• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 2.4: Truy Tìm (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,387 từ - Cập nhật:

"Cảm ơn vì lời giải thích chi tiết. Komachi - san, cậu thường đi thăm bảo tàng à?"

"Tớ có đi... nhưng khác với phòng trưng bày, bảo tàng thường thu phí vào cửa. Dù chỉ khoảng 200 hay 300 yên, tính thêm cả chi phí đi lại thì cũng bằng số tiền của ba bữa."

Có vẻ như hôm nay không cần trả phí vào cửa, nên tôi lại cất chiếc ví vừa lấy ra vào túi. Khi chúng tôi cẩn thận bước qua cửa, một hành lang hẹp và dài hiện ra. Theo sau Komachi - san, tiếng sàn kêu kẽo kẹt dưới chân, chúng tôi đi sâu vào trong.

"Bầu không khí phòng trưng bày nghiêm trang thật. Tớ không ngờ có một nơi như thế này ẩn mình trong một tòa nhà bình thường."

"Có một bậc thềm khi bước vào hành lang. Có lẽ họ trải chiếu tatami ở đây?", tôi vẫn tiếp tục bối rối.

Nghe tôi hỏi, giọng  Komachi - san bất chợt cao lên, "Cậu đang nhìn đi đâu vậy? Mất cả hứng.”

Thệ là cô ấy nhẹ nhàng bị nhân viên nhắc nhở: "Xin vui lòng giữ im lặng trong khu vực này..." 

Cô ấy vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Sau khi bước vào phòng trưng bày, một không gian tựa như được chạm khắc thành hình tứ diện hoàn hảo hiện ra trước mắt. Trên tường, các bức tranh được treo kín mít.

"Thật tuyệt vời..."

Mỗi bức tranh toát lên sức hút mãnh liệt và lấp đầy không gian bằng những thế giới quan riêng biệt của chúng. Ở đây, không gian tối mờ và phủ đầy lớp bụi của tháng năm, dường như được cố ý tạo ra để khiến người xem tập trung hoàn toàn vào những tác phẩm trước mặt.

Tôi bất giác nghĩ đến Natsume - san, người bạn cùng phòng thường xuyên thu mình trong căn phòng lộn xộn. Nếu đặt cô ấy vào không gian này, cô ấy sẽ hòa hợp một cách hoàn hảo mà không tạo bất cứ dao động nào.

Khi nhìn vào một bức tranh biếm họa đã thu hút sự chú ý của tôi, tôi nhận ra giá tiền được ghi trên mỗi tác phẩm đều bắt đầu từ năm đến sáu con số. 

Đây là một thế giới nơi nghệ thuật mang giá trị lớn lao, khiến tôi không khỏi cảm thấy lạ lẫm.

Người đứng bên cạnh và cùng tôi quan sát bức tranh, Komachi - san lên tiếng, "Để tạo ra điều gì đó tốt đẹp, cậu cần tiếp xúc với những điều tốt đẹp. Vì chúng ta nhập học ở Akamonzuka... việc lẩn quẩn trong ngõ cụt chẳng mang lại ích gì."

Ngõ cụt? Lẩn quẩn? Cô ấy đang muốn nói gì? Trước khi tôi kịp hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói đó, Komachi - san chỉ tay về một bức tranh cụ thể.

"À, tác phẩm mà tớ truy tìm đây rồi."

Một loạt các tác phẩm của một nghệ sĩ cụ thể trải rộng trước mắt. 

Như bị bức tranh lôi kéo, Komachi - san tiếp tục luyên thuyên, "Buổi triển lãm này chuyển hóa những điều tiêu cực như bóng tối xã hội, lo âu về tương lai, hay áp lực thường ngày thành nghệ thuật (chủ yếu là các tác phẩm châm biếm). Và khi nhắc đến châm biếm, tất nhiên, cậu không thể không biết những tác phẩm của người này."

"Natsume."

Đúng vậy, cái tên đó được ghi rõ ở đây. Những bức tranh mang một sức mạnh kỳ lạ của người bạn cùng phòng đang tụ hội tại nơi này.

Nhìn kỹ hơn, mỗi bức tranh đều ẩn chứa vô số biểu cảm con người: sợ hãi, lo lắng, tuyệt vọng,... những cảm xúc tiêu cực được truyền tải qua từng tác phẩm.

Chăm chú quan sát, tôi phát hiện ra điều mới mẻ. 

Ví dụ, màu đỏ thường xuất hiện trong tranh của Natsume - san không chỉ đơn thuần là một gam màu đơn lẻ được tô đậm. Nó bao gồm nhiều sắc thái khác nhau: đỏ thắm như hoa bỉ ngạn, đỏ sẫm như máu tĩnh mạch, hoặc cam như ánh hoàng hôn mùa hè. 

Tất cả những sắc thái ấy hòa quyện với nhau và tạo nên từng nét vẽ tinh tế. Cảnh vật, con người, những loài động vật méo mó như bước ra từ tranh biếm họa. Ý nghĩa chúng thể hiện nằm ngoài khả năng nắm bắt của tôi.

"Tớ không ngờ cô ấy nổi tiếng đến thế này..."

Tôi biết Natsume - san là một họa sĩ nổi tiếng và giờ đây, tôi đang chứng kiến tác phẩm của cô với tư cách một người xem. Tuy nhiên, việc các sáng tác của cô nổi bật hơn hẳn giữa nhiều tác phẩm khác vẫn khiến tôi choáng ngợp.

Komachi - san, đứng cạnh tôi, tiếp tục say sưa thưởng thức các tác phẩm và bổ sung, "Chắc chắn, 'Natsume' kế thừa dòng chảy của trường phái Siêu thực. Những cái tên nổi tiếng có thể kể đến như Dalí... Salvador Dalí. Rồi Max Ernst, René Magritte, Paul Nash, và thời hiện đại có Jan Švankmajer. Có lẽ, các tác phẩm của cô ấy không bị áp đặt ý nghĩa nào mà chính thế giới quan của 'Natsume' tự nhiên mang hình dạng này."

"À, nghe cậu nói... bổ ích thật...", không tìm được câu trả lời thích hợp, tôi chỉ đáp cho có lệ. 

Có lẽ điều này liên quan đến những gì Satsuki - san từng dạy? Nhưng tôi chẳng hiểu gì về mặt kỹ thuật cả. Đào sâu vào những thứ mình không biết chỉ làm tôi rối thêm.

Komachi - san không để ý đến sự ngỡ ngàng của tôi mà nói tiếp, "Theo một giả thuyết, 'Natsume' cực kỳ trẻ. Thông tin này không được công khai, nhưng các fan cuồng nhiệt đã suy đoán. Rằng những mô tả về kiến trúc và trang phục trong tranh của cô ấy gợi lên sự hiện đại. Thậm chí có người nói cô ấy có thể trạc tuổi chúng ta."

Tôi không có gì để góp ý với Komachi - san cả. 

Không hiểu rõ lịch sử nghệ thuật, thành thử, việc cố gắng lý giải logic các tác phẩm của cô ấy là điều bất khả thi đối với tôi. Cũng vì vậy, tôi quyết định tiếp cận chúng bằng cảm nhận trực giác và tiến đến một bức tranh khác.

Tựa đề: [Glitched]

Bức tranh này là một sơ đồ miêu tả một cái đầu bị cắt ngang. Trong đầu, một thứ gì đó trông giống côn trùng đã xâm nhập vào bộ não lộ và sử dụng hộp sọ như buồng lái. 

Kiểu suy nghĩ nào đã dẫn đến việc tạo ra tác phẩm này? 

Con người trông như thế nào dưới con mắt của Natsume - san?

"Hự," Komachi - san nhăn mặt như thể vừa nếm phải thứ gì đắng ngắt.

"Giả sử," cô ấy khẽ lẩm bẩm.

"Nếu 'Natsume' thực sự là người cùng độ tuổi với chúng ta..."

"...Nếu cô ấy thật sự như vậy?"

"Tớ muốn nói chuyện với cô ấy. Tớ muốn biết cô ấy lớn lên trong môi trường như thế nào, cô ấy nghĩ gì khi sống và cảm thấy ra sao khi tạo ra những tác phẩm mãnh liệt thế này. Chắc hẳn cô ấy rất chân thành với những sáng tạo của mình khi mang trong mình vô số cách để thể hiện ý tưởng như thế này."

Lại một lần nữa, tôi không biết bình luận thế nào. 

Tôi không hiểu rõ về Natsume - san. 

Điều tôi biết chỉ là cô ấy lập dị, lối sống cực kỳ lôi thôi, rất tệ trong việc quản lý thời gian, khó hòa mình vào những nơi đông người, và chu kỳ giấc ngủ thì hoàn toàn lệch khỏi những người bình thường.

"Ôi trời, tớ mệt vì đi bộ quá. Hay chúng ta nghỉ một chút nhé?"

"Được thôi, nhưng..."

Đề nghị bất ngờ của Komachi - san khiến tôi vô thức gật đầu, và cô ấy thêm vào, "Mình cũng có chuyện muốn bàn với lớp trưởng nữa."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận