Kỵ sĩ đã tái sinh thành h...
Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1-Bông hồng đế quốc và sự cắt đứt ân tình

72-Ngày nghỉ Rowling làm gì?

1 Bình luận - Độ dài: 1,373 từ - Cập nhật:

Ngày cuối tuần mang lại chút thư giãn hiếm hoi cho thành Batis đang ngày càng căng thẳng.

Ánh nắng giữa trưa rải xuống người mặc giáp đang lim dim giữa sân. Một cơn gió lạnh nhẹ lướt qua khiến anh ta rùng mình, lười biếng bò dậy khỏi ghế dài, thong thả uống một ngụm rượu việt quất lạnh.

Ngày nghỉ mà được nằm dài trên ghế ngủ ngon, bên cạnh để một bình rượu việt quất lạnh, tỉnh dậy uống một ngụm, thật là sướng.

Với một người mang số phận lang bạt như Fite, khoảng thời gian khốn đốn cuối tháng luôn là gian nan nhất. Người ta nói nghèo đói làm con người trưởng thành, mỗi khi cuối tháng, Fite đều tự kiểm điểm sâu sắc, thầm thề thốt rằng tháng sau tuyệt đối không lặp lại vết xe đổ, phải biết tiết kiệm ăn uống, tiết kiệm chi tiêu.

Nhưng cái phong cách sống giản dị ấy thường chỉ kéo dài đến ngày lĩnh lương đầu tháng, sau đó thì lại ném lên chín tầng mây. Tiếp đó lại tiêu xài xả láng như bình thường, cuối tháng tiếp tục ôm đầu hối hận, rồi sau lĩnh lương lại tái phạm, cứ vậy lặp đi lặp lại không hồi kết.

Ví dụ như hiện giờ, Fite mới vài ngày trước còn khốn khổ ăn nhờ ở đậu nhà người ta, vừa cầm được lương đã ném nỗi khổ ra sau đầu. Đi trên phố, dáng vẻ chẳng khác gì một cậu ấm nhà giàu. Cái gì đây? Trông có vẻ ngon, mua luôn. Cái kia là gì? Nhìn ngon đấy, cũng mua luôn.

Dù sao thì tiền vẫn còn nhiều mà. Một khi túi tiền vượt quá một đồng bạc, Fite liền bắt đầu ảo tưởng, không kiểm soát nổi mức tiêu xài của mình.

Ngày nghỉ hiếm hoi, tất nhiên phải sống thật hưởng thụ rồi. Fite ngủ tới trưa mới dậy, hào phóng đi ăn một bữa lớn ở nhà hàng rồi ung dung dạo mấy vòng trên phố, mua một bình rượu việt quất lạnh vừa đi vừa uống, về tới nhà lại tiếp tục lăn ra ngủ.

Thật ra với mức tiêu xài bình thường của Fite, đến cuối tháng cũng chẳng đến nỗi túng quẫn. Nhưng vấn đề là anh sống cẩu thả quá mức, vừa gọi rượu xong đã vứt tiền lên bàn, ném lại một câu "Không cần thối lại" rồi bỏ đi. Chuyện này cũng không phải Fite cố tình làm màu hay sĩ diện gì. Anh ta chỉ đơn giản thấy trong túi còn đủ tiền, lẻ tẻ mấy đồng cầm cũng vướng víu phiền phức, nên dứt khoát bỏ luôn. Bởi vậy, đám bán rượu rất khoái Fite, gặp anh ta chẳng khác gì gặp thần tài. Tiền boa lúc nào cũng rủng rỉnh.

Từ sau khi nghỉ làm kỵ sĩ, Fite càng trở nên lười biếng hơn. Ngày nghỉ mà không có việc gì quan trọng là nhất định sẽ không bước ra khỏi cửu nửa bước. Có thể ngủ liền một ngày đêm nếu không ai gì quấy rầy.

Cứ như thể anh muốn bù lại tất cả những giấc ngủ thiếu hụt ngày trước vậy.

Nhưng mà đôi khi ngủ quá nhiều cũng khó chịu, nên những lúc đó Fite sẽ hiếm hoi bước ra ngoài, đi dạo một vòng, vận động cho giãn gân cốt. Và rồi, trong buổi trưa yên bình của thành Batis, Fite bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

Là Rowling sao?

Fite nghiêng đầu. Bình thường vào ngày nghỉ để gặp được Rowling là chuyện khá hiếm. Chỉ thấy cô nàng đang mặc một bộ váy thắt eo mà trước giờ anh chưa từng thấy, tay xách một cái giỏ nhỏ. Fite rướn cổ nhìn vào giỏ, bên trong là từng túi vải nhỏ được gói ghém tinh xảo. Rowling không hề chú ý tới Fite ở phía sau. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, khác hẳn hình tượng nữ tu đoan trang thường ngày.

Fite để ý thấy tay Rowling vẫn đeo một đôi găng khá xa lạ. Bởi quen biết gần nửa năm, chưa bao giờ thấy Rowling mang theo bất kỳ trang sức nào. Rowling là một cô gái như thế đó, giản dị, trong sáng, không hề giả tạo.

Ngoài niềm tin có phần cuồng nhiệt với thần linh ra thì hầu như chẳng có khuyết điểm gì. Dù sao cũng chẳng có việc gì, chi bằng theo sau xem thử. Fite cũng không cố tình bám sát, chỉ giữ một khoảng cách vừa phải, xem thử Rowling định đi đâu. Không lẽ cuối tuần cũng phải đi làm thêm kiếm tiền sao?

Fite nhớ tới những lần trước mình sang nhà người ta ăn chực, bữa nào cũng vét sạch cơm nhà Rowling. Không biết, đối phương có bị mình "ăn đến sạt nghiệp" không nữa? Băng qua vài con phố lớn ngõ nhỏ, Fite theo Rowling tới một tòa nhà hơi hẻo lánh ở góc Tây Nam của thành.

Từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói của trẻ con, Fite lúc này mới hiểu ra Rowling đi đâu.

Là một cô nhi viện.

"Chị Rowling ơi, hôm nay chị có mang đồ ăn ngon tới không?!"

Xem ra Rowling rất được đám trẻ ở đây yêu quý. Vừa thấy cô xuất hiện, lũ trẻ liền ùa tới vây quanh. Rowling mỉm cười, véo má một cậu bé, rồi từ từ lấy từng túi vải trong giỏ ra phát cho đám trẻ ăn mặc rách rưới kia.

"Hay quá! Kẹo này!" Mấy đứa bé nhận được kẹo vui mừng nhảy cẫng như lũ thỏ nhỏ, nụ cười rực rỡ của chúng khiến cả ánh nắng ấm áp buổi trưa cũng trở nên nhạt nhòa. Tất cả những cảnh đó Fite đều nhìn thấy từ cửa cô nhi viện.

Bảo sao ngày nghỉ hiếm thấy bóng dáng Rowling, hóa ra cô ấy đều tới cô nhi viện ở phía Tây Nam của thành. Nhưng mà... chỗ kẹo đó chắc đắt lắm chứ? Phải biết mấy món vặt như thế này thường còn mắc hơn bữa ăn chính, chỉ nhà nào khá giả mới dám mua. Mà tiền mua chắc chắn toàn là Rowling tự bỏ ra. Nghĩ đến cảnh bày biện giản đơn trong nhà cô, nhớ lại mình còn vừa mới qua ăn chực mấy bữa, Fite không khỏi cảm thấy áy náy.

Phát kẹo xong, mấy đứa nhỏ không nhận được quà tỏ ra hơi thất vọng.

"Không sao đâu, chị sẽ đi mua thêm nha~" Rowling mỉm cười, xoa đầu mấy đứa nhỏ để an ủi.

"Khụ..." Vừa bước ra khỏi cổng cô nhi viện, Rowling đã nghe thấy tiếng ho quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn, thì thấy người giáp sắt quen thuộc đang đứng bên cạnh cổng, giả vờ quay đầu ngắm cảnh.

"Á?" Rowling dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm "Anh là… ai vậy?"

"......Tôi là Fite" Rowling làm bộ không nhận ra mình khiến Fite khẽ cau mày.

"Ôi trời, thật bất ngờ" Rowling cố ý làm ra vẻ kinh ngạc "Ngày nghỉ mà cũng thấy một sinh vật mềm oặt ngoài ghế nhà thờ đang đi lại, thật là kỳ lạ"

".....Cái gì chứ? Tôi cũng thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo mà! Mà ‘sinh vật mềm oặt’ là ý gì?"

"Đi dạo kiểu gì mà lạc đến tận cô nhi viện vậy?" Rowling cười khúc khích "Anh Fite, anh chẳng lẽ nãy giờ đã đi theo tôi đấy à?"

"Cô nói nghe như tôi là đồ biến thái ấy, chỉ là rảnh rỗi tiện đường đi xem thôi!" Fite vội xua tay.

"Thế khác gì?"

"Sao lại giống được!"

"Thôi được rồi, đã đi theo thì đi theo luôn đi" Rowling vừa nói vừa quay người ra phố.

"Khoan, cô định đi đâu?"

"Liên quan gì anh?" Câu hỏi của Fite đổi lại là một cái trợn mắt từ Rowling.

"Khụ, nếu cô định đi mua kẹo, thì khỏi đi, tôi có sẵn một ít đây"

"Hử?" Rowling nghi hoặc nhìn qua, liền thấy Fite không biết từ đâu lôi ra vài túi vải nhỏ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ko bài bạc là tốt r
Xem thêm