Chút Bất An Mơ Hồ
Câu hỏi dành cho các bé ngoan đây. Các bé có biết kẻ xấu cần phải cân nhắc những điều kiện gì trước khi đột nhập vào nhà không? Có một số điểm quan trọng cần lưu ý như lớp tường bao quanh nhà, các hộ hàng xóm, trị an khu vực và nhiều thứ khác nữa. Nói vậy chứ chuyện này thực ra đơn giản lắm. Quan trọng nhất là phải biết chủ nhà ở đâu.
Đúng thế, yếu tố quan trọng nhất không phải là tình hình trong và quanh nhà, mà là những người sống ở trong căn nhà đó. Các cụ đã dạy rồi, muốn hạ thành phải khống chế được binh lính. Nếu biết được người trong đó vắng nhà hoặc đang ngủ, thì ta làm gì trong căn nhà đó cũng được hết, làm xong đủ thứ chuyện luôn.
"...Fu... Fu..."
Do đó, tôi đang ở bên trong nhà một người nào đó. Trong góc phòng không ánh đèn để bản thân không lộ diện trong bóng tối, tôi chờ con mồi tới. Phòng đã sẵn sàng, con mồi không còn đường thoát nữa. Mọi thứ đều do chúng tôi lên màu, hoàn thành nhờ mồ hôi và công sức của cả nhóm. Khi chủ nhà về là người đó sẽ rơi vào bẫy của bọn này. Vì căn phòng đã được trang trí xong, nên tiếp theo sẽ là người chủ nhà.
Chúng tôi đã biết trước lịch trình của cô ấy trong ngày hôm nay, theo đó cô gái đó sắp về rồi. Tôi và đồng bọn ẩn mình trong bóng tối, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cổng.
"...Fu... Fufu..." Ai đó nín cười.
Bước chân của bé cừu ngơ ngác đang đến gần. Những bước thật lặng lẽ, ngắn quãng như thể chú đang vui lắm. Trời ơi, hôm nay em ấy vẫn dễ thương thật. Hề hề, không biết tâm trạng đó còn duy trì được bao lâu đây.
Tôi đứng trực sẵn ngay cạnh cửa phòng, chắc là vị trí ở gần cô ấy nhất. Dám chắc mọi người đều sẽ mần cho nàng ra trò, nhưng ông đây sẽ không nhường miếng đầu tiên đâu nhé. Tôi không thể kìm nén những đam mê bất diệt này được nữa.
"...Hm..."
Tôi nghe thấy mục tiêu đang lẩm nhẩm điều gì. Hơi thở của người đó càng ngày càng đến gần. Chắc hẳn cô ấy cảm thấy có gì không đúng, nên đã đứng khựng lại trước cửa phòng. Cả nhóm đánh mắt nhìn nhau. 'Làm gì bây giờ? Có phải con bé biết được gì rồi sao? Chuyển sang kế hoạch B nhé?' Rồi một khoảnh khắc nữa trôi qua.
Như thể không có chuyện gì xảy ra, cánh cửa từ từ cót két mở. Tôi nín thở, nháy mắt với đồng bọn. Chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần nhất tề xông lên. Đúng rồi, bé cừu nhỏ của anh. Mở cửa ra nào. Bọn này đang làm tiệc, còn bé là món chính đấy. Một, hai, ba...
"Chúc mừng sinh nhật Tsukiko-chan!!"
Tiếng pháo giấy nổ vang vọng không gian. Đèn phòng ăn bật mở và mọi người đồng loạt vỗ tay. Azuki Azusa, Emi, thành viên CLB bảo trợ trẻ em, Thép-san xuất hiện từ sau lưng Tsutsukakushi và tôi cùng nhau đặt tay lên vai Tsukiko, chúc mừng sinh nhật cô bé nhân ngày trọng đại này.
Căn phòng ngập tràn ruy-băng màu và các đồ trang trí khác. Thú bông nằm rải rác xung quanh để biến gian phòng ăn lạnh lẽo, buồn tẻ thành một nơi náo nhiệt.
"Muhaha, Tsukiko, em có bất ngờ không? Đích thị là một bất ngờ bút ngờ nhé."
Thép-san, đóng vai trò chủ chốt trong kế hoạch này, đặt lòng bàn tay lên đầu Tsutsukakushi rồi vui quá mà nói lắp. Chị ta đã đưa cô em gái ra ngoài đi chợ, đó là khoảng thời gian chúng tôi dùng để chuẩn bị cho bữa tiệc. Nếu không có sự việc đó thì kế hoạch này sẽ chẳng bao giờ thành công được. Thôi thì cho chị ấy nói lắp lần này cũng được.
"Tsukiko à, lúc nào chị cũng được em chăm sóc, nên muốn tặng em một ít bút ngờ."
Chị ấy vừa nói vừa nhìn sang mặt cô em.
"Hửm? Sao thế? Tsukiko? Này, Tsukiko!" Giọng Thép-san lạc đi vì sốc.
"......"
Tsukiko-chan vô cảm hình như đứng bất tỉnh rồi. Em ấy đứng im như tượng totem, sùi bọt mép chào đón sinh nhật tuổi 16. Là những bé ngoan, chúng tôi đã tự kiểm điểm, không bao giờ làm trò ác ý như thế nữa.
*
Vào tuần cuối của tháng Một, gió thổi sắc như dao cứa. Bài thi của Trung tâm quốc gia kéo dài 2 ngày đã kết thúc, dù Thần Mèo định quấy rối lần nữa bằng cách nhập vào Emi thì tôi vẫn hy vọng nó rút kinh nghiệm. Cảm giác dạo này Thần Mèo thua nhiều phết. Và cứ như vậy, bình yên trở lại Nhà Tsutsukakushi, nơi thí sinh mới nổi và tràn đầy khát vọng trú ngụ.
Tất nhiên là vẫn còn đợt thi học kỳ 2 nữa, lúc đó mới biết được liệu thí sinh mới nổi này có trở thành thí sinh nổi bật được không, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Người Sắt Thép-san cần nghỉ ngơi đã.
"Đúng thế, nếu ôn thi đồng nghĩa với việc bỏ qua tiệc sinh nhật của cô em gái yêu quý của chị thì chị đây chẳng còn thời gian ôn thi nữa đâu nhé! Chị sợ làm mất lòng tin của người khác hơn cả đánh rơi tấm vé vào đại học đấy!"
Chị ta nói vậy, mà hình như chị ta cũng là người hăng hái nhất về kế hoạch tổ chức buổi tiệc bất ngờ này trong lũ chúng tôi. Nhờ vậy mà sau một thời gian trì trệ, kế hoạch của chúng tôi đã đạt được tiến triển rất nhanh.
Dạo trước, khi chúng tôi có bắt chuyện với Tsutsukakushi ở CLB bảo trợ trẻ em, em ấy nói mình thích buổi tụ tập với bạn bè hơn một sự kiện kịch tính gì đó. Cô nàng đã nhìn thấu cái kế hoạch siêu cấp tối mật luôn rồi. Cặp mắt đại bàng ấy chẳng bỏ lỡ tiểu tiết nào thật.
Thêm nữa, nàng ta còn bảo 'Thay vì tạo bất ngờ, em thích ý tưởng cùng mọi người chuẩn bị tiệc hơn.' Nếu cô bé đã ước vậy, thì không cần giấu làm gì nữa.
"Rồi, ta cùng bắt đầu tiệc sinh nhật nào! Người dự tiệc là Onee-san, Azuki Azusa, Emi, các bạn nữ từ CLB bảo trợ trẻ em và bản thân anh."
"Em cảm ơn mọi người rất nhiều. Em thấy vui lắm ạ."
Chúng tôi chuẩn bị nhiều nguyên liệu để cùng nấu, cùng ăn, cùng chơi và cùng tám chuyện với nhau. Tất cả vì Tsutsukakushi.
Nhưng dù vậy, ta vẫn muốn có đôi chút yếu tố bất ngờ. Đấy chỉ là bản tính của con người thôi. Do đó chúng tôi đến trước Tsutsukakushi và bắt đầu chuẩn bị để rồi làm cô bé bất ngờ. Khi Tsukiko-chan về nhà, em ấy được chào đón bằng một dàn pháo giấy.
*
"...Trời, em không tin được đấy."
Gian phòng tràn ngập tiếng ồn. Tsutsukakushi ngước nhìn thẳng vào mắt tôi, lắc đầu nhiều lần.
"Em chẳng ngờ các anh chị sẽ nghĩ ra kế hoạch kiểu này đấy." Ngày hôm nay, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh như ngọc trai đen của em ấy cũng đang khoá chặt những cảm xúc trong lòng. Song gò má vô cảm mà mềm mịn ấy lại trông có vẻ giận dỗi kìa. Chắc là em ấy bị kích động vì chúng tôi tạo bất ngờ sao?
Chúng tôi kê hai chiếc bàn lớn lại sát nhau, với cô gái ngồi ở chính giữa, rồi bữa tiệc bắt đầu. Em ấy đội mũ chóp trên mái đầu nhỏ nhắn, khoác chiếc áo poncho như người Trung Mỹ, cuốn chéo vai một dải băng đề 'Em là nhân vật chính.' Trông em như một con búp bê Hinamatsuri ở thế giới khác vậy. (1) (Một loại búp bê được trưng bày theo dạng xếp tầng trong ngày lễ Doll's Day/Girl's Day ở Nhật)
Giải thích vì sao cô bé lại thành ra như vậy quá mất thời gian, chắc là quá trình chọn trang phục có sai sót gì rồi. Mà sao bọn tôi lại để Thép-san làm việc đó vậy? Nói gì thì nói, hôm nay chúng tôi đã lên một chương trình nhiều phần rồi.
Đầu tiên là cỗ trưa do chính tay mọi người cùng nhau làm. Tiền mua nguyên liệu nấu ăn chủ yếu đến từ quỹ đen của Tsukiko-chan. Từ sau sự kiện ở quầy takoyaki vào dịp Năm Mới, em ấy đã thức tỉnh năng lực tham gia thi ăn để kiếm tiền thưởng. Các cô dì chú bác trong ngành ơi, xin hãy cuốn gói ngay đi nếu không muốn bị vỡ nợ nhé.
Tiếp theo sẽ là tiết mục kịch do các thành viên CLB bảo trợ trẻ em trình bày, là vở Nàng Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn với Tsutsukakushi đóng vai công chúa. Đây là một buổi diễn Bạch Tuyết kiểu mới, không có quả táo độc nào, nàng công chúa cứ vậy chung sống với các chú lùn, biến nó thành một câu chuyện kiểu đời thường.
Tiết mục thứ ba là màn manzai giữa Thép-san với Quý cô Thật thà. Các câu đùa xoáy sâu vào giá thị trường của đậu Adzuki. Đó là một thể tấu nói boke-tsukkomi tiên phong.
Sau đó sẽ là màn độc tấu đặc biệt huyền diệu đến từ Ma pháp thiếu nữ Emi. Đây là sự kiện lành mạnh nhất buổi tối hôm đó, phô ra kỹ năng ca từ hoàn hảo của em ấy, không cần bàn cãi gì nữa. Thiên sứ Emi còn vô song hơn cả thiên thần.
Tôi cũng muốn tả lại chi tiết bữa tiệc hôm đó lắm, nhưng ta sắp hết giấy rồi. Nếu các bạn muốn đọc thêm, hãy đọc tuyển tập truyện ngắn ra mắt năm 2014 nhé. [note74570]
Mà bữa tiệc hôm đó ấn tượng thật. Cô nàng nhân vật chính, với chiếc miệng nhỏ của mình, đã hoan hỉ đưa hết từ thịt thà, rau củ, cà chua lẫn táo gọt hình tai thỏ vào trong bụng. Cô bé ăn sạch đồ được bày ra trên chiếc bàn dài, gì cũng hốc sạch bách trong lúc ghì đầu ngón chân vào chân tôi. Có vẻ em ấy tận hưởng buổi tiệc này ra phết, nhưng lại ngước nhìn mặt tôi than vãn.
"Bất ngờ tấn công như thế là không công bằng. Đó là hành động đi ngược với những gì là thiêng liêng. Dù Chúa có tha cho anh thì em cũng không tha đâu nhé."
"Xin lỗi mà. Làm vậy hẳn khiến em sợ lắm nhỉ?"
"...Không hẳn. Em hoàn toàn thấy ổn."
"Thế sao trông em như bất tỉnh giữa chừng thế?"
"Bản thân em không thấy bất ngờ tẹo nào, nhưng trái tim này đã thấy vậy, đã nhảy ra ngoài mất một khắc. Do đó bảo em bị 'bất tỉnh' là nói quá đấy nhé."
"Trời. Thì ra em cũng nhớ cả vụ anh phải sờ soạng khắp người để rồi em mới tỉnh lại ái ái ái!!!"
"Thật là..." Đầu ngón chân của Tsutsukakushi lại sút vào cẳng chân tôi, sau đó em ấy lại tự lẩm nhẩm.
Sao nàng ta chỉ biết trách tôi thế?
“Tsuu-chan, Tsuu-chan, chúc mừng sinh nhật!”
Bảy chú lùn - à không, là bảy bạn lớp mười - tụ lại quanh Tsutsukakushi. Các bạn ấy vẫn đang mặc trang phục của vở kịch lúc nãy. Có chú lùn, công chúa, cô gái tính khí kiểu con trai khoác trang phục hiệp sĩ và phù thuỷ mặc váy xếp. À còn có cả người mặc trang phục ngựa nữa. Trẻ con nhìn thấy cả nhóm mặc thế này có bật khóc không nhỉ?
Tất nhiên, Yokodera-kun tội nghiệp bị đẩy qua một bên rồi. Nếu tôi mặc trang phục kỳ quái nào đó thì có khi sẽ được quyền tham gia vào đấy. Đã vậy, tôi muốn có vai hoàng tử! Tôi sẽ biểu diễn một màn thật hăng hái! [note74571]
“Tsuu-chan, chụp ảnh nào!"
"Ảnh chụp chung kìa! Yay!"
"Tsuu-chan, cậu vẫn còn ăn hả?"
"Hawawa, hai tiếng rồi đấy..."
"Để tớ! Nhìn nào! Lại lần nữa! Qua đây nào!"
"Cậu có đang quay video không thế? Hi!"
"Yay, hi!"
"...Rồi, hi."
Cô gái mặc đồ ngựa lấy máy ảnh, hướng máy về phía các bạn khác tính cả Tsutsukakushi rồi bấm cửa trập lúc bảy cô gái đang ra dấu hoà bình. Và như vậy, bức ảnh tạo dáng double-peace vô cùng quan trọng của Tsukiko-chan đã được lưu lại để thế hệ mai sau ngắm cho đã đời. Lát nữa gửi cho anh một tấm với. Anh cần thêm nó vào bộ sưu tập. [note74572]
Phải chụp thêm vài bức ảnh nữa vì có cô này chớp mắt, hoặc tóc cô kia chưa đẹp hay gì đó. Dưới mái nhà cũ kỹ này, đám con gái đang la hét, tiếng bước chân chạy loạn khắp nơi, ồn ào một cách vô lý, nhưng cũng không phải khó chịu gì.
Căn nhà này quá lớn khi so sánh với số người thực sống trong đây. Đã bao lâu rồi nơi này mới tràn ngập tiếng nói cười vậy? Khi tôi nhìn ra hiên nhà, bầu trời ngày đông đã dần âm u, bóng tối từ từ buông xuống khoảng sân rộng mở. Nhưng nhờ có phước lành của văn minh mà gian phòng ăn vẫn sáng đèn.
Ngồi hơi cách xa sự hoạt náo kia, tôi đang nhìn bâng quơ thì chạm mắt với Tsutsukakushi vẫn đang được chúng bạn vây quanh. Vì em ấy đóng vai quan trọng trong ngày nên sẽ không ai để em ấy một mình đâu. [note74573]
'Sinh nhật vui không em?' Tôi chỉ mấp máy môi hỏi.
Em ấy hẳn đã hiểu được, vì tôi thấy cô bé gật đầu đáp lại.
'Có ạ.'
Rồi cô nàng nghiêng đầu sang bên.
'Đúng là vậy, mà...'
'Mà... sao thế?' Tôi chỉ dùng ánh mắt để hỏi lại, nhưng em ấy lại lảng mắt đi. Tôi cảm giác mình như hiểu được những gì em định nói.
'Vui quá.' Chắc là cô bé định nói thế.
Hình như hai má nàng ta giãn ra trong thoáng chốc thì phải. Nhận ra tôi đang cười mỉm, Tsutsukakushi lảng mắt đứng dậy như đang dỗi. Cô tự hào tuyên bố rồi nhìn vào chỗ đồ ăn trên bàn.
"Phần sắp tới theo chương trình là chơi game nhỉ? Em sẽ chiến đấu hết sức. Chỗ này để ăn sau nhé."
Vẫn chưa ăn xong hả? Cứ đà này em sẽ hoá thành lợn mất thôi! Mà Tsukiko-chan cũng nên tăng cân, tôi muốn em ấy lớn lên ở đủ chỗ!
"...Này thì."
"Ối!"
Nàng-heo-đầy-ước-mơ-và-hy-vọng-nhưng-vẫn-phẳng-lỳ lại gần rồi giẫm vào chân tôi. Hình như em ấy đoán chính xác điều tôi nghĩ rồi. Như vậy chẳng phải Tsukiko-chan đã bình phục hoàn toàn rồi sao? Tuyệt vời! Em ấy đúng là phải làm như vậy đấy! [note74574]
"...Này thì này thì này thì."
"Đau đấy em!"
Tôi chuồn khỏi màn liên hoàn dậm rồi hai đứa chạy vòng quanh tấm chiếu tatami nom như cặp đôi trong tiết mục dân vũ vậy. Tôi không thể nghĩ ra điều gì đáng làm hơn trong bữa tiệc hôm nay nữa rồi.
Sau khi thoả mãn, Tsutsukakushi bỏ đi. Thép-san đứng khoanh tay xuất hiện bên cạnh tôi.
"Tsukiko có thể khôn ngoan như Bụt, nhưng... cũng có một số ngày trong năm thì không nhé. Có những ngày chuyện tốt mà cậu không tưởng tượng ra nổi lại đến đó."
"Chị chủ tịch..."
"...Dù gì, Tsukiko cuối cùng đã lên 16 tuổi." Thép-san, người chịu trách nhiệm cho đa số hoạt động trong sự kiện bất ngờ này, khép hờ đôi mắt xanh biếc lại.
Trông thấy cảnh này, đúng là chị ta mỉm cười như người lớn đấy, nhưng tôi cũng thấy chị ấy đang thầm khúc khích cười. Biểu cảm trên mặt chị vừa là của một đứa trẻ nhìn thấy trò chơi khăm đã thành công, vừa là của một người mẹ hiền từ dõi theo con trẻ. Nụ cười ấy thật quá đỗi chói sáng. Người đời bảo rằng không gặp một cậu trai ba ngày thì cậu ta sẽ trở thành đàn ông, mà tôi chắc Thép-san cũng đang lớn lên hơn nữa kìa. Hay là giúp chị ta trưởng thành trong một năm để trở thành bạn gái lý tưởng của tôi nhỉ? Giờ bắt đầu chính sách 'Trò nuôi bạn gái Thép-san' có đáng không?
Trong vô thức, tôi hướng tầm mắt ra phía cây cột trong phòng ăn, kiếm tìm dấu vết của một ai đó đã lớn lên ra sao vào thời điểm nào. Cùng lúc đó, tôi nghĩ về những người đã có thể ở đây nhưng không còn nữa. [note74575]
"Senpai, Senpai... anh làm gì đấy?"
"...Ra đây~"
Tiếng gọi của Tsukiko-chan trong thế giới thực đưa ý thức tôi về thực tại. Sau đó tôi bước đến một góc phòng sáng ánh đèn nhân tạo.
*
Trong gian phòng ăn rộng rãi, lũ chúng tôi lập ra một không gian mở nhỏ hơn. Cả đám trải thảm thành hình vuông 3m x 3m cho một sự kiện nào đó.
"Ồ, gì đây, gì đây?"
"Hình như mình từng thấy cái này rồi?"
"Đ~ỏ, la~m, lụ~c, vàaang~"
"Là đèn giao thông!"
"Đèn giao thông chỉ có ba màu thôi..."
"À rồi, à rồi! Là màu quần lót Tsuu-chan!"
"Awawa, cậu thấy từ bao giờ vậy?"
Các chú lùn nghiêng đầu ra tứ phía quan sát tấm thảm như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng.
"À, là trò twister!" Azuki Azusa đung đưa ngón trỏ và nói với giọng điệu hiểu biết. Trúng phóc.
Trên thảm có các khu được tô màu đỏ, lam, vàng và lục, rồi có một con quay ở góc chỉ ra chỗ cần đặt tay với chân. Đây là một trò chơi khá nổi ở Mỹ. Tôi bất ngờ là bạn ấy biết đấy.
"Ngày xưa mình có chơi cùng Mama và Papa rồi! Tạo ra đủ loại tư thế vui lắm! ...Hm? Nhưng nó đâu rồi...?"
"Cái gì ở đâu cơ?"
"Sợi dây ấy!" Azuki Azusa mỉm cười đáp.
Dây chắc chắn không phải món đồ ta cần trong một trò kiểu này.
"...Cậu dùng dây làm gì?"
"Để mà giữ tư thế ấy! Không có dây thì ngã chổng vó rồi còn gì?"
"Ý mình là, nếu không giữ được tư thế là thua mà?"
"?"
"Không có lý do gì để dùng dây cả. Trò này không phải kiểu đó."
"??" Azuki Azusa nghiêng đầu. Tôi như thấy dấu hỏi nổi lên trong đôi mắt lấp lánh của bạn ấy.
"...Chắc là luật chơi mình biết có phần khác..." Nàng tiên của thế giới dấu hỏi thầm nói.
Thú thực, sao cần phải cầm dây trói người khi họ đang cố duy trì một tư thế kỳ quặc nào đó trên thảm? Mà có cảm giác tôi đã phát hiện ra một điều mình không nên biết về Nhà Azuki, coi như chưa nghe thấy gì đi.
"Rồi, xếp hàng nào, xếp hàng nào! Sẽ là một đấu một nhé! Ai trụ được lâu hơn sẽ thắng!" Khi tôi thông báo vậy, cánh con gái bắt đầu hừng hực khí thế.
"Chẳng phải người nhỏ hơn sẽ có lợi thế sao?"
"Đừng có nói xấu Tsuu-chan."
"Cho Tsuu-chan cánh tay thần kỳ dài 2 mét đi nhé!"
"Không, bạn ấy cứ cưỡi chú ngựa dài 3 mét là được!"
"Thế công bằng rồi."
"Phải đấy. Chúng ta là nhóm yêu công lý, trật tự và Tsuu-chan." [note74576]
"Hawawa, bạn ấy nghe được đấy..."
Đám con gái đang bận quyết định thứ tự chơi. Hề hề, đúng như kế hoạch, tôi sẽ được chiêm ngưỡng thiên đường gái ngay tại chốn này.
Song có ai đó lên tiếng, giọng nhỏ đến mức tôi suýt nữa không nghe được
"Ừm, hình như ai đó có ý khác..."
Tất nhiên là ai đó có ý khác rồi. Đây là trò tôi góp vào chương trình hôm nay. Dù hôm nay có là ngày trọng đại thì tôi nào thể bỏ qua cơ hội như vậy được. Tôi là vậy mà. Chứng kiến cảnh những bé lớp 10 dạng cả hai chân, hạ thấp vùng hông rồi dính chặt lấy nhau để không bị thua... thiên đường tươi đẹp tuyệt vời đang đến kìa. Thiên đường dưới hạ giới, phiên bản thứ hai! Anh đến đây!
Đột nhiên, tay áo tôi bị kéo giật giật.
"Thế tụi mình nhờ Đồi-bại-dera-san chơi thử đi?"
"Hở? Đồi bại gì cơ?"
"Đồi-bại-san, em quay đây. Đặt tay phải lên ô màu lục ở góc xa nhất bên phải."
"Nè nè, là thế này hả?"
"Yoko-vô-lý-san, đặt chân phải sang ô đỏ góc ngoài cùng bên trái. Tay trái cũng đặt ở ô đỏ nhé. Thu chân trái sang phải đi."
"...Hở? Em đang bảo anh xoắn cả tay chân vào đó?"
"Sau đó, Hau-háu-dera-san, xoay tay chân lại, lộn một vòng trên không, dúi đầu vào chiếu tatami ở chỗ nào xa xa rồi ở yên đó."
"Em đòi hỏi nhiều quá rồi đấy! Anh sẽ ngỏm vì vượt quá giới hạn cơ thể đấy!"
"Anh được quyền ngỏm nhé." Tsukiko-chan trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà đưa ra phán quyết.
Những tưởng cảnh mình khóc lóc van xin sẽ có tác dụng, hoặc chí ít là lay động được lòng trắc ẩn của các cô gái xung quanh, thế nhưng các em ấy chỉ cười nắc nẻ mà thôi. Con gái thật là đáng sợ.
Và thế là kế hoạch twister chi tiết của tôi đột ngột kết thúc, còn bản thân bị ép phải xem trò twister từ một tấm chiếu tatami xa lắc, tất nhiên là trên một góc độ mà bản thân không thấy được gì. Ta dừng trò này và chuyển sang trò sau được không? [note74577]
"Vậy xin chị nhẹ tay với em."
"Hề hề hề! Kỹ thuật rừng rậm thừa kế từ Mẹ sẽ đưa chị đến chiến thắng!"
Hấp dẫn tôi nhất là trận đấu giữa Tsutsukakushi với Azuki Azusa. Hai người họ đang chơi một màn twister thực sự. Tay phải của Tsutsukakushi vướng vào chân trái của Azuki Azusa, tay trái của người nọ vướng vào chân phải người kia, rồi có lúc tay chân cả hai vướng vào nhau. Chưa đầy 5 giây sau, cả hai đều đổ sập xuống.
"...Đau..."
"Á-Ái..."
Hai cô gái họ ngã xuống trong tư thế tay chân chồng chéo, mặt dính sát nhau. Như này có thể cho trò chơi kết thúc được rồi. Tôi đã nghĩ rằng một trong hai người sẽ sớm bỏ cuộc, cho đến khi...
"Rồi. Chưa xong."
"...Chị chưa bỏ cuộc đâu nhé!"
Thay vì bỏ cuộc, hai người họ lại hăng máu dồn ép nhau hơn nữa, chả thèm nhìn sang con quay luôn. Trông hai cô gái cứ như thổ phỉ ấy. Nghiêm túc mà nói, cuộc khủng hoảng tận thế này là gì vậy? Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Tôi nhớ lại cuộc chiến lợn cừu dạo trước, không, là bị ép phải nhớ lại. Tôi thấy lo lắng, định lao ra cản họ. Nhưng rồi hai cô gái...
"...A-chan-san..."
"Tsuu-chan-chan..."
...Gọi nhau bằng biệt hiệu kỳ quặc đó, rồi ngã sập xuống thảm gần như cùng lúc. Hai nàng ngẩng đầu nhìn nhau.
"Mặt kỳ chưa kìa!"
"Chị cũng thế, chị cũng thế."
Azuki Azusa cười khúc khích còn Tsutsukakushi gật đầu theo. Có thể cả hai đều đã thấm mệt, nhưng vẫn nằm ngửa trên thảm, nom như cún con và mèo con vậy. Hay là... nom như những người bạn không còn giấu nhau điều gì?
Dưới sự trợ giúp của buổi họp bàn bí mật trong ngày tổ chức Kỳ thi của Trung tâm quốc gia, trận Đại chiến giữa Tsutsukakushi và Azuki Azusa mà tôi quan sát được đã kết thúc, hạ màn phần lịch sử này. Tất nhiên, tôi không biết hai người họ đã lập ra điều kiện hay thoả thuận gì. Có thể đó chỉ là một lệnh ngừng bắn tạm thời, hay chỉ là khoảng lặng trước cơn bão?
Dù sao thì, có vẻ như cả hai người họ đều không phải là bên thua cuộc, bằng chứng là lúc chúng tôi ăn cùng nhau.
"Ai làm cái này vậy? A-chan? Ngày mai chị ghé chơi cũng được nhé. Em sẽ cho chị diện kiến món thịt hầm khoai tây ăn-là-mê-ngay."
"Ăn-là-mê-ngay...?"
"Đúng vậy. Thắng được cái bụng sẽ giành được chiến thắng cuối cùng."
"C-Chị sẽ không thua đâu!"
Tsutsukakushi khoe tài nấu ăn của bản thân. Nhưng đến tiết mục Emi hát thì sự việc lại phát triển theo chiều hướng trái ngược."
"Em hát hay lắm. Lần tới hát cùng nh - em xin lỗi."
"...Sao phải xin lỗi? Em hát được đấy nhé! Chị không cần kiệm lời đâu."
"À vâng! Được ạ! Em tin chị mà! Tsuu-chan có thể làm được tất cả! Tin vào bản thân mình đi chị! Tin vào em, người đã tin chị đi ạ!"
“Grrr…”
Tia lửa điện loé lên giữa hai cô gái. Hai người họ công kích lẫn nhau, để rồi lại khì khì cười hay gật đầu. Hai cô gái biết được điểm yếu của nhau, được quyền châm chọc nhau mà không khiến ai cảm thấy buồn sau đó. Chuyện này giống như trong một cuốn sách tôi yêu thích, có một nàng tsundere tuy bị phát hiện ra hết điểm yếu nhưng trái tim và nụ cười lại ấm áp hơn. Hả, MaiMai à? Không không, cô ta không phải tsundere, mà là tsunderu.
Hai người họ có vẻ đã thân nhau hơn nhiều rồi, màn bốp chát thêm phần chọc ghẹo, bớt phần đay nghiến. Dù rằng chuyện không xảy ra trước mặt tôi, nhưng hai người họ đã đối đầu nhau và giờ đã tìm được điểm chung rồi đó. Cứ thế, hai nàng thân nhau hơn, nhưng cách xưng hô vẫn bộc lộ đôi chút xa cách. Để rồi một ngày mai, hai người họ có thể tiếp xúc với nhau mà không cần dựa vào cảm xúc thật hay vỏ bọc gì nữa. Đây quả là một điều rất tốt, tốt đến mức tôi không còn chỗ để làm gì.
"......"
Tôi trầm ngâm quan sát xung quanh. Tôi trông về phía con gái rồi lại liếc nhìn bàn tay mình. Hai người họ, Tsutsukakushi và Azuki Azusa, đang cố để tiến bước. Tôi nghĩ về Thép-san, nay đã bắt đầu ra dáng một Onee-san rồi.
Họ đều độc lập. Họ đang tiến lên. Một mình tiến bước, hoặc song hành bước đi. Họ đang dần thay đổi. Điều này làm tôi nhận ra đó là chuyện không thể tránh khỏi. Cái thảm chơi Twister và tấm chiếu tatami tôi đang ngồi cứ như hai thế giới cách biệt. Tiếng hoan lạc của bữa tiệc đã ở miền chân trời xa quá. Ngồi cô đơn trên tấm chiếu tatami trong căn nhà cũ kỹ này không ai khác chính là tôi.
Tôi thấy lồng ngực mình thắt lại. Đến cả tình huống nguy cấp giữa Tsutsukakushi và Azuki Azusa nay cũng đã phát triển theo chiều hướng tốt. Tôi đã cản trở những trò phá rối của Thần Mèo, đã khiến nó khuất phục. Ả Thần đó đã là thuộc hạ của tôi rồi. Thần linh cũng chả là cái thá gì, tôi chẳng có gì phải sợ cả, chúng tôi chẳng có gì sai hết.
Xung quanh tôi tràn ngập tiếng nói cười, cánh con gái thì cười rạng rỡ. Nhìn kiểu gì cũng thấy bữa tiệc sinh nhật đã thành công mỹ mãn.
Vậy cớ sao? Trong những thời khắc vui vẻ đến vậy, mọi người đều hạnh phúc đến thế, tôi lại cảm thấy...?
*
"...Aaa, đủ rồi đủ rồi đủ rồi!" Tôi tát cả hai tay lên má. Chắc là tôi mệt sau chuỗi tiệc tùng rồi. Phải xốc lại tinh thần thôi. Những lúc như này, đến Giờ Trêu Emi rồi!
Đúng như tên gọi, tôi được nếm trải niềm vui chơi bời thoả thích với bé Emanuella Polnarella, đem đến niềm vui và sự phấn khích lớn chưa từng thấy. Xoa đầu, đụng chạm... gì cũng được với loli bất hợp pháp, Thiên sứ Emi! Tất nhiên, Papa của Emi còn gọi tôi trước khi buổi tiệc bắt đầu cơ.
'Con gái chú có làm phiền gì cháu không?'
Chú ấy có vẻ lo lắng cho cô con gái lắm, nên tôi phải trông chừng bé ấy cho cẩn thận. Nhưng cũng phải nói, tôi rất biết ơn sự chu đáo của Papa Emi khi đã gọi điện cho tôi để thông báo. Thêm nữa...
'Chú cũng phải cảm ơn cháu nữa. Cháu có thích gì không?'
'Nếu có gì cháu không thích thì cứ bảo chú nhé. Sinh nhật cháu vào hôm nào nhỉ?'
Rồi cả.
'Cháu thuộc giáp nào? Nhóm máu gì? Ra đời ở bệnh viện nào? Tên thời con gái của mẹ là?'
Hỏi liến thoắng.
'Nè, Yokodera-kun. Chú muốn thân với cháu hơn nữa đấy. À không, là phải làm vậy chứ.' Chú ấy làm tôi bất ngờ. 'Lần tới, ta cùng bàn kỹ hơn về vài chuyện... ở một nơi yên tĩnh và biệt lập nhé...'
Và thế là chú ấy cúp máy. Tôi không giỏi đối phó với đàn ông quá đeo bám đâu! Đi săn cái kho báu là thông tin cá nhân của Yokodera-kun thì có lợi lộc gì chứ?
Trong hoàn cảnh như kia thì chúng ta sẽ nói về chuyện gì? Mà chú ấy sẽ nói bằng giọng gì nhỉ? Là đóng vai một nhân vật nào hay sao? Chú ấy thiết lập một tính cách nào đó khi có trẻ con ở quanh sao? Nghe tục tĩu đến kỳ.
"Đúng là một người quái gở." Tôi lắc đầu rồi rời khỏi phòng ăn ồn ào. Ở đó, tôi lập tức tìm thấy cô con gái của người kỳ lạ.
Cô bé đang ngồi trên hiên nhà, hai chùm tóc quái vật ngoài không gian rủ xuống lưng. Em ấy đang mặc chiếc váy một mảnh màu xanh biển được lớp tạp dề trắng phủ lên, cùng với một chiếc băng đội đầu viền ren, chắc là để trông giống hầu gái.
Con bé lấy cớ liên hồi như là để giúp nấu nướng, muốn quần áo ăn nhập với CLB bảo trợ trẻ em, bảo rằng là hiểu nhầm hay nhầm lẫn gì gì đó. Nhưng đây đích thị là đồ hầu gái mà. Tôi không biết đây là loại ảnh hưởng gì, nhưng anh đây không ngại để chuyện tiếp diễn đâu.
Chỉ cần nhìn từ phía sau đã thấy bộ đồ này hợp với em ấy lắm rồi. Thiếu nữ + hầu gái = gấp đôi độ thơm ngon. Mà nữa, cứ ngồi như kia khác gì dụ tôi tấn công bé ấy nhỉ? Làm sao em ấy lại nghĩ tôi sẽ không làm đây? Về mặt pháp lý, mọi thứ xảy ra sau đó đều là trách nhiệm của Emi nhé!
I gọi với rồi nhảy vồ tới
“Emanueeeeee~~~!... ~~~La!”
“Gunyaaaaa!?”
Tôi nắm lấy eo và nhấc bổng cô bé lên như một cú ném người ra phía sau trong đấu vật. Nàng quái vật không gian thét lên một tiếng vang vọng đến tận trời xanh. Đúng là một tiếng thét đáng yêu mà.
Em ấy vùng vẫy hòng trốn thoát, nhưng tôi cứ thế cù lên sườn cô gái. Nàng hầu bắt đầu run rẩy, lại khiến món ăn càng thêm phần ngon miệng. Một cộng một là 100!
“Gya, wha… dừng lại! Anh đang cù tôi đấy! T-Tại sao—Chừng nại! Anh muốn gì!?”
"À, chả có lý do gì đâu."
"...À đừng cứ thế mà buông tay chứ! Sao tự nhiên anh lại bình tĩnh như thế!"
"Ổ? Thế em thực lòng muốn anh làm tiếp hả?"
"—Pháo bí ngô chống biến thái loại tận diệt, thế hệ thứ hai!"
Tôi bị tác động vật lý bởi khẩu súng nước đặt ở bên cạnh cô bé. Đau lắm đấy nha. Anh thực có đáng bị như vậy không?
"Sao anh đột nhiên tấn công tôi thế? Anh là biến thái hay gì hả? ...À khoan, đúng là vậy mà."
"Tự phản bác kìa? Hay lắm! Buồn cười ra phết đó."
"Chả có gì là buồn cười hết! Làm gì có ai đang cười!"
"Anh hỏi này, em đang làm gì thế? Ta cùng chơi gì đi."
"...Hmm..." Emi lộ vẻ khó xử.
Khi tôi ngồi xuống hiên nhà, cố gắng nhìn vào mắt cô bé, tôi mới nhận ra em ấy thực sự nhỏ bé đến nhường nào. Tuổi tác hai đứa thực ra cách khá xa nhau đấy nhỉ? Có lẽ hoà nhập vào nhóm học sinh cấp ba chúng tôi là không dễ. Liên tục gọi là cô nàng như thể tôi đang đối xử với em ấy như người lớn vậy. Tôi đã vô thức coi bé ấy ngang hàng mình một cách vô điều kiện. Đây mới là con đường thực sự của một thiếu nữ như bé ấy.
"...Ánh mắt anh tởm lắm đấy."
"Anh đã nói gì đâu!"
"Không cần nói tôi cũng thấy rồi! Cảm giác có luồng sóng điện từ gây buồn nôn!"
"Nhắc đến sóng điện từ, Cha em vừa gọi cho anh đấy. Chú ấy hỏi rằng em có khoẻ không rồi gì đó."
"...Sao anh nhảy cóc từ sóng điện từ sang Papa được vậy?" Emi bối rối nhìn tôi.
Papa của Emi là một người yêu thích cosplay, cũng là một người thân mật hơi quá đà và thích nói theo kiểu người nước ngoài. Chú ấy cũng là giảng viên đại học khó mà đoán ra tuổi.
"Hôm nay Papa sẽ đến đón em hả? Hay là O-Onii-tan đưa em về nhé?"
"Papa đang bận việt, nhưng từ cách anh lựa chọn từ ngữ vừa rồi, tốt nhất tôi nên từ chối."
"Em quá tử tế rồi đấy, điều này làm anh đau lòng hơn nữa đó. Mắng chửi anh nhiều lên! Coi như đồ lợn đi! Lên nào, lên nào!"
"Gyaaa! Tởm quá đấy! Đừng có lại gần nữa!"
"Đúng rồi! Phải thế chứ! Mà khoan, chú ấy có việc vào thứ Bảy hả?"
"Chắc là tìm thấy chủ đề nghiên cứu thú vị hay gì thôi. Ông ấy thốt lên 'Mẹ nó, ném thẳng nào' rồi thức trắng đêm."
"Tục ghê nhỉ. À này, sao chú ấy cứ đổi giọng xoành xoạch thế, tưởng chú ấy nói chuyện bình thường được mà?"
"Hử?" Emi chớp mắt, trông như không hiểu tôi vừa nói gì.
"Ông ta nói chuyện bình thường được hả?"
"À thì, đúng mà? Vừa nãy, chú ấy..."
"Papa không giỏi tiếng Nhật, đành chịu thôi. Đừng gán cho Papa nhà người ta những thiết lập quái dị nữa!"
Tôi bị mắng rồi. Nghe có vẻ Emanuella-san này yêu quý Papa lắm dù cố giấu. Tôi sẽ nói thêm về việc này trong sổ tay Yokodera quyển bốn, phiên bản thứ 3 nhé.
"Được rồi. Ta về phòng ăn nhé? Nếu chơi với mọi người làm em thấy khó thì anh không ngại ở bên em đâu."
"...Onii-chan..."
"Mình chơi trò bác sĩ cùng nhau nhé?" Tôi chìa tay, còn cô gái nở nụ cười rạng rỡ đón lấy. Sau đó, chúng tôi nắm tay nhau.
“Ehehe, Youto-oniichan!”
“Fufu, Emanuella-chan!”
“Nihihihi!”
“Ahahahaha!”
"—Bác sĩ cái đầu nhà anh, đồ biến thái chết tiệt! Đập đầu vào vườn bí ngô mà mục xương ở đấy đê!"
Ngay trước khi chúng tôi bắt đầu khiêu vũ, em ấy không thương tiếc đẩy tay tôi ra. Thiên sứ Emi còn vô song hơn cả thiên thần, kể cả khi những lời lẽ thô lỗ ấy không phù hợp với nụ cười đó. Tôi cảm thấy điều này có thể trở thành thói quen xấu đối với một số người.
"Không phải thế. Em chỉ đang nghĩ về một chuyện thôi." Emi lắc đầu.
"Là gì vậy?"
"Là về anh đấy."
Không biết vì sao, đôi mắt tròn xoe ấy nhìn thẳng vào mặt tôi. Này này, bầu không khí nghiêm túc gì đây? Chẳng lẽ em ấy cuối cùng cũng định thổ lộ sao? Nhờ sự huấn luyện chuyên sâu của Tsutsukakushi, gu của tôi có khi đã thay đổi rồi, lựa chọn Cái Kết Có Hậu Emi End thực sự có thể xảy ra đấy.
*
Hố đen Tsutsukakushi sau cùng đã hốc hết chỗ đồ ăn, bây giờ cũng khá muộn rồi. Chả biết nên gọi là bữa trưa hay bữa tối sớm nữa, chắc tôi nên đặt tên cho những lúc Tsutsukakushi không ăn thì hơn. Trong phần cuối của chương trình hôm nay, tất cả chúng tôi sẽ tặng quà sinh nhật cho em ấy.
"Cái này là quà của anh. Anh vừa thấy nó trong hàng đồ chơi đã biết ngay nó là thích hợp nhất."
Tôi đưa em ấy một con thú bông hình mèo đen. Bộ lông nó mượt mà như thảm, đôi mắt trong như phản chiếu hình ảnh người nhìn. Con mèo cũng có nét mặt khá đẹp cùng bộ ria dài nữa. [note74578]
"Em cảm ơn anh nhiều. Em sẽ coi thứ này như Senpai và trân trọng nó." Nói xong, Tsutsukakushi ôm chặt con mèo.
Không biết vì sao, tôi thấy hơi ngượng khi nghe thấy những lời đó. Nhưng sao em ấy lại ôm cả hai tay quanh phần cổ con mèo thế? Đây là kiểu ôm mới hả?
"Chúc mừng sinh nhật! Chị lựa cái này với Papa đấy!" Azuki Azusa tặng Tsutsukakushi một hộp quà chứa đĩa Blu-ray DVD.
Trông thế mà Tsukiko-chan lại thích phim xác sống lắm đấy, đặc biệt là khi bọn xác sống bò từ mộ lên.
"Em tặng chị cái này, nhất định chị sẽ cần luôn nhé Tsuu-chan." Emi tặng cô bé khẩu Pháo bí ngô chống biến thái loại tận diệt thế hệ thứ nhất.
Hai người cùng đọc hướng dẫn sử dụng rồi không hiểu sao lại liếc nhìn tôi. Thế này là tự vệ vô căn cứ và thái quá rồi.
Sau đó, các bạn lớp mười cũng tặng quà, có quần áo, sách vở, nước hoa, bánh kẹo và những thứ khác. Người cuối cùng không ai khác chính là Thép-san. Chị ta trông tự tin ghê gớm.
"Đã đến màn chính rồi. Chị sẽ khiến cho tất cả thứ quà trước đó đều vô nghĩa."
Chị ta ưỡn ngực rồi đến trước cô em.
"Cứ đợi mà xem. Đây đúng là thứ em muốn luôn Tsukiko."
Tôi thấy một tờ giấy ở sau lưng chị ta, đề là 'Vé - Một ngày làm gì với tôi cũng được'. Bộ chị còn học cấp một hả?
"Điều em mong muốn nhất bây giờ?" Có khi bởi vì năm nào cũng nhận được quà kiểu này, trông Tsutsukakushi không bối rối cho lắm. "Về cơ bản là thông báo Nee-san trúng tuyển?"
"...Ổ?"
"Yay~Chúc mừng. Em rất vui. Vỗ tay vỗ tay."
"...Ờ... Ờm..."
Tsukiko-chan xoay người trong niềm hạnh phúc vô cảm, nom như một con búp bê máy. Mặt khác, tôi thấy Thép-san siết chặt như sắp bóp nát tấm vé đến nơi.
"Em đùa thôi chị. Chỉ đùa một tí thôi." Tsukiko dừng lại, hơi thờ ơ nói.
"Xời! Tsukiko à, đùa kiểu đấy hại tim chị lắm đấy, hahaha."
"Em xin lỗi. Em tự dưng muốn trêu chị."
"Hahaha." Mặt Thép-san lấm tấm mồ hôi. Tsukiko để ý thấy điều đó, cũng có phản ứng tương tự.
“……”
“……”
Tiếp sau là một thoáng lặng yên. Cuối cùng, người đầu tiên cử động là cô em gái. Cô bé hít một hơi thật sâu, vẻ đầy lo lắng.
"Tiện hỏi, Bài thi Trung tâm quốc gia chị tự soát được bao nhiêu điểm?"
“Hahaha.”
“Nào, Nee-san.”
“Hahahahaha.”
“Nói nhỏ điểm cho em nghe là được mà.”
“Hahahahahahahahahahahaha.”
Thép-san cứ cười như điên như dại, rồi tiến đến - À không phải. Chị ta làm bộ như tiến về phía cô em, nhưng bước chân lại lùi ngược về phía cửa ra vào. Đây chính là ví dụ kinh điển của Moonwalk do Micheal Jackson sáng tạo ra đấy. Trong hiểm cảnh, chắc là chị ta đã thức tỉnh tài năng mới rồi.
'Yokodera! Yokoderaaaa!'
Sau khi thoát khỏi Nguyệt Tử-chan, Nguyệt Bộ-san vẫy tay gọi tôi lại gần.
'Họp bàn chiến lược! Ngay lập tức!'
Chị ta khua tay loạn xạ, mồ hôi trên mặt bắt đầu lẫn cùng nước mắt trào ra nơi khoé mi.
'Mau! Mau! To chuyện rồi! Rất to rồi!'
Mọi người xung quanh ra làm như không nghe thấy lời chị ta nói, còn ra hiệu cho tôi đi đi nữa. Mọi người tốt bụng quá. Tôi nghĩ, lòng tốt chính là thứ giúp thế giới này vận hành.
Sau khi đóng cánh cửa kéo sau lưng lại, buổi Họp bàn chiến lược Mặt trận Thép khai mạc. (Bên tiếng Anh dùng cụm từ Steel War Front Strategy Meeting làm mình nhớ đến cụm 'Mặt trận Xô-Đức' trong thế chiến II)
"...Yokodera."
"Vâng, chị chủ tịch."
"Đây không phải là ham muốn của cá nhân ta, mà là ý kiến đã được số đông xác nhận để hướng xã hội đến một tương lai tốt đẹp hơn."
"Chấp thuận."
Thép-san nói như một vị tướng của binh đoàn không tồn tại. Tôi cũng phụ hoạ cùng và đợi chỉ thị tiếp theo.
"Cậu không đồng ý rằng mấy cái tiêu chuẩn thi cử hàn lâm kia nói quá nhiều về giá trị bản thân sao? Một bài kiểm tra thì hiểu gì về một người và năng lực của họ chứ?!"
"Chí ít chúng cũng phản ánh tốt kiến thức học thuật của từng cá nhân."
"..."
"Chúng nói lên nhiều điều đấy, nhưng cá nhân tôi thấy, các câu hỏi và vấn đề Kỳ thi Tổng hành dinh đặt ra luôn bám sát tình hình chiến trường năm đó, đòi hỏi kiến thức nền nhiều hơn. Vì chúng ta đang ở cái thời điểm phải ưu tiên rèn luyện bản thân, nên chúng ta đã đặt niềm tin vào sự trưởng thành mai sau mà tiếp tục nâng cao trình độ."
"Gaaah! Chị không muốn nghe lý lẽ đâu!" Chị ta gào lên.
"Hểee.."
"Ai thèm quan tâm ngày mai! Ta đang nói về hiện tại kia kìa!" Thép-san giơ nắm đấm, mắt lưng tròng.
Tôi lập tức ngậm miệng vì sợ chị ta nổi cơn tam bành. Nhưng nắm đấm kia chỉ run rẩy dữ dội trên không.
"Chị có diệu kế này!"
"Là gì vậy ạ?"
"Yokodera, cái này hơi phức tạp đấy. Người ta nói sự học không có đường tắt đúng không?"
"Dạ có ạ!"
"Nếu vậy thì về lý mà nói, chẳng phải nói thế tức là sự học không có sự phân biệt nào lớn sao?"
"Thật không ạ?"
"Tóm lại là giới học thuật dựa trên chủ nghĩa cộng hòa, bầu cử thông thường là bằng chứng cho thấy đây là chuẩn mực.”
"Dạ?"
"Mà bầu cử lại không công bằng. Nó không ép ta phải giải mã những bí ẩn của quá khứ."
"..."
"Dù gì, nếu không đi trên chính đạo học hành, thì có khi..."
"Không được."
"Có lẽ nào, có cửa sau..."
"Không được đâu chị."
"Chị nghĩ là có thể..."
"Không có đâu."
"Chị cắn rơm cắn cỏ lạy cậu mà."
"Không có mùa xuân ấy đâu."
"Không gì là không thể mà..."
"Có những việc là không thể."
"...Vậy... sao...?" Thép-san buông thõng hai vai, mặt lộ rõ vẻ chán nản, trông như trẻ con vậy. Đến cả mái tóc đuôi gà đặc trưng kia cũng rũ xuống lưng, không còn sức sống.
"À, vẫn chưa có kết quả mà, tự tin lên chị, học thêm chút nữa cũng được."
"Hừm... Đúng... Chị phải cố gắng đến phút cuối..." Thép-san gật đầu yếu ớt, đoạn bước dọc hành lang tự suy tính.
"Phải làm gì đó... Bằng cách nào... Hay là đổi nguyện vọng sang trường khác... Nhưng nên nói gì với Yokodera em đây..."
"Bây giờ thằng em trai của em không quan trọng đâu, nhưng em thấy ý tưởng này không tệ."
"Nhắc mới nhớ, chị nghe nói có một số trường đại học tổ chức cái gọi là 'Hội thảo (Seminar)'. Thì liệu rằng lúc chị cứ kể lể về cái hội thảo của mình thì đám kia sẽ không hỏi gì về trường lớp nữa?"
"Chị Chủ tịch, chị nghe thấy em không?"
"Đúng đúng. Đến lúc hướng đến buổi hội thảo vĩ đại nhất rồi."
Chỉ mình tôi nghĩ vậy, hay là chị ta đúng là ứng cử viên số một cho việc trở thành rounin? [note74579]
"Ta đừng nghĩ về tương lai mà tập trung vào thứ trước mặt chị và những bài thi sau đi chị."
"Nếu không nghĩ về tương lai thì chị còn chẳng muốn nhìn vào bài thi nữa. Chị muốn sống mãi trong hạnh phúc thôi."
"Chị chủ tịch?"
Tôi sắp từ bỏ đến nơi rồi. Có cố sửa thì chị ta trông chẳng có vẻ gì là muốn thay đổi cả.
"Làm sao đây..."
Tôi thở dài thườn thượt. Đã nhận giúp chị ấy ôn thi rồi nên lần này tôi cũng có một phần trách nhiệm. Tôi không thể làm Tsukiko-chan buồn được vì em ấy đặt nhiều hy vọng vào chị ta lắm. Thêm nữa, tôi cũng chẳng thể để Thép-san cô đơn được. Tôi phải làm gì đó nhỉ? Thép-san đang dựa vào tôi - nên tôi phải giải cứu chị ấy.
Tôi nắm chặt tay, cảm giác nội lực trào dâng. Sau đó tôi nghe thấy tiếng gió rít đêm đông va đập vào cánh cửa nhà vệ sinh. Quên khuấy mất, dù hôm nay trời lạnh hơn nhiều nhưng căn nhà Tsutsukakushi biệt lập này vẫn còn khá ấm áp. Nhờ ánh sáng nhân tạo ở trong nhà mà chúng tôi chỉ bị bóng tối vây lấy, chứ không bị nuốt chửng.
Khung cửa sổ tối màu phản chiếu gương mặt tôi.
Chắc hẳn vì ánh sáng bao quanh, mà tôi thấy trên mặt mình loé lên một một nụ cười quái dị.
*
Giống như một câu chuyện lúc nào cũng phải có hồi kết, thì tiệc vui cũng sớm hạ màn. Trên đường về, không khí lạnh buốt cả da tôi.
Đêm đó, tôi ăn tối xong, viết thêm vài dòng vào nhật ký rồi điện thoại rung.
'Sao rồi? Còn khoẻ không con? Onee-chan đang lo cho con lắm đấy.'
Là tin nhắn của mẹ. Để bà ấy một mình thì mẹ tôi là kiểu người nói nhiều kinh khủng. Nhưng về mặt nào đó thì đấy lại là ưu điểm của mẹ. Nghe đồn mẹ tôi đã tận dụng triệt để chiêu này, khiến bố tôi mắc bẫy không kịp trở tay cho đến khi cả hai dắt nhau về dinh. Nhà Yokodera lúc nào cũng yếu thế trước những người chủ động tiến công dồn dập mà. Nếu ai muốn dùng thông tin này thì cứ việc nhoé?
'Con chưa từng thấy có lỗi sao? Lúc nào cũng vậy. Onee-chan quý con lắm đấy, còn lo rằng con sẽ làm nó buồn như dạo trước. Có nhiều thời gian rảnh quá nên con đã làm ra chuyện đó—’
Giọng bà ấy nghe như từ một nơi rất xa vậy. Chắc là tín hiệu không tốt rồi. Tôi gần như chẳng nghe được gì cả.
"Con không sao ạ, mẹ đừng lo. Dạ. Dạ... Vâng, gặp lại mẹ sau nhé." Tôi cứ vâng dạ vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.
"Phù..."
Phụ huynh lúc nào cũng lo cho con cái nhỉ? Con học cấp 3 rồi đấy? Nếu bố mẹ lo đến vậy thì cho con thêm tiền đi.
Tôi gập cuốn nhật ký rồi kiểm tra cửa ra vào với ban công. Sau đó tôi đi tắm, cọ rửa người, thay đồ ngủ, giặt giũ, lau dọn bếp, đánh răng, chuẩn bị cho tiết ngày mai, viết mail gửi chị gái, bật máy sưởi rồi tắt đèn.
Khi tôi nằm trên ghế sôfa, bóng tối và sự tĩnh lặng như vồ vập lấy tôi. Chúng dường như là vĩnh cửu.
"—Chúc ngủ ngon."
Tôi lẩm bẩm trong căn phòng khách trống rỗng. [note74580]


6 Bình luận