Hậu truyện
Hậu truyện 17: Cựu thường dân A cùng vợ trò chuyện về tương lai
2 Bình luận - Độ dài: 1,118 từ - Cập nhật:
Sau bữa tối, khi đã ở trong phòng của hai đứa, tôi mở lời với Anna:
“Em à, em muốn lãnh địa của chúng ta sẽ như thế nào?”
“Vâng?...Ừm, em nghĩ chỉ cần đó là nơi người dân có thể hạnh phúc sinh sống là được rồi. Còn anh thì sao?”
“Anh thì muốn đó là nơi trẻ con có thể luôn nở nụ cười trên môi. Chúng không cần phải lo từng miếng ăn cái mặc, không cần phải lao động khổ sai mà được mặc sức vui chơi, học tập với bạn bè đồng trang lứa.”
Nghe xong, nửa kia của tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Quả là một ý tưởng tuyệt vời. Em tin rằng ngoài kia cũng có những đứa trẻ thường dân với tài năng vượt trội hệt như anh vậy. Nuôi dưỡng những mầm non ấy là một điều hết sức quan trọng.”
“Ừ.”
“Do đó, chúng ta cần phải có đội hiệp sĩ để bảo vệ người dân khỏi lũ quải vật nhỉ.”
“Và một bức tường thành kiên cố nữa.”
“Vâng.”
“Chúng ta cũng phải để ý đến vấn đề vệ sinh nữa. Hệ thống nước và cống rãnh phải luôn được bảo đảm.”
“Anh nói đúng. Nhưng nguồn nước thì sao? Biển ở gần đó nên muốn đào được một cái giếng nước ngọt có lẽ sẽ hơi khó.”
“Vậy thì không còn lựa chọn nào khác ngoài xây đập trên thượng nguồn và lấy nước ở đó rồi.”
“Mong rằng ta sẽ tìm được một nơi thích hợp.”
“Ừ nhỉ, đâu thể nói xây đập là xây đập được…”
“Em tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, Allen à. Con sông đó chảy quanh năm, chắc chắn sẽ có địa điểm lí tưởng thôi.”
Tôi vẫn chưa kiểm tra có đúng hay không, nhưng được Anna, một người đã nắm rõ địa lí của nước mình trong lòng bàn tay, xác nhận làm tôi thấy yên tâm hẳn.
“Sau khi đã hoàn thành mọi thứ, anh muốn Jerome, Melissa với Ciel tới thăm.”
“Em cũng thế.”
Tôi tưởng tượng ra viễn cảnh ấy. Có lẽ nó sẽ hệt như bây giờ, Melissa sẽ đánh Jerome để chấn chỉnh hành vi của cu cậu, còn thanh niên vẫn phải làm đồ chơi, trông nom cho bé Ciel nghịch ngợm.
“Anh tự hỏi liệu họ có muốn chuyển tới đây sống không?”
“Hehe. Nghe vui thật đó, chỉ là…”
“Ừm ha. Họ phải trông con nữa mà. Vậy thì anh phải xây một cái sân bay đàng hoàng mới được, cho cả bản thân và cả những người bạn rồng ấy nữa. Có hẳn một đường băng ngược gió là tuyệt nhất.”
“Ngược gió? Ý anh là sao?”
Anna nhìn tôi bằng ánh mắt như thể nhìn thấy sinh vật kì lạ.
À, hình như tôi chưa nói với em ấy khái niệm này.
“Thực ra, các loại tàu lượn, máy bay khi cất cánh sẽ đi theo hướng ngược gió sẽ an toàn hơn là hướng thuận gió để đề phòng gió quá mạnh, dễ mất kiểm soát và gây tai nạn.”
“Ra là vậy.”
Và em biết đấy, nếu phương tiện hàng không được sử dụng rộng rãi trong tương lai, nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc cứu trợ thiên tai cũng như mở rộng các mối quan hệ giữa người với người. Tất nhiên, có nguy cơ chúng sẽ bị đem vào phục vụ cho chiến tranh.”
“Vâng. Nhưng đó chưa phải là tất cả, đúng chứ?”
Anna dịu dàng cười, nhìn thẳng vào mắt tôi.
…Hầy, tôi đúng là không thể thắng em ấy mà. Dường như nàng vợ đã nhìn thấu hết ý định của tôi rồi.
“Ờm thì, em thấy đấy, bay lượn trên trời vui mà, phải không? Anh muốn có nhiều người trải nghiệm cảm giác ấy hơn nữa.”
Nghe tôi bộc bạch cảm xúc của mình, em ấy vẫn trìu mến quan sát tôi.
“À phải, nếu chúng ta tạo ra một chuyến du lịch bằng tàu lượn và lấy chúng ta làm ví dụ, hẳn nó sẽ thu hút khách lắm?”
“Hehe, đúng nhỉ. Em cũng muốn thử xem sao.”
Anna nở một nụ cười thật tươi, đoạn lại gần tôi.
“Allen…”
“Anna…”
Khuôn mặt xinh đẹp tựa nữ thần của em ghé sát lại gần. Không nói gì thêm, môi của cả hai tìm thấy nhau.
“Tới giờ rồi đó anh.”
“Ừm.”
Thế là, cả hai đứa cùng chui lên giường, ôm nhau thật chặt. (T/n: ơ, sếch đâu?)
___________________________________-
Một tuần sau đó, chúng tôi gặp mặt các kiến trúc sư được cử đến. Đang chờ ở phòng họp thì có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Mời vào.”
Anna lên tiếng. Sau đó, một người đàn ông có vóc dáng trung bình, vận một trang phục lịch sự mở cửa bước tới và thực hiện lễ nghi.
“Cảm ơn ông vì đã lặn lội đường xa tới đây. Hãy cứ tự nhiên nhé.”
“Vâng ạ.”
Khi được cho phép, người đàn ông thôi không hành lễ nữa. Quản gia bên cạnh bắt đầu giới thiệu:
“Người này tên là Filippo. Người ta đánh giá rằng các kiến trúc ông xây nên đều thuộc hạng nhất.”
“Vậy thì Filippo, xin mời ngồi.”
“Cảm ơn, thưa công chúa.”
Sau khi đã yên vị, ông lấy ra một chồng tài liệu.
“Tên thần là Filippo ạ, làm việc dưới quyền Bệ hạ, chủ yếu ở Hoàng đô. Thần chuyên về kiến trúc đền thờ và tự tin rằng không ai có thể sánh ngang thần ở mảng này.”
“Ta hiểu rồi. Thế ông có cho chúng ta xem những sản phẩm của mình được không?”
“Tất nhiên rồi ạ, mời hai vị xem.”
Ông chìa những tập tài liệu ra.
“Ví dụ, đền thờ ở phía Tây của thủ đô là một trong những thiết kế lớn nhất là thần từng tạo ra. Nó có trần cao, được xây hệt như một thánh đường cùng các loại điêu khắc…”
Filippo giải thích kĩ những công trình ông làm ra. Dù ông có vẻ đã quen với các kiểu xây dựng có quy mô lớn, song tới mức cả một thành phố thì chưa từng có kinh nghiệm.
“Ta hiểu rồi. Cảm ơn ông đã giải thích. Allen, anh có thắc mắc gì thêm không?”
Thấy tôi lắc đầu, Anna cũng gật nhẹ.
“Cảm ơn ông đã tới đây ngày hôm nay, Filippo. Ta có thể giữ những tài liệu này được chứ?”
“Tất nhiên rồi ạ! Thần rất hân hạnh được làm việc với hai ngài!”
Và thế là chúng tôi tiễn ông ra khỏi phòng.
“


2 Bình luận