• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chính truyện

Chương 32: Ngôi làng của lính đánh thuê (5)

6 Bình luận - Độ dài: 3,934 từ - Cập nhật:

Chương 32: Ngôi làng của lính đánh thuê (5)

Ner dịu dàng cọ mặt mình với chiếc gối êm ấm.

Cô đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Với một tâm trí nửa tỉnh nửa mơ, Ner thấy vô cùng sảng khoái.

Gió thổi mang theo hương hoa, những tia nắng nhảy múa cho làn hơi ấm áp quét qua mặt cô.

Cô chỉ muốn được tiếp tục ngủ tiếp như thế này.

Chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, cô xoay đầu lại để tựa mình vào chiếc gối.

"Ner, dậy đi."

Nhưng đúng lúc đó, chiếc gối lên tiếng.

Sự vô lý của tình huống hiện tại làm cô tỉnh giấc ngay lập tức.

Mở mắt ra trong sự ngạc nhiên, Ner thấy cái cổ của Berg ngay trước mặt mình.

Trước khi cô kịp nhận ra, cô đã thấy mình rúc mình lại sát người anh. Nói cách khác, cô đã giao phó toàn bộ cơ thể của mình cho anh.

Khoảng khắc Ner giật mình và cố gắng kéo bản thân mình ra, Berg giữ chắc hông cô.

"A...! Tôi-tôi ngã mất-"

Đồng thời, mặt cô nóng lên, và tim cô đập mạnh hơn.

Dẫu vậy, Berg bình tĩnh đáp, "-Không té được đâu. Yên nào."

Chỉ khi nghe được câu nói đó, Ner mới đảo mắt để nhìn xung quanh.

Sự nhận thức của cô lúc này hẳn còn chậm và lờ mờ.

Cô nhận ra rằng lúc này họ đang trên lưng ngựa, chân cô vắt qua bên phải và cô đang tựa vào Berg.

Hiện tại thì có vẻ ổn, nhưng nếu lúc đó Berg không đỡ cô, cô biết chắc rằng cô sẽ ngã.

"..."

-Vụt.

Ngay sau đó, Berg từ từ nới lỏng bàn tay đang ôm hông Ner.

Ner chớp mắt, cố gắng để xử lý cảm giác khó xử khi ai đó chạm vào bên hông cô.

"Cám ơn anh."

Ner thấy xấu hổ nhưng vẫn bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Không rõ mình đã dựa vào anh mà ngủ trong bao lâu, cô còn không dám thở. Có cảm tưởng như rằng cô chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống.

Cô tự hỏi liệu cô có nhỏ dãi lúc ngủ không liếc và nhanh qua miệng mình.

Tuy nhiên, Berg trông không hề bất ngờ và tiếp tục trò chuyện, không để tâm tới bất kỳ thứ gì khác. Cứ như rằng điều đó là thứ vô cùng tự nhiên.

Nhìn anh điềm tĩnh như vậy, Ner thấy ngu ngốc vì đã bối rối đến vậy. Cô làm theo anh, cô gắng để xoa dịu cảm xúc rối bời của mình và thưởng ngoạn cảnh vật xung quanh.

Phong cảnh khác xa so với những gì mà cô nhớ. Không còn là cảnh rừng xanh quen thuộc của nơi quê nhà cô nữa.

Thay vào đó, xung quanh là đồng bằng trải dài tới tận chân trời.

Ông mặt trời đang từ từ lặn.

"...Chà..."

Cô không chủ đích nhưng phát ra một thán từ vì ngưỡng mộ cảnh đẹp hùng vĩ trước mắt.

Mặt trời buông xuống, dát cả khu vực đồng bằng trong sắc vàng hổ phách. Thật khó để không bị vẻ đẹp tuyệt vời như vậy mê hoặc.

Mỗi khi cơn gió thổi qua, thảm cỏ đung đưa qua lại như đang chào đón họ, tạo nên những gợn sóng trên bức tranh phong cảnh.

Ner chưa từng thấy cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy bao giờ.

Để mà nói thì cô còn chưa từng rời xa quê nhà tới cỡ này.

Tới bây giờ cô mới nhận ra rằng mình đã thật sự rời xa quê nhà.

Giữa cảnh đẹp say mê lòng người, cô lại thấy chút cô đơn.

Trong lúc ấy, Berg nói.

"Sắp đến nơi rồi. Ráng thêm một chút."

"...Dạ."

"Cơn đau cơ sao rồi?"

"Miễn là tôi vẫn như thế này, tôi sẽ chịu được."

Berg không ngừng bày tỏ nỗi lo của mình đối với cơ thể cô.

Mỗi lần anh hỏi về tình trạng của cô, cô lại thấy ấm trong tim.

Biết được rằng có người quan tâm đến sức khỏe của cô khiến cô có cảm giác an toàn.

Chẳng mấy chốc, làn khói bốc lên từ xa lọt vào tầm mắt của cô.

Berg chỉ tay về hướng đó rồi nói.

"Tới nơi rồi. Thấy nó chứ?"

Ner nhìn xuống theo hướng anh chỉ và thấy một ngôi làng nhỏ. So với tranh viên của Blackwood, nơi này trông khá khiêm tốn.

Nhìn ngôi làng, Ner gật đầu.

"Vâng, tôi thấy nó rồi."

Ngôi làng giản dị phía trước gợi cho cô một nỗi lo không thể giải thích được.

****

"Chúng tôi về rồi đây!"

Tôi tiến vào ngôi làng sau một quãng thời gian xa cách.

Stockpin; nơi đây là quê nhà của Xích Hỏa.

Cả làng chạy ùa ra để hoan nghênh chúng tôi.

Vì chuyến chinh phạt lần này có quy mô lớn, cả làng đang vui như mở hội.

Adam Hyung và tôi đi đầu dẫn đường.

Lắm cư dân Stockpin nhìn Ner, người ngồi ngay cạnh tôi, với ánh mắt hiếu kỳ.

"Vậy ra, phó đội trưởng kết hôn rồi hả?"

"Cổ xinh quá."

"Ý mày là mọi người sống chết với lũ quái vật để mang cô về đây hả?"

"Đồ ngu! Cho tương lai cả thôi...!"

Ner teo lại giữa tiếng hò reo vang vọng xung quanh chúng tôi.

Mắt cụp xuống, cô nhìn xuống ngực mình.

"...Nào, ngồi thẳng lên."

Tôi đồng thời nhấn nhẹ vào hông cô.

Ner giật mình rồi bất ngờ nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn lại rồi yêu cầu cô cư xử theo những gì chúng tôi đã định.

Chúng tôi phải cho thấy mối quan hệ giữa chúng tôi đang đi theo chiều hướng tốt đẹp. Nếu phương án đó không khả thi, cô ít nhất nên tránh thể hiện những biểu cảm buồn bã.

"..."

Sau cùng, Ner, như sắp đưa ra một lời thề trịnh trọng, mím chặt môi và ngồi thẳng lưng lên.

Nhìn lên phía trước, cô bắt gặp ánh nhìn của những người dân làng đang nhìn cô.

Cô giới thiệu bản thân với vẻ trang nhã hơn, giống như một người quý tộc.

Việc làm đó đã làm thay đổi ánh nhìn của người dân.

Ánh mắt họ lóe sáng với sự thán phục và ngưỡng mộ khi họ nhìn cô như một vị tiểu thư quyền quý.

Tiếng hò reo vang to hơn, và nhiều giọng người chúc phúc cho chúng tôi hơn.

"Phó đội trưởng! Xin chúc mừng!"

"Trăm năm hạnh phúc!"

"Ít nhất ba đứa con nha!"

Giữa bầu không khí tưng bừng hớn hở, Ner nuốt ngụm nuốt bọt rồi quay lại nhìn tôi.

Mặt cô như đỏ hơn mỗi giây.

Cô chớp mắt như để trốn thoát khỏi vẻ ngoài nghiêm túc, rồi cô thở sâu và tiếp tục màn trình diễn của mình.

****

Không lâu sau khi đến nơi, Hyung thông báo số ca thương vong và gửi lời chia buồn chân thành đến gia đình của những người đã khuất.

Sau khi thảo luận kế hoạch tiến hành đám tang, chúng tôi giải tán.

Những câu chuyện chưa kể đối với những người dân làng sẽ được các thành viên truyền đạt lại cho các gia đình tương ứng.

Quan trọng hơn, chúng tôi đã chuẩn bị cho một bữa yến tiệc thịnh soạn để nỗi đau mất mát không giáng xuống ngôi làng này.

Chúng tôi đã quá ngấy mấy cái lương khô khi hành quân trong chuyến chinh phạt gian khổ này rồi.

Như bao đội đánh thuê khác, các thành viên cũng cần một lỗ thông hơi để làm khuây khỏa những gánh nặng tinh thần tích tụ trong thời gian vừa qua.

Tôi còn nghe được rằng gái điếm từ những làng lân cận cũng sẽ sang tham dự.

Một số thành viên có thể sẽ thỏa mãn dục vọng của mình bằng số tiền mà họ kiếm được.

Trong khi chuẩn bị cho bữa tiệc, Ner và tôi hướng về tổ ấm thân yêu của tôi.

"..."

Ner không ngừng ngước lên nhìn tôi, cứ như thể cô đang lo về chuyện bước vào ngôi nhà không có một người giúp việc nào, chỉ có hai chúng tôi.

"...Chúng ta đang đi bao xa?"

Cô hỏi.

Câu hỏi này cũng là điều tự nhiên vì ngôi nhà của tôi nằm ở một góc hẻo lánh ở rìa làng.

Trong ngôi làng ngỏ này, tôi sống trong một căn nhà không có hàng xóm xung quanh.

"Ngay kia kìa."

Tôi chỉ tay về phía ngôi nhà đang lớn dần và cố gắng xoa dịu nỗi lo của Ner.

Cũng như nhà của Adam Hyung, nhà tôi phải nói là rộng rãi cho một người dân thường ở, nhưng... đối với một phó đội trưởng oách xà lách của đội lính đánh thuê, cỡ này khá là nhỏ.

Chỉ là một căn nhà hai tầng với sáu phòng.

Ner nhìn một lượt căn nhà mà sẽ sống từ bây giờ và thở dài một hơi.

Cô trông như đang quyết tâm kiên quyết với con đường mà mình đã chọn.

Thật vậy, quen sống trong nhung lụa, cô cần phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để sống ở nơi này.

....

-Cót két...

Nghe như tiếng cười của một mù phù thủy, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra với tiếng rít chói tai.

Căn nhà trống trơn chào đón tôi sau một khoảng thời gian lâu không gặp.

Một lớp bụi mỏng phảng phất bay lên.

"...Mời vào."

Tôi cho Ner vào nhà.

"..."

Ner chậm rãi đặt hành lý mình xuống trong khi nhìn chung quanh căn nhà.

Xong, cô đứng đó một hồi, nhìn nội thất bên trong và chết lặng ở đó.

Tôi có thể hiểu phản ứng của cô.

Theo quan sát của tôi, Ner có vẻ không hợp với bầu không khí của cái nhà này lắm.

Cô có khí chất sang trọng của người quý phái, và trong khi nhà tôi có thể lớn hơn một chút so với mặt bằng chung... thì nó vẫn là một căn nhà bình dân thông thường.

Tôi tự hỏi liệu cô có bao giờ tưởng tượng rằng cô với thân phận một người quý tộc lại bị đưa đến một nơi như thế này?

"...Mấy cái chai đằng kia là sao?"

Tuy nhiên, Ner lại chỉ ra một thứ hoàn toàn khác so với những gì tôi tưởng tượng.

"..."

Tôi nhìn quanh căn nhà.

Tôi không để ý lắm khi còn sống một mình.

Nhưng giờ, khi cô đề cập đến chuyện này tôi mới thấy, thật sự có nhiều chai rượu rỗng nằm lăn lóc.

"...Anh uống nhiều tới mức này cơ à?"

"Không phải... nó cứ từ từ tích lại như vậy theo thời gian ấy."

Cô chưa dừng lại ở đó.

"Sao ở đây bụi quá vậy?"

"Sao lại phải mất công dọn dẹp?"

"Sao nhiều mạng nhện trên trần vậy?"

"...À phải rồi."

"Sàn nhà hỏng rồi. Sao anh không sửa?"

Tôi nhận ra mình đang viện cớ khi bắt gặp ánh mắt của cô.

Phải chi mà tôi biết trước thì tôi đã dọn dẹp trước khi bắt đầu cuộc chinh phạt rồi.

Nhưng tôi lại không tìm được lời lẽ nào hợp lý.

"..."

Sau rốt, tất cả những gì tôi có thể làm là gãi mũi và nhìn Ner.

Nếu tôi giới thiệu căn nhà mà cô sẽ sống như thế này, tôi nghĩ cô sẽ càng cự tuyệt tôi.

Tuy nhiên, Ner nhìn chằm chằm tôi rồi lăn ra cười.

Tôi không hiểu được vì sao cô lại cười nên tôi đứng yên.

Cô nói.

"...Tôi có cảm giác như lần đầu tiên tôi đang thấy một khía cạnh hoàn toàn khác của anh vậy. Anh trông có vẻ như biết cách để xử lý mọi chuyện."

Ngạc nhiên thay, cô nói điều đó nhưng lại không cho thấy chút bất mãn nào.

Nắm bắt cơ hội, tôi nói.

"Ngày mai tôi sẽ sửa sang và dọn dẹp mọi thứ."

Ner đáp.

"...Để tôi giúp anh."

Tôi bị bất ngờ trước câu trả lời ngoài mong đợi này.

Là một tiểu thư thượng lưu trẻ tuổi, tôi đã nghĩ cô sẽ không thích làm những việc như vầy.

Ner quay đầu và nói khẽ như đang thì thầm.

"Chúng ta là bạn của nhau mà."

Nghe thấy điều đó, một nụ cười hiện ra trên mặt tôi.

Tôi cảm thấy mình đã gần gũi hơn với cô trong chuyến hành trình trở về.

Cứu sống Shawn, cái ôm mà chúng tôi sẻ chia lúc đó, ngủ cùng trên cái giường chật hẹp, và cưỡi trên cùng con ngựa, cho tới cái lúc mà cô dựa vào tôi mà ngủ thiếp đi.

Tôi thật sự có cảm giác rằng chúng tôi đang từng bước một trở nên thân thiết với nhau hơn.

Chỉ điều đó thôi là đã đủ với tôi rồi.

Mới vài ngày trước thôi, cô cự tuyệt tôi và còn sợ tôi nữa.

Có lẽ cô cũng đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.

Tôi nói với cô, "Tắm rửa sửa soạn rồi đi đến khu quảng trường thôi. Bữa tiệc sẽ thú vị lắm đấy."

****

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, chúng tôi thay vào những trang phục thoải mái của mình.

Chúng tôi tìm chỗ đặt và sắp xếp vật dụng cá nhân.

Ner đã thận trọng cất các vật dụng y khoa trong phòng ngủ của chúng tôi.

Mặc dù nhà thì có nhiều phòng, nhưng sau cùng, chúng tôi cũng chỉ cần một.

Sử dụng nhiều phòng không cần thiết sẽ chỉ làm cho người dân họ chú ý, tin đồn này nọ cũng sẽ lan nhanh.

Thật lòng thì, cũng có một chút sự ép buộc từ phía tôi nữa.

Để khoảng cách giữa hai trái tim được gần nhau hơn, chúng tôi trước hết phải gần nhau về khoảng cách.

Nếu tôi đã ý tứ mà dùng một phòng riêng cho cô, cũng không khó để mà tưởng tượng ra một viễn cảnh chúng tôi sống mà luôn trong tình thế khó xử, xa cách.

May mắn thay, Ner có vẻ như đã lường trước được việc dùng chung một phòng nên không cho thấy sự phàn nàn cụ thể nào.

Có lẽ cô thấy yên lòng khi thấy chả có gì xảy ra mặc dù phải ngủ gần tôi đêm trước.

Sớm thôi chúng tôi cũng đã đến quảng trường ngôi làng.

Tiếng ồn ào đã bắt đầu vang vọng từ trước.

Tôi chưa thể nghe được tiếng khóc than. Ít nhất, hôm nay là một ngày để mà tận hưởng.

Đây cũng là một phần của quá trình để tang.

Cười nói, vui đùa, và ăn uống đến khi đi không nổi sẽ làm chúng tôi dễ dàng buông bỏ những người đồng đội quá cố hơn.

Adam Hyung và tôi đã đúc kết được điều này từ tổ đội lính đánh thuê cũ.

Giữa quảng trường, lửa hội lớn đang bập bùng cháy.

Khi chúng tôi xuất hiện, đám đông bùng lên những lời chúc.

Ner theo sát sau tôi, và tôi nhận thấy cô đang bồn chồn do cái đuôi cô đang cuộn lên.

Điều vô cùng tự nhiên.

Cô là một người lạ mặt đối với nơi này.

Nếu như cả tôi còn thấy nôn nao khi bước vào ngôi làng chỉ toàn người sói, thì cô bị căng thẳng cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Tôi giơ tay lên đáp lại lời chào chúc của mọi người rồi dẫn Ner.

Tôi kiếm một nơi để ngồi.

Từ đằng xa, Shawn vẫy tay chào chúng tôi.

"Shawn...!"

Thấy Shawn trông khỏe mạnh, tôi tiến lại chỗ anh.

Anh chậm rãi đứng dậy và cúi chào Ner với một bên thắt lưng hơi khoằm.

"Xin đội ơn cô, phu nhân Ner."

Ner nhìn Shawn, ngạc nhiên bởi sự biết ơn của anh.

"Nhờ ơn cô, tôi còn sống. Tôi sẽ không quên cái ơn lớn này."

Ner ngước nhìn, khẽ nắm ống tay áo tôi.

Rồi cô đáp với tông giọng hơi cao hơn bình thường.

"...Vâng."

Sau cùng, chúng tôi ngồi xuống bên cạnh Shawn.

Bầu không khí buổi yến tiệc đang dần trở nên sôi động hơn.

Một vài thành viên nhiều tài lẻ thì chơi nhạc cụ, một số khác thì bắt đầu hát theo tiếng nhạc.

Baran xách đồ uống ra cho các thành viên, và Theodore xuất hiện với miếng thịt nướng.

Mắt Ner dán chặt vào miếng thịt nướng đó.

Đuôi cô cũng thận trọng đong đưa.

Tôi có thể thấy cô muốn được thưởng thức miếng thịt nướng đó.

Nhìn cảnh đó, tôi nói với cô.

"Tôi đi lấy cho. Đợi đây."

"A. Cám... Cám ơn."

****

Ner bị buổi tiệc này mê hoặc, đây cũng là lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện như vầy.

Trải nghiệm duy nhất tương tự là khi cô tham gia buổi khiêu vũ quý tộc.

Nhưng bữa yến tiệc trước mắt cô lại rất khác.

Nó đơn sơ hơn, dẫu vậy mọi người lại trông vui vẻ hơn.

Họ đang bật ra những tràng cười lớn tiếng, và mọi người đang thể hiện con người thật của mình.

Buổi tiệc mừng khiêm tốn này theo cách nào đó lại có sức hút đối với cô hơn.

Ở đằng xa, Berg đang bị các thành viên vây quanh, cười đùa và tận hưởng sự tán tụng cho hôn nhân của anh.

Mặc cho không ở gần đấy, anh vẫn rõ là đang nhận được những câu đùa vui từ những người khác.

Nhìn Berg trong trạng thái đó, Ner nở nụ cười và hăm hở đợi anh quay về.

Cùng lúc, cô nhận thấy một cảnh tượng khác thường trong ngôi làng.

Một vài người phụ nữ đang nhìn cô với ánh nhìn không mấy thiện cảm.

Cảm nhận được sự thù địch, Ner thận trọng hỏi Shawn đang ngồi kế cô.

"Cho tôi hỏi anh một câu nhé?"

"Vâng, đương nhiên."

"Sao... người đằng ấy có vẻ không thích tôi? Người sói có bị loài người thù ghét hay không?"

Shawn nhìn quanh khi Ner hỏi anh.

Và đúng như Ner mô tả, anh ta bật cười trong khi nhìn bọn người dòm cô với ánh nhìn lạ thường.

Thấy Shawn cười một lúc lâu, Ner lúng túng.

Cuối cùng, sau khi đã bình tĩnh trở lại, Shawn nói.

"Mấy người đó hả?"

"Vâng."

"...Mấy người đó là những người để ý phó đội trưởng."

"...Thật hả?"

Ner chớp mắt trước lời lẽ ngạc nhiên của anh.

Mấy người phụ nữ nhìn cô với ánh nhìn thù ghét không chỉ có một hai người.

"Tất cả họ? Không nhiều quá đấy chứ? Nói họ ghét tộc người sói thì phần nào-"

"Không, tất cả bọn họ. Phu nhân Ner, phó đội trưởng rất là nổi tiếng luôn đó."

Ner chìm vào im lặng khi Shawn nói.

"Chuẩn mực cái đẹp của người sói có thể khác, nhưng từ góc nhìn của loài người, phó đội trưởng vừa đẹp trai, vừa giàu, vừa đô con, và mặc dù hơi cộc cằn, anh lại tốt bụng và hiền dịu. Không đổ anh ngay sau khi anh nói chuyện thôi cũng là lạ rồi."

Ner nhìn người chồng của mình, Berg"

Cô nhận ra mình đã cưới đúng một người như vậy.

Shawn cười khúc khích cạnh cô cho cô biết thêm một sự thật nữa.

"Nhân tiện, trong đám người đó, chưa ai dám đụng đến phó đội trưởng hết."

"...Thật à?"

"Phu nhân Ner là người đầu tiên đấy. Lần đầu tiên mà tôi thấy một người phụ nữ đụng chạm phó đội trưởng đó. Hôm nay, lúc cô nằm trên lưng ngựa rồi tựa vào phó đội trưởng, tôi còn tưởng mình đang mơ."

Ner thấy thân nhiệt đang tăng lên.

Vì một lý do nào đó, cô thấy nóng. Khi cô quay sang nhìn Berg, cô thấy anh đang đi lại chỗ họ với đĩa thức ăn trên một tay và đồ uống trên tay còn lại.

Cùng lúc đó, một người phụ nữ tiến lại gần anh. Cô ta trang điểm khá đậm và mặc quần áo thiếu vải, cho người ta cái cảm tưởng của sự bừa bãi, lang chạ.

Với tông giọng cao hơn bình thường, Shawn nói với Ner.

"Kìa, cô ta đang đi qua chỗ đó. Ối chà..."

Ner thấy căng thẳng vì một lý do nào đó.

Chẳng mấy chốc, người phụ nữ đó đã đến trước Berg.

Do khoảng cách khá gần, giọng của người đó vẫn có thể được nghe rõ.

"Này trai đẹp, hôm nay anh trông nam tính quá. Hay là tối nay anh ở với em đi..."

Người phụ nữ đó thản nhiên đưa tay tính chạm vào ngực Berg.

Vào khoảng khắc đó, mặt Berg trở lạnh như tiền và anh nói.

"Đừng đụng tôi."

Người phụ nữ lập tức ngập miệng lại như mới bị ong chích.

Berg đi ngang qua người phụ nữ đó.

Shawn bật cười cạnh Ner.

Tuy nhiên, Ner chột dạ khi cô nhìn biểu cảm sắc lạnh đó của Berg.

Cô nhận ra rằng anh là một người mà nét mặt có thể lạnh lùng đến như vậy.

Cô có cảm tưởng rằng cô hiểu vì sao mọi người lại nói anh cực kỳ ghét phụ nữ.

Nhưng khi Berg lại chỗ Ner, cơ mặt anh dần dãn ra.

Lúc mà anh tới trước cô, anh thậm chí còn có một nụ cười trên môi.

"Đây."

Anh đưa Ner cái đĩa với các loại thịt trên đó.

Ner nhận lấy cái đĩa và cảm thấy ấm lòng vì một lý do nào đó.

Thực tế rằng anh đối đãi với cô như vầy lần nữa làm cô cảm thấy mình đặc biệt.

"Cám ơn anh."

Ner nói.

Berg gật đầu.

Shawn chòng ghẹo từ phía bên.

"Anh chỉ dịu dàng với người phụ nữ của đời mình thôi."

"..."

Lúc sau, Ner lấy hết can đảm.

Anh đã đề nghị họ cư xử thân mật như một cặp đôi.

Anh có thể cảm thấy khó chịu ngay cả những lần cô đụng chạm anh.

Anh có thể chỉ đang kiềm nén cảm xúc của mình vì lợi ích của các thành viên.

...Mặc khác, tất nhiên, cách cư xử của cô cho đến hiện tại thì không thuyết phục lắm.

Bất chấp điều đó, giờ khi cô đã biết tầm quan trọng của buổi yến tiệc này như một sự kiện để tang, cô hiểu rằng chính cô cần phải tiếp tục vai diễn của mình hơn bao giờ hết.

Cô lấy một miếng thịt và đưa cho Berg.

Berg mỉm cười và tính lấy miếng thịt đó bằng tay.

Nhưng Ner nhắm chặt mắt lại rồi đưa miếng thịt đó tới trước miệng anh.

Bàn tay Berg khựng lại giữa không trung.

Không mất nhiều thời gian, anh ngoạm lấy miếng thịt mà cô đã đưa tới miệng anh và ăn nó.

Ngay sau đó, Ner nhanh chóng rụt tay lại.

"Cám ơn cô." Berg nói.

Lời nói của anh ẩn chứa hàm ý phức tạp của sụ biết ơn.

Ner mỉm cười gật đầu.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Berg thế mà nhiều ng theo đuổi thật
Xem thêm
Đẹp trai,nạnh nùng,giàu quá đủ tiêu chí ko bị cái vụ ngày xưa hãm lại có khi thằng bắc phoi ấy :)))
Xem thêm
PHÓ THỚT
Xong chap này là hết mấy chương tôi dịch trước rồi. Mấy chap sau tiến độ sẽ chậm hơn nhiều nghen
Xem thêm
Mấy chương trans dịch sẵn ra đã chậm rồi mà mấy chương sau ko dịch thì 1 năm 1 chap à😭😭
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@Vô tội: ko đến 1 năm đâu, 11 tháng 29 ngày thôi
Xem thêm