Vài ngày sau.
Vào một ngày nghỉ đầy ánh ban mai rực rỡ. Sau khi tôi hoàn thành lịch trình buổi sáng và dọn dẹp hết đống rác vương vãi trên sàn như thường lệ, Natsume - san, người dường như đã vẽ suốt đêm, đã đưa ra một yêu cầu mới.
"Yokaze, cậu nghĩ ra một cái cớ để chúng ta đi đến phòng trưng bày đi."
Sau khi thở dài trước yêu cầu bất chợt, tôi đáp, "Cậu nói coi, mục tiêu của hôm nay là gì? Và chính xác thì phòng trưng bày theo ý cậu là gì?"
"Tất nhiên là tôi đang nói về phòng trưng bày tranh rồi."
"Nhưng tôi không biết nó là gì..."
Hóa ra, đó là nơi trưng bày các tác phẩm nghệ thuật hoặc bán tranh. Tùy loại hình thức triển lãm, các tác phẩm có thể được định giá và được mua bán, một số khác thì không.
"Tôi chưa từng đến đó, nên tất cả điều trên chỉ là tôi được nghe kể lại thôi", cô ấy bổ sung.
"Vậy cậu cần gì ở phòng trưng bày, Natsume - san?"
"Có vẻ như tranh của tôi đang được trưng bày ở đó."
"Có vẻ? Chúng được triển lãm mà không có sự cho phép của cậu sao?"
"Tất nhiên là không. Ban tổ chức phòng trưng bày đã đặt lịch hẹn và tôi đã cho phép rồi. Tôi nghe nói các họa sĩ đôi khi tự thuê không gian để triển lãm."
"...Thế tại sao cậu trên và câu dưới của cậu không ăn khớp gì vậy?"
"Dù họ nói 'Chúng tôi sẽ triển lãm,' nhưng tôi chưa bao giờ tự mình xác nhận cả, nên nó giống như một buổi triển lãm Schrödinger[note75630] vậy."
"Tớ cảm giác như cậu đang ép tớ vậy..."
Sau khi tôi nhanh chóng phân loại rác cháy được, không cháy được, tái chế, lon và chai, tôi phủi tay và hỏi lại Natsume - san.
"Vậy cậu muốn tớ đến phòng trưng bày để xem coi tranh của cậu có được trưng bày hay không, đúng không?"
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Tại sao lại không? Bộ tớ còn cách khác để hiểu à!?"
"Đối với Yokaze thì đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi, sẽ chẳng ý nghĩa gì nếu tôi không tự mình thấy được, nên làm ơn hãy chụp ảnh lại cho tôi."
"À... tớ hiểu rồi. Vậy cậu muốn bằng chứng chứ gì?"
“Chính xác, nên cậu kiếm cớ đến phòng trưng bày đi."
"Tớ vừa nghĩ ra một cái cớ xong."
"Trùng hợp thật."
Và thế là, tôi bất ngờ dành ngày nghỉ của mình để chạy việc vặt cho Natsume - san. Cái này là bắt buộc chứ tôi đâu có rảnh.
Học viện Nữ sinh Shumonzuka cùng ký túc xá của nó nằm ở Tokyo. Dù đã đồng ý làm việc này, một người gần như chưa bao giờ đi tàu như tôi đã mất kha khá thời gian để tìm hiểu mạng lưới tàu điện ngầm phức tạp của Tokyo.
"Đầu tiên là đến ga Shinjuku, sau đó mình chuyển sang ga Kudanshita, rồi đi tuyến Toei Shinjuku...", tôi lẩm bẩm khi kiểm tra lộ trình.
Trong những lúc như thế này, khả năng không quên bất cứ điều gì từng thấy của tôi thật hữu ích. Trước giờ, tôi chỉ dùng nó để nhớ các công thức nấu ăn hay cách sắp xếp đồ đạc, nên tôi khá ngạc nhiên khi phát hiện ra công dụng mới này.
Sau khi đổi tàu vài lần, tôi đến ga Shimbashi, khu thương mại nổi tiếng thuộc quận Minato, Tokyo. Quang cảnh con tàu nằm chễm chệ ở quảng trường trước nhà ga vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Còn sự đông đúc khu thương mại sầm uất thì khiến tôi nhức đầu.
Dò theo lộ trình đã ghi nhớ trong đầu, tôi chậm rãi tiến đến địa điểm được Natsume - san nhắc tới. Tôi men theo con đường chính khoảng 10 phút và rẽ qua vài ngã tư. Cuối cùng, tôi đã đến một khu vực gần vị trí cần tìm với ít người hơn. Tuy nhiên, tôi không thấy nơi nào trông giống phòng trưng bày cả.
Phòng trưng bày trông như thế nào nhỉ? Lẽ ra tôi nên hỏi Natsume - san... Nhưng chắc là cô ấy cũng chẳng biết. Thành thử, tôi đành tự mình truy tìm.
Nghĩ vậy, tôi lấy ra chiếc điện thoại mà mình không mấy khi dùng và bắt đầu đi lang thang.
"Hanabishi - san?"
Đột nhiên, có tiếng ai đó gọi tôi từ phía sau. Theo phản xạ, tôi quay đầu lại và thấy một nữ sinh thuộc lớp 1A của Học viện Nữ sinh Shumonzuka.
“A, bất ngờ quá... Chào Kimie - san. Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây đó."
"Cậu cứ gọi tớ là Komachi đi. Chúng ta là bạn cùng lớp mà, đúng không?"
Komachi Kimie. Tôi nhanh chóng lục lại hồ sơ của cô ấy trong trí nhớ của mình: quê cô ấy ở Osaka, ước mơ của cô ấy là được trở thành một nhà thiết kế, Komachi Kimie có vòng xã giao lớn, và dù là học sinh của một Trường học đặc biệt như Shumonzuka, cô ấy hòa đồng với mọi người mặc kệ khoảng cách xã hội.
Tuy tôi chưa bao giờ thấy tác phẩm của cô ấy, nhưng từ hành động và cách trò chuyện của Komachi - san trong lớp, tôi có cái ấn tượng cô ấy là ‘một người đa tài’.
Cô ấy cũng không ngại tiếp cận tôi (người thường giữ khoảng cách với mọi người để che giấu giới tính) như thể chúng tôi đã là bạn thân từ lâu. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi "không hòa nhập được"
Tuy nhiên, thật kỳ lạ khi tôi gặp cô ấy ở đây.
"Tớ cũng không ngờ mình sẽ gặp Hanabishi - san ở đây. Cậu tới đây vì gì vậy?"
"À, thực ra là..." Tôi giải thích sơ lược tình huống, lược bỏ phần liên quan đến Natsume - san.
"Thật sao? Tôi cũng đang đến cùng triển lãm đó. Cậu muốn đi cùng không?"
Thất là một sự may mắn bất ngờ. Nhân cơ hội này, tôi lập tức đồng ý.
“À, lối vào nằm ở tầng hầm của tòa nhà đằng kia", nói rồi, cô ấy chỉ vào tầng trệt của một tòa nhà chung cư.
Tôi theo chân cô ấy vào tầng hầm và tìm thấy một cánh cửa có thiết kế khác biệt rõ rệt, đối lập với bầu không khí tầm thường xung quanh.
"Tớ chưa từng đến đây trước đây, nhưng nó dễ tìm thấy trên cả mong đợi đó", vừa nói, cô ấy vừa tiến tới lối vào của phòng trưng bày.
Thấy tôi đi sau, Komachi - san cố gắng bắt chuyện và tìm kiếm sự đồng thuận từ tôi.
"Một phòng trưng bày nằm lặng lẽ trong một khu thương mại, chỉ riêng điều đó thôi mà nó đã làm nổi bật cá tính độc đáo của mình rồi, phải không?"
Nói rồi, Komachi - san chỉ vào một tấm biển đặt cạnh cửa.
Triển lãm "Khởi Nguồn Sáng Tạo Từ Nội Tâm". [note75631]
"Một cuộc triển lãm?"
Gặp phải thuật ngữ xa lạ, tôi bất giác thốt lên câu hỏi của mình.
Tuy tôi không mong đợi sẽ có người trả lời, Komachi - san đã bước vào giải thích.
"Buổi triển lãm của phòng trưng bày không giống như các bảo tàng, phòng trưng bày chỉ mượn các tác phẩm đã chọn để phô bày. Đối với các bảo tàng, họ không chỉ trưng bày các bộ sưu tập của riêng mình mà còn tổ chức các cuộc triển lãm với các tác phẩm được mượn từ trong và ngoài nước."
"Các phòng trưng bày cũng tổ chức các sự kiện khác ngoài các dự án của riêng họ sao?"
"Có. Có một thứ gọi là 'phòng trưng bày cho thuê', nơi các nghệ sĩ thuê không gian phòng trưng bày để triển lãm tác phẩm của họ.”
Tôi nhớ Natsume - san đã đề cập đến điều gì đó tương tự. Lời giải thích của Komachi - san thì rõ ràng hơn gấp hàng chục lần.
“... Vậy nên buổi triển lãm mà chúng ta sắp xem không tập trung vào một họa sĩ duy nhất mà trưng bày tác phẩm của nhiều họa sĩ."
"Cậu nhanh nhạy đấy, vậy tớ đỡ phải giải thích rồi."
"À. Nhân tiện thì tớ cũng không quen lắm với sự khác biệt giữa phòng trưng bày và bảo tàng.."
"Phòng trưng bày chỉ đơn giản là không gian để trưng bày nghệ thuật và bán. Còn viện bảo tàng (loại hình thường thấy nhất là viện bảo tàng lịch sử) thì tập trung vào việc sưu tầm, bảo tồn và triển lãm nghệ thuật và hiện vật văn hóa. Chúng phục vụ mục đích giáo dục, quảng bá và nghiên cứu văn hóa. Viện bảo tàng còn có người phụ trách với kiến thức chuyên sâu, họ sẽ lập kế hoạch triển lãm và tiến hành nghiên cứu nghệ thuật. Và để nó không quá khô khan, viện bảo tàng tổ chức các hội thảo sáng tạo cho trẻ em nữa."
Nghe đến đây, tôi cực kỳ ấn tượng về câu trả lời y như được đọc ra từ một cuốn từ điển của Komachi - san.


2 Bình luận
Main hợp lm vợ đấy😈😈😈🐧