B.A.D.
Ayasato Keishi Kona
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

B.A.D. [6] Mayuzumi ngủ mãi vì buồn chán

V6 Câu chuyện I

3 Bình luận - Độ dài: 13,886 từ - Cập nhật:

V6 Câu chuyện I

-----

Những chiếc lá màu đỏ thẫm rơi trước mắt tôi. Đôi bàn tay nhỏ bé đuổi theo những chiếc lá.

Tôi thấy em ngồi xổm xuống, đuổi theo một chiếc lá đã rơi xuống hồ. Khi tôi cảnh báo nguy hiểm, em quay lại.

Một nụ cười e thẹn xuất hiện trên gương mặt em. Đôi mắt to lấp lánh, thể hiện niềm vui. Đôi má đỏ ửng như táo thật đáng yêu và hàng mi rũ xuống tạo ra chút bóng tối trên khuôn mặt. Tuy nhiên, đôi mắt của em vẫn tiếp tục sáng lấp lánh vì vui vẻ.

“Anh ơi, anh giận ạ?”

“Anh không giận”, tôi trả lời. “Anh chỉ lo cho em thôi”.

Em cười tươi như hoa. Ngước lên bầu trời, em bắt đầu chạy tung tăng. Bầu trời xanh phản chiếu trong đôi mắt đen và những đám mây trắng như sữa tươi lấp lánh rực rỡ. Niềm vui ngây thơ của em hiện rõ và đôi mắt lóe lên như sao sáng.

“Anh ơi, trời sáng quá”.

“Ừ phải”.

“Anh ơi, bầu trời đẹp quá”.

“Anh cũng thấy vậy”.

Khi chúng tôi trao đổi vài lời phù phiếm, em gái tôi nhảy lên. Chiếc váy trắng của em tung bay.

Nhìn em xoay tròn như thể đang nhảy múa, tôi nghĩ thầm.

Em là em gái của anh. Cơ thể em yếu lắm. Em sẽ lớn lên thế nào trong tương lai?

Cho tới khi em lớn lên an toàn, anh phải bảo vệ em. Em là người quan trọng nhất đối với anh.

Anh còn trẻ và em cũng vậy.

Thế giới này vô cùng yên bình.

Chúng ta sống trên thế giới này mà không phải lo lắng hay gặp rắc rối gì cả.

Vẻ đẹp ngày hôm đó vẫn còn tồn tại cho tới ngày nay.

Và vẻ đẹp đó hành hạ anh rất nhiều.

-----

Sự cố của con mèo đã kết thúc và con cáo đã hôn mê.

Vụ việc liên quan tới hoa đỏ và quái vật do Jingu Yuri gây ra đã kết thúc với cái chết thân xác và con của cô. Mayuzumi Asato đã trở về từ thế giới linh hồn vẫn còn đang hôn mê. Đã một tuần trôi qua kể từ khi vào tháng mười, song không có dấu hiệu nào là hắn sẽ tỉnh lại.

Không ai biết khi nào Asato sẽ mở mắt. Hắn chỉ chìm trong giấc ngủ dường như kéo dài mãi mãi.

Dù đã đưa con cáo trở lại từ thế giới linh hồn, cuộc sống hàng ngày của tôi vẫn không thay đổi. Thật khó tin là những ngày yên bình vẫn tiếp diễn. Tôi cảm giác như thể mình đang giữ một quả bom hẹn giờ, nhưng kỳ lạ là tôi vẫn bình tĩnh. Sự lo lắng và ham muốn được sống trong những ngày yên bình đã cân bằng lẫn nhau. Mayuzumi thì uể oải và buồn chán nên ngày nào cũng ngủ để giết thời gian. Khi tôi dọn dẹp văn phòng, cô nằm trên chiếc ghế sofa cạnh tôi, mắt nhắm nghiền.

Cô trông giống một nàng công chúa bị một mụ phù thủy nguyền rủa.

Giống như con cáo, cô có vẻ cũng đang hôn mê.

“Giấc ngủ một trăm năm”, cô đột nhiên lẩm bẩm. “Nếu trăm năm sau đỡ buồn chán hơn thì có lẽ cũng không tệ khi thức dậy lúc đó. Nhưng mà, kể cả trăm năm có trôi qua thì tôi cũng chẳng thể hình dung ra bất kỳ trò giải trí nào có giá trị cả”. Cô mở một mắt ra và nhìn tôi với ánh mắt sắc như kim.

Mayuzumi diện trên mình một chiếc váy đen mang phong cách cổ điển, đường may thủ công tinh xảo toát lên vẻ thanh lịch. Tuy nhiên, vẻ thanh lịch đã bị phá hủy không còn dấu vết vì cô lúc nào cũng nằm ngủ.

Cô thở dài và từ từ lắc đầu, một nụ cười nham hiểm xuất hiện.

“Sao thế? Nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói ra đi”, cô nói.

“Gần đây tôi mới học được rằng im lặng là vàng”, tôi trả lời, nhặt một miếng sô cô la lên.

Mùi hương ngọt ngào vẫn còn vương vấn dù tôi đã tốn nhiều công sức để lau dọn. Tôi thở dài và đứng dậy, xung quanh là mùi sô cô la nồng nặc.

Căn phòng có nhiệt độ được kiểm soát hoàn hảo không thấy dấu hiệu chuyển mùa nào. Tuy vậy, bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ cho thấy rằng giờ đang là mùa thu. Nếu mở cửa sổ ra, tôi sẽ cảm thấy thời gian trôi qua trong làn gió mát. Nhưng ngay khi tôi làm vậy, Mayuzumi chắc chắn sẽ nguyền rủa tôi. Việc can thiệp vào nhiệt độ trong căn phòng này cũng giống như tự sát.

Tâm trạng khó chịu của cô đã đạt tới cực điểm.

Tôi cầm lấy điều khiển và bật TV lên. Mayuzumi nheo mắt lại, rõ ràng là không hài lòng.

Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, tôi nói. “Tôi đã nói rồi, tại sao cô không thử tìm cách khác để giết thời gian? Nghe nhạc này, xem TV này, đọc sách này hay thậm chí là thuê đĩa phim. Có nhiều cách lắm”.

Tôi đổi kênh, nhưng đương nhiên rồi, chẳng có gì có thể khơi dậy sự hứng thú trong Mayuzumi.

Tôi đã biết là cô ấy sẽ không thấy hứng thú. Nhắc cô ấy rằng TV có tồn tại là thừa. Còn về sách, tôi biết cô ấy sẽ đọc nếu muốn. Trong túi của tôi có vài quyển tiểu thuyết và hai đĩa DVD. Tôi vẫn chưa từ bỏ kế hoạch biến Mayuzumi thành một cô gái bình thường.

“Cô nên sử dụng những gì mình đang có nhiều hơn…”

Tôi nuốt nước bọt. Ngón tay tôi ngừng cử động.

Một dòng chữ kỳ lạ được chiếu trên màn hình TV.

Kẻ móc mắt.

“Có vẻ là, hai người phụ nữ ở tỉnh lân cận đã bị móc mắt”, Mayuzumi giải thích. “Xác của họ đã được phát hiện ở trong một con mương, một người đã chết bốn ngày và người kia đã chết hai ngày. Danh tính sát nhân vẫn chưa được tìm thấy và có thể sẽ có thêm nạn nhân. Xem ra anh mới là người không sử dụng TV”. Cô nở một nụ cười đáng ghét.

Tôi không hề biết tới vụ việc này. Dạo gần đây, tôi đã quá mệt vì phải đối phó với tâm trạng không tốt của Mayuzumi đến nỗi tôi đã ngủ luôn ngay khi về nhà.

Đó là một vụ án kỳ lạ khi hung thủ móc mắt nạn nhân, song những gì xảy ra ở phía bên kia màn hình không có ảnh hưởng trực tiếp tới chúng tôi. Đáng sợ thật đấy, nhưng có mỗi thế. Tôi tắt TV, tắt bản nhạc nền đáng ngại.

“Vụ án kinh tởm thật”, tôi nhận xét. “Mong họ mau bắt được hung thủ. Mayu-san, làm ơn hãy khóa cửa khi tôi không có mặt”.

An ninh trong tòa nhà này đã bị hạ xuống mức tối thiểu để cho những khách hàng đến bất ngờ có thể vào. Cơ chế khóa tự động ở lối vào đã bị vô hiệu và camera an ninh không hoạt động. Ngay cả trong sự cố của con cáo, Mayuzumi vẫn không thấy việc khắc phục tình hình là cần thiết.

Tuy nhiên, lời tôi nói có vẻ đi từ tai này qua tai kia như thường lệ. Âm thanh duy nhất là tiếng Mayuzumi ăn sô cô la.

Rắc.

“Tại sao sát nhân lại móc mắt họ?” Cô hỏi không khí.

Với chuyển động chậm rãi và nhẹ nhàng, cô đưa tay ra và vuốt ve ly rượu trên bàn, đường cong của chiếc ly để lộ những vật thể hình cầu.

Bên trong quả cầu sô cô la trắng là một đồng tử bằng sô cô la đen, tạo nên ấn tượng kỳ lạ giống một con mắt.

Mayuzumi đưa lưỡi liếm viên kẹo ngọt và nở một nụ cười quyến rũ.

“Đơn giản thôi, thật đấy. Anh ta không thể cưỡng lại cám dỗ. Ngay khi nhìn thấy một con mắt, anh ta sẽ vô thức vung ô. Giống như một căn bệnh nan y vậy”.

Nhãn cầu vỡ vụn. Mayuzumi liếm môi và lấy một nhãn cầu khác.

Một nhãn cầu lăn trên lòng bàn tay trắng trẻo. Một cảnh tượng kinh dị nhưng chẳng hiểu sao lại buồn cười.

Tôi thở dài. Tôi định chỉ trích hành vi kinh tởm của cô thì nhận ra lời cô nói có gì đó kỳ lạ.

“Cô nói như thể cô biết nhiều về vụ việc đó vậy, Mayu-san”.

Có vài chi tiết trong những lời cô vừa nói là kỳ lạ, như là cô biết chính xác hung khí là gì.

Mayuzumi cong lưng, nhãn cầu sô cô la bóng loáng lăn trên lòng bàn tay và những ngón tay thon dài, chạm vào đôi môi đỏ thẫm.

“Sao tôi lại không biết? Đó là những điều mà phải gặp mặt mới hay”.

Hàm răng từ từ cắn vào màu đen. Chiếc lưỡi đỏ làm ướt đôi môi.

“Odagiri-kun”. Giọng cô nhẹ nhàng như tiếng thở. “Tôi có thể sẽ bị giết”.

-----

Mayuzumi kể với tôi rằng đêm qua có một người đàn ông đã đến chỗ của cô.

“Anh ta nói rằng mình đã nghiền nát những con mắt”, cô nói tiếp bằng giọng ngọt ngào, cắn nát nhãn cầu. “Móc mắt của nhiều người”.

 

Người đàn ông đó đã nghe tới Mayuzumi qua tin đồn. Hắn ta đã tới căn hộ, đưa ra yêu cầu cấp bách và khẩn cầu tha thiết qua máy liên lạc nội bộ.

“Yêu cầu của anh ta kỳ lạ tới nỗi tôi tưởng anh ta nói nhầm”.

Hắn ta không muốn móc mắt nữa.

Hắn ta muốn cô giúp đỡ.

Hắn ta liên tục cầu xin, song Mayuzumi đã từ chối.

“Việc cầu xin tôi giúp đỡ tương đương với tự sát”.

Tuy vậy, người đàn ông đó vẫn cứng đầu và cầu xin cô lắng nghe. Không chịu nổi sự cứng đầu đó, Mayuzumi đã nhượng bộ và mở cánh cửa vẫn còn gắn xích ra.

Đôi mắt đỏ ngầu bắt gặp đôi mắt của Mayuzumi.

Đôi mắt của người đàn ông đó đục ngầu và đầy mạch máu. Cảm thấy nguy hiểm, Mayuzumi nhanh chóng đóng cửa lại, song người đàn ông đã nhét một chiếc ô qua khe cửa.

Hắn ta liên tục cố gắng chọc ô vào mắt Mayuzumi.

“Đoạn chúng tôi nhìn vào mắt nhau, đó không phải chỉ là trao đổi ánh mắt đơn giản”, Mayuzumi hồi tưởng. “Ngay khi anh ta nhìn thấy mắt tôi, có gì đó trong anh ta đã thay đổi. Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã bị ánh mắt anh ta thu hút và nhãn cầu của tôi bị xâm chiếm… trong tâm trí anh ta”.

Mayuzumi đã ép cánh cửa đóng lại.

Người đàn ông đập ô vào cửa liên hồi. Hành động điên rồ đó diễn ra trong một hồi lâu, cho tới khi bên ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh. Hắn ta sau đó xin lỗi vì những gì mình đã làm và chuồn khỏi hiện trường.

“Như thể có một ác linh ám lấy anh ta đã thoát ra. Có lẽ là do cánh cửa đã che đi tầm nhìn của anh ta nên có sự thay đổi. Khi nhìn thấy một con mắt, anh ta sẽ phản ứng dữ dội. Gần giống như lên cơn nghiện. Lời xin lỗi của anh ta là vô nghĩa”.

Bắt gặp ánh mắt của ai đó khiến hắn ta mất hết lý trí. Hắn ta có thể tạm thời bình tĩnh lại, song cơn điên của hắn sẽ sớm tái phát.

Mayuzumi chống khuỷu tay lên ghế sofa da và nói với giọng bình tĩnh. Trong giọng của cô không hề có chút sợ hãi. Tuy vậy, tôi không khỏi cau mày với câu hỏi vẫn còn chưa được giải đáp: người đàn ông đó đâu rồi?

Hắn ta vẫn đang ở ngoài đó, ngoài vòng pháp luật và cảnh sát vẫn chưa bắt được hắn.

“Anh ta nói rằng mình không muốn móc nhãn cầu nữa. Nghĩa là anh ta không muốn phạm tội nữa”, tôi nói.

“Theo nghĩa đen thì là vậy, nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy cần phải thông báo tôi về chuyện đó? Nghĩ đi. Nếu ta có thể tự mình giải quyết vấn đề thì ta sẽ không cần phải tìm kiếm sự giúp đỡ”.

Mayuzumi cầm lấy chiếc cốc trên bàn và thả một nhãn cầu vào sô cô la nóng. Chiếc thìa vàng khuấy đều.

“Anh ta tới chỗ tôi vì anh ta đang chật vật để chống lại thôi thúc giết một người phụ nữ sau khi giao tiếp bằng mắt”, cô nói tiếp, múc nhãn cầu đã tan chảy một nửa lên. “Cơn điên của anh ta có vẻ sẽ kéo dài từ lúc anh ta giao tiếp bằng mắt với một người phụ nữ cho tới khi anh ta móc được mắt cô ấy ra. Và rồi anh ta tới đây để tìm kiếm giúp đỡ, để rồi chạy đi mà không có một cuộc nói chuyện đàng hoàng”.

Nhãn cầu rơi từ thìa xuống chiếc lưỡi đỏ, tan chảy thành chất lỏng ngọt ngào.

Khi nhìn Mayuzumi nhắm mắt lại và nuốt, sống lưng tôi lạnh toát. Thứ cô đang ăn chỉ là kẹo, song trông vẫn thật kinh tởm. Cô ấy từ từ mở đôi mắt xinh đẹp ra. Ngay khi nhìn thấy đôi mắt đó, những lời cô nói vừa nãy vang vọng trong tâm trí tôi.

“Odagiri-kun, tôi có thể sẽ bị giết”.

Không thể như thế được.

“Anh ta giết người phụ nữ giao tiếp bằng mắt với mình”, tôi nói. “Và cô với anh ta đã giao tiếp bằng mắt. Liệu có khả năng là anh ta sẽ lại tới đây và giết cô không?”

“Khả năng cao. Anh ta và tôi đã chạm mắt nhau. Riêng chuyện đó thôi cũng đủ khiến anh ta nảy sinh ham muốn bất thường với nhãn cầu của tôi… Đó là bản chất của ám ảnh”.

Đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười. Đôi mắt ướt chớp chớp, lóe lên một tia sáng quyến rũ.

Mayuzumi có vẻ không lo lắng về mối nguy hiểm tiềm tàng.

Cô duyên dáng cầm cốc lên. “Trên đời này có nhiều ham muốn không thể kiềm chế trừ khi ta hủy hoại đối phương. Khái niệm này có lẽ khó hiểu với anh, hoặc có thể anh hiểu vì anh đã từng trải qua rồi”.

Một ánh mắt đáng ghét nhìn vào bụng tôi. Đứa trẻ trong bụng tôi quằn quại. Tôi ôm chặt bụng và quay mắt đi khỏi cô ấy. Sau khi uống cạn cốc, Mayuzumi đặt lại cốc xuống đĩa.

Tôi hỏi mà không nhìn vào mắt cô ấy. “Vậy tại sao cô lại ngồi đây mà không làm gì cả? Anh ta biết chỗ này. Anh ta có thể phá cửa nếu thực sự muốn”.

“Anh muốn tôi nhờ cảnh sát hay là gia tộc Mayuzumi bảo vệ à? Không đời nào. Phiền lắm. Với cả, họ có thể sẽ kiên quyết phản đối tôi nhận yêu cầu trong tương lai. Nếu người đàn ông đó tới để móc mắt tôi thì chịu thôi. Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề khi vấn đề đó xảy ra”.

Mayuzumi bác bỏ đề xuất của tôi với giọng điệu buồn chán. Đầu tôi đau nhức, tôi cố gắng nghĩ ra cách giải quyết khác. Cô ấy không muốn được bảo vệ, nhưng tôi không thể cứ thế mà bỏ cô ấy lại như này.

Mayuzumi chỉ là một cô gái trẻ yếu đuối. Thái độ của cô ấy đáng ghét thật, song tôi không thể chịu đựng khi nhìn mắt cô ấy bị móc ra.

“Thế thì tôi sẽ tự mình báo cảnh sát”, tôi đề xuất. “Anh ta đã giết nhiều người rồi, vậy họ không thể bỏ qua bất kỳ thông tin nào về anh ta. Trong lúc đó thì cô hãy ở trong khách sạn hay đâu đó. Thế được không?”

“Tôi muốn xem anh giải thích với cảnh sát như thế nào. Được rồi. Anh sẽ không thỏa hiệp nữa đâu, đúng không? Việc di chuyển thì rất phiền, nhưng vẫn hơn là chờ đợi để bị giết”.

Mayuzumi thở dài mệt mỏi, tôi mới là người phải thở dài. Làm sao để gặp người đàn ông đó? Ai là người sở hữu căn hộ này?[note76510] Tôi cần phải tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi tất yếu.

Tôi đứng dậy, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì. Tôi đóng hộp sô cô la lại và đi tới phòng của Mayuzumi để thu gom đồ dùng cần thiết. Những bộ quần áo đắt tiền của cô ấy không thể nhét vừa trong một chiếc vali, nên tôi mang nhiều túi chứa đầy quần áo quay lại chỗ Mayuzumi.

“Đi thôi, Mayu-san. Đi càng sớm càng tốt”.

“Gì mà vội thế? Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Xem nào… Căn hộ của tôi chắc được đấy, nhưng ở đó không có điều hòa”.

Mayuzumi đi theo tôi, vẻ mặt không hài lòng hiện rõ. Chúng tôi rời khỏi văn phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào và vội vã xuống hầm đậu xe bằng thang máy.

Khi thang máy phát ra tiếng cót két rồi dừng lại và cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt, tôi được chào đón bởi mùi sắt rỉ. Một mùi hôi thối nồng nặc tấn công các giác quan của tôi.

 Có gì đó kỳ lạ đã len lỏi vào khung cảnh quen thuộc. Một màu đỏ thẫm rực rỡ loang lổ trên sàn xám.

Tôi đứng sững sờ nhìn khung cảnh bất thường. Một người đàn ông mặc áo mưa và cầm một chiếc ô màu đen đang đứng trước mặt tôi. Vài giọt nước chảy xuống từ bề mặt của chiếc ô, đọng lại thành một vũng trên sàn trông như đang lan dần tới đôi giày da đen.

Người đàn ông có vẻ đã đi dưới trời mưa.

Tuy nhiên, hôm nay trời không mưa. Những giọt nước nhớp có màu đỏ. Màu đỏ trên mặt đất đang từ từ gợn sóng như một sinh vật sống đang vươn tay tới mọi hướng.

Mắt tôi nhìn thấy một vật thể hình tròn méo mó dính trên đầu nhọn của chiếc ô cùng thứ giống như một sợi chỉ đỏ quấn quanh vật thể đó. Phải mất một hồi tôi mới nhận ra đó là dây thần kinh thị giác.

Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt híp dưới lớp áo mưa màu xám nhìn tôi. Mạch máu hiện rõ trên lòng trắng và đồng tử liên tục đảo quanh.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Tôi ném chiếc vali về phía người đàn ông. Tôi đã ném không trúng, chiếc vali bay về phía chân hắn khi hắn nhảy lùi lại.

Tôi quay sang Mayuzumi, giọng đầy cấp bách. “Chạy đi, Mayu-san!”

Người đàn ông giơ chiếc ô đẫm máu lên và chém về phía tôi như một thanh kiếm. Đầu nhọn chiếc ô sượt qua má tôi, khiến mắt tôi đau nhói.

Cơn đau dữ dội xuyên qua hốc mắt và làm não tôi chấn động. Tầm nhìn của tôi trở nên tối đen và máu chảy ra.

“Hở?”

Cảm giác đó ngay lập tức biến mất. Những giọt nước mắt nhớt lăn dài trên mặt và cảm giác như có thứ gì đó đang đâm vào nhãn cầu của tôi. Tầm nhìn của tôi nhấp nháy. Tôi di chuyển chân để chạy đi. Bản năng cảnh báo tôi không được chạm vào chiếc ô đó.

Tôi không biết nếu tôi nắm lấy chiếc ô thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Chân tôi vướng vào nhau và tôi suýt ngã ra đất. Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của tôi. Qua mí mắt đang co giật, tôi thoáng thấy một bóng người méo mó.

Hắn giơ cao chiếc ô và vung cán xuống trán tôi.

Đầu của tôi bị vỡ và máu chảy ra. Khi lấy tay che mặt, tôi bị đánh mạnh vào sau đầu. Cú đánh khiến tôi ngã mạnh xuống sàn hầm đậu xe cứng. Cảm giác như có một bàn tay đang cào hộp sọ, khuấy động bên trong đầu tôi. Axit nóng bên trong bụng trào ra. Đứa trẻ trong bụng tôi khóc vì lo lắng.

Tôi mở đôi mắt đỏ ngầu của mình ra. Trong tầm nhìn mờ của mình, tôi nhìn thấy một bóng đen.

Chiếc ô trên tay cô cũng đỏ rực như chiếc ô trên tay người đàn ông.

Tôi với tay về phía cô ấy, cố gắng để cảnh báo cô phải chạy đi.

Ý thức của tôi dần biến mất.

-----

Những chiếc lá màu đỏ thẫm rơi trước mắt tôi, chất đống trong khu vườn ở sau hiên nhà. Em gái của tôi hơi ngẩng đầu lên, trên tay cầm một cây chổi. Tôi không nói lời nào với em.

Đôi má từng đáng yêu như táo giờ đã hóp lại và xanh xao.

Đôi mắt đang nhìn lên trời của em chất đầy vẻ mệt mỏi khó tả và nỗi buồn sâu sắc.

Em chắc hẳn đã nhận ra ánh mắt của tôi vì em quay lại nhìn tôi. Tôi nhanh chóng quay mặt đi, sợ chạm mắt với em. Có gì tăm tối sâu trong đôi mắt đó. Tôi tưởng tượng ra những giọt nước mắt đang chứa trong đôi mắt ấy, những giọt nước mắt không chịu chảy ra. Nhìn thấy đôi mắt của em khiến tôi gần như phát điên.

“Anh ơi, anh giận ạ?” Em rụt rè hỏi. Tôi chắc chắn trong đôi mắt của em có nỗi buồn và ý nghĩ đó liên tục hành hạ tôi.

“Anh không có gì phải giận cả”, tôi trả lời, dù rằng lời tôi nói là vô nghĩa.

Đôi mắt của em không còn chút ánh sáng như ngày trước. Em chưa từng cười thêm một lần. Tôi đau đớn nhận ra rằng mình đã cướp đi ánh sáng đó từ em, song tôi không thể làm gì để mang ánh sáng đó trở về.

Tôi muốn cầu xin em cười. Tôi muốn ôm em, nói rằng em hãy hạnh phúc, hãy vui vẻ.

Tuy vậy, làm thế chỉ khiến em mang thêm nhiều gánh nặng. Tôi biết rõ điều đó.

“Anh…” em nói, song lời nghẹn lại. Khẽ thở dài, em đi cất chổi, tấm lưng gầy dần di chuyển ra xa khỏi tôi.

Nhìn em thi thoảng ấn tay vào ngực, tôi lại nghĩ về lỗi lầm của mình.

Anh đã cướp đi nụ cười của em. Anh đã khiến em buồn bã và khổ sở.

Tôi biết rõ điều đó. Nụ cười của em ngày trước đẹp lắm. Sự khác biệt giữa em ngày trước và bây giờ tra tấn tôi, song tôi không thể làm gì để thay đổi. Tôi chạm vào vết thương trên cổ tay mình, một lời nhắc nhở cho cái lần mà tôi cố gắng để kết thúc tất cả. Tuy vậy, em gái tôi chỉ càng thêm buồn và giờ em nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

Nếu tôi còn không thể chết thì tôi có thể làm gì đây?

Đôi mắt của em đáng sợ lắm. Đôi mắt đó làm anh sợ hãi.

Kể cả khi tôi nói ra suy nghĩ của mình, em gái tôi cũng sẽ không hiểu. Đôi mắt em truyền tải sự buồn bã và thất vọng, không ngừng rơi lệ.

Mỗi lần nhìn thấy những cảm xúc đó trong đôi mắt em gái tôi, tôi đều cảm thấy buồn nôn. Người em gái ngọt ngào của tôi không biết rằng đôi mắt của em ám ảnh, khuấy động cảm xúc của tôi.

Dạo gần đây, ngày nào tôi cũng nghĩ rằng:

Giá như em không nhìn anh. Giá như em không nhìn anh bằng đôi mắt đó.

Giá như đôi mắt đó không còn nữa.

Anh…

-----

Tôi mở mắt ra.

Trước mắt tôi là trần nhà tối tăm. Lòng tôi tràn ngập nỗi buồn sâu sắc. Tôi không hề hay biết nước mắt đã chảy xuống má từ lúc nào. Tôi lau mạnh rồi nhấc người dậy.

Tôi đang ở trong một căn phòng tối và trống rỗng, có mùi thối rữa thoang thoảng. Có vẻ có thịt đang thối rữa ở đâu đó. Tôi cảm thấy ghê tởm bản thân vì đã quen với mùi này.

Chống tay vào tấm thảm lông, tôi cố gắng đứng dậy, song tất cả các khớp xương trong người đều kêu răng rắc cùng cơn đau và cơn buồn nôn ép tôi phải ngồi xuống lại.

Những kệ sách lớn và tủ đồ đứng sừng sững trong căn phòng nhỏ. Tôi cảm giác như thể mình đã bị chôn sống. Những giọt nước mắt còn lại lăn dài trên mặt rồi rơi xuống mu bàn tay. Tôi mò mẫm trong bóng tối, ngón tay tôi xác định hình dạng của một kệ sách. Tại sao tôi lại ở đây? Ngay khi cố gắng nhớ lại, trí nhớ của tôi trở nên mờ nhạt.

Em gái của tôi. Đôi mắt buồn bã của em. Đôi mắt của em đáng sợ lắm. Giá như không có đôi mắt đó.

Mắt của tôi ươn ướt, song bên trong tôi là một cảm xúc bạo lực đang sục sôi, một cơn khát máu. Mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể, tôi cố gắng để ổn định nhịp thở.

“Bình tĩnh”, tôi tự nhủ. “Không sao. Những cảm xúc đó không phải của mày. Bình tĩnh nào”.

Tuy vậy, những lời đó không mang lại sự an ủi nào. Bụng tôi đau nhói. Cơn đau như bị xé thịt lắng xuống thành cơn đau âm ỉ, tôi tập trung vào cơn đau, dùng nó để lấy lại bình tĩnh.

Tôi xoa bụng, làm đứa trẻ bình tĩnh lại. Tôi nhớ lại cảnh Mayuzumi đứng im ở bãi đậu xe.

“Mayu-san… Mayu-san!”

Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Mùi thối rữa đã khiến tôi hình dung ra viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra. Thứ đáng sợ đang thối rữa ở đây có thể là gì?

Cảnh tượng hốc mắt trống rỗng của Mayuzumi hiện lên trong tâm trí, song kể cả khi cô ấy đã chết thì xác cô ấy không thể phân hủy nhanh như này được. Tôi không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, song không thể lâu đến mức mà quá trình phân hủy bắt đầu diễn ra.

Mình đang nghĩ gì thế này?

Những suy nghĩ lý trí của bản thân làm tôi nổi da gà. Tôi vỗ vào trán mình. Đầu tôi đau nhói và tôi hét lên đau đớn, nhớ lại rằng đầu mình đã vỡ. Tuy nhiên, tôi không thực sự cảm thấy vết thương. Tôi sợ hãi chạm vào trán mình rồi cảm thấy bối rối.

Băng đã được quấn chặt quanh chỗ bị thương cùng với gạc bên trong. Băng ướt, song đã cầm được máu dù hầu như không. Ai đã băng bó cho mình? Một câu hỏi xuất hiện trong tâm trí, cơ mà tôi gạt đi.

Tôi có thể nghĩ về điều đó lát sau. Tìm Mayuzumi là việc vô cùng quan trọng.

Tôi đứng dậy và bắt đầu bước đi. Tay tôi chạm vào cửa và tôi thận trọng xoay tay nắm cửa lạnh lẽo. Hành lang cũng tối tăm như căn phòng.

Mùi hôi thối ngày càng nồng. Sàn nhà lạnh như bia mộ. Tôi thận trọng tiến bước. Toàn thân tôi đau nhức với mỗi bước đi, mắt tôi đau nhói.

Thi thoảng, cảm giác như có người đang dùng kim đâm vào nhãn cầu của tôi.

Đột nhiên, tối lờ mờ biến thành tối sầm. Tôi nhanh chóng dừng lại. Mắt tôi không nhìn thấy gì cả. Sau khi chớp mắt liên tục, tầm nhìn của tôi trở lại bình thường.

Vài bước sau, tầm nhìn của tôi lại trở nên đen kịt. Nước mắt nóng nhớp chảy dài trên mặt tôi.

Mắt tôi có vấn đề.

Bị đánh bởi chiếc ô của người đàn ông đó đã khiến tôi gặp vấn đề. Ngay khi tiếp xúc với máu trên chiếc ô, tôi đã cảm nhận được nỗi đau của nạn nhân bị móc mắt. Cơn sốc khiến tầm nhìn của tôi thi thoảng tối sầm lại. Một câu hỏi khác nảy lên trong đầu.

Ký ức tôi nhìn thấy… Có phải là từ máu của ai đó khác không?

Tôi đi tiếp trong khi sờ tường. Tầm nhìn của tôi là một cuộc chiến liên tục giữa ánh sáng và bóng tối. Tôi sẽ mất đi tầm nhìn trong một giây, có lại rồi lại mất đi sau vài bước.

Tôi vươn tay ra trong bóng tối và ngón tay tôi sờ vào một tay nắm cửa.

Tôi không biết đằng sau cánh cửa có gì. Có thể có người đàn ông đó. Tuy nhiên, tôi đã xoay tay nắm trước khi có thể ngăn bản thân lại.

Trước khi tôi có thời gian để hối hận, cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt.

Và tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Có gì đó đang lắc lư trong căn phòng.

Một cái bóng giống như động vật xuất hiện trong tầm nhìn tối đen, một cái bóng lớn lắc lư theo nhịp đều đều.

Tầm nhìn của tôi trở lại bình thường và mắt tôi dần dần nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đó.

Có một chiếc ghế bập bênh ở giữa căn phòng. Chiếc ghế ở một vị trí rất kỳ lạ, mặc kệ những đồ nội thất khác. Những bóng người lớn nhỏ đứng im lặng xung quanh chiếc ghế.

Có người đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh, ôm một chiếc ô màu đỏ tươi.

Màu sắc đã quay trở lại trong tầm nhìn của tôi, song người ngồi trên ghế vẫn có màu trắng đen.

Cô nhếch đôi môi đỏ và nhìn lên tôi.

“Xin chào, Odagiri-kun”.

 

Trong giây lát, tôi gặp khó khăn để hiểu tình hình hiện tại. Mayuzumi tao nhã đung đưa chiếc ghế, thoải mái như thể đây là phòng của cô. Tôi há miệng rồi ngậm lại.

“Mayu-san, cô đang làm gì vậy?” Tôi cố hỏi một câu mơ hồ.

Mayuzumi nở một nụ cười chế giễu. “Tôi đang làm gì ư? Không làm gì cả. Anh thấy đấy, tôi không có gì để làm. Sự buồn chán có vẻ không muốn rời bỏ tôi”.

Diện trên mình một chiếc váy cổ điển, cô trông như một con búp bê sứ bị vứt bỏ.

Vẫn nở nụ cười đáng ghét đó, cô thò tay vào túi xách và lấy ra một ống có chứa sô cô la. Những viên kẹo có hình dạng giống như nhãn cầu, được xếp dọc trong ống như mẫu vật.

“À mà, từ nãy tới giờ anh ở đâu vậy?” Mayuzumi hỏi.

Tôi thở dài, nhận ra mình đã lo lắng vô ích. Cô ấy dường như biết về tình hình hiện tại nhiều hơn tôi.

“Mừng là cô an toàn”, tôi nói. “Tôi đã bất tỉnh ở trong một căn phòng khác và vừa mới tỉnh dậy. Chúng ta đang ở đâu vậy? Và còn người đàn ông đó thì sao?”

Tầm nhìn của tôi lại tối sầm lại và thân thể của Mayuzumi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

Âm thanh duy nhất là tiếng ghế bập bênh cót két gần tôi.

“Tất nhiên là tôi an toàn”, Mayuzumi trả lời, đung đưa chiếc ghế. “Tôi đã nhắm mắt lại mà”. Cô ấy phớt lờ hai câu hỏi còn lại của tôi.

Thế giới dần dần xuất hiện lại trước mắt. Giờ tôi có thể thấy Mayuzumi đang chống khuỷu tay cùng với một nụ cười nham hiểm.

“Cô đã nhắm mắt lại?”

“Ừ. Cơn điên của anh ta sẽ kéo dài cho tới khi anh ta đâm vào mắt nạn nhân. Tuy nhiên, nếu tầm nhìn của anh ta bị chặn thì anh ta sẽ tạm thời bình tĩnh lại. Anh ta không biết phải làm gì với tôi khi tôi nhắm mắt, nên anh ta đưa tôi tới đây, để anh ở một căn phòng khác và rời đi đâu đó rồi. Có lẽ anh ta đã băng bó cho anh. Lát anh nên tháo băng đi. Có lẽ anh ta buộc hơi chặt rồi”.

Mayuzumi chỉ vào trán tôi trong khi đung đưa chiếc ghế. Đôi chân trần lấp ló dưới lớp ren đen.

Sàn nhà kêu cót két và hình bóng bên cạnh tôi cựa quậy. Tôi nhanh chóng nhìn những bóng người xung quanh chiếc ghế.

Lông mày tôi nhíu lại.

Những con búp bê phủ bóng lờ mờ trong bóng tối, những cô gái được chế tạo công phu đứng im lặng.

Mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng bao quanh khuôn mặt có đường nét mềm mại. Những đôi má trắng có một lớp sơn đỏ nhạt. Tình trạng sạch sẽ không có lấy một hạt bụi cho thấy chủ nhân rất trân trọng những con búp bê này.

Những con búp bê có nhiều kích thước, cơ mà tất cả đều có thân hình nhỏ nhắn, những ngón tay thanh nhã và những móng tay bóng bảy.

Tất cả những con búp bê đều rất giống nhau và trông quen quen.

Không, quen quen là không đúng. Tôi nhìn lại những con búp bê.

Tất cả chúng đều được làm để trông giống nhau.

Tất cả các đôi mắt đều đã bị móc ra, bóng tối trống rỗng nhìn tôi từ hốc mắt đáng sợ.

Và ở giữa những con búp bê, Mayuzumi mỉm cười. Đầu tôi quay cuồng. Theo một góc độ nào đó thì điều đó thật mâu thuẫn.

Trong căn phòng này, việc cô ấy có mắt có vẻ không tự nhiên.

Tôi nuốt nước bọt, cố kìm cơn buồn nôn. Sự kích động khiến bụng dưới của tôi đau nhói. Tôi ấn một tay vào bụng và nhắm chặt mắt. Điều gì đang ảnh hưởng tới tôi? Tất cả đều có vẻ ngu ngốc và nực cười.

Tại sao sự điên loạn của người khác lại ảnh hưởng tới tôi?

“Người đàn ông bắt cóc cô không móc mắt cô ra”, tôi nói. “Thêm nữa là hắn có đủ tỉnh táo để băng bó cho tôi. Xem ra hắn hầu như không có ý định giết cô. Cô nên chạy đi. Cô nghĩ tôi có thể ở lại đây và nói chuyện với hắn không?”

Những con búp bê xếp hàng trước mặt tôi trông thật kỳ quái, song chúng tôi nên đánh giá hắn dựa trên cách hắn đối xử với người sống và từ cách hắn băng bó cho tôi, khả năng cao là hắn vẫn còn một phần lý trí. Tôi có lẽ có thể thuyết phục hắn đi đầu thú.

Mayuzumi nở một nụ cười dịu dàng khi cô nghịch ống kẹo. “Vậy anh có thể phá khóa không?”

Tôi chớp mắt liên tục, cố gắng để hiểu câu trả lời của cô ấy. Đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười. Tầm nhìn của tôi lại tối sầm lại và nhấp nháy.

“Cánh cửa bị khóa bằng nhiều ổ”, Mayuzumi từ từ nói tiếp bằng giọng dịu dàng. “Cửa sổ cũng đã bị bịt lại. Anh và tôi đang ở trong lãnh địa của anh ta. Căn nhà này đã được cải tạo để những người ở bên trong không thể rời đi. Nếu anh vẫn tin là anh ta có ý tốt thì thật đáng nể”.

Tôi cảm thấy máu trong người đang bị rút đi. Ánh sáng quay trở lại và tôi thấy Mayuzumi đang cười khẩy.

Cô ấy vặn nút và nghiêng ống. Nhiều nhãn cầu rơi ra rồi lăn trên váy của cô. Cô nhấc viền váy lên và tạo một vùng lõm để ngăn không cho những viên sô cô la rơi xuống. Những ngón tay trắng nõn nhặt một nhãn cầu lên. Mayuzumi liếm đồng tử và nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

“Thế cô định làm gì?” Tôi bực bội nói, thở dốc. “Đây là tình huống nguy cấp. Cô định ở lại và tiếp tục lắc lư chiếc ghế đó à?”

“Nếu muốn mỉa mai thì anh có lẽ nên cao giọng thêm chút. Tôi hiểu ý anh muốn nói. Đó là lý do anh ta cho tôi vào căn phòng búp bê này. Tới một ngày thì kết cục của tôi sẽ giống như chúng”.

Mayuzumi hất cằm. Những con búp bê xung quanh cô đang nhìn cô chằm chằm bằng hốc mắt trống rỗng.

“Anh ta có vẻ không hứng thú với việc biến người thành búp bê. Có lẽ là vì họ sẽ thối rữa”.

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi nghĩ về mùi thối rữa trong không khí.

Mùi đó từ đâu ra? Cái gì đang thối rữa?

Mayuzumi nghiêng ghế ra sau rồi nhảy xuống. Với một ống kẹo rỗng trên tay, cô bước đi.

Tôi nhanh chóng đi theo. “Cô đi đâu vậy?”

“Tất nhiên là đi gặp khách hàng”.

Mayuzumi quay sang tôi với đôi mắt kiêu ngạo.

Khách hàng.

“Khách hàng đã mời tôi bằng bạo lực. Thường thì, việc này sẽ trái với quy tắc, nhưng đây là ngoại lệ. Tôi sẽ chấp nhận lời mời của anh ta. Nếu anh ta muốn tôi chú ý đến mức đó thì được thôi. Tôi sẽ chơi trò chơi của anh ta. Điều duy nhất đáng sợ hơn hiện tượng siêu nhiên là tâm trí của con người”.

Môi Mayuzumi cong lên thành một nụ cười thú tính.

Ống kẹo trên bàn tay trắng như sữa của cô lắc lư. Đột nhiên, những ngón tay của cô tách khỏi ống thủy tinh.

“Giờ thì, anh ta không muốn móc nhãn cầu nữa sao?”

Ống kẹo rơi, nhẹ nhàng xoay tròn trong không khí…

“Một lời nói dối ngu ngốc”.

Thủy tinh rơi xuống sàn và vỡ tan.

-----

Tôi theo gót Mayuzumi khi chúng tôi khám phá ngôi nhà rộng rãi, cũ kỹ nhưng chắc chắn. Tay tôi sờ qua những cây cột màu hổ phách. Mayuzumi mở cửa một căn phòng nhỏ ra rồi nhún vai.

Chúng tôi đã kiểm tra khắp nơi, song không tìm thấy lối thoát. Ngôi nhà này đã bị niêm phong chặt chẽ.

Cánh cửa có nhiều ổ khóa, chúng tôi không thể mở được nếu không có chìa. Cửa sổ đã bị bịt kín, khiến không khí bên trong trở nên ngột ngạt.

Cảm giác như một hầm mộ dưới lòng đất. Nếu có người nói với tôi rằng chúng tôi đang thực sự ở dưới lòng đất thì tôi sẽ không ngạc nhiên.

Chúng tôi bị nhốt như chuột.

Tôi kìm nén cơn thèm hút thuốc. Mỗi lần hít vào, mùi hôi thối lại xâm chiếm phổi tôi.

Chúng tôi đã xác định được nguồn gốc của cái mùi đó.

Bên trong căn bếp tiêu điều, chúng tôi nhận thấy một thứ kỳ lạ-một hộp bìa giấy ở một vị trí bất thường. Bên dưới chiếc hộp là một cánh cửa dẫn tới boong ke. Dù bị khóa, không khó để tưởng tượng ra sự kinh hoàng chờ đợi bên dưới.

Căn bếp tràn ngập mùi gây buồn nôn của thịt thối rữa, song tủ lạnh và thùng rác đều hoàn toàn trống rỗng, điều này rất mâu thuẫn.

“Mùi kinh quá”, Mayuzumi nói. “Tôi sẽ không nghĩ tới việc hút thuốc đâu. Anh không muốn khói thuốc trộn lẫn với mùi thối này đâu. Mùi có thể rất giống mùi của xác chết cháy. Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán thôi”. Cô ấy bước đi.

Tôi siết chặt nắm đấm và đi theo cô ấy.

Hành lang được trang trí bằng giấy dán tường có họa tiết hoa, bầu không khí ấm cúng có vẻ lạc lõng. Đột nhiên, tất cả trở nên tối đen. Mắt tôi lại ngừng hoạt động.

Tôi đặt tay lên tường và tiến bước trên hành lang, đảm bảo rằng tôi không bị bỏ lại.

Và rồi, tay tôi nắm lấy không khí. Tôi sững người, bối rối.

“Anh đang làm gì vậy, Odagiri-kun?” Giọng nói của Mayuzumi vang lên từ phía trên. “Nhanh lên nào”.

Tầm nhìn của tôi quay trở lại và tôi nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc màu hổ phách sáng bóng dẫn lên tầng hai. Mayuzumi đang đứng trên đó.

Tôi từ từ bước lên cầu thang, ngón tay tôi chạm vào vòng hoa treo trên tường. Quả bóng trang trí màu trắng thật lạnh lẽo.

Mayuzumi đặt lòng bàn tay lên cửa và từ từ mở ra.

-----

Một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Tiếng khóc sầu đau, nghe như tiếng mưa.

Có ba cánh cửa trong hành lang và giọng nói phát ra từ sau cánh cửa xa nhất. Tôi quay sang nhìn Mayuzumi, song cô ấy không quan tâm tới tôi và tiếp tục bước, băng qua những cánh cửa ở cả hai bên rồi dừng lại ở cánh cửa cuối cùng. Cô ấy mở cửa mà không một giây do dự.

Két.

Ánh sáng chiếu qua khe cửa và đồ nội thất hiện ra trong tầm mắt.

Có một chiếc giường cạnh cửa sổ. Ánh sáng mờ chiếu từ bầu trời u ám tạo ra những họa tiết trông giống như sóng trên ga trải giường. Khung cảnh trắng xám mang một vẻ đẹp thanh bình.

Có người đang nằm trên giường và có người đang khóc cạnh giường.

Một chiếc giường người chết. Một người đã ra đi, người còn lại thì đang tiếc thương.

 

Tuy vậy, tôi sớm nhận ra rằng mình đã lầm. Nằm trên giường là một con búp bê cô gái trẻ. Giống như những con búp bê khác, nó có mái tóc đen bao quanh đôi má mềm mại, xõa xuống gối. Nơi đáng lẽ phải có nhãn cầu thì chỉ có hốc mắt trống không.

Hai lỗ đen trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Một người đàn ông đang khóc bên cạnh con búp bê, mặt vùi vào giường.

Hắn ta ôm chiếc ô dính đầy máu, có những vết sẹo mờ trên cổ tay. Một phần của tấm ga trải giường nhuộm một màu đỏ tươi. Tôi chạm vào lớp băng trên trán. Tôi bỗng nghĩ rằng có lẽ giấc mơ đó là ký ức tôi nhìn thấy thông qua máu của người đàn ông.

Tôi không thể nhìn thấy lớp băng, song có thể nó có dính chút máu của người đàn ông.

Hắn ta tiếp tục khóc, ôm chặt chiếc ô màu đỏ đen.

Tôi nhớ lại giấc mơ đó. Một nỗi buồn kỳ lạ lấp đầy lồng ngực tôi.

Giá như em không nhìn anh. Giá như em không nhìn anh bằng đôi mắt đó.

Giá như đôi mắt đó không còn nữa.

Anh…

“Nhiều con búp bê đã bị móc mắt”, Mayuzumi nhẹ nhàng nói. “Những thứ thay thế. Những vật tế thầm lặng thay thế cho một thứ gì đó khác”.

Cô đến gần người đàn ông, phớt lờ bàn tay đang đưa ra của tôi và đứng bên cạnh hắn ta. Người đàn ông không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục khóc, mặt vùi vào ga trải giường.

“Đó có phải người mà anh không thể móc mắt không? Là lý do tại sao anh chọc mắt người khác ư?”

Lời nói của Mayuzumi đầy mâu thuẫn. Cô gọi con búp bê là người. Con búp bê không có mắt, song cô lại tuyên bố rằng người đàn ông không thể móc mắt nó ra.

Người đàn ông run rẩy. Hắn ta không trả lời mà khóc to hơn. Hắn ngẩng đầu và ôm cổ cô gái. Giọng hắn cao lên và hạ xuống như đang hát.

Mayuzumi lặng lẽ mở ô ra và màu đỏ nở rộ. Chiếc ô bắt đầu từ từ xoay tròn, khớp theo nhịp giọng nói của người đàn ông. Màu đỏ xoay tròn như một điệu nhảy nghi lễ, xoay tròn như cối xay gió. Giọng của người đàn ông vang vọng như tiếng gió.

Đột nhiên, chiếc ô ngừng xoay.

Mayuzumi gập và mở chiếc ô màu đỏ. Có thứ gì đó thay đổi trong khoảnh khắc đó.

Người đàn ông đột nhiên ngừng khóc. Hắn ngẩng đầu lên như thể bị kéo bởi một sợi dây rối. Khuôn mặt hèn nhát của hắn cứng đờ, đôi mắt mở to bất thường.

Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi đôi môi nứt nẻ. “A…”

Mắt của con búp bê trước mặt hắn đang mở. Đôi mắt to, ướt đang nhìn lên trần nhà, hàng mi dài bao quanh đồng tử xinh đẹp. Cơ bắp của cô cứng đờ, môi mím chặt. Mắt cô không cử động.

Con búp bê đã biến thành xác chết của một cô gái. Đôi mắt của cô đang nhìn người đàn ông.

Người đàn ông hét lên và ngã khỏi ghế. Hắn cuộn tròn lại, ôm chiếc ô. Hắn tiếp tục hét, tống hết không khí ra khỏi phổi.

Tiếng hú hét của hắn xé toạc không khí, cơ mà cô gái giống như búp bê vẫn không động đậy. Cô nằm im ở đó, vô hồn.

“Thế, mối quan hệ giữa hai người là gì? Anh đã làm gì cô ấy?” Mayuzumi liên tục tấn công người đàn ông đang run rẩy bằng những câu hỏi.

Thật khó tin là họ từng là thợ săn và con mồi. Tình huống chuyển biến bất ngờ này khiến tôi không nói nên lời.

Người đàn ông vẫn đang run rẩy như một con chó bị mắc kẹt dưới cơn mưa.

Mayuzumi nở một nụ cười tàn ác, lấy ra một ống kẹo mới từ trong túi xách. Cô vặn nút và lấy ra một nhãn cầu.

Rộp.

Cô nhai viên kẹo ngọt.

“Hay là anh đã không làm gì?” Cô nhẹ nhàng hỏi thêm.

Người đàn ông bất chợt ngừng hét. Ánh mắt vẫn nhìn vào cơ thể vô hồn của cô gái trống rỗng và mông lung như thể hắn đang nhìn lên bầu trời.

“Em ấy là em gái tôi”, hắn lẩm bẩm, đôi môi run rẩy. “Người em gái thân yêu, quý giá của tôi”. Hắn nói như thể đang thú tội.

Người đàn ông áp má vào chiếc ô. Những ký ức hiện ra trước mắt tôi rõ ràng và sống động. Vẻ ngoài của cô gái trên giường trùng với cô gái mà tôi đã nhìn thấy trong mơ.

Người đàn ông ôm chiếc ô còn chặt hơn. “Đây là nhà của dì tôi. Tôi đã mang theo rất nhiều búp bê tới đây khi tôi trốn khỏi nhà. Dì tôi đã không còn ở đây từ ngày tôi tới. Chúng chỉ là búp bê thôi, song chúng là em gái tôi. Kể cả khi chúng chỉ là thứ thay thế cho em ấy, tôi đã móc mắt chúng ra hết lần này tới lần khác”.

Hắn ngắt lời và đột nhiên gập người lại, tiếng nôn ngập tràn căn phòng. Chất nôn bắn khắp sàn. Miệng chảy dãi, người đàn ông nói tiếp như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Nhưng đó không phải em gái tôi. Chỉ là thứ thay thế. Chỉ là một con búp bê. Ban đầu, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm, song rồi nó làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi ghét nó, tôi không thể chịu đựng được. Đó là khi vấn đề xuất hiện”.

Sự im lặng bao trùm. Lời của người đàn ông từ từ thấm vào đầu tôi.

Sau khi chuồn khỏi hiện trường, hắn ta đã mang theo những con búp bê từ nhà mình tới nơi hắn nói là nhà của dì mình. Tuy vậy, không có dấu vết của bất kỳ người phụ nữ nào trong ngôi nhà này và dì của hắn đã rời đi từ ngày đầu tiên hắn tới. Lời nói của hắn ta trùng khớp với mùi hôi thối bốc ra từ nơi chứa đồ dưới sàn nhà. Máu tôi lạnh ngắt.

“Tóm lại, việc sử dụng thứ thay thế đã thành vấn đề”, Mayuzumi lạnh lùng nói. “Những con búp bê không đủ để thỏa mãn anh. Chúng không thể thỏa mãn ham muốn của anh, đúng không?”

Người đàn ông nhảy dựng lên như thể bị điện giật. Hắn run rẩy và lại nôn.

Mayuzumi dùng lời nói như vũ khí. “Những con búp bê không có đủ nên anh bắt đầu chuyển mục tiêu sang con người. Hoặc có lẽ những con búp bê có thể kiềm chế ham muốn quá mạnh của anh và anh buộc phải móc mắt người khác. Nào cũng vậy”.

Mayuzumi ngồi xuống giường, chiếc ô màu đỏ xoay chậm sau lưng cô.

Một cái bóng màu đỏ phủ xuống tấm vải trắng. Mắt người đàn ông chỉ nhìn cô gái; hắn còn không nhìn Mayuzumi. Cô vui vẻ đung đưa chân như một đứa trẻ, mắt cá chân thon thả lấp ló dưới lớp ren đen.

“Anh nói anh không muốn móc mắt nữa, nhưng sâu trong thâm tâm anh lại muốn. Anh muốn, thèm, khao khát. Tuy nhiên, anh lại không muốn làm vậy. Ham muốn đó từ đâu ra? Anh muốn được cứu rỗi như thế nào?” Giọng nói chắc chắn của cô ấy thật đáng sợ đối với cả tôi và người đàn ông.

Đột nhiên, Mayuzumi đưa tay ra và dùng đầu ngón tay vuốt má cô gái. Thường thì, cô sẽ không thể chạm vào da của người đã khuất, song Mayuzumi vuốt má con búp bê như thể đó là cô gái.

“Thực sự thì anh đã muốn nói gì đêm đó? Nói đi. Anh đã tự mình đưa ra quyết định đi đến gặp tôi mà”, Mayuzumi nói nhỏ bằng giọng ngọt ngào.

Những móng tay đen lướt nhẹ trên mặt con búp bê, sờ quanh mắt. Người đàn ông thở gấp khi theo dõi chuyển động của cô ấy.

Như thể bị yểm phép, miệng hắn mở ra.

“Tôi…”

Một tiếng thì thầm buồn bã vang lên.

Và rồi, hắn nói.

“Tôi là thằng ngu”.

Một con người thảm hại và vô giá trị hơn bất cứ ai khác.

-----

Tôi là một người không bao giờ hòa đồng, một người mà kỹ năng sống đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Tôi luôn bị cô lập và cảm thấy cô đơn. Tôi sống cuộc đời bị người khác hành hạ.

Cha tôi chỉ trích vì tôi thảm hại. Mẹ tôi thấy thương hại tôi vì chuyện đó.

Mọi người đều cười nhạo và chế giễu tôi, cảm thấy thích thú vì tôi không thể giao tiếp với người khác.

Tuy nhiên, em gái tôi thì khác. Em đối xử với tôi rất tốt bụng và bảo vệ tôi khỏi sự tàn ác của họ.

Em hành động như tấm khiên chắn giữa tôi với phần còn lại của thế giới, đứng trước tôi và hỗ trợ tôi trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Kể cả khi tôi bị cha mình từ mặt, không còn lựa chọn nào khác ngoài rời khỏi nhà và sống dựa vào tiền trợ cấp mẹ gửi, em gái tôi vẫn cho tôi một mái nhà.

Chúng tôi có hạnh phúc không? Không, không hạnh phúc một tí nào.

Tôi nhận ra rằng mình đã thành gánh nặng của em. Em luôn luôn đối xử tốt bụng và động viên tôi, nhưng kể cả cái giếng của lòng tốt sâu nhất cũng có đáy.

Đôi mắt của em dần dần mất đi ánh sáng. Khi nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt ấy, tôi nhận ra rằng mình đã mất đi đồng minh duy nhất trên đời này.

Đôi mắt không hề có chút vui vẻ thầm chỉ trích tôi.

Em thương hại tôi. Em thất vọng về tôi. Em nghĩ rằng tôi là gánh nặng.

Mỗi lần chúng tôi chạm mắt, tôi đều rùng mình. Dần dà, tôi bắt đầu cảm thấy một thôi thúc kỳ lạ, một ham muốn bạo lực là muốn phá hủy đôi mắt của em.

Tôi muốn đôi mắt đó không còn nữa.

Tôi muốn móc nhãn cầu em gái mình ra. Ham muốn méo mó đó cháy trong tôi.

Và rồi, em gái tôi lâm bệnh, không hề biết bên trong tôi đang bất ổn như nào. Trái tim yếu ớt của em dần suy yếu.

Ông của chúng tôi đã đột ngột qua đời sau khi trải qua quá trình kéo dài sự sống. Đó có thể là lý do tại sao em gái tôi từ chối gọi cho cha mẹ và chọn cách dưỡng bệnh tại nhà. Dù tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc em ấy, tôi không thể nhìn vào mắt em và làm tốt được. Đôi mắt em càng lúc càng buồn bã hơn rồi cuối cùng biến thành một cái giếng của sự buồn bã.

Tới một đêm khuya nọ, hình như tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt của em gái gọi tôi, “Anh ơi, anh ơi”.

Tôi coi đó chỉ là tưởng tượng và gạt bỏ. Quá mệt mỏi và không dám nhìn vào mắt em, tôi phớt lờ tiếng gọi cầu xin đó và lên giường. Sáng hôm sau, tôi phát hiện em gái mình đã chết.

Tôi có khóc khi em ấy ra đi không? Không, không hề. Trái lại, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi vui về điều tồi tệ nhất có thể đã xảy ra.

Tôi là con người thảm hại và vô giá trị nhất. Một thằng ngu vui vì không phải nhìn vào mắt em gái mình nữa.

Sự trừng phạt đến nhanh và không khoan dung. Khi nhìn thấy mặt em gái, tôi hét lên.

Mắt của em vẫn mở.

Tôi hoảng loạn nhờ cha mẹ giúp đỡ, kết cục là những cú đấm của cha và những lời mắng mỏ của mẹ. Tôi cảm thấy như thể mình đã chết. Bị nuốt chửng bởi nỗi sợ ánh mắt của em gái, tôi đã phát điên.

Không biết từ bao giờ, đám tang của em gái tôi đã kết thúc. Em ấy đã biến thành tro tàn và xương.

Vì vậy, tôi không thể nhìn thấy em nhắm mắt.

Người đàn ông kể xong, sợi nước bọt chảy dài từ miệng. Trên mặt Mayuzumi vẫn là nụ cười nham hiểm đó, cô lặng lẽ chọc ngón tay trắng của mình vào nhãn cầu ảo ảnh của cô gái.

“Vậy là anh cứ đâm những con mắt mà anh không thể móc ra”, Mayuzumi nói.

Người đàn ông gật đầu mạnh. Nước mắt và nước dãi văng tung tóe.

Tôi nuốt nước bọt. Hắn ta cứ đâm những con mắt mà hắn không thể móc ra.

“Anh không thấy em gái mình nhắm mắt. Chỉ vì suy nghĩ đó mà anh sợ hãi. Anh hướng sự thù hận với đôi mắt của em gái mình sang đôi mắt của những người phụ nữ khác. Mắt của em gái anh đã biến thành tro bụi, không bao giờ có thể bị móc ra nữa. Đáng tiếc là, anh không thể an tâm cho tới khi anh móc mắt của cô ấy ra”.

Có lẽ đó chỉ là một cơn bộc phát không thể kiểm soát lúc ban đầu, một cơn chuột rút nhất thời. Tuy nhiên, cái sai đã làm thì không thể sửa.

“Sau khi em gái tôi mất, tôi bắt thèm khát mắt của những con búp bê, tôi cứ móc mắt chúng không ngừng nghỉ cho tới khi tôi nhận ra mình có vấn đề”, người đàn ông nói, tay run rẩy. “Vậy nên tôi đã nhốt mình trong phòng. Tuy nhiên, vào một ngày mưa, tôi bước ra ngoài để đổ rác và va phải một người phụ nữ”.

Hắn cúi đầu, máu chảy xuống từ cổ tay. Hắn lấy hai tay ôm chặt đầu.

“Và rồi tôi nhìn thấy mắt cô ta bên dưới chiếc ô…”

Không khó để tưởng tượng chuyện gì xảy ra tiếp theo. Người đàn ông lúc đó đang cầm hung khí.

Thứ đó giờ vẫn đang trong tay hắn ta, nhuốm đầy máu.

“Tôi không muốn móc thêm mắt một người nào nữa. Tôi không muốn chọc nát mắt họ. Tôi… Tại sao…”

Những lời hối hận tuôn ra giữa tiếng nước mắt rơi xuống sàn.

Hắn ta hét lên một tiếng xé lòng. “Tại sao tôi không thể nghĩ tới gì khác ngoài việc móc mắt của em gái mình?!”

Lời độc thoại của hắn kết thúc. Người đàn ông gập người lại, run rẩy. Giọng hắn chất đầy sự hối hận thật lòng.

Tôi đưa tay ra để chạm vào vai hắn, định nói gì đó.

“Nếu vậy, tại sao anh không đi đầu thú?” Mayuzumi hỏi. “Hay là tìm giúp đỡ từ cơ quan có thẩm quyền?”

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Người đàn ông đột nhiên ngừng khóc và hắn vẫn cúi đầu.

Một lời lầm bầm thoát ra khỏi môi hắn. “Tôi ghét cảnh sát. Tôi không muốn bất kỳ ai chăm sóc hay là thương hại nữa. Nếu thoáng nhìn thấy mắt của người khác, tôi sẽ chọc vào mắt họ. Vậy nên tôi không rời khỏi nhà”.

“Ra thế, vậy là anh không muốn rời khỏi nhà. Nhưng mà này, tại sao số nạn nhân vẫn gia tăng?”

Một giọng nói bình tĩnh ngắt lời người đàn ông. Tay tôi bất động giữa không trung.

Người đàn ông giữ im lặng và vẫn cúi đầu.

Mayuzumi mỉm cười nhìn hắn ta với ánh mắt như đang nhìn một con sâu. “Anh có vẻ đau đớn và hối hận thật lòng đấy, nhưng anh nên bỏ cái giọng bi thương đó đi. Làm gì mà đơn giản thế, đúng không? Anh đã nghiện việc móc mắt. Tại sao ư? Tại sao anh không thể ngừng lại? Đau đớn và khoái cảm là hai mặt của một đồng xu. Ngay khi nhìn thấy một con mắt, ký ức bi thảm sẽ đột nhiên hiện lên trong tâm trí anh. Tôi đồng ý với anh điều đó. Tuy nhiên, anh có thực sự ghét việc móc mắt không?”

Người đàn ông không nói gì. Hắn ta giống như một người khác so với vừa rồi. Hắn ngồi đó, im lặng kỳ lạ, ôm một chiếc ô nhuốm màu của cả thịt và máu khô.

Hơi thở của tôi nghẹn lại.

Tại sao hắn ta lại ôm chiếc ô?

“Nhà này đâu có dột, vậy anh ôm thứ vũ khí đáng sợ đó làm gì vậy?” Mayuzumi bình tĩnh hỏi.

Người đàn ông không trả lời. Mắt Mayuzumi truyền tải sự thất vọng.

“Anh không muốn được cứu rỗi tí nào, đúng không?”

Đột nhiên, người đàn ông bật dậy, che cả hai mắt bằng hai bàn tay và cười điên loạn.

“Hahahaha, ahahahahaha, hahahahaha!”

Tiếng cười của hắn vang vọng trong căn phòng và cơ thể của hắn quằn quại như một con cá trong cơn giông. Tôi nhanh chóng tóm lấy vai hắn ta để giữ hắn tránh xa Mayuzumi, song hắn chống cự bằng toàn bộ sức lực trong khi vẫn gào rú.

“Làm ơn bình tĩnh lại”,  tôi nói. “Còn những gì anh vừa mới nói thì sao?! Anh nên đi gặp cảnh sát hay tới bệnh viện đi. Anh nên nói cho người khác về tình trạng của anh!”

“Không! Tôi không muốn đi. Tôi không muốn!”

“Vô ích thôi, Odagiri-kun. Anh ta có lẽ cảm thấy hối hận, nhưng anh ta là một tên hèn nhát. Chỉ có mỗi anh ta mới có thể cứu lấy bản thân mình. Thế nên là anh ta sẽ không được cứu rỗi. Tôi có nên chỉ ra những mâu thuẫn trong lời anh ta nói không?”

Chiếc ô màu đỏ xoay tròn. Mayuzumi rút ngón tay ra khỏi mắt của cô gái. Ngồi duyên dáng trên giường, cô nói tiếp.

“Lúc ở hầm đậu xe, tại sao ô của anh ta lại dính đầy máu tươi? Anh đã bị bất tỉnh, nhưng chắc chắn anh có thể tưởng tượng ra trong chiếc xe tải nhỏ của anh ta có gì. Tại sao ngôi nhà này lại được cải tạo thành một nơi giam giữ người? Anh nghĩ dưới hầm chứa đồ có mỗi một cái xác thôi ư?”

Sự hối hận và đau khổ của hắn ta là thật. Tuy nhiên, khoái cảm và ham muốn của hắn ta cũng vậy. Cái này chỉ tồn tại khi có cái kia.

“Anh ta muốn hối hận. Anh ta chỉ không thể chịu đựng được nỗi đau khi anh ta bỏ rơi em gái mình”.[note76511]

Mắt người đàn ông mở to. Hắn ta ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn Mayuzumi.

Mắt họ chạm nhau và Mayuzumi mỉm cười bình thản. Trong mắt cô có sự thương hại từ tận đáy lòng.

“Mắt cô. Mắt cô giống như mắt em ấy!” Người đàn ông hét lên, vung ô như người điên.

Tôi nhanh chóng quay mặt đi. Chiếc ô đỏ ướt lướt qua cổ tôi, khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Phun nước bọt, người đàn ông chỉ ô vào Mayuzumi. “Mắt cô giống như mắt em ấy, giống như mắt em gái tôi! Tại sao cô lại thương hại tôi?! Tại sao?! Tại sao tôi lại là gánh nặng với cô? Tôi phải làm gì mới được? Đừng nhìn tôi, xin cô. Đừng nhìn tôi, nếu không tôi…”

Nước mắt chảy dài trên má người đàn ông. Hắn ta khóc như một đứa trẻ.

“Giá như em không có đôi mắt đó! Anh đã có thể bảo vệ em, ở bên cạnh em. Anh không muốn móc mắt em ra. Anh không muốn làm thế”.

Nỗi đau trong giọng nói của hắn không khớp với những gì Mayuzumi vừa nói. Lời nói và hành động của hắn mâu thuẫn với nhau. Hắn ta bị kẹt giữa khoái cảm và nỗi đau của ham muốn méo mó là móc mắt của em gái mình ra.

Tuy nhiên, mắt của em gái hắn đã không bao giờ có thể móc ra nữa. Vậy nên hắn ta móc mắt người khác cho tới mãi mãi, coi đó giống như đang móc mắt em gái mình.

Niềm vui khi đạt được ham muốn và nỗi đau vì hành động của mình là hai mặt của một đồng xu, không thể tách rời.

“Có thật là anh cần phải móc mắt em gái mình ra không?”

Một giọng nói nhẹ nhàng ngắt tiếng hét điên cuồng.

Mayuzumi bình tĩnh nói, lời nói dịu dàng của cô làm người đàn ông bất động.

“Hả?”

Cô nhìn vào mắt người đàn ông với đôi mắt trong trẻo. “Khi nhìn vào gương, ta nhìn thấy cảm xúc của chính mình được phản chiếu”, cô nói như thể đang nói với một đứa trẻ. “Mắt con người cũng giống như gương vậy. Thứ anh thực sự sợ không phải là ánh mắt của em gái anh. Thứ anh sợ là chính suy nghĩ của anh, suy nghĩ rằng cô ấy thương hại anh. Anh đổ lỗi cho chính mình vì đã làm tổn thương cô ấy và làm cô ấy buồn. Vậy nên kể cả em gái anh đã mất, đôi mắt đó vẫn ám ảnh anh. Cảm xúc đó xuất phát từ sâu trong thâm tâm anh. Mắt con người cũng giống như gương. Vì vậy, dù là mắt của ai đi nữa thì cũng sẽ đều trở thành mắt của em gái anh. Kể cả khi anh có móc hàng ngàn con mắt đi chăng nữa thì ham muốn đó cũng sẽ không bao giờ được thỏa mãn”, cô nghiêm trọng tuyên bố.

Nước mắt lấp lánh khi mắt của người đàn ông nhìn lên Mayuzumi, đôi môi run rẩy của hắn mở ra để nói, song cô phớt lờ lời của hắn.

Tách.

Mayuzumi gập ô lại và khung cảnh người chết chồng lên con búp bê từ từ biến mất.

Hốc đen trống rỗng quay trở lại.

“Lòng căm thù của anh hướng về chính anh”, Mayuzumi nói. “Dù có móc bao nhiêu con mắt thì vết thương đó vẫn sẽ không thể lành”. Môi cô ấy cong lên thành một nụ cười dịu dàng.

Cô lướt ngón tay qua hốc mắt trống rỗng của con búp bê.

“Thế nên, nỗi đau và khoái cảm của anh sẽ không bao giờ kết thúc”.

Người đàn ông hét lên, gào rú như một con thú hoang, vung ô như một kẻ điên. Tôi nắm lấy vai hắn ta và kéo lại, song hắn vùng vẫy dữ dội. Ngay khi tôi định đá vũ khí trên tay hắn đi thì chiếc ô bay lên không trung, hướng thẳng về phía Mayuzumi với một lực mạnh. Tôi hành động theo bản năng, nắm lấy chiếc ô mà không nghĩ tới hậu quả cho tới khi lòng bàn tay chạm vào máu.

Mắt tôi bị đâm.

Đầu nhọn của chiếc ô chạm vào bề mặt mắt của tôi và đâm sâu. Tác động vào khoảnh khắc ngắn ngủi đó sống động lạ thường. Nhãn cầu của tôi vỡ nát khi chiếc ô đâm vào, khiến máu và chất dịch chảy ra, toàn bộ nhãn cầu ép vào não tôi. Chiếc ô đâm qua hốc mắt, xâm nhập, giết chết đối phương. Cơn đau tràn ngập cơ thể, vượt quá khả năng tôi có thể chịu đựng và tiếng hét trào ra khỏi miệng tôi. Lưỡi tôi co giật và căng cứng. Tiếng hét của một người phụ nữ xé toạc tai tôi.

Vô số tiếng hét chồng lên nhau.

Tiếng hét của một cô gái trẻ lên cao rồi xuống thấp, theo sau đó là tiếng hét của một người đàn ông.

Trước khi kịp nhận ra, chính tôi cũng đã đang hét. Những giọt nước mắt nhớp chảy ra từ mắt tôi cảm giác như máu nóng, lăn dài trên má. Tôi không thể ngừng hét.

Cơn đau dữ dội tràn ngập trong mắt tôi. Toàn bộ cơ bắp của tôi căng cứng và tôi ngã gục xuống sàn, không thể thở vì đau. Nước dãi và tiếng hét cứ tuôn ra không ngừng. Não tôi chưa bị tổn thương, nhưng một hiểu nhầm nhỏ nhất có thể khiến toàn thân tôi ngừng hoạt động. Khom người lại, tôi đập đầu mình xuống sàn, chạm tay trực tiếp vào nhãn cầu của tôi để đảm bảo nó vẫn còn nguyên vẹn. Nước mắt chảy dài trên ngón tay và bàn tay của tôi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, tôi tự nhủ. Mình ổn. Mình ổn.

Một tiếng rên rỉ phát ra từ bụng tôi. Phản ứng với cơn đau của tôi, Uka chạm vào bụng tôi từ bên trong. Tôi ấn vào bụng.

“Đừng mà… Đừng ra mà…”

Tôi không thể chịu thêm đau nữa.

Papa?

Những ngón tay nhỏ bé, dính đầy máu ngọ nguậy và vuốt ve lòng bàn tay tôi. Tôi cố gắng đẩy đứa trẻ lại vào trong, sợ rằng nếu nó thò ra thêm thì tôi sẽ chết. Đứa trẻ thậm chí có thể ăn thịt người đàn ông. Tuy nhiên, cơn đau ngăn cho cánh tay tôi nghe lời.

“…Ư, a…”

Người đàn ông có vẻ lùi xa khỏi tôi. Hắn ta nhặt một thứ gì đó từ dưới sàn, có lẽ là chiếc ô. Hắn đứng bất động trong giây lát, nhưng rồi bắt đầu di chuyển.

Đôi mắt mà tôi tin rằng đã bị móc mất đi chức năng. Tôi không thể thấy người đàn ông, song tôi biết hắn ta đang đi về phía Mayuzumi.

“Mayu-san… Chạy đi…”

Tôi cố gắng di chuyển, song vô ích. Mayuzumi không chạy dù chỉ một bước.

Có tiếng tách.

“Vậy anh định giết tôi sao? Tôi không phiền. Nhưng kể từ giờ, anh sẽ phải tiếp tục móc mắt. Anh đã nhận ra mình đã lừa dối bản thân. Tới móc mắt tôi này. Đó sẽ là động cơ thứ hai của anh”. Lời cô nói nghe như một lời nguyền.

Người đàn ông bất động. Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng, bị phá vỡ bởi tiếng thở gấp.

“Sao? Chọn đi”, Mayuzumi giục. “Anh có thực sự muốn tránh số phận của mình? Hay anh muốn chấp nhận nó và sống hạnh phúc đây?”

Người đàn ông rên rỉ, nghiến răng như một con thú. Đột nhiên, âm thanh dừng lại.

Tôi không biết người đàn ông nói gì.

“Ra thế. Anh muốn được cứu rỗi”, Mayuzumi nghiêm túc nói. “Tôi không bao giờ cứu rỗi người khác. Nếu anh không phiền thì hãy nghe kỹ”. Giọng cô nhẹ như tiếng thở.

Sống lưng tôi lạnh toát. Mayuzumi không cứu rỗi người khác. Tuy nhiên, đôi lúc cô cho họ một lựa chọn. Họ chọn gì là tự họ quyết.

“Tôi sẽ thực hiện yêu cầu của anh”, Mayuzumi nói. “Anh chỉ cần móc mắt thêm một lần nữa thôi”.

Lông gáy tôi dựng đứng. Tôi cố gắng đứng dậy, song cơn đau là quá sức chịu đựng và cơ thể tôi không chịu nghe lời. Uka khóc trong bụng. Máu chảy ra từ vết thương, đọng thành vũng trên sàn.

Tôi ngẩng đầu lên. Kể cả khi đã mù, tôi vẫn có thể nhìn thấy Mayuzumi đang làm vẻ mặt nghiêm túc[note76512], vẻ mặt giống với cái ngày cô nắm lấy tay tôi dưới những tán cây anh đào.

“Móc mắt anh ra đi”, Mayuzumi thì thầm, ngọt ngào và dịu dàng.

Điều mà người đàn ông sợ nhất là lòng căm ghét bản thân. Tâm trí hắn nói rằng người khác đang thương hại hắn ta. Những suy nghĩ đó xuất hiện mỗi khi hắn nhìn thấy mắt người khác.

Bằng cách nghiền nát mắt mình, hắn ta sẽ không còn sợ nhìn vào mắt của bất kỳ ai nữa.

Nhưng điều đó…

“Không… Đừng mà…”

Tôi với tay vào bóng tối, di chuyển ngón tay trong khoảng không đen kịt.

Và rồi, tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó bị nghiền nát.

-----

Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy tấm màn bóng tối dày.

Mùi thuốc và sô cô la lấp đầy khoang mũi, hòa lẫn thành một hỗn hợp kỳ lạ quá đỗi quen thuộc. Tôi nhấc người dậy, cảm nhận được chiếc giường cứng bên dưới. Tôi mở mắt ra, song không nhìn thấy gì cả.

Tôi đã bất tỉnh khi nào? Cơn đau hành hạ cơ thể tôi đã biến mất.

Tuy nhiên, mắt tôi vẫn không thể nhìn thấy gì. Bối rối, tôi quay đầu xung quanh.

Và rồi, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ, một tiếng động mà tôi biết rất rõ. Tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

“Đừng lo. Anh chỉ mù tạm thời thôi”, Mayuzumi nhẹ nhàng lẩm bẩm. “Não anh không thể chịu đựng được cơn sốc khi mắt bị móc ra và nó đã ảnh hưởng tới cơ thể anh. Anh thực ra không hề bị thương gì cả. Đó là một dạng mù lòa kỳ lạ, cơ mà mắt anh sẽ trở lại bình thường sớm thôi”.

Cô nhai một miếng sô cô la. Tôi có thể cảm thấy cô ấy đang ngồi bên cạnh giường. Cơn sốc vì mất đi thị lực là quá lớn, nhưng tôi biết tốt hơn hết là không nên nghi ngờ lời của Mayuzumi. Nếu cô nói rằng nó sẽ trở lại bình thường thì nó sẽ trở lại bình thường. Tôi phải bình tĩnh lại, nếu không bụng tôi sẽ lại rách ra.

Tôi hỏi về một điều đã đè nặng lên tâm trí mình.

“Mayu-san, người đàn ông đó sao rồi?”

“À, biết ngay là anh sẽ hỏi mà”.

Mayuzumi thở dài. Quần áo cô sột soạt. Tôi có thể hình dung ra ren đen đang đung đưa.

Những ngón tay thanh tú chạm vào lòng bàn tay tôi. Mayuzumi nắm lấy tay tôi.

“Anh muốn gặp anh ta không?”

Mayuzumi dắt tay tôi đi trên hành lang. Cảm giác mềm mại khi ngón tay cô ấy chạm vào lòng bàn tay tôi thật kỳ lạ và đồng thời việc tiếp xúc trực tiếp với một phần của cô ấy khiến tôi bất an. Dù vậy, tôi vẫn ngơ ngác đi theo cô ấy.

“Mayu-san, cô đang âm mưu gì vậy?” Tôi hỏi.

“Thô lỗ thật đấy. Tôi không muốn thuê thêm ai để giúp anh đâu, nhưng tôi cũng không muốn anh ngã và làm mình bị thương. Hôm nay là ngoại lệ. Hãy tận hưởng hết mức đi”, Mayuzumi nói với một tiếng cười khúc khích nhỏ.

Tận hưởng cái gì chứ?

Tôi im lặng đi theo cô ấy. Cẩn trọng trong từng bước. Bóng tối dường như trải dài tới vô tận. Tôi nắm chặt tay Mayuzumi-thứ duy nhất hữu hình trong khoảng không. Cuối cùng thì cô ấy cũng dừng lại. Tôi không biết chúng tôi đã đi bao xa. Tôi lặng lẽ chờ Mayuzumi mở cửa.

Và rồi, tôi nghe tiếng cửa kẽo kẹt và một làn gió mùa thu lướt qua má. Cửa sổ đang mở. Mayuzumi kéo tay tôi vào phòng. Nắng ấm cho biết bên ngoài trời trong xanh.

“A, xin chào”, một giọng nói bình tĩnh vang lên. Đó không phải giọng nói của người bị thương.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi nghĩ rằng hắn ta đã không móc mắt mình.

“Ừm, Mayuzumi-san… Cô nói rằng người đi cùng cô đã thành ra giống như tôi. Anh ấy có sao không? Nếu không lành thì tôi thực lòng xin lỗi. Tôi có xin lỗi thì vẫn thế, cơ mà tôi xin lỗi”.

Lời hắn ta nói khiến tôi không nói nên lời. Hắn ta có ý gì khi nói ‘thành ra giống như tôi’? Tôi hiện tại không thể nhìn thấy gì. Lời giải thích chỉ có một.

“Đúng rồi đó. Anh ấy đã thành ra giống như anh”, Mayuzumi hờ hững trả lời. “Nhưng đừng lo. Anh ấy chỉ mù tạm thời thôi, không giống như anh”.

Cô ấy nắm tay tôi và dẫn tới chỗ người đàn ông. Ngón tay tôi sờ vào tóc hắn ta. Tôi có thể sờ thấy những dải băng khô bên dưới mái tóc.

Người đàn ông bất ngờ cười khẽ.

“Khi đã mù. Tôi không còn sợ nữa”. Giọng của hắn ta thật bình thản. “Tôi không còn sợ nữa. Tôi không còn nhìn thấy những thứ hành hạ tôi nữa. Cuối cùng thì tôi đã có thể trở thành người bình thường. Cuối cùng, cuối cùng thì… tôi đã được giải thoát khỏi chính mình”.

Hắn ta thở dài nhẹ nhõm. Giọng hắn ta điềm tĩnh hơn lúc hắn còn có thị lực. Tôi bỏ tay ra và bóng hình của hắn ta biến mất trong bóng tối.

“Tôi muốn báo với cảnh sát về mọi chuyện. Tôi không thể bù lại cho những gì mình đã gây ra. Đã quá muộn rồi. Tuy nhiên, tôi đã quyết định đối mặt với hậu quả”. Giọng hắn giờ đây vui vẻ, như thể gánh nặng đã được trút khỏi vai.

Tôi không thể che giấu vẻ bối rối của mình. Ruột gan tôi quặn lại và cồn cào. Đầu ngón tay tôi giật giật.

Mắt hắn ta không còn hoạt động nữa, sự thật đó khiến não tôi tê liệt.

“Anh không thể đối mặt với người khác khi anh còn có thể nhìn sao?” Tôi hỏi.

Giọng tôi trầm, như thể thuộc về người khác. Sự im lặng bao trùm. Gió hú bên tai tôi.

Tôi đã biết câu trả lời rồi. Hắn ta suy nghĩ mãi rồi nói.

“Tôi không thể”, hắn trả lời. “Tôi là một con người thảm hại và khốn khổ, tìm khoái cảm và nỗi đau trong việc móc mắt. Không có sự cứu rỗi cho tôi cho tới khi chuyện thành ra như này”.

Thế rồi, có thứ gì đó đập vào tay tôi. Hắn ta đang nắm chặt tay tôi với sự cuồng nhiệt tuyệt vọng.

“Đây chính là chuyện tốt nhất có thể xảy ra. Cảm ơn hai người rất nhiều”.

Những lời nói của hắn là chân thành, tới từ tận đáy lòng, song tôi không thể chấp nhận được. Những lời đó giống như một dạng điên rồ, biểu hiện của tâm trí không bình thường. Tôi không thể thốt ra câu trả lời.

Khiến một người không bao giờ có thể hạnh phúc trở nên bất hạnh hơn để làm gì?

Suy nghĩ của tôi chỉ là sự tự mãn. Nên tôi nuốt lời lại và giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

Ánh nắng mùa thu thiêu đốt mí mắt tôi, song kể cả vậy, thế giới xung quanh tôi vẫn bị bao trùm trong bóng tối.

Khi chúng tôi ra khỏi phòng, tôi buông tay Mayuzumi ra và cô ấy hòa mình vào bóng tối.

“Anh ta cảm thấy biết ơn, đó là chắc chắn”, tôi lẩm bẩm. “Tuy nhiên, có thật là không còn cách khác không? Lựa chọn đó là quá tàn nhẫn”.

Có một khoảng lặng dài trước khi Mayuzumi cười khúc khích. Trong bóng tối, tôi tưởng tượng ra đôi môi đỏ thẫm của cô cong lên.

“Hạnh phúc của một người không phải thứ anh quyết định, Odagiri-kun. Họ đang ở thiên đường hay địa ngục thì chỉ có họ quyết định. Anh ta đáng lẽ phải bị bỏ lại ở địa ngục trong khi vẫn nhìn được và bị buộc phải chuộc tội. Ý anh là thế, đúng không?”

Nếu hắn không thể chịu đựng được thế giới trong mắt hắn thì chẳng phải lựa chọn đó là đúng sao?

Người khác có thể thấy đó là địa ngục chứ không phải thiên đường thực sự.

Tôi siết chặt nắm đấm, song Mayuzumi dường như không quan tâm tới cuộc đấu tranh nội tâm của tôi.

“Thôi, dù sao thì cũng không liên quan gì tới tôi”, Mayuzumi lạnh lùng nói tiếp. “Tôi chỉ thực hiện yêu cầu của anh ta. Và thực tế, kết quả này đã kết thúc nhanh chuyện này”.

Tôi quay về phía cánh cửa, cắn chặt môi.

“Nhưng mà, tôi…”

Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đằng sau cánh cửa. Những gì in sâu trong tâm trí tôi là hình ảnh hắn ta quằn quại đau đớn. Tôi chưa từng nhìn thấy hắn ta cười.

“Cảm ơn hai người rất nhiều”.

Tôi suy nghĩ về lời nói của hắn ta. Thị lực của hắn sẽ không bao giờ quay trở lại.

Tôi chỉ có thể hy vọng rằng nơi hắn đã tìm thấy là thiên đường.

-----

Những chiếc lá màu đỏ thẫm rơi trước mắt tôi, chất đống trong khu vườn ở sau hiên nhà. Em gái của tôi hơi ngẩng đầu lên, trên tay cầm một cây chổi. Tôi nhìn em với một nụ cười mỉm. Em hẳn đã nhận ra ánh mắt của tôi vì em quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt to và trong trẻo.

Trong đôi mắt ấy là vẻ u sầu làm tôi nhớ tới biển đen. Tuy vậy, phần lớn trong đôi mắt đó là sự an ủi và lo lắng dành cho tôi.

Tôi không còn sợ đôi mắt của em nữa. Sau khi đối mặt và nhớ lại những ký ức tôi đã tránh né từ lâu, tôi nhận ra một điều. Đôi mắt ấy đang không trách móc tôi mà là đang cảm thấy buồn cho tôi.

Em chỉ cảm thấy buồn cho tôi.

Tôi muốn cầu xin em cười. Tôi muốn ôm em, nói rằng em hãy hạnh phúc, hãy vui vẻ. Em hẳn cũng cảm thấy giống tôi.

Chúng tôi đáng lẽ phải cười cùng nhau như những đứa trẻ mà không quan tâm gì tới thế giới này.

“Anh ơi, anh giận ạ?”

“Anh không có gì phải giận cả. Thật đấy, anh không có giận đâu”, tôi thì thầm câu trả lời mà em không còn có thể nghe thấy nữa.

Tuy nhiên, em vẫn mỉm cười, nụ cười đáng yêu như ngày trước làm khuôn mặt em sáng lên. Đôi mắt em lấp lánh với niềm vui khi em gật đầu ngây thơ.

Đó chỉ là tưởng tượng của tôi, song tôi biết em sẽ mỉm cười với tôi.

Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Một làn gió lướt qua má. Nắng thu chiếu rọi qua cửa sổ. Tôi chắc chắn bầu trời bên ngoài cũng xanh mướt và đầy những đám mây trắng như sữa giống như ngày đó. Em gái tôi mỉm cười và ngước lên trời, giống như tôi vậy.

“Anh ơi, trời sáng quá”, em nói lời giống như hồi chúng tôi còn nhỏ.

“Đúng vậy”, tôi trả lời to.

“Bầu trời đẹp quá”.

“Anh cũng thấy vậy”.

Đối với người khác, có thể đó giống như lời lẩm bẩm của một người điên. Tuy nhiên, tôi vẫn tỉnh táo.

Khi nhìn nụ cười không còn nữa của em, tôi nhớ lại quá khứ.

Anh đã không thể bảo vệ em, người quan trọng nhất với anh.

Em đối xử tốt và quan tâm anh hơn bất kỳ ai.

Nhưng giờ đây, chúng ta cuối cùng cũng có thể cười cùng nhau giống như những ngày đó.

Dưới bầu trời trong xanh, chúng ta đối mặt với nhau.

Cả anh và em, giống như những ngày khi còn bé.

Chúng ta đứng đây mà không phải lo lắng hay gặp rắc rối gì cả.

“A…”

Vẻ đẹp của ngày đó vẫn tồn tại cho tới ngày nay.

Chỉ riêng sự thật đó đã mang lại cho tôi sự an ủi.

Trong bóng tối nơi tôi không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, tôi nắm lấy tay em gái mình.

Và rồi, từ tận đáy lòng, tôi thì thầm.

“Anh hạnh phúc lắm”.

Ghi chú

[Lên trên]
Câu hỏi này ý là Mayuzumi là chủ mà cư xử như không phải, cô không thèm quan tâm tới an ninh
Câu hỏi này ý là Mayuzumi là chủ mà cư xử như không phải, cô không thèm quan tâm tới an ninh
[Lên trên]
Ý Mayuzumi muốn nói là tên này muốn cảm thấy hối hận để dịu bớt cảm giác tội lỗi khi bỏ mặc người em gái. Câu chuyện này nhiều chỗ rất khó hiểu nên nếu mọi người không hiểu chỗ nào thì cứ cmt nhé
Ý Mayuzumi muốn nói là tên này muốn cảm thấy hối hận để dịu bớt cảm giác tội lỗi khi bỏ mặc người em gái. Câu chuyện này nhiều chỗ rất khó hiểu nên nếu mọi người không hiểu chỗ nào thì cứ cmt nhé
[Lên trên]
Cái này thì câu chuyện II sẽ giải thích đoạn mâu thuẫn này
Cái này thì câu chuyện II sẽ giải thích đoạn mâu thuẫn này
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Minh họa từ tập 6 trở đi đẹp hơn hẳn
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem, 15s;))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
vo co lo
Xem thêm