Frag.4: Nhưng, tụi mình là bạn thân mà?〈HẠ〉
Prologue 2- Gửi Đến Những Bông Hoa Bị Bỏ Lại Trong Ngày Xuân.
5 Bình luận - Độ dài: 2,311 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: TsuU
_______________________
Một bông hoa không thể tàn thì chẳng còn giá trị, mối tình đầu không thể kết thúc thì chẳng khác gì ngoài địa ngục trần gian.
Hành động chạy theo khát vọng của bản thân trông thật đẹp đẽ. Tuy nhiên, khát vọng cũng chẳng khác ảo tưởng là bao. Chúng ta không thể chạm được đôi tay này vào ảo tưởng. Nếu giả sử có thể chạm được vào thì ngay từ đầu nó đã chẳng phải là khát vọng rồi.
Đó là tất cả những gì mà tôi – Shinji Makishima đã nghĩ trong đầu khi đưa mắt ngắm nhìn cô nàng ấy.
Cái đêm cả bọn trở về nhà từ chuyến vui đùa thỏa thê ngoài bãi biển. Sau khi gã siêu nhân hoàn hảo ấy đãi mọi người một bữa thịt nướng và đã đưa Natsu cùng Himari-chan về tận nhà.
Căn phòng khách nhà tôi bị chiếm dụng bởi đám người lớn đang trong vai mấy kẻ say đốn mạt.
“Ngay từ đầu cũng do cái thói bướng bỉnh của mấy người mà mọi chuyện mới rối nùi như thế này, đừng có mà cứng đầu nữa coi !!”
Kẻ vừa đặt ly bia xuống mặt bàn với thái độ cáu kỉnh chính là Sakura-san, chị gái của Natsu. Nghe đồn tửu lượng của bà chị này kém, hình như đúng vậy thật, mới tí thôi mà sắc mặt chị ta đã đỏ chẳng thua gì con bạch tuột rồi.
Sakura-san chỉ tay thẳng mặt vào Hibari-san và Kureha-san, hai con người đang nâng cốc với thái độ chưng hững.
“Sakura-kun, cậu say rồi đó ha? Nãy giờ tôi chả hiểu cậu nói cái gì xấc. Bộ cậu đang tự tân trang lại mớ ký ức trong đầu à?”
“Chứ còn gì nữa ~ Đó giờ Sakura-chan đã nổi tiếng lèm bèm rồi, dạo này cái máu bà cụ non của cậu ấy còn nặng hơn nữa đấy~☆”
… Ngày trước thì được tôn vinh như chị đại của nhóm, còn bây giờ chị ta bị đối xử chẳng khác gì mụ già khọm khó ưa.
Thằng Natsu bảo rằng “Chị không kết hôn vì phải giúp đỡ bố mẹ chăm non cửa hàng tiện lợi”. Nhưng rõ ràng không phải bả ế là do tính cách có vấn đề hay sao?
Sakura-san nom bộ sắp nổi đóa lên, nên tôi phải vội vàng ngăn bà chị này lại trước khi quá muộn.
“ĐÁM BỌN BÂY, ĐỂ BÀ ĐẤM MỖI ĐỨA MỘT TRẬN CHO TỈNH CÁI NGƯỜI RA NHÉ!?”
“Chị mới là người đang quậy nát cái nhà người ta lên đấy.”
Tại sao cái bà chị lớn tồng ngồng rồi vẫn hành động theo kiểu tự do ném ly ném cốc tùm lum trong nhà người khác được vậy? Tôi thật sự nghi ngờ về trình độ đạo đức của con người này lắm đấy!
Chết tiệt, tất cả là tại thằng anh báo đời báo đốm ! Mắc gì mời cả đám đến nhà nhậu xong lại nhanh chân sủi mất khi thấy bản thân không quản nổi cái đám bợm nhậu này. Bảo đi mua thuốc lá mà tận 1 tiếng chưa về, đội ơn thằng anh trai mà nhiệm vụ tiếp đón đám người này bị mẹ dí thẳng vào tay tôi.
