Cuộc đời tôi đã thay đổi:...
D Hige Neko (ひげ猫)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel - Tập 2

Chương 1.1: Tung tích kẻ giật dây và kẻ báo thù (1)

27 Bình luận - Độ dài: 2,742 từ - Cập nhật:

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Một ngày trước buổi hẹn.

Thứ bảy, Ngày 6 Tháng 9 – Góc nhìn của Miyuki

“Tôi vô cùng xin lỗi vì những rắc rối mà thằng con ngu ngốc của tôi đã gây ra. Lần này xin hãy để tôi sẽ chi trả toàn bộ viện phí.”

Cha của senpai cúi đầu xin lỗi một cách thành khẩn. Nhưng mẹ của tôi thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn ông ấy.

“Đừng có mà hạ thấp tôi như thế. Tôi có thể tự mình chi trả khoản phí này. Đúng là chính trị gia có khác. Tuy ông coi thường chúng tôi là vậy, nhưng ông lại diễn một màn kịch xin lỗi như thể ông đang quan tâm chúng tôi lắm. Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của một kẻ lừa đảo như ông nữa. Hãy biến đi.”

Mẹ tôi đáp lại một cách lạnh lùng.

Nghe những lời đó làm tôi đau đớn, cứ như thể những lời đó đang hướng về phía tôi vậy. Trái tim tôi run rẩy.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy giận dữ đến vậy.

Tất cả là lỗi của tôi.

Vì quá lo lắng cho tôi, cộng thêm kiệt sức vì công việc nên mẹ tôi đã ngất đi.

“Vậy thì tôi sẽ để lại danh thiếp của mình ở đây. Nếu như cô có chuyện gì muốn bàn bạc, xin hãy liên hệ với tôi.”

Cha của Senpai kín đáo đặt một phong bì tiền ở góc bàn rồi rời đi.

Sau khi cả hai người họ đã đi khỏi, căn phòng bệnh viện trở nên yên tĩnh. Mẹ tôi run rẩy hỏi.

“Này, Miyuki. Mẹ chẳng thể nào hiểu nổi. Cậu ta, Kondo, biết con đã có bạn trai mà vẫn tiếp cận con đúng không? Tại sao con lại dính dáng với một người như vậy…? Con có thực sự yêu thằng đó không thế?”

“…”

Tôi chẳng thể thốt nên lời.

Ngay cả tôi cũng không chắc mình cảm thấy thế nào.

Hơn nữa, lỡ như sau này bà ấy biết rằng Eiji đang bị bắt nạt vì chúng tôi thì sao.

Tôi sợ mẹ phát hiện ra mọi chuyện.

“Mẹ hiểu rồi. Thì ra là con không muốn nói. Con đã làm một việc trái với đạo đức của con người đó con. Mẹ đã thất bại với tư cách là một người mẹ. Mẹ đã không thể dạy bảo được con về những điều cơ bản nhất. Mẹ đúng là một người mẹ tồi.”

Nghe những lời nói tàn nhẫn như vậy từ người mẹ đã một mình nuôi nấng tôi, tôi tràn ngập tuyệt vọng. Tôi run rẩy, và nước mắt bắt đầu rơi.

“… Con xin lỗi.”

“Người mà con nên xin lỗi không phải là mẹ. Hôm nay về nhà đi. Làm ơn hãy để mẹ yên.”

Lời từ chối lạnh lùng của mẹ đã đâm sâu vào trái tim tôi.

   

Buổi chiều cùng ngày hôm ấy– Góc nhìn của kẻ mách tin

Tôi đã xác nhận đôi gian phụ đã bị cảnh sát xử lý và kịp trở về ga tàu gần trường nhất trước khi trời tối.

Nhưng đây chưa phải là hồi kết cho sự trả thù của tôi.

Đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Tôi lấy bộ đồng phục đã cất trong một tủ khóa ở nhà ga, thay đồ trong phòng vệ sinh, rồi đi thẳng đến trường như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Hầu hết các câu lạc bộ đã kết thúc buổi tập và đang trong quá trình dọn dẹp.

Có vẻ như sau kỳ thi thử, nhiều người đã phải vội vã hoàn thành các hoạt động trong câu lạc bộ của mình.

Nếu có gặp ai quen, tôi sẽ nói là quay lại lấy đồ bị quên. Không có vấn đề gì cả.

Hôm nay tôi không có dự kì thi, nhưng tôi đã xin phép nghỉ ốm rồi.

Bình tĩnh lại nào, mình sẽ bảo với họ rằng mình đến để lấy cuốn sổ từ vựng để ôn cho bài kiểm tra nhỏ sắp tới.

Sẽ chẳng có ai nghi ngờ gì đâu.

Không quan trọng tôi phải nói dối ai — trả thù vẫn sẽ là ưu tiên hàng đầu.

Tôi lặng lẽ đi đến phòng câu lạc bộ bóng đá. Buổi tập đã kết thúc.

Họ có một trận đấu tập vào ngày mai, và đó sẽ là thời điểm hoàn hảo để đánh rơi bức ảnh này.

Ngay cả khi tôi không có tham gia câu lạc bộ nào, sẽ không ai thắc mắc nếu tôi mặc đồng phục rồi đi bộ quanh sân đâu.

Ở trường chúng tôi, các phòng câu lạc bộ tách biệt với sân, và tất cả các câu lạc bộ thể thao đều được nhóm lại ở một khu vực khác.

Họ sẽ cho rằng tôi vừa mới tập xong và đang trên đường về nhà.

Lát nữa, tôi sẽ “vô tình” đánh rơi một phong bì đựng ảnh đã in sẵn vào phòng câu lạc bộ bóng đá.

Tôi luồn nó qua khe hở dưới cánh cửa.

Các thành viên của câu lạc bộ bóng đá đều bị ám ảnh bởi Kondo.

Vậy nên, họ mới ngang nhiên bắt nạt Aono như vậy và coi đó là “thực thi công lý”

Không có lý do gì để tôi thương xót cho những kẻ dám làm điều sai trái như thế.

Đây chính là quả bom hẹn giờ.

Không ai phủ nhận tài năng bóng đá đáng kinh ngạc của Kondo, nhưng chính cái ma lực mà hắn ta sở hữu nhờ tài năng đó mới là khởi nguồn của mọi vấn đề.

Và đó cũng chính là điểm yếu của hắn.

Nếu như ta có thể đập tan đi sức hút mỏng manh như thủy tinh đó bằng sự nghi ngờ, mọi thứ sẽ sụp đổ.

“Bức ảnh này chắc chắn sẽ khiến câu lạc bộ bóng đá náo loạn. Ngay cả khi chúng mày có xoay sở qua được lần này thì cũng đừng hòng vực dậy cho các giải đấu lớn nhé. Và rồi sau đó chúng mày sẽ tự thổi phồng câu chuyện lên thôi.”

Cái tên Mitsuda trong câu lạc bộ bóng đá chẳng khác gì một ký sinh trùng sống ăn bám vào danh tiếng của tên vua đó vậy.

Tôi đã điều tra được rằng các học sinh năm hai trong câu lạc bộ bóng đá là thủ phạm chính đứng sau vụ bắt nạt Aono.

Lũ ngu.

Chỉ cần lướt qua mạng xã hội của chúng thôi là đã thấy chúng dính líu sâu đến mức nào rồi.

Có lẽ trường cũng đã bắt đầu cuộc điều tra rồi.

Và tôi dám cá rằng hầu hết bọn chúng đã bị nhận diện hết.

Tôi có mặt ở đây để giáng đòn quyết định – rồi sau đó cứ để chúng tự hủy hoại trong mớ hỗn độn mà chúng tạo ra thôi.

Nhưng nếu nhà trường cố tình để chúng hành động tự do thì chắc chắn là có chuyện gì đó đang diễn ra.

Có hai khả năng:

Giả thuyết ①: Nhà trường đang chịu trách nhiệm và cố gắng thu thập bằng chứng xác đáng để dồn Kondo vào đường cùng, phòng trường hợp cậu ta cố gắng đổ lỗi.

Nếu vậy, mọi việc sẽ dễ dàng hơn cho tôi.

Tôi có những bức ảnh có thể buộc tội Kondo.

Nếu tôi hợp tác với giáo viên, chúng ta có thể dồn cậu ta vào thế chân tường hoàn toàn.

Giả thuyết ②: Nhà trường đang tích cực che đậy mọi chuyện vì áp lực từ cấp trên.

Điều này khiến công cuộc trả thù trở nên khó khăn hơn.

Chỉ bằng những bức ảnh ấy thôi thì chưa đủ, họ hoàn toàn có thể bóp méo, làm giảm nhẹ thành bằng chứng cho một mối quan hệ không phù hợp, và hình phạt sẽ chỉ như gãi ngứa mà thôi.

Cha của Kondo là chủ tịch một công ty xây dựng lớn, kiêm luôn ủy viên hội đồng thành phố

Cái thế lực đó mới là thứ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp.

Nếu Giả thuyết ① đúng, nhà trường có lẽ đang chờ đợi thời điểm thích hợp để ra tay trước khi người cha có thể can thiệp.

Nhưng nếu là Giả thuyết ②, họ quá sợ hãi trước quyền lực của người cha và đang giúp che đậy mọi thứ.

Trong trường hợp đó, có lẽ tốt hơn hết là nên thông qua các ủy viên hội đồng thành phố khác hoặc Sở giáo dục.

Tôi đã nghĩ đến việc rò rỉ thông tin cho một streamer chuyên bóc phốt, nhưng tôi không tự tin rằng họ sẽ xử lý tốt.

Hơn nữa, cũng có nguy cơ cao là họ sẽ bóp méo câu chuyện của Aono để tạo thêm kịch tính và phát sinh thêm những đau khổ và thiệt hại.

Thế nên, tôi đã từ bỏ ý định đó.

“Nếu câu lạc bộ bóng đá sụp đổ và thất bại thảm hại trong giải đấu lớn đó, nó sẽ chỉ làm sứt mẻ nhẹ hồ sơ của Kondo thôi. Chứ hắn vẫn sống khỏe và vẫn sẽ tiếp tục làm hại người khác giống như những gì hắn đã làm với Aono à.”

Thật lòng mà nói, tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Nếu tôi can thiệp vào sớm hơn, Kondo đã không thể đi xa đến mức này.

Tôi là người duy nhất có thể ngăn cản hắn ta — nhưng tôi đã không làm vậy.

Tôi suy nghĩ về người bạn thuở nhó đó – chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy cay rồi.

Sau tất cả những gì đã xảy ra, tâm trí mong manh của cô ấy chắc chắn sẽ sụp đổ.

Nhưng tôi không quan tâm.

Tất nhiên, tôi sẽ ưu tiên những người bạn đã ở bên tôi trong những lúc khó khăn, hơn là một người đã bỏ rơi tôi.

Trái tim tôi đã tan nát, và tôi dần trở thành một kẻ sống khép kín.

Tôi đã phải học lại một năm để vào được ngôi trường này.

Để rồi rốt cuộc, tôi cũng phải chịu trách nhiệm vì đã để tổn thương từ Kondo lan rộng.

“Ô, Endo đó à? Mày đang làm gì ở đây vậy? Chẳng phải câu lạc bộ Khoa học nghỉ hôm nay sao? Mà tao tưởng mày ốm nên xin nghỉ thi mà.”

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau và tôi quay lại theo phản xạ.

Đó là Imai, một người bạn cùng lớp trong câu lạc bộ bắn cung. Tôi thấy mừng vì cuộc gặp gỡ tình cờ này.

Imai cũng là bạn thuở nhỏ của tôi — và cũng chính là bạn thân nhất của Aono. Nhờ Aono nên cậu ấy mới trở thành người bạn thứ hai của tôi ở trường cấp ba.

Có lẽ cậu ấy đã biết được sơ qua mọi chuyện rồi.

Với đà này, kế hoạch trả thù của tôi đã vượt qua một trở ngại lớn.

Ván đã đóng thuyền. Các vị thần đang đứng về phía tôi.

“À, tao quên mất một thứ. Sắp tới có bài kiểm tra từ vựng vào thứ hai mà? Tao để quên cuốn từ vựng ở đây nên tao đến lấy.”

Tôi dùng cái cớ đã chuẩn bị sẵn. Dù cậu ấy có thông minh đến mấy thì cũng sẽ không nghi ngờ gì đâu.

“Ra vậy. Nhưng mày đang ốm mà? Mày đã phải bỏ kì thi thử đấy. Đừng cố quá. Mày cũng có thể nhờ tao được mà.”

“Thôi khỏi. Tao khóa trong tủ rồi.”

Trông cậu ta có vẻ tin lời nên tôi chuyển sang chủ đề chính.

Tôi đã vượt qua rào cản đầu tiên mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.

Bây giờ mới đến phần quan trọng.

“Này, Aono sao rồi? Tao nhắn tin cho cậu ấy trên LINE nhưng không thấy Aono rep lại.”

Cậu ấy có lẽ đang cố tình tránh nhắn tin.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy.

Những lời lẽ thù ghét đang lan truyền khắp trường, chắc hẳn việc mở mạng xã hội lên cũng đã đủ đáng sợ rồi.

Và tôi không thể nào tha thứ cho những kẻ đã đẩy một người bạn quan trọng như vậy vào tình cảnh đó.

Người bạn thân thiết của tôi đã trở thành mục tiêu của những trò đùa tàn nhẫn. Tôi không thể nào để yên chuyện này được.

“À, cậu ấy không sao, ít nhiều là vậy. Thật mừng vì mày cũng lo lắng cho Aono nữa, Endo.”

“Tất nhiên rồi. Aono không phải là kiểu người như thế.”

“Vậy thì chúng ta hãy đến thăm cậu ấy sau giờ nghỉ nhé. Aono vẫn thường hay đến phòng y tế trong giờ học. Nhờ có các thầy cô mà tâm trạng cậu ấy lúc này cũng đang khá dần lên. Chắc chắn Aono sẽ rất vui nếu biết mày đến thăm.”

Cảm ơn mày, Imai.

Giờ tôi cũng đã biết Aono đang dần hồi phục lại nhờ các thầy cô.

Thông tin đó rất quan trọng cho kế hoạch trả thù của tôi.

Ít nhất thì có vẻ như nhà trường không hề che giấu điều gì.

Nếu có thì Imai đã không phản ứng như vậy rồi.

Vậy nên, tôi biết mình có thể tin tưởng vào nhà trường ở một mức độ nào đó.

Điều này càng củng cố cho giả thuyết đầu tiên của tôi.

Hiện tại, tôi sẽ gửi bức ảnh đến trường và chờ đợi.

Tôi nghĩ số fax được đính trên trang web của trường.

Sử dụng fax ở thời đại này thì có lạc hậu thật, nhưng nó quá hoàn hảo dành cho việc này.

Gửi từ một máy in công cộng ở cửa hàng tiện lợi sẽ khó truy tìm hơn.

Nhưng vì nó có thể bị nhà trường bác bỏ vì giống như một trò đùa nào đấy, nên tôi cũng sẽ gửi kèm một phong bì chứa các bức ảnh đã in vào hòm thư của trường và gửi đích danh Takayanagi-sensei.

Và thế là tôi sẽ hoàn thành giai đoạn thứ hai trong kế hoạch trả thù.

“Thôi được rồi, tao về trước đây. Tuần sau gặp lại nhé.”

Tôi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện trong khi vẫn giữ lấy về điềm tĩnh.

Tôi không thể để Imai dính líu vào công cuộc trả thù của mình được.

Nếu Kondo và những kẻ khác nhắm vào cậu ấy như cách mà chúng đã làm với Aono, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. À, Endo này… Có thể tao nghĩ hơi quá, hoặc chỉ là do tao tưởng tượng thôi…”

Bình thường cậu ấy nói chuyện rất rành mạch, nhưng lần này lại ngập ngừng.

“Hửm?”

“Đừng cố quá sức nhé. Nếu có chuyện gì khó khăn thì đừng ngại chia sẻ với mọi người, có thể là với tao hoặc là giáo viên chẳng hạn, được chứ?”

Trong giây lát, thời gian như ngừng lại.

Cậu ta đã phát hiện ra rồi sao?

Nhưng bằng cách nào chứ? Tôi giấu kĩ lắm mà.

Tôi nhanh chóng nhận ra vẻ mặt mình đã trở nên cay đắng và nở gượng một nụ cười giả tạo.

Tôi không thể để cậu ta biết được.

Imai quá thông minh. Chỉ với chút thông tin ít ỏi, cậu ta cũng có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại.

Và nếu Imai làm được, cậu ta sẽ cố gắng giúp đỡ.

Và điều đó sẽ rất nguy hiểm.

“À, ý mày là bệnh sốt đúng không? Cảm ơn mày vì đã lo lắng cho tao nhé.”

Với câu nói đó, tôi vừa vặn che đậy được ý đồ của mình.

Imai cũng mỉm cười, một nụ cười thường ngày của cậu ấy.

“À, ừ, ý tao là thế đấy. Đến tận đây chỉ để lấy sổ tay, chắc là khổ lắm ha.”

Tôi không xác nhận cũng không phủ nhận và chỉ cười hùa theo Imai.

Chúng tôi chào tạm biệt nhau với một nụ cười.

Bình luận (27)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

27 Bình luận

Để anh ấy nấu
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm
tôi đọc ở bên novel update và sau khoảng 100 chap vẫn là trả thù cho eiji =))
Xem thêm
vch lan man thế
có vc trả thù thằng nhóc c3 đã cắm sừng mình thôi mà những trăm chap :)))
Xem thêm
Mr. Endgame, người trả thù thay Eiji. Eiji chỉ cần healing bên gái, anh đây làm tất:))
Xem thêm
Vậy mà t cứ tưởng Otaku là Imai Satoshi , ra là người khác à
Xem thêm
Nguyên đội bóng sau này...(spoiler below)
























Bị cảnh sát+nhà trường cook hết. Thoát khỏi vụ này vẫn dễ hơn đánh Marika+Elden Beast cùng một lúc
Xem thêm
Ng ae chí cốt này peak👍
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Simp Shiina•Mahiru
gọi ngài là sir endo
Xem thêm
kondo sắp được lên bàn nướng r :))
Xem thêm