Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tiền truyện - Nghị viện trỗi dậy

Chương 36 - Thành phố Cufre bí ẩn

5 Bình luận - Độ dài: 2,317 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

Fernando chộp ngay lấy cuốn sổ tay và yểm Tàng hình Cao cấp lên người, biến mất khỏi thư phòng, sau đó im lặng lắng nghe tiếng bước chân lệt quệt.

Một, hai, ba, ngày càng nhiều tiếng bước chân vang lên từ cửa vào.

‘Sao lại có nhiều người như vậy? Lại còn thậm thà thậm thụt…’ Fernando tạo ra Ma Nhãn Rình mò rồi để chúng bay đi theo dõi toàn biệt thự – Thần chú này dù rằng phạm vi hạn chế, nhưng biệt thự của Tuck lại cũ và nhỏ, vậy nên vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Tại một góc không người, một quả cầu pha lê đột nhiên sáng lên và hiện ra khung cảnh ở trong đại sảnh – Ngay cả Tàng hình Cao cấp cũng không che giấu được hiệu ứng này.

Bên trong đại sảnh, một nhóm nam nữ mặc quần áo bình thường đi lại như ma, bước chân rất nhẹ, cứ như sợ đánh thức chủ nhân nơi này.

Bọn họ đại khái có khoảng mười mấy người, lục tục tản ra và vây quanh một người đàn ông có gương mặt kinh dị.

Người đàn ông này có mái tóc đỏ nhạt lưa thưa, trán dô, lông mày đứt ở giữa, mũi mất gần một nửa, miệng trề ra ngoài và đôi mắt thì chỉ còn lại lòng trắng. Ngũ quan của gã vô cùng xấu xí, hoàn toàn không giống bẩm sinh mà trông như một con búp bê vải được một đứa trẻ tùy hứng khâu vá, hay như một con quái vật chỉ trong những giấc mơ phi lý nhất mới có thể tạo ra.

Đôi mắt mù lòa của gã ngước lên trần nhà, cái tai như bị chó gặm khẽ giật giật. Tới khi mười mấy người cả nam lẫn nữ đều ổn định đứng vào những vị trí kỳ lạ, gã đột nhiên mở miệng: “Thần linh cứu vớt thế nhân.”

Giọng nói của gã không “xấu xí” như vẻ ngoài mà mờ mịt, xa xăm, tựa hồ thanh âm từ trên cao vô tận vọng xuống, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Xin Chân Thần cứu vớt chúng tôi.” Đám người nam nữ kia nắm tay nhau rồi từ từ nghiêng người về phía trước, tư thế trông kỳ quái và vặn vẹo.

Người đàn ông kia tiếp tục ngữ điệu trước đó và trang nghiêm nói: “Từ khi sinh ra, mọi người đều phải chịu khổ cực, phải chuộc lại tội lỗi. Mọi người đều gặp đói khát, tổn thương, đố kỵ, phản bội, không một ngày nào được vui sướng và bị áp lực vô tận bóp nghẹt. Rồi đến cuối cùng, không ai có thể thoát khỏi cái chết, chỉ đành tràn ngập sợ hãi mà thấp thỏm bước về phía trước.

Nhưng Chân Thần đã nói cho chúng ta biết, cái chết là vĩnh hằng, cái chết là bình yên, không còn buồn đau, không còn thống khổ. Khi đối mặt với cái chết, chúng ta phải cảm tạ thần ân, cảm tạ Người không để chúng ta trầm luân trong thế giới bẩn thỉu, nhơ nhớp này…”

Trong lúc gã giảng giải liên tục, toàn bộ đại sảnh đều chìm trong một bầu không khí an tĩnh, say sưa. Mười mấy người cả nam lẫn nữ đều lắng nghe vô cùng chuyên chú, tựa hồ đã dần dần hiểu được ý nghĩa thực thụ của cái chết.

‘Lẽ nào là giáo hội dị thần tín ngưỡng Tử Thần đang truyền đạo?’ Thông qua sự theo dõi của Ma nhãn Rình mò, Fernando đã nắm được sơ bộ những gì đang xảy ra trong đại sảnh và đưa ra phỏng đoán bước đầu.

Nếu như nơi đây đã bị giáo hội dị thần xâm nhập, vậy thì có những việc như thế này xảy ra âu cũng là điều bình thường.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, hắn liền nhận ra có điều không ổn: ‘Nhưng sao bọn chúng lại đến nhà Tuck để cử hành nghi thức truyền đạo? Chẳng lẽ bọn chúng biết trong nhà Tuck không có người?’

Trong lòng nảy sinh những mối nghi hoặc mạnh mẽ, Fernando cẩn thận phân biệt từng người một, nhưng rồi vẫn không tìm thấy Tuck, kẻ đang cố gắng nghiên cứu bí ẩn của đức tin, trong số đám người này – Furan đã dùng trí nhớ của bản thân để tạo ra chân dung của Tuck cho hắn xem, tiện cho hắn tìm kiếm Tuck hơn.

‘Kỳ quái. Lẽ nào đám người này có liên quan đến ‘sự mất tích’ của Tuck?’ Fernando quan sát lũ “tín đồ” kia tỉ mỉ hơn.

“…Chỉ cần giành được sự chiếu cố của Chân Thần, chúng ta sẽ đạt được sự sống vĩnh hằng giữa cái chết, một cuộc sống vĩnh hằng không đau đớn…” Giọng tên tư tế nọ đột nhiên trở nên cao vút. Cùng lúc đó, gã giơ tay phải lên.

Ngay tắp lự, mười mấy nam nữ liền đứng bật dậy từ dưới mặt đất, sau đó nhảy một điệu nhảy kỳ quái mà Fernando chưa thấy qua bao giờ. Tư thế của bọn họ vặn vẹo dị thường, cứ như thể không hề sợ xương khớp sẽ bị hư hại, cũng như không cảm thấy đau đớn chút nào.

‘Chẳng giống nghi thức tôn giáo bình thường gì cả…’ Fernando đã có chút nghiên cứu về điều này trước đây. ‘Tín đồ Tử Thần đặc biệt vậy à?’

Khi “vũ đạo” ngày càng kỳ dị, bầu không khí trong đại sảnh cũng ngày càng trở nên hỗn loạn. Họ lần lượt cởi bỏ quần áo rồi khỏa thân bò đến trước mặt gã tư tế.

Gã tư tế kia hạ tay phải xuống, trong đó là một con dao găm sắc nhọn tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Ngay khi Fernando cho rằng gã tư tế kia sẽ gặt đi sinh mạng của những tín đồ này để lấy lòng Tử Thần, gã bỗng lật tay phải lại, sau đó đâm thẳng con dao găm vào ngực mình. Máu tươi tức thì ồ ạt phun ra.

“Hả?” Fernando hoàn toàn sững sờ. Hắn biết không ít nghi thức hiến tế, nhưng chưa từng thấy nghi thức nào mà kẻ chủ trì lại tự sát trước thế này cả!

Máu tươi nhỏ tong tỏng xuống nền nhà bẩn thỉu. Một gã đàn ông đang bò rạp bỗng giống như được thần linh triệu gọi, mắt gã chuyển đỏ, cái lưỡi thè ra liếm chỗ máu đang nhỏ xuống này.

Kế đó, gã bật ra tiếng khà khà trong cổ họng rồi lao vào gã tư tế đang ngã xuống đất như thể một con chó sói. Hai hàm răng trắng ởn nhe ra, cắn mạnh vào cổ gã tư tế, xé toạc một mảng thịt lớn rồi vội vội vàng vàng nuốt chửng.

Đám đàn ông, phụ nữ còn lại cũng phát điên rồi lao vào gã tư tế, cắn xé máu thịt của gã rồi nhai nuốt một cách hết sức sùng kính.

Nhìn đám tín đồ mồm đầy máu tươi và thịt vụn, Fernando không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hắn dù rằng cũng có nghiên cứu về ma thuật Chiêu hồn, nhưng cảnh tượng kinh tởm cỡ này thì vẫn chưa từng thấy qua.

Giữa cuộc giành ăn điên cuồng, không ít máu đã bị phung phí và đọng lại bên dưới cái xác, hình thành nên cả một vũng.

Máu trong “vũng” đột nhiên bốc hơi, tạo nên một màn sương máu mông lung bao quanh tất cả mọi người.

Và trong màn sương máu ấy, một khuôn mặt bất chợt chui ra.

Màu đỏ sậm tựa như tấm mạng che mặt ép căng lên khuôn mặt, chỉ những thứ nhô ra như mắt, mũi, miệng mới lộ rõ, khiến cho nó trông quỷ dị và đáng sợ vô cùng.

Gã khàn giọng hét lên:

“Cứu tôi!”

Bị âm thanh này làm cho giật mình, toàn thân Fernando run lên một cái, cơn buồn ngủ không biết kéo tới từ khi nào bỗng bay biến khỏi cơ thể.

Phải tới lúc này, hắn mới nhận ra rằng cảnh tượng trong quả cầu pha lê vẫn là một “khung cảnh bình thường”, nơi gã tư tế vẫn đang tụng niệm cầu nguyện, còn đám nam nữ vẫn đang “nhảy múa”.

‘Vừa rồi mình bị sao vậy?’ Fernando vô thức tự hỏi, thế rồi rất nhanh liền nhận ra mình mới bị ảo ảnh tác động và vô tri vô giác tiến vào mộng cảnh!

Cảnh giác quan sát xung quanh, hắn thầm nghĩ: ‘Có thể thông qua khung cảnh ban nãy khiến mình tiến vào mộng cảnh mà chẳng hề hay biết thì chắc chắn không chỉ là một pháp sư cao cấp, mà ít nhất cũng phải là một Đại pháp sư, hơn nữa còn phải là một Đại pháp sư giỏi về phạm trù mộng cảnh. Kẻ này muốn làm gì?’

Đột nhiên, hắn kinh hãi nghĩ: ‘Kẻ vừa hét lên ‘cứu tôi’ đó chính là Đại pháp sư đã tạo ra mộng cảnh? Ông ta tạo ra mộng cảnh đó để cầu cứu mình?’

Fernando không sốt sắng đi điều tra mười mấy tín đồ dị thần kia, bởi rõ ràng “người kêu cứu” dùng phương thức này để cầu cứu là nhằm thoát khỏi sự giám sát của một tồn tại nào đó. Nếu hắn mà hành động tùy tiện bừa bãi thì rất có thể sẽ gặp phải bất trắc.

‘Người cầu cứu kia đang bị giam cầm sao? Không phải, nếu bị giam cầm, chút sức mạnh mà ông ta tiết lộ ra căn bản sẽ không thể ảnh hưởng tới mình, trừ phi thực lực của ông ta đã vượt trên huyền thoại, thế thì kẻ có thể giam cầm ông ta không phải là người mà mình đủ khả năng đắc tội. Còn nếu ông ta không bị giam cầm mà là đang bị thương và lẩn trốn ở đâu đó trong thành phố, vậy thì kẻ có thể bức một Đại pháp sư đến mức như vậy ít nhất cũng phải là một cường giả bậc chín. Kẻ đó có khi còn đang ở gần đây…’

‘Mánh lới này rõ ràng là của một pháp sư. Vậy sao ông ta không trực tiếp cầu cứu người của Văn phòng Pháp sư? Ở chỗ đó hẳn là có thể liên lạc tới Aalto chứ. Trừ phi, trừ phi Văn phòng Pháp sư đã bị cường giả trong bóng tối kia giám sát. Cũng có thể người của Văn phòng Pháp sư đã phát sinh vấn đề, hoặc là phản bội, hoặc là đã bị thay thế…’

‘Vậy liệu cường giả trong bóng tối kia có để yên cho người ta rời khỏi thành phố Cufre và giúp pháp sư này tìm kiếm sự giúp đỡ không?’

Fernando lắc đầu dứt khoát. Chắc chắn là không. Rất có thể chỉ cần thử rời khỏi thành phố, hắn sẽ bị bắt, bị tra tấn và bị giết một cách lặng lẽ.

Đúng lúc này, đám tín đồ đang nhảy múa và cầu nguyện dần dần chậm lại. Xem chừng buổi lễ tối nay đã tới hồi kết.

Fernando ánh mắt không tiêu cự nhìn khung cảnh này, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: ‘Có thể nào ‘người cầu cứu’ cố tình làm vậy để mình tự dọa mình, không dám rời khỏi thành phố Cufre, sau đó, sau đó cho mình mất tích giống như Tuck không…’

Là người cực kỳ sáng dạ, hắn nghĩ ra đủ thứ, đồng thời cũng chần chừ không thôi, không biết nên tin vào khả năng nào.

Có điều, đã nghĩ đến Tuck, hắn liền tranh thủ thời gian mở cuốn sổ tay ra xem qua những ghi chép ở mặt sau:

“Nghi thức cầu nguyện ở đây kỳ quá, rất khác với những gì mình biết…”

“Càng nghiên cứu về giáo hội đang ngầm phát triển ở đây, mình lại càng hoang mang, sợ hãi. Đây rốt cuộc là cái gì vậy?”

“Không đúng. Tại sao mình chưa bao giờ thấy ai ra khỏi thành phố? Sao những người giao đồ ăn thức uống chỉ giao đến cổng thành rồi quay về chứ không vào thành?”

“Mình phải thoát khỏi đây!”

Đằng sau những nét chữ nguệch ngoạc là một khoảng trắng chẳng chút hy vọng.

‘Việc không ra được khỏi thành phố này tất cả mọi người đều biết ư…’ Fernando càng thêm ngờ vực.

Bên trong quả cầu pha lê, đám người cầu nguyện đã ngừng lại và chuẩn bị rời đi theo lời dặn dò của gã tư tế.

Đột nhiên nảy ra một ý, Fernando liền trực tiếp dịch chuyển ra đại sảnh rồi lớn tiếng nói: “Các người là ai? Tại sao lại tự tiện vào nhà Tuck?”

Hắn đến đây để tìm Tuck, thế nên phải thể hiện sao cho giống thực sự đến để tìm Tuck, như vậy mới có thể cố gắng kéo dài thời gian mà không bị người ta chú ý và nghi ngờ!

“Bọn tôi được Tuck mời đến đây.” Gã tư tế xấu xí như quái vật trả lời đầy uy nghiêm và bộc trực.

“Tuck mời các người đến đây?” Fernando có phần sửng sốt. Hắn không ngờ tới đáp án này.

……

Furan và Antec mỗi người cầm một tín vật mà thầy họ đưa cho rồi vội vàng bay tới thành phố Cufre.

“Đúng rồi, gần đây vị nào túc trực canh giữ ở đó thế?” Antec bình thường không để ý nhiều đến mấy chuyện này.

Furan ngẫm nghĩ một hồi: “Ngài Bản Nguyên Chi Diệm.”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Ra là phản bội ở đây xong đầu quân cho giáo hội
Xem thêm
Thấy bản nguyên chi diệm được nhắc đến ở đây là thấy có điềm cho thầy rồi
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm