Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Phần 1: 102 - 200)

Chương 102.2: Hành Động Nói Lên Tất Cả

3 Bình luận - Độ dài: 1,391 từ - Cập nhật:

“Haiz.”

Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà chung cư bỏ hoang, trời đã tối từ lâu.

‘Họ bảo là thời gian trôi bất thường bên trong, chà, họ nói đúng thật.’

Bây giờ đã là bảy giờ tối.

Tôi lập tức gọi điện cho một người.

 – À, sao thế Soleum-ssi…! –

Người bắt máy là Jang Heoun, người tôi đã hẹn gặp lúc năm giờ chiều.

Dù bắt cậu ta đợi suốt hai tiếng đồng hồ, tôi vẫn xin lỗi một cách êm xuôi.

Lý do ư? À thì…

“Xin lỗi nhé. Tôi đã nói là có thể có chút trục trặc, mà chắc là tôi để cậu chờ hơi lâu rồi.”

 – Không, không sao đâu. Quán cà phê này tuyệt lắm! Nếu có việc gấp thì đành chịu thôi. Anh đừng bận tâm.  –

Đúng vậy.

Tôi đã cố tình hẹn Jang Heoun vào lúc năm giờ.

‘Đây là biện pháp phòng hờ, phòng khi đội Nghiên Cứu phát hiện ra mình tự ý chui vào một mình, rồi lại quẳng anh ta vào một câu chuyện ma điên rồ khác.’

Nhà nghiên cứu tâm thần đó hoàn toàn có thể làm thế, hắn sẽ nói mấy câu như: “Thôi giờ thế này thì tiện thể qua câu chuyện khác ha?”

‘Môi trường của cái tập đoàn này thối nát vô cùng…’

Dù sao thì, tôi đã gặp mặt và xin lỗi Jang Heoun ở quán cà phê.

Rồi tôi giải thích tình hình một cách thận trọng và không làm quá lên. Tôi giải thích rằng: bên Đội Nghiên Cứu định nhét cả hai vào một nhiệm vụ nguy hiểm và vô nghĩa, nhưng tôi đã từ chối.

Chỉ là Jang Heoun lại để tâm đến chuyện khác.

 – Khoan đã, vậy chẳng phải Soleum - ssi sẽ gặp rắc rối sao? Ý tôi là, anh đã phớt lờ chỉ thị công ty mà…! –

“Không sao đâu.”

Tôi nói bằng giọng ấm áp, “Miễn là chuyện này chỉ có chúng ta biết thì tôi vẫn có thể xoay sở được mà.”

 – ...??  –

Và chẳng bao lâu sau–

Ngay khi tôi mang 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』 đi nộp, Kwak Jaekang đã lập tức triệu tập tôi.

Giả vờ bình tĩnh, tôi thản nhiên tường thuật lại mọi việc.

“Vậy tức là anh bỏ lại thành viên của đội Bổ Sung… ý anh là thế, đúng không?”

“Vâng.”

Kwak Jaekang nhìn tôi như không tin nổi vào tai mình, rồi thở dài một hơi trước khi bật cười một cách ngao ngán.

Đó là chẳng phải một nụ cười vui vẻ gì.

Mà là kiểu cười ‘tôi không ngờ anh làm vậy luôn á.’

“Không nhưng mà, Hươu - ssi! Anh biết chuyện này đủ để bị kỷ luật rồi đấy đúng không? Anh tưởng công ty này là trường học mà muốn làm gì thì làm à? Đội trưởng Lee Jaheon đào tạo anh thành thế này à?”

“Không, Đội trưởng Lee Jaheon luôn dặn phải tuân thủ quy tắc công ty và sổ tay thám hiểm thực địa.”

“Trời đất ơi, anh đã biết thế mà còn làm như vậy? Hừm… thật là khó hiểu.”

Kwak Jaekang bắt đầu đổi sang giọng dò xét nhẹ nhàng.

“Anh có ác cảm với việc đồng đội bị hy sinh trong lúc thám hiểm à? Hay là do có quen biết từ trước?”

Dĩ nhiên là hắn ta sẽ nghĩ thế rồi.

Tôi trả lời không chút do dự.

“...? Bộ anh không thấy bực sao?”

“…??”

“Tại sao tôi, trong khi có thể một mình giải quyết nhanh gọn, lại phải kéo theo - xin lỗi tôi phải nói thẳng ở đây, nhưng tại sao tôi phải mang theo một cục nợ vô dụng?”

“...!”

Kwak Jaekang sững người nhìn tôi, rồi vội vàng giải thích.

“Không, ý tôi là, anh có thể hoàn thành câu chuyện rồi bỏ lại cậu ta trong thang máy cũng được mà…”

“Chính là thế đấy. Sao tôi phải làm mấy chuyện rườm rà như vậy trong lúc thám hiểm Bóng tối chứ, Đội trưởng?”

Tôi cau mày nhẹ, ra vẻ đang cố nén cơn khó chịu.

“Xem coi anh ta có bỏ chạy thay vì chờ đợi, hoặc canh thời gian đẩy anh ta là chuyện của tôi à? Mấy thứ đó có giúp rút ngắn thời gian hay tăng chất lượng tinh chất đâu, đúng không?”

“...”

“Chức năng của Bộ phận ㄴThám Hiểm Thực Địaᄀ là nhanh chóng thu thập tinh chất nồng độ cao để cung ứng nguyên liệu cho dược thể『Tấm Vé Ước Nguyện』. Tại sao tôi phải phí công sức cho mấy việc chẳng liên quan đến nhiệm vụ của mình?”

“Nhưng mà chuyện đó cũng là một phần công việc-”

“Chẳng phải đó là việc của Đội trưởng sao?”

Kwak Jaekang cứng họng.

Trước cái lý luận hiệu suất đầy phi lý của thế hệ gen y mà tôi vừa tung ra, hắn ta có vẻ không biết phải đáp làm sao.

Không phải tôi thuộc gen y thật đâu, tất cả chỉ là đóng vai thôi! Như mấy đứa sinh viên mới ra trường ấy, tôi chỉ đang cosplay thôi.

“Nên tôi thấy lựa chọn bị kỷ luật vẫn là giải pháp hiệu quả hơn.”

“…Anh bảo thế là hiệu quả hơn hả?”

“Chính xác.”

Tôi đáp như thể đó là chuyện hiển nhiên.

“Ít nhất thì án phạt kỷ luật sẽ được áp dụng ở ngoài giờ làm việc.”

“...”

Kwak Jaekang nhìn tôi như thể vừa phát hiện một loài sinh vật ngoài hành tinh.

Tất nhiên là hắn ta sẽ thấy chuyện này vô lý.

Đúng vậy.

‘Đây chính là điểm yếu - thứ mà hắn mong muốn moi ra từ các nhân viên…!’

Cái tôi chọn là: Một con nghiện hiệu suất cứng nhắc, sống chết bám theo quy tắc của mình!

Tôi có thể là một kẻ đạo đức bên ngoài, nhưng thực chất, tôi sẽ là kiểu người sẽ phát điên nếu bị phá vỡ nguyên tắc tự đặt ra, Một kẻ không có chút tinh tế xã hội nào.

Đó sẽ là vai diễn của tôi.

‘Kiểu tính cách cực đoan như thế này vốn đã là điểm yếu rồi.’

Nếu mình có thể khiến Kwak Jaekang dừng chọc ngoáy thì bị kỷ luật cũng đáng…!

“Vậy thì tôi sẽ đợi quyết định xử lý kỷ luật của mình.”

Cho đến tận lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, tôi vẫn giữ nguyên dáng vẻ kẻ điên mê ảo tưởng.

‘Giờ thì phải đi tìm Braun thôi.’

Tôi khá tự hào về màn trình diễn vừa rồi của mình.

***

Sau khi Kim Soleum rời đi, văn phòng đội Nghiên Cứu số 1 giờ đã vắng lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều đã tan ca. Chỉ còn một mình Kwak Jaekang ngồi tại bàn, xâu chuỗi lại những chuyện xảy ra hôm qua và hôm nay trong đầu…

“Hahahaha!”

Đột nhiên, hắn ta bật cười một tràng.

“Bỏ lại vì thấy bực à? Hahaha!”

Sao mà buồn cười đến vậy?

Nếu là nhân viên khác thì có khi hắn đã bị lừa thật rồi.

Cái kiểu tuyên bố sốc óc đi kèm năng lực vượt trội như thế nghe ra cũng có lý.

Nhưng mà…

“Tôi đã quan sát không ít người rồi!”

Cuối cùng thì, hành động mới là thứ nói lên tất cả.

Và việc dự đoán hành vi tương lai dựa vào mẫu hành vi, chà, nó cũng là một phần thú vị của công việc này…!

“A, tuyệt vời thật.”

Mỉm cười khoái chí, Kwak Jaekang gấp sổ tay lại, đứng dậy khỏi bàn và rời khỏi văn phòng với dáng đi nhẹ nhàng thoải mái.

Cạch.

Tiếng ngân nga khe khẽ của hắn ta vọng lại trong phòng một lúc trước khi tan đi cùng tiếng cửa khép sau lưng.

Trên bàn hắn còn lại vài tờ tài liệu.

〔Giám sát viên Kim Soleum / Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa〕

Đó là hồ sơ cá nhân của Kim Soleum.

Bên dưới là vài dòng ghi chú nguệch ngoạc bằng nét chữ của Kwak Jaekang:

〔Tính cách (có thể dự đoán với xác suất đáng tin cậy)〕

〔1 - Chính trực.〕

〔2 - Nhát gan.〕

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

bạn diễn rất giỏi nhg rất tiếc ở đây có tiến sĩ điên aka kính chiếu yêu
Xem thêm
Tên này nhận ra anh sợ ma r Kim Solum-ssi
Xem thêm
TRANS
damn:))
Xem thêm