Câu chuyện mà anh dành tặ...
Hinata Mori Yukimaru Nun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

OneShot

Chương 3.7: Dành cho ai (7)

4 Bình luận - Độ dài: 4,182 từ - Cập nhật:

Trong phòng chờ bệnh viện, Yuto ngồi lặng thinh, ánh mắt dán chặt xuống sàn nhà.

Hình dáng ban nãy của Kotoha vẫn đang lảng vảng trong tâm trí cậu.

Chỉ mới mấy tháng từ khi em ấy chuyển viện, mà má em ấy đã hóp lại, tay chân khẳng khiu như cành cây, đôi mắt thì hõm sâu.

Chính vẻ tiều tụy đó lại khiến em ấy mang vẻ đẹp mong manh đến xót xa, khiến trái tim Yuto thắt lại.

Cậu đã nghe mẹ của Kotoha kể về tình trạng của em ấy trước khi đến, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cậu mới cảm nhận được sự thật ấy rõ ràng đến nhường nào.

Đằng sau vẻ đẹp ấy chính là bóng dáng của cái chết đang hiện hữu rõ rệt.

Nỗi lo lắng khiến tim cậu đập liên hồi.

Cậu sợ mình sẽ đánh mất em ấy.

Đến khi nghe tin em ấy bất tỉnh, cậu mới nhận ra.

Kotoha đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu.

Vậy nên—

Yuto nhìn lên chiếc đồng hồ trong phòng chờ.

Bây giờ là 1 giờ 30 phút chiều. Cậu đến phòng của Kotoha lúc khoảng 1 giờ, thấm thoát cũng đã nửa tiếng trôi qua.

Cậu rất mừng vì em ấy vẫn còn sống và lấy lại được ý thức. Cậu đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi mang được cuốn sách đến cho em ấy.

Hôm qua, ngay sau khi lên tàu, Yuto đã nhanh chóng tập trung vào việc kiểm tra và gửi lại bản in thử thứ hai mà Inamura gửi cho cậu qua email. May mắn thay, bản in thử lần này đã hoàn chỉnh, không có lỗi nào so với bản đầu tiên. Khi đến Tokyo, cậu và Inamura vội vã đến nhà in, cúi đầu chào, rồi bằng cách nào đó đã kịp in một bản mẫu và đóng bìa. Máy in được vận hành vào giữa đêm, lúc không có cuốn sách nào khác đang được in.

Điều này đồng nghĩa với việc một số nhân viên phải làm việc suốt đêm, đó là một gánh nặng lớn đối với họ. Dù ai cũng thông cảm cho tình cảnh của Yuto và sẵn lòng giúp đỡ, nhưng cậu biết sau này mình cần phải xin lỗi và cảm ơn họ thật đàng hoàng.

Nhưng nhờ có họ, cậu đã có thể đứng ở vạch xuất phát.

Nói chính xác hơn, việc mang cuốn sách đến cho Kotoha không phải là điều mà cậu hướng tới.

Việc cậu có thể thay đổi suy nghĩ của Kotoha hay không vẫn còn là một ẩn số.

Inamura hết lời khen ngợi cuốn tiểu thuyết, và Yuto cũng tin rằng đó là tác phẩm hay nhất của mình. Nhưng liệu từng ấy có đủ để làm lay động quyết tâm của Kotoha?

Có lẽ lúc này Kotoha đang đọc cuốn sách mà cậu đã đưa. Dù Kotoha đọc khá nhanh, nhưng với một cuốn tiểu thuyết dày như vậy thì em ấy không thể nào đọc hết được trong ba mươi phút, chắc hẳn em ấy sẽ thong thả nghiền ngẫm từng trang một.

Cậu cảm thấy lo lắng.

Câu chuyện giờ đã khác xa so với kịch bản họ từng cùng nhau sáng tác cho câu lạc bộ kịch.

Cậu đã thay đổi tính cách của nữ chính Hiyori và còn chỉnh sửa một vài chi tiết quan trọng. Chính vì thế mà Yuto đã phải viết đi viết lại hàng chục lần.

Không biết Kotoha sẽ nghĩ gì về câu chuyện hiện tại?

