• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 07 Kì thi và tên kị sĩ

7 Bình luận - Độ dài: 1,412 từ - Cập nhật:

Nhờ có sự chuẩn bị chu toàn của Keltz-sama, chẳng mấy chốc tôi đã nhận được lịch phỏng vấn. Và cũng nhờ có sự hậu thuẫn của ngài ấy, giám khảo cũng không gây khó dễ cho tôi. Trái lại, cậu ta có vẻ còn dè chừng tôi cơ.

Nói chung, biểu cảm của ấy cũng chả có gì lạ cả. Mặc dù chỉ là những người thường dân, tôi và em gái đều có thể theo học Trường Ma Thuật Trung Ương, ngôi trường danh giá nhất vương quốc này.

Thông thường, những thường dân như tôi nếu có xuất hiện trong trường thì chỉ làm những việc như lao công, quản lí kí túc xá, đầu bếp… Còn với học sinh, ít nhất họ cũng phải xuất thân từ một gia đình bá tước may ra mới có cơ hội được theo học ở đây.

Ngay sau khi hoàn thành bài phỏng vấn, tôi sẽ tiếp tục phần thi viết ngay.

À thì, nhờ có sự can thiệp của Keltz-sama, tôi chắc rằng sẽ vượt qua kì thi này thôi. Tuy vậy, họ vẫn sẽ có những bài kiểm tra khác để đánh giá năng lực của tôi

Nhưng….

“Dễ đến mức đáng ngờ….”

Như tôi đã nói trước đây, trình độ giáo dục của thế giới này nằm đâu đó quanh bậc trung học cơ sở tại Nhật Bản. Với một người từng là giáo viên dạy kèm như tôi, bài kiểm tra này dễ như ăn bánh.

“Thật ra thì….Chứng minh rằng giá trị của π là 3,15… Đề bài đã sai từ gốc rễ rồi còn gì …”

Tôi khẽ bật cười chua chát trong khi tiếp tục hoàn thành bài thi.

Sau khi hoàn tất bài thi viết, tôi tiếp tục với bài thi thực chiến.

Trong bài thi này, tôi buộc phải đối đầu với một kỵ sĩ của học viện. Người kỵ sĩ đang đứng trước mặt tôi trong đấu trường của trường dường như là một nhân viên trong ban giảng huấn, chứ không phải một đàn anh khóa trên.

Tuy nhiên, có một điều khiến tôi không khỏi băn khoăn.

Người này… đang nhìn tôi với ánh mắt đầy hằn học…

“Hô… Ngươi là anh trai của Rina phải không?”

“Đúng vậy.”

“Đừng có vênh cái mặt lên. Nhớ lấy, ngươi cũng chỉ là một kẻ thường dân mà thôi.”

Tên kỵ sĩ lên tiếng, thái độ khinh mạt hiện rõ. Dù đây là lần đầu chúng tôi gặp nhau, hắn lại tỏ ra vô cùng thô lỗ và coi thường tôi.

Song, tôi nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân đằng sau sự thù địch đó.

“Vết sẹo trên cổ ngươi… chẳng lẽ…”

“TA ĐÃ BẢO NGƯƠI ĐỪNG CÓ LÊN MẶT!! Cô ta chỉ may mắn thôi!! Và hôm nay, ta sẽ chứng minh điều đó!!”

……

Người đã để lại vết sẹo vĩnh viễn trên cổ tên kỵ sĩ này, không ai khác chính là em gái tôi.

Một năm trước, hắn từng thất bại thảm hại trước em ấy trong phần thi thực chiến đầu vào của học viện. Không những bị đánh bại, hắn còn mang theo một vết sẹo khó lành – cả thể xác lẫn tinh thần.

Nói cách khác, hắn mang mối thâm thù với anh em tôi.

Trọng tài của trận đấu bước ra, liếc nhìn tôi một thoáng rồi hô lớn:

“TRẬN ĐẤU BẮT ĐẦU!!”

Ngay khi hiệu lệnh vang lên, tên kỵ sĩ xông tới với thanh kiếm chĩa thẳng vào tôi. Dù vũ khí đã được làm cùn để tránh sát thương chí mạng, nhưng một cú đánh trúng vẫn sẽ khiến tôi đau điếng người.

Quả không hổ danh là kỵ sĩ của Học viện Ma Thuật Trung ương,

Không chỉ có kỹ thuật chuẩn chỉnh, mà điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả chính là sát ý mãnh liệt hắn dành cho tôi.

Ánh mắt hắn như gào thét rằng:

“VÌ EM GÁI NGƯƠI, TA BỊ CHẾ NHẠO LÀ KỴ SĨ THUA MỘT KẺ THƯỜNG DÂN!!”

Hắn điên cuồng vung kiếm. Tiếng gió rít qua mỗi đường chém khiến không khí xung quanh trở nên nhiễu loạn. Mỗi lần tôi né được, vẻ mặt hắn lại méo mó vì tức giận.

Không để tôi có cơ hội phản công, hắn lẩm bẩm niệm chú.

“Tăng tốc!”

Ngay lập tức, thể lực và tốc độ của hắn tăng vọt – gần như gấp đôi chỉ trong chớp mắt.

“-!!”

Trước sự tăng tốc đột ngột ấy, tôi buộc phải lùi lại để giữ khoảng cách an toàn.

“Ahahaha…! Đám thường dân các ngươi nên biết thân biết phận đi! Ta sẽ khiến ngươi trả giá vì dám làm nhục ta!!”

Hắn công khai buông lời miệt thị. Dù sự kỳ thị rõ ràng đến thế, nhưng cả giám khảo lẫn trọng tài vẫn giữ im lặng. Thậm chí, tôi còn cảm thấy ánh mắt thù địch từ phía họ.

Dù có Keltz-sama đứng sau, nhưng sự phân biệt đối xử ăn sâu vào gốc rễ này không dễ gì thay đổi trong một sớm một chiều.

Tên kỵ sĩ thở hồng hộc, nhưng nụ cười khinh khỉnh vẫn nở trên môi. Có vẻ chỉ cần nghĩ đến việc phục hận được kẻ thường dân cũng đủ khiến hắn mãn nguyện.

Không khí trong đấu trường trở nên ngột ngạt.

Các giám khảo đang muốn thử tôi…

Sau một khoảnh khắc ngắn nghỉ lấy hơi, hắn lại xông lên, lần này nhắm thẳng vào cổ tôi.

Nếu trúng đòn trong tình trạng hiện tại, tôi hoàn toàn có thể mất mạng.

Và rồi, tôi vươn tay bắt lấy thanh kiếm bằng tay không.

“Cái… CÁI GÌ?! NGƯƠI BẮT ĐƯỢC BẰNG TAY KHÔNG?!”

Không bỏ lỡ cơ hội, tôi tung một cú đá vào bụng hắn.

“UWAGHHHH-!!”

Tên kỵ sĩ bị đá bay xa gần trăm mét, ôm bụng ho sặc sụa.

“Khốn kiếp!!! Khục! Khục!!! Ta sẽ giết ngươi!!! Một người như ta, từng tốt nghiệp xuất sắc từ đoàn Kỵ sĩ Hoàng gia… lại bị một kẻ thường dân như ngươi đánh bại… ARGHHHH!!!”

Trong cơn điên loạn, hắn vứt thanh kiếm hiện tại đi và triệu hồi một thanh kiếm mới bằng ma pháp. Thanh kiếm này sắc bén hơn rất nhiều – rõ ràng được tạo ra với mục đích giết người.

Hắn lại hướng mũi kiếm về phía cổ tôi.

Người này từng thua Rina. Mà tôi là anh trai của em ấy – vậy thì không lý nào tôi lại thua hắn.

Tuy nhiên…

“TRẬN ĐẤU KẾT THÚC!! Việc cố ý gây thương tích cho đối thủ là hành vi bị nghiêm cấm theo quy định của Học viện Ma pháp Trung ương. Vì vậy, Kanato là người chiến thắng!!”

Không cam lòng, tên kỵ sĩ vẫn lao đến như một con thú điên cuồng.

“KHỐN KIẾPPP!!!!! CHẾTTT ĐI!!!”

Tôi khẽ thì thầm một câu chú.

“Shotgun…”

Ngay lập tức, một khẩu shotgun cải tiến hiện ra trước mặt tôi. Tôi cầm lấy, nhắm thẳng vào hắn và bóp cò.

Lần này, hắn bị hất bay hơn 200 mét và hoàn toàn mất đi ý thức.

Và thế là, tôi đạt điểm tuyệt đối trong phần thi thực chiến. Ban giám khảo và các nhân viên nhà trường cũng đích thân gửi lời xin lỗi. Dường như vì Keltz-sama, họ đã dành cho tôi sự cảnh giác nhất định.

Sau khi hoàn tất mọi kỳ thi, tôi ngồi chờ kết quả trong phòng giáo viên. Khi đang kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa, một giáo viên bước vào – phong thái đầy ngạo mạn.

Ông ta ngồi xuống đối diện tôi.

“Kanato-kun, kết quả đã có.”

“V-Vâng.”

Có lẽ ông ấy sẽ thông báo tôi được phân vào lớp nào. Tôi đã cố gắng hết mình để không làm mất mặt Rina. Mục tiêu là vào lớp ưu tú để có cơ hội học cùng Elena-sama, nhưng lớp nâng cao cũng đã là tốt rồi.

Tôi vừa nghĩ vừa nhìn thẳng vào giáo viên trước mặt. Bất chợt, ông ta chỉ tay vào tôi, đứng bật dậy và nhìn tôi chằm chằm – vừa là ánh mắt của kẻ bề trên, vừa là thái độ xem thường rõ rệt.

“Cậu sẽ học ở lớp thấp nhất!!”

“…Hả?”

________________________________________

Trans: À thì mà là dịch đến chương này thấy vô tri quá :3 có nên drop không đây....

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

ờmmmm, tui ko bt phải nói j nhưng bộ này kì thị thường dân ghê quá vậy
Xem thêm
Chno dám để anh học lớp thấp nhất ?
Xem thêm
TRANS
Mày thấy cái gì không mày?
Tao có súng đây nè!
Xem thêm
:0 ôi trời ơi anh vát cây dân chủ vào phòng dao là sao vậy
Xem thêm
chap mới lâu quá trans ơi :<
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
:))) lịch học dày đặc, con vợ thông cảm
Xem thêm
@Hyoko: khiếp, trans rep nhanh dữ :O
Xem thêm