“Hai cái người kia nữa! Đừng có mà hùa nhau ghẹo Sakura-san nữa coi, lo giúp tôi ngăn bà chị này lại hộ cái”
Gã siêu nhân hoàn hảo và Kureha-san cứ bình chân như vại mà thong thả thưởng rượu cùng nhau.
“Không vấn đề gì đâu, cũng đến lúc rồi đấy.”
“Hôm nay vừa đi biển sau ca làm xuyên đêm cơ mà ~ Chắc oải đụng nóc luôn ha ~☆”
Hai người bọn họ cứ liếc mắt đưa tình rồi “Phải ha~” với “Chứ gì nữa ~”…. Này này, đừng có mà chim chuột trước "mặt người ta chứ, bộ muốn bị tống ra đường à?
“Ơ?”
Cùng lúc ấy, Sakura-san đột nhiên lâm vào trạng thái tắt nguồn. Lúc tôi còn đang tự hỏi “Cái gì vậy trời” thì bà chị đã đổ nhào xuống ghế sofa đầy mệt mỏi.
Chị ôm gối, cuộn tròn trông như một con mèo… Tôi nghe rõ từng tiếng thở đều vang lên từng nhịp.
“…Cái bà chị này, tới nhà tôi chỉ để ngủ ké thôi đó hả. Nếu đã mệt đến vậy thì sao lúc nãy không nhanh chân về nhà đi chứ?”
“Thì mai Kureha-kun sẽ về Tokyo đấy. Nên nhỏ cũng muốn trân trọng từng chút thời gian quý báu còn lại bên bạn bè của mình mà.”
Gã siêu nhân hoàn hảo khẽ thốt lên một tiếng “Chịu rồi!” và bắt đầu đứng dậy. Anh ta bế thốc Sakura-san trên tay, rời khỏi phòng khách một cách tự nhiên như thể nắm trọn vị trí ngôi nhà này trong lòng bàn tay.
“Shinji-kun này, anh mượn tấm futon ngoài phòng khách nhé.”
“Ờ, đồ dùng cho khách mà, cứ xài thoải mái đê. Mẹ ngủ rồi nên cũng khỏi cần xin phép làm gì.”
Và rồi gã siêu nhân hoàn hảo mất dạng.
Sakura-san ấy, ngày trước có ghé thăm gia đình tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng chị ta thật “trưởng thành, trông cứ như đại tỷ ấy”, còn bây giờ thì chẳng xót lại được chút duyên dáng nào nữa rồi.
Người có nhan sắc mà không đọc hướng dẫn sử dụng thì rốt cục cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
Rồi căn phòng khách cũng trở về dáng vẻ lặng yên vốn có. Từng tiếng tích tắc đều đặn vang lên từ chiếc kim giây của đồng hồ treo tường cũ, thứ vốn đã nằm ở đây từ trước khi tôi được ra đời.
Kureha-san nhoẻn miệng cười và nốc cạn thêm một chai rượu nữa.
“Shinji-kun~~ Rượu hết trơn rồi nà ~”
“Nhà tôi chẳng còn gì ngoài rượu Shochu mà ông bô để dành đâu.”
“Thế á~ Vậy chị đành lết thân này ra cửa hàng tiện lợi gần đây mua thôi vậy~♪”
“Ơ, đợi đ—“
Sao có thể để một đứa con gái say bí tỉ đi mua đồ một mình được chứ, tôi vội vàng đuổi theo chị ta.
Khu tôi sống chẳng có đèn đường, không gian tối đen như mực. Từng làn gió khuya ẩm ướt phả vào mặt khiến lòng tôi ngao ngán, đưa mắt liếc sang Kureha-san đang đi cạnh mình.
…Thuở đó, tôi đã luôn ngước nhìn con người này.
Nhưng hiện giờ, chính tôi lại là kẻ nhìn xuống.
Vô tình lướt mắt trúng khe ngực hớ hên chẳng có tí phòng bị nào của chị ấy, khiến tôi hoảng hốt vội vàng nhìn sang hướng khác.
“Á à Shinji-kun ~☆ Cưng vừa mới tia ngực chị đúng không ~”
“Tôi chả nhìn cái vẹo gì cả. Chị bị hoang tưởng à?”
“Hê hê, em trai ngây thơ hơn chị nghĩ nhiều đấy.”
“Do chưa từng hẹn hò với cô nào to đến vậy, thấy lạ nên tôi mới ngó tí thôi.”
Kureha-san cười khoái trí.
Đúng hơn từ đầu nên để chị ta đến cửa hàng tiện lợi một mình. Ở riêng với bà chị này khiến tôi khó chịu muôn phần.
“Nè Kureha-san, bộ ngày mai chị định sẽ giúp Rin-chan thật à?”
Ngày mai chính là ngày bắt đầu chuyến du lịch tự thưởng của Rin-chan. Và theo kế hoạch của nhỏ, sớm mai Kureha-san sẽ về Tokyo, tiện tay bắt cóc theo thằng Natsu lúc đang nửa tỉnh nửa mơ kia theo cùng.
“Sao cưng lại hỏi chị chuyện này ~”
“Gì đâu, chỉ là tôi thấy lạ thật đấy, hiếm khi nào chị lại ngoan ngoãn hợp tác với người khác.”
“Độc mồm quá nha~ Em nói vậy khác nào bảo người ta là loại máu lạnh vô tình chứ?”
“Bớt mấy cái trò diễn lố lăng thừa thải đi. Tôi đây không phải đứa sẽ hùa theo diễn lại cùng chị từng tí một như thằng Natsu đâu.”
Kureha-san trề môi ra vẻ đầy chán ghét.
Tiếp đó một nụ cười tinh nghịch nở trên khuôn miệng chị ta. Xoay người đối mặt với tôi, hai chân kiễng cao lên một chút.
Chị ta rót vào tai tôi như thể sắp tiết lộ một bí mật ngàn vàng.
“Sắp tới chị định sẽ giới thiệu Yuu-chan đến một creator mà chị đang đầu tư vào đó~ ☆”
“….Ớ!?”
Câu nói ấy khiến tôi quá đỗi bất ngờ, đến mức phải hỏi lại ngay tắp lự.
“….Mắc gì chị lại đổi nết ngang vậy hở?”
“Đương nhiên, chị có định giúp gì Yuu-chan đâu chớ~. Bình sinh chị đây có ưa gì thằng nhóc đó đâu~ ☆”
“….”
Nói vậy, nghĩa là sao?
Mà không, tôi cũng biết đôi chút. Nghĩ kĩ về những gì xảy ra trong quá khứ của Kureha-san và Hibari-san thì hai người này sẽ chẳng bao giờ chấp nhận nổi một đứa nhu nhược như Natsu. Chuyện chị ta vừa tiết lộ cho tôi, dám chắc cũng là một lời cảnh báo “liệu hồn thì đừng có nhúng tay vào”.
“Chuyện này cũng là một phần trong kế hoạch chiếm đoạt Himari-chan thôi ~ Chị đang thử làm rung rinh giấc mơ của Yuu-chan tí ý mừ ~ ☆”
“Ờ, Sau khi đến Tokyo, Kureha-san muốn làm gì thì làm. Theo kế hoạch thì vai diễn của tôi chỉ là lùa Natsu đến Tokyo thôi. Phần sau đó chị muốn gì thì tùy.”
Nói là nói vậy thôi, nhưng có chuyện này tôi buộc phải lên tiếng.
“Nhưng chị làm vậy không thấy tội cho Rin-chan quá à?”
“Sao tội ~?”
“Nhỏ háo hức mong chờ chuyến đi chơi này cùng Natsu lắm đấy. Tự dưng trên trời rớt xuống một đứa chen ngang thì ai mà chịu cho được chứ?”
“Ơ ~? Theo chị thì tình hình hiện tại Rion trông còn tội nghiệp hơn nữa kìa.”
Không thể cãi, Kureha-san giơ chân định bụng dẫm lên chiếc dép của tôi. Vội vàng né sang một bên khiến chị ta suýt đo đường vì mất thăng bằng, trưng ra cặp má căng phồng đầy hờn dỗi.
Đâu, tôi có nói gì sai đâu chứ.
Kureha-san nhún nhẹ vai rồi tiếp tục tiến bước đến cửa hàng tiện lợi. Con đường vốn đã ít đèn này, ánh sáng từ biển hiệu cửa hàng nhìn càng thêm rực rỡ.
“Hai đứa nó, có chỗ nào nhìn giống bạn thân hả ~”
“Ai mà biết, tôi cũng chẳng biết động lực nào khiến bọn họ gọi mối quan hệ đó là bạn thân nữa cơ”
“Chớ gì nữa ~ Rion với cả Yuu-chan hiện tại đang dựng lên tấm bình phong bạn thân chỉ để được ở bên cạnh nhau.”
“Vậy thì cũng được mà. Nếu không làm vậy thì sao hai đứa ấy giữ nổi mối quan hệ trong tình huống này chứ?”
Kureha-san dừng chân lại.
Bất chợt chị ngước nhìn lên bầu trời. Tam giác mùa hè được kết nối từ ba chòm sao đang thắp sáng trên nền đêm.
“Làm vậy thì chỉ thêm đau mà thôi.”
Kureha-san khẽ nói với tông giọng có chút cô đơn.
“Tình đầu đã không đến được với nhau, thì cũng phải cho nó một cái kết trọn vẹn chứ.”
“….”
Đôi mắt chị đang ngắm những vì sao trên bầu trời đêm, nhưng dường như chị hoàn toàn chẳng nhìn về phía ấy.
Chị đang nghĩ gì trong đầu, hoàn toàn tôi chẳng thể hiểu. Nhưng cũng không thể cãi lại rằng, đâu đó tôi cũng có chút đồng cảm với lời nói của chị.
Mối tình đầu kéo dài không hồi kết, thì chẳng khác gì địa ngục trần gian. Tôi biết được điều đó ấy chứ, nên cứ nhìn dáng vẻ Rin-chan đáng yêu biết bao khi nghĩ rằng nhỏ có thể đạt được mọi thứ trong tầm tay lại khiến lòng này réo lên không dứt.
Kureha-san quay mặt lại, ngự trên đó đã là nụ cười xã giao thường thấy.
Vỗ nhẹ hai tay, bằng một tông giọng ngọt ngào chị tiến về phía tôi.
“À mà, chị không có mang theo ví đâu đó nhen ~☆”
“Gì vậy hả!? Bộ chị định đào mỏ một đứa học sinh cấp 3 à?”
“Shinji-kun nà~ Tối nay chị muốn uống cho thật say luôn đó ~”
“Bớt nói! Cút về lấy ví hộ tôi cái”
“Hê hê, nếu em mời chị chầu này thì tối nay chị có thể nằm ngủ chung với em đó nha.”
“Ai mà thèm! Cái đồ bượm rượu”
Cuối cùng thì ví tiền của tôi cũng bị bào sạch với đống rượu và đồ nhắm chất đầy giỏ. Nhưng chắc chắn không phải do tôi bị chị ta lùa bằng mấy cái lời nhảm nhí như kiểu “tối nay ngủ chung” đâu đấy!
Tôi không biết mối tình đầu không thành đôi sẽ đi về chốn nào.
Nhưng tôi có thể chắc chắn tình đầu tan vỡ không phải là thứ có thể ngụy biện dễ dàng bằng hai chữ “bạn thân”.
Ngay cả những bản chất thối nát trong tâm hồn khi được phủ lên lớp vỏ ngọt ngào thì người ta cũng có thể vỗ ngực tự xưng là khát vọng.
Nhưng rốt cục thì đó cũng chỉ là thứ dáng vẻ hào nhoáng được thấy qua lớp kính tủ trưng bày bánh ngọt mà thôi. Khi đem được chiếc bánh ấy về nhà, dùng nĩa đưa từng miếng lên miệng, thì sự thật chẳng thể che đậy được nữa rồi.
Cuối cùng thì giá trị của một chiếc bánh ngọt cũng không nằm ở hình thức mà chính là hương vị mà nó mang lại.


5 Bình luận