Dù chỉ có thể phòng thủ, chúng tôi dần quen với các đòn tấn công của kẻ thù và bắt đầu tìm cách phản công.
Điều tôi nhận ra được là nó đang nhắm tới Nguyệt Ma Thảo nên những đòn sét này như để đe dọa cả nhóm tránh xa mục tiêu của nó ra. Kết quả là, chỉ cần có Nguyệt Ma Thảo tựa lưng, những đợt tấn công của Dạ Lôi Nguyệt Lang đều vô cùng trực diện, làm trận chiến trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Biết là hèn nhưng chúng tôi không muốn thua.
Tên biến thái có liên hệ với Mary đang ngủ say trong khu rừng này, Phù thủy Đại Ngàn lại là mẹ của cô bé, còn tôi và Anna thì cần Nguyệt Ma Thảo làm trung gian để xử lí Thánh Trượng Dẫn Lối.
Để đạt được mục đích của mỗi người, dù có hèn hạ cỡ nào chúng tôi cũng mặc.
Lúc này tên biến thái đang đứng trước thùng gỗ có Millie bên trong. Rõ ràng vài ba phép kết giới là không đủ nên lão mới phải trực tiếp ra chắn.
“WOOOOOHHHH!!!!”
“[Hàn Khí Thanh Tẩy]!”
Một tiếng hống khác ập tới, Anna lập tức hóa giải.
“Ăn này!”
Tôi khai hỏa vào khoảng nghỉ sau đòn hống, nhưng đồng thời, Dạ Lôi Nguyệt Lang bao quanh cơ thể bằng những dòng sét, chặn lại mọi viên đạn.
“Không ổn tí nào…”
Tốc độ bay của đạn Saiga đã được tôi cải tiến vượt qua tốc độ âm thanh, ấy vậy phản xạ của đối thủ lại bỏ xa nó.
Quả nhiên, dù có sa ngã thì Thánh thú vẫn là Thánh thú nhỉ.
Tóm lại, dù chúng tôi có thể không thua, nhưng cũng không có cách nào phản kháng.
Cuộc chiến tựa như điệu Tango này kéo dài đến khi bầu trời trở nên rõ ràng hơn, vài tia sáng bắt đầu xuyên qua kẽ lá.
“...Bình minh ư?”
“Allen! Mau lấy Nguyệt Ma Thảo!”
Đáp lại tiếng hét chói tai của tên biến thái, tôi quay sang Nguyệt Ma Thảo và phát hiện trên bông hoa có một hạt giống khá lớn màu xanh mơn mởn.
“Cắt đôi nó ra và ăn đi!”
“Ahhhh!”
Tôi nhanh chân chạy tới hái hạt giống ấy.
“GROOOOHHHHH!!!!”
“Đừng hòng!”
Dạ Lôi Nguyệt Lang lao tới nhưng bị tên biến thái và Phù Thủy Đại Ngàn cản bước. Anna vào cuộc cùng Thiên Không Kiếm, đẩy lui nó ra xa. Tận dụng thời cơ, tôi cắt đôi hạt giống rồi quay sang vợ mình.
“Anna!”
“Vâng!”
“GROOOOOHHHH!!!”
“Allen, Anastasia! Nhanh lên!”
Kẻ địch lại lao vào. Hai người còn lại ra sức bình sinh chặn đứng nó.
Tôi đưa một nửa cho Anna, nửa còn lại bỏ thẳng vào miệng. Thú thực, cái hạt này nó cứng với đắng kinh khủng, tuy nhiên đây không phải lúc để phàn nàn.
Tôi vừa cố nhai vừa cố chịu cái vị dở tệ ấy rồi nuốt xuống. Giây tiếp theo, cả người tôi dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu, như thể máu chảy ngược về tim vậy. Hơn nữa, tầm nhìn tôi mờ dần, cơ thể tựa đang trôi nổi giữa không gian vô định.
“Ugh…ugh…A-Anna…”
Tôi vô thức gọi tên người tôi yêu nhất.
“Ah…uhmmm…A-Allen…”
Dường như Anna cũng bị tương tự. Trong tâm trí mơ hồ, tôi vươn tay tới nơi em đứng. Một hơi ấm mềm mại chạm vào và nắm chặt lấy tay tôi.
A, thì ra là em ở đây.
“Allen…”
“Anna…”
Chúng tôi gọi tên nhau. Giữa cái cảm giác trôi nổi trong bóng tối lênh đênh, thứ duy nhất níu kéo lấy sự tồn tại đang dần phai nhạt này là hơi ấm của nửa kia của mình. Tôi dựa vào nó, đột nhiên sự khó chịu biến mất, cơ thể bỗng trở lại bình thường.
“A, đây là…”
Tầm nhìn quay về, và thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là dòng ma lực sục sôi chảy trong người. Còn hình ảnh đầu tiên tôi bắt gặp là vợ mình đang nhăn mặt chịu đựng cơn đau. Tôi nắm tay em chặt hơn, rồi biểu cảm của em cũng yên bình trở lại.
“Anna? Em có sao không?”
“Ah…Allen à…Vâng, em không sao…”
“Tạ ơn trời.”
“Allen…”
Chúng tôi đang thở phào nhẹ nhõm vì cả hai đều an toàn thì…
“WOOOOHHHHH!!!”
Tiếng tru của Dạ Lôi Nguyệt Lang kéo hai đứa trở lại thực tại.
“Chết tiệt, quên béng mất.”
Nhờ nó, tôi nhận ra cả bọn đang giữa cuộc chiến. Tôi liền quan sát xung quanh và thấy tên biến thái người tả tơi đang che chở cho hộp gỗ, Phù Thủy Đại Ngàn thì khuỵu gối thở hổn hển. Nói chung, tình thế hết sức hiểm nghèo.
Tôi chạy lại chỗ Phù Thủy Đại Ngàn trông vẫn còn sức lực hơn lão kia.
“Cô ổn không?”
“...Xem ra thành công rồi nhỉ? Có vẻ như, ma lực của cậu đã vượt xa Dạ Lôi Nguyệt Lang kia luôn đó.”
“Ể?”


2 Bình luận