Chương 25: Vang danh (2)
Rạng sáng, trước cả lúc bình minh, mắt tôi đã mở như một thói quen.
Hôm nay là ngày của trận đánh lớn.
Những âm thanh mơ hồ vọng từ ngoài vào cho thấy rằng có thứ khác biệt so với ngày thường.
Cũng na ná như mấy cuộc chinh phạt mà tôi đã trải qua vô số lần thôi, song sự căng thẳng mỗi lần lại có phần khác nhau.
Đặc biệt là khi tôi ngẫm nghĩ cái khả năng sinh mạng của tất cả anh em đồng chí tôi bị tước đi cùng một lúc.
Dù sao thì áp lực này là thử thách mà tôi sớm hay muộn phải vượt qua.
Tôi đứng dậy và chuẩn bị ra ngoài như thường lệ.
Chấn chỉnh khớp vai, thả lỏng cơ cổ, tôi nhặt thanh kiếm mà tôi đã để ở góc phòng rồi đeo nó bên hông trước khi rời đi.
"...Anh đi bây giờ à?"
Ngay lúc đó, có một giọng nói phát ra từ phía sau.
Khi tôi quay người về phía giọng nói lạ lẫm đó, Ner đang nhìn chằm chằm tôi từ sau cái gối mà cô đặt ở chính giữa giường, cô chống nửa người lên.
Tôi đã không lường trước việc cô thức dậy vì một lý do nào đó.
Thật lòng thì tôi không định phá rối ngủ của cô.
Dường như giữa chúng tôi vẫn có khá ít thứ để nói.
"...Ừ."
"..."
Im lặng.
Bỗng tôi thấy mình đang mường tượng những thứ cô có thể sẽ nói với tôi nếu quan hệ chúng tôi có cải thiện.
Cái chào tạm biệt có chan chứa thêm nhiều cảm xúc nếu chúng tôi trong quan hệ tình cảm?
Gạt đi những suy nghĩ vô ích đó, tôi hướng sự tập trung của mình đi nơi khác và quay đi.
Tôi vừa đặt tay lên cánh cửa.
"...Này"
Ner gọi tôi lần nữa.
"...Sao vậy?"
"..."
Cô do dự một lúc lâu.
Có vẻ như cô không quyết định được là có nên nói hay không.
Tôi cũng không muốn bắt ép cô.
"...Anh..."
"..."
"...Thì..."
Sau một hồi mà cô vẫn không nói được, tôi quyết định lên tiếng trước.
Tôi không có dư thời gian hôm nay. Cho dù có chuẩn bị cỡ nào thì vẫn có những thứ mà tôi phải làm khi đến được đó.
"...Tôi sẽ về sớm."
Ner gật đầu yếu ớt.
Cứ như vậy, tôi quay lên phía trước thẳng tiến ra bên ngoài.
....
Trên đường đến khu trại, tôi chứng kiến được những cảnh tượng khác thường.
Một vài cặp người sói đang ở ngoài nhà của họ.
Một vài pháp thuật đơn giản đang được thực hiện đây đó.
Tôi biết người sói thường giỏi khoảng chiến đấu, thuốc men và pháp thuật, nhưng tôi không ngờ nó lại thông dụng đến cỡ này.
Tất cả các cặp người sói mà tôi nhìn thấy hiện đang thực hiện thông tục trên.
Trong trạng thái đó, ánh sáng màu cam từ từ rỉ ra từ người phụ nữ lẩm bẩm niệm chú rồi hòa vào trong người đàn ông mà họ chạm.
Sau nhiều năm kinh nghiệm, tui cũng có chút hiểu biết về tộc người sói, dẫu vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy hiện tượng này.
Ngay lúc đó, giọng một người đàn ông vang lên từ phía sau.
"Họ đang san sẻ cho nhau năng lượng 'Ki'. Cho người chồng sắp ra chiến trận.
Tôi quay lại, Gidon đang tiến tới chỗ tôi, Adam Hyung cũng đang đứng cạnh hắn.
Thấy tôi khựng lại trước từ 'Ki' trông có vẻ lạ lẫm, Gidon nói tiếp.
"...Tôi tin rằng phó đội trưởng cũng đã nhận được nó rồi."
Biểu cảm của hắn có chút nét nhạo báng.
Tôi cảm nhận được ngay rằng hắn biết Ner và tôi đã không thực hiện tục lệ đó.
"..."
Tôi nhìn Adam Hyung.
Tôi không muốn anh phải lo âu về mối quan hệ giữa tôi và Ner.
...Có lẽ đây là điều mà Ner cố gắng truyền tải đến tôi sáng nay.
Tôi đã không có cuộc hội thoại dài với Gidon.
Chúng tôi chỉ trao đổi những cái nhìn.
"Đội trưởng Adam, tôi sẽ đi xem xét binh lính của mình bây giờ."
"Ừ. Gặp anh sau."
Gidon chào Adam rồi rời đi trước, tôi nhìn theo dáng người đi xa dần của hắn.
Adam chậm rãi đi lại chỗ tôi rồi nói.
"...Tôi đã có cuộc nói chuyện dài với Gidon về chiến dịch lần này."
"..."
"Hắn khá là nhanh nhạy. Quan sát tình thế với thái độ nghiêm túc và đưa ra những chỉ dẫn hợp lý... Bất chấp thái độ thù địch của hai cả hai bên, chúng ta vẫn có chung một mục tiêu."
"..."
"...Vì vậy, trong khi hắn có thể không thực hiện những hành động thiếu suy nghĩ, các cuộc chạm trán nhỏ có vẻ vẫn sẽ tiếp tục diễn ra."
Hyung nhìn vẻ trầm ngâm của tôi rồi tiếp tục.
"...Berg, đừng làm gì dại dột."
Tôi tò mò nhìn Hyung.
"Anh đang nói gì chuyện gì?"
"Hiện rành rành trên mặt cậu kìa. Dù sao thì... tính khí của cậu cũng dễ bị chọc điên lắm."
"...Nào có."
Tôi không nhiệt liệt phản đối ý kiến Hyung.
Tôi càng ngày càng thấy bất mãn với Gidon.
Chắc là do tôi nghe được rằng Ner đã phải ăn trong cô đơn trong một khoảng thời gian dài nên mọi chuyện ngày càng tệ hơn.
Gidon, ngày con trai cả, chắc hẳn đã chi phối bầu không khí xung quanh làm cho Ner đau khổ tột cùng.
Tôi có quan tâm Ner đến mức để mà tức giận đến cỡ này không thì vẫn còn trong vòng nghi vấn, mà thì, cô vẫn là vợ tôi. Không làm gì cả thì khá là bất công.
Có vẻ như tôi phải làm gì đó để xoa dịu lương tâm của mình, một thói quen mà tôi học được trong những năm tháng ở khu ổ chuột, nơi mà việc tự lo cho mình là điều cốt yếu.
Adam Hyung đột nhiên đặt tay lên vai tôi.
"Berg, bỏ chuyện đó qua một bên, nghỉ khỏe chứ hả?"
Tôi gật đầu.
"Còn anh?"
"Đương nhiên là tốt rồi."
"..."
"Nhân tiện, Berg, sau khi chuyến chinh phạt kết thúc... À, chủ đề này ta có nói qua rồi..."
"...Sao?"
"Giờ, thay vì cứ trốn tránh, thì hãy cứ dõng dạc tiến lên."
Hyung lặp lại những lời mà anh đã nói gần đây.
"Lúc trước tôi nói rồi đó, Xích Hỏa đang trở nên nổi tiếng nhưng chả ai biết thằng phó đội trưởng của nó là ai. Vậy sao không nhân cơ hội này mà gây dựng tên tuổi cho bản thân? Nếu anh chịu khó thành lập thanh danh cho bản thân thì giờ đâu phải lắm chuyện với thằng Gidon."
Tôi đã sống với địa vị là phó đội trưởng của Xích Hỏa nhưng chưa từng cố gắng để gây dựng tên tuổi cho bản thân mình. Lúc đầu, mọi chuyện đơn giản vì tôi không muốn dính dáng tới mấy chuyện phiền phức nên trách nhiệm tôi giao lại hết cho Hyung.
Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì không gánh vác tránh nhiệm đó. Sau cùng thì, vô số thành tựu của đội săn thủ cấp mà chúng tôi có được đánh đổi bằng tính mạng của chính các thành viên tham gia. Tôi sẽ thấy hổ thẹn với lòng nếu cứ nhận tất cả công lao về mình.
Các thành viên của đội săn thủ cấp đã có lần thuyết phục tôi thay đổi quan điểm nhưng tôi đã bỏ ngoài tai những góp ý của họ. Một chút tiếng tăm đơn thuần thì đâu thể thay đổi gì nhiều.
...Nhưng hiện tại, các quan điểm cũ đó đang dần dần thay đổi. Có lẽ, như Hyung dự đoán, nếu thành tích chinh phạt và tên tuổi của tôi được biết đến, tôi đã không phải đối mặt với những tình huống trớ trêu những ngày vừa qua.
"Và giờ giờ thì anh đã có gia đình."
"...?"
Adam Hyung nói.
"...
"Danh tiếng của vợ anh cũng sẽ đi lên cùng với tên tuổi của anh."
Tôi còn chưa từng nghĩ mọi chuyện theo khía cạnh đó, nhưng mà... có lẽ lần này Hyung lại tiếp tục đưa ra cho tôi một lời đề nghị đúng đắn.
"...Nghĩ kỹ đi, Berg. Cứ mỗi lần anh thấy chú em bị mấy thằng như Gidon khinh thường là máu nóng nó dồn lên tới não anh rồi."
Tôi khẽ gật đầu. Thấy thế, Hyung cười đáp lại.
"Nhưng mà nếu cậu thực sự không muốn, anh cũng không ép... Dù sao thì vẫn cứ làm cho lẹ chuyện ở đây rồi về Stockpin thôi."
Lời của Hyung làm người tôi nhẹ đi phần nào. Tôi cùng anh đến khu trại tạm thời của đội Xích Hỏa.
....
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi bắt đầu hành quân.
Giáp sắt hạng nặng bọc quanh mình, trên lưng ngựa, chúng tôi thẳng tiến đến chỗ con quái đầu đàn lớn nhất, 'Draig'.
Adam dẫn đầu với tốc độ ổn định, theo sau là đội săn thủ cấp của tôi và quân bộ binh của Gidon. Mỗi đội gồm khoảng 30 người.
Sau lưng tôi, Baran đang thì thầm với hai thành viên khác trong đội, Shawn và Jackson.
"Sao cơ? Chuyện như vậy thực sự đã diễn ra?"
"Hả... Không đùa đấy chứ?"
Baran đang nói điều gì đó khiến Shawn và Jackson há hốc mồm.
Rồi họ bắt đầu thì thầm bàn bạc.
Chắc là chuyện giữa tôi với Gidon hôm trước đây mà. Chuyện này chắc chỉ có mấy người có phiên trực gần đó mới biết.
Đúng lúc đó, Gidon nói với tôi.
"Nhân tiện, phó đội trưởng. Là một người vừa mới lập gia đình... anh nghỉ ngơi thoải mái không?"
Khi tôi quay lại nhìn họ, Gidon với đám em trai của hắn đang đeo một nụ cười trên môi.
Sự xúc phạm ẩn sâu khó mà chỉ ra được. Nhưng mấy lời khiêu khích liên tục kiểu này vẫn làm tôi nóng.
Cảm giác như hồi tôi còn ở đội đánh thuê cũ trước khi thành lập Xích Hỏa.
Vì có quá nhiều chủng tộc khác nhau, các cuộc đối đầu nhau như thế này diễn ra liên miên.
Sau khi thành lập Xích Hỏa, tôi đã quên khuấy nó đi mất vì chúng tôi chỉ tuyển dụng loài người.
"..."
Tuy nhiên, tôi vẫn thấy hơi khó hiểu. Sao thằng Gidon khờ thế nhỉ? Cứ giữ những suy nghĩ bệnh hoạn đó thì chúng tôi cũng đâu được lợi lộc gì.
Chắc là do chúng tôi trông giống đội quân tinh nhuệ hơn là nhóm lính đánh thuê.
Hoặc có lẽ họ nghĩ rằng chúng tôi không làm gì được họ nên mới có những hành động thô tục đến vậy.
Đội quân của Blackwood đã liên minh với chúng tôi, cụ thể là ba người con trai lớn. Và nếu họ thương vong trong chiến trận, chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.
"...Bộ ba ăn ý các anh thì sao? Giữa các anh tôi chưa từng thấy bất kì giây phút bất hòa nào."
Tôi nhẹ nhàng trả lời bằng một câu hỏi.
Nụ cười trên mặt Gidon ngay lập tức biến mất. Tôi bình thản nói như chưa từng thấy phản ứng của hắn.
"Nhân tiện đây, Gidon, tôi nghe bảo rằng vị trí đứng quân của anh vẫn chưa được quyết định."
"Tôi đã thuộc vanh vách hết toàn bộ các kế hoạch và chiến lược, và tôi đương nhiên sẽ góp hết sức mình để bảo vệ lãnh thổ của chúng tôi. Đừng có nói với tôi anh định trốn đằng sau lưng đám thuộc hạ đấy?
Nghe vậy, tôi bèn cho nói cho họ biết một sự thật nho nhỏ mà đến bây giờ họ vẫn chưa biết.
"Tôi là đội trưởng của đội săn quái thủ cấp."
"..."
Nghe đến từ 'đội trưởng', Gidon lập tức thay đổi thái độ.
Dường như anh ta cũng hiểu được tầm quan trọng và trách nhiệm to lớn mà người đội trưởng của đơn vị nguy hiểm nhất tổ đội phải gánh vác.
"... Anh là đội trưởng?"
"Đúng."
"... Đừng gạt tôi. Có nhóm lính đánh thuê nào dại dột tới mức chỉ định phó đội trưởng của họ thành chỉ huy của đơn vị săn quái thủ cấp, trực diện đối mặt với con quái đầu đàn?"
Adam Hyung chắt lưỡi.
"Một mình Berg là đủ. Tất cả chúng tôi đều nghĩ như vậy."
Gidon ngạc nhiên nhìn chúng tôi, cố gắng để thấy sự không trung thực trong những lời nói và hành động của tụi tôi. Rồi anh ta gãi đầu, có vẻ như là đã có sáng kiến gì mới."
"...À ha, có phải ý anh là đội trưởng của đơn vị săn quái thủ cấp có thành tích hạ được chỉ vỏn vẹn 20 con quái?"
Tôi còn chả thèm lên tiếng thanh minh cho lời nói dối lần trước. Thay vào đó, tôi cho Gidon một ý tưởng.
Mọi chuyện đã đi tới nước này rồi, tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời để trút bớt cơn giận trong người, như Adam đã gợi ý. Nếu tôi đã gây dựng nên chút danh tiếng cho bản thân thì những tình huống như thế này chắc đã không xảy ra.
"Cậu cả Gidon, thay vì nghi ngờ xem chúng tôi có đang nói sự thật hay không, tại sao cậu lại không tham gia đơn vị của tôi nếu vị trí đứng quân của cậu vẫn chưa được quyết định?"
"Ý anh là sao?"
"Nếu anh thấy vị trí đội trưởng của tôi không đáng tin cậy thì sao lại không tham gia với chúng tôi? Tôi muốn chứng kiến sức mạnh của chiến binh dũng mãnh hạ 26 con đầu đàn. Đây cũng là cơ hội tốt để anh chứng tỏ bản thân và làm nổi bật cái danh dự mà anh luôn tôn sùng, không phải sao?"
"..."
Gidon cứng họng.
Cũng không thể trách được.
Nếu tôi đột nhiên đề nghị tham gia đơn vị săn quái thủ cấp, đương nhiên là chỉ có số ít ngưòi mới đồng ý tham gia. Có bao nhiêu người lại muốn nhân đôi khả năng tử trận của mình chứ?
Mặc dù vậy, Gidon, với thành tích hạ 26 con đầu đàn, có thể suy nghĩ về điều đó. Hơn nữa, tôi đã nói đến vậy rồi mà giờ hắn rút lui thì chỉ có nước đội quần.
Trong lúc Gidon đang suy nghĩ thì Shawn đột nhiên la lên từ phía sau.
"A, có vẻ như vị thiếu công tử của chúng ta đã bị nỗi sợ làm cho chùn bước rồi."
Baran, Shawn và cả Jackson phá lên cười.
Nhiệt huyết của nhóm lính đánh thuê có vẻ đang tăng cao, khác với bầu không khí cứng nhắc của một lực lượng vũ trang quân sự thông thường.
Tôi nhìn Gidon, cười nhếch mép, nhẹ nhàng bày tỏ một chút sự coi thường.
Tôi không cố trốn tránh những điều không thể tránh khỏi.
Họ muộn màng nhận ra rằng chúng tôi là lính đánh thuê, không phải lực lượng quân đội thông thường. Họ bắt đầu trở nên cảnh giác hơn.
Gidon thì thầm.
"...Đúng như dự đoán, bọn con người là lũ man rợ."
Tôi đáp lại câu nói đó.
"Nếu anh hiểu được điều đó thì tốt nhất anh nên cẩn thận hơn với những điều anh nói."
"Cái gì? Thằng khốn tầm thường này-"
Adam Hyung can thiệp vào từ đằng trước.
"Như thế đủ rồi. Chuyện này kết thúc ở đây. Berg, dừng ở đó là được rồi."
Và một lần nữa, Adam Hyung lại là người đưa ra lựa chọn khôn ngoan nhất.
Cũng vì lý do đó mà tôi tin tưởng và theo bước anh.
Mặc dù tôi cảm nhận được rằng Hyung đang theo phe tôi, tôi vẫn thấy cần thiết để biểu lộ sự đồng tình từ vị trí của mình.
Tôi luôn tỏ thái độ kính trọng anh trước các thành viên tổ đội, do đó, tôi bày tỏ sự đồng ý của mình với mệnh lệnh của anh.
"Thiếu gia Gidon, tôi thành thật mong anh hoan hỉ bỏ qua cho trò đùa hơi quá trớnー"
"-Đủ rồi."
Gidon cắt ngang trước khi tôi kịp nói hết câu. Cơn giận như giận đang rực cháy bao quanh hắn.
Có vẻ như Gidon đã không còn chút sự kính trọng nào cho tôi nữa.
Tôi thầm cười. Rõ ràng là hắn đã bị chúng tôi chọc cho cáu tiết lên.
Gidon nhăn mày, nói.
"Được, tôi sẽ theo anh. Tôi không phải là thằng hèn chỉ biết trốn sau lính của mình. Tôi có thể đóng góp nhiều hơn thế. Đại đội trưởng, tôi sẽ hộ tống phó đội trưởng."
Adam Hyung tỏ vẻ lo lắng trước lời tuyên bố của Gidon.
"Anh chắc chứ?"
"Anh không phải lo. Cho dù chúng tôi có cãi vả, tìm lại sự bình yên cho người dân lãnh thổ Blackwood vẫn là vấn đề ưu tiên hàng đầu."
"Không, không phải chuyện đó..."
Adam Hyung quay sang nhìn tôi.
"..."
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Với cái thở dài, Hyung nói với Gidon.
"Đã hiểu. Rồi, chuyện đó coi như xong."
Tôi cười rồi nói với Gidon.
"Tôi tin ở anh."


10 Bình luận