• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 13: Chuẩn bị trở thành giáo sư (3)

5 Bình luận - Độ dài: 2,328 từ - Cập nhật:

Cỗ xe ngựa đang hướng tới thủ đô đế quốc trên xa lộ dần chậm lại rồi dừng hẳn.

Vì còn cả một ngày đường nữa để đi nên việc cho ngựa nghỉ chân một lúc là một ý tưởng khôn ngoan hơn.

“Em định tiếp tục thế này sao?”

Ferzen vừa mở cửa của cỗ xe để đón làn không khí trong lành vừa cất tiếng hỏi Euphemia.

Bên ngoài toa xe là dòng sông Tisbe xinh đẹp đang khoe dáng trên thảm thực vật trù phú tạo nên một khung cảnh thật tươi mát. Nhưng, thay vì tận hưởng cảnh đẹp này thì sự quan tâm của Euphemia vẫn dồn hết vào tờ giấy.

Cô ấy đang đặt hết cả tâm trí để tìm ra lời giải dù mới chỉ là câu hỏi đầu tiên.

“Đừng làm phiền… tôi đang bận.”

“Không.”

Ferzen đã định kéo cô ấy theo bên mình nhưng sau cùng anh ấy cũng bỏ ý định này. Anh nghĩ cô sẽ có khoảng thời gian thoải mái hơn khi ngồi một mình trong cỗ xe sang trọng này.

“Hà…”

Khi Ferzen xuống xe, Euphemia nằm ườn ra ghế một cách sỗ sàng và nhìn ra ngoài của sổ. Cô lúc này đã trút bỏ phong thái quý tộc khó chịu mình phải luôn giữ trước mặt anh.

“Ít nhất giờ mình vẫn đang đúng hướng…”

Từ gợi ý nhỏ cô Ferzen, cô biết đây là một câu hỏi mẹo không thể giải bằng công thức toán. Euphemia nhận thấy rằng biểu thức này có thể là phép ẩn dụ nói về thứ gì đó khác.

Ví dụ như ẩn dụ về cái tách trà hay cái ly…

‘6+8 có thể là dấu hiệu. Giải mã được nó thì có thể tìm ra đáp án…’

14 và 2.

Đáp án phải là cái gì đó liên kết hai con số này lại.

‘Mình chẳng thể tìm ra được…’

Đáp án có khi rất đơn giản nhưng cô vẫn không thể tìm ra.

Không như Ferzen, người được hưởng sự giáo dục tốt nhất. Euphemia chỉ là một quý tộc nghèo khó vùng nông thôn.

Vậy nên cô đã nghĩ có lẽ đây là cách phức tạp mà anh ta dùng chỉ để sỉ nhục trí thông minh của cô.

‘Hay mình nên từ bỏ…'

Kể cả khi phép màu tới và cô giải được câu đầu tiên thì không cách nào cô có thể giải được 2 câu còn lại khi chỉ ngày mai thôi cô sẽ đến thủ đô.

“A…”

Bỗng đầu cô lóe lên một suy nghĩ.

“Ha ha… tìm ra rồi.”

6 + 8 = 14.

6 + 8 = 2.

Điều kiện để 2 biểu thức này đúng có tồn tại.

Thông thường, mọi người hay nói 2 giờ chiều để chỉ rằng đã qua 2 tiếng từ lúc giữa trưa. Tuy nhiên, vì một ngày có 24 giờ nên 2 giờ chiều cũng có thể viết là 14 giờ.

Vậy ý nghĩa của phép tính 6 + 8 là chỉ kim đồng hồ.

Ực-

Đinh!

Trong khi Euphemia vẫn còn đang ngạc nhiên và phấn khích trước phát hiện này, Ferzen đã trở lại xe ngựa sau khi đi dạo.

Cô nghĩ mình có thể bị rầy la khi ngồi không đúng tư thế nhưng anh ta chẳng để tâm thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô một cái.

“Tôi… à thì… ờm…”

Euphemia vươn cách tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo Ferzen rồi nói một cách ấp úng.

“Nói đi.”

“T-Tôi tìm ra rồi… đáp án chính là thời gian trên đồng hồ.”

-Rộp roạt!

Ferzen hoàn toàn giữ im lặng trong lúc nghe Euphemia giải thích.

Và khi cô nói xong, anh ta cất lên giọng nói điềm tĩnh và trang trọng thường thấy.

“Đó chính xác là một câu trả lời đúng.”

Nghe vậy làm Euphemia bất giác ưỡn ngực vì cảm giác mình vừa đạt được một thành tựu để đời.

“Euphemia.”

“Gì vậy?”

“Em được nhận món quà này vì sự nỗ lực của mình.”

Một viên lục bảo bình thường – trong mắt Ferzen, nó chỉ là một viên ngọc thô sơ và đơn giản.

Một chiếc vòng cổ đẹp có thể làm ra từ một loại đá như vậy lại chỉ được tặng như một loại trang sức rẻ tiền và vô giá trị.

“Sao anh lại tặng nó cho tôi?”

“Ngoài lời hứa sẽ thực hiện bất kỳ điều gì nếu em giải được cả ba câu trước khi tới thủ đô. Ta đã quyết định sẽ tặng em một phần thưởng nho nhỏ mỗi khi em hoàn thành một câu.”

Ferzen nắm lấy vai và vén mái tóc xanh lục tuyệt đẹp của cô lên.

“Tôi không cần…”

Euphemia chưa từng thích đồ trang sức đặc biệt khi nó là chiếc xích cổ Ferzen dùng để ‘thuần hóa' cô.

Mang nó lên người chẳng khác nào cho cả thiên hạ biết cô là vật sở hữu của anh. Vậy nên, Euphemia càng ít dấu vết của Ferzen trên cơ thể mình càng tốt nếu như có thể.

“Euphemia.”

“Tôi thật sự không cần…”

“Vậy ta sẽ không ép em.”

“………”

Đáng ngạc nhiên, Ferzen lại nhường cô một bước mà không hề đắn đo.

Không đúng, đó chỉ là huyễn tưởng của cô.

“Ta sẽ không ép em. Tuy nhiên, ta nghĩ rằng làm người ít ra phải có chút bản lĩnh. Nếu em không thích nhận đồ của ta, vậy trả luôn bộ váy em đang mặc lại đây.”

“Hả?”

“Một tên ngu xuẩn còn biết hạ mình cúi đầu khi cần thiết.”

Phải chẳng anh ta đang muốn đánh gẫy ý chí của cô?

Với nghi ngờ ngay lập tức hiện lên trong đầu, Euphemia nhanh chóng nhận ra đây không phải lời cợt nhả. Người đàn ông này hoàn toàn nghiêm túc với những điều anh ta vừa nói.

Không cần tự hỏi thì cô cũng tên điên này sẽ thật sự lột đồ của mình nếu cô không nhận ‘món quà' này.

“Chậc… đưa nó cho tôi.”

Euphemia vươn tay định cầm lấy chiếc vòng cổ.

“KHÔNG.”

“……”

“Hài hước làm sao! Em bướng bỉnh từ chối sự tử tế của ta nhưng lại khuất phục ngay khi bị đe dọa. Ta muốn em khỏa thân thì em ngăn được sao?”

“… Anh muốn gì?”

“Em không nghĩ những người không nghe lời đáng phải bị phạt?”

Dưới sức nặng toát ra từ cái nhìn của Ferzen, Euphemia không có gan hỏi tại sao mình đáng bị phạt.

Áp lực từ một quý tộc thượng lưu thực sự không phải thứ thường dân có thể chịu đựng.

Vì vậy, Euphemia bị cái hào quang tự cao tự đại của anh ta nuốt chửng hoàn toàn.

Đó là sự khác biệt lớn giữa hai người.

Một bên quá áp đặt còn một bên quá mềm yếu.

Sự tương phản quá đỗi rõ ràng khiến người ta như quên mất cả hai đều là quý tộc.

“Nếu anh muốn thì cứ việc đánh tôi.”

“Ta…”

Ferzen nhíu mày trước nhưng lời Euphemia vừa thốt ra.

“Ta sẽ không dùng bạo lực với em thêm một lần nào nữa.”

Từng có tranh luận rằng tác động vật lý không phải cách bạo hành duy nhất. Nhưng Euphemia đang ở phe thua cho nên cô chậm rãi tiếp cận Ferzen và chắp hai tay sau lưng.

Do vậy, phần bụng nhạy cảm của cô đã mất đi rào chắn và trưng ra trước mặt Ferzen. Cảm giác nhục nhã, Euphemia quay ngoắt đầu sang một bên để tránh mặt Ferzen.

“Thật thiếu chân thành. Euphemia! Hãy nhớ cho kỹ. Vào những lúc con người cần hạ mình để đạt được mục đích, thì họ phải tự giác quỳ xuống và van xin.”

“Anh còn muốn gì ở tôi? Đồ khốn nạn chết giẫm…”

‘Anh ta thật sự muốn mình nằm phơi bụng như một con chó?’

Trước vẻ mặt xấu hổ của Euphemia, Ferzen vòng tay ra sau eo rồi kéo cô ngồi lên đùi mình.

Sau đó, đợi cho cô yên vị trên đùi mình, Ferzen nâng váy Euphemia lên và bắt cô giữ yên nó.

“Tôi không muốn…”

Lần này khác.

Nó rất khác với lần anh ta chạm vào bụng cô khi còn nguyên quần áo. Lần này anh ta bắt cô giữ váy và phơi bụng trần trước anh.

“Euphemia.”

“……”

“Nâng lên.”

Giọng anh ta vẫn bình thường như thường lệ nhưng Euphemia cảm thấy có một con sói đói khát đang gầm gừ bên tai.

Cô chầm chậm nâng váy dần để lộ chiếc bụng trắng trẻo và mềm mại của mình.

Vào giây phút Ferzen chạm vào rốn của cô, Tay cô đã sớm run rẩy và bấu chặt vào tà váy.

Xúc cảm dần trở nên tồi tệ và mãnh liệt khi Ferzen dùng nhiều lực hơn để trêu chọc cái bụng nhạy cảm của cô…

“Hức………!”

Khi Ferzen nhấn mạnh vào nơi tử cung cô tọa lạc, Euphemia phát ra một tiếng rên khiếm nhã và hơi thở cũng dẫn trở nên gấp gáp.

“Ta thấy em đang rất tận hưởng hình phạt đúng không?”

Giọng của con sói đói khát đó lại vang bên tai cô.

“Haah…… hunggg! D-Dừng lại!”

Ferzen nhèo vùng xương chậu của cô một cách mạnh bạo trong khi dùng sức tác động lên vùng tử cung của cô.

“Này, nó đau…”

Giọng của Euphemia có phần nóng nảy pha với một chút đau đớn nhưng Ferzen chẳng để tâm đến điều đó.

Nhưng Euphemia biết.

Cô biết cách để con sói này nhẹ nhàng hơn khi trừng phạt cô.

-Sột soạt!

Cô nắm chặt gẫu váy và nâng eo mình về phía anh ta.

Đây quả là một hành động đáng xấu hổ. Như một chú chó nằm phơi bụng với cái đuôi quẫy tinh nghịch để không bị chủ mắng. Nhưng…

“Á……….”

Nó đã thành công. Bàn tay to lớn của Ferzen nhẹ nhàng chạm vùng rốn của cô làm cơ thể cô mất hết sức lực.

“Em làm rất tốt.”

“Anh im đi…”

Euphemia chẳng hề muốn được khen ngợi sau khi thực hiện một hành động đáng xấu hổ như này nên cô đã đánh mắt đi để tránh ánh nhìn nóng bỏng của Ferzen.

Và cô còn thấy xấu hổ hơn khi Ferzen lờ đi phản ứng của cô và tiếp tục xoa nắn bụng cô một cách nhẹ nhàng.

“Euphemia.”

“……”

“Nếu em không có đủ nghị lực để từ chối ta. Tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời và ở bên cạnh ta.”

“Vậy nếu tôi cứ phản kháng mà không phá vỡ–”

Anh sẽ lắng nghe tôi sao?

Cuối cùng, Euphemia cũng không đủ can đảm để hỏi điều đó.

Bởi cô hiểu anh ta sẽ không từ bỏ việc khiến cô vụn vỡ hoàn toàn.

“……”

Việc vô tình nhận ra bản thân có thể hiểu suy nghĩ của anh không phải điều khiến Euphemia thấy vui.

“Nếu anh chết đuối, cơ thể anh sẽ không thể nổi lên vì điều đáng xấu hổ đó sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh.”

Euphemia mỉa mai việc Ferzen cứ mãi luôn giữ khuôn mặt nghiêm túc của mình.

“Vậy, em sẽ cùng chìm với ta.”

Euphemia câm nín trước câu trả lời của Ferzen.

Cô cảm giác rằng đó không phải một câu nói đùa.

*****

Ngoài cái tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, sự thấp kém của Euphemia lộ quá rõ ràng qua cái cách cô ấy cư xử.

Điều này khiến Ferzen có phản ứng khó chịu. Bởi lòng kiêu hãnh của một quý tộc đóng vai trò rất lớn trong tính cách của anh ta.

Dĩ nhiên, nhờ nhân cách Seo-jin; người chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, những suy nghĩ tương phản bắt đầu ảnh hưởng lên Ferzen từng chút một.

“Anh… tính cứ như thế này…?”

Huấn luyện không dùng bạo lực.

Hay ta nên gọi nó là kế hoạch đào tạo vợ.

Kế hoạch ban đầu tôi dành cho Euphemia có một vài sự thay đổi. Nhưng miễn là kế hoạch vẫn đúng hướng thì phương pháp nào cũng chẳng phải vấn đề.

“Rốn… rốn của tôi… đừng nghịch nó…”

Dù đang rên rỉ như một chú cún, tay cô ấy vẫn không hạ xuống.

Mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô ấy tỏa ra khắp xe khiến tôi cảm thấy hưng phấn.

Dù thời gian bên nhau không quá lâu, tôi dần quen với mùi pheromone của Euphemia lúc nào không hay.

Thật tuyệt khi mọi phản ứng của cô ấy đều mang lại cho tôi sự mới mẻ và thoải mái.

“—Thưa ngài, ta bắt đầu di chuyển tiếp được chưa ạ?”

Đã lâu như vậy rồi?

Nghe thấy giọng của phu xe, tôi rời tay ra khỏi người của Euphemia.

Euphemia, người trong tình trạng đầu bù tóc rối, rời khỏi đùi tôi rồi ngồi vào hàng ghế đối diện. Sau đó, bắt đầu chỉnh trang lại trang phục của mình.

“Để ta. Ta chắc rằng một mình em sẽ chẳng làm nó chỉn chu được.”

Với kỹ năng của mình, trang phục của Euphemia nhìn hoàn hảo như mới.

Và có vẻ cô ấy chẳng ngần ngại bị tôi đụng chạm nên tôi lại lấy chiếc vòng cổ ra.

“……”

Lần này không có sự phản kháng nào.

Cô ấy chỉ bĩu môi trong khi mân mê chiếc vòng cổ rồi thở dài và từ từ nhắm mắt lại.

Cô ấy nghĩ nó giống một cái xích cổ hơn chăng?

Nhưng nó không phải thứ đáng lo nên tôi cũng thả mình ngắm nhìn khung cảnh ngoài ô cửa từ từ chuyển dịch.

Chính xác một ngày sau chúng tôi đặt chân đến thủ đô Đế quốc.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Hiện tiến độ ra chương hiện tại rất chậm. Một phần do tôi rất nhưng phần lớn vẫn do tôi lười. Do hai vợ chồng nhà này ràng buộc nhau bởi ám ảnh nên dịch mấy chương tạo phản ứng hóa học tình yêu nó không khác nào bắt tôi nhai giấy cả. Dù sao tôi sẽ cố gắng tăng tiến độ ra chương của mình. Xin lỗi và cám ơn.
Xem thêm
Hi vọng trans ra đều thôi chứ đọc gg dịch thì khó nuốt lắm, cám ơn nhiều
Xem thêm
Drop luôn thôi chờ hết lười rồi kiếm bộ nào có hứng thú rồi dịch thôi<(")
Xem thêm