Toàn tập
Chương 1: Tháng tư năm 1939. Vào một ngày xuân nọ.
1 Bình luận - Độ dài: 7,694 từ - Cập nhật:
1 – Tháng tư năm 1939. Vào một ngày xuân nọ.
Lenka từ từ mở mắt ra khi những đụn đất rơi ụp xuống từ phía trên cậu, khiến gò má cậu ngứa ran.
Hình như mình vừa mới ngủ thiếp đi một lúc. Vừa dứt mạch suy nghĩ, cậu liền lập tức siết chặt lấy tay súng, trong tay cậu đang cầm là một khẩu súng trường 7.62 ly, đồng thời, cậu cũng thở ra thật nhẹ để điều hòa nhịp hô hấp.
Cậu sở hữu một mái tóc đen đặc hữu của dân miền Viễn Đông cùng đôi mắt đồng màu như thể được điểm lên bởi chính màn đêm vậy. Do vừa phải tất tả qua lại chiến hào, làn da rám nắng nhè nhẹ của cậu dính bẩn đầy bùn đất, bùn bẩn cũng bám đầy trên bộ quân phục tác chiến lam sậm, được mặc lồng với áo chống đạn.
Cậu mới chỉ 16 tuổi, vóc người cậu trông hơi thấp bé hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa. Nhưng dù sao thì khổ người cao lớn hơn cũng chỉ khiến cậu dễ bị chọn làm mục tiêu hơn khi lâm trận mà thôi. Đối với các kíp lái xe tăng, thân hình nhỏ gọn một chút có khi lại hay, người ta bảo vậy. Vả lại, bản thân Lenka cũng chưa bao giờ quá để tâm đến vóc dáng của mình.
“Ô, Lenka. Tỉnh rồi đấy à?”
Chợt nghe có giọng nói vang vọng bên tai, giữa tiếng súng đạn và đại pháo nổ ra theo từng đợt dội về trong chiến hào. Lenka đánh mắt nhìn sang bên.
Một anh chàng tóc vàng, cao nhỉnh hơn Lenka, đang ngồi bó gối giống cậu bên cạnh.
“Xin lỗi, Kai. Tớ ngủ được bao lâu rồi?”
“Khoảng ba phút, chắc thế. Tình hình vẫn chưa có gì thay đổi đâu. Trận mưa thép lửa rào rào này vẫn khiến quân ta đang bị kẹt trong thế trì hoãn. Cậu đã lại sức chưa?”
“Ừm, nhờ thếfs mà tớ mới được đánh một giấc hả hê.”
“Mà sao cậu có thể ngủ được trong tỉnh cảnh này thế?”
“Thì cậu cũng quen với chuyện này rồi còn gì?”
“Ừ thì cũng đúng, nhưng...”
Giống như Lenka, Kai cũng là một chàng lính trẻ 16 tuổi. Chỉ khác ở chỗ, Kai có xuất thân trong một gia đình giàu có chứ không mồ côi như Lenka. Thế nên lý do tại sao cậu ta lại bán mạng trên tiền tuyến thế này thì vẫn nằm trong màn bí mật. Vì họ không được phép đặt câu hỏi về hoàn cảnh của nhau. Đó là thiết quân luật của Tiểu Đội Bộ Binh Tình Nguyện Số 3 mà Lenka đang tham gia.
“Thế Charl đâu?”
“Cậu ấy mới ra ngoài để đi truyền lệnh hai phút trước rồi… Chắc sẽ về sớm thôi.”
Trong lúc cả hai đang ngồi buôn chuyện như vậy thì một bóng đen bất ngờ nhảy uỵch xuống từ trên chiến hào.
“Tớ về rồi đây! Phù, đáng sợ thật. Cứ tưởng là phải bỏ mạng luôn rồi.”
Cô gái thở dài thườn thượt. Mái tóc dài của cô đỏ hung, được búi lại ở hai bên để tiện cho quá trình di chuyển. Tên cô là Charlotte, biệt danh là Charl - Một nữ binh hiếm hoi trong đơn vị bộ binh, và là một thành viên khác trong tiểu đội của Lenka, mồm miệng thì toàn buông lời chợ búa, bùn đất bê bết từ đầu tới chân, nhễ nhại đổ mồ hôi đầm đìa.
“Sao giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà cậu vẫn dám bén mảng ra ngoài được hả?”
“Hở? Nhưng nếu muốn nhanh thì phải ra ngoài. Với cả, cứ lách trái né phải liên tục thì sao mà dính đạn được.”
“Tớ thấy đầy người cũng nói thế xong cuối cùng vẫn chết quay đơ ra đó thôi. Đừng có hành động liều lĩnh, tớ không muốn cậu bỏ mạng đâu, Charl.” Do vẫn còn đang chập chờn cơn tỉnh cơn mê, Lenka ăn nói hơi cộc cằn.
Có lẽ chính vì điều đó mà mặc dù mặt mày cũng lấm lem bùn đen chẳng kém gì Lenka, nhưng vẫn thấy rõ làn da trắng ngần của Charle đang hơi ửng hồng trong lúc cô ấp úng một cách ngượng ngùng:
“Ừm… mình xin lỗi, Lenka.”
Charl nói lí nhí với vẻ hối lỗi, trông hệt như một con mèo nhà[note63274] đang tỏ ra rụt rè khi gặp người lạ.
Chắc mình đã làm cậu ấy hơi sợ. Cậu nghĩ, tự nhủ là lát nữa sẽ xin lỗi cô ấy sau. Đoạn, Lenka quyết định chuyển hướng sự tập trung của mình và quay sang nhìn Charl hỏi:
“Thế có tiến triển gì không?”
“À, có… Binh đoàn xe tăng sẽ đến tiếp ứng lúc 12 giờ và đó cũng là thời điểm chúng ta xuất chiến.”
“Xuất chiến? Tớ biết ngay mà. Một nước đi tạc thẳng vào lòng đất đến từ vị trí của tổng tư lệnh ở mặt trận miền bắc Levan. Cầu cho lão ta ăn phải đạn lạc, chết quách luôn đi cho rồi.”
“Thật ra thì, lão ta vừa mới thành cái ảnh chân dung ở đám tang rồi. Nhưng chỉ thị vẫn không có gì thay đổi.”
Kai huýt sáo và nhún vai. Nhưng những tiếng ầm ầm chói tai và âm thanh kim loại va nhau chan chát đã hoàn toàn lấn át giọng cậu.
Lenka liếc xuống chiếc đồng hồ bỏ túi. 11 giờ 59 phút. Sắp sửa đến giờ rồi.
“Phù…”
Lenka hít sâu một hơi nữa để cơ thể lấy sức, chuẩn bị cho pha hành động tức thì, rồi cậu ngó sang hai người đồng đội và nói:
“Kai, Charl.”
Nghe cậu gọi tên, hai người họ giơ nắm tay trái (bên tay không cầm súng) của mình lên phía trước. Từ bên trên chiến hào, một tiếng nổ đinh tai nhức óc của đại bác vọng về đúng lúc ba người họ cụng tay lại.
“Đến lúc hành động rồi.”
Cậu vừa bò ra khỏi miệng hào vừa nói, súng ống thủ sẵn trong tay và tiến lên trước một bước.
“Hai cậu, đừng có chết.”
“Đã rõ!”
“Trông cậy hết cả vào cậu đấy, ‘chiến binh bất tử’!”
*
Đã 9 năm trôi qua kể từ khi ‘Chiến Trận Garden’ được khơi mào. Bắt đầu từ năm 1930, tính theo niên lịch đại lục.
Hai thế lực đã chia cắt lục địa lúc bấy giờ là phe ‘Liên Bang’ và phe ‘Đế Quốc’. Nguyên nhân của mối bất hòa sâu sắc đã châm ngòi cho một cuộc xung đột kéo dài trường kỳ giữa hai quốc hai, chẳng ai còn nhớ. Nhưng họ đã chẳng còn thiết đến cảnh thanh bình nữa mà phát động chiến tranh tổng lực.
Suốt 9 năm ròng rã mất mát, nhiều thứ bây giờ đã hóa hư vô. Những thảm rừng xanh trù phú, vô số các công trình kiến trúc, văn hóa lịch sử và cả hàng chục triệu sinh mạng người. Toàn bộ mọi kỳ quan mà nhân loại từng gây dựng lần lượt bị kéo sụp như thể một chuỗi domino dài đổ rạp.
Dân chúng vì thế mà gọi đây là một thời đại suy vong.
Một thời đại tội lỗi, khi mọi thứ đã hoàn toàn sụy đổ và bị xóa xổ.
Một thời đại tất cả chỉ còn là cát với bụi. Còn họ chỉ là những con người, đã từ cát bụi mà sinh, và vẫn tiếp tục chiến đấu.
Dưới bầu trời một màu xám xịt, trong những dải đường hào kéo dài liên miên và giữa những loạt đại bác phản pháo chẳng ngừng. Họ đã chiến đấu và lặn lội qua bùn bẩn lẫn cả máu tanh.
Cuộc chiến nào mà chẳng có hồi kết, sóng gió nào rồi cũng sẽ qua. Họ vẫn thường nhắn nhủ với nhau như thế. Những chàng trai ấy gọi cái chốn địa ngục này, là thanh xuân của mình.
*
Lenka đang ngồi lấy tay che ngáp trên thùng lửng của xe tải quân sự, ở góc tầm nhìn, cậu quan sát những chiếc xe quân sự hư hại bị kéo đi.
Sau nhiều ngày giao tranh dữ dội trong chiến hào. Giờ đây, ngay cả khi ngồi trên sàn thùng xe cứng cáp và chật kín người cũng là quá đủ để kềnh ra đánh một giấc thật say sưa, khi đã chẳng còn mối họa từ những quả đạn pháo sẽ giáng xuống đầu.
Sắc trời ban trưa ở mặt trận phương bắc thật đẹp, trời xanh nắng vàng, thậm trí, đâu đó vẫn còn văng vẳng tiếng chim ca. Quan cảnh thật yên bình, rất rất yên bình, khiến cậu lại chỉ muốn phát ngáp.
Nhưng xung quanh là khung cảnh thê lương vọng nỗi sầu, cậu chẳng thể nhắm mắt ngoảnh mặt làm ngơ.
Tàn dư của một cỗ xe tăng đang hừng hực cháy dở do bình xăng bị bắn thủng. Xác của kíp lái nằm cách đó không xa, bị hỏa thiêu đen đặc, trông chẳng còn ra hình người.
Cậu nghe có tiếng rền rít vì đau đớn và những khúc ai ca oán thán đang vang lên từ khắp nơi.
Một chiến sĩ cụt tay, người máu me be bét đang được khiêng đi trên cáng cấp cứu, nằm chửi thề ầm ĩ, dường như do andrenaline trong cơ thể đang liên tục tăng tiết. Một người khác thì mất nửa thân dưới và đã hoàn toàn nhắm mắt xuôi tay khi đang được khiêng trên một cái cáng có gắn thẻ đen.
Nếu những người lính xung kích như Lenka là nhân tố then chốt trong cuộc chiến ngày hôm qua, thì hôm nay, các y bác sĩ đang chạy đôn chạy đáo, bì bõm dưới bùn kia mới là những người hùng thực sự.
Trận đánh đêm qua thật kinh hoàng.
Tại phía bắc bình nguyên Levan, thành phố Leninberk - một cao điểm chiến lược quan trọng ở khu vực phía bắc, đồng thời là trung tâm mạng lưới dày đặc tuyến đường sắt và đường bộ, đã bị quân đội phe Đế Quốc chiếm đóng cách đây khoảng bốn tháng.
Tiểu Đoàn Bộ Binh Cơ Giới Số 9 trực thuộc Sư Đoàn 84 mà Lenka và các người bạn của cậu đang tham gia được giao nhiệm vụ hỗ trợ chiến dịch tái chiếm thành phố… Nhưng khi chiến dịch được triển khai, chẳng nằm ngoài dự đoán, trong khi quân đoàn địa phương của phe Liên Bang vẫn còn đang kẹt trong thế bế tắc, lực lượng phe Đế Quốc đã thiết lập nên vô vàn tuyến phòng thủ bao quanh thành phố. Tiếp cận thành phố còn khó, chứ đừng nói gì đến chuyện tấn công.
Chính vì thế mà sau khi Lenka cùng các chiến hữu được cử đến, họ đã phải dùng xẻng đào hố[note63285] để ẩn nấp, sau đó cẩn trọng tiến đánh, song cũng chỉ chết gục trước một mạng lưới phòng thủ dày đặc như nhím gai – kết quả bất biến của các cuộc công kích hàng loạt diễn ra trong suốt khoảng một tháng trời ngoài bình nguyên.
Trận đánh đêm qua, vẫn như bao trận đánh khác, lại là một thất bại ê chề buộc chiến đội phe Liên Bang phải rút quân. Thậm tệ hơn, lần này họ còn phải rút lui trong tủi hổ.
“Mẹ kiếp. Ai cũng biết là chuyện này chỉ phí công vô ích. Sao lũ thượng tầng cứ thích đào huyệt tự chôn mình hoài vậy?”
Kai gằn giọng than phiền.
“Be bé cái mồm thôi, Kai. Cẩn thận kẻo lại bị lôi cổ ra nghe giáo huấn nữa bây giờ.”
Vừa cằn nhằn Kai, Charl vừa trút một tiếng thở dài, lớp bùn nhuốm đầy trên mặt đã khô cứng lại.
“Nhưng mà… cậu nói đúng. Giờ tớ chỉ muốn đi tắm cho sạch thôi. Quần áo tớ thấm bùn cả rồi.”
“Đi tắm hả? nghe tuyệt đấy. Tớ cũng muốn đi tắm nữa. Giờ mà bọn mình tắm chung nữa thì còn tuyệt hơn.”
“Tớ đấm cậu vêu mỏ bây giờ.”
Sau khi quắc mắt nhìn Kai, bờ vai cô lại buông xuống và ngẩng đầu nhìn lên những khoảng trời không gợn bóng mây.
“Chẳng biết khi nào trận chiến này mới kết thúc nhỉ?”
Cô như đang tự hỏi chính mình, một câu hỏi mà bất cứ ai trên chiến khu này cũng đều đang thắc mắc… Tất nhiên là cả Lenka cũng vậy.
Có lẽ, tất cả đều đã biết đây là một trận chiến không thể thắng lời. Chỉ là họ không thể dừng. Mọi chiếc bánh răng dùng để vận hành cuộc chiến đã khớp nhau và chuyển động không ngừng trong suốt chín năm qua.
Tựa như một bộ máy có cơ cấu phức tạp. Việc tiểu đội của Lenka phải liên tục thực hiện những cuộc công kích vô ích kia cũng chỉ giống như – một trong số những chiếc bánh răng đang phải hoạt động trong bộ máy tàn độc này. Và trong một lúc nào đó đã qua, Lenka đã hiểu được rằng, bản chất của chiến trường chính là như vậy.
Lenka cùng các binh lính khác xuống khỏi thùng lửng khi xe chở quân đã tiến vào và dừng lại bên trong trại đóng quân, họ di chuyển về phía căn lều của tiểu đội.
Trong lúc họ đang hối hả tiến bước qua khu làng lều sôi nổi và náo nhiệt, thì một giọng nói thình lình vang lên trong tầm tai của Lenka và các chiến sĩ khác.
“Ê, mấy thằng oắt con. Chúng mày vẫn chưa bị bỏ vào bao đựng xác à?”
Quay ngoắt về hướng phát ra giọng nói, gương mặt không chút thần thái của Lenka bỗng có nét cau có.
Chủ nhân của giọng nói đã gọi họ lại đang đứng ngay đó, khuôn mặt của gã ta được ẩn sau một chiếc mặt nạ thiếc dị hợm, với họa tiết ma mị, được chạm khắc trông gần giống như là đang cười. Hắn ta cao lớn, thân hình chắc nịch, mặc quân phục dã chiến, tấm áo khoác trắng vận bên ngoài vẫn còn lem đầy vết bùn và vệt máu tươi.
“Ồ, lâu rồi mới gặp ông! Trông ông vẫn bẩn thỉu như mọi khi nhỉ?”
“Câm ngay. Lâu rồi tao cũng chưa gặp mày, trông mày lớn ra phết rồi đấy, còn lớn ở chỗ nào chắc mày cũng biết nhỉ, ‘quý cô’.”
“Hể, ông cũng thấy vậy hả, lão khom già? Tôi cũng nghĩ thế… oái đau!”
“Tao đấm chết cha mày bây giờ?”
“Đấm xong rồi còn nói!”
Cậu nhìn gã giả diện[note63276] trân trân trong lúc lão ta đang vui vẻ đứng buôn dưa lê với Charl và Kai.
“Đồ trạch binh.”
Lenka nhỏ giọng khạc ra cái tên trong sự ghê tởm. Đó là biệt hiệu của lão ta.
‘Trạch binh’[note63275]. Về cơ bản thì họ là các cán bộ y tế, hay còn gọi là các bác sĩ quân y trong lực lượng quân đội Liên Bang.
Tuy nhiên, số lượng thành viên của họ ít hơn nhiều so với các cán bộ y tế thông thường, chỉ có từ hai đến ba người được điều động đến mỗi sư đoàn. Chưa kể, các chuỗi mệnh lệnh của họ cũng tách biệt với các đơn vị khác. Họ hoạt động dưới sự điều động từ bộ tư lệnh trung ương – họ là những binh sĩ nắm giữ chức vị hết sức đặc biệt.
Như mọi bác sĩ quân y khác, công việc chủ yếu của họ là điều trị các vết thương cho bệnh nhân, nhưng đó chưa phải là đã hết.
‘Trạch binh’ - là những người thi hành nhiệm vụ “điều chỉnh quân lực”. Vai trò thực sự của họ trên chiến trường là cân bằng sự sống. Hay nói cách khác, họ đoạt mạng những kẻ phải chết và cứu chữa những người cần sống. Đó chính là công việc của họ.
“Hôm nay mày “tiễn” được bao nhiêu người?”
“Để xem nào… hừm, khoảng hai mươi lăm người. Chắc hôm qua mới xảy ra một trận ác chiến.”
Cậu bình thản nói, âm điệu chẳng hề suy chuyển, rồi nhún vai với điệu bộ mệt mỏi.
Nhìn chung, có lời ra tiếng vào cho rằng mạng sống đang bị xem nhẹ ở nơi chiến trường. Nhưng sự thật thì không phải vậy. Băng gạc, dung dịch sát khuẩn, thuốc kháng sinh, túi máu – đều là những nguồn tài nguyên hữu hạn trên chiến trường, cho nên giá trị sinh mạng con người sẽ được ước lượng và cân nhắc kỹ lưỡng hơn so với thời bình trị.
Vậy nên họ sẽ luôn xuất hiện ở những khu vực giao tranh nảy lửa này.
Để phân bổ hợp lý các nguồn tài nguyên giới hạn cho việc chăm sóc y tế, họ sẽ phải chọn ngay ra những người bị thương quá nặng, không thể cứu nổi, rồi tiêm cho họ một liều thuốc độc chết người.
Họ ban phát cái chết khắp muôn nơi để những sinh mạng chưa lụi tàn và còn đủ khả năng chiến đấu được sống. Do đó, binh sĩ đã gọi họ bằng một cái tên mới để tỏ lòng kính hãi và mang đầy tính miệt thị là: ‘Những Trảm Mệnh Nhân’.
“Dù sao thì, tao mừng là chúng mày vẫn bình an vô sự như mọi khi. Thân là bác sĩ quân y, tao không phiền khi phải trị thương cho chúng mày đâu. Nhưng nếu phải tiễn mấy đứa non nớt như tụi mày về cõi sau thì tao cũng thấy thẹn lòng.”
Gã ‘Trảm Mệnh Nhân’ nói và khịt mũi, nhưng Lenka vẫn im hơi lặng tiếng.
… Không phải là cậu ghét lão tao hay gì.
Từ trước tới nay lão ta vẫn luôn là người điều trị cho cậu mỗi lần cậu bị thương. Cảm giác mắc nợ trong cậu vẫn chiếm trọn phần hơn. Cậu hiểu sự cần thiết của công việc mà lão ta đang làm trên chiến trường. Rằng những sự chỉnh lưu của lão ta đang cứu sống rất nhiều sinh mệnh.
Nhưng chính cậu cũng là một ‘trạch binh’ – một chiếc bánh răng đang phải chuyển động trong cỗ máy mang tên chiến trường, chẳng có gì khiến cậu cảm thấy bất lực và gớm guốc hơn thế.
Nội tâm cậu bây giờ cứ thế, nên Lenka chỉ biết nhăn mặt đứng lặng thinh.
Biết rõ Lenka chẳng ưa gì mấy gã Trạch Binh, Charl đứng quan sát Lenka trong nỗi thấp thỏm và chuẩn bị nói gì đó. Nhưng như thể đã đọc được bầu không khí, hoặc là do không để ý, Kai là người đầu tiên lên tiếng:
“Thiệt luôn đấy hả. Sau trận thua thảm bại đó mà lũ người trong Bộ Phận Tham Mưu vẫn còn động lực sao.”
“Ê này, đừng có nói oang oang lên thế. Tao đếch muốn bị vướng vào mấy chuyện rắc rối đâu nhé, phiền bỏ cha đi được, nhưng mà…”
Ông ta vừa nói vừa phủi nhẹ gấu áo khoác trắng đẫm máu, rồi thả ra một tiếng thở dài và làu bàu:
“Chiến tranh sẽ chẳng bao giờ chấm dứt đâu. Cả phe Liên Bang lẫn Đế Quốc đều đã đi quá xa để dừng lại rồi. Bây giờ chỉ còn là một cuộc chiến tiêu hao đến khi một trong hai phe cạn kiệt nguồn lực, hoặc cả hai cùng bị tận diệt.”
“Thế thì quá lâu.”
“Ờ, đúng. Xui là ở chỗ đấy.”
Ông ta nói và nhún vai một cách cường điệu, rồi luồn tay vào túi lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt và lầm bầm: “Thôi đến giờ rồi.”
“Tao phải đi đây. Chúng mày đừng có mà gây thêm chuyện cho tao đấy.”
Gã Trạch Binh vẫy tao chào trong lúc rời đi, đầu không ngoảnh lại nhìn, Charl nhìn theo bóng lưng của gã đến khi khuất hẳn rồi mới buông một tiếng thở dài và nói:
“Đừng có gây thêm chuyện cơ đấy? Ngày mai rồi sẽ thế nào đây.”
Đúng vậy, ngày mai.
Họ có thể gọi đây là một sự bất ngờ, hoặc cũng có thể coi là một nỗi thất vọng, khi mà Bộ Phận Tác Chiến hoàn toàn chẳng chịu chùng bước trước màn hủy diệt mới ngày hôm qua, và đã lập tức bắt tay vào lập kế hoạch cho một đợt tấn công quy mô lớn khác.
Một kế hoạch táo tợn khiến quân binh phải ngờ vực liệu họ có đang nghĩ rằng con người có thể trồng được mọc ra từ trên các cánh đồng hay không.
Tinh thần đi xuống, quân nhu thuyên giảm, binh lực hao hụt và đang phải cầm cự như chỉ mành treo chuông. Căn cứ vào đâu mà họ nghĩ mình có thể giành phần thắng? Lenka không phải người duy nhất muốn đục thủng đầu mấy thằng ngu làm trong Bộ phận Tác Chiến bằng một viên kẹo chì và tận mắt nhìn xem có gì bên trong.
“Sao phải lo. Chúng ta có Lenka bất tử ở đây cơ mà. Trong trường hợp tệ nhất, tụi mình sẽ không tử trận được đâu.”
Kai hồ hởi nói.
“Bất tử cái con khỉ. Trước giờ toàn trời độ cả đấy.”
Lenka ngán ngẩm rũ mắt nhìn Kai đáp.
“Cậu muốn gọi nó là thế nào cũng được, ‘Chiến Binh Bất Tử’ à. Tớ thì tin là chỉ cần được kề vai sát cánh bên cậu, là tớ đếch thể nào vong mạng nổi.”
… Quả là đáng ngạc nhiên.
Biệt danh của Lenka trong đơn vị là ‘Chiến Binh Bất Tử’, người đã đầu têu đặt cho cậu biệt danh đó là ai không rõ.
Cậu từ chối tử thần được mang đến bởi sức nóng của trận chiến, dù là trong những tình thế ngặt nghèo nhất. Bằng một cách nào đó, Lenka luôn là người duy nhất sống sót. Có thể là nhờ kỹ năng sinh tồn được rèn giũa của Lenka, mà cũng có khi là do may mắn, như chính cậu đã đề cập. Dù gì thì gì, dân binh vẫn thường hay kháo nhau rằng 80% binh sĩ trẻ đều sẽ một đi không trở lại sau một lần xuất trận, ấy vậy mà Lenka vẫn tiếp tục sống sót và chiến đấu.
Bởi thế mà cậu được gọi là ‘Chiến Binh Bất Tử’, và có lẽ biệt danh đó sẽ còn theo Lenka đến tận khoảnh khắc cậu nhắm mắt lìa đời.
Nghe Kai nói vậy, Lenka chỉ biết nhún vai gật đầu.
“…Ừm, tớ sẽ cố. Vì chỉ có phép màu mới giúp chúng ta thắng nổi cuộc chiến ngu xuẩn này.”
“Phải tơ tưởng chút đi chứ, Lenka?... Ừm, cậu nói không sai.”
Việc bị cuốn vào những guồng giao tranh không có điểm dừng đã bào mòn cả về quân số lẫn vũ khí, dược phẩm và kho đạn cũng đã cạn gần hết. Họ đã bị dồn vào thế chân tường.
Tình thế gian truân đến nực cười. Nhưng đó là những gì cậu vẫn luôn phải trải qua, kể từ thời khắc Lenka phải cầm súng ra trận cho đến nay, chẳng có cuộc chiến nào mà không thảm khốc cả.
Nhiệm vụ của cậu vây giờ vẫn thế. Tiêu diệt kẻ địch, bảo vệ đồng đội và sống sót trở về. Lenka chỉ là một chiếc bánh răng nhỏ trong cỗ máy chiến tranh. Cậu đã chẳng còn mong gì hơn ngoài những điều ấy nữa.
*
Ngày hôm sau.
Như mọi ngày thường lệ, Lenka và các binh lính xung kích khác bị đánh thức trước cả khi trời kịp hừng sáng. Họ ăn vội bữa sáng, sau đó kiểm tra quân trang và bị đốc thúc lên xe chở quân.
Chiến thuật vẫn như thường khi, họ sẽ kịch chiến với đối phương vào thời điểm khai màn, sau đó sẽ rút quân về chiến hào, hai bên sẽ chỉ gườm ghè nhau. Đánh thì phải biết thời biết thế mới là tuấn kiệt. Nhưng chẳng có ai dám cả gan mà hé mồm đâu.
Như một hành động chống đối cấp trên, trên đường hành quân ra tiền tuyến, cậu tranh thủ ngủ luôn một phát thật đẫy giấc trong lúc diễn ra cuộc phổ biến chiến lược (toàn nhắc lại mấy lời cũ rích, nghe chỉ phí thì giờ). Khi cậu tỉnh dậy, con hào quen thuộc lại trải dài trước tầm mắt.
Họ tiến vào chiến hào và dàn trải theo vị trí đã được chỉ định, chờ đến khi thời cơ chín muồi.
Ở phương xa, cách đó hơn một cây số, có thể nom rõ thành phố mà quân đội Liên Bang đang nhắm đến.
Cự ly chỉ là một cây số, nhưng một cây số vẫn là quá xa. Khoảng cách không phải thứ duy nhất ngăn trở họ. Mà còn nguyên một đống đường hào được đào dũi bởi cả đồng minh lẫn quân địch. Ở đằng xa là một loạt các chốt phòng thủ kiên cố. Các công sự được kiến thiết bằng bê tông, pháo dã chiến, và một tốp rào chắn chống tăng mang tên “răng rồng” được trải dài theo hàng ngang. Trước đây, chúng được lắp đặt bởi quân đội phe Liên Bang, giờ chúng là mối nguy hại cho chính chiến đoàn của họ.
Cậu mở bung chiếc đồng hồ bỏ túi được cấp phát ra nhìn. Chuẩn bị đến giờ vào trận rồi.
Như một tín hiệu khởi chiến, tiếng pháo kích từ tít đằng xa gầm vang. Ẩn mình trong đám mây bụi đang bốc lên mù mịt, Lenka cùng các bộ binh khác đồng loạt chồm người ra khỏi chiến hào và bắt đầu chạy về phía trước.
Họ lợi dụng màn khói được tạo ra bởi phát đạn cốt để khuất dạng khỏi tầm nhìn của kẻ địch. Nhưng điểm bất lợi là chính họ cũng không thể thấy được gì.
Cậu chạy trong tình trạng bị khuất tầm nhìn, tiếng gió xé thi thoảng lại sướt qua bên tai. Nhưng rồi một tiếng thét ú ớ vang lên và ai đó đang chạy song hành cùng cậu ngã gục. Một cảnh tượng thường thấy, không có chỗ cho cảm xúc nào ở đây.
Lenka là một công cụ chiến tranh, mà công cụ thì không suy nghĩ. Vậy nên cậu sẽ tiếp tục những bước chạy để thực thi bổn phận được trao.
Lùm khói đã lắng xuống, và tiền tuyến quân địch đang ở gần hơn bao giờ hết. Cậu có cảm giác như mình đã chạm mắt với một tên lính địch, hắn nhìn cậu với vẻ mặt sửng sốt. Chỉ cần biết thế là đủ, cậu chĩa súng nhắm chuẩn trước khi hắn kịp ra tay và bóp cò xả đạn không chút kiêng dè.
Cậu bước qua xác tên lính và lẻn vào trong lòng chiến hào của kẻ thù. Lính địch từ hai bên hốt hoảng, cố gắng chĩa súng nhắm vào cậu. Nhưng Lenka rất nhanh, cậu dùng lưỡi lê đâm nát họng hai kẻ xấu số.
Khoảng trống đã được mở ra, Kai và Charl nhập trận từ phía sau Lenka, binh lính đồng minh cũng bắt đầu lũ lượt ùa vào bên trong chiến hào, họ đã thành công chiếm cứ được con hào, tạm thời rút ngắn khoảng cách thêm 100 mét. Như nhiều lần trước đó, quân đồng minh vẫn chiếm được thế thượng phong, nhưng rồi lần nào kết quả cũng là bị đẩy lui. Có tiếng nổ vẳng lại đâu đó gần đây, như phả hơi nóng vào gáy họ rằng đây không phải lúc để họ được phép hạ thấp cảnh giác.
Một quả đạn cối đáp đất ở khoảng cách gần.
“Lenka, nằm xuống!”
Charl hét lên và vụ nổ được kích hoạt. Một chiến sĩ bất cẩn vừa ló người ra khỏi miệng hào ngay lập tức bị thổi bay trong nỗ lực cho cuộc tiến công tiếp theo, tất cả những gì còn lại là một đống bầy nhầy của máu thịt bừng nở trong không khí.
Giữa màn khói bụi đang bốc lên mịt mùng, tiếng kèn xung trận ù ù tru lên từ sau lưng, hòa chung một nhịp cùng âm thanh rú rít vo vo của lốc máy ồn ã, và tiếng kim loại va đập loảng xoảng của xích bánh xe khiến tầm nhìn của Lenka bỗng dưng tối sập. Cậu ngẩng đầu nhìn lên và thấy gầm xe của một cỗ xe tăng đang càn thẳng qua chiến hào.
Có vẻ như quân đồng minh đang có kế hoạch sử dụng những cỗ xe tăng làm khiên chắn để đẩy chiến tuyến vào sâu hơn. Điều kỳ lạ là tiền tuyến của quân Đế Quốc hầu như không bố trí xe tăng đánh chặn. Nếu là vậy thì lực lượng tăng thiết giáp của họ chỉ cần đâm thẳng xuyên thủng và dễ dàng đập tan hàng phòng ngự của kẻ địch.
Như được che chắn bởi những chiến hữu oai vệ và tin cẩn, quân bộ binh đang ẩn náu trong chiến hào lập tức bò ra ngoài để gia nhập cuộc xung kích.
“Lenka, chúng ta cũng lên—”
Tuy nhiên, Lenka chỉ trầm giọng đáp lại ngay lập tức: “Không.”
“Có điều gì đó không đúng.”
“Cái gì không đúng? Ý cậu là sao?”
Charl đứng phắt lại, bối rối ngó lại nhìn Lenka. Kai cũng rụt đầu xuống khỏi miệng hào và đánh mắt nhìn cậu.
“Này này, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Nếu chúng ta chần chừ lâu lúc này, thể nào cũng bị quy vào tội bất tuân mệnh lệnh đấy.”
“Ừm, nhưng… tớ có cảm giác đây sẽ là một sai lầm.”
Một quyết định gần như chỉ dựa vào trực giác, cậu không thể giải thích lý do vì sao, mặc dù cả hai người họ đều tỏ ra hoang mang nhưng vẫn quyết định tin theo lời Lenka nói, từ trước đến nay vẫn luôn là một điềm lành cứu mạng cả ba ở những cuộc chiến trong quá khứ… kể cả là lần này.
Lực lượng quân đồng minh tiếp tục thẳng tiến và thành công chiếm được cứ điểm số hai – một con hào khác của kẻ địch, nằm cách con hào đầu tiên mà Lenka cùng hai người bạn của cậu đang an tọa khoảng 50 mét. Đoàn tăng tiếp tục tiến xa hơn, thế rồi đột nhiên mặt đất dưới chân đoàn xe đồng loạt phát nổ, truyền sóng xung kích ra xung quanh.
Sau khi chứng kiến tình hình, Lenka đã lập tức hiểu ra vấn đề.
Đó là một chốt phòng thủ rải đầy mìn chống tăng và được chôn sâu trong lòng chiến hào. Vụ nổ từ quả mìn sẽ không gây ra sát thương đáng kể nào cho xe tăng. Tuy nhiên gầm xe mới là phần chịu thiệt hại nặng nề nhất. Vụ nổ sẽ phá hỏng dây xích và bánh xe, khiến xe tăng bất động. Rồi từ trên phòng tuyến của mình, kẻ địch sẽ xả xuống hàng tấn sát thương từ những ụ pháo dã chiến.
Binh đoàn xe tăng của phe đồng minh vẫn tiếp tục tiến bước, và quá dễ để bắn trúng những chiếc xe tăng hạng trung trên bình nguyên bằng phẳng. Chúng nhanh chóng bị triệt hạ, bốc hỏa, quân số sụt giảm. Dĩ nhiên, đợt công kích sẽ chưa dừng lại ở đó, pháo binh của phe địch sẽ tiếp tục sẽ tập trung hỏa lực đàn áp lực lượng bộ binh.
Lenka tập trung theo dõi diễn biến trước mặt, trận oanh tạc lựu pháo như như khiến màng nhĩ cậu nổ tung.
Xác xe tăng cháy rụi nằm lăn lóc khắp nơi. Những binh lính bộ binh theo sau, vì tin tưởng đồng đội, cũng bị lựu pháo quét tan không một vết tích.
Địa ngục có thật sao? Địa ngục đang ở ngay trước mặt. Lenka vẩn vơ suy nghĩ.
Cảnh tượng vô vọng mở ra trước tầm mắt.
“Trời đất ơi, đùa đấy à… Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Kai rúng động hỏi.
“Đây là điều mà bọn chúng đã nhắm đến ngay từ đầu.”
Lenka đáp lời, cậu chĩa ánh mắt sắc bén về phía địa bàn của kẻ thù.
“Tuyến hào số một và số hai chỉ là mồi dụ. Ngay từ đầu chúng ta đã bị gài vào tròng.”
Mìn chống tăng đã được rải đầy khắp mọi nẻo. Lý do quân Liên Bang có thể chiếm được tuyến hào đầu tiên mà chẳng mất lấy một giọt mồ hôi vì đó là con đường mà kẻ địch ra vạch ra để dụ họ tiến thẳng vào vòng tay của bọn chúng.
“Trong mắt kẻ thù của chúng ta, thì chiến hào này là vị trí quá dễ để tấn công với pháo tự hành. Dù gì thì đây cũng từng là lãnh địa của bọn chúng mà. Bọn chúng muốn sử dụng con hào này để dồn chúng ta vào một góc, sau đó diệt cả mẻ luôn cho gọn. Chắc chắn đó là kế hoạch của bọn chúng rồi.”
“Vậy… mấy tên lính quèn khi nãy chỉ là quân tốt thí thôi sao?”
“Tớ e là vậy.”
“Haha. Quân Đế Quốc đúng là lũ xảo quyệt. Tớ ước gì đám ngu trong Bộ Tham Mưu của chúng ta cũng khôn được như thế.”
Kai trả lời, giọng nói yếu ớt, tiếng cười khò khè. Còn Charl thì dè dặt giờ tay hỏi:
“Vậy… chúng ta đang thực sự lâm vào thế khó rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Nếu họ lao lên, sẽ chỉ có quân địch đang đón đầu chờ sẵn. Còn nếu ở lại, thì sớm muộn gì cũng bị nướng chín trong hỏa ngục đạn pháo. Kể cả họ có quay đầu bỏ chạy, thì cũng sẽ bị xem là những kẻ đào ngũ và tệ hơn, họ còn phải đối mặt với nguy cơ bị chính đồng đội của mình ngộ sát.
Bởi vậy.
“Chúng ta chỉ có thể tiếp tiến lên thôi.”
“Chà, chứ biết sao bây giờ.”
Kai nhún vai làu bàu đáp lại câu trả lời của Lenka.
Charl cũng gật đầu đồng thuận.
“Được, để tớ đi báo cho những người khác! Còn khi nào là thời điểm thích hợp nhất để chúng ta tấn công?”
“Khi nào chúng ta xông ra.”
“Đã rõ!”
Vừa dứt câu, Charl liền lao vút về phía tàn quân vẫn đang ẩn nấp bên trong chiến hào.
Ngắm nhìn cô ngoảnh mặt rời đi, Lenka bắt đầu động não suy nghĩ.
Tuyến hào thứ ba cách đây khá xa, áng chừng 100 mét tính từ vị trí này.
Họ sẽ phải đối mặt với mối hiểm họa đến từ bẫy mìn được rải khắp dọc đường đi, nhưng nếu đi theo vết bánh xe của những chiếc chiến xa thì ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Nếu tất cả cùng đoàn kết xung phong, thì cơ hội sống sót chắc chắn vẫn còn. Dù rằng điều đó chẳng khác nào việc phải chọn một phương pháp tự sát có tỷ lệ tử vong thấp nhất.
“Tất cả đã sẵn sàng xung trận!”
“Tốt. Cảm ơn cậu, Charl.”
Lenka tiếp lời Charl đang đang thở hăn hắt khi vừa mới về. Cậu nhẹ nhàng gác đầu lên báng súng và trút ra một tiếng thở dài. Cậu không sợ, cậu đã trải qua những phen như vậy cả tá lần rồi. Kể cả nếu có thất bại, thì cùng lắm là trả giá bằng cái chết thôi.
Còn hiện giờ cậu vẫn phải tập trung vào điều cần làm. Chiếc bánh răng nhỏ này phải tiếp tục chuyển động thật đồng nhịp. Chỉ với những suy nghĩ đơn giản như vậy, Lenka dẹp bỏ những mối bận tâm khác và thở hắt ra lần nữa.
Cậu giật thót người khi làn hơi tỏa khói trắng, hệt như trong những ngày đông chí. Và từ nơi khóe mắt, cậu chợt nhận thấy những hạt bụi trắng đang lướt qua tầm nhìn.
Lenka hồi tỉnh và ngước mắt nhìn lên, những bông tuyết trên cao đang dần buông xuống.
“Tuyết… ư?”
Nhưng giờ đã là tháng tư. Phương bắc quả thực vẫn luôn là một xứ sở buốt giá, nhưng cậu chưa từng nghe đến chuyện tại thời điểm này quanh năm sẽ có tuyết rơi. Cậu chẳng biết tự bao giờ, những trùng mây đen đã vần vũ trên cao, che khuất vầng dương chỉ vừa ló rạng, bầu trời đen đặc và tối sầm như đêm.
Đôi tay cầm súng cậu run lên bần bật vì đợt gió rét, cậu cảm thấy cái lạnh thấu xương táp qua bộ chiến phục.
Lính lác xung quanh cũng dần tỏ ra hoang mang trước những dấu hiệu lạ kỳ.
Lúc này đây, Charl đang quan trắc khu chiến địa thông qua lăng kính của chiếc ống nhòm, bỗng nhiên cất tiếng:
“Lenka! Nhìn kìa… ở đằng kia!”
Lenka liền mượn ống nhòm của Charl và nhìn về hướng cô chỉ. Cậu gần như không tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra ở đó.
Giữa trận mưa tuyết buông rơi, có một cô gái đang đứng trên nóc xe tăng bị phế bỏ.
Một thiếu nữ đẹp hút hồn với làn da trắng như tuyết và mái tóc có màu xanh trong của bầu trời, trông cô hình như cũng trạc tuổi Lenka. So với Charl, những đường cong quyến rũ có thể không sánh được bằng, cô mặc một bộ quân phục với tông màu lam sậm chủ đạo, biểu trưng của quân đội phe Liên Bang. Phía bên hông phải, thanh lễ kiếm quân dụng cầm chắc trong tay.
Đạn vẫn bay vi vút qua mảnh đất hoang cằn cỗi. Chẳng hề suy suyển trước trận giao chiến nghẹt thở diễn ra xung quanh, cô gái tiếp tục nhìn xuống khu chiến địa trước mặt.
Sự hiện diện của cô như khiến cả đồng minh lẫn quân địch phải hồn xiêu phách lạc. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả chiến trường bỗng chốc nín lặng.
Như một vật thể ngoại lai nằm mắc kẹt trong một cặp bánh răng, cảnh tượng vô thực hút trọn tầm mắt của Lenka cùng đồng bọn.
Có phải vì thế không?
Và rồi, chẳng hẹn mà gặp, ánh mắt hai người họ cùng nhìn nhau.
Đôi mắt cô xanh biếc và đậm sắc hơn mái tóc mang cùng màu. Trong một thoáng phù du, đôi mắt màu ngọc lam quét qua chiến trường của cô đã chạm phải ánh nhìn của Lenka.
Lenka đã thực sự bị mê hoặc bởi khuôn mặt búp bê của cô chỉ trong thoáng chốc.
Nhưng rồi… đạn cối phóng ra từ đồn địch. Phát bắn trái phá đục tung tầng mặt đất, hủy diệt cô gái hoàn toàn.
Một phát súng trực diện… nó chỉ hứa hẹn cho một cái chết banh xác không còn thây.
Toàn thể những người đã chứng kiến ai nấy đều thở dài trong nỗi thất vọng xen lẫn sự cáu tức.
Nhưng khi đụn khói đã tan đi, bọn chúng vẫn thấy hình bóng cô đang tại vị ngay giữa trung tâm miệng hố của vụ nổ, xác thịt hoàn mỹ không một vết thương.
Phủi đi vệt muội than đang bám trên cánh tay áo, cô nâng cánh tay phải gương thanh lễ kiếm lên cao, lưỡi kiếm vẫn còn yên vị trong vỏ, trông nó từa tựa như một cây trượng phép. cô chĩa nó thẳng về phía đoàn quân thù địch.
Đứng trước hành động thách thức quái quỷ. Kẻ thù ác có lẽ cũng cảm thấy bất an. Đám lính đang ẩn mình bên trong chiến hào bắt đầu xả ra hàng tràng các loạt xạ kích nhắm thẳng về phía cô.
Tuy nhiên, không phát nào bắn trúng mục tiêu.
Làn đạn bị ngưng đọng giữa đường bay trước khi có thể chạm đến người cô gái.
Không chỉ đạn súng trường, mà ngay cả dòng đạn từ các khẩu đại liên hay thậm chí là đạn pháo chống tăng. Tất cả đều bị “chặn đứng” khi đối diện trước cô, như thể đã mất hết sạch lực phản chấn[note68188], rơi lả tả xuống nền đất bên dưới.
Kinh động trước điều vừa xảy ra, hỏa lực của quân địch đã ngưng bặt. Cô gái vung thanh lễ kiếm vạch một đường cắt ngang sang hông như đang muốn tuyến bố, lần này là đến lượt cô phản kích!
Trong khoảnh khắc tiếp theo.
Ngọn sáng trên cặp mắt trong xanh của cô ánh lên le lói. Gần như ngay lập tức, từ dưới chân cô gái, một tinh thể thuần khiết và trắng như băng bắt đầu lan tỏa với tốc độ chóng mặt.
Chỉ trong loáng mắt, quá trình xâm thực đã phủ lên mặt đất một lớp màn trắng muốt, cột trụ sương băng của cô thành hình.
Và khi được tung thẳng về phía đội hình địch, cột sương trắng dường như cũng có ý chí cho của riêng mình. Nó lan tỏa, nó cắn nuốt, chỉ trong tích tắc, toàn bộ lỗ châu mai, lô cốt, chiến hào và cả những đoàn xe tăng đang neo đậu đều bị nó nhấn chìm.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài chục giây. Đến khi cậu kịp nhận ra, thì binh đoàn giáp mặt với cô ở bên ngoài địa phận thành phố đã đứng yên bất động.
Hay nói chính xác hơn, bọn chúng đều đã bị đóng băng cứng ngắc đến tận hốc mắt.
Lenka đứng chết sốc trước hình ảnh phòng tuyến quân địch bị băng tuyết phủ trắng xóa. Tiếng kèn xung trận lại rú lên inh ỏi.
Tàn quân đang náu mình trong chiến hào lập tức đứng bật dậy và phóng vụt về phía trước. Quân địch giờ đây đã không còn lực lượng để cản bước họ nữa.
Kết quả là quân đội Đế Quốc đã đầu hàng vô điều kiện khi đoàn quân Liên Bang đánh sốc vào tiền tuyến vô hại của bọn chúng và ồ ạt tràn vào thành phố. Đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến tưởng chừng như sẽ kéo dài vô tận.
Trong ngày hôm đó, chỉ với sự xuất hiện của một cô gái trẻ, thế cuộc đã hoàn toàn ngã ngũ.
Thời điểm hiện tại. 9 giờ 28 phút, ngày 12 tháng 2 năm 1943, tại bình nguyên Levan.
Tôi rảo bước đi trên bình nguyên, giữa một rừng phế tích chiến hào năm xưa. Anh lính có vết sẹo bỏng trên mặt dừng lại bên một trong số chúng.
“Ngay chỗ này. Khi xưa, chiến hào này đã từng là tiền tuyến của quân đội Liên Bang.”
Đôi mắt anh ánh lên vẻ hoài niệm khi nhìn vào nó, dải chiến hào đã bị chôn vùi đến nửa chừng, những thanh dầm sắt gia cố trên vách tường cũng đã đổ sụp gần hết. Tôi tự hỏi chuyện gì đã thực sự xảy ra?
Anh ta dấn lên thêm vài bước nữa.
“Chừng này… Trong suốt khoảng một tháng, chúng tôi đã đẩy được chiến tuyến lên tới vị trí này.”
Anh ta nói, nụ cười anh ta căng lên vì vết sẹo bỏng trên mặt.
“Chiến sự đường hào ở bình nguyên Levan. Chúng tôi nhận được chỉ thị tái chiếm thành phố Leinburg, chúng tôi đã chiến đấu ở đây suốt khoảng một tháng ròng. Theo như thông cáo chính thức, thiệt hại của lực lượng Liên Bang trong thời gian này là 664 người chết, 358 người mất tích, và 791 người bị thương, bao gồm cả thương nhẹ và bị trọng thương. Đó là kết quả của trận chiến này.”
Khoảng cách chỉ tầm hai mét.
Nhưng để đẩy tiền tuyến lên thêm hai mét, hàng trăm sinh mạng đã phải ngã xuống.
Cơ thể tôi như đông cứng lại trong nỗi khiếp đảm vì sự thật ảo não này, nhưng anh ấy vẫn tĩnh tâm, ngẩng mặt nhìn lên những khoảng trời âm u tàn nhẫn.
“Tôi, và thậm chí là cả các đồng sự, cứ ngỡ rằng khói lửa chiến sự sẽ chẳng bảo giờ tàn. Các cuộc tiến công cứ liên tiếp bị đẩy lui, chúng tôi đã đinh ninh rằng, rồi sẽ đến lúc chẳng còn một ai… Ấy là cho đến ngày tuyết rơi.”
“Tuyết…?”
Tôi nghiêng đầu trước lời lẽ lạ lùng của anh ta, người lính vẫn ngẩng đầu nhìn trời cao, anh ta cất lời với tông giọng trầm:
“Màn tuyết trắng bất chợt buông xuống, nhấn chìm vạn vật trong cái lạnh bất dung. Chỉ duy sự hiện diện của ‘cô ấy’ cũng đủ làm đóng băng toàn bộ bãi chiến trường.”
“‘Cô ấy’?”
“Là người mà anh đang muốn biết đấy. Chúng tôi gọi thiếu nữ đã giáng hạ giữa chiến trường băng giá đó là ‘cô ấy’.”
Khi tôi nhắc lại câu đó, người đàn ông chậm rãi gật đầu, giọng anh ta đanh lại.
“Cô ấy là một thiên thần báo tử[note67964] trong hình hài của một thiếu nữ, có thể đóng băng tất cả mọi thứ, biệt danh của cô ấy là, Thánh Nữ Trong Cỗ Quan Tài Băng.”


1 Bình luận