!"
"Ơ kìa. Chính cậu mới là người ăn nhiều nhất ở đây đấy, Hikari."
"Ấy chết, tớ vẫn thấy hơi đói… Hay ta mở thêm gói bánh gạo kabukiage nha?"
"…Chuẩn bị tới bữa tối rồi mà ai đó vẫn ăn nhiều thật đấy nhỉ."
Từ khi nào mà bát đồ ăn vặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường đã trở nên trống rỗng một cách bí ẩn.
Chắc là do cảm giác phấn khích vì cuối cùng chúng tôi đã làm lành — đã khiến tôi đốt calo nhanh hơn bình thường.
Ừ, hẳn là thế rồi.
Từ đó, suy ra rằng, mọi thứ tôi ăn hôm nay đều không calo.
"…Thế nên mới phải mở thêm~!"
"Nói gì thế hả?"
"Ờ hờ, ủa thế mà có ai đã lấy ăn ngay luôn rồi đó~ Dù sắp đến giờ ăn tối rồi~"
"Im đê."
Nhìn cậu ấy nhai bánh gạo kabukiage như một đứa trẻ khiến tôi không khỏi cảm thấy thích thú. Với tay lấy chai trà nhài trên bàn, tôi vặn nắp rồi nhấp một ngụm.
Nhưng, bầu không khí màu hường phấn này lại khiến tôi trở nên lơ đãng.
"A…"
Ngay khi vừa đưa lên miệng, tôi nhận ra — đây không phải trà nhài.
Không phải chai trà nhài của tôi.
Mà là chai trà sữa của cậu ấy.
"…!"
Miệng chai chỉ còn cách môi tôi vài milimet. Tôi liền vội đóng nắp lại và đặt nó xuống bàn, cố tỏ ra bình thản mặc dù tim đang đập thình thịch. Xong liếc sang xem cậu ấy có nhận ra không.
Nhưng có vẻ cậu ấy không để ý đến chút nhầm lẫn của tôi; mà vẫn đang chăm chú bóc gói bánh gạo kabukiage mới.
…Phù. Suýt nữa thì toi.
Tí nữa là tự biến mình thành trò cười mất tiêu. Lỡ mà bị phát hiện chắc chắn cậu ấy sẽ trêu tôi với cái vẻ mặt tự mãn đó cho mà xem.
…Ừ, quả nhiên khoảng thời gian lâng lâng bên cạnh cậu ấy khiến đầu óc tôi thành một mớ bòng bong luôn rồi.
"…Aaaaaghhhh~~"
"Sao thế, Hikari?"
"…Không có gì đâuuuu~~"
Mặt tôi úp vào gối, phát ra một tiếng rên khe khẽ, trong khi cậu ấy đang nhìn với biểu cảm đầy bối rối. Giọng cậu ấy thậm chí còn tỏ vẻ có chút lo lắng, nhưng tôi không tài nào trả lời được, vì trong đầu còn đang bận tự trách mắng bản thân.
Tại sao…?
Tại sao lại dừng lại chứ!?
Đáng lẽ phải uống luôn mới phải! Cơ hội để có một nụ hôn gián tiếp hoàn hảo, chuẩn sách giáo khoa đấy rồi mà!
Cậu ấy trêu thì sao chứ? Ít nhất mình cũng đã làm được rồi!
Tại sao mình lại nhận ra đó là chai của cậu ấy?
Lại còn dừng lại sau khi nhận ra nữa chứ? AAAAA!
“Ưm, ư… ưưưưư…”
"Ủa, từ khi nào mà bộ này lại có cảnh cảm động thế?"
Có vẻ cậu ấy cũng đã từ bỏ việc cố hiểu hành vi kỳ lạ của tôi và quay lại nhai bánh gạo kabukiage một cách đầy vô tư rồi.
Sức nặng của sự tiếc nuối đè bẹp tôi, khiến bản thân mất hết ý chí cử động…
Âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là tiếng cậu ấy nhai đồ ăn vặt.
............
............
Thời gian trôi qua, cả hai đều không nói một lời nào.
"Ơ kìa? Gì đây?"
"…?"
Thế nhưng cậu ấy bất ngờ kêu lên phá vỡ sự im lặng.
"Ơ kìa, đây là trà nhài mà! Lấy nhầm mất rồi!"
Nghe vậy, tôi cuối cùng cũng ngẩng mặt ra khỏi gối.
Và nhìn thấy cậu ấy với vẻ ngượng nghịu hiếm có, đang che miệng bằng một tay.
Tay còn lại thì cầm chai trà đang mở.
…Chai trà nhài của tôi.
"X-Xin lỗi nhé, Hikari… Lỡ uống nhầm của cậu mất tiêu…"
"À…"
À phải rồi. Lúc nãy khi tôi vô tình lấy nhầm chai trà sữa của cậu ấy và đặt lại…
Có vẻ vị trí hai chai đã bị đổi chỗ.
Nên thực ra đây không phải lỗi của cậu ấy.
"À không, là lỗi của tớ mới đúng…"
Những câu chữ đó dâng lên cổ họng, sẵn sàng thốt ra…
"......"
Nhưng đột nhiên, nhịp đập mạnh mẽ của trái tim đã khiến mặt tôi nóng hết cả lên, chặn lại mọi lời nói.
"Thực sự xin lỗi mà. Để tớ xuống dưới lấy chai mới cho cậu nhé."
Cậu ấy bắt đầu đứng dậy và đi ra cửa.
Tôi đặt tay lên trống ngực vẫn đang đập thình thịch, cố tỏ ra bình thản nhất có thể.
"K-Không sao đâu mà, thật đấy! Không sao hết! Những chuyện như này tớ không để tâm đâu~"
"Ơ, nhưng…"
Siêu để tâm luôn là đằng khác ấy!
Là hôn gián tiếp! Hôn gián tiếp! Hôn gián tiếp đấy!
Và là từ cậu ấy nữa chứ!
"Thôi mà! Còn nhớ hồi nhỏ không? Tớ lúc nào cũng uống trộm nước ép của cậu hết. Cái này có khác gì đâu."
"Ừ, nhưng đấy là từ mười năm trước rồi."
Chính xác, là từ mười năm trước rồi đấy!
Ý nghĩa của nó bây giờ hoàn toàn khác!
Mọi thứ bây giờ đều đã… khác rồi…
"Rồi, thế này đi! Vậy tớ lấy chai trà sữa này luôn, được chưa?"
“Hả? Nhưng chai đấy là của tớ-"
"Đúng thế! Vậy coi như ta hòa nhau phải không?"
Nhưng… Nhưng…
Giờ đây mọi chuyện đã đến nước này, không thể để lỡ cơ hội ngàn năm có một này được nữa.
Với trái tim vẫn còn đập rộn ràng, tôi với lấy chai trà sữa mà mình vừa đặt xuống lúc nãy. Tay tôi có chút khẽ run khi vặn nắp.
“Có thật là nụ hôn đầu có vị chanh không?”
“Thực sự mà nói thì chỉ có vị của nước bọt thôi.”
Aya-chan nói vậy về vị của một nụ hôn, nhưng…
Nụ hôn trực tiếp và gián tiếp khác nhau một trời một vực…
"Oái, ngọt thế!"
"Uống hết rồi thì đừng có than vãn!"
"Khi nào cậu mới ngừng uống nó chứ? Thứ này là kẻ thù của chế độ ăn kiêng đó~"
"Tớ vẫn còn đang lớn mà! Vẫn cần nhiều năng lượng lắm!"
Tôi, Shirasaka Hikari, 16 tuổi...
…Và đây là lần đầu tiên tôi… à không.
Nụ hôn gián tiếp đầu tiên của tôi sau đâu đó mười năm…
Cuối cùng thì cũng chỉ có vị của trà sữa mà thôi.


0 Bình luận