A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy
Chương 13: Mùa hè khép lại
16 Bình luận - Độ dài: 1,846 từ - Cập nhật:
Sau một thời gian lặn thì t cũng ngoi lên rồi đây, dự kiến trong 1 tháng tới là t phải ôn thi hsg nên tiến độ vốn đã lâu rồi h còn lâu hơn nữa (")>
Tuy vậy thì tôi vẫn sẽ cố tranh thủ được từng nào hay từng đấy.
Còn giờ thì, enjoy!
--------------------------------------------
…Ngày mùng 1 tháng 9, kì nghỉ hè cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi thì đang trong tình trạng vác cái cơ thể nặng trĩu này tới trường. Lần đầu tiên trong đời mà tôi cảm thấy việc tới trường nó bất đắc dĩ như vậy.
Tôi, một thằng hướng nội, tính tình thì nhút nhát và không có nhiều bạn bè cho lắm. Nhưng may mắn thay là tôi cũng chưa từng bị bắt nạt bao giờ. Nên là tôi cũng không hiểu được cảm giác sợ khi nghĩ đến việc “Mình không muốn gặp nó ở trường một chút nào.”, và tôi cảm thấy từng bước chân tôi đi đang ngày càng nặng hơn.
“……”
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ không muốn gặp lại Kana, người mà tôi từng yêu rất sâu đậm.
Giá như tôi có thể tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Rằng những ngày tháng ở bên Kana chẳng qua là những ảo giác về quãng thời gian tuyệt vời mà mùa hè đem lại… Tôi mong rằng mọi chuyện là vậy.
Nhưng tôi không thể. Mỗi lần nghĩ về Kana, tim tôi lại nhói đau tới mức muốn bật khóc. Chính nỗi đau ấy khẳng định rằng những tháng ngày hạnh phúc từng thật sự tồn tại.
*Tiếng ve kêu ở phía xa*
Nghe tiếng ve kêu, tôi ngước nhìn lên bầu trời hè ấy. Trên đó là một đám mây lớn đang nhẹ trôi, không biết sao nhưng tôi lại cảm thấy nó rất đẹp, đẹp đến đau lòng. Đám mây ấy xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, dẫu cho có vươn tay nắm lấy ra sao thì cũng chẳng nhận lại gì.
Tựa như đó là một loại ảo giác cứ lôi kéo tôi.
Cứ như vậy, giấc mộng mùa hè ấy xuất hiện trong thoáng chốc rồi tan biến.
------------------------------
“…Vậy là kì nghỉ hè cũng đã kết thúc, giờ chúng ta sẽ bước sang học kì hai. Nào, từ giờ chúng ta hãy cùng nhau chuẩn bị một hành trình mới nhé!” giáo viên chủ nhiệm nói với cả lớp vào lúc đầu giờ. Nhưng tôi cũng chả để tâm lắm.
Tôi ngồi ở hàng thứ tư, cạnh lối đi. Kana ngồi phía trước, lệch trái hai hàng ghế nên bóng lưng cô ấy luôn lọt vào tầm mắt tôi.
Và chỉ như thế cũng đủ khiến tôi mãi nghĩ về cô ấy cho dù bản thân có muốn hay không.
“…”
Đôi khi, cô ấy lại quay lại nhìn về phía tôi. Và dĩ nhiên, mắt chúng tôi chạm nhau.
“…!”
Nhưng ngay sau đó, cô ấy lại vội quay lên. Và cứ như thế, chuyện này cứ xảy ra vô số lần.
“…”
----------------------
Do nay là ngày đầu của học kì mới nên tôi không có tiết nào cả. Chỉ có tiết sinh hoạt với tiết chủ nhiệm do đó mà nay tôi được về sớm. Tầm 11 giờ trưa thì tôi đã được về rồi.
“Ê! Bọn mình đi karaoke đi!”
“Ừm! Được đấy!”
Mọi người trong lớp vẫn còn chìm đắm trong không khí của mùa hè, ngay khi hết tiết sinh hoạt, lớp liền rôm rả trở lại.
Còn tôi chỉ cúi gằm mặt xuống mà bước đi, bỏ lại những thanh âm ấy đằng sau.
“Kenji!”
Tôi nghe tiếng ai đó gọi mình, và ngay tức khắc tôi biết đó là Kana mà chẳng cần nhìn.
Tôi dừng chân lại trong im lặng. Kana vẫn tiếp tục nói, không chịu buông tha cho tôi.
“Kenji… ừm, bọn mình có thể… ra đâu đó nói chuyện chút được không? Chỉ hai bọn mình thôi.”
“……”
“Cậu dành cho tớ chút thời gian được không? Đi mà, xin cậu đấy.”
“……”
Tôi chầm chậm ngẩng mặt lên và đối diện với cô ấy.
Kana cắn môi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Nè Tashiro! Nay cậu có rảnh không?”
“Bọn tớ định đi karaoke, cậu muốn nhập hội với tụi này không?”
Ngay sau đó, một nhóm con trai lớp tôi tới rủ Kana đi karaoke. Họ trông khá là năng động với thân thiện, tạo cho tôi cảm giác như thể bọn họ là người nổi tiếng vậy.
“Um, à thì… tớ…”
Khi mà Kana đang do dự không biết nên đi hay không, bọn họ lại nhìn về phía tôi.
“Ô? Saito này! Yo!”
“…Ừm, lâu rồi không gặp.”
“Này, cậu có thích karaoke không? Nếu được thì đi cùng bọn tớ luôn!”
“Tớ á?”
“Phải đó! Thế cậu rảnh không?”
“………”
Thấy họ mời tôi nhiệt tình như vậy, tôi quay sang phía Kana. Cô ấy chỉ lặng lẽ đứng đó, lo lắng nhìn.
“…Chắc là thôi, nay tớ không đi được. Tớ cần làm một số việc khác nữa.”
“Nghiêm túc đó à? Tiếc thật đấy.”
“Cảm ơn vì đã mời nhá. Mấy cậu đi vui vẻ.”
Xong rồi tôi quay lưng rồi cứ thế một mình bước đi, đôi vai tôi trùng xuống rồi hòa vào trong đám đông.
---------------------------------
Rời khỏi trường, tôi rạo bước về nhà trong khi vẫn cúi gằm mặt xuống đất.
“Vậy thì! Yêu cầu tiếp theo sẽ là gì đây nào?”
Khi đang dừng đèn đỏ, chiếc xe ngay bên cạch tôi để cửa sổ mở, và tôi nghe thấy tiếng phát ra từ radio.
“A, bài hát tiếp theo là bài ‘Sign of Autumn’ của ban nhạc Off Course! Tuy có hơi sớm chút nhưng bài hát này rất hợp cho những ai vừa bước qua những tháng ngày nghỉ hè.”
“Vá sau đây là bài hát ‘Sign of Autumn’ của ban nhạc Off Course.”
“…….”
Bài hát vang lên từ chiếc xe ấy, tôi lặng lẽ lắng nghe và đắm chìm trong ấy.
Khi tôi nhận ra thì đèn đã chuyển xanh. Chiếc xe ấy cũng đã rời đi.
Tôi chầm chậm nhấc chân lên và bước tiếp.
“…Ha…ha, ha, ha!”
Ngay lúc đó, Kana đuổi kịp tôi, chạy bên cạnh, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.
Có vẻ như cô ấy đã chạy theo tôi từ trường.
“Tashiro…”
“Kenji… tớ, um, tớ…”
“Cậu không đi karaoke à? Họ mời cậu mà, đáng lẽ cậu phải đi chứ.”
“Tớ không muốn… vì tớ muốn ở bên cậu hơn.”
“Họ đề là những người thân thiên, vui tính, và thật sự họ còn tuyệt vời hơn tớ nhiều mà. Thậm chí họ cũng chẳng bận tâm gì mà cứ thế bắt chuyện với tớ… Cậu nên dành thời gian bên những người như vậy, chứ đừng lãng phí nó với người như tớ.
“…Nè, Kenji. Cậu đang giận đấy à?”
“……”
…Tôi mặc kệ câu hỏi của cô ấy mà cứ thế bước tiếp.
“Nè! Chờ! Chờ đã, Kenji!”
“Làm ơn, nghe tớ! Nghe tớ… nói đã…!”
Tôi nghe tiếng Kana hét đằng sau. Nhắm chặt mắt lại, vờ như không nghe thấy gì, và bước nhanh chân hơn.
“Ouch!”
“…Hả?”
Nhưng đột nhiên giọng cậu ấy trở thành tiếng kêu đau đớn. Tôi quay lại nhìn xem cô ấy thế nào.
Cỏ vẻ như cô ấy vấp phải vỉa hè rồi ngã, ngồi bệt dưới đất.
“…”
Trong một khắc, tôi đã định chạy tới bên cô ấy. Trông Kana có vẻ khá đau. Nhưng… không. Tôi lại quay người về phía trước và tiếp tục bước đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi chẳng cần lo cho cô ấy làm gì. Sau cùng thì… Kana đã lừa dối tôi suốt thời gian qua. Cô ấy lừa tôi, chơi đùa với cảm xúc của tôi. Chẳng vì bất kì lí do nào cả… dù chỉ một…
… Dù chỉ một…
“Tớ muốn tốt nghiệp cùng cậu, Kenji, nên là tớ cũng sẽ cố gắng nữa.”
“……”
Càng nhắm mắt lại, thì nụ cười của cô ấy càng xuất hiện.
Nụ cười giả tạo ấy, là dành cho tôi.
Nhưng nó quá đẹp… tới mức đã hằn sâu trong tim tôi.
“……”
Tôi liền quay lại rồi chạy thẳng về phái Kana.
Tôi tự cảm thấy ghê tởm mình. Sao tôi lại dễ mềm lòng tới vậy? Tại sao tôi lúc nào cũng là người phải chịu thiệt thòi cơ chứ?
…Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cơ thể tôi thì vẫn cứ di chuyến về phía Kana.
“Kana.”
Nghe tiếng gọi của tôi, cô ấy ngẩng lên với vẻ mặt bất ngờ.
“…Chân cậu có sao không?”
“…”
“Có vẻ cậu cũng không bị thương quá nặng. Đây.”
Tôi chìa tay ra về phía Kana. Cô ấy nắm lấy rồi đứng dậy.
“…Tớ mừng là cậu không sao, Kana.”
“……”
Sau khi tôi nói xong, cô ấy liền cắn môi rồi bật khóc.
“Ugh… ugh…”
“…….”
Tôi chẳng làm gì. Chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô ấy khóc.
Nếu không ra nông nỗi này, có lẽ tôi đã vỗ về cô ấy, hoặc ôm cô ấy thật dịu dàng. Nhưng... lúc này, tôi không còn là người sẽ làm điều đó nữa.
“Kenji… Kenji…”
“……”
“Cậu… cũng chịu gọi tớ… là ‘Kana’ rồi.”
“……”
Lúc mà cô ấy nói vậy thì tôi mới chợt nhận ra.
“…Chỉ là thói quen thôi. Tớ chưa bỏ nó được.”
“……”
“…Xin lỗi, nhưng… tớ… tớ không thể… với cậu được nữa.”
“…Kenji.”
“Hm?”
“Tớ yêu cậu… tớ yêu cậu nhiều lắm.”
“…!”
Kana nói khi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tuy đã cố kìm nén nhưng những giọt nước mắt của cô ấy vẫn cứ trào ra, rơi lã chã trên mặt đất.
“Tớ yêu cậu, Kenji…”
…Tôi cố tránh khỏi ánh nhìn của cô ấy bằng cách quay lưng đi.
Rồi để cô ấy khóc một mình ở đó, tôi tiếp tục bước đi trong khi vẫn cố kìm nén cơn đau quặn thắt trong lồng ngực.
(…Thật không công bằng, Kana.)
Đừng có nói vậy lúc này chứ.
Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ.
Nó làm tớ muốn tin vào cậu. Tin vào những lời cậu nói là thật.
Nhưng tôi không thể làm vậy được. Tôi sợ hãi điều đó. Lỡ như đó lại là một trò nào đó của họ bày ra rồi lấy tôi ra làm trò đùa cơ chứ? Ý nghĩ đó ám ảnh lấy tôi. Nếu, cả điều này nữa, cũng là một lời nói dối, thì tôi sẽ thực sự tuyệt vọng, tôi cũng sẽ không biết phải làm sao để trở về như bình thường nữa.
Nên là… nên là…
“………”
Tôi khẽ cắn môi.
Bỗng có một làn gió mát hiếm thấy vào thời điểm này, lướt nhẹ qua chân tôi.
Mùa hè đã khép lại.


16 Bình luận
Hoá ra tác cx đã tính đến việc có ng qua đường hay ko rồi sao 🤔 🐧