Tsurugi no Joou to Rakuin...
Hikaru Sugii Yu Jin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2

Chương 2 - Bạch Tường Vi Kị sĩ

1 Bình luận - Độ dài: 5,867 từ - Cập nhật:

Phía tây bắc hoàng cung ở Thánh Đô tọa lạc một cung điện nguy nga, được gọi là Hồng Ngọc Cung. Nơi này có phong cảnh nhìn ra hồ Takamiya, nguồn cung cấp nước ngọt chủ yếu của Thánh Đô, và là kiến trúc xưa nhất trong thành. Mỗi ngày hai lần vào thời khắc mặt trời mọc và lặn, ánh nắng phản chiếu mặt hồ sẽ hắt lên lớp rêu phủ những kín tường, nhuộm chúng thành một màu đỏ rực đầy quyến rũ. Cái tên “Hồng Ngọc Cung” cũng bắt nguồn từ đó.

Nơi này so với Nữ Vương Thần Cung thậm chí còn yên lặng hơn, bình thường ít ai lui tới, là nơi tĩnh dưỡng của Thái Vương. Mấy năm gần đây, người ra vào chỉ có Đại Công tước Galerius một mình đến yết kiến mà thôi. 

Thế nhưng hôm nay đi cùng lão lại có một người khác. Bọn họ băng qua khúc quanh ở hành lang, rồi dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng gỗ sồi.

"Tới yết kiến Thái Vương thì ta cũng như mọi người thôi. Bệ hạ vẫn đang nghỉ, ở ngoài chờ đợi một chút." Galerius quay lại nói với người kia. 

Hai người rẽ sang một ô cửa gần đó, bước vào một khu vườn treo rộng lớn tọa lạc cách mặt đất cả mấy tầng lâu. Khắp nơi tràn ngập cảnh sắc mùa xuân - trăm hoa đua nở, chim chóc hát ca, thấp thoáng giữa những tán cây còn có lũ sóc vui đùa. Làm nền cho khung cảnh đó là mặt hồ phía dưới, quanh hồ um tùm rừng rậm, còn có một phần của Thánh Đô hết sức phồn hoa.

“Cảnh đẹp.” Galerius chép miệng, nhìn sang người bên cạnh mình, “Ngươi nghĩ vậy không?” 

“Vâng.”

Người thiếu niên nở nụ cười trang nhã như nữ giới, mái tóc bạch kim mềm mại dài chấm vai được buộc túm sau đầu, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp. Cậu mặc quân phục tiêu chuẩn của Hiệp sĩ, vai mang áo choàng, trước ngực đeo huy hiệu hình bông hồng trắng như tuyết——chính là biểu trưng cho tước hiệu Bạch Tường Vi Kị Sĩ danh giá bậc nhất, trong toàn bộ Thánh Linh Quốc Quân cũng chỉ có chưa tới mười người. 

“Một đô thành đẹp như vậy, một vương quốc đẹp như vậy, thần thực sự muốn bảo hộ nó bằng cả tính mạng mình.”

TnJtRnK_v02_029.jpg

Galerius thở dài, bụng có chút chán chường. Bảo với chả hộ… tên này thảnh thơi mà thưởng ngoạn phong cảnh một chút thì sẽ chết sao?

“Giulio, ngươi nên sửa cái thói quen đó đi. Ít nhất là lúc này, đứng trước cảnh đẹp thì thả lỏng đầu óc một chút, không cần lúc nào cũng ôm khư khư lễ tiết giáo điều như thế.”

Sắc mặt Giulio vụt trở nên nghiêm nghị: “Thần tin rằng, để phụng sự hòa bình vương quốc, giữ vững phong thái và khí tiết kị sĩ là điều cần có, cũng không làm hổ thẹn huy hiệu Tường Vi trên ngực.”

“Thánh Linh Quốc rất lớn, hòa bình của nó không phải thứ chỉ một cá nhân như ngươi có thể bảo vệ. Ngươi được quân đội phái vào cung làm thủ hộ kị sĩ, từ nay chỉ cần chuyên tâm làm phận sự của mình là đủ.”

“Thần đã rõ.” Giulio khôi phục gương mặt tươi vui, mỉm cười cúi đầu.

Thằng nhóc này liệu có đảm nhiệm công việc được không đây… Galerius dở khóc dở cười nhìn bộ dạng ngây ngô của thiếu niên trước mặt mà thầm nghĩ. Đối với công việc mà nói, Giulio gần như bất luận là tiêu chí gì cũng đạt điểm tuyệt đối cả. Sở hữu kiếm thuật đứng trên vạn người, đối với quốc gia trung thành tuyệt đối, tuổi tác cũng còn rất trẻ, chưa từng bị thế lực nào nhúng chàm - chỉ riêng những điểm này đã đủ để trở thành hiệp sĩ lý tưởng. Mà diện mạo thanh nhã có chút nữ tính của Giulio lại càng thêm phù hợp, cứ như thể cậu được sinh ra chỉ để cho nhiệm vụ này.

Vấn đề duy nhất là, quá ngây thơ.

Ngây thơ đến mức khiến Galerius có chút bất an.

“Lát nữa vào yết kiến Bệ hạ, có điều này ngươi nên nhớ.”

Galerius thận trọng nói, khiến Giulio cũng có chút căng thẳng theo. 

Toàn bộ Thánh Linh Quốc chỉ có hai người được tôn xưng là Bệ hạ. Người thứ nhất là Nữ vương Silvia ở Nữ Vương Thần Cung. Người thứ hai là Thái Vương Tiberius, đã ở trong Hồng Ngọc Cung không biết bao nhiêu năm chưa từng thân chinh ra ngoài. 

“Thái Vương ở một chỗ nhiều năm, khó tránh khỏi có sự buồn chán, ngoài đám người hầu kẻ hạ ra cũng chỉ có ta thường tới đây cùng Bệ hạ nói chuyện. Cho nên lát nữa gặp ngươi, Bệ hạ có thể sẽ hứng lên mà nói rất nhiều, chuyện nói không hết, bản thân ngươi cũng phiền toái. Ngươi tốt nhất là báo cáo nhanh gọn, tránh để mất thời gian.”

“Thần đã hiểu.” Giulio cúi đầu, “...Galerius Điện hạ, thần nghe nói Thái Vương Bệ hạ là anh trai của ngài, nếu vậy thì tuổi tác hẳn cũng không đến mức quá cao. Bệ hạ ở trong cung nhiều năm như vậy… phải chăng là do thân thể có bệnh tình?”

Tò mò không có chừng mực, đúng là tuổi trẻ, Galerius cười thầm. Bất quá, người này cần cho kế hoạch, có chút bất kính thì lão cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua. 

“Bệ hạ tuổi tác không cao, cũng không bệnh tật gì. Lí do Bệ hạ không muốn rời cung, ngươi không cần biết, càng không nên biết. Còn nữa, vào đó yết kiến, ngươi thấy cái gì cũng đừng tỏ ra kinh ngạc.”

Galerius nói xong, quay đầu nhìn ra phía hành lang. Cánh cửa gỗ sồi khẽ mở, từ phía trong đi ra hai thiếu niên. Hai người nhìn thấy Galerius thì cung kính cúi đầu, sau đó theo lối hành lang mà rời đi.

Người hầu rời phòng, xem ra Thái Vương cũng đã sẵn sàng tiếp kiến rồi. 

“Chúng ta đi.”

Galerius cất bước, nhưng ngoảnh lại thì nhận ra Giulio vẫn đang đứng yên.

“...Làm sao vậy?”

“A, xin lỗi Điện hạ… Có một con sóc…”

Câu trả lời khó hiểu của Giulio khiến hắn nhíu mày——một con sóc?

“Nó trèo lên vai thần, không biết từ lúc nào đã ngủ rồi…” 

Quả thật, một con sóc nhỏ không biết từ lúc nào đã chui vào trong áo choàng của Giulio, chỉ có cái đuôi là thò ra ngoài, phải để ý kĩ mới nhìn thấy được. 

Galerius xém chút nữa đã bật ra tiếng chửi. 

“Ngu ngốc! Chẳng qua chỉ là một con sóc, hất nó xuống là được!”

“Điện hạ, ngài nói trách nhiệm của thần là bảo vệ yên bình cho tòa thành này. Con sóc cũng là một phần của nó, chẳng lẽ không đáng được hưởng bình yên?” Giulio cẩn thận nâng vạt áo choàng lên, bế con sóc mang tới gốc cây gần đó, nhẹ nhàng đến mức nó còn không thức giấc. “Xin Điện hạ chờ một chút, thần đưa nó xuống rồi sẽ tới ngay.”

Galerius á khẩu không nói được lời nào, im lặng nhìn Giulio đặt con sóc xuống, bộ dạng có chút đáng yêu giống như một đứa bé lên năm, nào còn phong phạm chiến tướng thét ra lửa mà một hiệp sĩ nên có?

——Tên này rốt cuộc là bị cái gì?! Khờ dại cũng có mức độ thôi đi!

——Giao việc cho hắn, liệu có yên tâm nổi không đây?

Bất quá… hiện giờ có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi. Galerius không còn tâm trạng đâu mà trách móc, xoay người đi thẳng về phía hành lang, phía sau vọng đến tiếng chân của Giulio gấp gáp đuổi theo. Hắn đẩy cánh cửa gỗ sồi, từ trong phòng xông ra một thứ mùi ngòn ngọt.

Đó là một căn phòng ngủ cực kì rộng lớn, xung quanh đặt rất nhiều bàn đọc sách, chất từng đống cổ thư giống như thủ vệ canh gác căn phòng. Dưới ánh nến nhàn nhạt là chiếc giường lớn được đặt trên bậc cao, bốn phía quây bằng rèm tím, không một kẽ hở. 

“Thần Galerius, tham kiến Thái Vương Bệ hạ——”

Galerius kính cẩn cúi đầu, được nửa chừng thì bị giọng nói từ sau rèm cắt ngang:

“Rồi rồi, Galerius, mấy thứ hỏi thăm rườm rà có thể miễn. Ngươi mang theo ai phía sau, nói tên đi.”

Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, im lặng quay đầu nhìn về phía sau. 

Vị hiệp sĩ trẻ tuổi chỉ đứng chết trân ở đó, hai mắt trợn tròn, cũng không biết là bị cái gì doạ sợ… Là vì phòng ngủ này quá mức bừa bộn, không phù hợp chút nào với một người là cha đẻ của Nữ Vương? Bởi vì tứ phía đêu buông rèm cửa, hơn nữa còn là rèm cực kì dày, một tia nắng cũng không cách nào lọt vào phòng được? 

Đều không phải. 

Thứ làm Giulio sợ đến không biết nói gì, chính là chất giọng của Thái Vương. Người này là anh trai của Galerius, nghĩa là tuổi tác ít nhất cũng đã ngoài năm mươi. Nhưng âm thanh từ trong giường phát ra, nghe kiểu gì cũng thấy là của một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi. 

Galerius thở dài liếc nhìn cậu ta, bụng tự nhủ đã nói với ngươi thấy cái gì cũng đừng tỏ ra kinh ngạc… 

“Đừng hoảng hốt như thế. Ta không rõ Galerius kể với ngươi những gì, nhưng ta chỉ là một kẻ ốm yếu bệnh tật không thể ra nắng mà thôi. Ở trong này vẫn nhìn thấy được ngươi, nghe thấy được ngươi… Báo tên đi.”

Hiệp sĩ trẻ tuổi lúc này cũng giật mình nhận ra bản thân hơi vô lễ, vội vàng giấu đi vẻ mặt kinh ngạc, tiến lên một bước rồi quỳ xuống: “Thần là Giulio Geminiani, con trai của Gelio Geminiani, tham kiến Bệ hạ.”

“Ồ… Nhà Geminiani, hử. Ta từng nghe Galerius kể qua, chuyện thuở nhỏ của ngươi cũng khá là thú vị.” Thái Vương gãi cằm, “Hắn nói ngươi trước kia được đưa vào Nội Cung, nuôi dạy như một nữ nhân, có đúng vậy không?”

“Thưa vâng. Thần vốn là tuân theo ý nguyện của phụ thân, muốn có thể thăng tiến tới chức vụ Nội Cung Tổng Quản.” 

Galerius ở bên cạnh hơi trố mắt liếc sang. Không phải vì câu trả lời của Giulio - dù sao chuyện này vốn chính là do lão nói cho Thái Vương biết - mà là vì thái độ của cậu thiếu niên hết sức đường đường chính chính, không có một chút sợ hãi xấu hổ nào.

Cha của Giulio, Gelio Geminiani, vốn chỉ là một quý tộc hạ cấp, quyền thế hầu như không đáng kể. Ông ta một đời cố sống cố chết muốn trở thành người nổi bật trong thiên hạ, nhưng tài năng không có, vận may cũng chẳng được bao nhiêu, lại thêm trong nhà hiếm muộn mãi không sinh được con trai, khiến cho Gelio mang theo mặc cảm trầm trọng trong lòng. Tới khi ngoài bốn mươi tuổi mới sinh ra được một đứa con nối dõi, thì đứa con này lại có vẻ ngoài thanh tú như bé gái vậy.

Có lẽ là cảm thấy bản thân bị cuộc đời sỉ nhục, Gelio giận đến hoá điên, rốt cuộc đánh cược tương lai của đứa con này theo cách không ai dám nghĩ tới. Ở Thánh Linh Quốc, không phải nam nhân mà muốn thăng tiến thì chỉ có một con đường duy nhất - trở thành người đứng bên cạnh Nữ Vương, nói cách khác, chính là Nội Cung Tổng Quản. Gelio không màng hậu quả, từ nhỏ nuôi dạy Giulio như một đứa con gái, lại cho cậu ngày đêm học về giáo lý, thần học. Năm mười hai tuổi, Giulio trót lọt tiến vào Nội Cung, trở thành một nữ tu.

Phần làm cho người ta kinh ngạc nhất là, cậu thực sự có thể giữ được bí mật thân phận suốt một thời gian, mà người phát hiện ra chân tướng cũng không phải Tổng quản, càng không phải những nữ tu cùng trang lứa, mà là một vị kiếm sĩ nổi danh của Thánh Đô tình cờ ghé ngang qua. Ở trong Nội Cung, bốn phía đều là thiếu nữ, Giulio luôn phải che giấu sự chênh lệch về thể chất của mình, nhưng chính cách đè nén hơi thở của cậu lại khiến cho vị giáo quan kia để ý. Cũng phải nói rằng Giulio trong hoạ có phúc - nếu như cậu cứ tiếp tục đi theo con đường mà cha đã vạch ra, thăng tiến tới một mức độ nào đó mới bị vạch trần, vậy thì không tránh khỏi tội chết. Rốt cuộc vị kiếm sĩ kia cảm thấy cậu có tiềm năng to lớn, đúng lúc đang được hoàng cung ra sức thuyết phục trở thành tổng giáo quan huấn luyện cấm quân, vị này liền ra điều kiện muốn đem Giulio ra khỏi Nội Cung làm đệ tử. 

Thế là Giulio buông xuống kinh sách, cầm lên đao kiếm, cởi xuống áo choàng của nữ tu mà mặc lên người giáp phục. Vị kiếm sĩ kia mắt nhìn quả thực không sai, chưa qua mấy năm đã nói rằng không còn gì để dạy cậu thêm được nữa. Để rồi bây giờ cậu đứng ở đây, đeo trên ngực huy hiệu hoa hồng trắng, đại biểu cho thân phận trên đỉnh cao mà tất cả hiệp sĩ trong vương quốc đều mơ có được. 

Nếu là một kẻ khác đi theo con đường chính thống của nhà binh, chỉ e có đợi thêm nửa đời người cũng không được cất nhắc vào vị trí đặc biệt vinh dự ở Hồng Ngọc Cung này. 

“Giulio Geminiani, kể từ hôm nay ngươi sẽ phục vụ trong hàng ngũ cấm quân do chính ta chỉ đạo.” Thái Vương ở sau bức màn ôn tồn nói, “Ngươi có phản đối gì không?”

“Thưa không, đây là vinh hạnh của thần!” 

“Cũng phải nói rõ một chút, mặc dù là người của ta, nhưng đối với bên ngoài mà nói - chức vụ của ngươi sẽ là thủ hộ kị sĩ bảo vệ an nguy cho Nữ Vương.”

“Bảo vệ… Nữ Vương bệ hạ?” Giulio ngẩng lên, nét mặt nghiêm túc cũng không giấu được vẻ vui mừng. Nữ Vương chính là người có thân phận tôn quý nhất toàn Thánh Linh Quốc, được bảo vệ Nữ Vương chính là vinh dự cao nhất mà bất cứ hiệp sĩ nào có thể mơ ước tới. 

“Đúng.” Thái Vương đáp lại, “Cho nên những gì xảy ra ngày hôm nay, những gì ngươi nhìn thấy, những gì ngươi nghe thấy ở đây, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Nếu để ta biết ngươi hé răng nói dù chỉ một chữ, thì không chỉ ngươi, mà toàn bộ gia quyến bất kể trực hệ chi thứ của ngươi đều sẽ bị đem ra xử trảm.”

Một câu tàn nhẫn đến lạnh người này khiến cho Giulio vốn luôn giữ gìn tác phong cũng phải tái mặt, mà Galerius ở bên cạnh chỉ thở dài. Lão biết không nên nói quá nhiều cho một tên hiệp sĩ trẻ măng vừa mới chân ướt chân ráo đặt chân vào trong vòng quyền lực. Nhưng mặt khác, nếu không chủ động cho Giulio biết một hai thứ, chỉ sợ đến lúc bị Tổng quản Nội Cung Hieronihika dò hỏi thì cậu sẽ không có biện pháp nào ứng phó với bà ta… 

Galerius còn đang mông lung suy nghĩ, thì một lời tiếp theo của Thái Vương lập tức kéo ông ta về thực tại, gương mặt già nua lúc này còn tái nhợt hơn cả Giulio trước đó: “Phải rồi, có chuyện ngươi chưa biết - Nữ Vương đời này là hai người chứ không phải một.”

“Bệ hạ!!!” Galerius không kìm được giọng, gần như rít lên về hướng chiếc giường.

“Đừng ngắt lời ta.” Giọng nói sau màn vẫn thản nhiên. “Không đem sự tình cụ thể nói cho hắn biết, hắn làm sao có thể làm tốt chuyện được giao phó chứ?”

Galerius há miệng muốn nói gì đó, sau cùng cũng chỉ có thể nuốt ngược trở vào. Kì thực Thái Vương nói không sai… Lão biết vậy, nhưng vẫn không kìm được mà lo lắng liếc sang quan sát phản ứng của Giulio.

“Bệ hạ nói vậy nghĩa là…”

“Năm đó Nữ Vương Yuria hạ sinh cho ta hai đứa con gái, là một cặp sinh đôi. Cả hai đứa này đều kế thừa sức mạnh tiên tri của Nữ thần Tyche. Đứa lớn tên là Minerva, nó từ nhỏ đã cực kì căm ghét ngôi vị Nữ Vương, cho nên đã bỏ trốn khỏi Thánh Đô rồi.” Thái Vương bình thản nói tiếp, “Hiện tại con bé đang ở trong hàng ngũ của quân Zaccaria, nếu ngươi từng ra chiến trường hẳn cũng từng nghe tới nó——chính là kẻ mà bọn chúng gọi là Liệp Hồn Giả.”

Giulio lặng đi mất một vài giây, cứ như là vừa mới quên cách thở, cuối cùng mới khó nhọc lên tiếng: “...Tại sao Minerva Bệ hạ lại…”

“Ngôi vị của Nữ Vương chính là thứ trách nhiệm nặng nề như vậy đó.” Thái Vương không đợi cậu hỏi hết câu đã đáp, “Chuyện đáng tiếc nằm ở chỗ, năng lực tiên tri của Nữ thần Tyche phần lớn đều nằm trên người của Minerva, cho nên đáng lẽ người kế thừa vương vị phải là con bé. Về phần Silvia… năng lực của con bé thua xa chị nó, tính tình lại khó bảo, thường xuyên cự tuyệt không chịu tiết lộ những lời tiên tri mà mình nhận được.”

Galerius lúc này đã từ bỏ ý định ngăn Thái Vương lại. Trong đầu lão bây giờ chỉ nghĩ… tiền đồ xán lạn của tay hiệp sĩ trẻ tuổi trước mắt mình, xem như đã thành đồ bỏ đi rồi. Bất kể Giulio có thực lực đến mức nào, một khi đã nghe được những thứ không nên nghe, thì vĩnh viễn không bao giờ còn có thể lấy lại cuộc sống bình thường được nữa.

“Cũng bởi vì tình trạng như vậy, cho nên trong Nội Cung cũng bắt đầu xuất hiện những kẻ tiểu nhân muốn thừa nước đục thả câu. Lũ tư tế kia một đời sống trong Nội Cung cùng với Silvia, cho dù con bé không chịu nói, bọn chúng vẫn có thể đại khái mà đoán được phần nào. Tổng quản Nội Cung Hieronihika dựa vào cái chỗ dựa này, không chỉ có ta, toàn bộ ba gia tộc Tam Đại Công Tước từ trước đến nay lãnh đạo Thánh Linh Quốc, trong mắt ả cũng dần dần trở thành không đáng nói. Cho nên mới cần tới một kẻ có thân phận đặc thù như ngươi, mặc dù là người của quân đội nhưng lại quen thuộc với Nội Cung từ trước… Ngươi là người thông minh, hẳn cũng phải hiểu mình nên làm những gì rồi chứ?”

Galerius liếc sang gương mặt tái nhợt của Giulio, lại buột miệng thở dài thêm một lần. Trong lòng thiếu niên trẻ tuổi kia bây giờ hẳn là chỉ có ngập tràn hối hận - hối hận vì mình đã đến đây, hối hận vì mình đã bước lên vị trí này, hối hận vì mình ngay từ đầu đã đi theo con đường mà cha sắp đặt. Một phút trước, Giulio vừa có được thứ mà những hiệp sĩ đi theo con đường chính thống có mất nửa đời người cũng không đạt được, một phút sau, cậu ta đã phải cay đắng ước được như những kẻ bình thường kia. Không cần nói cũng biết, trở thành gián điệp trong Nội Cung chắc chắn là một sự sỉ nhục với một hiệp sĩ trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết coi danh dự như sinh mạng. 

Nhưng đã nghe những thứ không nên nghe, vậy thì hiển nhiên không còn đường lui nữa… Galerius nhìn Giulio bằng ánh mắt thương hại, nhưng nằm ngoài tưởng tượng của lão, thiếu niên kia đáp lại Thái Vương rành mạch từng chữ một: “Thần không hiểu.”

——Cái gì?

——Tên này vừa mới nói gì vậy???

——Là hắn ngu dốt không hiểu được dụng ý, hay là hắn…

“Bệ hạ nói thần là kẻ thông minh, thần không dám nhận. Thần thật sự không hiểu…” Giulio ngẩng lên nhìn thẳng vào người phía sau màn, không chút sợ sệt mà nói tiếp, “...rằng những gì Bệ hạ vừa nói thì có liên quan gì đến bổn phận của một hiệp sĩ.” 

Galerius chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn cậu, còn Thái Vương ở sau màn cũng không biết là đang mang vẻ mặt gì. 

“Nữ Vương Bệ hạ không muốn nói ra những lời Tiên tri, đây là ý muốn của Nữ Vương Bệ hạ. Bảo vệ an nguy của Nữ Vương Bệ hạ là nghĩa vụ của thần, nhưng nghĩa vụ ấy không bao hồm chuyện do thám tâm tư Bệ hạ.”

“Láo xược!” Galerius rốt cuộc nhịn không được mà quát lớn, “Giulio, ngươi có biết mình đang nói gì không? Đây là mệnh lệnh của Thái Vương Bệ hạ!”

“Những chuyện cơ mật mà Bệ hạ vừa nói cho thần, thần tự biết đã nghe thì không cách nào có thể toàn vẹn trở ra.” Giulio vẫn bình thản nói tiếp, như thể hoàn toàn không để ý Galerius đang quát tháo, “Nếu Bệ hạ không tin tưởng thần có thể giữ mồm miệng, thần chấp nhận để Bệ hạ cắt lưỡi. Nếu Bệ hạ sợ thần viết lại điều này cho kẻ khác, thần có thể tình nguyện chặt đi cả hai tay. Nhưng nếu Bệ hạ lệnh cho thần làm chuyện trái với lương tâm, chống lại Nữ Vương Bệ hạ, thứ cho thần không thể tuân lệnh được.”

Những lời này khiến cho Galerius nhất thời câm nín, ngay cả cơn giận trước sự bất kính của Giulio cũng đều tan biến trong phút chốc. Lão vẫn luôn nghĩ Giulio là một kẻ yếu hèn chỉ biết nghe theo những kẻ bề trên, nhưng cái thẳng thắn cương trực của cậu đã giáng cho lão một đòn choáng váng. Lão chỉ muốn biết, đây rốt cuộc là bản tính của Giulio từ khi sinh ra đã thế, hay là vị Tổng giáo quan kia đã phải rèn giũa cậu khắc nghiệt tới mức nào mới có thể tạo thành ý chí cứng cỏi tới mức này… 

Hiển nhiên, nghĩ gì thì nghĩ, nhưng Galerius hoàn toàn không có mảy may ý định nói đỡ cho Giulio. Khắp cả Thánh Linh Quốc lúc này, chỉ sợ không ai có thể cứu mạng cậu ta được nữa rồi… Đúng lúc lão đang nghĩ như vậy, từ trong màn bỗng truyền ra một tiếng cười.

“...Thú vị. Số hiệp sĩ từng đứng trước mặt ta không ít, nhưng tất cả những kẻ luôn mồm nói về khí tiết và công chính đó đều chẳng khác gì nhau. Bọn chúng quả thực rất trung thành, nhưng là trung thành với tiền tài danh vọng.”

Giulio im lặng lắng nghe, mắt vẫn không lộ ra nửa phần sợ hãi.

“Ngươi dám kháng lệnh bất tuân chính là phạm vào tội phản nghịch, toàn bộ gia quyến đều phải chém đầu… Ta đã nói như vậy, ngươi vẫn còn muốn cự tuyệt sao?”

“Nếu Bệ hạ muốn thần hi sinh tính mạng để bảo vệ Nữ Vương, thần xin tình nguyện. Nếu Bệ hạ muốn xử tử cả nhà thần vì đã không hành động chống lại Nữ Vương, thần cũng xin tình nguyện. Thân là Bạch Tường Vi Kị Sĩ, nếu như thần đồng ý yêu cầu của Bệ hạ thì không chỉ có con cháu đời sau, mà tất cả những hiệp sĩ từng được phong tước Tường Vi đều sẽ phỉ nhổ thần như một kẻ ô nhục.”

Thái Vương nghe vậy không đáp mà chỉ phá lên cười, thậm chí là cười sằng sặc, càng lúc càng lớn. 

“Bệ hạ, xin giữ uy nghi…” Galerius không chịu được nữa phải lên tiếng. 

“....Được rồi, không đến phiên ngươi nhiều chuyện. Galerius, ngươi dẫn đến cho ta một kẻ rất được đấy.” Thái Vương sau màn rốt cuộc cũng ngừng cười, cổ họng phát ra từng tiếng thở rít khó nhọc. “Tốt, tốt. Giulio Geminiani, tất cả những gì ta nói trước đó, ngươi cứ xem như chưa từng nghe cũng được. Bây giờ ta hạ cho ngươi một mệnh lệnh duy nhất - từ nay về sau nhiệm vụ của ngươi chỉ là bảo vệ Nữ Vương, những thứ khác không cần để tâm tới làm gì. Vậy được rồi chứ?”  

“Bệ hạ, xin chờ chút, như vậy——”

“Ngậm miệng lại, Galerius. Ta không hỏi ý kiến ngươi.”

Giulio cúi đầu thật thấp, dõng dạc nói: “Thần tuân lệnh.” 

Sắc mặt Galerius đã tối sầm lại, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Kì thực hiện tại cũng chỉ có thể giải quyết như vậy thôi, dù sao thì ngoài Giulio ra lão không tìm ra được ai khác phù hợp nữa. Ít nhất có thể yên tâm là tên nhãi này sẽ kín miệng, như vậy mặc dù cậu ta không tình nguyện làm gián điệp cũng có thể dựa vào một số biện pháp để lợi dụng… Nghĩ là như vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng Galerius vẫn cảm thấy bất an, giống như đột nhiên có một tảng đá lớn chèn lên lồng ngực.

Cho đến mãi sau này, lão vẫn tự hỏi liệu có phải mình đã phạm một sai lầm chí mạng ngay từ lúc đưa Giulio đến gặp Thái Vương hay không.

“Sức khoẻ của ta hiện tại không cầm kiếm được. Galerius, ngươi thay ta thực hiện nghi thức cho hắn.” Thái Vương nói, “Mặc dù chuyện bổ nhiệm này không có gì to tát, nhưng hẳn là ngươi thích làm mọi chuyện đúng theo nghi thức, đúng không Giulio?”

Giulio chỉ gật đầu không đáp, quỳ xuống tháo kiếm dâng lên. Galerius nhận lấy thanh kiếm của cậu, rút ra đặt lên vai, sau đó trầm giọng đọc tụng câu đầu tiên của hiến chương Tường Vi Hội. Chỉ là một nghi thức cực kì đơn giản, nhưng vẫn là nghi thức theo thông lệ khi một hiệp sĩ nhận nhiệm vụ trực tiếp từ người của hoàng thất. 

   

Đưa Giulio rời khỏi phòng ngủ của Thái Vương, Galerius hạ giọng nói nhỏ: 

“Có chuyện này ta vẫn phải nhắc nhở - Ngươi từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của Nội Cung, lần này vào đó hẳn là cũng được Hieronihika công nhận ít nhiều, nhưng đừng quên, tất cả những kẻ trong đó đều có thể trở thành kẻ thù của ngươi bất cứ lúc nào. Tư tế Nội Cung cực kì ghét việc người của Tam Đại Công Tước có giao tiếp với Nữ Vương, chỉ cần ngươi tiếp xúc với Silvia Bệ hạ, bọn chúng chắc chắn sẽ phản ứng.” 

“Tạ ơn Điện hạ đã dặn dò, thần xin ghi nhớ…” Giulio cười rất tươi đáp lại, bày ra một bộ dạng biết ơn từ tận đáy lòng. “...Có điều thần cũng không nghĩ mình cần quan tâm tới những chuyện thị phi kia. Thân làm thủ hộ kị sĩ, thần sẽ chỉ chú tâm vào an nguy của Nữ Vương Bệ hạ. Nếu như việc đó đem đến nguy hiểm cho thần, vậy thì cũng chỉ là một phần bổn phận mà thôi.” 

Galerius hít sâu một hơi, cảm thấy có nói gì với tên nhóc này cũng chỉ uổng công rồi. Lão phẩy tay ra hiệu cho Giulio có thể đi, rồi quay trở lại vào phòng ngủ. 

“...Ngay cả ta cũng phải thương hại cho hắn.” Thái Vương ở sau màn bất chợt lên tiếng, “Nhưng mà Galerius à, ngươi trong thời gian ngắn có thể tìm được một người như vậy, ta cũng không thể không khen ngợi một câu.’

“Hoàng huynh quá khen rồi, không phải là ta tìm, là do đám bạch tuộc dò la ra được.” Galerius lạnh lùng đáp, vẻ cung kính ban nãy cũng ít nhiều giảm bớt. Cái gọi là bạch tuộc trong lời của lão, chính là mạng lưới mật thám do đích thân Galerius đào tạo, sau đó cài cắm khắp nơi. 

“Vậy thì ta cũng phải khen ngươi đào tạo ra được một đám thuộc hạ có mắt nhìn. Chính ta còn không biết trong quân có một tiểu mỹ nam đẹp như vậy… Hà hà, thật đáng tiếc. Nếu không phải chỉ có thể giao nhiệm vụ này cho mình hắn, ta cũng muốn giữ hắn lại bên mình.” 

“Hoàng huynh, tự lượng sức mình một chút.” Galerius khịt mũi, “Thân thể của ngài đã thành như vậy, còn có mấy ý nghĩ kia được hay sao?”

“Hà hà, ta lại thấy thân thể của mình gần đây rất tốt. Ngươi muốn nhìn thử không?”

“Xin miễn đi, chỉ nghĩ tới thôi đã phát tởm.”

“Nào, đừng nói như vậy. Ngươi không cảm thấy cái giá đổi lại vẫn rất đáng hay sao?”

“Ta không phải người có thể cả ngày giam mình trong phòng ngủ, cũng chưa sợ tuổi già đến mức như ngài.”

“Ha ha ha… Đợi đến khi ngươi toàn thân đau bệnh, không chừng cái suy nghĩ cứng nhắc đó cũng sẽ thay đổi mà thôi. Ngươi xem tay trái của ta này, không phải trông rất tốt sao?” 

Thái Vương vừa nói xong, tấm màn lụa màu tím cũng được vén lên, một bàn tay từ trong giường qua đó thò ra ngoài. Galerius nhìn sang, bất giác rùng mình một cái.  Đó là một bàn tay gầy đến trơ xương, da ở những đầu ngón tay đã nhăn nheo hết cả, rõ ràng là tay của một người già. Ấy vậy mà phần da thịt trên mu bàn tay lại hồng hào nhẵn nhụi, nhìn kiểu gì cũng thấy là tay của một thiếu niên. 

Nhưng cái làm cho lão ghê sợ không phải phần da thịt tươi trẻ kia, mà là phần phía trên nữa. Phần cánh tay chỉ lộ ra khỏi rèm một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từ cổ tay trở lên đã bị lột mất một lớp da, cơ thịt đang giần giật bên trong cũng be bét lộn xộn, thậm chí vài chỗ loáng thoáng lộ cả xương trắng. 

Galerius nhanh chóng lảng ánh mắt đi nơi khác, một cơn buồn nôn cuộn lên trong bụng. Bàn tay kia đã kinh tởm, mà cái người ở phía sau rèm còn khiến lão kinh tởm hơn.

“Hừ, vẫn không thể so sánh được với Hieronihika…” Thái Vương cũng không giơ tay ra ngoài rèm quá lâu, vừa rút tay về vừa lẩm bẩm.

Tổng quản Nội Cung, Hieronihika, chính là một truyền kì. Rất ít người còn nhớ bà ta đã quản lý các tư tế của Thần giáo Tyche từ bao nhiêu năm trước, nhưng bất luận là trải qua bao lây, tướng mạo của bà ta vĩnh viễn là của phụ nữ trẻ trung xinh đẹp không bao giờ thay đổi. Người không biết thì ngưỡng mộ bà ta, mà người biết thì chỉ cảm thấy ghê sợ. 

“Cũng không biết là còn thừa thiếu cái gì, tại sao vẫn không thể làm được như bà ta…”

Đây mới là mục đích thực sự, đúng không… Galerius nén lại một cái chặc lưỡi chán ghét. 

Đối với an nguy của Thánh Linh Quốc hay tương lai của ba nhà Tam Đại Công Tước, Thái Vương từ lâu đã không còn đoái hoài gì nữa. Trong mắt ông ta chỉ có bí mật trường sinh bất lão của Hieronihika mà thôi. Toàn bộ việc phái Giulio vào làm gián điệp trong Nội Cung, kì thực là để ông ta thăm dò cái bí mật này, còn chuyện lời tiên tri của Silvia cũng chỉ là vỏ bọc. Galerius thì khác, lão chưa bao giờ hiểu được nỗi ám ảnh với thanh xuân vĩnh hằng của vị hoàng huynh này, cũng chưa từng nghĩ tới việc khiến cho bản thân trẻ lại có gì tốt đẹp. Bất luận là bộ dạng quái dị của Thái Vương hay bộ dạng xinh đẹp của Hieronihika, đối với lão đều đáng ghê tởm như nhau.

Có điều… đây cũng không phải là chuyện trọng yếu. Dù sao Thái Vương cũng chỉ có thể cả ngày ở trong phòng ngủ, mọi việc đều phải thông qua Galerius làm trung gian. Chỉ cần thành công đưa được Giulio vào Nội Cung, lão cũng có thể bắt đầu tính toán cách để lợi dụng thiếu niên này, thành toàn đại sự cho ba nhà Tam Đại Công Tước rồi.

“À phải, ngươi xem thế nào khẩn trương bắt được Minerva về đây đi.” Thái Vương cười lục khục, “Vất vả lắm mới có hẳn hai đứa con gái, hà hà…” 

Một câu nói bình thường, nhưng Galerius hiểu được cái ý trong lời của Thái Vương, sống lưng lão thoắt cũng theo đó mà lạnh toát. Lão ậm ừ một hai tiếng rồi đứng dậy, xin phép cáo lui. Kì thực không cần Thái Vương nhắc nhở, Galerius cũng vẫn sẽ tìm cách đưa Minerva trở lại hoàng cung. Nhưng lão làm vậy là vì tương lai của Thánh Linh Quốc, chứ không phải để cho nỗi ám ảnh của vị hoàng huynh quái gở kia… 

   

Bên ngoài Hồng Ngọc Cung, mặt trời đã hạ xuống gần tới chân trời, giống như đang từ từ lặn xuống mặt hồ ở phía xa xa vậy. Galerius nhìn về phía cửa cung, thấy Giulio đã rời đi được một quãng xa xa… Mặt trời chìm xuống đáy hồ, sáng mai vẫn sẽ mọc lên, nhưng quãng đường đời tiếp theo của vị hiệp sĩ trẻ tuổi kia có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ ngoi lên khỏi lòng nước đục ngầu của chốn hoàng cung được nữa. Có điều, trong tâm trí Galerius lúc này đã không còn chút gì là đồng cảm hay thương hại. 

Lão chỉ còn suy nghĩ nên sử dụng quân cờ này thế nào cho tốt mà thôi. 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Liệu cô công chúa sẽ thích anh chàng này hay sẽ vào harem của main đây.????
Xem thêm