Trong hành lang tối kết nối với Cây Thế Giới.
Nhà tiên tri lững thững bước về phía trung tâm của Cây Thế Giới.
Một chiều không gian được tạo ra bằng cách chồng chéo nhiều chiều tưởng chừng như vô tận lại với nhau.
“…”
Ông đột nhiên dừng lại giữa hành lang dài.
Thế rồi ông nhìn vào bàn tay của mình.
Có thể nhìn thấy rõ lớp vảy đen sáng bóng ngay cả trong bóng tối.
“…thằn lằn.”
Vảy đen bóng phủ mọc lên phủ kín tay ông như loài bò sát, móng tay dài ra cong nhọn như móng chim, cảm giác cầm nắm cứng rắn như đeo nhiều lớp găng tay bảo hộ cùng lúc.
Chải-
Khi ông đưa tay lên chạm vào đầu mình, có cảm giác sờ nắn một vật cứng lạ lẫm. Những chiếc sừng gắn liền với hộp sọ của ông nhô ra như một chiếc vương miện quá khổ.
Cùng với đôi cánh đen đung đưa sau lưng…
-Ta đặt cược hết vào ngươi.
Sau khi được [Rồng Ẩn Mình Trong Vực Thẳm] san sẻ phước lành từ bản chất của chân thể, thân thể của ông đã biến hóa vô cùng kịch liệt, hoàn toàn không cùng phạm trù với lúc ông khống chế sức mạnh của Sói.
Rắc…
Ngay cả lúc này đây, cánh tay của ông vẫn đang chậm rãi bị vảy đen bao phủ, cảm giác truyền tới não bộ từ đôi cánh và sừng của ông cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“…”
Cứ như linh mục <Ratatoskr> vậy.
Giả như ông có một vai diễn trong trò chơi gốc, thì tạo hình của ông hẳn sẽ tạo ra ấn tượng giống như tên linh mục ẩn thứ sáu. Và rồi ông sẽ là một con trùm ẩn với độ khó được tăng lên rất nhiều.
Ông cười từ giễu trước vẻ ngoài của bản thân.
'Không ngờ có ngày mình sẽ trông giống như một con trùm trong bản mod tự chèn vào <Yggdrasil Gate> ở cái tuổi này đấy.'
Cái loại trùm mà sẽ xuất hiện ở phần cuối của câu chuyện.
Để phản bội tất cả mọi người.
“…”
Có lẽ đây là diện mạo phù hợp nhất cho sự lựa chọn của ông.
Bởi rốt cuộc, sau khi vượt qua khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, điều ông lựa chọn là tiếp nhận sức mạnh của kẻ thù mà 'thầy trò bọn ông' đã từng cố gắng đánh bại.
'Kẻ thù và đồng minh… theo quan điểm của Cây Thế Giới, chúng chẳng khác gì những viên đá mài chỉ biết hao mòn lẫn nhau.'
Ngay cả sự phân biệt giữa thiện và ác cũng chỉ là một niềm tin ngớ ngẩn.
Rốt cuộc, đến cả loài rồng cũng phải chịu đau khổ trước sự phi lý đấy thôi.
Thứ thực sự cần phải bị đánh bại và thay đổi chính là cái hệ thống thối nát đang vận hành thế giới này. Phải mất quá nhiều thời gian để ông nhận ra sự thật này.
Để khôi phục lại thế giới vô nghĩa này về nguyên trạng.
Để cứu thế giới vô lý này khỏi sự bất công.
Ngay lúc này đây, ông phải đi đến trung tâm của Cây Thế Giới.
'Đưa những người đang sống ở hiện tại vào mộng giới thì cũng dễ thôi, nhưng để dừng mọi thứ bao gồm cả quá khứ và tương lai… mình cần phải đi.'
Để ngưng mọi dòng thời gian lại…
Ông cần phải đích thân đi tắt máy chủ, chứ không phải chỉ là tắt tấm màn hình phản ánh hiện tại.
“…”
Nhà tiên tri lấy quả cầu thủy tinh được [Linh Mục Mộng Ảnh] Svafnir đưa cho từ trong lồng ngực ra.
Một quả cầu thủy tinh tỏa sáng rực rỡ.
Âu cũng là nguyên do duy nhất khiến cho Svafnir, con trùm yếu nhất, được tôn kính như vị linh mục đáng sợ nhất của bộ tộc rồng.
'Một kỹ thuật tối thượng có thể thao tác toàn vẹn sức mạnh của ảo ảnh và giấc mộng, và khiến cho một và duy chỉ một đối tượng chỉ định rơi vào giấc mộng vĩnh hằng…'
Kích hoạt nó tại trung tâm của Cây Thế Giới.
Biến đổi trật tự mà thế giới này đã thiết lập thành giấc mộng.
Gom góp và hợp nhất quá khứ, hiện tại và tương lai trong cùng một giấc mộng duy nhất.
Và rồi sau đó…
“Giờ thì, anh tới cứu em đây, Ymir.”
Nụ cười ấm áp của cô mà ông vẫn còn nhớ rất rõ.
Chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi.
Ông sẽ lại có thể nhìn thấy nụ cười đó một lần nữa.
Rung—
Nhà tiên tri ôm đầu vì cơn đau đầu đột ngột ập đến.
“Ối…!”
Tất cả những thứ ông đã trải qua một lần nữa hiện lên trong tâm trí ông như một giấc mộng dài, từng ký ức vụn vặt hiện về như những cây kim đâm xuyên qua đầu ông.
“Hự…!”
Khởi đầu từ bên trong bụng mẹ già kính yêu.
Trải qua quãng đời học sinh tẻ nhạt để trưởng thành để rồi cuối cùng trở thành một nhân viên văn phòng tầm thường như bao con người ngoài kia.
Ngày ông tạo tài khoản và bắt đầu chơi trò chơi di động <Yggdrasil Gate>…
Cái chết bất ngờ và gặp gỡ những mối nhân duyên mới trên hành trình phiêu bạt khắp dị giới.
Để rồi 1500 năm đã trôi qua.
“Ha…! Ha…!”
Đầu ông đau nhức vì lượng thông tin khổng lồ ập đến quá đột ngột.
'Mẹ kiếp, nó lại tới rồi.'
1500 năm.
Trước nhất phải nói, kể cả có bước vào trạng thái ngủ đông và linh hồn được phong ấn hoàn toàn, thì nhiêu đó thời gian cũng là quá đủ để bản ngã con người sụp đổ, bị chôn vùi trong quên lãng.
Kể cả ông không quên thì mục đích của ông vẫn có khả năng thay đổi và biến chất.
Ông tự biết mình là một con người yếu đuối và mỏng manh như thế nào.
“…”
Vì thế, đừng đánh mất chính mình.
Ông đã niệm một câu thần chú để bản ngã buộc phải lưu giữ ký ức của bản thân.
Mọi thời điểm, mọi địa điểm.
Để có thể nhớ lại những ký ức về ngày hôm đó một lần nữa.
Mặc cho cơn đau đầu luôn đi kèm với luồng thông tin ồ ạt thế này… nhưng chưa bao giờ ông nghĩ tới việc hóa giải bùa chú đó.
Không một lần nào trong suốt 1500 năm qua.
Nhà tiên tri lẩm bẩm thêm một lần nữa trong khi ôm chặt đầu đau nhức.
Nghiến—
“Anh… không thay đổi.”
Bởi vì.
Anh đã thề là sẽ cứu em[note73298].
Cứ như thế, nhà tiên tri lại một lần nữa lê bước chân loạng choạng.
Lảo đảo…
Lảo đảo…
Ông đi một đoạn đường dài, kéo lê thân thể vẫn đang liên tục biến đổi thành một con rồng đen toàn diện, tiến bước không ngừng, thi thoảng nhớ lại những ký ức hiện về trong tâm trí.
Bước…
Bước…
Bóng tối dần dần biến mất.
Thay vào đó, là một không gian ngập tràn ánh sao sáng hiện ra.
Trung tâm của Cây Thế Giới, nơi vô số linh hồn và số phận tỏa sáng như các vì tinh tú.
Và-
Tại đó, ông gặp một cô gái tóc hồng. Cô gái ấy đang đứng một cách đầy kiêu hãnh trên một trong ba chiếc ghế đặt trước mặt ông.
“Yahallo—☆ Quý ngài đến muộn☆ Đàn ông con trai mà để con gái phải đợi sẽ bị đá ngay lập tức!!”
“…”
…?
“Quý ngài sao đứng đực ra thế kia, mà ngoại hình u ám đó là sao dọ—☆ Cái sừng đen dài kia là đồ trang trí hở? Ha ha ha, buồn cười quá đi. Một con rồng đen mang tới tai ương đã xuất hiện rồi đây—☆ Groar♪”
“…”
…??
Tâm trí của nhà tiên tri chững lại như đóng băng.
'Chuyện này… là…?'
Sau một lúc do dự, ông không còn cách nào khác ngoài việc thốt ra cái tên ông nghĩ tới.
“Clara?”
“Ahaha—☆ Cũng có một thời bổn cô nương được gọi như vậy đó♪ Tên đẹp quá phớ hôn? Nó cũng có nghĩa là 'cô gái thông minh', và trên hết, phần 'lara' ở cuối nghe như đang ngân nga vậy, thế nên bổn cô nương sẽ rất vui nếu quý ngài có thể đọc nó là 'larara~♪'~☆”
“…”
Xả liên tục những điều vô nghĩa với tốc độ như một ụ súng máy oai hùng.
Mọi câu từ Clara thốt ra đều chẳng liên quan hay dính líu gì tới nhau cả.
Nhà tiên tri không tài nào hiểu nổi tình huống kỳ lạ này trong giây lát.
'Tại sao Clara lại ở đây…? Mình đã tận mắt nhìn thấy em ấy rơi xuống vực thẳm từ bên ngoài Cây Thế Giới rồi mà?'
Con đường và quy luật để tiếp cận trung tâm của Cây Thế Giới lẽ ra không nên xuất hiện ngay cả trong trò chơi gốc.
Vậy tại sao Clara lại xuất hiện ở đây?
'Mình đã phong ấn sức mạnh của Hilde, và ba nhân vật chính thì đang bận rộn với [Rồng Ẩn Mình Trong Vực Thẳm]…'
Làm sao có thể thế được…?
Cô gái trước mặt ông dường như nhận ra sự bối rối của nhà tiên tri và đứng dậy một cách đắc thắng. Mái tóc hồng và đôi mắt của cô tỏa sáng rực rỡ trong không gian đầy ánh sao.
“Ôi chộ ơi—☆ Quý ngài nghĩ rằng thế giới này là một trò chơi và thỏa thích thao túng nó theo ý mình… thế mà lại bối rối khi có điều gì đó xảy ra ở nơi mà quý ngài không ngờ tới ư~?”
“Clara, thực sự là em sao…?”
“Hửm… quý ngài chắc hẳn là vẫn còn bối rối dữ lắm để mà cứ nói mãi một câu như vậy ha☆”
Urd xóa bỏ vẻ mặt đắc thắng và nói tiếp với nụ cười cay đắng.
“Tất nhiên là ngươi sẽ bối rối rồi. Ngươi đã phong ấn một người mà ngươi nghĩ rằng đã rớt xuống thế giới này giống như mình, và có thể kiểm soát thế giới này nhanh hơn bất kỳ ai bằng cách chọn lọc kiến thức có lợi từ 'nguyên tác'... chắc hẳn ngươi đã nghĩ rằng mục tiêu của bản thân đã hiển hiện ngay trước mắt...”
Ánh mắt của Urd lạnh lùng và điềm tĩnh khác thường.
“…giả sử đột nhiên mọi thứ rối tung lên hệt như trò đùa của số phận. Ngươi sẽ rơi vào hoảng loạn.”
“…”
Khi thế giới mà ngươi nghĩ rằng mình đã cứu được bị phá hủy.
Khi thế giới mà ngươi nghĩ rằng là trò chơi bị bóp méo.
Khi thế giới mà ngươi nghĩ rằng mình đã thay đổi hóa ra lại chẳng hề đổi thay.
“Chúng ta chỉ biết đổ lỗi cho số phận và rơi vào rối bời.”
“…”
Mặc cho được ban cho vai trò thiêng liêng là nữ thần của quá khứ.
Urd đã đánh mất cơ hội tự mình thay đổi thế giới này.
Cảm giác thất vọng, hoang mang khi đó… và rồi hy vọng lại đến.
Để rồi cuối cùng, cô đã trôi dạt đến đây.
Soạt-
'Bây giờ… là lần cuối cùng.'
Nhà tiên tri hãy còn bối rối.
Khiến hắn bối rối với những lời nói không mạch lạc âu cũng là vì khoảnh khắc này đây…!
Urd cố gắng trục xuất nhà tiên tri bằng cách [Hiến Tế] mọi thứ cô có. Phát ra ánh sáng rực rỡ từ toàn bộ cơ thể, cô tạo ra một lối đi dẫn từ trung tâm của Cây Thế Giới ra thế giới bên ngoài.
Đoàng—!
Khi thực tại rung chuyển, một lối đi mà chỉ có thần thú mới có thể tạo ra được hình thành.
Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, mắt của nhà tiên tri mở to.
“…!”
Một lối đi được tạo ra thông qua phát thải năng lượng lấp lánh.
Một vòng ánh sáng xuất hiện giữa không trung tiến về phía nhà tiên tri.
“Bây giờ thì, cút ra khỏi đây[note73302]!”
Vút—
Vòng sáng nhanh chóng xuyên qua nhà tiên tri và…
“…”
“…”
Và…
Không có gì xảy ra cả.
Vòng sáng lướt qua nhà tiên tri tan biến vào không gian đầy sao ở đằng xa. Nó biến mất vào bóng tối của không gian vũ trụ một cách vô ích.
Thật là một cảnh tượng vô ích.
Urd bàng hoàng lẩm bẩm với vẻ mặt ngơ ngác.
“T-Tại sao…?”
Làm sao mà nhà tiên tri không hề biết đến sự tồn tại của cô có thể chuẩn bị trước được…
Lóe—!
Ánh sáng chói lòa bùng phát từ quả cầu thủy tinh mà nhà tiên tri đang cầm. Hình bóng của nhà tiên tri vốn có thể nhìn thấy từ xa đã biến mất, và giờ đã ở ngay trước mặt Urd.
Nhà tiên tri và Urd đứng mặt đối mặt nhau.
Urd lập tức bị sốc khi thấy cảnh đó.
“…?!”
Nhà tiên tri cầm quả cầu thủy tinh trên tay lẩm bẩm với vẻ mặt cay đắng.
“Ta đã sử dụng sức mạnh của mộng ảnh ngay khi bước vào đây.”
“…”
“Bởi vì ta biết rằng Clara sẽ chỉ nói những điều kỳ lạ khi mở miệng.”
“Điều đó… không thể nào.”
Nhà tiên tri từ từ giơ tay về phía Urd và nói:
"Không ngờ lại có ngày ta làm chuyện đê hèn này."
Và rồi nhà tiên tri phát xạ ánh sáng đen từ lòng bàn tay.
"Không…!"
Ông trục xuất cô khỏi suối nguồn của số phận.
Urd mất dạng khỏi giếng số phận như thể tất cả chỉ là một lời nói dối.
* * *
Tôi đang liên tục chạy. Ngay cả trong không gian một màu tối đen, vẫn có nơi tôi có thể đặt chân xuống và chạy [note73299].
“Ha…! Ha…!”
Nhưng những âm thanh gợi nhớ đến chuyển động của loài động vật chân khớp vẫn tiếp tục bám theo.
Tsu tsu tsu tsu—!!
Cho dù tôi có cố gắng trốn thoát bằng cách kéo dãn khoảng cách thế nào đi nữa, nó vẫn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, chuyển động hằng hà sa số chiếc chân rết.
Chuyển động đáng sợ này tiến tới với tốc độ không thực tế tẹo nào.
Chính vì là người nhanh nhất thành phố học viện nên tôi mới có thể chạy trốn được đến mức này.
'Chính vì thế này nên khi đó mình mới sốt sắng hạ gục [Linh Mục Xói Mòn]—!!'
Nuke chết con trùm trước khi nó kịp chuyển phase bằng [Kem Chanh Hồng].
Đó là chiến lược chắc chắn duy nhất để nhanh chóng đốn hạ Grafvolud, vị linh mục mạnh nhất. Thế nhưng con rết điên rồ này lại mang đến những chiến lược hành động mới như một gói quà tái ngộ.
Lão già rết hét lên bằng giọng khàn khàn.
[Huhahaha…! Thật đáng thương, quá đáng thương! Hãy nhìn cảnh ngươi cụp đuôi bỏ chạy với đôi chân gầy gò kia kìa!]
Vù—!!
Chất lỏng dính phun ra từ miệng rết.
Và chúng nhanh chóng lan tỏa như sương mù giữa không trung và bắt đầu đánh cắp dưỡng khí của tôi.
Hút…
Sự xói mòn đen hút hết không khí. Cảm giác cứ như một ông già 80 tuổi đang từ tốn luồn đôi tay dâm đãng vuốt ve sống lưng tôi vậy.
“Ugyaah—☆”
Chuyện này… thực sự tệ rồi đây[note73301].
“Hiiiek—?!”
Tsutsutsu--
Con rết đuổi đến, theo kịp tốc độ chậm lại của tôi.
Lão già rết thì thầm từ xa về phía tôi.
[Thấy tinh binh của ta như nào[note73300]?]
Ngay khi tôi nghe thấy điều đó.
Tôi cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
“Uwaaaaah—☆”
Ây.
Điên mất thôi.
Chít tịt.
Con bà già nó—!!
Đòn tấn công do vị linh mục mạnh nhất tung ra đáng sợ quá.
Nếu chỉ có Grafvolud thôi, tôi sẽ tập trung toàn bộ sức mạnh để tung ra một tràng [Kem Chanh Hồng]…
Bùm—!!
Con bọ ngựa đột nhiên lao xuống tấn công từ trên không xuống ngay bên cạnh tôi. Và rồi nó vung đôi chân trước giống như lưỡi kiếm để tiếp tục bắn ra những lưỡi kiếm gió đen.
[Kuhahaha!! Bạo phong—!!]
“Assit, chít tịt!!”
Tôi vội vàng né lưỡi đao gió mà Ofnir bắn ra qua một cú nhảy nhất thời. Không cho tôi thời gian để thở, Grafvolud đang bay lên không trung liền sấn sổ lao tới.
Tsu tsu tsu tsu—!
Cơ thể rết khổng lồ bao trùm tầm nhìn của tôi.
Tiếng cười khàn khàn của một lão già dâm đãng.
[Kekeke…]
Tôi không khỏi than thở trong lòng khi thấy cảnh đó.
'Ôi mình nó ơi… Hilde, em xin lỗi. Bé yêu có thể sẽ bị vấy bẩn đôi chút…'
Nhưng mà…
Chồng yêu vẫn sẽ yêu vợ mà phải không?
Khi mà tôi sắp sửa diễn giải lại cảm giác trong sáng bên trong đầu mình ra ngoài.
Có một luồng sáng chói lòa lóe lên và hiển hiện ngay bên cạnh tôi.
Đó là một vòng sáng rực rỡ dường như bay tới từ rất xa.
Lóe—!!
'Một vòng ánh sáng…?'
Và…
“…!”
Tôi mơ hồ cảm thấy [Bifrost] đang được kết nối với thành phố học viện. Và tôi có thể cảm nhận được trái tim của những con người muốn giúp đỡ tôi.
Mặc cho rất khó để thoát ra, nhưng nếu nó kêu gọi đích danh Clara từ tận âm giới…
Cảm nhận được sự kết nối mơ hồ đó, tôi hét lên.
“VƯƠN TỚI!! [Bifrost]—!!!”
Một vòng xoắn cầu vồng quấn quanh cơ thể tôi, lời hiệu triệu từ một thế lực chưa biết.
Con rết và con bọ ngựa thấy thế thì lao về phía tôi.
[Kuhahaha! Vô ích thôi—!!]
[Ngay cả sự chống cự của ngươi cũng thật đáng thương, keke.]
Cái miệng bự khủng khiếp và đôi chân trước giống như lưỡi kiếm từ từ tiến lại gần.
Và tại nơi vòng xoắn ốc đi qua…
“Lara—!!”
“[Spiral]!! Mi có sao không?!”
“Uh, uwaah?! L-Lũ côn trùng điên khùng kia là cái quái gì thế?!”
“Linh hồn của thanh kiếm và Phu Nhân Urd đã cử bọn mị tới!!”
“Ố HÔ~ HÔ HÔ HÔ!! Các hậu bối của bề tôi nhà ngươi quả thực là những anh hùng xứng danh dũng giả!! Bổn phu nhân có lời khen!!”
Bùm—!!
Cùng với sự bùng nổ của năm màu sắc.
Là sự tương trợ của năm người bạn thân thiết.


4 Bình luận
POV rết và bọ ngựa: