Sử ma của Zero
Yamaguchi Noboru Usatsuka Eiji
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7 : Lễ Giáng Lâm Bạc

Chương 4 : Thư ký và Hoàng đế

0 Bình luận - Độ dài: 4,056 từ - Cập nhật:

Tại thủ đô Londinium của Albion, trong Whitehall, một cuộc tranh cãi nảy lửa xoay quanh việc xuất quân đang diễn ra.

Quân Albion bị 〝Illusion〟 của Louise dẫn dụ về Dartanelles, nên đã bỏ lỡ thời cơ đánh úp quân địch khi họ còn đang đổ bộ. Nếu khi đó họ kịp thời nghênh chiến quân địch lúc đang đổ bộ ở Rosyth, thì thậm chí còn có thể đẩy lùi kẻ thù khỏi đại lục Albion, về lại đại lục Halkeginia……

「Quân địch lúc này đã đổ bộ hoàn toàn và xây dựng xong doanh trại, bây giờ nếu ta phản công thì chẳng khác nào đâm đầu tự sát cả.」

Khoảng mười lăm người ngồi quanh chiếc bàn tròn, một vị tướng quân trẻ tuổi ngồi ở phía Bắc cất lời với vẻ mặt tiều tụy. Quả đúng như vậy. Bốn mươi chiến hạm còn lại của hạm đội không quân Albion, một nửa đã bị đánh chìm trong trận chiến vài ngày trước, số còn lại cũng chịu thiệt hại nghiêm trọng. Số tàu có thể xuất kích lúc này, thậm chí còn chưa đến mười chiếc.

Ngược lại, hạm đội Tristain – Germania tuy mất mười hai chiếc tàu và tám chiếc khác bị hư hại nghiệm trọng, nhưng vẫn còn khoảng bốn mươi chiếc có thể sẵn sàng chiến đấu. Albion hoàn toàn đã bị đối phương chiếm quyền kiểm soát bầu trời.

Không chỉ vậy, lực lượng Albion cũng đã suy yếu. Sau thất bại ở Tarbes khiến họ mất trọn 3.000 quân, thêm cả trận thất bại gần đây lại càng khiến sĩ khí toàn quân sụt giảm, thậm chí còn xuất hiện đơn vị đào ngũ. Lực lượng hiện tại chỉ còn hơn 40.000 quân, khí thế cách mạng ban đầu giờ đây đã không còn nữa.

Trong tình cảnh bị 60.000 quân nắm quyền kiểm soát bầu trời, không đời nào họ nghĩ tới chuyện phản công.

Mọi ánh mắt trách móc đổ dồn về phía Cromwell, Chủ tịch Hội nghị Cộng hòa quốc Albion Thần thánh, và cũng là Hoàng đế đầu tiên của Albion. Sau bao mưu kế liên tiếp thất bại, ông ta đã để mặc quân địch thuận lợi đổ bộ lên đất liền.

Thế nhưng Cromwell chỉ thản nhiên đón nhận những ánh nhìn ấy…… Vẻ mặt vẫn bình tĩnh như chẳng có vấn đề gì lớn.

Tướng quân Hawkins, người trên thực tế nắm quyền chỉ huy quân chủ lực Albion lên tiếng.

「Việc rút quân lần đó là sai lầm của thuộc hạ. Chúng ta đã đánh mất cơ hội duy nhất để tiêu diệt kẻ địch ngay từ lúc đầu. Thuộc hạ chẳng còn lời nào để biện minh cả.」

「Quân đội của ta bị đánh tơi tả thật đấy.」 Cromwell mỉm cười khoan khoái.

「Kế hoạch bắt học viên của Ma pháp Học viện làm con tin cũng thất bại mất rồi.」

Mặc cho thất bại, ông ta vẫn không hề lộ vẻ ăn năn.

Hawkins thở dài, cất lời như thể đang than thở, giọng đầy mệt mỏi.

「Những món vú khí ma pháp mà bên địch sử dụng đã vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta.」

「Cô Sheffield.」

Người thư ký toàn thân khoác trên người bộ đồ đen đứng sau lưng Cromwell, Sheffield, khẽ gật đầu, rồi đọc to bản báo cáo được viết trên giấy da.

「〝Ảo ảnh〟 bất ngờ xuất hiện gần khu vực Dartanelles đã lảng vảng suốt mười ba giờ, sau đó biến mất không để lại chút dấu vết.」

「Chỉ là trò ma pháp vặt vãnh bày ra ảo ảnh mà thôi, có gì đáng sợ cơ chứ?」

「Nhưng hiệu quả của nó thì vô cùng lớn.」

Hawkins nhắm mắt lại, khẽ nói. ‘Chỉ là ảo ảnh thôi mà đã lừa được cả đại quân phải rút lui rồi…… Hay nói cách khác, nó đã tạo ra hiệu quả chẳng khác gì một đội quân mấy vạn người. Dù cho nói đó là trò vặt vãnh, thì quả thật cũng chẳng thể xem thường được.’

「Xin được nói thẳng…… Thuộc hạ thật sự rất sợ kẻ địch. Không chỉ ảo ảnh ở Dartanelles, quân địch còn sử dụng nhiều loại ma pháp mà ta chưa từng biết đến. Như ma pháp ánh sáng đã thổi bay cả hạm đội của ta ở Tarbes……」

Cromwell hướng về phía Sheffield, gật đầu.

Bằng giọng nói vang vọng tựa như dàn hợp xướng đang hát thánh ca trong thánh đường, Sheffield lại cất tiếng đọc tiếp báo cáo trên giấy da.

 「Chúng tôi đưa ra phán đoán rằng quân địch…… hiện đang trong trạng thái không thể sử dụng lại được loại ánh sáng đã từng tiêu diệt hạm đội chúng ta ở Tarbes.」

 「Tại sao?」

 「Nếu có thể sử dụng, hẳn chúng đã dùng lại trong trận chiến trước lúc đổ bộ vừa rồi.」

 「Có khả năng chúng giữ để đề phòng không?」

 「Trong trận tàu chiến lần đó, nếu quân địch thua trận thì chắc chắn sẽ không còn đường lui. Nếu có thể dùng được thứ gọi là 〝ánh sáng phép màu〟, chắc chắn bọn chúng đã tung ra rồi. Thế nhưng địch lại tiến hành một trận chiến thông thường. Tuy quân ta áp đảo về mặt số lượng mà vẫn thất bại, nhưng có thể thấy rõ rằng bọn chúng không hề dùng đến nó.」

「Vậy thì, chỉ cần chúng ta giành chiến thắng trên đất liền là được,」 Cromwell đáp lại.

Nghe thấy lời ấy, một vị tướng quân thuộc Bộ tham mưu đứng lên.

 「Bệ hạ, Bộ tham mưu dự đoán địa điểm công kích kế tiếp của địch sẽ là thành phố South Gotha. Nơi đây……」 Vừa nói, ông vừa dùng đầu gậy gõ lên bản đồ trải trên bàn, giải thích thêm.

「Là nút giao của các trục lộ chính, đồng thời là một đại đô thị trọng yếu. Một yếu tố củng cố cho dự đoán này là hoạt động trinh sát của quân địch quanh khu vực này đang trở nên hết sức sôi động. Chỉ vài ngày trước, một kỵ sĩ rồng nghi là quân trinh sát cũng đã bay tới, giao chiến với đội kỵ sĩ rồng của quân ta. Tôi cho rằng ta nên tập trung chủ lực lập trận địa ở thành phố South Gotha, chờ địch tới và nghênh chiến.」

Từ các tướng lĩnh khác vang lên những tiếng tán đồng. Đây rõ ràng là một kế hoạch tác chiến vô cùng hợp lý.

Thế nhưng, Cromwell lắc đầu.

 「Vẫn chưa được. Quân chủ lực chưa thể rời khỏi Londinium.」

 「Ngài định cứ thế ngồi đó chờ đợi thất bại sao?」

Hawkins nhìn Cromwell bằng ánh mắt như đang trách mắng một đứa trẻ không chịu buông tay khỏi món đồ chơi nó yêu thích. Nhưng Cromwell lại tiếp tục lắc đầu.

 「Tướng quân, dù cho thành phố South Gotha bị chiếm mất cũng chẳng sao cả.」

 「Ý là ngài định dâng tặng tận tay địch một căn cứ tiếp tế sao? Quân địch sẽ chiếm đại đô thị đó để làm nơi bổ sung số lương thực còn sót lại của chúng và nghỉ ngơi dưỡng lấy sức đấy.」

 「Ta sẽ không để chúng lấy được lương thực.」

 「Bằng cách nào?」

 「Tịch thu sạch lương thực từ tay cư dân thành phố.」

Hawkins nghẹn lời. ‘Thật không thể tin nổi……’ Cromwell định biến cư dân thành phố South Gotha làm công cụ.

 「Khi ấy, quân địch sẽ buộc phải phân phát số lương thực ít ỏi của chúng cho người dân. Một cách cầm chân rất hiệu quả. So với việc liều mình tổ chức phòng ngự rồi chịu tổn thất, đây là đối sách khôn ngoan hơn nhiều.」

 「Nhỡ bọn chúng bỏ mặc thì sao? Khi đó sẽ có vô số người chết đói đấy!」

 「Chuyện đó sẽ không xảy ra. Mà dù cho có xảy ra đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là một thành phố mà thôi. So với đại sự quốc gia, chút hy sinh ấy có đáng gì?」

Đó là những lời lẽ lạnh lùng đến khó tin so với một người từng là Giám mục. Tuy nhiên phải công nhận rằng, nhận định ấy lại hoàn toàn chính xác.

Liên quân tiến hành xâm lược không phải để thương lượng với Cromwell. Mục đích của họ là lật đổ Cromwell và giành quyền kiểm soát vùng đất này. Mười phần thì đến tám, chín phần là sau khi chiến thắng, vì để lấy lòng dân chúng, họ sẽ phát lương thực cứu trợ.

‘Nhưng nếu…… phe ta giành chiến thắng thì sao? Lỡ chẳng may, cả một đại đô thị lại nổi dậy phản động cũng không chừng. Đó là mức độ đáng sợ từ sự oán giận vì cơn đói.’

 「Ngài định biến cả một đại đô thị thành kẻ địch sao…… Dù thế nào đi, nhất định sau việc làm này ắt hẳn sẽ để lại vết sẹo khó lành.」

 「Ngươi nghĩ ta đưa quân tiên phong toàn là bọn á nhân để làm gì? Đến lúc đó, cứ đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu chúng là xong.」

Bằng cách nào đó, Cromwell đặc biệt giỏi trong việc đàm phán với á nhân. Hóa ra đội tiên phong á nhân vốn không được dùng cho kế hoạch tác chiến thông thường, mà là để thực hiện mưu lược này, nghe xong, các tướng lĩnh chỉ còn biết câm nín.

Vị thủ lĩnh này, không những đã nhiều lần phá bỏ hiệp ước, giở đủ trò bỉ ổi mưu hèn kế bẩn, mà giờ nay còn toan tính phản bội chính con dân của mình bằng thủ đoạn đê tiện nhất.

「Nhân tiện, bẫy sẽ được đặt vào nguồn nước ở South Gotha.」

「Ngài định cho thuốc độc vào à? Nhưng độc thì sẽ bị nước cuốn sạch ngay thôi.」

「Không phải độc. Là 〝Hư Vô〟.」

「Bẫy 〝Hư Vô〟 sao?」

「Đúng vậy. Chuyện này sẽ thú vị lắm đây. Chỉ có điều, phải cần chút thời gian để nó phát huy tác dụng.」

Cromwell mỉm cười khoái chí.

Rồi ông ta đứng dậy…… giơ nắm tay lên cao.

「Chư vị! Lễ Giáng Lâm sắp đến! Cho đến lúc đó, ta phải cầm chân địch lại! Và ngay khi Lễ Giáng Lâm kết thúc…… hai thanh quyền trượng giao nhau cùng 〝Hư Vô〟 của quân ta sẽ giáng đòn trừng phạt lên bọn địch ngạo mạn!」

Hai thanh quyền trượng bắt chéo ấy chính là gia huy của hoàng tộc Gallia.

Ôô! Cuối cùng thì Gallia cũng xuất quân! Cả phòng họp rộn ràng hẳn lên.

「Khi ấy, quân ta sẽ tiến công! Nghiền nát quân địch kiêu ngạo! Ta xin hứa!」

Cảm nhận được bầu không khí đang nóng dần lên, Cromwell sải bước ra ban công. Các vị tướng lĩnh và bộ trưởng đồng loạt đứng dậy, nối gót theo sau.

「Hỡi tất cả những thành viên nội, mọi người hãy cùng nhau động viên, khích lệ những binh sĩ trung thành và dũng cảm của chúng ta nào!」

Tiếng reo hò vang dậy chào đón Cromwell cùng đoàn người khi họ bước ra ban công.

Trên khoảng sân trong rộng rãi từng được dùng làm nơi để chờ yết kiến nhà vua, giờ đây có các đội cận vệ trung thành tuyệt đối với Cromwell đangd đứng dàn hàng ngay ngắn.

Tiếng reo hò của hàng nghìn binh sĩ dội tới. Cromwell uy nghiêm vẫy tay đáp lại.

「Quân địch đã đổ bộ lên tổ quốc chúng ta! Mọi người! Hỡi những binh sĩ cách mạng dũng cảm, hãy trả lời ta! Đây có phải là thất bại không?」

「Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không! Không!」

Làn sóng cổ vũ cuộn trào cuốn lấy Cromwell.

「Đúng thế! Đây không phải là thất bại! Tuyệt đối không phải! Ta xin hứa, sẽ đem lại chiến thắng cho các ngươi! Hỡi những người trung thành và dũng cảm, dám đứng lên giật lấy chiếc vương miện khỏi tay vị vua bất tài kia, ta xin hứa quân ta sẽ giành lấy chiến thắng! Ngay khi Lễ Giáng Lâm kết thúc, bọn địch ngạo mạn kia chắc chắn sẽ bị nghiền nát! Chúng đã phạm vào cơn thịnh nộ của Thiên Chúa! Mọi người nghe chưa!! Đã nghe rõ chưa!! Người dẫn đường cho Halkeginia đang lạc lối này chính là chúng ta, những con dân Albion được Thiên Chúa lựa chọn! Chính vì lẽ đó mà Thủy Tổ đã trao sức mạnh cho ta!」

Trên ban công, vài thi thể của binh sĩ tử trận đã được đặt nằm thành hàng.

Cromwell giơ cao chiếc nhẫn đeo trên tay mình.

Và rồi…… những binh sĩ đã chết ấy bắt đầu sống dậy rồi bước đi.

「Mọi người! Chừng nào còn có 〝Hư Vô〟, chúng ta sẽ không bao giờ thất bại! Hãy tin ở ta! Tin vào Tổ quốc! Tin vào sức mạnh 〝Hư Vô〟 mà Thủy Tổ đã lựa chọn ban cho chúng ta!」

「Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô! Hư Vô!」

「Đúng vậy! 〝Hư Vô〟!」 Cromwell lại giơ nắm đấm lên cao.

「Thủy Tổ đang ở bên cạnh chúng ta! Không có gì phải sợ cả! Thủy Tổ luôn ở bên cạnh chúng ta!」

Sự cuồng nhiệt trong sân trong giờ đây đã đạt đến đỉnh điểm. Cromwell hét lớn.

「CÁCH MẠNG VẠN TUẾ!!! NGHIỀN NÁT QUÂN ĐỊCH KIÊU NGẠO!!!」

Khí thế hừng hực lan đến tận ban công.

「CÁCH MẠNG VẠN TUẾ!!! NGHIỀN NÁT QUÂN ĐỊCH KIÊU NGẠO!!! CÁCH MẠNG VẠN TUẾ!!! NGHIỀN NÁT QUÂN ĐỊCH KIÊU NGẠO!!! CÁCH MẠNG VẠN TUẾ!!! NGHIỀN NÁT QUÂN ĐỊCH KIÊU NGẠO!!!」

「CỘNG HÒA THẦN THÁNH ALBION VẠN TUẾ!!!」

「CỘNG HÒA THẦN THÁNH ALBION VẠN TUẾ!!! CỘNG HÒA THẦN THÁNH ALBION VẠN TUẾ!!! CỘNG HÒA THẦN THÁNH ALBION VẠN TUẾ!!! CỘNG HÒA THẦN THÁNH ALBION VẠN TUẾ!!!」

「HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ THẦN THÁNH VẠN TUẾ!!!」 Một vị bộ trưởng đứng bật dậy, hô lớn.

「HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ THẦN THÁNH VẠN TUẾ!!! HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ THẦN THÁNH VẠN TUẾ!!! HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ THẦN THÁNH VẠN TUẾ!!! HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ THẦN THÁNH VẠN TUẾ!!! HOÀNG ĐẾ BỆ HẠ THẦN THÁNH VẠN TUẾ!!!」

Những tiếng hô không ngừng ấy cứ thế vang vọng khắp bầu trời.

          

Sau buổi yết kiến đầy cuồng nhiệt……

Trong một căn phòng rộng lớn vốn từng là phòng ngủ của nhà vua trước đây, Cromwell đang ôm đầu ngồi thụp xuống ghế.

Toàn thân ông ta run lên từng chập.

Sheffield đứng trước mặt Cromwell, cúi mắt nhìn xuống, khẽ thì thầm.

「Bài diễn thuyết rất tuyệt vời đấy, Đức Giám Mục.」

Đức Giám Mục, đó là chức vị cũ của người đàn ông, lúc này như ngã lăn từ ghế xuống, quỳ mọp dưới chân Sheffield.

Chiếc mặt nạ uy nghi mà ông vừa đeo lên khi nãy đã như bị gió cuốn phăng đi mất.

Giờ đây chỉ còn là một gã đàn ông gầy guộc ngoài ba mươi, chẳng hơn gì một vị Giám mục tầm thường, đang run rẩy vì sợ hãi.

「Ôôôôôôôôô! Cô! Cô Sheffield! Ngài ấy…… Ngài ấy thực sự sẽ đưa quân đến cứu rỗi đất nước khốn khổ này, phải không? Dù vị tướng quân ban nãy không nói ra…… Nhưng, tôi! Tôi sợ lắm! Tôi chỉ là một kẻ tầm thường, một gã đàn ông yếu đuối đến ma pháp còn chẳng biết sử dụng, tôi sợ lắm!」

Đối diện với Cromwell đang run rẩy như một đứa trẻ, Sheffield cúi xuống, cất giọng ngọt ngào vỗ về.

「Đang nói gì thế. Đến bây giờ mới sợ sao! Ngày trước, chính ngươi đã nói trong quán rượu rằng, 『Tôi muốn làm vua』 còn gì. Chính sự thẳng thắn đó đã làm chủ nhân của ta động lòng, và quyết định ban cho ngươi cả Bạch quốc Albion này đấy.」

「Phải chăng…… một Giám mục hèn mọn như tôi đã mơ mộng quá nhiều sao…… Bị cô và 〝Ngài ấy〟 xúi giục, tôi đã đoạt lấy chiếc nhẫn Andvari, tập hợp đám quý tộc bất mãn với hoàng gia, rồi bắt đầu công cuộc trả thù lũ hoàng thất Albion từng làm tôi mất mặt…… Khi ấy, tôi thật sự rất vui, rất vui, cứ như đang nằm mơ vậy.」

「Vậy chẳng phải tốt lắm sao.」

「Ừm, chỉ riêng lục địa này trên trời này đã là món quà quá đỗi lớn lao đối với một kẻ nhỏ bé như tôi rồi…… Vậy mà, tại sao tôi còn phải đem quân xâm lược Tristain hay Germania làm gì cơ chứ?」

「Ta phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới chịu hiểu đây? Halkeginia nhất định phải được thống nhất. Chỉ có khôi phục Thánh Địa mới là con đường duy nhất phù hợp với ý chí của Thủy Tổ và Chúa Trời.」

「Tôi cũng là kẻ xuất thân từ giáo hội. Không thể phủ nhận, khôi phục Thánh Địa quả thực là giấc mơ mà ai cũng ấp ủ trong lòng, nhưng mà……」

「Vậy thì hãy cứ tiếp tục mơ đi.」

「Nhưng mà, gánh nặng này thực sự quá sức tôi! Quân địch đã xâm lược vào lãnh thổ rồi! Chúng đang ở trên quốc thổ của tôi! Chúng đến để treo cổ tôi chẳng khác gì những vị vua bất tài kia! Tôi phải làm gì đây? Xin hãy nói với tôi rằng, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi. Thưa cô……」

Sheffield mỉm cười, khom người xuống trước Cromwell đang đầm đìa nước mắt, cúi nhìn khuôn mặt tàn tạ của ông ta. Cromwell ngẩng lên. Sheffield nhẹ nhàng nâng cằm ông ta, khẽ thì thầm, 「Đừng có ỷ lại.」

「Híí!」

Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào phút trước tan biến. Gương mặt Sheffield đột nhiên biến thành vẻ sắc lạnh, dữ dằn như chim săn mồi.

Mái tóc đen dài sâu thẫm như bóng đêm khẽ lay động, đôi mắt dưới mái tóc ấy lóe lên tia sáng quỷ dị. Như bị đôi mắt ấy nuốt chửng, Cromwell bắt đầu run lên cầm cập.

「Được nếm trải một giấc mơ ngọt như mật đường, một giấc mơ mà lũ Thần quan hèn mọn ngoài kia dù có đầu thai cả trăm lần cũng không bao giờ mơ thấy được, giờ đây lại sợ hãi, rên la rằng không muốn gặp ác mộng? 〝Quốc thổ của tôi〟? Ngươi nghĩ trên mảnh đất nghèo xơ nghèo xác Albion này, bản thân ngươi có nổi một tấc đất 50cm2 chắc?」

「Xin! Xin hãy thứ tội!」

Cromwell dụi đầu sát xuống nền dưới chân Sheffield. Ông ta thè lưỡi, liếm lấy đôi giày của Sheffield.

「Xin hãy tha thứ…… Xin, xin hãy tha thứ…… Híc…… Híc…… Xin hãy tha thứ cho tôi……」

「Đưa nhẫn Andvari đây.」

Cromwell sợ sệt tháo chiếc nhẫn đang đeo, đưa cho Sheffield. Đây là bảo vật của thủy tinh linh, chiếc nhẫn ma pháp có khả năng ban sự sống giả tạo cho người chết……

Nhìn nó, Cromwell nhớ lại cái ngày đã cùng Sheffield, người đang đứng đây, và các ma pháp kỵ sĩ của Gallia, đến hồ Lagdorian để đoạt chiếc nhẫn này từ tay thủy tinh linh.

Mọi chuyện bắt đầu chỉ từ cuộc trò chuyện tầm phào trong quán rượu.

Khi ấy, ông ta mang một món đồ cần giao đến thủ đô Lutèce của Vương quốc Gallia……

Trong quán rượu, Cromwell đã mời một lão ăn mày một ly rượu.

「Thưa ngài Giám mục, để cảm ơn ly rượu này, hãy cho tôi tặng ngài một điều ước. Xin cứ nói ra đi.」

Nghe lão ăn mày nói thế, Cromwell chỉ đùa cợt đáp.

「Để xem nào, tôi muốn làm vua.」

「Làm vua à?」

Lão ăn mày giấu kín khuôn mặt sau tấm áo choàng dày khẽ mỉm cười hỏi lại.

「Đúng vậy.」 Cromwell gật đầu.

Tất nhiên, đó chỉ là nói đùa. Lời nói vu vơ trong men say. Ông ta chưa từng nghĩ đến điều đó một cách nghiêm túc.

Thế nhưng sáng hôm sau…… Một người phụ nữ tên Sheffield đã đến nhà trọ nơi ông ta lưu lại. Cô nói.

「Tôi sẽ biến anh thành vua. Hãy đi theo tôi.」

Cuộc đời của một Giám mục tỉnh lẻ như ông đã chuyển hướng ngay từ khoảnh khắc ấy. Một cách dữ dội……

Sheffield dịu dàng vuốt ve chiếc nhẫn Andvari.

Viên đá gắn trên nhẫn phát ra thứ ánh sáng kỳ dị, lấp lánh màu xanh thẳm.

「Ngươi nghĩ sức mạnh tích chứa trong chiếc nhẫn này là gì?」

Cromwell lắc đầu. Ông chỉ biết chiếc nhẫn có thể khiến người chết sống lại. Điều đó là thật. Nhưng liệu đó có phải 〝Hư Vô〟 hay không, ông không hề hay biết.

「Một người đến cả ma pháp còn không thể sử dụng như tôi thì, không tài nào biết được. Chính cô là người đã bảo tôi gọi sức mạnh ấy là 〝Hư Vô〟 còn gì.」

「Ngươi biết 〝Phong thạch〟 chứ?」

Cromwell gật đầu. Đó là loại khoáng sản dùng để giúp những con tàu bay lơ lửng trên không trung. Một loại đá ma pháp, được cho là chứa đựng sức mạnh của 〝Gió〟. Ở Albion có vô số mỏ khoáng sản như vậy.

「Đây cũng là một thứ vật chất tương tự.」

「Vậy tức là, nó không phải là 〝Hư Vô〟?」

「Đúng vậy, không phải 〝Hư Vô〟. 〝Phong thạch〟, lẫn 〝chiếc nhẫn Andvari〟, chỉ là giọt tinh túy của nguồn năng lượng điều khiển thế giới này. Đó là vật chất làm nền tảng cho loại ma pháp gọi là cổ ma pháp. Dĩ nhiên, nó còn có nhiều tên gọi khác, như là Hòn đá của nhà hiền triết, Quả cầu sinh mệnh…… Nhưng về mặt lịch sử, nó thường bị xem là kẻ thù của 〝Hư Vô〟.」

「Tôi chỉ biết ngưỡng mộ tri thức uyên bác của cô……」

「Chính vì vậy, mỗi lần sử dụng nó, ma lực sẽ bị hao mòn và viên đá dần dần nhỏ lại. Nhìn xem.」

Cromwell gật đầu.

‘Quả thật, so với trước đây thì nó đã nhỏ hơn nhiều.’

「Cốt lõi thì đây chính là kết tinh sức mạnh 〝Nước〟 của người cổ đại. Chỉ là, nó được hình thành bằng cách cô đọng thứ ma lực tiềm ẩn đậm đặc đến mức không thể nào đem so với những viên phong thạch tầm thường có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu được…… Đây là một viên đá cực kỳ quý hiếm. Chính vì thế mà thủy tinh linh mới phải gìn giữ nó như một món bảo vật…… Nhẫn Andvari. Nói cách khác, đây là bảo vật của người cổ đại……」

Sheffield chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn.

Rồi…… trán cô ta bắt đầu phát sáng.

Ánh sáng từ bên trong trào ra.

Lần đầu nhìn thấy ánh sáng đó, Cromwell đã vô cùng kinh ngạc. Chỉ cần chạm vào chiếc nhẫn Andvari, trán của Sheffield sẽ phát sáng.

Làm gì có chuyện trán của con người lại có thể phát sáng chứ?

Dù có hỏi thì Sheffield không trả lời. Những điều quan trọng, mọi bí mật then chốt, người phụ nữ thần bí này đều chẳng hé lộ lấy một lời. Cô ta chỉ ra lệnh mà thôi.

Sheffield khẽ đưa viên đá lướt nhẹ trên má Cromwell.

「Hô, hôôôôôô……」

Cromwell giật nảy mình, toàn thân run bần bật. Chiếc nhẫn Andvari khẽ rung. Chỉ cần một chạm nhẹ, ông cảm thấy như có luồng điện chạy dọc khắp người.

Ngay khoảnh khắc bàn tay của Sheffield chạm vào, chiếc nhẫn Andvari đã thức tỉnh…… Cảm giác đó chính là loại rung động ấy.

「Ngươi có biết, đặc tính sức mạnh của nước không?」

「Là, để chữa lành vết thương……」

「Đó chỉ là bề mặt thôi. 〝Nước〟 còn là sức mạnh chi phối cấu trúc của cơ thể. Và cả tâm hồn nữa.」

「V – Vângg.」                                          

「Việc khiến xác chết cử động, chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều năng lực mà chiếc nhẫn này sở hữu thôi.」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận