Magical★Explorer (LN)
Iris Kannatsuki Noboru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Kousuke Và Nàng Hầu Gái Lém Lỉnh

Chương 05: Hầu gái siêu cấp xinh đẹp Nanami (3)

2 Bình luận - Độ dài: 7,553 từ - Cập nhật:

“Mừng cậu về nhà.”

Ludie ngồi trên ghế sofa và giở qua thứ trông giống như sách ma thuật. Cả Claris và Onee-chan đều không thấy đâu. Marino-san thì chắc sẽ sớm về thôi.

“Tớ về rồi đây.”

“Em xin phép ạ.”

Có lẽ do nghe thấy tiếng của một người phụ nữ nên Ludie đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. Cô ấy nhìn Nanami với vẻ nghi ngờ, nhưng biểu cảm của cô nàng thiên thần này vẫn không thay đổi.

“Kousuke, nói chuyện một lát được không…”

Ludie ngay lập tức quay về trạng thái hoàng gia, rồi nắm lấy tay tôi kéo vào hành lang.

“Chính xác thì chuyện vừa rồi là sao? Cô ấy là ai thế?”

Tôi theo bản năng hơi khúm núm trước giọng nói dịu nhẹ của cô ấy, điều này khá là hiếm thấy.

“Chuyện cũng vừa dài vừa không dài cho lắm…”

“Hử? Thế còn cô hầu gái đó? Cậu thuê cô ấy vào làm gì vậy?”

Đôi mắt của cô ấy trở nên u ám và bực bội. Sao cổ trông tức giận thế nhỉ? Tôi tự hỏi.

“Chà, xem nào, không hẳn là ‘thuê’ mà là tớ nhặt được cô ấy ở hầm ngục thì đúng hơn chăng?”

“Thôi quên đi.”

Ludie bỏ đi, như thể nói chuyện với tôi chỉ tổ tốn thêm thời gian vậy. Tôi bèn vội vàng đi theo sau cô ấy.

“Chào buổi tối. Giờ thì, tôi xin được hỏi, cô có thể cho tôi biết mình là ai được không?” Ludie hỏi Nanami với ánh nhìn sắc lẹm, như thể đang cố đe dọa đối phương. Tôi cố chen vào giữa họ, nhưng cái liếc mắt của Ludie đã khiến tôi phải dừng lại. Đó chính là ánh mắt của kẻ săn mồi đang trong trạng thái đi săn.

“Rất vui được gặp quý cô. Em tên là Nanami, và Chủ nhân Kousuke Takioto-sama đã tốt bụng nhận em làm người hầu riêng của ngài.”

“Vậy Nanami, tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên là Ludivine. Giờ thì, cho tôi hỏi tại sao cô lại quen tên này được không?”

Tôi đã bị hạ cấp xuống ngang mức “tên này”, nhưng tôi lại quá sợ để xen vào. Dù vậy Nanami đã đáp lại bằng một nụ cười tươi rói.

“Em rất hiểu nỗi lo lắng của phu nhân, nhưng em xin được khẳng định rằng mình không hề có ý định như vậy đâu ạ.”

“Hửm… Không có sao…? Mà khoan, p-p-phu nhân ư?!”

Ludie há mồm kinh ngạc. À, vậy ra kế hoạch của Nanami là khiến cho cổ phải bối rối.

Nanami tiếp tục diễn giải về sự hiện diện của mình với nữ elf vẫn còn đang mở to mắt. Cứ đà này thì lời nói liến thoắng của cổ có thể chinh phục được Ludie đấy.

“Em sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ với tư cách là hầu gái của Chủ nhân, và về việc này, em sẽ không cư xử theo bất kỳ cách nào có thể gây ảnh hưởng đến ngài ấy đâu ạ. Tất nhiên tình cảm này cũng dành cho phu nhân nữa.”

“Chờ đã nào, ‘phu nhân’ này là ai cơ chứ?!”

Ludie đã quay lại với cách nói chuyện tự nhiên của mình. Cổ khá là sốc khi được gọi là ‘phu nhân’ của tôi. Thú thực thì tôi đây cũng ngạc nhiên không kém.

“Chủ nhân đã nói với em rằng phu nhân là người mà ngài ấy tin tưởng nhất trên thế gian này, và trông hai người cũng có vẻ tình cảm nữa.”

Tôi dành chút thời gian để suy ngẫm trước lời nói của Nanami.

“Chà, xem ra tớ thực sự  tin tưởng cậu hơn bất kỳ ai khác.”

Yukine và Onee-chan cũng gần bằng, nhưng Ludie là người duy nhất tôi đặt hết niềm tin của mình vào.

“C-Cậu đùa tớ đấy à.”

Cô ấy trở nên bối rối, gò má ửng đỏ, cô nhìn quanh phòng một cách bồn chồn. Khi ánh mắt Ludie bắt gặp tôi, má cô ấy trở nên đỏ bừng, hệt như con tôm luộc đang ngâm mình trong nước sôi vậy. Cô ấy lập tức tránh né rồi vội vã rời đi.

“Không thể nào…”

Nanami định nói gì đó thì tiếng mở cửa khiến cô đột nhiên im lặng.

Bằng cách nào đó trông Onee-chan còn uể oải hơn mọi khi, nhưng khi trông thấy Nanami, mắt chị ấy lại mở to. Xong chị quay sang nhìn tôi.

“…Vã quá rồi à?”

“Em khá chắc là vẫn còn nhiều lời nhận xét khác cần đưa ra trước cái này đấy.”

Đó là điều đầu tiên mà cô ấy thốt ra sau khi trông thấy hầu gái của tôi ư? Hay Onee-chan nhầm cổ sang mấy đứa bán hoa cosplay gì đó? Mặc dù tôi sẽ chẳng bao giờ tìm đến gái lạ trong khi bản thân đang sống trong căn nhà toàn phụ nữ đâu.

“Chị có thể mặc đồ hầu gái nếu em thích mà.”

Đó cũng không phải vấn đề nốt. Cơ mà tôi thực sự muốn được thấy Onee-chan trong bộ đồ đó. Hmmm… quả là một khung cảnh tráng lệ.

Khi cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy dần bị chệch hướng thì Nanami đã xen vào.

“Thật vinh dự khi được gặp ngài. Tên em là Nanami, và Chủ nhân Kousuke Takioto-sama đã tốt bụng nhận em làm người hầu của riêng mình.”

Onee-chan liếc nhìn Nanami một hồi rồi quay sang phía tôi.

“Nếu em muốn, chị có thể đóng giả thành người giúp việc.”

“Ồ, em rất vui lòng—khoan, không phải thế. Em muốn thuê cô ấy làm hầu gái chính thức cơ.”

Cô ấy cau mày, lộ vẻ không tin. Mặc dù trong thực tế, phản ứng vô cùng tinh tế đó chỉ có thể được nhận thấy bởi một người đã quen biết những biểu cảm của cô ấy như tôi chẳng hạn.

“Chị phản đối.”

“Ừm, nghe này chị.”

“Không, chúng ta không cần thêm nữa.”

Cô ấy từ chối thẳng thừng. Sau đó nắm lấy tay tôi, kéo lại gần. Khi tôi áp sát vào người cô ấy, cổ bắt đầu vòng tay ôm lấy đầu tôi. Tay cổ khi chạm vào có chút lạnh, và mùi hương xà phòng yêu thích của Onee-chan thoang thoảng qua mũi tôi. Chị bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi, mặc dù nó vẫn còn bẩn sau chuyến thám hiểm mê cung vừa rồi.

“Ừm, chị này, người em sau khi ra khỏi dungeon vẫn còn nhem nhuốc lắm.”

“Không hề.”

Nanami trông vậy, liền nở một nụ cười vui vẻ hệt như lúc dành cho Ludie.

“Xin hãy yên tâm, thưa phu nhân,” cô bắt đầu cầm lấy mép váy rồi duyên dáng cúi chào. “Em sẽ phục vụ tận tâm với tư cách là hầu gái của Chủ nhân, và về vấn đề này, em sẽ không cư xử theo bất kỳ cách nào có hại cho ngài ấy đâu ạ. Tất nhiên tình cảm này cũng dành cho phu nhân nữa.”

Tôi cảm tưởng như mình vừa nghe thứ gì đó déjavu thì phải. Lời diễn thuyết của cô ấy đã đủ để hạ gục Ludie, chắc chắn rồi, nhưng Onee-chan lại rất tệ trong việc tiếp xúc với người khác. Vì Claris là hầu gái duy nhất được phép vào nhà, nên thật sự khó tin rằng chị ấy sẽ—

“Kousuke này.”

Onee-chan buông tay tôi ra và đặt tay lên vai tôi, thở hắt ra một cách phấn khích.

“Quả là một người phụ nữ tuyệt vời. Thật tốt khi tìm được cô ấy. Em nhất định phải thuê cho bằng được đấy nhé.”

“Dạo này em càng ngày càng không hiểu nổi chị nữa rồi đấy, Onee-chan ạ.”

Tôi đã khá chắc rằng chị ấy sẽ không thể đồng ý với đề xuất này. Nhưng đây quả là một bước ngoặt đột ngột, tình thế đã trở nên thuận buồm xuôi gió.

“Liệu phu nhân có thể vui lòng cho em biết tên được không ạ?”

“Hatsumi Hanamura.”

“Vậy thì phu nhân Hatsumi. Em rất mong được phục vụ ngài,” Nanami tuyên bố trước khi đổi chủ đề.

“Chủ nhân, đã gần đến bữa tối rồi. Phu nhân đã ăn gì chưa? Nếu được cung cấp đủ nguyên liệu, em có thể nấu rất nhiều món, bao gồm cả ẩm thực Pháp, Ý, Wakoku và Trung Quốc nữa.”

“Mọi người vẫn chưa ăn gì. Nhưng tốt nay thì ổn rồi. Bọn tôi đã cho gọi sushi đến.”

Xem ra bữa tối nay sẽ là đồ ăn đặt hàng.

“Được rồi ạ. Nếu vậy thì, em muốn được chỉnh trang chỗ nằm cho mình…”

“Chúng ta có nhiều phòng trống lắm.”

Nanami lắc đầu.

“Làm ơn, em sẽ không yêu cầu thứ gì to tát như vậy đâu. Chỉ cần một khoảng trống trong tủ quần áo của Chủ nhân là quá đủ rồi.”

Bộ ẻm nghĩ mình là robot hình mèo màu xanh đấy sao?

“Quả là một nơi đáng sống.”

Cảm quan của chị chắc chắn bị chập mạch rồi đấy, Onee-chan à. Nếu là bản thân trước đây thì tôi sẽ muốn dành cả tiếng đồng hồ để hỏi chị ấy về việc cái tủ kéo thì có gì thú vị trong khi phòng của chị vốn đã sang trọng rồi.

“Thế thì Phu nhân Hatsumi sẽ lấy ngăn trên, còn em thì ở dưới—"

“Em có phiền nếu ta ngắt lời một chút không? Trước hết, ta chỉ có tủ quần áo thông thường, chứ không phải loại mà em nói đến.”

Tủ kéo được thiết kế để cất chăn futon Nhật Bản, còn tủ quần áo được thiết kế để cất quần áo, hiểu chứ? Nó không thể dùng để ngủ đâu.

“Thôi được, xem ra không còn lựa chọn nào khác. Nếu đã vậy, Phu nhân Hatsumi có thể nằm bên phải giường của Chủ nhân, bên kia sẽ là phần của em nhé.”

“Ha-ha-ha, ôi trời, sao em toàn nói mấy thứ kỳ lạ vậy hả Nanami.”

“Ừ, nghe có vẻ được đấy.”

“Khoan, chị định đồng ý sao?! Chúng ta đang nói về việc tìm phòng mà đúng chứ?!”

Nanami mỉm cười tươi rói trước phản ứng của tôi. Dường như cổ khá là thích thú.

“Rõ ràng là em đùa thôi mà Chủ nhân.”

Cổ khẽ huých tôi một phát, như thể muốn nói rằng: Ui trời, em sẽ hông bao giờ làm zậy đâu. Nếu nó thực sự xảy ra thì tôi sẽ đập nhẹ vào vai cô ấy và đáp lại: Thiệt tình, sao em toàn nói mấy thứ trời ơi đất hỡi vậy.

“Là đùa sao…?”

Onee-chan cứng đờ người, vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt, như thể chị ấy vừa trông thấy ngày cuối đời đang đến gần vậy.

““Hử…?!””

Vẻ kinh ngạc của tôi và Nanami xảy ra cùng lúc. Chúng tôi im lặng, không rõ chuyện gì đang xảy ra trong đầu chị ấy, cho đến khi—

“Kousuke, ừm… về những gì cậu nói trước đó…”

Ludie quay trở lại phòng, mặt vẫn còn hơi đỏ—

“Đoán xem ai vừa về nè~! Có cả món sushi yêu thích của mọi người nữa đó! ♪”

Và Marino-san đã trở về nhà với tâm trạng phấn khởi và nụ cười toe toét trên môi.

Rồi cứ thế, khung cảnh liền rơi vào hỗn loạn.

    

Vô số những biểu cảm hiện lên trên khuôn mặt của những mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành có mặt tại phòng khách Hanamura. Mọi người ở đây đều không nói một lời.

Marino-san cười rạng rỡ trên môi với chiếc đĩa sushi cao cấp đặt trước mặt.

Onee-chan trông vẫn không khác gì mọi khi nhưng có vẻ hơi chán nản.

Ludie – khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ sau khi chạm mắt tôi lúc trước.

Nanami – hoàn toàn thảnh thơi và điềm tĩnh, suy nghĩ của cổ luôn là ẩn số.

Và cuối cùng, Claris tội nghiệp, người vừa mới về nhà trong bầu không khí hỗn loạn này và đang hoàn toàn lạc lõng. Bởi vì cổ đã từng phải đối đầu với hàng loạt những sự cố bất ngờ nên tình huống hiện tại hẳn phải là địa ngục trần gian với cô ấy.

“…Thế, chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Marino-san là người khơi chuyện. Tôi đã nghĩ về những gì cần nói, nhưng tốt nhất là nên giải thích tất tần tật mọi thứ, bao gồm cả việc tôi tình cờ gặp Nanami trong dungeon.

“…Nói cách khác, con tìm thấy cô ấy trong lúc càn quét mê cung và… ký giao ước với cô ấy ạ, vậy nên con đã nghĩ rằng… ờ thì, tại sao không thuê cổ làm người giúp việc cho chúng ta nhỉ?”

“Hiểu rồi, hiểu rồi, hee-hee. Mẹ tự hỏi, vậy… chính xác thì tại sao con lại làm một chuyện nguy hiểm đến vậy?”

Tôi bị một ánh nhìn trừng trừng và đầy trách móc nhắm vào. Và cái nhìn đó không chỉ tới từ Marino, mà là tất cả những người phụ nữ có mặt ở đây, ngoại trừ Nanami.

Tôi đã không chuẩn bị cho tình huống này trước khi tiến vào dungeon. Mặc dù tôi đã thực hiện các biện pháp bảo hộ tốt nhất có thể, nhưng không ai ở đây biết về điều đó. Không đời nào họ sẽ ngờ rằng tôi biết về dungeon này và chuẩn bị cho chuyến thám hiểm từ trước đó rất lâu.

Từ góc nhìn của người ngoài, có vẻ như tôi đã làm một điều gì đó cực kỳ liều lĩnh. Tôi đã định vị được một hầm ngục hoàn toàn mới, sau đó lao đầu vào mà không hé một lời với bất kỳ ai.

Yup, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ giận điên người. Có lẽ sẽ còn hơn cả những người phụ nữ đang ngồi đây. Từ giờ trở đi tôi cần phải cẩn trọng hơn nữa.

“Vậy, ừm… về Nanami ở đây…” Marino-san nói tiếp và nhìn sang người hầu gái chỉ đáp lại ánh mắt của cô mà không nói một lời.

Lạ nhỉ, Nanami lại cư xử vô cùng lịch thiệp. Cô ấy không làm ngắt quãng cuộc trò chuyện, kể mấy chuyện cười, hay thậm chí là nói bất cứ gì. Sao tự dưng lại có sự thay đổi này?

Bởi vì Nanami không đáp lại nên sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng trong giây lát.

Claris là người phá vỡ nó.

“Tôi phản đối đề xuất này.”

Mọi người đều quay sang nhìn cô ấy.

“T-Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng chúng ta không biết cô ấy thực sự là ai. Tôi có nhiệm vụ bảo vệ Công chúa Ludivine. Nhỡ chẳng may có chuyện xảy ra thì sẽ là quá muộn.”

Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại cảm thấy lo lắng khi để cho một người không rõ danh tính ở trong nhà. Dù sao thì Ludie vẫn là một Công chúa mà. Nhưng mà… vì tôi vốn đã quen với việc cổ sống buông thả hàng ngày nên đã không còn cảm nhận được uy quyền hoàng gia từ cổ nữa.

Nhưng nỗi lo của Claris không hẳn là vô lý.

“Hừm. Thằng bé có nói rằng nó và thiên thần đã ký một giao ước rồi nên chắc sẽ ổn thôi nhỉ? Cô có thể đảm bảo cho tính an toàn của giao ước giữa hai đứa nó. Vấn đề duy nhất ở đây là liệu mọi người có tin tưởng Kousuke hay không thôi.”

Marino-san dửng dưng nói thêm, “Và mọi chuyện sẽ ổn nếu đó là Kousuke đúng chứ?”

Giao ước của thiên thần và ác quỷ mang tính tuyệt đối. Chi tiết này cũng được cung cấp trong world building của game. Cơ mà thông tin này lại hầu như hoàn toàn bị lướt qua, nó chỉ được sử dụng một chút trong suốt một event ướt át của các nữ phụ.

Tôi cho rằng điểm cốt truyện đó cũng đúng với thế giới này. Đó là lý do tại sao nếu tôi ra lệnh cho Nanami tiết lộ những thông tin tuyệt mật cho tôi, cô ấy sẽ phải tuôn ra tất tần tật mọi thứ, cho dù có bị phạt hay không. Thực ra tôi không có ý định ép cô ấy phải làm thế, thành ra việc Nanami có thể tiết lộ thêm hay sẽ bị phạt hiện vẫn chưa rõ.

“…Đúng như cô ấy nói. Bọn em đã hình thành một giao ước mà không gặp bất cứ sự cố nào. Em hoàn toàn không có khả năng bất tuân mệnh lệnh của Chủ nhân”, Nanami xác nhận.

Cô ấy không thể không nghe lời tôi hử? Thế mà cổ vẫn lè lưỡi khi tôi tỏ ra lịch sự và còn dọa sẽ tung tin đồn nếu cả hai không sống chung với nhau nữa chứ. Chờ đã, chẳng phải như vậy đồng nghĩa với việc hợp đồng có một chút sai sót sao, hoặc là…?

“N-Nhưng… T-Thôi được rồi. Chị nghĩ sao, Hatsumi-san? Quả thực cô gái này nằm dưới sự kiểm soát của cậu ấy, nhưng đây vẫn là một người hoàn toàn xa lạ chung sống trong ngôi nhà của chúng ta mà?”

Claris đã mong đợi rằng Hatsumi-nee sẽ phản đối việc cho Nanami sống ở đây. Ờm, tôi cũng nghĩ như vậy luôn.

“Chị không phiền đâu.”

“Sao cơ ạ?!”

Cô ấy trông sốc toàn tập luôn rồi. Và tôi hoàn toàn hiểu tại sao. Bản thân tôi cũng vừa trải qua cảm giác tương tự.

“T-Thưa Công chúa Ludivine! Chắc chắn cậu sẽ phản đối chứ…”

Đáp lại lời của Claris, Ludie quay sang nhìn tôi.

“T-Tớ, ừm… tớ, cũng t-tin tưởng Kousuke hơn bất cứ người nào khác!” cô ấy đáp lại, mắt ngước lên nhìn.

Claris hẳn đã tưởng rằng Ludie sẽ về cùng phe với mình. Với cặp mắt banh rộng và cái miệng há hốc đó, cô ấy có vẻ khá sốc trước tình huống này nhưng không thể thốt ra bất kỳ lời nào đáp lại. Nếu cô ấy biết được một chút về những gì xảy ra lúc trước thì hẳn có thể dự đoán tốt hơn cảm xúc của mọi người về Nanami rồi. Tôi cảm thấy hơi thương cổ vì đã canh giờ không đúng lúc như vậy. Nhưng dù sao Claris vẫn luôn giúp đỡ tôi mà, đã đến lúc tôi phải làm gì đó để an ủi cô ấy rồi…!

“Được, chốt vậy nhé, giờ thì ăn thôi nào!"

“Xơi sushi, xơi sushi ♪”, Marino-san ngân nga trong lúc sắp đũa và chuẩn bị ăn. Đây là một thông tin hoàn toàn không liên quan, nhưng xem ra cô ấy khá thích món trứng cá hồi.

     

Sau khi ăn và tắm rửa xong, tôi liền đi đến chỗ của Nanami. Vào thời điểm nào đó, cô ấy đã cố tình yêu cầu được xếp phòng ở ngay bên cạnh tôi, còn nói thêm rằng: “Như vậy em có thể ở bên cạnh Chủ nhân.”

Tôi không biết lúc nói câu đó thì cô ấy nghiêm túc đến mức nào, nhưng thú thực nó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Cô ấy cũng nhất trí một số quy tắc cơ bản với Marino-san. Cơ mà tôi không biết được gì thêm.

“Khám phá dungeon vào ngày kia ư? Hiểu rồi ạ.”

Cứ thế, cô ấy đã lên kế hoạch cho cả hai. Ngày mai tôi sẽ đi mua sắm ở Học viện, và ngày kế tiếp sẽ là cuộc càn quét trong một mê cung khác.

Lần này tôi đã hứa sẽ không làm quá sức mình, thông báo trước thời điểm cho Marino-san và mang Nanami đi cùng, vậy nên tôi không nghĩ mình sẽ gặp bất kỳ rắc rối nào.

Sau khi chia tay với nàng hầu gái, tôi hướng thẳng về phía phòng mình.

Tôi định lên kế hoạch cho ngày hôm sau nhưng trước mặt tôi đang có thứ gì đó còn quan trọng hơn thế.

Bộ tôi đã không tắt đèn khi ra khỏi phòng sao? Cánh cửa hơi hé mở đang lọt ra một chút ánh sáng.

“…………Hmm. Thôi được rồi. Phùùùùù.

Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy nó ra và nhìn vào bên trong. Tạ ơn trời. Tôi không phải là người để đèn sáng.

Tôi có thể trông thấy giường của mình ngay trước mặt. Khu vực xung quanh nó ngổn ngang đống quần áo mà có vẻ như ai đó vừa mới cởi ra. Cùng với đó là một chiếc áo len nâu, một cái váy đỏ và một chiếc quần legging đen. Yup, tôi chắc chắn có nhớ người đã mặc tất cả chúng ban nãy.

Cô ấy quay lưng về phía tôi. Tôi không chắc lắm nhưng xét đến hơi thở nhịp nhàng đó, hẳn cô ấy đang ngủ say rồi.

Thôi được, vậy tại sao lúc này Onee-chan lại nằm trong phòng tôi vậy?

Tôi hít một hơi thật sâu rồi gấp mấy bộ quần áo rải rác trên sàn lại. Sau đó tôi tắt đèn và lặng lẽ rời đi. Đích đến chính là chiếc ghế sofa phòng khách. Sau khi chỉnh nhiệt độ điều hòa, tôi liền duỗi người rồi nằm xuống.

Ổn rồi.

Tôi đã thành công trong việc chinh phục một dungeon. Quả là một ngày tuyệt vời.

Có lẽ ngày mai sẽ lại là một ngày dài khác. Ngủ ngon vậy.

    

Mặc dù lâu rồi mới quay lại trường nhưng tôi không có ý định tham gia lớp học.

“Xem nào, đá sigil đã có rồi, mình không quên gì đâu nhỉ…?”

“Chủ nhân, ngài vẫn chưa mua phần thưởng tráng miệng cho việc hoàn thành tốt nhiệm vụ ạ.”

Bộ cô ấy tưởng tôi là một nữ doanh nhân ba mươi tuổi chắc? Hay có lẽ lời này là dành cho Marino-san? Cũng có thể chính Nanami thực sự muốn ăn một chút chăng? Chờ đã, trước khi tính đến chúng—

“Ta đã cố không nhắc tới rồi nhưng chính xác thì em đang làm gì ở đây vậy Nanami?”

Cô ấy đã được tôi nhờ lên lịch trình cho chuyến thám hiểm mê cung ngày mai. Tôi đâu nhớ mình có bảo cổ làm bất cứ thứ gì vào hôm nay đâu, nhưng mà…

“Chủ nhân đi đâu thì Nanami theo đấy ạ.”

“Ta thực sự chẳng hiểu gì cả…”

“Ở nhà em không thể làm được gì nhiều, vậy nên em nghĩ mình có thể đồng hành cùng với ngài”, cô ấy hiểu điều tôi định hỏi, bèn giải thích.

Giờ nghĩ lại, cô ấy nói cũng đúng. Nanami chỉ có thể làm việc phụ với Claris trong khi mọi người rời đi.

“Nhưng một người không phải học sinh ở đây thì có ổn không?”

“Em đã nhận được sự chấp thuận với thẩm quyền cao nhất rồi… bằng đúng một từ ‘duyệt’.”

Cô ấy hẳn là đang nói đến Marino-san lúc tối qua. Nói đến đây…

“Mình khá lo về Học viện lúc này…”

Đúng là trước giờ mọi chuyện vẫn ổn, nhưng tôi thực sự vẫn không khỏi cảm thấy bồn chồn.

“Khá chắc là cô ấy không chấp thuận dễ dàng đến vậy nếu là người khác…”

Trong khi đang mải nói thì bỗng có thứ gì đó thu hút ánh nhìn của cô ấy, khiến cô thể hiện ra bằng một cái liếc đầy ẩn ý. Tôi nhìn theo ánh mắt của Nanami, phát hiện thấy một cô gái nhỏ nhắn có hai bím tóc xoăn.

“Ơ, Kousuke và… một hầu gái ư?”

“Katorina?”

Người đang đứng đó chính là Katorina.

Quả là có hơi bất ngờ. Ánh mắt của cô ấy vẫn dán chặt vào Nanami. Thực ra thì làm sao cô ấy có thể không sững sờ được cơ chứ. Sau cùng thì đây vẫn là khuôn viên trường học, nơi mà mọi người đều mặc đồng phục. Một cô gái trong bộ đồ hầu gái thì có phận sự gì ở đây? Nhưng tất nhiên, đây lại là hầu gái của tôi

Tôi cần giới thiệu Katorina với Nanami, nhưng nên miêu tả cô ấy như nào đây? Tạm bỏ qua việc cổ là một thiên thần, nhưng Nanami cũng là hầu gái, mặc dù có hơi độc lạ một chút… cái này thì khỏi phải bàn.

“Ờ… đây là một hầu gái? Tên cổ là Nanami."

“Thật đấy à? Lời giải thích kiểu gì vậy? Ai nhìn qua mà chả biết thừa. Nếu cô ấy có gì đó đặc biệt thì tôi rất muốn biết đấy.”

“Cô ấy hoàn toàn đúng đấy. Lời giải thích vừa rồi chưa đủ chút nào. Ngài đã không thêm đoạn ‘siêu cấp xinh đẹp’ vào. Xin hãy làm lại cho đúng ạ, thưa Chủ nhân.”

Kartorina nhìn tôi một cách đầy nghi hoặc, như thể muốn hỏi ‘Cái mối quan hệ chủ - tớ này có ổn không đấy? Và cho phép tôi được trả lời cậu – rằng có lẽ là không.

“Nanami, đây là Rina Katou. Ta hay gọi cô ấy là Katorina. Xem nào, cô ấy rất giỏi trong chiến đấu cận chiến và chuyên về dao găm.”

“Vậy là Katorina-san. Em là Nanami, hầu gái siêu cấp xinh đẹp hiện đang phục vụ Chủ nhân Kousuke Takioto-sama. Em vừa tự hào về kỹ năng dùng dao của mình và cả Chủ nhân ở đây nữa.”

“Uh, bộ cậu không thể cố gắng trong việc giới thiệu hơn được à? Bên cạnh đó, sự bất đối xứng giữa sức mạnh hai người thật đáng lo ngại mà.”

“Thú thực là tớ đôi lúc cũng lo cho chính mình chứ bộ…”

“Sao ngài có thể nói như vậy sau khi có được một hầu gái hoàn hảo như em cơ chứ? Ngài có biết em được ông trời hơi bị ưu ái không đó?”

“Ờm, nhưng chẳng có cái ưu ái nào trong đống đấy đến với ta thế nhỉ?”

“Được nhìn một cô gái trẻ xinh đẹp hẳn cũng đủ để khiến Chủ nhân hạnh phúc rùi.”

“Nói hay lắm………!”

Tôi đã được giác ngộ, Nanami hoàn toàn đúng; được chứng kiến waifu của tôi tươi cười sẽ đem lại hạnh phúc, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Chà, giờ tôi hiểu rồi. Hai người đúng là một cặp trời sinh mà.”

Katorina không hẳn là sai. Thôi thì, đến đây là đủ rồi.

“À khoan, hôm nay có gì đặc biệt vậy? Bây giờ vẫn đang là lớp buổi chiều mà đúng không?”

“Thường thì tôi sẽ đến lớp cùng với Iori, Cam và mấy đứa chuyên về cận chiến khác, nhưng hôm nay tôi muốn nâng cao kỹ năng Phá khóa và Định vị bẫy, nên thành ra tôi đã tự đi riêng một mình. Và cậu biết gì không? Lão thầy phụ trách ngu ngốc đó còn chẳng có mặt nữa! Đúng là nực cười mà.”

“Chẳng phải mấy thông tin đó đều được hiển thị trên Tsukuyomi Traveler sao?”

Thiết bị này có thể truy cập vào một trang web hiển thị những thông tin liên quan đến lớp học. Tìm kiếm thông tin trên đó cũng ổn thôi, nhưng một khi ta đã thuộc lòng lịch học rồi thì việc đến lớp mà không ngó qua kiểm tra âu cũng dễ hiểu.

“Tôi biết rồi. Lỗi do tôi được chứ?”

Cô ấy đi cùng chúng tôi với dáng vẻ bực dọc. Dù vậy, tôi vẫn còn bận tâm một thứ.

“Katorina này, liệu cậu có ổn với chuyện này không?”

“Sao cơ? Ý cậu là gì vậy?”

“Tớ đang nói về tình hình lúc này.”

Khi tôi ngó xung quanh, tôi có thể trông thấy nhiều người đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Hầu hết đều tập trung vào Nanami, nhưng cũng có vô số người nhìn tôi với ánh mắt thù địch. Katorina chắc chắn cũng nhận được những ánh nhìn tò mò do cô ấy đang đi cùng bọn tôi.

“Hử? Vậy thì sao? Nghe này, tôi không nghĩ cậu là người xấu chút nào. Và mọi người cứ việc nói hay nghĩ về tôi theo cách nào cũng được. Tôi không quan tâm... Khoan đã, đằng kia có chuyện gì thế? Ra đấy xem đi.”

Katorina chỉ về hướng nào đó trong khi chạy đi trước.

Tôi rảo bước đi theo cô ấy còn Nanami thì thầm ở bên cạnh.

“Nên nói thế nào đây nhỉ? Cô ấy quả là một người thẳng thắn và tuyệt vời.”

Đồng ý. Katorina thực sự rất tốt bụng. Đúng hơn là tìm ra người xấu ở trong MagicalExplorer mới khó ấy.

Sau khi bắt kịp cô ấy, chúng tôi thấy một cô gái nằm bất tỉnh ở gần đó, cùng một chàng trai đang nhìn xuống. Một đám đông đã vây quanh họ.

“Thôi nào, cố lên đi chứ!”

“Mau dậy đi! Cậu làm được mà!”

Có hai người tiến lại gần cô gái, cầu xin. Nữ sinh tai thỏ mang đầy thương tích rên rỉ, cố gắng cử động nhưng bất thành.

Trưởng ban Benito quan sát một cách thờ ơ, trên mặt lộ rõ vẻ nhàm chán.

Tôi thấy nét mặt Katorina thay đổi sau khi trông thấy cảnh tượng, liền dùng Third Hand để ngăn cô ấy lại. Tôi có linh cảm rằng cô ấy có thể sẽ xông vào tùy theo diễn biến của sự việc.

“Này… cậu đang làm cái gì thế hả?”

“Ổn mà”, tôi nói một cách tự tin. Tôi nhận ra cô gái tai thỏ đang nằm trên mặt đất.

Chúng tôi không phải là những người duy nhất chạy đến vì sự náo loạn.

Một cô gái có mái tóc rực lửa bước ra từ đám đông. Sau đó cô nhìn vào cô gái đang nằm dưới đất với Benito đứng sừng sững ở bên cạnh, nét mặt cô gái tóc đỏ hoàn toàn biến đổi. Cô bước đến trước mặt anh ta, đặt tay lên kiếm và cau mày nhìn.

“Benito? Giải thích việc này đi?”

“Giải thích ư? Bộ có cần thiết không? Cô ta là một kẻ thảm bại, còn tôi là tầng lớp vượt trội. Cậu có thể thấy rồi đấy.”

Lần này một cô gái tóc trắng khác bước tới bên cạnh nữ sinh tai thỏ. Trang phục của cô ấy chỉ ra rằng người này là Thánh Stefania. Cô tạo ra một ma pháp trận và bắt đầu niệm chú chữa lành.

Người phụ nữ mà tôi trông thấy trước đó, Chủ tịch của Hội học sinh Monica; Thánh Stef, người đang nắm giữ chức vụ Trưởng Ban kỷ luật; và Benito, người đứng đầu của Ban lễ nghi, tất cả đều tụ họp ở ngay tại đây, vào đúng khoảnh khắc này.

Trưởng ban Benito và Chủ tịch Monica bắt đầu tranh cãi về cô gái bất tỉnh đó.

“Nghe đây Benito. Tôi thừa nhận rằng cậu có tài năng và vô cùng mạnh mẽ. Nhưng chuyện này đã đi quá xa rồi đấy.”

“Và tôi cũng công nhận cậu là một thần đồng, Monica ạ. Nhưng vấn đề là, cậu quá mềm yếu. Nói thật nhé, thực ra tôi đang ban ơn cho mọi người bằng cách phô ra những kỹ năng của mình đấy. Giờ thì cô kia, đứng lên mau. Tôi chưa đổ một giọt mồ hôi nào đâu đấy. Cô thậm chí còn chẳng thể bắn nổi một hạt bụi vào người tôi đâu nhỉ?”

Cô gái, sau khi được Thánh Stef chữa lành hoàn toàn, trừng mắt nhìn Benito và bắt đầu tiến về phía anh ta, nhưng rồi bị bạn bè kịp ngăn lại. Sau đó cô ấy bị kéo ra khỏi chỗ đó một cách miễn cưỡng.

“Thiệt tình, đúng là đồ chướng mắt. Cô nên bỏ học đi cho nó nhẹ đời”, Benito lẩm bẩm khi nhìn đối phương rời đi.

Một vầng hào quang đỏ thẫm, tựa như một luồng nhiệt hừng hực chậm rãi tỏa ra xung quanh Chủ tịch Monica. Đó là mana hỏa nguyên tố, không khác gì mái tóc đỏ rực của cô ấy. Năng lượng tuôn trào ra từ người cô trở nên định hình hơn.

“Này, Trưởng ban ‘chưa từng đạt điểm cao hơn tôi’ Benito. Nếu cậu thực sự muốn gây sự, thì tôi đây rất sẵn lòng.”

Trưởng Ban lễ nghi nheo mắt, sau đó một luồng mana bắt đầu tuôn ra khỏi người anh ta. Ma thuật thổ nguyên tố của anh ta trông như có thể chống đỡ được cả những đòn đánh mạnh nhất.

“Ồ, gì thế này? Nếu cậu muốn thách đấu thì tôi đành vui vẻ chấp nhận thôi… Tôi đã thấy từ rất lâu rồi, rằng cậu cần phải chịu một thất bại thảm hại ít nhất một lần chứ nhỉ. Ý tôi là, ngay từ đầu tôi đã không nghĩ một kẻ ngây thơ và lạc quan như cậu lại có thể phù hợp với cái ghế Chủ tịch Hội học sinh được. Chà, ý hay đấy chứ! Sao cậu không từ chức trước khi bị tôi cho một trận nhừ đòn rồi đá đít khỏi cái ghế đó đi nhỉ?”

Luồng mana tỏa ra xung quanh Monica ngày càng mãnh liệt hơn.

“Ồ…? Cậu tưởng rằng kỹ năng của mình đủ để buộc tôi rời khỏi vị trí này sao?”

“Tôi công nhận cậu rất mạnh. Nhưng liệu cậu có đang quá đề cao bản thân không? Cậu vẫn chưa đủ trình đâu. Và nếu cậu có, thì cũng chẳng thể đánh bại tôi được.”

Để làm dịu tình hình, thánh nữ đã xen vào giữa hai bọn họ.

“Sao chúng ta không bình tĩnh chút đi? Có vẻ cả hai người đang có tâm trạng không tốt cho lắm. Hãy tạm thời rời khỏi đây và…”

Tuy nhiên, cả Chủ tịch Monica và Trưởng ban Benito đều vặc lại cô ấy.

“Stef, điều tốt nhất cậu có thể làm với một kẻ não phẳng như cậu ta chính là đánh cho một trận nhừ tử.”

“Không biết ai mới là người bị cạp đất đây? Xin lỗi nha, thưa cô Stefania, nhưng lần này, niềm tự hào của tôi đã đạt đến giới hạn. Nếu cô cứ thích chen vào như thế thì dù có là thánh hay không, tôi cũng không bỏ qua đâu. Cơ mà tôi không nghĩ linh vật bé bỏng của Ban kỷ luật có thể gây ra khác biệt gì.”

“Ồ, hiếm khi chúng ta có cùng suy nghĩ đấy.”

Bầu không khí xung quanh Thánh Stef thay đổi đôi chút.

“Thật chu đáo khi nói thế đấy Benito. Và Monica nữa, cậu đang hùa theo trò đùa của gã này hơi xa rồi đấy. Tớ mà là một linh vật ư?”

Mana nhanh chóng tuôn ra từ Thánh Stef. Thứ hào quang màu trắng bạc này là mana thuộc tính ánh sáng, biểu tượng của sự thánh thiện.

“Nếu hai người không ngừng cãi vã thì tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải sử dụng đến sức mạnh của mình.”

Khi làn mana của ba người ngập tràn xung quanh, tâm trạng của đám đông trở nên náo động. Thường thì tất cả họ sẽ hú hét ủng hộ Chủ tịch Monica và Thánh Stef.

“Bầu không khí ở đây bị cái quái gì vậy?”

Một tình huống nguy cấp có thể xảy ra hỗn loạn bất cứ lúc nào, với một lượng mana khổng lồ đang lan tỏa trong không gian. Áp lực lớn đến mức ngay cả Katorina bên cạnh tôi cũng cứng đơ cả người.

“Vậy ra đây là nấc thang của Tam Hội. Họ là những vị Chủ tịch nắm giữ quyền lực và sức chiến đấu mạnh nhất trong toàn bộ Học viện Ma thuật Tsukuyomi…”

Cô ấy nói đúng, Tam Hội là dành cho những cá nhân như họ, nơi chỉ bao gồm những người giỏi nhất của Học viện, những người mạnh mẽ và có năng lực. Tôi sẽ phải đạt đến trình độ của họ trong hành trình đạt tới đích đến cuối cùng. Thế nhưng, sau tất cả…

“Mình cần phải vượt qua tất cả bọn họ.”

“Huh?” Katorina quay sang tôi với vẻ ngạc nhiên.

Chứng kiến cảnh ba vị Chủ tịch của Tam hội trừng mắt nhìn nhau thì hẳn những học sinh ở xung quanh sẽ nghĩ rằng tình hình sắp vượt quá tầm kiểm soát bất cứ lúc nào. Còn tôi thì không.

Bất cứ ai là thành viên tổ chức của họ hoặc những người nắm được thông tin cũng đều đồng ý với tôi. Trước hết, tôi nhận ra cô gái vừa bị Benito hạ gục đến từ tòa soạn của trường. Chính vì vậy nên tôi mới hiểu ra.

Hoặc là không…

“Ôi trời, cô tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?”

Tôi tưởng rằng sắp có diễn biến mới nếu tình hình cứ tiếp diễn như này, nhưng xem chừng chuyện đó sẽ không xảy ra.

“Hiệu trưởng Marino Hanamura”, ai đó trong đám đông lẩm bẩm. Vị Hiệu trưởng của Học viện – Marino đã đến. Tôi khẽ gật đầu khi trông thấy cô ấy. Cổ là người duy nhất ở đây có đủ khả năng để kiểm soát tình hình.

“Monica, cô muốn bàn với em một chút về Hội học sinh…”

Đáp lại, Monica giải tán mana của mình và trừng mắt nhìn Trưởng ban Benito. Sau đó cô ấy rời khỏi khu vực cùng với Marino-san. Phía sau họ, thánh nữ tỏ ra lo lắng cho cô gái bị thương rồi cũng rời đi.

Trưởng ban Benito là người duy nhất ở lại.

Anh ấy liếc nhìn đám đông, nhún vai rồi bước về phía chúng tôi.

Sau đó, anh ta chợt dừng lại khi trông thấy chúng tôi.

“Một hầu gái à?”

Anh ta nhếch mép cười khẩy khi nhìn Nanami trong bộ đồ hầu gái và tôi ở bên cạnh. Rồi sau đó anh phóng ra một luồng mana thẳng vào cô ấy.

“Xem ra hai người tưởng trường của bọn tôi là nơi để đùa giỡn nhỉ.”

Nanami không hề nao núng. Cô ấy vốn đang đứng chắn giữa tôi để ngăn cho ma thuật chạm đến tôi trước đó, nên tôi bèn chen vào giữa hai người.

Trước mặt tôi đây chính là quyền lực tuyệt đối của Học viện Ma thuật Tsukuyomi, Trưởng Ban lễ nghi Benito.

“Anh có gì muốn nói với hầu gái của em không?”

“Nói gì ư? Còn nói gì nữa đây? Bộ cậu chỉ đến đây để tán tỉnh thôi sao? Nếu đã vậy, sao không bỏ học luôn rồi về nhà mà làm ấy? Cậu đủ khả năng để thuê hẳn hầu gái riêng cơ mà. Chắc tiền cậu không thiếu đâu nhỉ?”

Trưởng ban Benito tiếp tục, chuyển sang Katorina:

“Mà mấy người có chắc là nên nhởn nhơ như này không? Mấy người đều là lũ kém cỏi, vậy sao còn không nỗ lực hơn nữa đi chứ?”

Anh ta chuyển luồng mana đang ập vào tôi về phía Katorina. Bản thân tôi cũng vừa bị ngộp thở như vậy nên tôi hiểu tại sao cô ấy bắt đầu run rẩy.

Thứ mana đó thuộc về Benito, người đứng đầu của Ban lễ nghi. Việc bị đống áp lực đó đè lên người hẳn đã khiến Katorina căng thẳng và lo lắng hơn. Nhưng theo như tôi thấy, lượng mana của anh ta chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Còn của tôi lớn hơn thế rất nhiều. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi không hề sợ người này.

Tôi quay sang anh ta và quyết định cười một tiếng thật to.

“Ha-ha-ha-ha-ha, ha-ha-ha-ha-ha!”

Sự tĩnh lặng bao trùm, như thể một luồng khí lạnh lẽo đang giáng xuống chúng tôi. Cũng không ngạc nhiên lắm. Suy cho cùng thì tôi đang giễu cợt bậc thầy của phản diện, vị Trưởng ban của Ban lễ nghi – Benito Evangelista mà.

“Đệt, anh biết đấy, với vị trí là người đứng đầu của một trong Tam Hội, em tưởng anh phải tinh mắt hơn thế chứ.”

efa14e3a-e2a6-47a2-abd6-5986cf567f60.jpg

Phản ứng của tôi đủ để khiến vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta sụp đổ trong chốc lát. Hẳn điều này đã khiến những người xung quanh ngạc nhiên.

“Nghe này Trưởng ban Benito Evangelista. Theo em thấy ấy, tất cả những cô gái mà anh đang coi thường đều là những người có tiềm năng tuyệt vời. Anh nên đi khám xem mắt mình có vấn đề không đi.”

Tôi liếc nhìn ra sao. Katorina thì sững sờ, nhưng Nanami trông vẫn như thường lệ.

“Anh sẽ không thể ngồi đó mà cười nhạo bọn em được lâu đâu. Nanami, em, và Katorina – bọn em sẽ vượt mặt anh trước cả khi anh kịp nhận ra.”

Sau khi dứt lời, anh ta im lặng một lúc rồi cười khinh bỉ.

“Vậy sao? Thế thì thể hiện đi chứ. Tôi mong cậu không phải kẻ chỉ biết khoác lác”, Benito đáp với một nụ cười nhếch mép, sau đó rời khỏi khu vực.

Tôi thở dài nhẹ nhõm rồi bình tĩnh lại.

Đúng lúc tôi quay sang Katorina, tôi cảm thấy một cú đập mạnh vào bụng mình. Tôi ôm lấy chỗ đó rồi nhìn thẳng vào cô gái vừa tấn công mình.

Hự, cái gì vậy?”

“Cậu nghĩ mình đang làm gì thế hả? Đừng để tôi phải đánh cậu.”

“Đừng có nói thế sau khi đã đấm tớ chứ…”

Cú thúc vào bụng tôi hẳn là do cô ấy làm. Cổ phồng má bực bội, trừng mắt nhìn tôi.

“Chậc, thật sự đấy, sao cậu lại phun ra mấy điều như thế cơ chứ?”

“Thì đấy, tớ còn làm gì nữa đây?”

“Nghe này, tôi thừa nhận đúng là mana của anh ta có làm tôi hơi choáng một chút được chứ…? Nhưng tôi chỉ mất có vài giây thôi. Ngay sau đấy tôi đã định mắng anh ta một trận rồi.”

Cô ấy vẫn tức giận vì tôi đã gây rắc rối. Tuy nhiên…

“Nào nào. Nghe tớ này, tớ chỉ nói sự thật cho anh ta biết, vậy thôi.”

“Sao cơ?”

“Tớ thực sự cho rằng cuối cùng cậu cũng sẽ vượt qua được Trưởng ban Benito.”

Khuôn mặt của cô ấy chuyển sang vẻ ngơ ngác. Ôi là trời, trông dễ thương quá đi mất.

“Tớ cũng vậy thôi, nhưng hiện tại có lẽ vẫn rất khó để đánh  bại một thành viên của Tam Hội, đặc biệt là chính Trưởng ban của Ban lễ nghi.”

Tam Hội rất mạnh, hiển nhiên là không có thành viên nào yếu đuối trong số họ. Hơn nữa, những cá nhân mà chúng tôi mới gặp còn đặc biệt mạnh mẽ hơn nữa.

“Cậu còn nhớ lúc đấu tập với tớ chứ? Khi mà cậu nói bản thân sẽ vượt qua tớ ấy, tớ cũng cảm thấy y như vậy vào lúc này. Kiểu ‘Cô nàng này sau sẽ bá lắm đây’. Chà, tớ khá chắc mấy người như Ludie hay Iori một ngày nào đó cũng sẽ trở thành những cá nhân kiệt xuất.”

Theo nghĩa nào đó thì tôi biết. Rằng nhân vật nữ chính nhỏ nhắn, tóc tết trên bìa hộp game luôn rực rỡ trong bất kỳ hầm ngục nào mà cô ấy càn quét qua. So với Kousuke Takioto, cô ấy còn bỏ công sức hơn tôi gấp nhiều lần.

Thế nhưng…

“Không may là…”, tôi nói tiếp trước ánh nhìn chăm chú như con nai trước đèn pha của Katorina. “Việc tớ trở thành kẻ mạnh nhất là gần như chắc kèo rồi, nên dù cậu có cố đến mức nào thì cũng chỉ giành hạng 2 thôi. Sorry nha.”

“Chủ nhân, em mới là số hai, nên em tin rằng cô Katorina sẽ là số ba ạ.”

Katorina không khỏi bật cười khe khẽ khi nghe chúng tôi hàn huyên.

“Thật sự đấy, hai cái người này, các cậu đang nói gì vậy chứ…?”

Cô ấy nhún vai, giả vờ bực bội, trên môi nở một nụ cười. Đó vẫn là nụ cười toe toét kiêu hãnh mà tôi đã thấy ở cô gái này rất nhiều mỗi khi chơi game.

“Đương nhiên, tôi mới là số một, hiểu chứ? Tôi sẽ không để cậu hay Iori qua mặt đâu, nghe rõ chưa?”

Nói xong, cô ấy quay người bỏ đi, nhưng được vài bước thì bỗng dừng lại.

“À, phải rồi, Kousuke này?” cô ấy gọi tôi trong khi quay lưng lại.

“Sao thế?”

“Cảm ơn vì đã đứng ra bênh vực tôi nhé. Hôm nay trông cậu… cũng khá ngầu đấy. Chỉ là hơi thôi.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận