Tập 02: Kousuke Và Nàng Hầu Gái Lém Lỉnh
Chương 05: Hầu gái siêu cấp xinh đẹp Nanami (2)
3 Bình luận - Độ dài: 6,107 từ - Cập nhật:
Trong Magical★Explorer, Hiệp sĩ hầu gái Phiên bản thứ 73 là một thành viên tổ đội cực kỳ dễ chơi và chỉ xuất hiện trong bản giới hạn.
Vì tên của cổ được đặt theo mã nhận dạng MKS73 nên người chơi có thể thay đổi khi cô tham gia nhóm của họ. Dù vậy, hầu hết mấy player gạo cội đều đặt tên cho cổ là Nanami, dựa theo cách phát âm của số bảy và ba từ mã nhận dạng của nhân vật này.
Một điểm đặc biệt khác là người chơi có thể thay đổi tính cách và màu tóc của cô tùy vào mẫu hình mà họ chọn. Type-1 là tóc hồng, dựa trên hoa anh đào của mùa xuân; Type-2 tóc xanh lục nhạt, gợi lên khung cảnh mùa hạ xanh tươi; Type-3 có mái tóc đỏ thẫm để phù hợp với những tán lá mùa thu; và cuối cùng Type-4 với tóc màu chàm, giống như bầu trời mùa đông lạnh giá.
Vậy còn mẫu hình trước mặt tôi thì sao đây?
Tóc cô có màu bạc sáng. Đôi mắt không cân xứng, một bên đỏ tươi còn bên kia thì lại xanh tím, mang lại cảm giác có đôi chút lạnh lùng và không mấy thân thiện. Ngực của cô không to bằng Onee-chan nhưng vì chúng được tôn lên bởi bộ trang phục hầu gái nên nhìn chung vẫn khá là đầy đặn.
“Ngài có thể vui lòng cho em biết tên của mình được không?”, cô ấy điềm nhiên hỏi, hoàn toàn không hề bối rối trước cái nhìn săm soi của tôi, trông như thể một cỗ máy vậy.
“Kousuke… Takioto.”
“Kousuke Takioto, đã đăng ký… Kousuke Takioto-sama, cảm ơn ngài vì đã ký hợp đồng với Sê-ri Hiệp sĩ hầu gái. Xin thứ lỗi, nhưng vì em đang bị tách biệt khỏi Mạng lưới Hầm ngục nên liệu ngài có thể xác nhận tình hình hiện tại được không…”
Và cổ đã nói vậy, nhưng tôi chẳng hiểu gì sất. Còn việc tôi không hiểu chỗ nào, thì ý là mọi thứ. Trước hết…
“Ừm… chính xác thì ‘Mạng lưới Hầm ngục’ là gì nhỉ?”
Trong Magical★Explorer đâu có đoạn hội thoại kiểu này. Cô ấy sẽ chào đón ta bằng câu nói kinh điển “Người bạn đời định mệnh của ngài đang ở ngay trước mặt rồi đây”, sau đó sẽ chuyển đến căn phòng chật chội của thanh niên main để tận tụy chăm sóc cho cậu ta. Không chỉ vậy, cô còn bá hơn bất cứ ai, và ngay từ khi gặp nhau đã thề sẽ trung thành tuyệt đối với nhân vật chính.
Khi nhân vật chính tự hỏi sao cô ấy lại biết ơn cậu ta đến vậy, cô giải thích rằng “Em đã từng có nguy cơ bị bỏ lại trong ngục tối vĩnh viễn mà không bao giờ được kích hoạt”. Thế nhưng về sau lại tiết lộ rằng: “Mọi thứ em nói lúc đó thực ra chỉ là diễn… Em được yêu cầu phải hành động như thể đang tuyên thệ trung thành với người đã đăng ký mana của họ với em”. Và trong lời thoại kế tiếp, cô ấy liền khẳng định: “Nhưng giờ thì không còn nữa, vì em đã có ngài…”, điều này đã khiến cho vô vàn người chơi (kể cả tôi) phải lòng cô ấy.
“Ngài muốn em giải thích về… Mạng lưới Hầm ngục ư?”, cô ấy bối rối đáp lại.
Nếu tôi phải nói thật thì mọi thứ về cô ấy dường như đều không khớp hoàn toàn. Đầu tiên, trong Magical★Explorer, cổ bị phong ấn trong một tinh thể phôi có chứa công nghệ siêu tiên tiến thời cổ đại, nó trông giống như một viên ma thạch. Phôi tinh thể đã được tạo ra cách đây hàng ngàn năm, nó phong ấn một homunculus Hiệp sĩ hầu gái và được chế tạo bằng thứ công nghệ tối tân nhất của thời bấy giờ.
Nhưng chính xác thì thứ vừa nãy mà tôi thấy là gì cơ chứ?
Rõ ràng nó là một quả trứng có lông vũ, chứ không phải một loại pha lê nào đó. Tiếp tục, chính nơi này cũng vậy—không hề có thảo nguyên nào như này trong Magical★Explorer.
Hơn thế nữa, việc có đến năm mẫu hình khác nhau của cô ấy cũng là một uẩn khúc.
“Mạng lưới Hầm ngục chính là Mạng lưới Hầm ngục thôi ạ……… Hmm? Xin thứ lỗi một chút, Takioto Kousuke-sama.”
MKS73 vẫn lơ lửng trên không khi tiến đến nắm lấy tay tôi.
Có thứ gì đó chảy từ cái chạm hơi lạnh của cô ấy thấm vào lòng bàn tay tôi. Dù là gì đi nữa, nó cũng không khó chịu chút nào. Tôi còn cảm thấy là lạ rằng như thể thứ gì đó từng thuộc về mình giờ đang được trả lại cho chủ nhân của nó, đó là một cảm giác ấm áp, an toàn và thoải mái.
“…………”
“Ừm, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”, tôi thử hỏi khi trông thấy cô ấy đứng sững tại đó, không nói nên lời.
“X-Xin thứ lỗi. Liệu ngài có thể cho em chút thời gian để suy xét lại mọi thứ được không ạ?”
Xem ra tôi không phải là người duy nhất ở đây cần thời gian để trấn tĩnh lại.
Sau khi cả hai đã ổn định, chúng tôi bèn chia sẻ thông tin có được với nhau và hiểu ra rằng:
“Nói cách khác, ngay từ đầu mọi thứ đã đi chệch hướng.”
Đó chính là sự nhất trí cao độ từ cả hai phía.
“Chính xác là vậy.”
Ban đầu, dòng sản phẩm Hiệp sĩ hầu gái của cô được cho là sẽ thành lập hợp đồng với một cá nhân có vai trò tương đương Dungeon Master. Cổ nói với tôi rằng mình không thể hiểu nổi làm thế nào mà một người hoàn toàn bình thường, vô hại như tôi lại có thể lập được một hợp đồng như vậy. Cô cũng nhấn mạnh rằng lượng mana tiềm tàng bên trong tôi đã vượt quá mọi thường thức.
Điều này dẫn tới khúc mắc tiếp theo: Tên “Dungeon Master” này là cái quái gì vậy?
“Thuật ngữ này ám chỉ đến cá nhân quản lý dungeon từ phía Ngục giới (Dungeon Realm). Một số người còn sử dụng thuật ngữ này để nói về những cá nhân đã chinh phục được số lượng lớn mê cung, nhưng hiện tại em đang đề cập đến định nghĩa đầu tiên của nó.”
Lời giải thích trên chỉ càng khiến tôi bối rối hơn. Cụm từ Dungeon Master chưa từng xuất hiện trong Magical★Explorer. Các khu farm quái trong game này chỉ tồn tại để mọi người chinh phục nó. Không hề xuất hiện bất kỳ cá nhân nào trông giống như “quản lý” của những nơi này.
“Em hiểu là ngài đang bối rối, nhưng vì lý do riêng nên em hơi ngại phải giải thích mọi thứ cặn kẽ.”
“Ừm… chính xác thì em đang nói gì vậy?”
“Em có thể tự do thảo luận thông tin liên quan đến Dungeon Master với công ty hầm ngục, các quản trị viên hoặc các bên có liên quan tương tự. Tuy vậy, ngoại trừ những trường hợp này ra thì em không được tiết lộ thông tin đó ra bên ngoài.”
Chà, thú thực thì—
“Xét đến việc kiến thức của mọi người về hầm ngục vẫn còn hạn hẹp nên âu cũng dễ hiểu. Dù sao thì tục ngữ cũng có câu: ‘Nghiên cứu về bản chất của hầm ngục chẳng khác nào hoài nghi về bản chất của cái chết.’”
Kể từ khi đặt chân đến thế giới này, tôi đã đọc mọi cuốn sách có thể tìm được nói về chủ đề mê cung. Thế nhưng lại có rất ít trong số chúng chứa thông tin hữu ích, thành ra mới có câu tục ngữ mang tính triết lý như vậy.
“Em cho rằng sở dĩ thông tin không được phổ biến là do việc liên lạc trực tiếp đã bị từ chối. Hình thức liên lạc trực tiếp giữa người quản lý hoặc quản trị viên hầm ngục với những cá nhân cấp sáu là cực kỳ hiếm.”
Lại thêm một thuật ngữ rối não nữa xuất hiện. Tôi có thể hiểu ý chính trong lời cô ấy nói, nhưng mà…
“Vậy cái ‘cấp sáu’ này là gì?”
“Ừm… Như đã nói trước đó, có một số danh mục liên quan đến phạm trù thông tin này mà em không thể công khai tiết lộ được. Nên là, ừm, trường hợp xui nhất thì em còn bị công ty trừng phạt.”
“Tóm lại là một chủ đề tối kỵ nhỉ… Vậy thì em không cần phải nói ra bất cứ thứ gì liên quan đâu.”
Tôi không biết chính xác hình phạt này sẽ như nào nhưng rõ ràng là nó không hề tốt cho cô ấy.
Cổ bắt đầu nói một cách úp mở và do dự, biểu cảm trông vẫn còn ngại ngần và không thoải mái.
“Có lẽ điều này sẽ được làm rõ vào một lúc nào đó, nhưng ừm… Em muốn được thông báo với ngài ngay bây giờ. Rằng liên kết mana giữa em và Takioto Kousuke-sama đã được thành lập, và ngài đã được chỉ định làm chủ sở hữu của em.”
Ừmmm, vậy…
“Thế tức là?”
“Là em không thể không tuân theo lời ngài nói, và nếu ngài ra lệnh cho em tiết lộ mọi thứ thì em có nghĩa vụ phải cung cấp tất thảy thông tin cho ngài.”
Giờ thì hiểu rồi. “Hợp đồng” của chúng tôi là một thỏa thuận khá có sức nặng. Nếu muốn biết về dungeon thì tôi chỉ cần ra lệnh là được. Cơ mà…
“Nah, dù sao ta cũng không cần tìm hiểu quá nhiều về mấy cái đấy. Em chỉ cần cung cấp cho ta mấy thông tin mà mọi người có thể biết là tốt lắm rồi”, tôi nói với cô ấy.
“Cảm ơn ngài rất nhiều”, cô ấy cúi đầu đáp.
“Vậy là hợp đồng giữa hai ta đã xong…”, cô đổi chủ đề. Sau đó nhét tay vô khe ngực và lấy ra một mảnh vải màu xanh thẫm quen thuộc. Sao nó lại được nhét trong đấy vậy?
“Em muốn ngài đặt cho em một cái tên phù hợp, một phiên bản cực kỳ láu lỉnh và nổi tiếng của Sê-ri Hiệp sĩ hầu gái.”
“Láu lỉnh ấy hả…? Nhưng ta lại cảm thấy em là một người rất chăm chỉ và nghiêm túc đấy chứ.”
Trong Magical★Explorer, tính cách của MKS73 thay đổi tùy theo phiên bản mà ta chọn. Nhưng tính cách mà cô ấy vừa nói tới lại không giống bất kỳ ai trong số họ.
“Em đôi khi vẫn nghiêm túc mà. Vậy cho em hỏi, thưa Takioto Kousuke-sama, rằng ngài có trêu ghẹo đôi chút mỗi khi nói chuyện với ai đó không? Thường thì em luôn tự hào mình là một chú mèo tinh nghịch, luôn sẵn sàng quậy phá đấy.”
Tôi thực sự chẳng hiểu cổ đang nói cái gì, nhưng thôi, không sao cả.
“Vậy thì đến lúc đặt tên rồi nhỉ. Hmm, ta không chắc mình nên gọi em là gì nữa… Liệu có ổn không khi coi em là một dạng homunculus nào đó?”
Tôi tưởng rằng cô ấy sẽ đồng ý, nhưng không, cổ lại lắc đầu.
“Không, em không liên quan gì đến homunculus. Cho phép em được làm rõ: em không phải là homunculus hoặc android, người máy nhân bản/sinh học càng không nốt.”
“Sao cơ?”
“Ngay từ đầu em đã không được tạo ra để phỏng theo con người rồi—em là một thiên thần.”
“T-Thiên thần ư?!”
Tôi không khỏi nhớ lại lời thoại của cô ấy. Nhân vật của cổ trong Magical★Explorer không phải là một thiên thần. Đáng lẽ nên là homunculus mới đúng.
“Thiên thần được cấu thành từ những vật chất cơ bản khác với con người. Chúng em cũng không giống elf hay thú nhân, mà là những dạng sống hoàn toàn tách biệt với các sinh vật này.”
Ừm, vì một trong những nữ phụ trong game cũng là một thiên thần nên tôi có thể hiểu được phần nào, nhưng mà…
“Hẳn ngài đang có nhiều khúc mắc. Nhưng hãy yên tâm, em vẫn có khả năng phối giống và thụ thai con cái. Mặc dù đứa trẻ sinh ra đa phần sẽ không phải thiên thần, mà là cùng chủng loài với bạn tình của em.”
“Ồ, cảm ơn nhé, nhưng ta không bận tâm về mấy thứ đó lắm.”
Tôi không bận tâm nhưng tò mò thì có, khụ… khụ…
“Vậy sao ạ…? Tee-hee.”
“Không rõ tại sao em cứ nhìn chằm chằm vào háng ta với nụ cười toe toét thế nhỉ?”
“Được rồi, đến với chủ đề tiếp theo nào.”
“Ơ, giờ lại đổi à? Thôi được… mình sẽ chơi theo nếu cần…”
Tôi cảm tưởng rằng cô ấy đã hoàn toàn kiểm soát được cuộc trò chuyện này.
“Xin thứ lỗi, nhưng ngài – với tư cách chủ khế ước của em, không cần thiết phải nói chuyện một cách lịch sự như vậy đâu ạ.”
Nhắc mới nhớ, tôi chưa từng xem bộ anime nào mà nhân vật hầu gái được xưng hô tử tế. Nhưng mà này, ở Nhật Bản vẫn còn rất nhiều người đối xử với người hầu một cách tôn trọng mà.
“Chỉ là thói quen của ta thôi… Ta dùng lời lẽ lịch sự với em vẫn ổn chứ?”
“Chậc…”
“Ê này, em vừa mới tặc lưỡi hay gì à…?”
“À, không ạ, em nào dám làm vậy. Có lẽ do tai ngài đã nghe nhầm chăng?”
“O-Okay, ta hiểu rồi. Ta sẽ không—”
“Chậc…”
“R-Rồi rồi, ta hiểu rồi mà.”
Cưỡng ép mình phải đổi thói quen sao…? Thật khó để biết ai mới là người thực sự nắm quyền ở đây…
“Phải thế chứ. Em rất mong được phục vụ ngài.”
Nói xong, cô ấy liền cúi chào tôi một cách duyên dáng, trên tay vẫn cầm theo mảnh vải màu xanh thẫm quen thuộc.
“Ờm… Tay em đang mang thứ gì thế?”
“Cái này ạ? Đó là đồng phục bơi ạ”, cổ trả lởi, trải thẳng bộ đồ ra. Quả thực là vậy. Cái bảng ghi tên vẫn đang để trống, nhưng—khoan, tại sao tôi lại quan tâm đến cái đó cơ chứ?
“Nó là trang phục đi kèm”, cô ấy nói như thể cảm nhận được câu hỏi tiếp theo của tôi. Thật không may, câu trả lời đó không thỏa mãn được tất thảy những khúc mắc đang lởn vởn trong tâm trí tôi.
“Tại sao… lại là đồng phục bơi vậy?”
“Theo vốn hiểu biết của em về thế giới này, trước đó em chỉ được phát cho một bộ đồ hầu gái, nhưng do doanh số đã tăng vọt sau khi có thêm đồng phục bơi nên mọi thứ đã thay đổi kể từ đấy. Công ty đã thử kinh doanh bọn em mà không có đồ bơi vào một dịp nào đó, nhưng doanh số lại tụt giảm còn khách hàng thì liên tục phàn nàn.”
Mấy người để tâm tới mức phải khiếu nại sao? Thật sự luôn?
“Em có thể mặc thử luôn nếu ngài muốn.”
“Không, không, không, không cần mặc gì hết.”
“Em hiểu rồi. Vậy là để cho trí tưởng tượng bay xa sao? Quả là láu cá thật đấy, Takioto Kousuke-sama. Nếu thế thì để em ướm thử nó cho ngài nhé”, cô ấy nói rồi đặt bộ đồng phục bơi ra trước mặt và tạo dáng với nó.
“Hừm, cúi người ra trước thêm chút nữa… Khoan, làm mấy trò vớ vẩn đủ rồi đấy. Mau quay lại chủ đề chính thôi.”
À mà chủ đề hiện tại là gì ấy nhỉ?
“Hee-hee, em xin lỗi. Giờ ngài có thể ban cho em một cái tên được không?”
À phải, tôi nhớ rồi. Cô ấy muốn tôi đặt tên cho.
Trong Magical★Explorer, người chơi có thể tùy ý chọn bất cứ cái tên nào cho cô ấy, và tôi thấy đa số mọi người đều lấy là Nanami. Ai đó đã viết rằng: “Gõ MKS73 trong chat với bảng tin phiền vl, chốt luôn Nanami đi”, và trước khi mọi người kịp nhận ra thì cái tên đó đã được lưu truyền lại. Bản thân tôi cũng đã chọn Nanami.
“Hmm, xem nào… Nanami có được không?”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, cô ấy ngân nga đầy nghi hoặc rồi cau mày.
“Thật không thể tin nổi mà. Nghĩ đến việc ngài lấy luôn số định danh của em để đặt tên một cách rẻ tiền như vậy. Ngài sẽ trả lời như nào nếu đứa con thứ ba của hai ta hỏi là “A, sao bố mẹ lại đặt tên con là Tam như số ba thế ạ?” đây? Ngài thực sự coi nhẹ tương lai của con chúng ta đến vậy sao?
………Mọi người biết không, cô ấy nói đúng. Lập luận đó nghe khá hợp lý.
Trong trò chơi, cô ấy luôn vui vẻ bất kể ta đặt cho cái tên nào, nhưng đây không phải là thế giới ảo, mà là thực tại. Ta không thể cứ cho rằng cô ấy sẽ luôn phản ứng y như trong trò chơi được. Cô ấy là một thiên thần riêng biệt và độc nhất.
Tôi thì lại đang đặt tên cho một cá nhân, chứ không phải con vật. Tôi thật nông cạn làm sao.
“X-Xin lỗi em, ta sẽ nghĩ cái tên khác… huh?”
Tôi trở nên chết lặng khi trông thấy cô ấy.
“Trời ạ, ngài quả là rắc rối mà, Takioto Kousuke-sama.”
Vừa dứt lời, cô lấy ra một chiếc bút dạ từ đâu đó rồi viết Nanami bằng chữ hiragana lên bộ đồng phục bơi đang cầm trên tay. Sau khi viết xong, cô lại viết những chữ cái nhỏ xíu lên tay rồi khẽ mỉm cười.
Xong cổ ngay tức khắc chuyển về vẻ bực bội, nhưng tôi khá chắc đã trông thấy một nụ cười thoáng qua. Cô ấy ôm chặt bộ đồng phục bơi mới được đặt tên, tuyên bố:
“Thôi thì, nghĩ ra cái tên mới tốn thời gian lắm, nên cứ chọn Nanami vậy.”
“…….Em thích nó đúng không?”
“Sao cơ ạ? Ngài tự dưng lấy đâu ra ý tưởng này vậy, Kousuke Takioto-sama…? Giờ nếu chúng ta lấy Nanamin làm biệt danh thì em nên dùng những ký tự tiếng Nhật nào đây? Em nghĩ ra được vài lựa chọn khả thi rồi đấy, nếu ngài muốn biết.”
“’Nanamin’ à? Em quả thực rất thích cái tên đó mà.”
Cô ấy lờ đi lời nhận xét của tôi, bắt đầu viết một số ký tự tiếng Nhật lên mặt đất bằng bút dạ. Thế nhưng, lựa chọn thứ hai mà cô viết – Nanami lại lớn hơn hẳn so với những cái khác. Những lựa chọn có các ký tự cho “đại dương”, “hạt cải dầu” hay “vẻ đẹp” thành ra lại khá nhỏ. Không chỉ vậy, phiên bản chữ hiragana là phiên bản duy nhất được viết tận hai lần; như thể cô ấy đang dí thẳng mặt tôi để tôi chọn nó vậy.
“Ừ-Ừm, vậy còn Nanami mà không dùng bất kỳ ký tự nào có được không?”
“Saoooo cơ ạạạạ? Không dùng gì hết, thật luôn trời…?”, cô ấy đáp và thở dài một cách quá lố, sau đó quay lại viết một vài chữ Nanami bằng hiragana, thêm một hình trái tim vào cuối. Và tổng có tận ba trái tim cho mỗi chữ nữa chứ.
“Em thực sự nghiện cái tên này mà. Kiểu như lần đầu trong đời gặp được đúng chân lý của mình ấy.”
“Không phải ‘em’, mà là Nanami. Hoặc Nanamin cũng được. Rất hân hạnh khi được làm quen với ngài.”
Giờ còn ra lệnh cho tôi gọi bằng tên nữa… Cổ chắc kèo rất ưa nó rồi. Nhưng khoan, nơi này trông giống một địa điểm khá quan trọng cho việc nghiên cứu ma thuật và khám phá dungeon, liệu cô ấy có viết tên mình bằng bút vĩnh cửu ở khắp mọi nơi không? Nếu chỗ này thành một khu du lịch thì tên của cổ sẽ bị đưa lên khắp các trang mạng mất. Ngẫm lại thì, đây vẫn là ngục tối nằm trên đất tư nhân của Hanamura, nên tôi không cần phải lo lắng lắm.
“Tiếp tục nào, xin vui lòng xác nhận chức danh của chủ khế ước.”
“Chức danh sao?”
“Vâng ạ, nhằm xác nhận cách ngài muốn em xưng hô với mình, Kousuke Takioto-sama. Em đã đưa ra một số từ cho ngài chọn, như là: quý ngài, đại sư, chủ nhân, sensei, thủ lĩnh, cao nhân, ace, chủ tịch, boss, dark lord, nhiếp chính, shogun, niềm tự hào của (tự chọn), và hậu tố -cchi dễ thương nữa.”
“Một số cái nghe có vẻ đậm chất phim samurai phết. Thế mặc định là gì vậy.”
“Nó được thiết lập là Chủ nhân ạ.”
Thú thực, tôi thấy có chút rợn người khi được xưng là Chủ nhân, nhưng dù sao thì đó cũng là cách cô ấy gọi người chơi trong game.
“…Lấy luôn cái đấy vậy.”
Hơn nữa, tôi muốn được nghe cô ấy gọi là Chủ nhân dù chỉ một lần. Còn quán cà phê hầu gái ư? Không đủ tốt. Tôi muốn nghe từ hàng thật cơ.
“Vậy thì em sẽ gọi ngài là Chủ nhân. Còn bây giờ, ngoài ngài ra thì em nên gọi những người khác như nào đây thưa Chủ nhân? Chế độ mặc định đang là lũ sâu hạ đẳng.”
“Oái, nghe tệ quá đấy! Sao em lại đối xử bình thường với chủ nhân mình nhưng lại tệ với người khác vậy? Đổi mau, đổi mau! Hầy, mà em định dùng từ đấy trong trường hợp nào vậy?”
“Ồ, thời tiết quả là đẹp nhỉ, hỡi lũ sâu hạ đẳng?”
“Em có thể khiến nó trông ổn với hoa mĩ tùy ý, nhưng bản thân những từ đó vẫn bốc mùi hơn cả thùng rác đấy!”
“Vậy thì em dùng từ thùng rác thay vào nhé?”
“Đó lại là thứ em rút ra từ lời của ta sao?! Nó còn chẳng phải sinh vật sống nữa chứ. Chỉ cần nói chuyện với mọi người bằng sự tôn trọng đúng mực là được. Cái này đâu hề khó phải không nào?!”
“Chậc, như ngài mong muốn.”
“…Có ai không, ai cũng được! Làm ơn lại đây rồi thông não giúp tôi theo kịp cuộc trò chuyện này với!”
Lý do tôi nhất định phải lược qua dungeon này là để có được Nanami làm một trong những đồng đội của mình.
Thú thực là việc tự mình biến Kousuke Takioto thành nhân vật nhanh và mạnh nhất khá là bất khả thi. Nếu tôi là Iori Hijiri thì đã có thể tự lực cánh sinh rồi, nhưng tôi không thể toàn diện được như cậu ta. Cơ mà kể cả khi tôi là nhân vật chính thì bản thân vẫn sẽ nhờ cậy vào bạn bè của mình thôi.
Một mình gánh vác mọi thứ quả thực không hiệu quả chút nào.
Hơn nữa, việc đưa cô ấy vào tổ đội cũng đem lại vô vàn những lợi ích.
Nanami có thể tăng tốc độ càn quét những dungeon mới mở ra cho người chơi. Nhờ công nghệ ma thuật cổ đại siêu pro vip của mình, cô biết các bí mật để có thể tiến vào hầm ngục và thậm chí có thể gỡ bỏ các ma pháp trận gây cản trở bước tiến của ta. Cô cũng có thể xử lý được mấy vấn đề đáng ra phải do Nhà Khoa học gợi cảm giải quyết (người mà đến giữa trò chơi mới xuất hiện).
Kể cả nếu cô ấy không đem lại những lợi ích trên thì tôi vẫn quyết định sẽ kết bạn với cổ.
Ngay từ lần chơi đầu tiên, nhân vật Magical★Explorer mà tôi sử dụng nhiều nhất không phải Yukine Mizumori mà là Nanami.
Việc tôi sử dụng cô ấy nhiều hơn Yukine là không thể tránh khỏi. Yukine không thể xuất hiện trong một khoảng thời gian do vướng bận với Ban kỷ luật, và cô ấy sẽ không chính thức gia nhập nhóm cho đến khi ta được nhận vào một trong Tam Hội. Tuy nhiên, kể từ lần chơi thứ hai, một cơ chế hữu ích có tên là Hệ thống Giao ước Shikigami sẽ được thêm vào, cho phép cô ấy tham gia vào các cuộc càn quét dungeon ngay từ đầu trò chơi.
Và quan trọng nhất, lý do mà tôi thường xuyên dùng đến cổ là vì cô ấy vô cùng đa dụng. Nanami thuộc cùng loại nhân vật với Chủ tịch Monica và Yukine, có khả năng xử lý tầm xa, tầm trung, cận chiến và thậm chí cả ma thuật. Còn nữa, Nanami có thể học các khả năng khác ngoài chiến đấu, chẳng hạn như đạo tặc và thu thập, điều mà Monica và Yukine lại không thể.
Đúng thế, kỹ năng chiến đấu của cô ấy kém hơn so với Tam Cường. Tuy nhiên, cô có thể cầm cự trước mọi nữ chính ngoại trừ Monica. Và sau cùng, cô có khả năng thu thập quặng và thảo mộc, gỡ bẫy, rồi cả mở khóa nữa.
Tỷ lệ được sử dụng cao của nhân vật Nanami là điều tất yếu. Dĩ nhiên, tôi không phải là người duy nhất chọn như vậy. Khá chắc rằng hầu hết các quý ông ngoài kia đều tận dụng cô ấy nhiều nhất có thể.
Nhưng đến cuối cùng, lý do quan trọng nhất vẫn là sự dễ thương đến cùng cực của cô gái này. Người chơi có thể chọn cả màu tóc lẫn tính cách của cô, Nanami vô cùng xinh đẹp và đa tài, rồi thậm chí còn thề trung thành với ta – nhân vật chính nữa chứ. Với mấy đặc điểm kể trên, không có lý do nào mà ta không sử dụng cô ấy cả.
Giờ thì, mặc dù Nanami quả thực giỏi mọi thứ, nhưng vẫn còn một vấn đề. Sự hiện diện của cổ không gây ảnh hưởng gì trong Magical★Explorer, nhưng đó lại là một bê bối xã hội với bản thân tôi lúc này.
“Phải giải thích thế nào với Marino-san và những người khác sống cùng mình đây?”
Tôi đã cân nhắc đến việc chuyển cô ấy sang chỗ khác nhưng Nanami đã phản đối ý tưởng đó.
“Sống riêng sao? Ha, ngài hẳn đang đùa rồi, thưa Chủ nhân. Lần duy nhất mà em phải xa ngài chính là khi cái chết chia lìa đôi ta. Nếu đây là một mệnh lệnh thì em sẽ tuân theo; tuy vậy, em mong ngài chuẩn bị tinh thần để nghe rằng: Takioto là một tên khổ dâm biến thái vô vọng, hoặc Takioto là một kẻ háo sắc thích mấy bé gái và phụ nữ ngoài 40, cùng với những tin đồn vô căn cứ khác lan truyền khắp nơi đi nhé”
“Quả là khó để biết được liệu em có thực sự trung thành hoặc ngược lại hay không đấy.”
Nhân tiện, tôi không thể phủ nhận rằng mình chính là một tên khổ dâm biến thái và là một kẻ háo sắc. Nếu những tin đồn như thế thực sự lan truyền thì tôi chẳng thể làm gì khác ngoài công nhận rằng ‘không có lửa thì làm sao có khói’.
“Vậy nếu cả hai ta cùng chuyển đi chỗ khác thì sao?”
“Ta chưa nghĩ đến. Nhưng đằng nào sự thật cũng sẽ bị lộ ra thôi, nên tốt nhất là thông báo cho mọi người biết ngay từ đầu. Làm như trên cũng khiến ta không còn khả năng tiếp cận với cơ sở vật chất của nhà Hanamura nữa.”
Quả là một nhược điểm lớn nếu những bài học với Claris và việc sử dụng các tiện nghi khác trở nên phức tạp hơn.
“Nếu vậy thì… em cũng giỏi kêu meo meo như mèo đó.”
“Ta có thể đoán chính xác em đang định làm gì, nhưng đương nhiên là nó sẽ không có tác dụng đâu.”
“Nếu ngài nói rằng mình đã tìm thấy em đang run rẩy trong chiếc hộp các tông dưới cơn mưa tầm tã, em đảm bảo sẽ có thể biến nó thành một bộ phim lâm li bi đát khiến khán giả phải lặng người đấy ạ.”
Nếu có một nàng hầu gái ngồi trong chiếc hộp các tông, ướt sũng đến tận chân tơ kẽ tóc thì tôi cũng sẵn sàng tin UFO là có thật.
“Bộ phim này nghe có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ. Tùy vào diễn biến, không khéo nó có thể kết thúc như một bộ phim kinh dị luôn ấy.”
“Đùa cợt thế là đủ rồi. Em có một ý tưởng siêu hay nè.”
“Sao cứ có cảm giác nó sẽ không được như vậy thế nhỉ… Nhưng dù sao ta cũng đang nghe đây.”
“Hay ngài nói với họ rằng mình muốn thuê một người hầu gái thì sao Chủ nhân? Theo như em được biết thì gia đình Hanamura rất khá giả, và việc họ muốn có thêm người hầu cũng không có gì bất thường.”
Tôi đã định đón nhận ý kiến kinh khủng nhất, nhưng ai ngờ nó lại bình thường đến ngạc nhiên.
“Cũng đúng… Thực ra, khoan hãy nói về hầu gái, ta đã có Claris rồi mà nhỉ?”
Cô ấy sống cùng chúng tôi với tư cách là hiệp sĩ, nhưng cổ cũng được coi là hầu gái giúp việc nhà. Thỉnh thoảng cũng có vài hầu gái elf khác của Ludie ghé qua, mặc dù họ không sống trong cùng một căn nhà.
“Em khá chắc họ sẽ không để ý nếu có thêm một hoặc hai người hầu nữa đâu.”
“Đúng, nhưng thế vẫn chưa đủ…”
Claris là người hầu duy nhất thường trú trong nhà. Là do Onee-chan khá nhút nhát khi ở cùng người lạ.
Trước hết, loại học sinh nào mà tự dưng lại nói muốn thuê hầu gái cơ chứ? Chí ít là tại Nhật Bản… Ngẫm lại thì… có lẽ việc một học sinh thuê thêm người hầu là bình thường ở thế giới này chăng? Nhưng mà…
“Nghe em nói đến việc ‘thuê’ làm ta nhận ra còn vấn đề tiền lương nữa…”
Theo những gì mà trò chơi gợi lại, tôi không nghĩ Nanami đã được trả tiền… Không những thế, khi chứng kiến cảnh cô ấy bị kéo vô ngục tối ngày này qua ngày khác, ta cũng có thể coi đó là hình thức bóc lột người lao động đến mức tột cùng.
“Hay bán hết mấy vật phẩm kiếm được từ dungeon là ổn thôi nhỉ? Thực ra kể cả không làm vậy thì tiền trợ cấp của mình cũng quá đủ để nuôi ai đó rồi…”
Tôi đã nhận được một khoản tiền tiêu vặt khổng lồ từ Marino-san. Nếu ngay từ đầu tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình này thì cảm quan tài chính của tôi sẽ bị hỏng mất. Nói đúng hơn là nó đang trở nên mai một rồi.
Chà, xem ra tôi nên biết ơn gia cảnh hiện tại của mình và dùng nó để trả công cho Nanami. Với giả định như vậy, nếu tôi giữ lại một lượng tối thiểu cho bản thân thì cô ấy sẽ lấy bao nhiêu phần đây?
Tôi đang mải tính tiền trợ cấp của tôi để trả lương cho Nanami thì—
“Huh?”
Nanami thốt lên đầy sững sờ.
“Sao trông em lại ngạc nhiên vậy?”
Có lẽ cô ấy nghĩ việc tôi có đủ tiền tiêu vặt để nuôi một người khác thì thật bất thường.
“…Ừm, em không nghĩ là mình sẽ được trả công đấy.”
“Hử, sao cơ? Em nói gì vậy?”, tôi vô thức đáp lại. Nanami bắt đầu nói, trông cổ có vẻ bối rối.
“Phiên bản Hiệp sĩ hầu gái thứ 73, Mẫu hình Thiên Đường có hơi chút đặc biệt—bọn em không làm việc vì tiền.”
“……..Thế tức là sao?”
“Giải thích có hơi phức tạp một chút, nhưng vì bọn em thuộc về tầng lớp thiên thần thấp nhất nên ngay từ đầu đã không coi tiền là thứ cần thiết rồi. Điều này cũng tương tự với em. Vậy nên, em mong ngài đừng quá để tâm đến nó. Xin hãy coi tiền công của em là không cần thiết ạ.”
Ui ui ui, chờ đã nào. Sao có thể như vậy được? Vậy động lực làm việc của họ là gì cơ chứ? Bất chấp những gì Nanami vừa nói, vẫn cần phải có một loại trợ cấp cho công sức của ai đó chứ; nếu không có nó thì cô ấy chẳng khác nào một nô lệ cả. Tôi muốn một người bạn đồng hành, chứ không phải một bề tôi hèn mọn—kể cả khi tôi thuê người bạn đó bằng tiền.
“…Không được, ta sẽ trả em thứ gì đó. Quyết định rồi.”
“Em hiểu rồi”, cô ấy thở dài. “Kể cả nếu ngài trả tiền cho em thưa Chủ nhân, thì em không nghĩ mình sẽ có cơ hội sử dụng nó đâu.”
“Cứ coi như là sự hài lòng của ta đi. Em có thể dùng nó vào những ngày nghỉ.”
“Sao cơ ạ? Em còn có ngày nghỉ ư?” Nanami vô cùng ngạc nhiên trả lời, giọng điệu của cổ có chút phấn khích. Sau đó cô lắc đầu nguầy nguậy, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
“Chờ đã, em cho rằng mình sẽ không được nghỉ ngơi bất kỳ ngày nào đấy à?!”
“Đúng vậy ạ. Những thiên thần mà nằm ở đáy chuỗi phân cấp không có ngày nghỉ. Chỉ cần bọn em được cung cấp đủ mana hoặc các loại năng lượng khác là có thể làm việc miệt mài rồi.”
“Thế thì em sống để làm gì vậy…”
Các thiên thần cần đòi hỏi điều kiện làm việc tốt hơn cho mình. Họ có công đoàn hay gì đó không nhỉ? Nếu không thì đã đến lúc đình công rồi đấy. Nếu họ không thể phát động được thì đích thân tôi sẽ làm.
“Miễn là nguồn năng lượng của em được Chủ nhân cung cấp mana và chất dinh dưỡng, thì việc nghỉ ngơi là không cần thiết đâu ạ…”
“…Sau này ta sẽ cân nhắc kỹ hơn về điều kiện làm việc của em.”
“Em xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của ngài.”
Tôi đâu thể ngờ. Trước đây tôi luôn có cái nhìn tích cực về thiên thần, nhưng giờ nó đang dần bị thay thế bởi khung cảnh bóc lột người lao động.
Tôi nhìn Nanami với vẻ cảm thông, và rồi cô ấy như nhớ ra điều gì đó và bắt đầu nói.
“Em xin lỗi vì đã đổi chủ đề nhưng khu vực này sắp tối rồi, em nghĩ tốt nhất là ta nên về nhà ngay bây giờ.”
Sau khi nghe cô ấy nói, tôi liền lấy Tsukuyomi Traveler rồi kiểm tra thời gian. Quả nhiên đã gần đến giờ ăn tối. Tôi đã bảo với mọi người rằng mình có thể sẽ không về trước lúc đó, nhưng tốt nhất là nên về sớm để không có ai phải lo lắng.
“Em nói đúng. Có lẽ ta nên quay về. Nhưng đợi đã, ta nên nói gì bây giờ?”
Nanami đáp lại bằng cách nắm chặt hai tay rồi giơ lên dụi dụi trên đầu.
“Meoo, meooo, prừ prừ~”
“…Ta thừa nhận là em giả làm mèo khá chính xác, nhưng nó sẽ không có tác dụng đâu.”


3 Bình luận
Đùi ngon