Ác nữ 800 tuổi nhập vào m...
Yui Regina Toyota Soeri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 3: Cùng tham gia câu lạc bộ nào!

Chương 17: Ác nữ đi hóng hớt

0 Bình luận - Độ dài: 1,348 từ - Cập nhật:

- Này, Cecily. Thời nay, con trai khóc lóc bỏ đi sau khi bị từ chối là mốt mới à?

[Tôi nghĩ… chắc là không đâu?]

- Biết ngay mà…

Tôi không thể quên cảnh tượng hôm qua. Eivind Dahl là một người rất được lòng các cô gái – rốt cuộc lại bị cô bạn chuyển trường từ chối và khóc lóc chạy đi. Cậu ta bị gì vậy? Bị thôi thúc phải tấn công mọi cô gái mới gặp à? Mà chuyện đó cũng thôi đi, nhưng tôi cũng từng đối xử với cậu ta không mấy tốt đẹp mà, không lẽ Hana còn tệ hơn thế nữa? Bị Hana đạp bay thật à?

Chuyện đó… chẳng phải giống hệt tôi sao?

- Sao thế, Cecily Travasta? Có chỗ nào không hiểu à?

Lúc này đang là giờ học môn Lịch sử – đúng phần về “Chiến tranh Diệt Vong” cách đây 800 năm. Dù tên nghe to tát, nhưng thực tế không phải cả thế giới diệt vong. Đó là thời kỳ hỗn loạn bởi dịch bệnh do tà khí, thiên tai, nghèo đói và chiến tranh liên miên. 

Rốt cuộc, người gây ra tà khí ấy là “Ác nữ vô phương cứu chữa – Nora Noz", và người đã phong ấn cô, mang lại hòa bình cho thế giới là “Minh vương Hier von Nowen”. Theo sách, Nora vì ghen tị với tài trí và năng lực của vị hôn phu – nhà vua Hier – nên khi một thánh nữ xuất hiện bên cạnh ông, cô đã vì ghen tuông mà sa ngã làm điều ác. Người ta còn gọi cuộc chiến này là “Tình tan chiến loạn” – nghe cũng thấy thú vị. 

Dù sao thì, thầy giáo vẫn là người quan tâm khi thấy tôi mãi thở dài. Một thầy giáo tận tâm là thế đấy. Vậy thì học sinh như tôi cũng nên “tận hưởng” lòng tốt đó chứ.

- Thầy ơi, nếu một người con trai bị gái từ chối đau đớn đến mức bật khóc, thì bạn bè nên làm gì để an ủi thầy ạ? 

- …Câu hỏi kiểu đó để sau giờ học nhé.

Rồi chuông reo, hết tiết. Ngày mai là buổi diễn dành cho học sinh mới. Hôm nay là tổng duyệt! 

- Nào, Anita, mình đi—

Tôi phấn khích vừa quay sang chào hỏi, thì Eivind Dahl xuất hiện với nụ cười méo xệch. 

- Có thể nói chuyện chút không?

Cậu ta kéo tôi lên sân thượng.

- Tôi không hề bị từ chối đâu nhé!

- Không cần giấu đâu. Tay chơi thì cũng nên có vài lần thất tình chứ. 

Hiểu rồi, kể cả cậu ta kiêu ngạo đến thế nào thì vẫn ngượng vì bị từ chối. Thật đáng yêu. Cậu vẫn còn non lắm. Tôi mỉm cười nhìn cậu ta bằng ánh mắt của một bà cụ tám trăm tuổi, khiến Eivind thở dài ngán ngẩm.

- …Tôi tưởng mình đã nói là tôi thích cô rồi mà. 

- Với 'Ác nữ ngàn năm – Nora Noz' ấy hả? 

Cậu ta cố tránh đề cập chuyện đó, nhưng tôi lại chủ động. Eivind nhìn tôi với vẻ buồn bã. 

- Danh xưng ‘ác nữ ngàn năm’ đó… thật không vậy?

- Cậu không tin tôi à? 

- Không phải vậy. Chỉ là… cô có hơi khác người, nhưng tôi không nghĩ cô là kiểu ác nữ hay gì đó. 

Tức là… cậu ta đang hỏi tôi có thực sự làm mấy chuyện ác như trong sách à? Tôi mỉm cười đáp lại.

- Sự thật của tám trăm năm trước… có ai muốn nghe đâu.

Phải, chẳng ai muốn nghe. Nora Noz là mụ phù thủy vì thất tình mà suýt hủy diệt thế giới – sách ghi rõ ràng như thế. Và đó là điều mà những người sống thời ấy gán cho Nora Noz. Vậy là đủ rồi. Người của tám trăm năm trước không có quyền can thiệp vào lịch sử đã được viết lại suốt ngần ấy năm.

Tôi vỗ tay “bốp” một cái.

- Thôi, hôm nay bận lắm, nhưng qua ngày mai thì rảnh rồi. Tôi sẽ cùng cậu đi xả giận nhé! 

- Tôi còn không tỏ tình thì lấy đâu ra bị đá chứ!

- Vậy hai người đã nói gì?

Tôi hỏi lại thì Eivind nhìn xuống, rồi ngước lên với ánh mắt có chút u oán.

- …Bí mật.

Và thế là đến giờ chuẩn bị tổng duyệt. Người mới như tôi thì càng phải làm việc chăm chỉ! Đúng lúc đó, Cecily hiếm hoi bắt chuyện trước.

[ Nora, ổn chứ?]

- Ồ, cuối cùng cô cũng chịu gọi tên tôi rồi à!

[…Nếu còn nói kiểu đó thì tôi sẽ ngưng gọi đấy.]

Tôi bật cười khẽ với cô bạn đồng hành dễ thương đang hờn dỗi. Trong khi kiểm tra đạo cụ ở hậu trường, tôi thì thầm trả lời.

- Tôi ổn. Và xin lỗi cô nữa.

[Vì gì?]

- Vì một "ác nữ ngàn năm" lại xâm chiếm cơ thể cô. 

Với một cô gái nhút nhát như Cecily, chuyện đó hẳn rất đáng sợ. Tôi bỗng thấy mình cần xin lỗi. Nhưng lần này, Cecily lại mỉm cười.

[Thật ra, cuộc sống kiểu ma quái này… tôi thấy cũng khá thú vị.]

- Thế à…

Lẽ ra không nên cảm thấy hài lòng với tình trạng này. Nhưng nếu tâm trạng cô ấy đang dần tốt lên, thì cô ấy cứ lợi dụng tôi để cải thiện cuộc sống. Tôi không phiền đâu.

Vai diễn của tôi chỉ xuất hiện ở màn cuối cùng. Trước đó, tôi sẽ phụ giúp thay đồ, trông đạo cụ và các công việc hậu trường khác. 

- A thiếu một cây quạt! Để tôi đi tìm cái khác nhé!

- Em hiểu rồi! 

Tôi gọi với một hậu bối gần đó, rồi quay lại phòng đạo cụ. Đến tận phút cuối bọn tôi vẫn dùng một phòng trống để chuẩn bị. Dù là trường quý tộc, nhưng không phải lúc nào cũng được tài trợ dồi dào. Việc tự xoay sở với ngân sách và vật dụng hạn chế cũng là một phần giáo dục. Không nuông chiều học sinh bằng tiền đúng là chủ trương hay. 

Khi tôi hối hả quay lại lớp học—

Từ phòng học lẽ ra không có ai, vang lên tiếng nói chuyện.

- Con nhỏ con gái nam tước mà đòi đóng vai chính! Chắc chắn nó quyến rũ anh ta rồi! 

- Còn cái học sinh chuyển trường năm ba kia nữa, tự dưng nhảy vào làm diễn viên… năm nay đúng là có gì sai sai ấy.

Người đang hậm hực là hai học sinh năm nhất đeo ruy băng đỏ. Có vẻ là hai người đã nhắm đến vai chính? Nhưng tôi không nghĩ trưởng câu lạc bộ, người từng công khai nói “ yêu vị hôn thê của mình” lại chịu thua mấy trò lẳng lơ của đàn em. Thật sự thì, cô ấy hát hay lắm mà. …Còn chuyện “năm ba nhảy vào” thì, tôi cũng xin lỗi thay vậy.

Ừ thì, nói xấu sau lưng cũng là một phần của tuổi trẻ thôi. Tôi giả vờ không nghe thấy, định bước vào thì—

Hai người họ lại nói ra một chuyện không thể làm ngơ.

- Hay là… nhốt con nhỏ đó trước buổi diễn luôn đi. Như vậy thì, có khi tụi mình được lên thay thế cũng nên.

Chà, câu này thì không thể bỏ qua rồi.

Tôi im lặng lắng nghe hết kế hoạch của bọn họ.

Rồi đúng lúc thích hợp, tôi mở cửa bước vào.

- Ủa, ngoài cây quạt ra thì hình như còn thứ gì đó tôi để quên ở đây nữa thì phải?

Tôi nở nụ cười tươi rói với hai cô hậu bối.

Mong là họ hiểu rằng tôi đã nghe được hết, để kế hoạch tệ hại kia bị xếp xó… thì tốt rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận