Elizabeth - Đệ nhất công chúa không khỏi chau mày trước một câu hỏi nhỏ bé khó chịu. Nó cứ mãi vo ve trong đầu cô. Làm cô chẳng thể nào thưởng thức trọn vẹn hương vị tách trà ngon trong khi lướt qua chồng tài liệu.
‘Sao anh ta cứ tránh né nhìn thẳng vào mình trong suốt cuộc họp?’
Ferzen Von Schweig Brutein.
Không. Bây giờ người con trai thứ hai của gia tộc Brutein đã mang họ Louerg rồi.
Dù sao anh ta cũng không nhìn thẳng vào mắt cô.
Không có cái nghi thức nào nói về vấn đề này…
‘Mình có thể bóc trần lý do đằng sau, nhưng…’
Quá lãng phí thời gian.
Vì được chúc phúc bởi thần Trí tuệ, Elizabeth có thể dễ dàng tiên đoán kết quả của các kế hoạch và hành vi gây ra. Cô còn có một kỹ năng đọc suy nghĩ của người khác trong 3 giây ngay khi người đó trả lời cô.
Tuy nhiên kỹ năng này có một hạn chế, cô chỉ có thể sử dụng để đọc suy nghĩ duy nhất một lần trong ba tháng. Cũng vì kỹ năng này, cô mới được tin tưởng giao cho trọng trách làm tân hiệu trưởng của Học viện Đế quốc.
Cốc Cốc-
—-Ferzen Von Schweig Louerg muốn được diện kiến người, thưa công chúa cao quý.
‘……’
Anh ta muốn gì đây?
Elizabeth nở một nụ cười xã giao khi Ferzen bước vào phòng làm việc.
Áo sơ mi trắng làm nổi bật lên bộ vest đen kiểu cách của anh.
Chiếc cà vạt được thêu gia huy của Brutein vô cũng đẹp.
Dù mang trên người bộ trang phục đơn giản nhưng anh vẫn toát lên vẻ thanh lịch cuốn hút.
Một quý tộc hiếm thấy không mặn mà với những bộ trang phục xa hoa.
“Vậy Bá tước Louerg, người cần gì ở ta?”
“Hy vọng người không phiền khi xem qua yêu cầu nhỏ bé của tôi, thưa công chúa.”
Trong khi vẫn cúi đầu, Ferzen đưa cho cô một tờ đơn… lớn?
Nhưng ngược với kích thước của nó, nội dung trên đó vô cùng đơn giản và ngắn gọn.
Anh ấy muốn thay đổi một số cơ sở vật chất trong phòng học anh ta mới nhận.
Dù Elizabeth cũng có ý đồng tình với thay đổi này. Cô vẫn thấy đây là một đề nghị khó từ chối vì…
Từ tờ giấy Ferzen đưa cho cô, cô có thể thấy nó ánh lên hào quang màu đỏ tươi lẫn màu magenta.
Chúc phúc của Elizabeth tiên đoán rằng đây không phải chuyện cô có thể kiểm soát.
Kỹ năng của cô giống như một đứa trẻ thông báo tâm trạng qua màu sắc. Nói lên kết quả của sự kiện sắp tới.
‘Lâu rồi mới thấy sự kết hợp của hai màu này…’
Màu đỏ mang nghĩa vận đen còn magenta có nghĩa đang là một điều phiền toái.[note72944]
Tuy nhiên, từ chối nó sẽ gây ra một thảm họa.
Tất nhiên phải chọn bên ít thiệt hại hơn rồi.
“Hừm… cứ làm như ngươi muốn.”
Làm sao việc thay đổi nhỏ về cơ sở vật chất gây ra điều đáng ngại được đúng không?
“Chân thành cảm ơn người.”
Nhận được sự chấp thuận, Ferzen vô cùng nhẹ nhõm và rời đi ngay.
Hành vi bất thường của Ferzen đã khơi dậy trí tò mò của Elizabeth.
“Này! Bá tước Ferzen.”
“Vâng, thưa công chúa.”
“Trước mặt ta, ngươi có quyền ngẩn đầu nói chuyện. Ta thấy bất an hơn khi giao tiếp với một người không nhìn vào mắt đối phương.”
Cô tự hỏi sao anh ta lại cứng người sau khi nghe điều đó. Nhưng sớm, Ferzen cũng ngẩn đầu nhìn cô bằng đôi mắt đỏ đặc trưng của mình.
“……”
Phụ nữ rất nhạy cảm với ánh nhìn của đàn ông.
Vì vậy, Elizabeth nhận thấy ánh nhìn của Ferzen chỉ chạm mắt với cô một thoáng rồi tập trung hết vào chiếc trâm cái trên tóc.
‘Phải rồi…’
Anh vẫn đúng là một người mang họ Brutein.
Mặt ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng nội tâm Elizabeth thấy khá hài lòng trước ánh nhìn sâu sắc của Ferzen.
Khác với đám phụ nữ quý tộc kia, Elizabeth không hề ưa những món trang sức lòe loẹt.
Nhưng trong các món tặng phẩm được dâng, cô khá thích chiếc trâm này. Một thiết kế đơn giản. Những bông hoa đang nở chạm khắc từ những viên sapphire và hồng ngọc. Hầu hết không ai xem trọng nó.
Nên cô cảm thấy có chút kiêu ngạo khi Ferzen nhận ra được giá trị của chiếc trâm cài này.
“Hửm?”
Phành phạch-
Một con diều hâu lười biếng đậu trên thành cửa sổ và liên tục rũ bộ cánh của mình.
Dường như nó không để con người trong mắt.
Dù muốn lờ đi nó, Elizabeth bắt đầu có chút bực bội vì con chim to béo này thật chướng mắt. Nên, cô xua tay đuổi nó đi…
Phực– phành phạch-
“Kyaa!”
Đột nhiên, con diều hâu vỗ cánh nhảy lên đầu Elizabeth và làm rối loạn bộ tóc của cô bằng bộ móng vuốt của nó.
Elizabeth giật thốt lên một tiếng kêu nữ tính. Diều hâu giật mình cắp lấy chiếc trâm hoa và bay về phía cửa sổ.
Bonk!
———!
Ferzen cầm gậy vụt mạnh vào cơ thể con diều hâu. Nó bị choáng và rơi xuống sàn.
Rồi anh nhanh chóng lấy lại chiếc trâm hoa của công chúa, nắm lấy cổ con diều hâu và ném nó ra ngoài cửa sổ.
Con diều hâu bị ném ra nhanh tỉnh táo lại và vỗ cánh bay đi.
“Con chim ngu xuẩn.”
“Vâng… Đó là giống chim săn mồi. Chắc nó đã bị hấp dẫn bởi chiếc trâm cài lấp lánh của người.”
Bỗng nhớ lại tiếng la khiếm nhã lúc nãy, Elizabeth đỏ mặt vội chỉnh lại mái tóc vàng đang rối bù của mình.
Nhìn thấy hành động này, Ferzen lấy ra từ trong trữ giới mình một chiếc lược ngọc bích và tiến đến bên Elizabeth.
“Hãy cho phép tôi chải chuốt lại mái tóc của người.”
“Hồ… ngươi chắc chứ? Chải tóc của phụ nữ là một thử thách khó nhằn. Người không biết sao?”
“Nếu tôi không tự tin… tôi sẽ không bao giờ động vào tóc người.”
“He… được thôi. Hãy cho ta xem ngươi có thể làm gì.”
Nghe thấy tuyên bố chắc nịch của Ferzen, Elizabeth đặt tay thật thoải mái lên đùi và ngồi thẳng lưng.
“Vinh hạnh của tôi. Xin thứ lỗi vì người đã dành thời gian cho tôi, thưa công chúa.”
Đôi bàn tay to lớn của Ferzen nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc Elizabeth với một cách thuần thục.
Elizabeth không hề quen để người khác chạm vào mái tóc mình. Đặc biệt khi còn nhỏ, cô thường có những biểu cảm ngượng nghịu mỗi lần mẹ cô chải tóc cho.
‘Sau khi trưởng thành, mình cũng đã quen với việc để hầu gái gội đầu và chải tóc cho nhưng…’
“Hyaa~.”
“Thưa công chúa, người cảm thấy không thoải mái?”
“Hửmmm? Không không không. Tiếp tục đi.”
Trong văn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy rõ tiếng Ferzen chải tóc cho cô.
“Đã xong, thưa công chúa.”
Khi Ferzen hoàn toàn, Elizabeth ngắm mình trong gương với một chút trông đợi
Lời anh ta nói không hề sai. Kết quả còn vượt cả mức khiến cô hài lòng.
Anh đã khiến mái tóc cô trông thật hoàn hảo.
“Vậy, tôi sẽ không tiếp tục làm phiền người, thưa công chúa.”
“Ferzen…”
“Vâng, thưa công chúa.”
“Ngươi không nghĩ mình nên để chiếc trâm lại à?”
“Ồ…”
Trưng ra khuôn mặt vô hồn như thể mình thật sự quên mất sự tồn tại của cây trâm cài với họa tiết hoa, Ferzen lấy nó cẩn thận trên bàn làm việc của Elizabeth.
“Thứ cho tôi nói thẳng thưa công chúa… đây quả là một kiện trang sức đẹp. Nhưng người sẽ hoàn hảo hơn khi không có nó.”
“Ngươi đang tán tỉnh ta sao Ferzen? Người đã quên mình đã có vợ rồi à?”
“Tôi không dám thưa công chúa… tôi chỉ muốn nói lên suy nghĩ thật tâm của mình.”
“Hừ! Được rồi. Ngươi có thể đi.”
“Vâng, thưa đệ nhất công chúa.”
Creak-
Ferzen mở cửa và rời đi.
Giờ Elizabeth chỉ còn một mình với chiếc trâm.
‘Anh ta quả là một người tài khiến người khác bận tâm…’
Khi đeo chiếc trâm, phản ứng của mọi người quanh Elizabeth khá hời hợt.
Nên cô hoàn toàn không phải nghe theo ý kiến của Ferzen.
Hình như gu thời trang của mình bị xem là quái dị rồi
“Không, nó có quái dị đâu mà.”
Tâm trạng của Elizabeth bỗng trở nên tồi tệ.
*****
Trong khi còn ở trong vòm nhà học viên, tôi ngừng kết nối với con diều hâu và thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, con diều hâu trở lại trạng thái ban đầu của mình, một xác chết.
Cũng bởi tôi đã cố gắng không nhìn trực diện vào mặt công chúa. Nên tôi chuẩn bị vài nước đi dự phòng cho việc công chúa bắt mình nhìn thẳng vào cô. Điều mà thật sự đã xảy ra.
‘Nhưng thật… không thể chấp nhận được.’
Đeo trâm cài một bên thì tôi còn nhịn được.
Tôi có thể cố quên ngay khi rời khỏi văn phòng.
Tuy nhiên, chiếc trâm mà đệ nhất công chúa dùng còn không hài hòa về màu sắc.
Họa tiết bông hoa chỉ có 5 cánh.
Trong đó, 3 cánh sắc đỏ và 2 cánh xen kẽ còn lại ánh lên màu lam.
Những cánh hoa được khắc vòng thành một đóa hoa đang nở.
Nếu nó chỉ có một màu, tôi không có gì để phàn nàn về nó. Nhưng thật không may, mọi thứ nào như vậy.
Trên những cánh hoa đỏ còn khắc gia huy của hoàng tộc.
Do màu đỏ tượng trưng cho hoàng tộc nên tôi có thể hiểu dụng tâm của người thợ đã tạo nên món trang sức này. Nhưng từ góc nhìn của tôi, nó thật kinh tởm.
Nếu nó có 6 cánh hoa… Tôi sẽ khen ngợi hết lòng người thợ vô danh đó.
‘Diễn xuất của mình chắc đủ tự nhiên…’
Công chúa cũng không để ý đến biểu cảm khó chịu của tôi và yêu cầu cũng đã được cô chấp thuận. Nên sau khi cắt đứt hoàn toàn với cái xác diều hâu. Tôi rời khỏi tòa hành chính.
‘Vậy đó là nơi những giảng viên tới từ Rosenberg ở?’
Từ kích thước của đám đông, có thể thấy họ rất nổi tiếng.
Vì các lớp học ma thuật đen chỉ diễn ra mỗi tuần một buổi nên tôi đã có một số ý tưởng cho mình.
Nhưng tôi không cần bận tâm về nó vì tôi chỉ cần hoàn tất giáo trình và nộp nó vào ngày 3 tháng 3, một tuần trước khi lễ khai giảng diễn ra.
‘Hừm, đã 16 giờ 30 rồi…’
Vẫn còn nhiều thì giờ nhưng tôi nghĩ bản thân nên về nhà trước khi Mặt Trời lặn.
Nhưng ngay khi tôi vừa bước chân ra khỏi tòa hành chính và hướng đến chỗ xe ngựa...
“……”
“……”
Tôi chạm mặt Yuriel người đang băng qua.
“Rời sớm?”
“Không phải đã quá rõ ràng?”
“Hầy, nói cho anh rõ. Vì chỉ có mỗi một tiết ma thuật đen một tuần nên mấy tên đến từ Rosenberg đấy vô dụng với anh.”
Lớp ma thuật nguyên tố có 3 tiết 1 tuần.
Với những người có nguyện vọng trở thành một hắc thuật sĩ, tìm hiểu sự phức tạp của ma thuật nguyên tố vô cùng cần thiết khi điều khiển xác của những pháp sư nguyên tố. Vậy nên hầu hết học viên lớp ma thuật đen sẽ tham gia lớp ma thuật nguyên tố
“Yuriel.”
“Hưm, từ khi chúng ta thân thiết đến mức mà anh được quyền gọi tên tôi không cần kính ngữ vậy?”
“Giáo sư Yuriel.”
“……”
“Sao cô cứ tuyệt vọng tìm cách thu hút sự chú ý của tôi?”
“Hả… Không! Chỉ để anh biết thôi. Alfred không hề còn bị ám ảnh bởi Brutein nữa.”
“Thật vậy…?”
Tôi chậm rãi tiến tới và ép Yuriel sát tường.
“Vậy tôi có thể hiểu hành vi gây sự của cô đến từ sự nhỏ nhen cá nhân.”
“……”
“Giáo sư Yuriel.”
“Tôi ghét sự giả dối của anh, lòng tự tôn của anh… Anh không thể ngừng cố chấp được à?”
“……”
“Vậy tôi hỏi anh, không có cái tên Brutein, anh còn gì?”
Lập tức, tôi thì thầm vào tai cô ấy.
“Nếu tôi hỏi cô câu đó, cô sẽ nói gì?”
“Hả?”
Yuriel quay đầu lảng tránh ánh mắt của tôi và từ chối trả lời.
Thấy Yuriel như vậy, tôi giẫm lên chân trái cô ấy.
Và vì tôi đã giẫm lên chân trái. Một cách đương nhiên là tôi cũng giẫm lên chân phải của cô ấy.
“Này, nó đau đấy…”
“Giáo sư Yuriel. Dù cô muốn hay không, cô vẫn đến từ gia tộc Alfred. Họ luôn hỗ trợ cô.”
“Tôi đã nói nó đau rồi mà tên khốn bệnh hoạn này.”
“Vì vậy, hãy suy nghĩ cho cẩn thận. Việc gia tộc Alfred tin tưởng rằng sẽ không khuất phục trước Brutein chỉ khiến họ giống lũ chó đang gầm gừ như đúng bản chất của cái tên Alfred.”
Yuriel nhíu đôi mắt đẫm lệ giơ tay trái lên định đẩy tôi ra.
Tôi nắm lấy nó và siết nhẹ.
Với mu bàn tay bị khóa chặt và bị ép giơ trên đỉnh đầu, tôi nâng cằm cô ấy lên.
“Giáo sư Yuriel… Cô đã biến thành một phụ nữ phiền phức.”
“……”
“Điều duy nhất trưởng thành ở cô là hai cục mỡ to quá khổ mà lúc nào cô cũng nhấn mạnh đến…”[note72945]
“……!”
Sau khi nói xong, tôi thả Yuriel đỏ ửng vì phẫn nộ phải dùng hai tay để ôm bộ ngực quá khổ của mình.
“Anh bị mất trí hả? Quấy rối một phụ nữ chưa chồng…”
“Cô được quyền hưởng những điều tốt đẹp khi đối xử tử tế với người khác. Cô hiện giờ rất xấu xí.”
Xử lý quần áo gọn gàng, tôi bước lên xe ngựa bỏ ngoài tai mọi lời cằn nhằn của Yuriel.
Sau đó, đặt cây gậy của mình về đúng chỗ, tôi ra hiệu cho phu xe quay trở lại điền trang nơi có Euphemia đang đợi.
Hiện đã là 17 giờ chiều.
Tôi đã lãng phí một tiếng rưỡi đồng hồ để vui đùa với Yuriel.
‘Xem ra không quá nhiều chuyện xảy ra.’
Ngay cả khi Alfred và Claudia hợp lực và việc tôi làm với Lizzy bị đưa ra ánh sáng. Sự mặc cảm Yuriel thể hiện có gì đó không đúng.
‘Hi vọng chỉ là mình nghĩ nhiều…’
Như một ngọn núi, Brutein luôn sừng sững.
Gia tộc Alfred luôn đóng vai những kẻ chắn trước mặt Brutein.
Ngay cả vậy, Brutein chỉ hành động khi Alfred đi quá xa.
Dĩ nhiên, Brutein không thể hiểu nổi suy nghĩ của bọn chó thấp hèn đó.
‘Đầu mình bắt đầu thấy ong ong…”
Dù khi Brutein kín tiếng, nó vẫn đủ để lu mờ bọn chúng.
Nhìn thấy bọn chó thích gây sự với Brutein làm tôi nổi lên ham muốn khó hiểu là nhét chúng vào một chiếc cũi tối tăm để chúng biết mình đang nói chuyện với ai.
Kìm nén ham muốn này quả là một nhiệm vụ khó khăn.
Tôi mát xa hai bên thái dương của mình cho tới khi cỗ xe về tới điền trang.
*****
Từ cửa sổ đã được lau sáng bóng ở phòng ngủ chính, Euphemia đã nhận ra Ferzen đã về.
Mặc dù cảm thấy buồn chán, sự cô đơn lại là niềm an ủi nhỏ bé cho trái tim tổn thương của cô.
‘Hôm nay…'
Không phải là ngày an toàn.
Có vẻ Ferzen không quan tâm đến chu kỳ kinh nguyệt của cô nên nếu không có gì xảy ra, cô sẽ không mang thai đứa con của anh ta.
Đương nhiên cô hiểu đây là chuyện sẽ xảy đến.
Dù cố tránh thế nào, cô cũng sẽ mang đứa con của anh.
Nhưng cái suy nghĩ sẽ trở thành mẹ của một đứa con giống hệt anh ta…
Euphemia không thể tưởng tượng ra nổi.
Cô không dám.
Euphemia ngồi ôm gối trên giường trong khi đắm chìm trong mớ tâm tư.
‘Anh ta tính làm gì…’
Cửa vẫn không mở dù cô nhìn chằm chằm nó nãy giờ.
Bởi ngày mùa xuân ngắn hơn, nên khi đồng hồ điểm 6 giờ đêm đã bắt đầu buông xuống.
Creak-
Tiếng động kinh hoàng đó vang lên, người đàn ông đó đã bước vào phòng.
Nhìn thấy mái tóc đặc trưng đen như hắc diện thạch hiện đang ẩm ướt của anh, cô biết anh vừa mới tắm xong.
“Euphemia, em đã ăn tối chưa?”
“Rồi.”
“Đã ăn rồi?”
Ferzen giờ đang trong một bộ quần áo thoải mái và từ từ tiếp cận chiếc giường. Euphemia run rẩy như muốn chạy thoát khỏi anh.
May thay, giường đủ rộng rãi.
Nhưng như đoán được ý cô, Ferzen vòng tay qua eo và ôm cô vào lòng.
Và tay anh bắt đầu làm việc…
“Tôi, tôi… tôi cảm thấy hôm nay không được khỏe. Vẫn chưa được một ngày từ khi chúng ta tới thủ đô…”
“……”
Liệu cái cớ này có đủ thuyết phục?
Lỡ như anh ta không hề thông cảm?
Đây là chiêu bài duy nhất cô có…
“Ta biết “
“……?”
Nhưng Ferzen cũng đồng tình với cô.
“Ta biết em đang nghĩ gì. Nhưng cũng chẳng hại gì nếu chiều theo em một lần.”
“……”
“Hôm nay chắc chắn không phải ngày an toàn của em.”
Sau khi xác nhận nỗi sợ hãi của cô, Ferzen đứng dậy, lấy chiếc ghế từ bàn làm việc và ngồi lên nó.
“Hoạt động về đêm… có nhiều thứ hơn chỉ làm tình.”
“Hả…”
“Không sao. Những gì em không biết, ta sẽ dạy em.”
Anh ta ngồi trên ghế hoàn hảo và không làm bất kỳ động tác thừa nào.
Và, ra lệnh cho Euphemia ngồi phệt xuống ở đối diện.


1 Bình luận
Khó nói thật