Liệu em ấy sẽ khóc, cười hay tức giận?

Cậu hy vọng cuốn sách có thể phần nào xoa dịu trái tim đang dần chìm trong tuyệt vọng của em ấy.

Đó là câu chuyện được viết riêng cho em ấy.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Cậu liên tục nhìn đồng hồ, cứ nghĩ đã đến lúc thì nhận ra chỉ mới mười phút trôi qua.

Cậu cố giết thời gian bằng cách lướt điện thoại hoặc đọc sách, nhưng mắt chỉ lướt qua mà chẳng đọng lại được gì.

Cậu cảm thấy mình thật thảm hại.

Cậu đã viết bằng mọi thứ cậu có.

Cậu chìm đắm trong việc viết đến mức không còn phân biệt được đâu là thực tại, đâu là câu chuyện. Cảm xúc của cậu như hòa làm một với Ren và Hiyori. Cảm giác ấy như thể cậu đang lặn xuống biển sâu, đôi khi quên cả thở.

Trước đây, viết lách đối với Yuto chỉ đơn thuần là quá trình đưa câu chuyện trong đầu thành những con chữ.

Nhưng hai tháng vừa qua thì lại khác

Mỗi khi đặt bút, Yuto như sống trong thế giới câu chuyện.

Cậu cảm nhận được hơi thở của các nhân vật, lắng nghe từng lời họ nói, nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt họ.

Đó là lần đầu tiên cậu sáng tác theo cách như vậy, và cũng là lý do tại sao cậu không tự tin.

Nếu cậu không thể khiến Kotoha rung động, nếu cậu làm em ấy thất vọng—

Không được, cậu quyết định không nghĩ đến chuyện đó nữa.

“Cũng đến lúc rồi…”

Sau ba tiếng dài đằng đẵng, Yuto đứng dậy.

Khi cậu gõ cửa, giọng nói bên trong đáp lại, “Vào đi.”

Vào bên trong, Kotoha đang ngồi trên giường, im lặng nhìn cậu. Cuốn sách đặt trên đùi em ấy, bìa úp ngược. Em ấy chắc hẳn đã đọc xong.

Biểu cảm bối rối trước đó của em ấy đã không còn nữa, mà thay vào đó là gương mặt gần như lạnh nhạt.

Trái tim Yuto bị bóp nghẹt khi nhìn thấy gương mặt ấy của Kotoha.

Nhưng cậu không thể cứ đứng im ở cửa, cũng chẳng thể chạy trốn.

Yuto chậm rãi hít một hơi rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

“Em đọc xong rồi.”

Kotoha nói một cách bình tĩnh, sau đó cúi mặt xuống và tiếp tục.

“Em nghĩ cuốn sách rất hay.”

Thật không?

Cậu suýt nữa đã hỏi thẳng điều đó.

Em ấy cúi mặt, không có lấy một nụ cười, lời nói thì khô khan và chỉ mang tính công việc.

Miệng cậu bỗng trở nên khô khóc.

“…Em thích đoạn nào nhất?”

“Đoạn nào nhỉ…”

Cuối cùng, khuôn mặt Kotoha đã có chút cảm xúc. Nhưng đó là sự bối rối, khác xa so với những gì Yuto mong đợi. Cậu chỉ đang khiến em ấy rối trí. Em ấy thậm chí còn không dám nhìn vào mắt cậu.

“Ừm… cách câu chuyện kết hợp căn bệnh hiểm nghèo với yếu tố thần chết được làm tinh tế hơn kịch bản. Cả câu chuyện và nhân vật đều được xây dựng rất tốt. Đây chắc chắn là tác phẩm của Fuyutsuki Haruhiko.”

Đó là một lời nhận xét chung chung, cậu cảm thấy như thể trước đó mình đã nghe qua. Dường như Kotoha phải cố gắng lắm mới nghĩ ra được điều gì đó để nói sau lời gợi ý của Yuto.

Không còn những lời nhận xét tỉ mỉ khiến cậu luôn run sợ, cũng không còn những lời khen ngợi đầy chân thành từng khiến cậu hạnh phúc khi họ cùng nhau sáng tạo nữa.

Phải chăng cậu đã không thể khiến em ấy xúc động với câu chuyện của Ren và Hiyori? Và mấy câu bông đùa của họ cũng không thể làm em ấy cười sao?

Chẳng lẽ cuốn tiểu thuyết không hề chạm được đến trái tim em ấy?

Đó là kết quả tồi tệ nhất mà cậu từng nghĩ đến.

Điều cậu lo sợ đã trở thành hiện thực.

Yuto nhắm mắt lại và hít một hơi sâu.

Sự thất vọng cùng nỗi hối tiếc lan rộng trong lòng cậu một cách lạnh lẽo.

Cậu cảm thấy hơi ấm sâu trong cơ thể đang dần bị rút cạn, như thể những bộ phận bên trong đang dần đóng băng.

Cuốn tiểu thuyết chân thành của cậu hóa ra chỉ để thỏa mãn cái tôi.

“Em rất mong chờ những tác phẩm tiếp theo của anh, Fuyutsuki-sensei.”

Khi cậu mở mắt, Kotoha đang nở một nụ cười gượng gạo.

Yuto cố gắng kìm chế cảm xúc và đứng dậy.

“…Cảm ơn em. Vậy nhé, gặp lại em sau.”

Cậu quay lưng lại với Kotoha rồi bước những bước chân chập chững về phía trước.

Gặp lại em sau ư? Khi nào mới gặp lại?

Cậu nghĩ sẽ có cơ hội thứ hai sao?

Bác sĩ đã nói rằng em ấy chỉ còn sống được vài ngày.

Nếu cậu rời đi bây giờ, cậu sẽ chẳng bao giờ gặp lại em ấy.

Không thể để chuyện đó xảy ra được.

Ừ thì, có lẽ cuốn tiểu thuyết của cậu chẳng thể khiến Kotoha rung động.

Biết đâu em ấy không hiểu được cuốn tiểu thuyết.

Đó sẽ là một cú sốc.

Nhưng nếu đúng là như vậy, cậu buộc phải vứt bỏ cảm giác xấu hổ lẫn niềm kiêu hãnh của một nhà văn.

Dẫu Kotoha có nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ hay chán ghét, cậu cũng không để tâm.

Cậu không thể rời xa em ấy một cách lặng lẽ, dễ dàng như vậy được.

Đó là một trong số ít các bài học quý giá mà cậu đã học được trong suốt ba năm vừa rồi.

Có những điều chỉ có thể truyền đạt bằng lời nói.

Yuto dừng lại sau vài bước chân, hít một hơi thật sâu rồi quay người lại.

“Natsume, Anh—”

Những lời ấy chạm đến cổ họng rồi thì lại không thể thốt ra.

Yuto đứng bất động tại chỗ, đôi mắt kinh ngạc mở to.

Kotoha ôm chặt cuốn sách vào lòng, nước mắt lăn dài trên má.

“Hể…?”

Em ấy lẩm bẩm trong sự ngơ ngác, rồi vội lau đi những giọt nước mắt. Có lẽ em ấy không ngờ cậu sẽ quay lại.

Nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi từ đôi mắt của em ấy.

“K-Không… Tại sao chứ…”

Kotoha cuống cuồng lau nước mắt, nhưng vô ích.

Vẻ lạnh nhạt trên gương mặt em ấy đã vỡ vụn.

Nước mắt khiến khuôn mặt em ấy ướt nhòe, trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang khóc nức nở.

Yuto chết lặng.

Cậu không thể theo kịp sự thay đổi đột ngột của Kotoha, chỉ mới đây thôi, em ấy còn đang tỏ ra lạnh lùng.

Hàng loạt ký ức về những ngày tháng ở bên em ấy ùa về trong tâm trí cậu.

Vào một ngày hè rực rỡ, một cô gái bất ngờ xuất hiện và nói với cậu rằng hãy viết một cuốn tiểu thuyết.

Hai người họ đã từng say mê bàn chuyện sáng tác đến tận nửa đêm, từng cùng nhau viết nên một kịch bản.

Họ đã cùng đón nhận niềm vui chiến thắng của vở kịch tại lễ hội văn hóa.

Cậu đã kể ra quá khứ của mình với hy vọng em ấy sẽ ngừng bắt cậu viết. Nhưng ngược lại, chính em ấy lại giúp cậu chữa lành nhưng tổn thương trong quá khứ.

Nhưng rồi em ấy đổ bệnh và gục ngã.

Trước khi chuyển viện, em ấy đã từ bỏ làm biên tập cho cậu, chỉ để giúp cậu bước tiếp.

Từng hành động của em ấy đều phải đánh đổi bằng chính mạng sống ngắn ngủi của mình.

Phải rồi, Yuto nghĩ.

Không thể nào em ấy lại có thể giữ bình tĩnh trước thứ mà em ấy đã nỗ lực đến cùng để đạt được.

Nếu câu chuyện thực sự tệ, em ấy đã chẳng tỏ ra lạnh nhạt như vậy.

Em ấy có quyền được khóc, được buồn. Em ấy có thể đã nổi giận vì kết quả không như mong đợi.

Em ấy vẫn luôn che giấu cảm xúc của mình.

Giờ đây, những cảm xúc ấy đã vỡ òa.

“T-Tại sao anh lại quay lại…?”

Kotoha cố phàn nàn qua từng tiếng nấc.

Em ấy không còn giấu đi những giọt nước mắt nữa, mặt mũi em ấy giờ đã lấm lem.

“Em đã cố kìm nén… cố bình tĩnh đọc như một biên tập viên… Một chút nữa thôi, em đã có thể che giấu được tất cả…”

Kotoha khóc nức nở, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

“C-Cuốn tiểu thuyết này thật quá bất công mà…”

Dù nói vậy, em ấy vẫn ôm chặt cuốn sách.

“…Có phải câu chuyện nhàm chán quá không?”

Đáp lại câu hỏi của cậu, Kotoha cương quyết lắc đầu.

“Anh biết mà… chuyện đó là không thể…”

Kotoha vật vã với từng nhịp thở, rồi cuối cùng tìm được lời để nói.

“Em thật sự đã rất xúc động! Như anh thấy đấy, giờ em tan tành hết rồi…! Em đã cố đọc cuốn tiểu thuyết bình tĩnh nhất có thể như một biên tập viên, nhưng trước khi nhận ra thì em đã thành ra thế này rồi!”

“Tại sao em lại cố che giấu cảm xúc của mình?”

“Bởi vì… bởi vì em không biết phải làm sao cả…!”

Em ấy khịt mũi rồi nhìn Yuto với ánh mắt trách móc.

“Đây từng là câu chuyện mà em biết, nhưng lại khác hẳn. Số phận bi thảm của Ren và Hiyori khiến em buồn… Em đã nghĩ em sẽ khóc vì đau buồn. Nhưng câu chuyện này…! Nó không như vậy.”

“Phải, câu chuyện không còn như trước nữa. Thần chết Ren cùng cô gái mắc bệnh hiểm nghèo là Hiyori, đã gặp nhau, nhiều lần cùng nhau đối mặt với cái chết, và tình cảm của họ dần trở nên sâu đậm. Cuối cùng, họ cố gắng cùng nhau chạy trốn cái chết, nhưng rồi Hiyori chấp nhận số phận và được Ren dẫn đi. Đó chính là kịch bản của vở kịch.”

“Đúng vậy… đó chính là câu chuyện mà chúng ta đã cùng nhau sáng tác…!”

Ký ức về cái đêm hè họ cùng nhau sáng tác câu chuyện trong phòng của Yuto bỗng chốc tràn về.

Cảm giác như mới hôm qua vậy, nhưng đã là chuyện của rất lâu rồi.

“Câu chuyện này đáng lẽ phải là hành trình của Hiyori đến với cái chết. Vậy thì tại sao…!”

Kotoha bắt đầu thở gấp.

“Tại sao câu chuyện lại trở thành hành trình của Hiyori vượt qua số phận và giành lấy sự sống…!”

Giọng nói đầy đau đớn của em ấy vang vọng khắp phòng bệnh.

“Lý do đơn giản thôi.”

“Đơn giản ư…?”

“Em đọc phần thông tin xuất bản ở cuối sách chưa?”

“Thông tin xuất bản…? Em đã đọc đến cuối rồi mà…”

Kotoha trông có vẻ bối rối.

“Kiểm tra phần thông tin xuất bản đi.”

“Hửm…?”

Kotoha nhanh chóng lật sách đến phần thông tin xuất bản. Tại đó, ngoài các thông tin như tác giả, nhà xuất bản và ngày xuất bản, ở giữa trang có một lời đề tặng:

“Đây là câu chuyện mà anh dành tặng cho em.”

Một lời đề tặng dành riêng cho một cô gái.

“…!”

Đôi mắt Kotoha mở to, hoàn toàn không nói nên lời.

“Đó là lý do tại sao.”

“…Thường thì chẳng ai ghi lời đề tặng ở đó cả.”

Kotoha nói với vẻ khó chịu, sau đó nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm vào lời đề tặng.

“Anh thay đổi câu chuyện là vì em sao?”

Yuto đáp lại câu hỏi của em ấy bằng một nụ cười gượng.

“Anh thừa nhận là anh đã sửa đổi khá nhiều khi chuyển thể kịch bản thành tiểu thuyết. Nhưng anh không nghĩ là anh đã ‘thay đổi’ câu chuyện.”

“Anh xem đó như là quá trình sáng tác ra một câu chuyện hoàn toàn mới.”

Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Kotoha, dịu dàng giữ lấy đôi tay tuy mảnh khảnh nhưng mềm mại của em ấy.

“…Thần chết không được phép thay đổi cái chết đã định sẵn. Vì vậy, Hiyori chấp nhận số phận của mình và để Ren dẫn cô sang thế giới bên kia. Đó vốn là kết thúc của câu chuyện gốc. Nhưng ở câu chuyện mới này, nó còn đi xa hơn cả thế.”

Kotoha gật đầu nhẹ, và Yuto tiếp tục.

“Nếu vậy, họ chỉ cần ngăn cái số phận mà cái chết được định sẵn. Ren nảy ra một ý tưởng liều lĩnh. Cậu ấy quay trở về quá khứ và bố trí để bệnh tình của Hiyori được phát hiện sớm hơn nhiều so với dòng thời gian gốc, từ đó làm chậm quá trình phát triển của căn bệnh. Cậu ấy cũng khôi phục một dự án về phương thuốc chữa căn bệnh hiểm nghèo đã bị dừng. Bằng cách đó, số phận của Hiyori sẽ bị thay đổi…”

Kết quả là Hiyori và Ren không còn được định là sẽ gặp nhau, nhưng câu chuyện lại kết thúc bằng một cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Ren và Hiyori, khi cậu đang làm nhiệm vụ, giống như lần gặp ở dòng thời gian ban đầu, nhưng giờ Hiyori không còn phải chịu số phận đón nhận cái chết nữa.

Câu chuyện gốc có một kết thúc buồn nhưng đẹp.

Tuy nhiên, câu chuyện mới lại có một kết thúc đầy hy vọng.

Kotoha run rẩy thở một hơi sâu.

“Cốt truyện rời rạc, lại còn thuận lợi bất thường. Nếu lúc đầu em đọc được cái này, chắc em đã yêu cầu viết lại rồi. Thế nhưng…! Những người mà Ren và Hiyori cứu lại trở thành nhân vật quan trọng ở quá khứ, cảm xúc của họ cứ lớn dần, cộng thêm nỗ lực tuyệt vọng của Ren—đến lúc nhận ra thì em đã bị cuốn vào mất rồi! Em không còn nghĩ ngợi được gì cả, em như chính Ren và Hiyori vậy! Câu chuyện này được gắn kết bằng những cảm xúc mãnh liệt. Thật không giống Fuyutsuki Haruhiko chút nào…”

“…Không giống phong cách của anh à?”

“Đây là câu chuyện cảm động nhất mà em từng đọc!”

Kotoha nhìn Yuto đầy oán trách, nhưng rồi vẻ mặt em ấy dần dịu đi, chuyển thành bất lực. Em ấy siết chặt tay Yuto.

“…Em muốn được sống!”

Lời nói của em ấy vang vọng khắp phòng bệnh.

Yuto nhìn Kotoha đang khóc và thở nhẹ một hơi.

“Tốt quá rồi…”

Những cảm xúc cậu gửi gắm vào câu chuyện đã chạm đến người quan trọng nhất đối với cậu.

“C-Cái gì mà ‘tốt quá rồi’ chứ? Hoàn toàn không ổn chút nào! Anh hiểu mà phải không!? Em đã—”

“Em muốn như Ren và Hiyori đúng không? Em cũng muốn đấu tranh, níu kéo sự sống và nắm lấy tương lai đúng chứ?”

Yuto nghĩ rằng nếu đọc câu chuyện này và muốn tiếp tục sống, thì điều đó chắc chắn có ý nghĩa như vậy. Dường như Kotoha không biết phải nói gì, rồi bực bội thở dài và giơ tay định đánh Yuto.

Nhưng những cú đánh của em ấy chỉ đập nhẹ vào ngực Yuto. Em ấy áp trán vào ngực cậu và tiếp tục đánh, nhưng chẳng hề đau chút nào.

Yuto nói chậm, tiếp tục để em ấy đánh mình.

“Anh muốn em làm phẫu thuật.”

Đôi tay Kotoha dừng lại trên ngực Yuto.

Cậu nói nhỏ, nhưng rất rõ ràng,

“Anh muốn em được sống.”

Bàn tay em ấy run rẩy.

“Thật không công bằng…”

Vai Kotoha run lên.

“Em đã nói với anh rồi mà! Nếu em bị rối loạn ngôn ngữ, em sẽ không thể đứng bên cạnh anh với tư cách là biên tập viên. Không, còn hơn cả thế. Em không thể chịu được việc mất đi những câu chuyện quan trọng đối với em. Em rất sợ! vậy mà…”

“Dù là vậy, anh vẫn muốn em làm phẫu thuật. Anh muốn em sống. Anh muốn em ở bên cạnh anh. Người đó chỉ có thể là em thôi, Kotoha.”

“Ugh… Đừng nói mấy thứ xấu hổ như thế… Đồ vô tâm…”

“Thế thì cứ gọi anh là đồ vô tâm đi. Anh chỉ biết viết tiểu thuyết, nhưng nếu em quyết định tiếp tục sống, anh sẽ làm mọi thứ. Không chỉ bây giờ mà cả sau ca phẫu thuật. Có việc gì anh có thể giúp em không?”

Một khoảng lặng trôi qua ngay sau câu hỏi của cậu.

“Anh sẽ làm mọi thứ sao…?”

“Đúng thế.”

“Vậy thì… nếu em làm phẫu thuật và không thể đọc sách được nữa.”

Câu nói của em ấy dừng lại giữa chừng.

Giọng em ấy trầm xuống khi em ấy nói tiếp.

“…Em muốn anh rời bỏ em.”

“Kotoha…”

“Em không thể chịu được cảnh gặp anh mà không thể đọc được sách.”

Kotoha ngẩng đầu lên.

Em ấy gượng cười, nước mắt chực trào nơi khóe mắt.

Yuto biết đó không phải là cảm xúc thật của em ấy. khi em ấy do dự lúc nãy, chắc hẳn em ấy có mong muốn khác. Nhưng vì nghĩ đến Yuto nên em ấy mới từ bỏ.

“Không được.”

“Hể…?”

Nụ cười của Kotoha như đóng băng trên khuôn mặt.

“Ừm, Senpai…? Anh kêu anh có thể làm mọi thứ mà…”

“Anh nói anh sẽ làm mọi thứ. Nhưng chuyện đó thì anh không thể. Nếu em không đọc được…”

“Nếu em không được được thì sao…?”

“Anh sẽ liên tục viết tiểu thuyết và bắt em đọc chúng quanh năm hai mươi tư trên bảy. Chúng ta sẽ luyện tập phục hồi suốt đời cho đến khi em đọc lại được thì thôi.”

“Liên tục viết tiểu thuyết…? Suốt đời sao…?”

Kotoha ngạc nhiên nhìn Yuto.

“Phải. Muốn em làm phẫu thuật và ở bên cạnh anh đều là những mong muốn ích kỷ của anh. Anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nên đừng yêu cầu anh những chuyện mà anh không thể chịu trách nhiệm. Trong phạm vi đó, anh sẽ làm mọi thứ có thể. Em chỉ cần nói ra thôi.”

Kotoha nhìn cậu với đôi mắt mở to, rồi bỗng dưng bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt của em ấy có sự thay đổi nhỏ.

“…Một cuốn tiểu thuyết mỗi ba tháng.”

“Hả?”

“Anh có thể viết một cuốn tiểu thuyết cứ mỗi ba tháng không?”

“À, ừm…”

Dù tiến độ sẽ rất dày đặc, nhưng với kinh nghiệm đã được tích lũy từ dự án này, cậu vẫn có thể xoay sở được mà không ảnh hưởng đến chất lượng. Cậu cũng sẽ có thêm thời gian khi vào đại học.

“Được, anh nghĩ là anh làm được.”

“À, còn một điều nữa—”

“Còn nữa ư…?”

Yuto bất ngờ trước sự hào hứng của em ấy và bắt đầu hối hận vì đã nói mình sẽ làm mọi thứ.

“Anh có thể nói cho em biết cảm xúc của anh dành cho em không?”

Cậu suýt thì đã phát ra một tiếng kêu lạ vì quá đỗi bất ngờ.

“…Cái đó đâu có liên quan đâu đúng không?”

“Nó rất quan trọng đó!”

“Câu trả lời sẽ không thay đổi quyết định làm phẫu thuật của em đâu đúng không…?”

Nếu có thay đổi thật thì việc trả lời sẽ rất đáng sợ.

“Sẽ không đâu. Em đã quyết định sẽ làm phẫu thuật rồi.”

“Hả…?”

Em ấy vừa nói đúng điều mà mình đang nghĩ em ấy sẽ nói sao?

Em ấy nói với vẻ mặt thản nhiên như chuyện thường vậy.

“Sao cơ!? Em sẽ phẫu thuật thật à!?”

“Cứ mỗi ba tháng Fuyutsuki Haruhiko sẽ sáng tác một cuốn tiểu thuyết chỉ dành riêng cho em đấy!? Có điên mới không nắm lấy cơ hội này. Nếu sau khi phẫu thuật mà em may mắn đọc lại được, em sẽ có thể thưởng thức hàng loạt tác phẩm mới của Fuyutsuki Haruhiko cùng một lúc.”

“Thế thì em không cần phải hỏi câu đó nữa đâu…”

“Đó là chuyện khác. Anh đã nhắc đến trách nhiệm, suốt đời, rồi cả mấy từ nhạy cảm khác, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi chính!”

“Em đã biết câu trả lời rồi mà…”

“Em muốn nghe điều đó từ chính anh.”

Đôi mắt Kotoha rực rỡ niềm mong chờ.

Bóng dáng của cái chết đã biến mất khỏi em ấy.

Thay vào đó là niềm hy vọng về tương lai.

Cậu choáng ngợp trước sự mãnh liệt của em ấy.

Nhưng cậu thực sự rất hạnh phúc khi biết được câu chuyện của mình đã thắp lại ngọn lửa tinh thần trong em ấy.

“Thôi được rồi.”

Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Những tia nắng rực rỡ chiếu xuyên qua các khe hở trên đám mây tuyết.

Ngày hôm sau, Kotoha tiến hành làm phẫu thuật.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Thanks for new chapter
Xem thêm
Quá peak r, sao nó chỉ là 1 bắn chứ 😭😭😭
Xem thêm
Vâng, đây là Novel đầu tiên làm tôi khóc. Nó hay ác, tôi ước gì biết nó sơm hơn nhưng cũng may mắn vì đọc nó 1 cách trọn vẹn như bây giờ. Tôi thề rằng là khó có 1 bộ nào khiến tôi khóc như bộ này. Mặc dù đã trải qua hằng trăm bô nhưng nói đi nói lại, bộ này hay nhất mà tôi từng đọc.
Xem thêm
😭😭😭😭😭😭😭😭
Xem thêm