Khi cả hai hoàn thành đặt trang bị tại tiệm rèn và mua bổ sung các nhu yếu phẩm khác, mặt trời bên ngoài cũng đã bắt đầu lặn.
Bữa trưa với chỉ vài ba xiên thịt khiến cho chiếc bụng của họ hiện đang réo lên không ngừng.
「Chúng ta đi ăn tối nhé」
「Tôi vẫn còn một việc cuối hẹn gặn mặt ở một nhà hàng. Xong việc rồi chúng ta sẽ đi ăn sau」
Chỉ sau một lát đi bộ, trước mắt họ hiện ra một nhà hàng lớn.
Từ bầu không khí thư thái cho tới nội thất đều càng tôn lên vẻ sang trọng của nhà hàng.
「Ngạc nhiên nha, không ngờ là ngay cả anh cũng biết tới một nhà hàng cao cấp như vậy đó」
Saasha ngó nghiêng xung quanh.
「Chỉ là chỗ sử dụng để làm nơi trao đổi công việc thôi. Tầng trên có phòng riêng tiện làm chỗ tự do trao đổi mà không sợ bị người khác nghe thấy」
Jig nói tên mình ra và nói cho nhân viên biết rằng mình đang có hẹn.
Sau đó, họ được dẫn lên một căn phòng nằm tít ở góc sâu trên tầng hai.
Và khi tiến vào căn phòng, bên trong đã có một gã đàn ông nhỏ thó đợi sẵn Jig tại đó.
Mặc dù trang phục rất chỉnh tề, nhưng gã đó là một kẻ toát lên bầu không khí không sao mà không đáng ngờ cho nổi.
「Yo~, Jig. Cậu vẫn còn sống đấy à」
「Còn ông thì vẫn cứ như mọi khi nhỉ」
Hoàn thành phần chào xã giao đầy thân mật, lời nói hai bên liền chuyển qua vẻ xúc phạm ngay khi vừa ngồi xuống ghế.
「Hắn là Cossack. Một kẻ buôn bán thông tin」
Jig giới thiệu cho Saasha đang ngồi ngay bên cạnh mình về gã đàn ông trước mặt.
Saasha mỉm cười và khẽ cúi đầu chào.
「Rất hân hạnh được gặp anh」
「Ou~, hân hạnh… Oi~oi~ Jig, mỹ nhân này là sao đây. Người phụ nữ của cậu à?」
「Tất nhiên là không, chỉ là khách hàng thôi」
「Cũng phải nhỉ. Chứ cậu thì làm quái có kinh nghiệm với đàn bà đâu」
「Chỉ tổ phí tiền thôi」
「Đúng là cái thằng này」
Cossack vừa giữ vẻ phát sốc vừa nhìn qua Saasha.
Trong khi cô chẳng thể làm gì trong cái tình huống này mà chỉ biết gượng cười đáp lại, Jig bắt đầu đề cập đến công việc ở đây.
「Yêu cầu của tôi đây, liệu anh có làm được không?」
「Để xem nào, mà chắc là vẫn có khả năng… Mỗi tội là sẽ tốn khá nhiều đấy?」
「Không quan trọng」
Cossack chợt đứng bật dậy.
「... Cậu nghiêm túc sao Jig? Mặc dù hơi có lỗi với cô gái đây, nhưng có rất nhiều tổ chức ngoài kia luôn sẵn sàng tưởng thưởng hậu hĩnh cho cậu đấy. Nếu cậu cần thì tôi giới thiệu ngay cũng được」
「Tôi kém trong khoản hoạt động theo nhóm」
Jig liền dứt khoát từ chối.
Bản thân Cossack cũng đã lường trước nên không hề tỏ ra quá thất vọng.
Anh ta lôi ra hai chiếc vòng tay rồi đưa cho bọn họ.
Một thứ có thiết kế trông khá đặc biệt.
「Mà thôi, nếu cậu đã quyết như vậy rồi thì kệ đi. Năm ngày nữa là tàu sẽ khởi hành. Cứ bảo với họ rằng hai người là nghiên cứu giả trẻ với vệ sĩ đi kèm. Đây chính là thứ đóng vai trò như vé lên tàu. Tới hôm đó thì nhớ đeo vào tay trái là được」
「Cảm tạ」
Khi cả hai đều đã cất chiếc vòng tay đi, Cossack cho gọi nhân viên lên.
「Chuyện công việc như vậy là hết. Mà cũng lâu không gặp lại cậu rồi nên là uống vài ly nhé. Còn tiểu thư đây có uống được không?」
「Chỉ như người thường thôi」
Đồ ăn đã được mang đến và bày biện sẵn sàng trên bàn.
「...Ano, chúng ta sẽ ăn hết toàn bộ chỗ này sao?」
「Hửm? Mới có nhiêu đây thì vẫn chưa đáng là bao đâu」
Trước lượng thức ăn khổng lồ được đưa lên không ngừng nghỉ, Saasha khẽ ngập ngừng.
「Tiểu thư đây chắc hẳn cũng đã chứng kiến thứ sức mạnh lố bịch của hắn rồi nhỉ? Hắn càng mạnh thì sức ăn cũng càng khỏe thôi」
「A~ tôi hiểu rồi… đó là lý do tại sao anh có thể ăn ngần này mà vẫn không sợp tăng cân nhỉ」
Bỏ qua phía bên kia, Saahsa bắt đầu tao nhã thưởng thức bữa ăn của mình.
Chứng kiến cảnh tượng dáng ăn đầy nhỏ nhẹ, tao nhã của cô gái theo cách trái ngược hoàn toàn với Jig, Cossack không khỏi phá lên cười.
Sau đó là khoảng thời gian mà cả ba tiếp tục ngồi lại và trò chuyện với nhau.
Trong cơn say mèn, Cossack vừa nhắm thức ăn vừa thở dài.
「Anh mà cũng thở dài sao, lạ gớm nhỉ」
「Có một vài tin đồn về cậu dạo gần đây đấy」
「Hou~, cụ thể ra sao?」
Súc rượu rửa sạch thức ăn trong miệng, Jig hít lấy một hơi rồi nhìn Cossack.
「Người ta đồn rằng cậu có thể cậu đã chết」
「Giờ mới nghe lần đầu đấy」
Trong lòng Jig chợt có chút dự cảm trào dâng.
Tuy nhiên, Jig cố lờ đi và giục cho phía bên kia nói tiếp.
「Mới ít lâu trước, bên nước láng giềng nghe có chút náo động khi con trai của một lãnh chúa tổ chức săn lùng phù thủy. Và vì chỉ có mỗi quân lính lãnh địa không thôi là chưa đủ nên họ đã tuyển thêm cả lính đánh thuê. Nghe nói rằng cậu cũng tham gia vào vụ đó」
「Anh cũng nghiên cứu khá kỹ đấy nhỉ, quả nhiên là người bán tin có khác」
「Với một lượng lớn người mang vũ khí tập trung lại như vậy, đến cả mấy tay nghiệp dư cũng dò ra được thôi. Mặc dù kết quả chinh phạt thành công, tuy nhiên cái giá phải trả là quá đắt. Toàn bộ những cái xác đều không toàn thây và ở trong tình trạng vô cùng kinh khủng. Con trai lãnh chúa với toàn bộ binh lính lãnh địa đi cùng đều bị diệt sạch, thậm chí lính đánh thuê thì cũng chỉ có những kẻ bỏ trốn mới toàn mạng. Cả hai tổ đội lính đánh thuê danh tiếng đều bị hủy diệt…… Mà, dù sao thì việc tiêu diệt thành công phù thủy im lặng đó cũng đã là cả một chiến tích rồi」
「Phù thủy im lặng?」
Jig khẽ liếc nhìn Sarsha, nhưng trông cô ấy không có vẻ gì như là biết.
「...Cậu cũng tham gia mà chẳng nhẽ lại không biết chuyện đó sao?」
Với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó Cosack bắt đầu giải thích.
「Phù thùy thường là những kẻ rất hiếu chiến, mặc dù không phải tất cả đều vậy. Chúng sẽ tấn công ngay khi có kẻ xâm phạm lãnh thổ. Và nếu dám ra tay với chúng, chúng sẽ tìm đủ mọi cách để tận diệt những kẻ dám xâm phạm. Mặc dù vậy, phù thủy này lại là ngoại lệ. Mụ ta sẽ chỉ đe dọa chứ không chủ động tấn công những kẻ dám xâm phạm. Và mặc dù có rất nhiều đội chinh phạt từng bị hủy diệt trong quá khứ, những kẻ trốn thoát chưa bao giờ bị trả thù tận gốc cả. Cái biệt danh đó sinh ra cũng là vì vậy」
「Phù thủy im lặng」
「Nghe bảo rằng mụ phù thủy đó sống ở vùng xa xôi phía Đông. Và mặc dù sở hữu sức mạnh chiến đấu mặc bậc nhất so với các phù thủy khác, ả ta không bị coi là đặc biệt nguy hiểm vì không chủ động tấn công những người không có hành động thù địch」
Người đàn ông kia bắt đầu khẽ hạ giọng xuống.
「Rốt cuộc chỉ là đứa con trai ngu ngốc cố gắng gây ấn tượng trong mắt bậc sinh thành. Và dù cho kết quả có thành công, người ta lại chẳng thể tìm ra xác của mụ phù thủy, nghe bảo phía thượng tầng đang phẫn nộ cũng sẽ sớm đưa ra biện pháp trừng phạt thôi」
Con trai vừa chết lại vừa bị thượng tầng trừng phạt, tai họa cứ đổ dồn dập vào đầu.
Mặc dù là tự mình gây họa khi không biết quản dạy con trai, anh vẫn có phần cảm thông cho vị lãnh chúa đáng thương đó.
「Giờ thì trở lại vấn đề chính. Với cái tình huống đã xảy ra tại đó, tại sao cậu vẫn có thể sống nhởn nhơ ở đây như vậy?」
「Chẳng phải chính anh đã nói sao. Rằng chỉ có những lính đánh thuê bỏ trốn mới còn sống mà」
Cossack cười khẩy rồi nốc cạn ly rượu.
Bất chấp việc đã nốc khá nhiều, đôi mắt Cossack vẫn giữ được vẻ sắc sảo của một người bán tin.
「Nói mau. Tôi biết cậu không phải cái dạng người sẽ bỏ trốn ngay cả khi đối phương có là phù thủy… Rốt cuộc thì cậu đang che giấu cái gì hả」
「Chịu, đoán xem」
Vẻ mặt Jig vẫn không chút biến sắc nào.
Chẳng để cho người khác đọc được bất cứ điều gì.
Và rồi Cossack hướng mắt về phía Sarsha.
Đang bận thưởng trà sau bữa tối, cô khẽ nghiêng đầu rồi mỉm cười khi thấy có ánh mắt hướng về phía mình.
Trông cũng không có vẻ như đang cố che giấu điều gì.
Ngay cả khi một kẻ có máu mặt trong thế giới ngầm như anh ta đang trưng ra ánh mắt mang vẻ đe dọa.
Dường như cảm nhận được có điều gì đó bất thường, anh ta chăm chú quan sát kỹ Sarsha hơn.
Bất kể một người bình thường nào đều sẽ có phải ứng nhất định ngay cả khi không giấu giếm điều gì.
Nhất là đối với một cô gái bình thường được che chở thì lại càng bất khả thi.
Khi thấy Cossack nhìn nhìn, Sarsha cũng nhìn đáp lại rồi mỉm cười.
Anh ta cố gắng để nhìn xuyên qua đôi mắt xanh quyến rũ ấy.
Thật kỳ lạ.
Dù chỉ chạm mắt nhau thôi, anh cũng chợt cảm thấy rùng mình đến lạ.
Một thứ cảm giác nguy hiểm đến khó tả.
Anh ta cũng từng vô số lần phải đứng trên bờ vực nguy hiểm rồi.
Và mặc dù lần này cũng vậy, nhưng thậm chí còn kinh khủng hơn tất thảy trước đây.
Từng hành vi cử chỉ cho thấy tuy đối phương không kém về mặt thể chất nhưng cũng chưa từng trải qua rèn luyện.
Hoàn toàn không có vẻ gì như là có chút kinh nghiệm nào cả.
Anh ta đang tỏ ra hoảng loạn? Trước một cô bé như vậy ư?
Chợt.
Anh chợt nhớ lại chính những gì mình đã nói.
Rằng không thể tìm thấy xác mụ phù thủy.
「Đừng bảo là―」
Thanh âm khô khóc vang lên.
Và khi nhìn xuống tay mình, chiếc cốc gỗ trên tay anh ta đã bị đục thủng một lỗ phía trong.
Và rồi khi rượu chảy hết qua khe thủng, thứ mà anh ta thấy được chính là một đồng xu nằm dưới đáy cốc.
Chỉ đơn giản là, một cú búng tay.
Tùy thuộc vào vị trí đâm trúng, anh ta thậm chí có thể đã mất mạng.
「Dừng lại ở đó được rồi」
Cossack chậm rãi quay đầu sang phía Jig.
Chẳng hề có vũ khí trên tay, Jig chỉ thản nhiên cất lời trong lúc đang tựa lưng vào ghế.
「Tùy thuộc vào hoàn cảnh mà có lẽ tôi sẽ buộc phải giết anh đấy」
Từ những lời đó, Cossack cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Mặc dù đối phương vẫn chưa tỏa ra chút sát ý nào, khắp sống lưng Cossack vẫn lạnh toát.
Ngay cả vậy, anh ta vẫn không thể kìm được mà gào lên.
「Mày điên mẹ rồi sao?」
Khi thấy Cossack vẫn cố cất lời với giọng khàn đặc, Jig mỉm cười đáp lại.
「Lần nào anh anh chẳng nghi ngờ xem liệu tôi đã phát điên chưa」
「...Cái thằng lúc nào cũng làm chuyện điên rồ như mày mà cũng biết nói ra câu đó cơ à. Nhưng lần này thì quá khác rồi」
「Câu trả lời của tôi vẫn chỉ có một. Miễn là được trả đủ tiền, thì dù có là chuyện gì tôi cũng dám làm」
「...Thôi được rồi」
Cossack kêu lên một tiếng rồi sau đó ngồi phịch xuống ghế.
Cố gắng đổ thêm rượu vào cốc, nhưng khi phát hiện cái cốc đã thủng, Cossack đành tặc lưỡi rồi cầm chai rượu tu trực tiếp.
Đến khi nốc hết rượu, vẻ mặt căng cứng ban nãy cũng dần trở lại bình thường.
「Phí yêu cầu là 2 triệu, đã bao gồm mọi chi phí」
「...Vậy ổn chứ?」
「Cuộc sống là của mày, muốn làm gì thì làm」
Ngày xưa Jig cũng từng nghe những lời y hệt như vậy khi người ta nghi ngờ anh có bị điên rồi không.
Jig nheo mắt lại rồi cúi đầu xuống.
「Xin lỗi nhé, nợ anh lần này rồi. Và mặc dù điều này nghe khá khó chiu, nhưng liệu anh có thể truyền đi tin đồn rằng tôi đã chết không?」
「Rồi rồi, mọi chi phí cũng bao gồm cả cái đó nữa」
「Thông cảm nhé」
「Coi như mày nợ tôi lần này」
「Ừ」
Jig đứng dậy và đặt lên bàn một túi da chứa đầy đồng vàng bên trong.
「Cảm ơn vì đã giúp đỡ, hẹn gặp lại」
Sarsha cúi đầu chào rồi đi theo Jig.
「Hỏi nốt một câu cuối. Cuối cùng cậu…… có thắng không?」
Khi đang cầm lấy tay nắm cửa, Jig dừng lại.
「Chẳng phải là tôi vẫn đứng ở đây sao」
Jig trả lời trong thế quay lưng, rồi sau đó rời thẳng khỏi căn phòng mà không ngoái nhìn lại.


1 Bình luận