Câu chuyện mà anh dành tặ...
Hinata Mori Yukimaru Nun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

OneShot

Chương 3.5: Dành cho ai (5)

2 Bình luận - Độ dài: 3,705 từ - Cập nhật:

Hơn mười tiếng đã trôi qua kể từ khi Yuto mở gói hàng.

Cậu đã thức cả đêm để đọc đi đọc lại những bức thư. Đến khi nhận ra thì trời đã gần trưa. Giờ đây, cậu chỉ biết ngồi thẫn thờ, nhìn chằm chằm vào mười bức thư trên bàn.

Sự tĩnh lặng của căn phòng gợi lên khung cảnh của một vùng đất trắng xóa bởi lớp tuyết phủ.

Mười bức thư ấy chứa đựng nhiều năm tháng cuộc đời của Kotoha.

Em ấy yêu những câu chuyện, lấy căn bệnh nan y làm động lực, và không ngừng phấn đấu để trở thành một biên tập viên.

Mọi thứ giống hệt với những gì mà Yuto đã hình dung—chỉ trừ một chi tiết quan trọng.

“Tại sao chứ…”

Đối với người khác, đó có thể chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt.

Nhưng đối với Yuto, điều đó lại quan trọng hơn tất thảy.

Ngay lúc đó, chiếc điện thoại rung lên, xé tan sự yên tĩnh.

Cậu giật mình kiểm tra thông báo, và thấy một cái tên ngoài dự đoán.

Sau một lúc chần chừ, cậu nhấn nút nghe máy.

Cảm giác bất an bỗng bao trùm lấy cậu.

“Alo?”

“Hiiragi-kun!? Là mình, Hikawa đây!”

Giọng nói gấp gáp của cô khiến cậu căng thẳng. Và rồi,

“Kotoha-chan…”

Lời của Hikawa khiến Yuto nghẹt thở.

“Natsume… em ấy xảy ra chuyện gì rồi…?”

Giọng cậu run rẩy.

Cậu nhận ra viễn cảnh tồi tệ nhất đang dần trở thành sự thật.

“Mình có việc ở Tokyo nên tiện ghé thăm em ấy, nhưng mà Kotoha-chan…”

Hikawa vốn điềm tĩnh, nhưng giờ đây lại vô cùng hoảng loạn. Lời nói rời rạc của cô càng khiến nỗi lo sợ trong cậu trào dâng, lạnh buốt như dòng nước nhấn chìm cơ thể.

“Hiiragi?”

Một giọng nói khác bất chợt vang lên. Đó là một giọng nam trầm tĩnh.

“Hội trưởng…?”

“Phải.”

Watanabe, hội trưởng câu lạc bộ kịch, xác nhận ngắn gọn rồi nói tiếp. Giọng cậu ấy tuy điềm tĩnh nhưng vẫn lộ rõ sự vội vã.

“Bọn tôi có việc phải đến Tokyo. Nhân lúc rảnh, cả nhóm rủ nhau đến bệnh viện thăm Natsume-san. Nhưng chưa kịp gặp thì bệnh tình em ấy đột nhiên trở nặng và ngất đi. Tình trạng em ấy giờ đã ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh lại…”

Watanabe nói liền một mạch rồi ngừng lại để ổn định nhịp thở.

“…Tình trạng của em ấy rất nghiêm trọng. Dù có tỉnh lại, em ấy cũng phải làm phẫu thuật trong vài ngày tới mới có cơ hội sống. Mẹ em ấy nói vậy.”

“Hiiragi-kun, xin cậu hãy mau đến đây đi…”

Giọng Watanabe cất lên, xen lẫn lời khẩn cầu đầy tuyệt vọng của Hikawa. Yuto siết chặt môi.

“Mình sẽ đến ngay.”

Vừa kết thúc cuộc gọi, Yuto đã mặc nhanh chiếc áo khoác lên người, cầm ví cùng chìa khóa xe đạp, rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.

Cái lạnh thấu xương lập tức quấn lấy cậu khi cậu bước ra.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi lất phất, phủ trắng mọi thứ suốt từ hôm qua.

Những ngọn núi xa xăm bị bao phủ bởi một tấm màn trắng, và tuyết đã chất thành từng lớp trên mặt đường nhựa.

Nhưng cậu không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó.

Cậu leo lên xe đạp và đạp nhanh về phía nhà ga, cách đó khoảng mười phút.

Mặc cho sợi xích đông cứng kêu rít lên, cậu dồn toàn bộ sức lực đạp về phía trước.

Tuyết đập vào mặt và đôi tay trần của cậu, để lại những cơn đau buốt như mưa đá. Chúng còn bay vào mắt và mũi cậu một cách tàn nhẫn.

“Chết tiệt…”

Lờ đi cơn đau, cậu cúi đầu xuống để giữ tầm nhìn và hơi thở ổn định, không ngừng tiến lên phía trước.

May mắn thay, không có chiếc xe nào trên đường.

“Chết tiệt thật…”

Những bức thư mà cậu đã đọc đi đọc lại vô số lần cứ lởn vởn trong đầu cậu.

Cậu như nghe thấy giọng của Kotoha trong tâm trí.

“Hân hạnh được gặp anh, em là Natsume Kotoha.”

“Em đã đọc ‘Cánh đồng hoa dưới ánh trăng xanh’ của anh và quyết định viết bức thư này. Đây cũng là lần đầu tiên em viết thư cho tác giả, nên nếu em có viết gì kỳ quặc thì mong anh thông cảm. Em xin lỗi trước luôn! Thật ra, mẹ em đã giới thiệu cuốn tiểu thuyết này từ lâu, nhưng em không đọc. Lúc biết anh viết nó từ hồi sơ trung, em đã nghĩ nó sẽ chẳng có gì đặc biệt. Em đã đánh giá thấp cuốn tiểu thuyết.”

Câu từ của em ấy vừa ngây thơ vừa trưởng thành, thể hiện rõ sự thẳng thắn. Khi đó, em ấy chỉ mới học sơ trung.

“Nhưng em đã lầm. Em hối hận vì không đọc nó sớm hơn. Tác phẩm của anh thực sự khiến em rất xúc động. Em chưa bao giờ khóc và cười nhiều đến vậy. Em không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa.”

Sau đó, em ấy say sưa nói về những đoạn, nhân vật và câu thoại mà em ấy thích, như thể từng câu chữ đã khắc sâu vào trái tim em ấy.

Nhưng nghĩ về điều đã tạo nên niềm đam mê ấy khiến lồng ngực cậu thắt lại.

Nỗi đau trong tim cậu còn dữ dội hơn cả những ngón tay và đôi tai bị tê cóng.

Hồi đó, em ấy hẳn đã biết về căn bệnh của mình.

“Em đã đọc xong ‘Nhật Quỹ Hướng Dương’ và ‘Chiếc cầu ngôn từ chúng ta từng bước qua,’ nên em lại viết thư cho anh. Cả hai đều là tác phẩm tuyệt vời—”

Kotoha gửi thư đều đặn. Chúng đều là những bức thư dày, đầy ắp những lời nhận xét chi tiết và nhiệt thành. Dấu bưu điện trên từng phong bì cho thấy mỗi đợt cách nhau từ một đến hai tháng.

Vì đọc rất nhiều mà khả năng đọc hiểu của em ấy đôi khi khiến Yuto phải bất ngờ. Một học sinh sơ trung như em ấy lại có thể phân tích và diễn đạt chính xác những tầng ý nghĩa ẩn sâu trong tác phẩm—điều mà ngay cả chính cậu cũng chưa từng nghĩ kỹ.

Tuy nhiên, khoảng một năm sau, thư của em ấy có chút khác so với bình thường.

Lý do rất đơn giản.

Natsume Kotoha đã đọc hết tác phẩm của Fuyutsuki Haruhiko chỉ trong một năm.

Vậy nên, thư của em ấy bắt đầu xoay quanh các tác phẩm mà em ấy đã đọc. Em ấy đọc lại những cuốn tiểu thuyết nhiều lần và viết thư để chia sẻ những phát hiện mới của mình.

Qua từng bức thư, Yuto nhận ra Kotoha ngày càng đắm chìm hơn vào thế giới câu chuyện.

Em ấy chú ý đến từng lời thoại, từng cử chỉ của nhân vật và bước vào thế giới nội tâm của họ, đắm mình trong câu chuyện như đang tự mình trải qua tất cả.

Như thể em ấy đang bước qua từng thế giới mà Yuto đã dệt lên bằng ngôn từ, sống trong đó bằng cả thể xác lẫn tâm hồn. Những bức thư của em ấy đã truyền tải trọn vẹn những cảm xúc mãnh liệt ấy.

“Đồ ngốc…”

Yuto lẩm bẩm với hơi thở khó nhọc.

Tuyết liên tục rơi vào miệng và phủ kín mặt cậu, làm đông cứng nước mắt lẫn nước mũi.

Khi cậu đạp chiếc xe đóng băng, âm thanh cọt kẹt nó phát ra nhanh chóng bị nuốt chửng bởi thế giới phủ đầy tuyết.

Ban đầu, cậu không thể hiểu được.

Kotoha không còn nhiều thời gian, và em ấy phải hiểu rõ điều đó.

“Em rất mong chờ tác phẩm tiếp theo của anh.”

Dù vậy, em ấy vẫn tiếp tục đọc lại những tác phẩm hiện có của Fuyutsuki Haruhiko, và không ngừng gửi thư.

Cậu không hề nghĩ đó là điều vô ích.

Nhưng cậu vẫn thắc mắc tại sao.

“Đồ ngốc…!”

Tiếng hét khiến đôi môi nứt toác vì giá lạnh, đọng lại trong miệng cậu vị tanh của máu.

Nhưng cậu hét lên lần nữa. Cậu không thể kìm nén được.

“Gửi Fuyutsuki-sensei,

“Anh dạo này thế nào rồi? Em viết bức thư này để cảm ơn anh. Nên lần này không có bài nhận xét nào cả. Xin lỗi anh nhé.”

Đây là bức thư thứ mười của Kotoha, và là bức cuối cùng được gửi cách đây khoảng một năm.

“Em thực sự rất biết ơn anh, nhưng để bày tỏ hết lòng mình, em cần phải kể về bản thân. Mong anh đừng nghĩ em đang nghiêm túc quá.”

“Suốt mấy năm qua, em đã sống chung với một căn bệnh về não.”

“Bạn bè dần xa lánh em, bố mẹ em thì cãi vã rồi ly hôn.”

“Em đọc sách như một cách để thoát khỏi thực tại.”

“Với em, sách là công cụ để trốn khỏi thế giới mà em căm ghét.”

“Nhưng em không thể trốn chạy mãi được,”

“Thậm chí em còn nghĩ đến việc tự kết liễu đời mình.”

“Trong lúc tuyệt vọng, em tìm thấy những cuốn tiểu thuyết của anh.”

“Câu chuyện của anh đã sưởi ấm trái tim đầy tổn thương này.”

“Ánh sáng rực rỡ của thế giới ấy đã dẫn lối cho em khi em chìm sâu trong bóng tối.”

“Ngay lúc em muốn buông xuôi tất cả, chính câu chuyện của anh đã cho em sức mạnh để sống tiếp.”

“Chúng giúp em tìm lại hy vọng và dũng khí để tiến liên phía trước khi em đã mất niềm tin vào mọi thứ.”

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh vì đã giúp em có đủ can đảm để đối diện với tương lai.”

“Hiện tại, em đang cố gắng hết sức vì mục tiêu của mình.”

“Em muốn trở thành một biên tập viên.”

“Em muốn đem những câu chuyện đã cứu rỗi em đến với những người cần chúng.”

“Và em hy vọng một ngày nào đó có thể trở thành biên tập viên của anh. Đó là mục tiêu của em bây giờ.”

“Em rất mong được đọc tác phẩm mới của anh.”

“Nếu có thể, em mong có thể cùng anh sáng tác ra một tác phẩm mới.”

“Vậy nên, xin anh.”

“Xin anh đừng ngừng viết.”

Mọi chuyện không như cậu nghĩ.

Yuto đã sai ngay từ đầu.

Cậu nghĩ rằng Natsume Kotoha yêu thích tiểu thuyết và cũng vì thế mà muốn trở thành biên tập viên.

Nhưng không phải vậy.

Những cuốn tiểu thuyết của Yuto đã cứu lấy em ấy, và đó cũng là lý do em ấy muốn trở thành biên tập viên của cậu.

Vì tương lai còn mờ mịt, nên em ấy không thể lãng phí thời gian quý giá của mình cho ai khác—ngoại trừ Fuyutsuki Haruhiko.

Khi đó, em ấy vẫn còn là một học sinh sơ trung, em ấy chắc hẳn đã dùng ý chí mạnh mẽ của mình để tìm Inamura, có lẽ là thông qua những bức thư để thuyết phục Imamura hợp tác và tìm ra Yuto.

Em ấy chuyển đến một thị trấn xa lạ và gặp được Yuto.

Với nỗ lực bất chấp tất cả, em ấy đưa Yuto quay lại con đường sáng tác bằng mọi cách.

Nhưng em ấy làm vậy cũng dễ hiểu.

Em ấy hy sinh chính mạng sống của mình, dù biết nó có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào.

Có lẽ em ấy đã nghĩ rằng mình phải làm tất cả những gì có thể.

“Đúng là ngốc mà…!”

Tại sao em ấy lại đặt cược mọi thứ vào một nhà văn đã gác bút?

Cớ sao em ấy lại phải đánh đổi sinh mạng quý giá của mình cho điều không chắc chắn như vậy?

Rốt cuộc là tại sao—

“Tại sao lại là anh…!”

Nỗi ân hận dâng trào trong cậu.

Câu “Đúng là ngốc mà” vọng lại, kéo dài như âm vang của núi.

Trước đó đã có rất nhiều dấu hiệu, lẽ ra cậu đã có thể nhận ra ý định thật sự của em ấy sớm hơn.

Nếu nhận ra sớm hơn, có lẽ tình trạng của em ấy đã không trở nên nghiêm trọng đến thế.

Giá mà lúc đó, cậu không do dự khi em ấy bị bệnh trong quá trình viết kịch bản.

Giá mà lúc đó, cậu đọc những bức thư mà Inamura gửi tới.

Không, nếu ngay từ đầu cậu không từ bỏ việc viết lách, Kotoha đã không cần phải liều mạng như vậy.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ chẳng có cơ hội gặp nhau.

Hình ảnh Kotoha mỉm cười hạnh phúc khi đọc tác phẩm mới của Fuyutsuki Haruhiko và viết thư thoáng qua trong tâm trí cậu—một Kotoha chưa từng biết đến Yuto, nhưng thực tại ấy chỉ là ảo ảnh trong tâm trí cậu.

Một tiếng va chạm lớn vang lên, ngay lập tức, bánh sau của chiếc xe đạp bật lên.

Chiếc xe vấp phải một viên gạch lát đường bị chôn vùi dưới tuyết.

Yuto bị hất văng về phía trước, ngã xuống lớp tuyết dày.

Lưng cậu va mạnh xuống, làm cậu nghẹt thở.

Cậu ho sặc sụa, cơn đau ở lưng ập đến sau vài giây.

Cái lạnh của tuyết thấm vào cơ thể cậu.

“Mẹ kiếp…”

Từ bầu trời u ám, hàng ngàn những bông tuyết bay xuống.

Một cõi băng giá tĩnh mịch.

“Mình không thể làm gì cho em ấy sao…?”

Hai người họ đã cùng nhau viết kịch bản và chuyển thể nó thành tiểu thuyết.

Nhưng đó là vì Kotoha đã liều mình giữ Yuto ở lại.

Yuto chỉ biết lấy đi từ Kotoha.

Cậu đã quay lại con đường sáng tác với cái giá là mạng sống của em ấy.

“Mình phải… mau chóng đến đó…”

Ít nhất thì, lúc em ấy đang chịu đau đớn, cậu cũng nên ở bên cạnh em ấy—

Nghĩ vậy, Yuto gồng mình đứng dậy dù toàn thân đang đau đớn.

Khoảnh khắc ấy tựa một cơn gió mùa hạ thổi bừng lên.

“Hãy viết những cuốn tiểu thuyết của anh.”

Kotoha bất ngờ xuất hiện trong lớp rồi nói vậy.

“Anh biết chứ. Anh đã viết bằng tất cả những gì anh có rồi đấy.”

Cậu đã biến tất cả những gì em ấy trao cho mình thành tác phẩm tuyệt vời nhất.

“Cuốn sách sắp được xuất bản rồi. Chỉ hai tháng nữa thôi.”

Dưới cơn bão tuyết, Kotoha đứng giữa mùa hè rực rỡ và mỉm cười.

“Vậy mà tại sao—”

Lúc em ấy chuyển viện, họ đã hứa sẽ không gặp nhau cho đến khi cuốn sách hoàn thành.

Cậu đã hứa sẽ mang đến cuốn tiểu thuyết hay nhất.

Cậu đã thề rằng cậu sẽ khiến em ấy thay đổi suy nghĩ bằng cuốn tiểu thuyết.

Nhưng phải hai tháng nữa cuốn sách mới được xuất bản, trong khi em ấy chỉ còn lại vài ngày.

Chừng ấy thời gian là không đủ.

Giá như cậu tài giỏi hơn.

Giá như cậu hoàn thành bản thảo sớm hơn.

Nhưng dù cậu có hối tiếc đến thế nào đi chăng nữa, thì giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả. Tất cả đã quá muộn.

Cậu phải ở bên em ấy, tin rằng em ấy sẽ tỉnh lại và đồng ý làm phẫu thuật.

Đó là tất cả những gì cậu có thể làm vào lúc này.

Nhưng liệu lời thuyết phục của cậu có chạm đến được Kotoha không?

Điều đó đồng nghĩa với việc phá vỡ lời hứa về cuốn sách. Đó không chỉ là một cuốn sách đơn thuần—đó là cuốn sách mà em ấy đã đánh đổi cả mạng sống của mình để viết nên, là cuốn sách em ấy hằng mong đợi.

Nhưng dù cậu có muốn mang cuốn sách đến cho em ấy, cũng chẳng thể được, chỉ là một khát vọng xa vời—

“…Có thật là vậy không?”

Giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, Yuto tự hỏi bản thân.

Kotoha đã hy sinh toàn bộ mọi thứ mà em ấy có để đạt được mục tiêu của mình.

Còn cậu thì sao?

Cậu đã từng cố gắng hết mình chưa?

Cậu đã từng làm mọi cách có thể chưa?

“Bản thảo cho cuốn tiểu thuyết tuyệt vời nhất đã hoàn thành rồi…”

Cậu lẩm bẩm.

“Chỉ cần nó được in thành sách…”

Cảm giác như những bánh răng kẹt cứng cuối cùng cũng đã chuyển động trở lại.

Chẳng biết từ lúc nào, hình bóng của Kotoha đã biến mất.

Không chút do dự, cậu rút chiếc điện thoại ra khỏi túi và bấm vào cái tên trong nhật ký cuộc gọi.

“Xin chào, đây là Inamura.”

“Fuyutsuki đây.” Yuto sử dụng bút danh của mình. “Chị rảnh chứ?”

“Có, chị đang rảnh đây. Sao thế?”

“Vừa nãy em có đọc mấy bức thư của Kotoha.”

Cả hai im lặng trong chốc lát. Thỉnh thoảng, loa lại phát ra những tiếng kêu rè rè.

Cuối cùng, Inamura thở dài rồi lên tiếng.

“…Chị xin lỗi. Chị đã làm một điều không nên làm dù có là một biên tập viên hay không. Nhưng xin em hãy để chị xuất bản nốt cuốn sách. Sau đó, chị sẽ chịu bất kỳ hình phạt nào.”

“…Giờ chị đền bù cho em luôn được không?”

Yuto không hề có ý định trách móc Inamura.

Cô chỉ làm theo mong muốn của Kotoha. Dù việc tiết lộ thông tin cá nhân của tác giả là sai, nhưng Yuto chẳng bận tâm đến điều đó.

Điều cậu quan tâm hiện giờ là liệu yêu cầu của mình có được chấp nhận hay không. Nếu cần, cậu sẽ không ngần ngại lợi dụng cảm giác tội lỗi của Inamura.

“Hả?”

Giọng nói đầy bối rối của Inamura vang lên.

Yuto nói tiếp.

“Chị có thể dời ngày phát hành lên sớm hơn được không?”

“…Gì? …Dời ngày phát hành lên sớm hơn á?”

“Đúng rồi. Chậm nhất là ngày mai. Tốt nhất là trong vài tiếng nữa.”

“Cái gì… không… không thể được! Ngày phát hành đã ấn định vào cuối tháng ba! Sao mà đẩy lên ngày mai được!”

Cảm thấy áy náy vì đã khiến Inamura hoảng loạn, Yuto tiếp tục.

“Em không cần dời ngày phát hành chính thức. Chỉ cần đẩy nhanh bản in thử là được rồi.”

“Bản in thử…?”

Bản in thử là những bản in trước khi phát hành, dùng để gửi cho tác giả và các bên liên quan.

“Nếu in nhiều bản khó quá thì một bản thôi cũng được. Em chỉ cần một cuốn sách hoàn chỉnh thôi.”

“…Có thể cho chị biết lý do không?”

Nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, Inamura thận trọng hỏi.

“Em đã hứa với Natsume là sẽ không gặp nhau cho đến khi hoàn thành cuốn sách và sẽ khiến em ấy đồng ý làm phẫu thuật.”

“Lời hứa với Natsume-san…Vậy lý do em cần bản in thử gấp là…”

“Đúng vậy. Có lẽ Natsume chỉ còn lại vài ngày nữa thôi. Em ấy cần làm phẫu thuật ngay, nhưng em khá chắc là em ấy sẽ từ chối, thậm chí là sẽ không chịu gặp em nếu cuốn sách chưa hoàn thành. Nhưng đợi ngày xuất bản chính thức thì không kịp, nên em cần bản in thử.”

Có một tiếng động lớn vang lên, như thể một chiếc ghế vừa bị hất ngã ở đầu dây bên kia.

“Sao em không nói sớm!? Fuyutsuki-sensei, giờ em đang ở đâu?”

“Em đang đến Tokyo. Chắc khoảng ba tiếng nữa sẽ tới.”

“…Chị hiểu tình hình rồi.”

Giọng Inamura run rẩy.

“Nhưng mà nói thật thì không thể in sách kịp cho ngày mai, dù chỉ là một cuốn. Bọn chị vẫn chưa có lịch in. Chị sẽ hỏi thử, nhưng mà…”

Xưởng in lúc nào cũng bận rộn, mà họ thì chưa bắt tay vào làm bản in.

“Xin hãy để em gặp bộ phận in ấn.”

“Hả…?”

“Em sẽ cầu xin họ. Em sẽ làm bất cứ điều gì, dù có phải quỳ xuống, em cũng sẽ làm.”

“Fuyutsuki-sensei…”

“Xin chị. Chị là người duy nhất em có thể dựa vào lúc này, Inamura-san.”

Một khoảng lặng trôi qua.

Sau cùng, Inamura thở dài.

“…Thôi được rồi. Chị sẽ đi cùng em. Chị không chắc họ sẽ đồng ý, nhưng cứ xin thử một cuốn trước đã.”

“Inamura-san!”

“Nhưng em không được hạ mình. Chị sẽ không để một học sinh cao trung, hơn nữa còn là tác giả, phải làm vậy. Không có ngoại lệ. Hiểu chưa?”

“Nhưng…”

“Fuyutsuki-sensei, em cần nói rõ lý do tại sao phải đẩy nhanh tiến độ. Em làm được chứ?”

Tức là cậu sẽ phải tiết lộ chuyện của mình và Kotoha cho những người không quen biết.

“Họ cũng là con người mà. Nếu họ hiểu tình cảnh và cảm giác của em, họ sẽ dễ đồng ý hơn. Nếu em không làm được, chị sẽ cố thuyết phục họ, nhưng…”

Như vậy sẽ kém thuyết phục hơn.

Không có gì phải lưỡng lự hết, Yuto nghĩ.

“Không sao cả.”

Miễn là cơ hội cao hơn, cậu sẵn sàng làm mọi thứ.

“…Cảm ơn em. Chị hiểu quyết tâm của em rồi, Fuyutsuki-sensei. Hãy cùng nhau vượt qua chuyện này. Chị sẽ đợi ở Tokyo.”

“Ừm, em sẽ tới ngay.”

Kết thúc cuộc gọi, cậu dựng chiếc xe đạp bị ngã lên.

Dù bánh xe hơi cong, nhưng cậu vẫn đạp đi không chút do dự.

Băng qua con phố trắng xóa, cậu tiến đến nhà ga.

Để trao cuốn tiểu thuyết đến duy nhất một người.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận