A Story About a Girl Who...
崖 の 上 の ジェントルメン
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

Chương 12: Sự khởi đầu thật sự

5 Bình luận - Độ dài: 3,490 từ - Cập nhật:

Đáng ra t định up hôm 23/6 vì đó là sinh nhật t, mà thế quái nào nay 25 r(")>

Th thì cmsn tôi muộn v (")>

btw, chương 12 này là đã gộp 12.1 và 12.2 theo bên eng r nha

h thì enjoy (")>

-------------------------------------------------

…Ngày 24 tháng 8, lúc 7h30 sáng.

Tôi cởi bỏ bộ pijama và khoác lên mình bộ đồng phục của trường, rồi tôi xuống tầng lấy chiếc bánh mì kẹp mứt dâu đã được đặt sẵn trên bàn ăn.

(Hôm nay chắc mình phải đi rút thêm một chút tiền mới được. Có lẽ mình sẽ tới ngân hàng sau khi gặp Kenji)

Trong khi bâng quơ nghĩ vậy, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ đằng sau.

“Kana? Con đấy à?”

Khi tôi quay lại, hóa ra đó là mẹ tôi, bà ấy mặc lên mình bộ thường phục để chuẩn bị đi làm.

“Sao vậy? Kana, hôm nay con định đi đâu vậy? Đến ngày con phải đi học rồi à?”

“Hôm nay con có tiết học phụ đạo. Do con bị trượt bài kiểm tra ấy mà.”

“Lớp phụ đạo?”

“Vâng, thế giờ con đi nha mẹ?”

“Ừm… con cứ đi đi…”

Nghe được những điều tôi vừa nói, mẹ tôi mở to mắt ra với vẻ bất ngờ.

“Sao thế ạ? Bộ việc con đi học phụ đạo có gì lạ lắm sao?”

“Không phải vậy, chỉ là, mẹ…”

“…”

Thấy mẹ có chút do dự với vẻ mặt đầy lo âu, vậy nên tôi mỉm cười lại với mẹ.

“Thấy không mẹ, sau cùng thì con vẫn muốn được tốt nghiệp thôi mà.”

“Kana…”

“Vậy nên con nghĩ rằng mình phải cố gắng hết sức có thể.”

“…Mẹ hiểu rồi.”

Tuy mẹ tôi nói không nhiều, nhưng trên môi bà ấy dần hình thành nên một nụ cười.

“Vậy thì, Kana, hãy cố hết sức con nhé.”

“Vâng.”

Bản thân tôi cảm thấy có chút hạnh phúc len lỏi trong mình. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối chúng tôi có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa như vậy.

----------------------------

Trở lại trường sau một thời gian dài khiến cho tôi có cảm giác hoài niệm lạ kỳ.

Mới chỉ có một tháng nhưng cảm giác như cả năm đã trôi qua vậy.

“Kana!”

Khi tiến vào lớp học, Mayu và Arisa đã ở đó rồi. Có vẻ tôi có thể thoải mái ngồi đâu cũng được vậy nên tôi ngồi tại chỗ gần họ.

“Lâu rồi không gặp, Kana!”

“Phải ha, cũng khá lâu rồi. Thế cả hai cậu cũng phải học lớp phụ đạo nhỉ.”

“Mẹ suốt ngày mắng tớ phải đi học! Vì tớ cũng không muốn phải học lại một năm đâu nên tớ mới phải ngồi đây.”

“Tớ cũng vậy đâyy~. Không thể tin được tớ lại phí cả một ngày nghỉ vào chuyện này…”

Đúng lúc đó, giáo viên bước vào lớp, đi đến phía trước và nói: “Được rồi, bắt đầu buổi học phụ đạo nhé.”

“Khoan đã, cô ơi, chỉ có bọn em phải học phụ đạo thôi ạ?”

“Đúng rồi đấy. Các bạn khác đã học xong từ các buổi trước rồi. Chỉ còn ba em vẫn chưa học thôi.”

“Hả!? Thế thì mất mặt quá!”

“Nếu em cảm thấy mất mặt đến vậy thì sao không đi học sớm hơn đi. Thôi thế đủ rồi, giờ ta bắt đầu tiết học nào.”

Và thế là lớp học phụ đạo chỉ có mỗi ba chúng tôi chính thức bắt đầu.

--------------------------------------------

Đáng lẽ ra lớp học phụ đạo chỉ kéo dài cùng lắm là đến tầm chiều thôi, ấy thế mà giờ đã tối luôn rồi, do điểm chúng tôi thấp quá nên mới vậy.

(Ugh, mình muốn nói chuyện với Kenji quáa…)

Ngay giữa tiết học, tôi lén gửi tin nhắn Lime cho Kenji.

“Xin lỗi cậu nha, Kenji! Có vẻ như tớ sẽ phải học tới tận tối rồi!”

Cậu ấy trả lời lại tin nhắn tôi ngay sau đó.

“Tớ biết rồi. Thế khoảng mấy giờ cậu về?”

“Chắc tầm 5 giờ chiề chăng?”

“Được rồi, tầm giờ đấy tớ sẽ đến.”

“Cảm ơn cậu!”

(Lẹ lên nào, mình muồn tiết học này kết thúc để còn đi chơi nữa!)

Chúng tôi cứ thế tiếp tục học dù trong lòng tôi vẫn còn chút bồn chồn.

Cuối cùng buổi học cũng kết thúc vào 4 giờ 50 chiều.

“Whew, cuối cùng cũng xong…”

“Phải, tiết học này dài kinh khủng!”

“Dược rồi cả ba em. Hẹn các em sau kì nghỉ hè. Nhớ làm bài về nhà tập đầy đủ đấy.”

“Ơ? Cô ơi, em không được nghỉ khi mà đã cố gắng cả ngày nay sao?”

“Đừng có ngốc thế. Nếu em không trượt bài kiểm tra thì đã không phải đi học phụ đạo như này rồi. Thế nên là học hành cho tử tế vào. Thế thôi, mấy đứa đi về cẩn thận.”

Nói xong, cô liền rời khỏi lớp học. Giờ thì mình nên tới thẳng chỗ Kenji nhỉ… chờ đã. Chẳng phải Kenji sẽ tới đây tìm mình sao?  Mình có nên chờ cậu ấy ở đây không nhỉ?

“Nè, Kana.”

“Hmm? Sao vậy Arisa?”

“Lát nữa cậu có rảnh không? Mayu và tớ định tới Stoba.”

“Xin lỗi nha. Tó có việc rồi.”

“Hả? Thật đấy à?”

“Thì… giờ đang là nghỉ hè mà, nên tớ chỉ muốn đi chơi đâu đó chút.”

“Wow! Có tiền để tiêu thích thật nhỉ. Thế, tháng này cậu nhận được bao tiền từ “sugar daddy” rồi?”

Mayu rướn người lại gần với nụ cười tinh quái.

“Thật ra thì… tở bỏ rồi. Chuyện “sugar daddy” ấy.”

“Hả? Cậu bỏ rồi á?”

“Phải.”

“Sao vậy? Trước đây cậu làm nhiều lắm mà. Ý tớ là, bọn tớ cũng làm mà, nhưng không giống như cậu thôi.”

“…”

Phải, tôi làm chuyện đó nữa, chỉ là tôi không thích nữa thôi.

Thật ra thì cũng có vài nguyên do nhưng hầu hết chúng đều là tôi muốn có nhiều thời gian hơn. Thay vì dùng chỗ thời gian ấy để gặp “sugar daddy” thì tôi muốn dành thời gian ở bên Kenji hơn.

Cứ khi nào rảnh thì tôi muốn dành thời gian bên Kenji, hoặc làm điều gì đó cho cậu ấy.

Và còn… một lí do nữa, tôi đoán vậy. Điều này hơi khó để diễn giải ra…

Tôi không muốn gặp riêng bất cứ ai thêm nữa. Nếu như Kenji cũng làm những việc giống gặp các “sugar mommy” thì nghiễm nhiên tôi sẽ cảm thấy ghen rồi. Kenji quá là tốt bụng đi, nên dù chỉ là cho vui, người ta cũng sẽ tưởng cậu ấy thật lòng.

Chính vì vậy mà tôi nghĩ… mình nên dừng lại. Tôi không muốn Kenji làm những việc mà tôi đã làm để tổn thương mình. Hơn nữa, việc giấu Kenji mấy chuyện “sugar daddy” trước đây cũng khiến tôi cảm thấy chạnh lòng, vậy nên tôi cảm thấy mình dừng lại những chuyện này là lựa chọn đúng đắn.

“Ủa!? Khoan đã nào, chẳng phải hôm nay là tròn một tháng sao?”

Ngay lúc đó, Mayu nhìn vào ngày tháng được viết trên bảng và nói. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng Mayu đang nói về chuyện gì, nhưng Arisa lại hỏi ngược lại Mayu, “Hả? Có chuyện gì à?”

“Nè, nhìn nè Arisa! Chẳng phải hôm nay là tròn một tháng kể từ khi Kana tỏ tình cậu trai hướng nội kia sao!”

 “A! Là nó à! Trò chơi trừng phạt!”

“Đúng đó, đúng đó! Cuối cùng thì Kana cũng được tự do rồi! Đó là quãng thời gian khá dài nhỉ?”

“………”

“Vậy thì? Cậu đã chụp được năm tấm ảnh của hai người như đã hứa chưa đó? Mayu-sensai sẽ là người kiểm tra!”

“À, ừm, hôm nay tớ để quên điện thoại ở nhà rồi.”

Tôi nhanh chóng buông ra một lời nói dối. Thật ra thì điện thoại vẫn ở trong cặp. Nhưng tôi không muốn lấy ra vì trong đó có nhiều kỷ niệm quý giá giữa tôi và Kenji.

“Cậu mà quên điện thoại á!? Nói dối! Không bao giờ có chuyện cậu lại quên điện thoại cả! Thôi nào, cậu giấu nó đâu rồi?”

“Dừng lại đi, tớ thật sự không mang mà.”

“Chà, chà, tớ hiểu là cậu thấy ngại mà. Dù gì thì đó cũng là bức hình hai người chụp chung mà, người mà cậu chỉ chấp nhận hẹn hò vì thua trò chơi trừng phạt thôi mà! Nhưng hứa phải giữ lấy lời! Cậu phải cho bọn tớ xem!”

“Kana! Chúng ta là bạn bè mà!”

“Hãy dừng lại đi, tớ thật sự không mang mà…”

Trong khi trúng tôi nói chuyện, tôi bỗng dưng cảm thấy một ánh nhìn từ cửa lớp học, tôi theo bản năng nhìn về phía đó.

…Người đứng đó… là Kenji.

“Kenji…!?”

Tôi suýt nữa định hỏi rằng sao cậu ấy ở đây, nhưng tôi vừa nhớ ra rằng Kenji tới đây để gặp tôi và đưa tôi đi.

“………”

Kenji chẳng nói một lời nào. Cậu ấy cứ đứng đó trong im lặng.

Tôi có cảm giác rằng cậu ấy đã nghe được hầu hết những gì chúng tôi vừa nói.

“Ô? Đó chẳng phải là cậu bạn trai (tạm thời) của Kana đó sao?”

“Chờ đã! “tạm thời” á!”

Tiếng Arisa cười vang khắp lớp học, cậu ấy bảo rằng Mayu thật hài hước!

------------------

[Kenji POV] [note75325]

Tôi cảm thấy toàn thân cứng đờ, tâm trí trống rỗng.                                                                       

...Tôi hoàn toàn không hiểu Kana và mấy người kia đang nói gì.

…Không, không phải là tôi không hiểu… mà là tôi không muốn phải hiểu.

(Bức hình hai người chụp chung, người mà cậu cậu chấp nhận hẹn hò vì thua trò chơi trừng phạt...?)

Kana, điều đó không đúng sự thật, phải không…? Không thể nào có chuyện Kana lại hẹn hò với tôi chỉ vì trò chơi trừng phạt cả. Sau cùng thì cậu ấy là người đã thổ lộ với tôi mà. Đó là lí do tại sao chúng tôi hẹn hò…

…Không, đợi đã. Có lẽ nòa việc cậu ấy tỏ tình là do trò chơi trừng pahtj không? Nếu đúng vậy thì, mọi thứ đã rõ ràng rồi…

“Nè, nè, cậu bạn trai (tạm thời) kia ơi, cậu có mang điện thoại không?”

Một người bạn của Kana đang ngồi gần cậu ấy nói chuyện với tôi.

“Nếu cậu mang thì cho chúng tôi xem mấy tấm ảnh đi.”

“Ảnh nào…?”

“Chả lẽ cậu lại không chụp hình với Kana à? Cho chúng tôi xem!”

“………”

“Này, xin chào? Cậu (tạm thời) gì đấy ơi?”

“Cậu có nghe thấy tôi nói không đấy?”

“Chậc, đấy, lí do mấy đứa hướng nội lúc nào cũng tệ đấy.”

“…!”

Tại thời điểm đó, lúc tôi nhận ra thì hai người bạn của Kana đang đứng ngay cạnh, nở nụ cười thích thú nhìn tôi.

“Um, a! Cái này đúng không nhỉ?”

Sau đó họ thò tay lấy điện thoại từ túi bên phải của tôi.

“Này!? Chờ đã.”

Sau khi bị giật mất điện thoại. Tôi lập tức đuổi theo sau họ. Cả hai người chạy đến giữa lớp học và bắt đầu bấm gì đó trên điện thoại tôi.

“Này cậu bạn (tạm thời) kia, mật khẩu là gì?”

“Này Mayu, có lẽ nào là ngày sinh của Kana không?”

“Vậy sao? Để tớ thứ!”

Tôi liên tục cầu xin họ, “Này, trả điện thoại cho tôi.”, nhưng tiếng nói yếu ớt của tôi chẳng thể nào chạm đến được tới họ.

Vào những lúc như thế này, tôi thật sự vô dụng. Tôi không thể cất lên tiếng nói của mình được, và rồi lúc nào cũng trở thành kẻ hèn nhát.

“Ô! Chúng ta mở khóa được bằng ngày sinh của Kana này!”

“Wow! Ghê thật đó! Cậu ta thích Kana nhiều như này à!”

“Wow! Nhìn những tấm này đi! Tuyệt thật đó!”

“Nghiêm túc đấy à!? Cậu ta chụp quá trời này!”

“Cậu không cần phải chụp nhiều thế đâu! Kana làm tốt ghê! Nhìn cậu trông vui thật đó!”

“Wow! Họ trông giống một cặp đôi thật sự nhỉ!”

“Tuyệt thật đó, Kana! Biết đâu sau này cậu thành diễn viên xuất sắc ấy chứ!”

Hahaha!!

…Cả hai người họ đứng bên cạnh Kana rồi cười.

Và bản thân Kana chỉ biết lặng lẽ ngồi im đó.

“A, vui thật đó! Vậy, cậu bạn (tạm thời) kia, tớ sẽ trả lại điện thoại cho cậu này.”

Nói vậy, cô ấy ném điện thoại về phía tôi. Tôi đưa tay ra bắt lấy, nhưng chiếc điện thoại trượt khỏi tay và rơi xuống sàn.

“Chậc! Vụng về quá đó! Bắt cho cẩn thận vào!”

Cô gái vừa ném điện thoại chế giễu tôi.

Khi điện thoại tôi rơi xuống sàn nhà, tôi nghe thấy tiếng vỡ và màn hình điện thoại tôi vỡ tan.

Ngay giữa bức ảnh mà tôi và Kana chụp chung… một vết nứt chạy xuyên qua đó.

Không nói không rằng gì, tôi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên.

“………”

…Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra nữa.

Tại sao vậy? Tôi không thể tin được rằng Kana lại lừa dối tôi như vậy. Kana mà tôi biết sẽ chẵng bao giờ làm những chuyện tồi tệ như vậy…

“…Kenji.”

Kana gọi tên tôi. Tôi ngước lên nhìn và đứng dậy đối diện với ánh nhìn của cậu ấy.

“…Kana.”

“………”

“Chuyện này là sự thật à… về trò chơi trừng phạt ấy…?”

“………”

Kana nhìn quanh chốc lát, rồi cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu.

“…Tớ hiểu rồi.”

“………”

“Tớ hiểu rồi, thì ra là vậy. Hóa ra… mọi chuyện là như thế.”

...Giờ đây, khi sự thật đã được xác nhận, tôi không còn lý do gì để ở lại nữa.

Tất nhiên rồi, một người hướng nội như tôi... thì làm sao có thể hẹn hò với một người tuyệt vời như Kana cơ chứ.

Bởi vì trước khi hẹn hò, chúng tôi thậm chí còn chẳng nói chuyện tử tế với nhau. Việc Kana thích tôi là điều không bình thường chút nào. Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn chứ.

“…Kana.”

“………”

“Liệu giờ chúng ta kết thúc trò chơi trừng phạt này ở đây được chưa?”

“…!”

“Cậu đã phải trải qua một khoảng thời gian tồi tệ với một người, một thằng hướng nội như tớ nhỉ. Vậy nên là… hãy kết thúc nó tại đây đi.”

“…K-Kenji…”

“…Tạm biệt.”

Tôi quay lưng lại về phía cậu ấy, bất ngờ thay, mọi cảm xúc trong tôi bông nhiên trào dâng lên.

“Đừng đi mà! Kenji!!”

…Ngay khoảnh khắc đó, Kana hét lớn từ phía sau tôi. Rồi cô ấy nắm chặt lấy cánh tay trái của tôi.

“Này! Làm ơn! Đừng đi mà!”

“………”

“Kenji! Tớ… Tớ nghiêm túc đó!”

“………”

“Tớ thật sự, thật sự thích cậu Kenji…! Tớ biết điều này có lẽ hơi khác so với ban đầu, nhưng…”

“………”

“Làm ơn đừng đi mà! Đừng có nói rằng cậu muốn chia tay mà!”

Dưới ánh chiều tà, tiếng hét của cô ấy vang vọng khắp lớp học.

Giọng của Kana run lên. Cứ như thể cô sắp bật khóc.

“Đây là đùa hay thật vầy? Kana mà mình biết đây ư...?”

“………”

Tôi nên nói gì giờ…?

Tôi nên đáp lại sao?

Có phải giờ đây cậu ấy thật sự thích mình?

Tôi không biết nữa. Kể từ khi biết rằng lời thổ lộ hôm ấy chỉ là một lời nói dối, tôi không biết mình phải tin vào điều gì nữa.

…Nhưng, tôi vẫn. Nếu như có thể, thì tôi muốn tin vào nó.

Tôi muốn tin rằng những lời mà Kana nói là sự thật và cảm xúc của cậu ấy không phải là dối trá. Tôi muốn tin rằng Kana thật sự thích tôi.

“…”

Lúc này, tôi bông nhận ra điều gì đó. Tôi không muốn phải nhận ra, điều mà tôi không muốn nghĩ tới nhất…

“Nếu cậu không phiền thì cậu muốn đi ra ngoài với mình được không?”

“Nhân tiện thì, từ giờ tớ có thể gọi cậu là ‘Kenji’ được không?”

“Kenji, tới đây đi! Hãy cùng nhau thắp sáng cả bờ biển này nào!?”

…Kana chưa từng nói với tôi rằng cậu ấy ‘thích’ tôi, dù chỉ một lần.

Nhìn lại thì, cậu ấy rõ ràng chưa từng nói điều ấy với tôi.

Tôi đã nói với Kana vô số lần rằng tôi thích cô ấy, nhưng ngay cả trong lúc tôi tỏ tình, Kana vẫn không hề nói rằng cậu ấy cũng thích tôi.

...Thì ra là vậy. Kana đã luông gửi cho tôi những thông điệp rõ ràng ngay từ đầu.

Tôi... tôi đúng là một thằng ngốc mà.

“…Tashiro-san.”

Tôi cố tình gọi cô ấy bằng họ, vì tôi nghĩ một người như mình thì không nên gọi tên của cậu ấy... điều đó quá là thô lỗ.

“Tớ thật sự rất thích cậu, Tashiro-san.”

“… ‘đã từng thích’ thì đúng hơn nhỉ, vì đó chỉ còn là quá khứ rồi…”

“Khi cậu tỏ tình, tớ thực sự, thực sự rất hạnh phúc… Tôi đã vui đến mức, về đến nhà rồi mà vẫn cứ nhớ mãi những lời đó...”

“…Kenji...”

“Không sao đâu, Tashiro-san. Đưng lo về chuyện đó. Dẫu cho đó chỉ là một tháng ngắn ngủi, nhưng mà… tớ đã có một giấc mơ đẹp. Vậy nên là, cảm ơn cậu.”

“Không! Không, không, không! Tớ cũng cảm thấy vui nữa! Chỉ một tháng vừa qua… tớ cũng cảm thấy vui lắm… uuuh…”

“Bây giờ mọi thứ đều ổn rồi, Tashiro-san. Giờ đây cậu không cần giả vờ thích tớ nữa đâu. Cậu là một người tốt bụng, vì vậy mà cậu đã cố gắng để không làm tổn thương tớ… nhưng giờ cậu không cần làm điều đó nữa đâu.”

“Không! Không phải! Mọi chuyện không phải như vậy! Tớ… tớ là một người vô cùng tệ hại…! Tớ đã khiến cậu bị tổn thương, Kenji!”

“…………”

“Làm ơn! Kenji, làm ơn! Tớ sẽ xin lỗi mà! Tớ thật sự xin lỗi cậu! Vậy nên… hãy cùng tớ đi ngắm pháo hoa lần nữa! Hãy đi đến thư viện hoặc bảo tàng cùng nhau! Được không, Kenji.”

“Tớ chưa từng để tâm tới thư viện, và tớ đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đến bảo tàng trong suốt cuộc đời mình…! Nhưng nhờ có cậu, tớ đã học được cách thích chúng! Tớ muốn đến lại những nơi đó cùng với cậu! Này! Kenji! Ở lại bên tớ đi, Kenji!”

“…………”

…A.

Tôi nên làm gì giờ đây?

Tôi muốn tin vào lời cậu ấy. Tôi muốn nói “Phải đó, điều đó chỉ là một lời nói dối thôi.” và nở một nụ cười.

Nhưng mà... việc cậu là một kẻ dối trá khiến trong lòng tôi tràn ngập những đám mây nghi ngờ.

Cậu đã nói dối và đùa giỡn với trái tim tôi... vì đã từng nghĩ rằng cậu có thể làm ra những điều tàn nhẫn như thế…  tôi...

A, không, tôi không muốn điều đó.

Tôi ghét cậu. Có lẽ tôi cảm thấy mình ghét cậu.

…Tôi ghét nhất là chính bản thân hẹp hòi này.

“…”

Tất cả những cảm xúc trào dâng trong tim tôi biến thành những giọt nước mắt.

Những giọt nước mắt ấy cứ thế tuôn rơi và ướt đẫm gò má tôi, những giọt nước mắt ấy chính là tình cảm tôi dành cho cậu ấy.

“..”

Tôi muốn nói gì đó với cậu ấy. Tôi muốn đặt những cảm xúc trong tim đang trào dâng vào trong từng lời nói.

…Nhưng miệng tôi không chịu mở. Tôi không thể nói bất cứ điều gì. Tôi không thể nào mà dãi bài cảm xúc một cách rõ ràng bây giờ được.

“…”

Tôi tự hỏi Kana đã nghĩ gì khi nhìn vào gương mặt tôi lúc đó, và rồi cậu ấy nhẹ nhàng buông cánh tay đang nắm ra.

Tôi cũng không còn muốn ở lại đây nữa, vì vậy tôi quay lưng lại… và rời khỏi lớp học đó.

“Um, xin thứ lỗi. Tên tôi là Saito.”

Trên đường ra tủ để giày, tôi gọi điện cho nhà hàng.

“Tôi có đặt bàn cho hai người lúc 7 giờ tối nay, nhưng… làm ơn hủy giúp tôi. Vâng, vâng, tôi xin lỗi…”

Tôi kết thúc cuộc gọi, cất chiếc điện thoại vỡ vào túi áo, rồi cúi đầu bước ra khỏi cổng trường.

Chỉ có một mình… tôi lặng lẽ bước đi trên con đường ấy dẫu cho trời đã tối.

Ghi chú

[Lên trên]
Eng ko chia POV nên t tự chia cho dễ theo dõi
Eng ko chia POV nên t tự chia cho dễ theo dõi
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
đau lưng r, ngủ th🐧
Xem thêm
có một chap đọc ngắn quá trans à
Xem thêm
cm sn trans nhé (dù hơi muộn)
Tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tks bác🐧🐧
Xem thêm