Tiểu thư băng giá chuyển...
北星 - Bắc Tinh - Ngôi sao phương Bắc N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[Phàm Tiểu thư lạnh lùng, không để ai tiếp cận] Cuộc đời mới toanh!

Chương 57: Ôi vui quá tôi ơi!

3 Bình luận - Độ dài: 2,011 từ - Cập nhật:

[note74831]

Lúc bấy giờ, một ý tưởng dần định hình trong suy nghĩ của Diệp Chỉ Bạch.

—Mình cần phải tận mắt chứng kiến cách cơ thể bản thân trong kiếp trước hóa thành tro bụi mới được!

Đầu xuôi đuôi cũng phải lọt, thế nó mới trọn vẹn.

Xuân đi để rồi mùa thu lại đến, ôi tuyệt vời biết bao!

Đang ngồi nghiền ngẫm về dự định trong tương lai, Diệp Chỉ Bạch bỗng nghe được tiếng nài nỉ pha chút oán than của Quang Ngọc.

“Sao ta lau sàn mãi mà vẫn không sạch được vậy, Diệp Chỉ Bạch. Cái khăn lau này bị sao rồi.”

“Nói cái gì vậy trời, cô không thấm ướt cái khăn thì lau cái khỉ khô gì?”

“À à, là ta phải nhúng nước đúng không? Hiểu hiểu.”

Nói đến việc nhà thì Quang Ngọc làm chẳng ra đâu vào đâu.

Vị thần linh vĩ đại đây từ trước tới giờ đã bao giờ đụng vào việc nhà đâu.

Diệp Chỉ Bạch vừa mới bảo cô hãy đi lấy khăn lau vũng nước uống cô đã làm đổ ra sàn, thế mà giờ đây cô lại đang quẹt qua quẹt lại mặt sàn với chiếc khăn khô róc!

Chẳng phải cô càng lau càng khiến mặt sàn trở nên rít hơn thôi sao?!

Nhưng có lẽ Diệp Chỉ Bạch vốn không nên khuyên cô thấm ướt chiếc khăn.

Bởi vì… Quang Ngọc thật sự cầm cốc nước của Diệp Chỉ Bạch lên và đổ hết nửa ly nước còn lại xuống chiếc khăn!

“Quang Ngọc, tôi có bảo cô đi thấm ướt cái khăn… nhưng là ở chỗ vòi nước chứ không phải bằng cái ly nước của tôi. Suy cho cùng… lúc đánh răng cô cũng đã làm hỏng một cái của tôi rồi, bộ cô có thù hằn gì với chiếc cốc của tôi à?”

“Ai dà, sao mà cậu lắm chuyện thế không biết! Chỉ là đổi trình tự xíu thôi mà? Chuyện chẳng có gì to tát, tý ta đi lấy nước ở vòi lại cho cậu cho. Từ nửa cốc thành đầy cốc, lời còn gì!”

Quả là lối suy nghĩ của thần, đến cả giảng viên môn tư duy cũng phải cúi đầu thán phục cô luôn rồi đó.

Diệp Chỉ Bạch không muốn bị Quang Ngọc với cách suy nghĩ đó kéo xuống cùng trình độ với cô lần nữa. Cô thở dài một hơi, định cất đi chiếc bút máy đang được đặt trên bàn cạnh giường và chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng dưng tiếng cốc cốc vang lên từ phía bên kia cánh cửa phòng.

“Chị ơi, chị còn thức không ạ? Chị có thể mở cửa cho em được không?”

“Đợi chút, để chị mang giày.”

Diệp Chỉ Bạch nhuần nhuyễn đáp lại với tông giọng lạnh lùng.

Đứng dậy khỏi giường, cô không quên đưa ra chỉ thị rặt 6 chữ cho Quang Ngọc.

“Hóa mèo, cuộn mình, bất động.”

Chỉ thị này rất quan trọng cũng bởi họ không thể để Quân Nhi lúc nào cũng vào phòng mà không thấy con mèo đâu. Bảo là nuôi mèo mà chẳng thấy mặt mũi đâu bao giờ, họ không thể lúc nào cũng viện cái cớ rằng con mèo đang tung tăng quanh luống hoa. Mèo chứ có phải sâu róm đâu mà suốt ngày chui rúc trong luống hoa.

Nhưng cái cô Quang Ngọc này tỏ vẻ không hề muốn hợp tác tý nào.

“Ể~ không muốn biến hình đâu, sàn còn chưa dọn xong nữa, mệt lắm.”

“Đừng có cãi nữa, biến hình lẹ đi.”

Quân Nhi vẫn đang đứng đợi ở ngoài.

Trong lúc cấp bách, Diệp Chỉ Bạch giơ bàn chân trắng muốt lên, đá một phát nhẹ vào ngay bờ mông của Quang Ngọc!

“Áaa…!”

Phải nói là… Diệp Chỉ Bạch đã xem nhẹ cơ thể nhỏ nhắn và nhẹ cân của Quang Ngọc.

Chỉ một cái gạt chân nhẹ hều.

Mà cô hồ ly này đã ngã lăn ra sàn cái phịch!

Lăn đi một đoạn dài hơn một mét, cô đồng thời lấy thân lau cả mặt sàn có vũng nước!

—Mặt sàn trong tức khắc trở nên sạch bong kin kít.

Ai cha, đại nhân Quang Ngọc, bà hoàng dọn sàn, một chạm xong ngay, chẳng lo chẳng mệt?

Đang nằm sấp dưới sàn, Quang Ngọc quay mặt lại nhìn Diệp Chỉ Bạch với vẻ bĩu môi.

Cô đành bất lực phô diễn một màn biến thân lần nữa.

Toàn thân cô phát sáng và chuyển dạng. Biến thành hình dạng một bé mèo màu nâu trà, cô nhảy lên ghế và cuộn tròn lại, cô cứ thế nằm đó mà không có lấy thêm một cử động nào.

Phải chi cô ta làm thế này ngay từ đầu thì đỡ phải ăn đá rồi không? Sao cứ phải làm khó nhau chi?

Chỉ khi đó Diệp Chỉ Bạch mới cảm thấy an tâm mà đi mở cửa.

Đợi một hồi lâu như vậy ở ngoài cửa, Quân Nhi có lẽ đang trở nên lo lắng.

Cô xoay mở khóa cửa, kéo mở cửa phòng nhanh nhất có thể…

Diệp Chỉ Bạch đứng hình ngay tại chỗ.

Đứng bên kia cửa là Diệp Chỉ Quân đang cầm chìa khóa, động tác tra chìa vào ổ còn đang dang dở!

“…”

“…”

Đôi mắt người này phản chiếu hình ảnh người kia, động tác của cả hai người đều ngưng lại trong thoáng chốc.

Diệp Chỉ Quân cuống cuồng giấu chìa khóa ra sau lưng!

Miệng cô huýt sáo, cô bày ra bộ mặt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Diệp Chỉ Bạch cảm thấy sốc nặng.

Mình có khóa cửa cũng như không! Em ấy cũng có một chìa!

“Hehe, em chào chị buổi tối ạ~”

“Ừm, chào buổi tối.”

Thôi thì, em ấy đã coi như không có gì.

Thì mình cũng coi như chưa thấy gì vậy.

Đấy mới là EQ cao!

Diệp Chỉ Quân đi vào trong phòng Diệp Chỉ Bạch.

Xoay người hướng lưng về phía Diệp Chỉ Bạch, cô đóng cửa lại và hít lấy một hơi thật sâu.

Ôi… mùi hương của chị, tạ ơn thần linh đã ban phước cho kẻ này! Chậc, nhìn con mèo đang cuộn mình và nằm đằng kia hơi chướng mắt một tý.

Cảm thấy có ánh mắt không mấy thân thiện nhìn về phía mình, Quang Ngọc cuối cùng cũng hiểu ý tốt của Diệp Chỉ Bạch khi bắt cô án binh bất động.

Cậu quả là nhân loại tốt bụng, cảm ơn cậu, Diệp Chỉ Bạch.

Để đền đáp, lần sau ta thêm wasabi vào ly nước của cậu cho.

Ngay lúc ấy, ánh mắt Diệp Chỉ Quân vô tình va phải chiếc bút máy đang nằm trên giường của Diệp Chỉ Bạch.

Sắc mặt của cô xoay xoành xoạch!

Nét u ám cùng nỗi thất vọng hiện rõ lên trên gương mặt.

Diệp Chỉ Bạch đi đến trước mặt Diệp Chỉ Quân. Chắp hai tay sau lưng, cô hơi ngả người và ngẩng đầu lên để nhìn biểu cảm của Diệp Chỉ Quân. Cô mở miệng hỏi với giọng điệu không trầm cũng không bổng.

“Sao vậy, Quân Nhi?”

“Chị dễ thương qu… à không! Ý em là chị vẫn còn để ý đến những thứ chị thấy trong giấc mơ đó sao ạ?”

“Những thứ… trong mơ?”

Diệp Chỉ Bạch tự động loại bỏ nửa đầu trong lời nói của Diệp Chỉ Quân, cô ngẩng đầu lên.

Không phải cô đang nghiêng chếch đầu để tỏ ra dễ thương hay gì đâu! Chỉ là khi nãy nằm trên giường lâu nên cô hơi mỏi cổ!

Diệp Chỉ Quân đi đến bên cạnh giường, tay cô không chạm mà chỉ về phía chiếc bút máy quý giá của Diệp Chỉ Bạch.

“Lúc ăn trưa, dường như cứ thi thoảng là chị lại nhìn cây bút này… đến cả bây giờ chị còn chưa cất đi. Chị còn lo lắng chuyện gì đó đúng không? Có thể kể cho em nghe được không chị? Mặc dù có thể em sẽ không giúp được gì nhiều… nhưng hãy cứ coi như chị đang trút bỏ muộn phiền trong lòng đi, được không chị?”

“Chị tự hỏi không biết người bạn tốt trong mơ đó có trở về với tro bụi chưa…”

“Hửm?”

“Không có gì đâu.”

Quả thực cô không biết phải diễn tả chuyện này như thế nào.

Nhưng trùng hợp làm sao, lần này Quân Nhi đến đây với đề xuất cực tốt. Lời đề xuất này vô tình lại trùng khớp với suy nghĩ hiện tại của Diệp Chỉ Bạch.

Bước gần về phía Diệp Chỉ Bạch, Diệp Chỉ Quân dùng hai tay nắm lấy bàn tay cô.

Diệp Chỉ Quân nói với vẻ đầy thấu hiểu.

“Chỉ là em đang nghĩ, chẳng phải chị có nói người trong giấc mơ đó là cô nhi hay sao? Tính tình tốt bụng như chị, hẳn chị sẽ lo rằng liệu đã có ai làm hậu sự cho anh ta chưa và làm có đến nơi đến chốn không. Haiz… mặc dù không muốn phải thừa nhận nhưng người trong mơ này đã giúp chị hiểu thế giới hơn, có thể coi là đã làm một việc to lớn.”

“Ý em là…”

“Ừm, ý em là mai chúng ta sẽ sắp xếp người đi dò hỏi về chuyện gì xảy ra sau cái chết của người này, hậu sự ra sao. Nếu chưa có thì chúng ta sẽ dành ra chút ít tiền, tổ chức một tang lễ đàng hoàng cho anh ta. Có vậy thì nỗi canh cánh trong lòng chị mới tan biến đi, em nói có phải không?”

“!”

Không chỉ tan biến đâu!

Chúng thậm chí còn hóa thành CO2 và tan vào bầu khí quyển luôn ấy chứ!

Diệp Chỉ Bạch thầm vui mừng khôn xiết.

Nỗi vướng bận còn khiến mình rối rắm khi nãy chẳng phải giờ đã có cách giải quyết luôn rồi sao!

Thế nhưng, Diệp Chỉ Bạch ngoài mặt chỉ đáp lại một tiếng.

“Phải.”

Một tiếng kinh điển.

“Vậy thì tuyệt! Nếu chị đã đồng ý, chúng ta sẽ làm theo cách này! Tuy nhiên… quá trình hỏa táng sẽ có hơi không thích hợp cho chị xem… Hay là hôm đó chúng ta không đi, tiền vẫn chi trả nhưng chị chỉ cần đến dự tang lễ thôi được không?”

“Không cần, chị có thể quan sát toàn bộ quá trình. Chị muốn chứng kiến.”

“Vậy… vậy cũng được, miễn là chị vui.”

Vui chứ sao không hả em.

Được thấy bản thân bị thiêu thành tro, hỏi xem trần đời này mấy ai có cơ hội được kinh qua chuyện như thế?

Vui đến chết luôn đây này, huhuhu!

Vốn sau khi chuyện được ổn thỏa, Diệp Chỉ Bạch dự định đi ngủ và đợi ngày tiễn biệt bản thân của quá khứ.

Thế nhưng Diệp Chỉ Quân đột dưng nói một thứ khiến Quang Ngọc mừng như trẩy hội!

“Chị ơi… chuyện của ngày mai hãy để ngày mai lo… còn bây giờ, đến lúc đi ngủ rồi đó chị ạ?”

Hở?

Không phải thế thì còn gì? Giờ đã hơn 10 giờ khuya, đến cả BabyBus cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng rõ ràng ý Diệp Chỉ Quân muốn nói không phải như vậy.

Bàn tay phải của cô đột dưng sờ xuống bụng mềm mại của Diệp Chỉ Bạch, Diệp Chỉ Bạch giật mình… à không, bình tĩnh (ngoài mặt là thế).

Để thể hiện ý định rõ ràng hơn.

Diệp Chỉ Quân ghé sát bên tai Diệp Chỉ Bạch, cô thì thầm từng con chữ với trái tim đập loạn nhịp.

“Hôm nay… chị thấy bài phát biểu ở trường của em rồi đúng không? Chị không thấy Quân Nhi đã rất nỗ lực sao? Vậy nên… chị thưởng cho Quân Nhi chút gì đó được không ạ?”

Ghi chú

[Lên trên]
Tếu 1 đi MSI rồi omg :> KT kích nội tại ác quá
Tếu 1 đi MSI rồi omg :> KT kích nội tại ác quá
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đồng ý ngay và luôn đi chứ
Xem thêm
AI MASTER
N-Ngu chung? S🐸
Xem thêm