Vol 2: Girl and Monster
Chương 14: Cuộc Viếng Thăm Bất Ngờ
3 Bình luận - Độ dài: 1,828 từ - Cập nhật:
“Lucius, thế là không được.”
Robel đặt mũi kiếm gỗ ngay cổ Lucius.
“… Con chịu thua.”
Lucius thở ra, hạ thấp thanh kiếm gỗ trong tay.
Lúc này là giữa buổi sáng, và hai cha con đang tập kiếm thuật ở bãi đất trống phía sau dinh thự.
“Con thiếu cảm giác ‘whoosh’ khi ra đòn ấy. Phải có lực hơn chút nữa.”
“… Vâng.”
Đã hơn năm năm kể từ khi Lucius bắt đầu học kiếm cùng cha mình – Robel. Nhưng thành thật mà nói, Robel không phải một giáo viên giỏi – ít nhất là theo cảm nhận của Lucius là vậy. Tất cả bài dạy của anh đều được dạy bằng cảm tính.
Lucius năm nay đã mười tuổi.
Từ sau “Lễ Thẩm Định”, cậu luôn tìm kiếm sự chỉ dạy từ cha mình để trở thành một nam tước mẫu mực.
Kiếm thuật, thương thuật, tiễn thuật – tất cả đều là những gì cậu cần học.
Thế giới này tiềm ẩn rất nhiều hiểm họa – từ quái vật đến những người dân vì mất mùa mà rơi vào cảnh tha phương cầu thực, rồi trở thành cướp.
Những lời nói suông và các quy tắc là không đủ để bảo vệ lãnh địa.
Sức mạnh là điều thiết yếu, và vì thế, giới quý tộc coi trọng sức mạnh hơn bất cứ thứ gì.
Đặc biệt là ở những vùng nông thôn, nơi quyền lực ở trung ương không chạm tới được – điều đó lại càng rõ rệt.
Nếu ví như thế giới trước kia của Lucius, thì nhà Dragon gánh vác cả vai trò của cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa, hành chính, thuế vụ, hợp tác xã nông nghiệp và cả pháp luật. Tất nhiên, họ không cung cấp dịch vụ bài bản như chính quyền Nhật, mà là cùng người dân quản lý mọi việc trong làng.
Và Robel luôn là người đi đầu xử lý những tình huống nguy hiểm.
“Lucius à, con vẫn tràn đầy khí thế nhỉ. Hãy trở thành một vị lãnh chúa tuyệt vời nhé?”
Bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau.
Lucius quay đầu lại và thấy một bà lão ở làng Silverheart đang tiến đến.
Đó là một bà cụ sống gần dinh thự, ở khu trung tâm làng.
“Bà Madeline, cảm ơn bà, nhưng tôi no rồi.” – Robel đáp lại.
Bà lão cầm trong tay một ổ bánh mì bọc giấy.
“Ta không mang cho cậu đâu, Robel. Bánh này là ta nướng cho Emily và Lucius.”
“Tôi đã bảo bà để dành chúng cho mùa đông rồi mà.”
“Năm nay mùa lúa mì bội thu lắm đấy.”
Phớt lờ lời Robel, bà cụ thong dong rời đi, hướng về cổng chính.
“Tch… Có nên ngăn lại không đây.”
Gần đây, cứ tới giờ ăn trưa là dân làng lại mang đồ tới dâng biếu.
Những cuộc viếng thăm như thế đã trở thành dấu hiệu cho việc kết thúc buổi tập.
Lucius lau mồ hôi và ngồi xuống bàn ăn.
Những gương mặt quen thuộc: cha cậu – Robel, mẹ cậu – Emily, và cô hầu Matilda.
“Lucius-sama, mời dùng bữa.”
Matilda dọn bánh mì và súp.
Khả năng cao là ổ bánh do bà cụ vừa nướng.
“Cảm ơn cô, Matilda.”
Vẻ mặt Matilda vẫn nghiêm nghị như thường lệ.
Cô đã trưởng thành hơn, và sự khó chịu trước kia đã giảm đi nhiều. Nhưng dường như vẫn còn một chút dè dặt với lời nói và hành động của Lucius.
“Phu nhân cũng dùng đi ạ.”
“Không, ta không sao. Có vẻ như mùi bánh này không hợp với ta.”
Emily – mẹ cậu, hiện đang mang thai với cái bụng lớn.
Những món dân làng dâng tặng phần lớn là vì Emily.
“Không được đâu ạ. Giai đoạn này rất quan trọng với em bé trong bụng. Dù chỉ một chút, cũng phải bồi bổ thêm!”
Bị Matilda hối thúc, Emily đành miễn cưỡng nhận một ít bánh lên đĩa.
“Phải đó, đừng cố quá.”
Đứa trẻ mà họ mong mỏi bấy lâu nay cuối cùng cũng đang hiện diện trong cơ thể Emily.
Cả cha mẹ và dân làng đều vừa mừng vừa lo.
Súp được rót vào từng bát, Matilda cũng an vị. Robel bỗng nói với vẻ nghiêm túc:
“Này Lucius, vụ mùa sắp hết rồi.”
Robel liếc nhìn Emily như ra hiệu.
“Vâng, giờ đã giữa hè mà. Có chuyện gì sao?”
“Đây là thời điểm thích hợp để con bắt đầu nghĩ đến việc có một Hóa Linh. Dĩ nhiên, cũng có thể đợi đến mùa thu hoạch năm sau.”
Hóa Linh.
Con người có ma lực, nhưng không thể tự mình sử dụng nó ở thế giới hiện thực. Để dùng được ma lực, họ phải lập khế ước với một quái vật được sinh ra từ ấn chú ma pháp. Quái vật đó sẽ trở thành bạn đồng hành suốt đời với họ – được gọi là Hóa Linh.
“Một Hóa Linh!”
Khuôn mặt Lucius sáng bừng.
Từ lâu, cậu đã ao ước có thể lập khế ước với một quái vật.
Muốn trở thành một Nam tước danh giá, thì một Hóa Linh là không thể thiếu. Giống như cha mình – Robel, Lucius cũng mong muốn có thể chỉ huy quái vật từ ngày hôm ấy.
Thế nhưng, cậu vẫn chưa từng nhận được sự chấp thuận từ cha. Thậm chí, cậu còn chẳng biết khi nào mình được phép lập khế ước.
“Ừ” Robel gật đầu.
“Nhưng mà… có liên quan gì đến vụ mùa ạ?”
“Này, con muốn trở thành một vị Nam tước xuất chúng đúng không? Vậy thì con cũng phải nghĩ đến cuộc sống của dân chúng. Một đứa trẻ không thể tự ý đi tìm quái vật được. Còn cha mẹ thì không thể bỏ việc đúng mùa thu hoạch được. Quý tộc cũng không thể rảnh rang lúc phải lo thu thuế.”
“À… con hiểu rồi.”
Lucius tự ngẫm ra.
“Nhưng con vẫn ước là mình biết trước ngày được lập khế ước. Nếu được thông báo sớm, con đã chuẩn bị kỹ càng hơn.”
“Ừ, đúng vậy. Vì cũng từng có vài… sự cố.”
“Sự cố?”
“Khi trẻ con tới tuổi có thể lập khế ước, đôi lúc chúng lại tự ý bỏ nhà đi tìm quái vật. Năm nào cũng có. Bất kể là con quý tộc hay dân thường. Thế nên người ta thường không công bố trước ngày giờ.”
“Nghe cũng hợp lý.”
“Phải không? Vậy nhé. Tuần tới nghỉ tập luyện. Thay vào đó, chúng ta sẽ vào rừng để tìm Hóa Linh cho con. Sẽ có một bất ngờ nho nhỏ đấy.”
“Bất ngờ ạ?”
“Ha ha, rồi con sẽ biết.”
Robel cười như một đứa trẻ đang háo hức chuẩn bị trò nghịch ngợm.
Năm ngày sau.
Lucius ngồi trong phòng, đọc sách một mình khi đêm đã buông.
Cậu lật từng trang sách, chăm chú ghi chép vào sổ tay những điểm quan trọng.
Tên cuốn sách là “Sự phát triển của Vương quốc Avalotis và vai trò của pháp luật.” , theo lời Matilda, đây là cuốn sách có thể khiến người ta ngủ gục chỉ sau ba trang.
Khi vừa viết xong phần tóm tắt, phía dưới nhà bỗng ồn ào.
Tiếng cha mẹ cậu – Robel và Emily – đang trò chuyện với ai đó.
—Có khách lúc này sao?
Dù sống ở nông thôn, nhà cậu vẫn thường tiếp khách vì công việc của cha. Chính vì ở quê nên mọi chuyện lớn nhỏ đều phải tới gặp trực tiếp.
Thường thì đó là người dân, thương nhân, quan chức, hay quý tộc tới gặp Robel để bàn chuyện.
“Thôi kệ vậy.”
Lucius với tay lấy một cuốn sách mới.
Ngay lúc đó, có tiếng bước chân lên cầu thang.
—Là Matilda gọi mình chăng?
Thỉnh thoảng cậu cũng được gọi ra tiếp khách. Nhất là với những ai đã nghe về “thiên tài với bốn lõi ma pháp” đều muốn tận mắt nhìn thấy cậu.
Như dự đoán, cửa phòng mở ra.
“Ồ, cháu ra ngay đây—”
Một giọng lạ cắt ngang.
“Lucius Norris Dragon! Ta sẽ không thua cậu đâu!”
— Hả?
Lucius quay lại nhìn người vừa nói.
Trước cửa là một cô bé trạc tuổi cậu.
Mái tóc dài màu xanh ngọc nhạt khẽ bay theo từng chuyển động. Đôi mắt xanh đậm ánh lên vẻ tức giận như muốn thiêu sống người đối diện.
Mặc dù còn nhỏ, vóc dáng cô bé đã phát triển khá sớm, khiến người ta có thể hình dung rằng sau này lớn lên cô sẽ là một mỹ nhân làm xiêu lòng biết bao người.
“À… cô là ai vậy?”
“Không thể tha thứ! Sao cậu lại không nhớ ra ta? Ta là Olivia Norris Windsor!”
“Thật sự… tôi không biết cô là ai cả…”
Giữa đêm khuya, khi đang đọc sách trong phòng, Lucius bất ngờ bị một cô gái lạ xông vào và gây sự.
Cậu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra – nhưng rõ ràng là nó đang xảy ra thật.
“Olivia Norris Windsor?”
Cậu chẳng có chút ký ức nào về cô bé tóc xanh đang đứng trước mặt, nhưng cái tên ấy nghe rất quen.
Đặc biệt là họ Windsor.
Cậu đã từng thấy trong nhiều cuốn sách, và nghe nhắc đến không ít lần trong những buổi công việc cùng cha.
Đó là dòng họ của Bá tước Strauss Norris Windsor – một quý tộc danh tiếng cai quản vùng phía Bắc. Ông cũng là người chủ trì [Lễ Thẩm Định], và là bạn thân của Robel.
Chỉ những người mang dòng máu trực hệ mới được phép dùng họ Norris Windsor.
Lucius chợt nhớ ra – con gái của ngài Strauss cũng từng tham gia buổi lễ hôm đó.
Nếu trí nhớ không nhầm, thì tên cô ấy là Olivia.
“Chẳng lẽ cậu là tiểu thư Olivia, con gái của Bá tước Strauss?” – Lucius hỏi.
Gương mặt Olivia càng thêm cau có.
“Sao ngươi phải hỏi lại lần nữa? Chúng ta từng gặp nhau ở [Lễ Thẩm Định] rồi mà?”
“Ờ thì… lúc đó tôi mới ba tuổi…”
Thường thì người ta chẳng mấy ai nhớ nổi chuyện hồi ba tuổi. Dù Lucius có ký ức từ kiếp trước, thì chuyện đó cũng đã bảy năm trôi qua.
Cậu không thể nhớ hết từng người đã gặp.
“… Ngươi thật sự… đã quên rồi ta rồi à?”
Olivia tròn mắt hỏi, mái tóc xanh ngọc khẽ rung.
“À không, tôi nhớ ra rồi. Nhưng mà, sao cô lại ở nhà tôi?”
“Ta cũng không biết nữa!”
Olivia đùng đùng đóng sầm cửa lại rồi giận dữ chạy xuống cầu thang.
Lucius ngẩn người, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.


3 Bình luận