Web Novel
121 • Màu sắc của ngôi sao trong trái tim chúng ta☆③
4 Bình luận - Độ dài: 3,226 từ - Cập nhật:
Kara đứng trên cổ người khổng lồ và giương cao lá cờ.
Theo sau đó, làn sóng xanh navy không ngừng tràn ra, lan tỏa như sóng biển.
Dong—
Và rồi cô hét lên với đôi mắt sáng rực màu xanh navy.
“Hỡi các đồng chí!! Tổng lực tiến công—!! Hãy cùng đoàn kết đồng lòng đấu tranh để cứu lấy bạn bè của chúng ta!!”
BÙM—
BÙM—
BÙM—
Hàng trăm người khổng lồ hành quân.
Chỉ riêng hành động đó thôi đã đủ sức phá vỡ các rào cản không gian bằng sức mạnh vật lý thuần túy và đập tan mọi chướng ngại vật cản đường.
Nó quả thực trông giống như một con sóng thần bắt nguồn từ một cá thể đơn nhất.
[Diều Hâu Vô Danh], bay bên cạnh cõng theo Helina, lẩm bẩm với vẻ mặt ngơ ngác.
“Đ-Đây… Chíp… thực sự là một cảnh tượng choáng ngợp. Ta không dám tin và mắt mình rằng đây là sức mạnh mà một con người có thể nắm giữ[note72026].”
“Tất nhiên đây không phải sức mạnh của mỗi mình tôi.”
Kara nói trong khi giương cao lá cờ trên cổ người khổng lồ.
“Mà là sức mạnh đạt được nhờ các đồng chí người lùn… và bạn bè của chúng ta!”
“…”
Helina liếc nhìn cảnh tượng hùng vĩ đó, rồi nhảy xuống từ lưng [Diều Hâu Vô Danh]. Nơi cô đáp xuống là vai của một người khổng lồ thép.
BÙM—!
Mặc cho Helina bận trên mình bộ giáp nặng nề đáp thẳng như tên lửa xuống từ trên không. Cứ như thể cú va chạm đó chẳng đáng bận tâm, người khổng lồ vẫn tiếp tục cười lớn.
“HƯ HƯ HƯ… HÊ HÊ HÊ…!! HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ—!!! TRONG 324 NĂM CUỘC ĐỜI!!! CUỐI CÙNG TUỔI TRẺ CŨNG TỚI VỚI TA—!!!”
Tiếng cười sảng khoái của người thợ may già.
Ánh sáng mạnh mẽ bùng phát từ đôi mắt của gã khổng lồ thép.
Zing—!
Hình tròn.
Hình chữ nhật.
Chân tay dài bất thường.
Cùng với đôi mắt sáng lên màu xanh navy.
“HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ—!!!”
Tiếng cười đó vang vọng khắp nhiều cây số xung quanh.
Để rồi một vài côn trùng hỗn loạn phản ứng với tiếng cười đó đã bay vào tấn công.
Kieeek—!!
“Ối không?!”
Người thợ may già cố gắng xua đuổi những con côn trùng hỗn loạn đột nhiên lao xuống từ trên không, thế nhưng để bắt được những con côn trùng hỗn loạn có thân hình nhỏ bé và di chuyển nhanh nhẹn không phải chuyện dễ dàng.
“Hít…”
Helina vác theo thanh hắc đại kiếm phủ kín Ether xám, đá vào vai của người thợ may già và nhảy lên không trung. Sau đó cô chém hạ những con côn trùng hỗn loạn đang lao tới ở hướng đối diện.
Xoẹt!
Cô lặp lại hành động tương tự, nhảy từ vai này qua vai khác của hàng trăm người khổng lồ đang diễu hành như những viên đá đệm.
“À HEM, A HÈM… KỆ ĐI.”
Người lùn thợ may lùn già đây đã trở thành người khổng lồ.
Mặc cho vẻ ngoài giản dị vốn có ở người lùn có tuổi, thế mà thân thể ông vẫn tỏa ra một khí tức đáng sợ nhờ vào kích thước hùng vĩ.
Gã khổng lồ thép với bộ ria mép bằng sợi quang ấn tượng tiến lên.
Theo sau mỗi bước chân, đầm lầy đen lại nổ tung dữ dội hệt như đạn bắn xuống nước.
BÙM!
Thế nhưng không có đầm lầy nào có thể cản đường người thợ may già.
Ông lại cười lớn, hào hứng khôn nguôi vì cảnh tượng trước mắt. Bởi vì ký ức về những ngày tháng khó nhọc do thân hình nhỏ bé bất tiện mang lại, thứ mà thậm chí còn không thể vượt qua được những vũng nước mưa nhỏ, hãy còn sống động trong ông.
“VẠN VẬT ĐỀU TRÔNG THẬT NHỎ BÉ—!! HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ!!! RA ĐÂY LÀ GÓC NHÌN CỦA BẬC ĐẾ VƯƠNG SAO!! HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ—!!!”
BÙM
BÙM
BÙM
BÙM
Những tảng đá vỡ tan trước tiếng bước chân làm rung chuyển đất trời.
Những bức màn trong suốt chia cắt không gian thậm chí còn chẳng xứng được xem là trở ngại trước những chiếc chân thép.
Những chiếc chân khổng lồ giống như trụ trời bước qua mọi thứ.
Thế rồi có một cái bóng chặn đường người thợ may già. Đó là một con côn trùng hỗn loạn đột biến khổng lồ được thêu dệt thô sơ với sức mạnh của cái chết.
Ầm ầm…!
Con côn trùng trồi lên từ đầm lầy đen có kích thước tương đương với người khổng lồ cao 20 mét. Nó sấn sổ lao tới, chất nhờn nhỏ giọt từ mọi ngóc ngách trên cơ thể khổng lồ của nó.
Con côn trùng hỗn loạn đột biến nhanh chóng tiến đến gần.
Con quái vật ghê tởm đó lao vào những người khổng lồ đang hướng về <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>. Mùi hôi thối ghê rợn tỏa từ cơ thể khổng lồ gớm ghiếc đó.
KIEEEEK—!!!
Người lùn thợ may không hề nao núng trước sự tấn công của côn trùng hỗn loạn, ngược lại còn siết chặt tay, đôi mắt sáng rực như ngọn hải đăng.
Zing—!!
“CÚT ĐI—!! THỨ DÒI BỌ—!!”
Theo sau tiếng gầm như sấm rền rung chuyển trời đất, các mảnh đất đá ở gần đó đều đồng loạt bắn ngược về phía sau.
“LŨ CÔN TRÙNG BẨN THỈU CHÚNG MÀY—!! CHÚNG MÀY…! CHÚNG MÀY DÁM—!!”
Nghiến…!
Tiếng nghiến răng khổng lồ của người thợ may già nghe tựa như tiếng vận hành của một cỗ máy cơ khí khổng lồ. Thế rồi một nắm đấm thép to như quả cầu phá dỡ cơ sở hạ tầng bay vút qua không trung đầy giận dữ.
“CHÍNH LÀ CHÚNG MÀY!! CHÚNG MÀY DÁM LÀM TỔN THƯƠNG CLARA CỦA BỌN TA—!!”
Nhớ lại nước da nhợt nhạt và những vết sẹo to như rễ cây trên cơ thể của cô gái mà ông coi như con cháu trong nhà, bộ ria mép của người thợ may già nóng lên màu đỏ chết chóc vì phẫn nộ.
Woong—
Cú đấm xé toạc không khí với tốc độ siêu thanh lao về phía hàm của con côn trùng hỗn loạn với một động lượng đáng sợ.
VÚT—
Tiếng gió rít mạnh đến nỗi có thể khiến người ta rợn tóc gáy nếu nghe thấy.
Tựa như thiên lôi trên tay máy dập cổ đại giáng xuống từ trên đỉnh olympus. Những sinh vật phàm tục không biết trời cao đất dày… sẽ bị hủy diệt mà không để lại bất kỳ vết tích nào trước sức mạnh hủy diệt đó.
Rốt cuộc khi mà nắm đấm đánh trúng đầu con côn trùng hỗn loạn.
BÙÙÙÙÙM—!!!
Đầu của con côn trùng khổng lồ vỡ tung.
Con côn trùng hỗn loạn chết bất đắc kỳ tử mà không kịp ré lên. Chất não và dịch cơ thể phun ra nổ tung giữa không trung, rơi xuống như mưa rào.
“HỪ!”
Người khổng lồ già ném con côn trùng hỗn loạn khổng lồ đang bắt đầu tái sinh đi. Sau đó, bộ ria mép khổng lồ giống như cây lá kim của ông đung đưa theo hơi thở.
Người thợ may già hét lên đầy phấn khởi.
“ĐÚNG LÀ NHỮNG CON BỌ XẤU XÍ!! XỨNG VỚI CÁI THỨ BẨN THỈU DÁM CẢ GAN ĐE DỌA NHỮNG THIẾU NỮ!!”
“Haha… u này. Nay u sung sức thật đấy.”
Đằng sau người thợ may già đang phấn khích, người thợ làm bánh trẻ tuổi cũng đã trở thành một người khổng lồ đang theo sau ông cùng tiếng cười khúc khích. Anh ta cũng đang ở giữa cuộc tàn sát vô độ côn trùng hỗn loạn với những bước chân như sấm sét.
Hàng trăm người lùn khổng lồ[note72027] – những người từng cư trú tại khu mua sắm của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> đang khuấy động đất trời trong cuộc tàn sát côn trùng hỗn loạn.
BÙM
BÙM
BÙM
Mọi sự vật trong phạm vi hàng trăm km nơi bước chân họ đi qua đều bị cán thành bình địa, nơi đó đầy rẫy xác côn trùng hỗn loạn bị xé nát đến mức không thể tái sinh được nữa.
Những cư dân nhỏ bé và yếu ớt ngày nào giờ đây đang tiến lên hệt như trận ‘rung chấn’ của vị quốc trưởng nào đó.
“TA NÓI CHO MÀY BIẾT, THỦ LĨNH CỦA BỌN CÔN TRÙNG BẨN THỈU ĐÓ LÀM CLARA BỊ THƯƠNG!!”
“HẢ—?! MẤY U ĐÃ TỪNG THẤY THỨ SINH VẬT GHÊ TỞM THẾ NÀY CHƯA!!”
“GIẪM NÁT HẾT TẤT CẢ BỌN CHÚNG ĐI!!”
“SAO CHÚNG DÁM LÀM HẠI HỌC VIÊN ĐÁNG YÊU TRƯỜNG CHÚNG TA!”
“DẬM MẠNH VÀO MẤY ÔNG MẤY BÀ! QUÉT SẠCH CHÚNG ĐI!”
BÙM
BÙM
BÙM
VÚT—!!
Bè lũ côn trùng hỗn loạn không ngoại lệ đều bị những bước chân của những gã khổng lồ to lớn như quả núi nghiền nát, thây chúng chất thành núi máu chúng chảy thành sông.
Kara cười khẩy khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“…haha.”
Thực ra, chính những người nom có vẻ bạo dạn kia ban đầu còn do dự sợ hãi.
-Đúng thật là bọn ta đã lớn hơn… nhưng mà bọn ta thực sự có thể làm được gì sao?
Cư dân khu mua sắm sợ hãi phải dấn thân ra bên ngoài khu phố ngay cả sau khi trở thành người khổng lồ, thế nhưng họ vẫn không ngần ngại chọn giúp đỡ những học viên <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> đã giúp đỡ họ.
“Ô KÌA, HÃY NHÌN ĐÁM CÔN TRÙNG BẨN THỈU KIA KÌA! SAO CHÚNG DÁM TẤN CÔNG CÁC THIẾU NỮ YẾU ĐUỐI CHỨ!”
Gã khổng lồ cao 20 mét mặc tạp dề sải bước về phía trước, đá bay con côn trùng hỗn loạn trưởng thành trong tầm mắt.
BÙM—!!
Một cú đá được tung ra bởi chiếc chân thép. Con côn trùng hỗn loạn trưởng thành to như một tòa nhà bay đi như quả bóng đục thủng lưới đội tuyển áo đỏ nào đó mà chẳng kịp kêu la.
Người khổng lồ thép bận tạp dề ân cần nhặt hai cô gái mà con côn trùng hỗn loạn trưởng thành sắp lao vào và đặt vào lòng bàn tay. Sau đó, cậu mở miệng với giọng tử tế.
“Ôi trời đất, các em học viên không sao chứ?”
“A… ơ…”
"Dạ…"
“Hai em sống quanh đây hả?”
“Ơ…”
“Hửm? Ô hô hô… coi ai ngại ngùng làm giá kìa~”
“…”
“…”
Thực ra, hai cô gái thấy sợ những gã khổng lồ bí ẩn đột nhiên xuất hiện hơn là sợ lũ côn trùng hỗn loạn sấn sổ lao tới tấn công họ.
Ánh sáng xanh navy rực rỡ bùng nổ phía trên đôi con ngươi đang cười.
Zing-!!
“Éc…?!”
“ỐI…?!”
Hai cô gái nằm gọn trên lòng bàn tay quay đầu đi để tránh ánh sáng mắt như vầng thái dương đó.
Cứ như thế, hàng trăm người khổng lồ hành quân không ngơi nghỉ đã có thể bước vào địa phận <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>.
* * *
Kara mở lời với đôi mắt sáng màu xanh navy.
“Bạn bè chúng ta đang bị mắc kẹt ở Phố Vàng. Hãy khởi động tất cả các phi thuyền để tới cứu họ.”
“…”
“…”
Skadi và Maya có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại ngần ngại không muốn nói ra.
<Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> đang trong tình thế báo động đỏ vì sự sụp đổ bắt đầu từ bên ngoài. Và họ đang phải vật lộn để duy trì nguyên trạng trong vòng vây của côn trùng hỗn loạn đột biến ngày càng dày đặc.
Những gã khổng lồ đột ngột xuất hiện kia đã phá vỡ thế bế tắc ấy.
Bọn họ ngay lập tức sửa chữa những bức tường sụp đổ của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> và dùng tay xúc đầm lầy đen ra ngoài. Thế rồi ngay sau khi hoàn thành tất cả công việc, họ nhanh chóng thu nhỏ lại thành người lùn bình thường.
Skadi nói với giọng đầy tiếc nuối.
“Ta cũng muốn đi hỗ trợ ngay, nhưng không đủ khoảng trống để khởi động phi thuyền. Mặt đất đã sụp đổ và tất cả các sân bay đều bị hư hại.”
Kara điềm tĩnh trả lời những câu từ yếu ớt đó.
“Chỉ cần biến người lùn thành người khổng lồ, chúng ta có thể mau chóng sửa chữa mọi thứ.”
“…nó khả thi sao?”
“Đúng vậy. Với [Làn Sóng Cách Mạng] của tôi, mọi thứ đều có thể.”
“…không thể nào, với tất cả người lùn ư? Ngươi có thể áp dụng kỹ năng cấp độ [Ether Độc Nhất] đó? Với hàng trăm, hàng ngàn người lùn?”
Kara gật đầu chắc nịch đáp lại sự nghi hoặc của Skadi.
“Đúng vậy.”
“Thật sự quá gian lận. Chỉ cần vậy thôi, sẽ không có kẻ nào dám coi thường <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> nữa… mọi nỗ lực nâng cao vị thế của trường của ta từ trước tới nay đều trông thật vô nghĩa…”
Skadi gục xuống với vẻ mặt thất thần. Ấy thế nhưng ánh mắt Kara nhìn cô lại có phần phức tạp.
Kara nhớ lại bầu không khí ảm đạm trong những ngày trước khi cô rời trường.
'…vậy ra rốt cuộc đến cả chủ tịch hội học viên Skadi cũng chỉ là một cô gái bình thường. Lý nào cô ấy lại đi tạo ra một ngôi trường ảm đạm như vậy chứ.'
Không…
Thực ra, bản thân cô đã có câu trả lời cho câu hỏi đó.
“…”
Skadi gặp mặt đối mặt thế này không phải là tên độc tài khét tiếng mà cô vẫn luôn tô vẽ. Người đó chỉ là… một cô gái muốn che giấu sự bất lực của bản thân bằng sự lạnh lùng.
'Đồng chí đã phải vật lộn tức mức nào để bảo vệ một ngôi trường không có lấy một năng lực giả [Ether Độc Nhất]?'
Mặc dầu Kara của hiện tại vẫn không thể đồng ý với phương pháp cực đoan đó.
Đối với cô hiện tại, sự khuôn khổ và ảm đạm ngày đó phần nào trông giống với cuộc đấu tranh tuyệt vọng của thủ lĩnh phe quý tộc cũ trường Bana.
“…”
Thôi thì.
Mọi chuyện giờ đã là quá khứ rồi.
Điều quan trọng bây giờ là…
“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi.”
Maya, người đó giờ vẫn chôn chân tại chỗ im lặng lắng nghe, thản nhiên đút hai tay vào túi quần và thốt lên.
“…Maya. Ngươi lúc nào cũng nói năng như chuyện chẳng có gì.”
“Skadi, còn bây thì luôn nghĩ về những vấn đề đơn giản theo cách phức tạp.”
“Kể cả thế…!”
Khi Skadi đang cố phản bác gì đó, một chiếc mũ giáp đen phả ra hơi thở sau lưng cô. Hơi thở nóng hổi chạm vào gáy Skadi.
“…hít.”
“Hyaaah?! Lại cái gì nữa thế?!”
“…chị bị mê hoặc rồi sao?”
“Ngươi đang nói cái quái gì thế?!”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Maya lẩm bẩm nhỏ nhẹ.
“…nếu Clara đang gặp rắc rối, thì chúng ta cũng nên đi giúp một tay.”
“Đồng chí Maya…”
“Hử?”
Kara do dự một lúc rồi đặt câu hỏi.
“Em có thể học tại sao đồng chí Maya lại xem trọng đồng chí tiền bối Clara vậy không?”
“…”
Kara đã luôn tò mò.
Cái con người mà lúc nào cũng đứng từ phía sau quan sát với vẻ mặt thờ ơ và thái độ bất cần đời. Thế mà lại là người đầu tiên xuất hiện mỗi khi bọn cô cần giúp đỡ việc này việc kia để rồi lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.
“…”
Maya gãi đầu rồi kể lại một câu chuyện xa lắc xa lơ từ hồi năm nhất.
“…ầy, chỉ là. Ở cái chốn hoang vu khỉ ho cò gáy… chả có con ngốc nào lại chọn cho đi lon ngô cuối cùng của mình hết. Ta và tiền bối của tụi bây đã hứa sẽ là bạn suốt đời.”
“…chỉ thế thôi sao?”
"Ờ."
“…”
Maya nói với một nụ cười nhẹ.
“Chỉ thế thôi, từ đợt đó tới giờ ta cũng chả tìm được con ngốc nào giống thế nữa.”
"…phải ha."
Kara cũng mỉm cười rạng rỡ đáp lại.
Thực vậy.
Clara là người tiền bối khó có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu, Maya cũng vậy.
Hai người bọn họ là những người bạn xung khắc khó có thể tìm thấy ở bất cứ chốn nào.
“Hãy cùng nhau đi cứu họ nhé.”
Một lúc sau.
Hàng ngàn người khổng lồ và hàng chục phi thuyền bắt đầu hành quân tiến về Phố Vàng, phá tan mọi rào cản không gian ngáng đường.
“Hãy cùng đi cứu bạn của chúng ta nào.”
Đứng ở trước nhất, một lá cờ tung bay trong làn sóng Ether màu xanh navy đang kiêu hãnh dẫn đầu[note72028].
* * *
Bên trong căn phòng khách yên tĩnh[note72029].
Tiền bối Selma thì đã mất hút hàng lươn ra quán cà phê, miệng bảo rằng chịu không tài nào tập trung viết lách nổi, còn tiền bối Nina thì sủi tới thư viện để chuẩn bị cho kỳ thi chứng chỉ nấu ăn tiếp theo.
'Cảm giác cứ như hai chỉ đổi chỗ cho nhau ấy.'
Còn lại mỗi tiền bối Frida và tôi ở lại trong căn phòng yên tĩnh.
Xoẹt xoẹt—
Tiếng bút chì lướt trên quyển sổ phác thảo vang vọng.
"…nè gái."
"…dạ?"
Tiền bối Frida đột nhiên đánh tiếng hỏi trong khi cắm cúi vẽ mặt tôi.
“Hiện tại em có hạnh phúc không?”
“…”
Hạnh phúc.
Hạnh phúc…
Tôi bất ngờ suy nghĩ khá nhiều.
“…”
Tôi nghĩ là… tôi hạnh phúc.
Căn phòng từng trống trải giờ đây tràn ngập những người tôi yêu thương.
'Trống trải…? Tại sao căn phòng nhỏ bé này lại trống trải? Mình đã sống với các chị ấy từ đầu mà.'
Cuộc sống đời thường cứ thế trôi đi.
Những ngày tháng êm đềm cứ thế tiếp diễn.
'Chẳng lẽ đã từng có lúc nào nó không phải là cuộc sống đời thường ư?'
Giống như hiện tại vậy.
Giả sử khoảng thời gian bình yên này, không thay đổi mà cứ thế tiếp tục…
Phải ha, cứ thế mà kéo dãn ra như một đường thẳng tắp…
Cứ thế tiếp diễn…
“…”
Thế nhưng tại sao tôi lại không thể ngay lập tức gật đầu đáp lại?
'Có gì đó... có gì đó không ổn.'
Thôi thì…
Hạnh phúc chính là được hạnh phúc chứ còn gì nữa.
Còn có thể có thứ gì khác nữa đây, tôi tự nhủ.
"…vâng."
“Chị hiểu. Thế thì tốt quá còn gì~”
“…”
Khuôn mặt của Frida ẩn sau cuốn sổ phác thảo.


4 Bình luận
=> Người khổng lồ ≈ Năng lực giả [Ether Sóng]
Bell, năng lực giả [Ether Sóng] mạnh nhất và là người cận kề [Ether Độc Nhất] nhất, top 6 toàn bộ TPHV tại những chương đầu chỉ xếp sau Ngũ Sắc do Clara và Helina lúc này đang mai danh ẩn tích(Clara đã xác nhận), đã phải chật vật lắm mới hạ được một con trưởng thành trong điều kiện gia tăng Ether dùng chiêu, giả định rằng hệ số tiêu hao Ether này là x10(lớn hơn nữa thì dùng chiêu kiểu qq gì?) thì Bell cũng chỉ hạ được trên dưới 10 con trưởng thành là cùng, và ở đây chúng ta có những người khổng lồ cả đời sống quanh quẩn trong khu mua sắm(chắc kèo là chưa đánh nhau bao giờ, dân thường đúng nghĩa đen) Oneshot con trưởng thành chỉ bằng đánh thường? Điều mà chắc chắn là Bell không thể làm được(năng lực giả [Ether Độc Nhất] thì may ra).
=> Người khổng lồ ≈ Năng lực giả [Ether Độc Nhất].
Giờ hãy thử tưởng tượng [Kỵ Sĩ Phản Loạn] Thrud cùng với đội quân hàng ngàn hàng vạn người lùn thiện chiến của thời kỳ chiến tranh thần thú hỗn loạn với thân hình thậm chí có thể còn cao lớn người khổng lồ mà Kara, người chỉ vừa mới thức tỉnh [Ether Độc Nhất], triệu hồi mà xem.
=> Năng lực giả [Ether Độc Nhất] ≤ Người khổng lồ cổ đại ≤ Giải phóng danh xưng
hoặc thậm chí là
=> Người khổng lồ cổ đại ≥ Giải phóng danh xưng
Hiểu sao Kỵ Sĩ ngày xưa lật đổ được Đế Chế khổng lồ với đội quân bao gồm Thần Thú nhân tạo liền.
=> Không phải Lara và Hilde mà Thrud và Kara mới là học viên mạnh nhất lịch sử và học viên mạnh nhất hiện tại.