Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6

Chap 3

6 Bình luận - Độ dài: 6,977 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng và chuẩn bị xong, chúng tôi rời khách sạn. Tôi đứng cùng nhóm mình trong một con hẻm nhỏ cách khách sạn không xa.

“Được rồi, tớ trông cậy vào các cậu.”

“Đừng lo cho bọn tớ—cứ đi và vui vẻ đi.”

“Gửi lời chào đến bạn Aoi hộ bọn tớ nhé!”

“Cảm ơn. Tớ đi đây.”

Để mọi thứ cho Yuuki, Natsumiya và những người khác, tôi hướng đến ga Kyoto để gặp Aoi. Ga không xa—chỉ khoảng 10 phút đi bộ từ khách sạn.

Trên đường, tôi nhận được tin nhắn từ Aoi, nói cô ấy đang đợi trước cổng soát vé. Nghĩ đến việc gặp lại cô ấy khiến tôi vui mừng vô cùng. Tôi muốn gặp cô ấy dù chỉ sớm hơn một giây, và trước khi nhận ra, chân tôi đã tự động chạy.

Chẳng mấy chốc, tôi đến ga và theo biển chỉ dẫn đến điểm hẹn. Từ xa, tôi thấy Aoi đứng trước cổng soát vé, nhìn xung quanh.

“Aoi!”

Tôi gọi khi đến gần, và khi Aoi nhận ra, cô khẽ vẫy tay trước ngực. Tôi vội chạy tới, không kìm được nụ cười.

“Xin lỗi, anh để em đợi lâu à?”

“Không, không lâu đâu. Em mới đến thôi.”

“Vậy thì tốt quá.”

Tôi lau mồ hôi nhẹ trên trán, và Aoi lấy khăn tay từ túi để giúp tôi.

“Anh biết không, khi đợi anh ở ga quê nhà trong kỳ nghỉ hè, em nhận ra… em thực sự thích đợi anh, Akira. Hôm nay em cũng đến sớm một chút. Nên anh đừng lo.”

“À… Cảm ơn.”

Kể từ khi hẹn hò, Aoi đã cởi mở hơn trong việc chia sẻ cảm xúc. Là bạn trai, tôi không thể nào vui hơn—nhưng vẫn hơi ngượng khi cô ấy nói thẳng thừng như vậy.

“Được rồi, đi thôi.”

“Ừ.”

Chúng tôi qua cổng soát vé và lên tàu. Ngày mới vừa bắt đầu, nhưng tôi đã vui đến mức muốn nổ tung rồi.

Điểm đến là Arashiyama—nơi chúng tôi đã thống nhất trước. Chúng tôi chọn Arashiyama nằm ở phía tây thành phố, hơi xa khách sạn. Đó là vì khu vực phía bắc, bao gồm chùa Gác Vàng nổi tiếng, đầy rẫy những điểm tham quan đông khách.

Nói cách khác, điểm đến nổi tiếng đồng nghĩa với nguy cơ cao gặp giáo viên. Thực tế, nhiều bạn cùng lớp đã lên kế hoạch quanh khu vực đó.

Chúng tôi cũng loại bỏ lựa chọn đền Fushimi Inari ở phía nam, vì ngày thứ ba sẽ thăm nơi đó trong lịch trình nhóm trước khi đến Nara. Vậy nên, Arashiyama là lựa chọn tốt nhất để tận hưởng thời gian bên nhau mà không lo bị phát hiện.

Sau khoảng 20 phút trên tàu, chúng tôi đến ga Saga-Arashiyama. Vừa bước ra khỏi ga, không chỉ khách du lịch Nhật mà còn rất nhiều khách quốc tế xuất hiện.

“Y như hôm qua ở chùa Kiyomizu-dera—Kyoto đúng là nổi tiếng với khách nước ngoài.”

“Mà, với người từ các nước khác, đây có lẽ là điểm đến hàng đầu khi thăm Nhật Bản.”

Arashiyama phát triển như một nơi nghỉ dưỡng cho quý tộc thời Bình An, nổi tiếng với các đền chùa lịch sử và cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp. Nó cũng được xem là điểm lý tưởng để trải nghiệm văn hóa Nhật, nên rất thu hút khách quốc tế. Tôi đọc được trên mạng—và với đám đông hiện tại, có vẻ là nó đúng.

Khác với một số điểm tham quan sôi động, Arashiyama có bầu không khí yên bình, thư giãn, dễ khiến người ta thích thú.

“Aoi.”

Tôi gọi tên cô ấy và chìa tay ra. Đến đây rồi, chúng tôi không phải lo bị ai nhận ra.

“Ừm…!”

Aoi khẽ đỏ mặt khi nắm tay tôi. Đã một thời gian kể từ lần cuối chúng tôi nắm tay thế này. Hơi ấm từ tay cô ấy gợi lại kỷ niệm mùa hè bên nhau.

Tay trong tay, chúng tôi đi về phía đường Nagatsuji, con phố chính với các cửa hàng lưu niệm phục vụ khách du lịch.

“Này, Akira.”

Trong lúc đi, Aoi khẽ siết tay tôi.

“Gì vậy?”

“Có nhiều người mặc kimono quá.”

“…Em nói đúng.”

Giờ cô ấy nhắc, tôi nhìn quanh và cũng nhận ra. Các nhóm nữ sinh đại học đi cùng nhau, các cặp đôi sánh vai, và gia đình có trẻ nhỏ—khắp nơi, mọi người đều mặc kimono. Thậm chí vài khách du lịch quốc tế cũng mặc nữa.

Giờ để ý, có vẻ người mặc kimono còn nhiều hơn người không mặc.

“Anh nghĩ gần đây có chỗ thuê kimono không?”

“Để anh kiểm tra nhé?”

“Ừ!”

Không chắc nhiều người mang kimono riêng chỉ để đi tham quan. Tôi lấy điện thoại ra và tìm “Arashiyama thuê kimono”. Một vài kết quả hiện lên, và khi vào trang web của một cửa hàng, tôi thấy có dịch vụ thuê cả ngày giá 5.000 yên.

Họ còn có gói cho cặp đôi: 10.000 yên cho hai người, bao gồm làm tóc và phụ kiện miễn phí. Học sinh được giảm 2.000 yên, nghĩa là chúng tôi chỉ phải trả 8.000 yên—khá hời.

Thậm chí có thể trả thêm chút để trả kimono tại khách sạn, rất tiện lợi. Hóa ra dịch vụ này khá phổ biến với khách du lịch Kyoto.

“Có vẻ gần đây có tiệm thuê.”

Mắt Aoi lấp lánh khi nhìn một cặp đôi mặc kimono đi ngang. Thấy biểu cảm ấy, tôi không kìm được mà đề nghị.

“Muốn thuê cho mình không?”

“Thật hả!?”

Mặt cô ấy sáng bừng như hoa nở. Cảm xúc của cô ấy luôn dễ đọc—và đáng yêu vô cùng.

“Ừ. Ý là, mặc kimono sẽ đúng chất Kyoto hơn.”

“Nhưng không đặt trước được không?”

“Câu hỏi hay đấy… Để anh gọi hỏi.”

Tôi bấm số tiệm thuê vừa tìm. Hơi hồi hộp, tôi đợi người nhấc máy. Sau vài hồi chuông, cuộc gọi kết nối.

“Xin lỗi, em có câu hỏi nhỏ…”

Tôi giải thích tình hình với nhân viên. Họ nói hôm nay không quá đông, nên chúng tôi có thể đến ngay mà không cần đặt trước.

Aoi chắc nghe được giọng nhân viên qua điện thoại vì cô ấy vỗ tay vui sướng.

“Cảm ơn! Chúng em sẽ đến ngay ạ.”

Sau khi cảm ơn, tôi kết thúc cuộc gọi.

“Thuận lợi thật.”

“Ừ! Em vui lắm!”

Giọng Aoi tràn đầy phấn khích. Thấy cô ấy vui thế này, tôi mừng vì đã bỏ thời gian tìm hiểu.

“Đi thôi nhỉ?”

“Ừm!”

Trong tâm trạng phấn chấn hiếm có, Aoi gần như nhảy chân sáo về phía trước. Mà, có lẽ cũng không hẳn hiếm… Mới nãy, ở ga, cô ấy nói là thích đợi tôi. So với lúc mới gặp, cô ấy đã cởi mở hơn rất nhiều về cảm xúc. Hồi đó, Aoi hay xin lỗi liên tục, ngay cả khi cảm ơn ai đó. Nụ cười của cô ấy luôn thoáng chút lo lắng. Nhưng giờ, biết cô ấy đủ thoải mái để là chính mình bên tôi khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

Điều đó khiến tôi cũng muốn cởi mở hơn với cô ấy về cảm xúc của mình. Không phải vì Yuuki nhắc, nhưng giao tiếp thực sự vẫn quan trọng sau khi bắt đầu hẹn hò.

“Chắc là chỗ này.”

“Có vẻ đúng.”

Mải suy nghĩ, chúng tôi đã đến tiệm thuê kimono. Cửa hàng hai tầng có lối vào mở, để người qua đường thấy hàng loạt kimono trưng bày bên trong—một thiết kế thông minh để thu hút khách. Quả nhiên, không chỉ chúng tôi tò mò nhìn vào. Qua cửa sổ, tôi thấy khách du lịch đang xem các mẫu.

“Xin lỗi, em là Akamori. Em gọi điện lúc nãy.”

“À, vâng! Chúng tôi đang đợi hai bạn.”

Một phụ nữ thân thiện với nụ cười rạng rỡ chào chúng tôi và hướng dẫn thủ tục đăng ký. Rồi đến lúc chọn kimono.

Lựa chọn cho nam ít hơn nhiều, nên tôi nghĩ mình sẽ chọn nhanh. Nhưng khu vực nữ có lên tới hơn trăm mẫu. Tìm hoa văn ưng ý có thể mất kha khá thời gian.

Và đúng như dự đoán—

“Nhiều quá… Em không quyết định được.”

Aoi khẽ cau mày, lướt nhìn từng giá, xem xét từng chiếc kimono. Cuối cùng, cô ấy dừng trước một chiếc.

“Tìm được cái em thích chưa?”

“Cái này… Em nghĩ nó đẹp.”

Chiếc kimono cô ấy cầm có hoa văn cẩm tú cầu. Vải chủ yếu màu trắng, điểm xuyết những bông cẩm tú cầu xanh lam và tím lớn. Tùy màu dây obi, nó có thể toát lên vẻ thanh lịch, tinh tế hoặc rực rỡ hơn. Với sự duyên dáng tự nhiên của Aoi, tôi đã biết nó sẽ rất hợp với cô ấy.

“Em luôn thích cẩm tú cầu, đúng không?”

“Ừm. Em yêu chúng.”

“Vậy chắc là cái này rồi.”

“Ừ! Em chọn cái này.”

Với vẻ hài lòng, cô ấy ôm chặt chiếc kimono. Tôi nghĩ mình cũng nên nhanh chóng chọn, nên với tay lấy đại một cái.

“Đợi đã, Akira!”

Cô ấy chộp tay tôi giữa chừng.

“Hả? Sao thế?”

“Anh định chọn đại một cái, đúng không?”

Hỏng rồi.

“Ừ… không, tất nhiên không…”

Cách tôi ngập ngừng chẳng khác gì thú nhận. Aoi nheo mắt, bĩu môi, rõ ràng không hài lòng.

“Anh phải chọn tử tế.”

“…Anh xin lỗi.”

Tôi cúi đầu như nhân viên bị sếp đáng yêu bắt quả tang lười biếng. Cơ mà, với một nàng “sếp” dễ thương thế này, bị mắng cũng chẳng tệ. Thậm chí, tôi không ngại bị mắng mỗi ngày. Thành thật, cảm giác như được thưởng mới đúng.

Khoan. Có kỳ cục không khi tôi thấy ổn với chuyện này? Tôi cố đóng sập cánh cửa dòng suy nghĩ đó.

“Anh chỉ… không giỏi mấy chuyện này.”

“Đừng lo. Em sẽ chọn cho anh!”

Với cú đấm tay nhỏ đầy quyết tâm, Aoi nắm quyền chỉ huy. Nhìn cô ấy như vậy khiến tôi nhớ lại lúc chúng tôi đi mua đồ bơi trước chuyến đi biển trong kỳ nghỉ hè. Hồi đó, tôi cũng định chọn đại một bộ đồ bơi, và cô ấy đã ngăn tôi. Rồi cô ấy tổ chức ngay một “show thời trang đồ bơi” ngẫu hứng, trình diễn tất cả các lựa chọn cô ấy nghĩ sẽ hợp với tôi.

Có vẻ hôm nay sẽ thành “Lựa chọn của Aoi, Phần Hai.”

“Được rồi, nhờ em lo vậy.”

“Tốt! Em sẽ tìm cái đẹp nhất cho anh.”

15 phút sau, sau khi thử áp gần như mọi chiếc kimono lên người tôi để so sánh—

“Đây! Em nghĩ cái này hợp với anh nhất.”

Chiếc Aoi chọn có thiết kế trầm, tinh tế. Nó thậm chí còn hợp với kimono của cô ấy, nghĩa là chúng tôi sẽ trông rất đẹp khi đi cạnh nhau.

944b309e-3754-4cbb-9071-ed803113e63b.jpg

“Cảm ơn em. Được rồi, thay đồ thôi.”

Chúng tôi đưa kimono đã chọn cho nhân viên, họ dẫn chúng tôi đến các phòng riêng ở tầng hai. Các phòng trên lầu được bố trí chuyên biệt để thay đồ, với đủ loại dụng cụ sắp xếp gọn gàng trong không gian rộng sáu chiếu tatami.

Việc mặc kimono cho tôi không mất nhiều thời gian, nên tôi xuống lại lối vào cửa hàng để đợi Aoi. Kimono nữ thường tốn thời gian hơn, nên tôi tranh thủ kiểm tra lại lịch trình. Trong lúc lướt qua kế hoạch và tìm hiểu thêm về Arashiyama—

“Akira, xin lỗi vì để anh đợi.”

Ngay khi nghe giọng cô ấy và ngẩng lên, mắt tôi mở to. Aoi đứng đó, trong chiếc kimono hoa cẩm tú cầu cô ấy chọn trước đó. Nền trắng làm nổi bật những bông cẩm tú cầu xanh lam và tím, và dây obi màu đậm mang đến vẻ tinh tế, thanh lịch. Ngay cả túi dây rút và phụ kiện tóc cũng rất hợp, đều có hoa văn cẩm tú cầu, hoàn thiện toàn bộ trang phục.

Tôi đã thấy Aoi mặc yukata hai lần trước, nhưng đây là lần đầu thấy cô ấy trong kimono—và cô ấy đẹp mê hồn. Và kia rồi: phần gáy quyến rũ mà tôi mong chờ từ lâu. Tôi đã bí mật trông đợi khoảnh khắc này kể từ khi quyết định thuê kimono.

“Trông em thế nào…?”

Chắc tôi nhìn chằm chằm, vì cô ấy liếc tôi ngại ngùng và hỏi khẽ. Đây chính là lúc tôi cần cởi mở hơn với cảm xúc của mình.

“Em đẹp tuyệt vời.”

“Hehe. Cảm ơn.”

Nụ cười cô ấy trở nên e thẹn, nhưng niềm vui thì rõ ràng. Thấy cô ấy cười thế khiến chút ngại ngùng cũng đáng giá. Tôi phải nói những điều này với cô ấy thường xuyên hơn.

“Đi thôi?”

“Ừm! Nhưng trước đó…”

Cô ấy bước gần, khoác tay tôi.

“Chúng ta chụp ảnh cùng nhau được không?”

“Tất nhiên.”

Tôi giơ điện thoại, và chúng tôi chụp vài bức selfie cạnh nhau. Nhìn tấm ảnh trên màn hình, tôi không thể không nghĩ chúng tôi trông thật hạnh phúc.

“Ảnh đẹp lắm.”

“Em sẽ gửi anh sau.”

“Cảm ơn.”

Vẫn khoác tay nhau, chúng tôi rời tiệm thuê. Khi đến đường Nagatsuji, chúng tôi hòa vào con phố sôi động với các quầy thức ăn và cửa hàng lưu niệm hai bên.

“Vẫn còn sớm, nhưng đã đông người thế này.”

“Khu này là trung tâm tham quan Arashiyama mà.”

Chúng tôi quyết định để dành các cửa hàng lưu niệm cho sau và hướng đến điểm dừng đầu tiên: Cầu Togetsukyo.

Cầu Togetsukyo bắc qua sông Katsura, dài 155m và rộng 12m. Đây là một trong những địa danh nổi tiếng nhất Arashiyama, với cảnh quan tuyệt đẹp bao quanh. Tùy thời điểm trong ngày, phong cảnh dọc sông thay đổi một cách tinh tế, đẹp mắt.

Khi đi về phía nam dọc đường Nagatsuji, chúng tôi sớm thấy ngọn núi nổi tiếng: Arashiyama.

“Chà… tuyệt thật.”

Khi đến chân cầu, cảnh tượng hiện ra trước mắt: một cây cầu gỗ dài vắt qua sông đến một hòn đảo nhỏ, với sông Katsura chảy yên bình bên dưới. Những ngọn núi phía xa bắt đầu nhuốm màu thu, tô điểm cảnh quan bằng sắc đỏ, cam, và vàng rực rỡ. Tiếng sông chảy nhẹ chỉ càng làm tăng vẻ quyến rũ vượt thời gian của khung cảnh.

“Thành thật mà nói, chỉ cảnh này thôi đã đáng để đến Arashiyama rồi.”

“Ừ. Như chùa Kiyomizu hôm qua, em chắc vài tuần nữa là lá sẽ còn đẹp hơn.”

“Chắc chắn rồi. Hứa một lần quay lại vào mùa thu đỉnh điểm nhé.”

“Ừm, hứa rồi đấy nhé.”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng. Hôm qua ở chùa Kiyomizu, cô ấy cũng nói điều tương tự, và giờ tôi là người nói. Khi cả hai cùng muốn một điều, nó như một lời hứa ngầm vậy.

“Mùa thu sẽ tuyệt, nhưng cảnh tuyết ở đây vào mùa đông cũng đẹp lắm nhỉ.”

“Ừ! Em muốn xem thử.”

Chúng tôi để trí tưởng tượng bay xa về những chuyến đi tương lai khi bước về phía cầu. Nhưng ngay khi tôi vừa bước chân đầu tiên—

“Hửm?”

Aoi kéo tôi lại, nắm chặt cánh tay tôi. Lực nắm của cô ấy mạnh bất thường.

“Sao vậy?”

“Có chỗ em muốn ghé trước khi qua cầu.”

“Chỗ em muốn ghé qua?”

Tôi nghiêng đầu bối rối. Cô ấy chỉ về một cửa hàng gần đó.

“…Tiệm okaki?”

Từ những gì tôi thấy, tiệm chuyên bán okaki—bánh gạo giòn—và senbei. Mùi senbei  nướng thơm lừng lan tỏa trong không khí.

“Đúng là tiệm okaki, nhưng họ cũng bán dango nữa. ‘Dango Hoa’ của họ siêu nổi với nữ sinh vì lên ảnh rất đẹp. Em muốn thử lắm! Họ có nhiều vị, nên con trai cũng thích nữa.”

Mắt cô ấy lấp lánh khi kể chi tiết như một phóng viên ẩm thực hào hứng. Hiếm thấy cô ấy thế này, nhưng khi nói về đồ ngọt—đặc biệt là bánh kẹo truyền thống—cô ấy sánh ngang cả Izumi và Hiyori.

“Nghe hay đấy. Ghé thử đi.”

“Yay!”

Đúng như dự đoán cho một điểm ăn vặt thời thượng, đáng chụp ảnh, một hàng các cô gái trẻ xếp trước cửa. Từ cuối hàng, chúng tôi nhìn qua khe hở để xem tủ trưng bày. Bên trong là hàng chục xiên dango đầy màu sắc, mỗi chiếc được phủ các lớp anko nhẹ—hồng, vàng, xanh. Đồ ngọt kiểu Kyoto thanh lịch đúng điệu.

Nhưng nổi bật nhất là Dango Hoa. Lớp phủ trên những viên dango này được tạo hình như cánh hoa, điểm xuyết những viên kẹo bạc nhỏ—như trang trí trên bánh kem hoặc kem cao cấp. Gần như là một tác phẩm nghệ thuật ăn được.

“Ừ, bảo sao người ta nói nó đáng chụp để đăng lên Instagram.”

“Đúng không?”

Tất nhiên, họ cũng có các loại cổ điển—như dango nước tương, mitarashi dango, và dango ba màu. Nói về dango ba màu, chắc ít ai biết màu sắc tượng trưng gì. Hồng là hoa anh đào mùa xuân, trắng là tuyết mùa đông, xanh là cây cỏ mùa hè.

…Còn mùa thu thì sao? Tò mò tại sao tôi biết hả? Nó ghi ngay trên bảng cạnh tủ trưng bày.

“Xếp hàng thôi.”

“Ừ!”

Trong lúc chờ, Aoi trông thực sự đau đầu khi cân nhắc lựa chọn.

“Em quyết định muốn gì chưa, Aoi?”

“Ư… Em không biết…”

Biểu cảm nghiêm túc của cô ấy khiến tôi bật cười.

“Còn anh, Akira? Biết muốn mua gì chưa?”

“Ừ, anh quyết rồi.”

“Để xem… Em chắc chắn muốn Dango Hoa, nhưng dango ba màu cổ điển cũng ngon. Rồi mitarashi dango, dango nước tương, isobe dango nữa… ôi! Họ còn có dango socola nữa! Và nhìn này—anko khoai lang tím và anko hoa anh đào!”

Cô ấy liệt kê thực đơn như đang niệm một câu thần chú phức tạp. Khi cô ấy nói xong, đã đến lượt chúng tôi ở quầy.

“Xin chào! Hai bạn muốn gọi gì?”

“Ừm… Em lấy Dango Hoa, và…”

Aoi luống cuống trước cô nhân viên cửa hàng đang mỉm cười.

“Ừm… Em lấy mỗi loại một cái, làm ơn.”

“Hả—!?”

Tiếng Aoi vang lên đầy bất ngờ ngay khi tôi đặt hàng. Nhưng hơn cả sự ngạc nhiên, gương mặt cô ấy tràn ngập niềm vui.

“Đợi đã, Akira, anh lấy hết tất cả luôn!?”

“Anh nghĩ nếu em không quyết định được, thì cứ mua hết cho rồi.”

“Nhưng nhiều thế này… Anh chắc chứ?”

“Hai đứa mình xử lý được mà.”

“Ừ… Anh nói đúng!”

Và thế là chúng tôi mua cả 12 loại dango. Khi rời tiệm với đơn hàng trên tay, chúng tôi không tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn từ các khách hàng khác.

Mang nhiều đồ ăn thế này đi dạo có vẻ bất tiện. Chúng tôi cần tìm chỗ ngồi để thưởng thức cho tử tế. Tôi nhìn quanh và thấy một hàng ghế dọc sông Katsura bên kia đường.

“Ngồi ở kia nhé?”

“Nghe hay đấy!”

Ôm túi dango như báu vật, Aoi vội vã chạy về phía ghế. Chúng tôi ngồi cạnh nhau và đặt các xiên dango lên đùi. Với những viên dango đầy màu sắc xếp trước mặt, cảm giác như một buổi dã ngoại nhỏ vậy.

“Em muốn thử cái nào trước, Aoi?”

“Hmm… khó chọn quá, nhưng… Em nghĩ là Dango Hoa.”

Tôi đoán thế mà. Aoi là kiểu người thích ăn món yêu thích trước. Hồi còn sống chung, cô ấy luôn bắt đầu với món ăn kèm mà cô ấy thích nhất.

“Vậy anh chọn dango nước tương cổ điển.”

Khi tôi cầm xiên dango lên, Aoi lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh. Dango Hoa đúng như tên gọi: bốn loại anko hình hoa khác nhau trên xiên—anko dâu đỏ, anko yuzu vàng, anko hoa anh đào hồng, và anko matcha xanh. Những viên kẹo bạc rắc lên trên tạo sự kết hợp hoàn hảo giữa truyền thống Nhật và thẩm mỹ tráng miệng phương Tây. Trông thật sự như một bữa dã ngoại ngắm hoa vậy.

“…Xong rồi!”

Cô ấy gật đầu hài lòng, có vẻ ưng ý với những bức ảnh vừa chụp. Sau khi ngắm xiên dango một lúc, cô ấy nhìn tôi.

“Ăn thôi!”

“Ăn thôi!”

Chúng tôi đồng thanh và cùng cắn một miếng. Hương vị nước tương lan tỏa trên đầu lưỡi khi tôi nhai, kết cấu dai dai khiến mỗi miếng thêm thỏa mãn. Hương vị đậm đà nhưng cân bằng hoàn hảo—không quá mặn, không quá nhạt. Là loại hương vị khiến bạn muốn ăn tiếp không ngừng.

Tôi định cắn miếng thứ hai thì nhận ra Aoi ngồi bên, tay ôm má, mắt lim dim hạnh phúc. Biểu cảm của cô ấy chính là định nghĩa của niềm vui.

“Ngon không?”

“Ừm. Của anh thế nào?”

“Ngon lắm.”

Ánh mắt cô ấy chuyển sang xiên dango nước tương trên tay tôi. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt tò mò kia đã đủ tố cáo. Không cần hỏi, tôi biết cô ấy đang tò mò muốn nếm thử.

Đáng lẽ tôi nên mua mỗi loại hai xiên. Nhưng nếu ăn nhiều thế, chắc chúng tôi sẽ no đến mức không ăn trưa nổi mất. Hơn nữa, mang thêm nhiều đồ ngọt sẽ chỉ thêm gánh nặng.

Tôi còn đang cân nhắc thì—

“Hả?”

Aoi chìa xiên dango ra.

“Đổi miếng nhé?”

“Gì—?”

Tôi nhận ra: nếu cắn một miếng, đó sẽ là nụ hôn gián tiếp. Nhưng rồi… tôi bối rối cái gì chứ? Chúng tôi đang hẹn hò. Và chúng tôi đã hôn—thật sự—một lần trước đó.

Khi ký ức ấy ùa về, mặt tôi nóng bừng. Dù vậy, chia sẻ đồ ăn thế này là bình thường với các cặp đôi. Chẳng có lý do gì để căng thẳng. Nhưng chúng tôi mới hẹn hò chưa lâu, nên cảm giác ngại là khó tránh.

Aoi cũng ngượng không kém, đôi má ửng hồng khi chìa xiên dango ra.

“Được thôi. Làm nào.”

“Ừm. Anh cắn trước đi, Akira.”

“Cảm ơn nhé.”

Tôi nghiêng người và cắn một miếng. Ngay khi cắn, hương yuzu tươi mát tràn ngập vị giác.

“Thế nào?”

“Ngon lắm.”

Vị ngọt kết hợp với kết cấu dai dai tạo nên một hương vị đậm chất Nhật. Và việc Aoi chia sẻ đồ ăn của cô ấy với tôi khiến nó càng ngon hơn.

“Đến lượt em.”

“Cảm ơn anh!”

Tôi chìa xiên dango nước tương, và Aoi cắn một miếng. Mắt cô ấy mở to khi nhai, và cô gật đầu liên tục, tràn ngập thích thú.

fb4e602d-7bf8-49d9-ac97-8568317feb1f.jpg

Bây giờ tôi mới nhận ra—tôi thật sự thích nhìn Aoi ăn khi cô ấy thưởng thức món ăn một cách thích thú như vậy. Nếu cứ thế này, có lẽ tôi sẽ chiều chuộng cô ấy quá mức chỉ để tiếp tục thấy nụ cười đó mất.

“Vị nước tương ngon thật. Rất dễ chịu.”

“Đây, em có thể ăn cái cuối nếu muốn.”

“Thật hả? Em xin nhé!”

Tôi không biết… Khoảnh khắc này thực sự khiến tôi xúc động. Ngồi đây bên sông trong không khí thu se lạnh, nhìn những ngọn núi dần chuyển sang màu thu, với âm thanh nhẹ nhàng của dòng nước chảy và tiếng chim ríu rít phía xa… Và ngay bên cạnh là người tôi trân quý nhất, đang mỉm cười với tôi.

Chắc đây là cảm giác hạnh phúc. Tôi cắn thêm một miếng dango, thưởng thức cả hương vị lẫn khoảnh khắc này.

“Được rồi, thử cái nào tiếp theo nhỉ… hử?”

Khi với tay lấy một xiên, tôi nhận ra điều lạ. Đã có hai xiên rỗng nằm đó.

…Hai?

“Aoi… đó là xiên thứ ba của em à?”

“Ư…”

Cô ấy khựng lại giữa miếng cắn, miệng hé nửa, vẻ tội lỗi hiện rõ trên mặt. Tôi không phiền nếu cô ấy ăn nhiều nếu  muốn, nhưng… không phải hơi nhanh sao?

“Chỉ là… chúng ngon quá, em không dừng được…”

Má cô ấy ửng hồng vì ngượng, mắt nhìn tránh đi. Rồi tôi nhận ra điều còn đáng ngờ hơn: cô ấy đang cầm xiên thứ tư ở tay kia.

Mà… Có khẩu vị tốt là điều lành mạnh, đúng không?

“Ừ, mùa thu là mùa ăn ngon. Anh hiểu mà.”

“Đúng rồi! Mùa thu mà, em không kìm được.”

Với cái cớ đó, Aoi vui vẻ xử lý… cuối cùng tự mình ăn 8 xiên. Cô ấy thậm chí nói vẫn có thể ăn tiếp, nhưng tôi đề nghị dừng lại ở mức “no vừa đủ” thay vì “no đến chết.” Dù sao, xung quanh đây còn đầy món ăn hấp dẫn khác.

“Được rồi, ăn xong rồi, qua cầu Togetsukyo thôi.”

“Ừ, đi nào.”

Với cái bụng tạm hài lòng, chúng tôi qua cầu hướng đến Công viên Arashiyama, nằm trên hòn đảo nhỏ giữa sông. Nhưng như dự đoán, chúng tôi gặp thêm các quầy thức ăn trên đường, và sự kiềm chế của chúng tôi tan biến.

Khi đến công viên, chúng tôi đã từ bốn phần no lên sáu phần no. Mùa thu đúng là mùa nguy hiểm cho khẩu vị.

Sau khi tận hưởng khu vực quanh cầu, chúng tôi quay lại và đến điểm dừng tiếp theo trong lịch trình: Chùa Tenryu-ji—một trong những ngôi chùa nổi tiếng nhất Kyoto và là Di sản Thế giới.

Theo tờ rơi, chùa nổi tiếng với các công trình lịch sử và khu vườn Nhật Bản tuyệt đẹp, thu hút du khách muốn trải nghiệm không khí tĩnh lặng của một ngôi chùa Thiền tông.

Chúng tôi qua cổng chính và đến Điện Hatto để bày tỏ lòng thành kính. Sau khi chiêm ngưỡng bức tranh rồng mây trên trần—một trong những đặc trưng biểu tượng của chùa—chúng tôi đi dạo quanh khuôn viên, ngắm nhìn kiến trúc lịch sử.

Cuối cùng, chúng tôi đến công trình lớn nhất của chùa: Sảnh Daihojo. Ngay trước sảnh là điểm nổi bật nhất: Vườn Sogenchi.

“Chỗ này cũng đẹp quá.”

“Ừ… Không khí ở đây có gì đó thật yên bình.”

Vườn Sogenchi là Di tích Lịch sử Đặc biệt đầu tiên được công nhận cấp quốc gia tại Nhật Bản. Khu vườn, Điện Daihojo, và khung cảnh Arashiyama phía sau tạo thành một cảnh quan hài hòa. Vẻ đẹp của nó thay đổi theo mùa, được cho là lý do chính khiến Tenryu-ji được công nhận là Di sản Thế giới.

Sau khi tham quan xong khuôn viên chùa, chúng tôi đi ra qua cổng phía bắc. Ngoài cổng là Đường Rừng Tre.

“Ôi trời…”

“Ừ… Thật tuyệt vời.”

Cả hai chúng tôi dừng bước, choáng ngợp trước cảnh tượng. Đường Rừng Tre là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất ở Arashiyama, thường xuất hiện trên TV và tạp chí du lịch.

Con đường dài 400m được bao bọc bởi những cây tre cao vút chạm trời. Ánh nắng lọt qua các kẽ hở, và tiếng lá tre xào xạc nhẹ trong gió tạo nên một bầu không khí mê hoặc, tựa như ở một thế giới khác. Cảm giác như đang đi qua một đường hầm dệt từ hàng ngàn cây tre.

Xung quanh, du khách ngẩng đầu chiêm ngưỡng cảnh vật.

“Thật ra, khi quyết định thuê kimono, em rất hy vọng chúng ta sẽ đến đây,” Aoi nói khẽ, giọng gần như kính cẩn. “Em nghĩ sẽ tuyệt vời khi đi qua rừng tre trong kimono.”

Và cô ấy đúng. Nhiều du khách khác ở đây cũng mặc kimono, và rất nhiều người đang chụp ảnh để lưu giữ khoảnh khắc.

“Chụp ảnh cho em nhé?”

“Ừ, được thôi!”

Tôi lấy điện thoại ra và chĩa máy ảnh vào Aoi. Màu xanh rực rỡ của rừng tre tương phản tuyệt đẹp với hoa văn cẩm tú cầu xanh lam và tím trên kimono của cô ấy. Tôi bấm vài kiểu, vừa chụp vừa ngắm nghía bố cục.

“Ảnh đẹp lắm. Em trông rất tuyệt.”

“Thật hả?”

Cô ấy nghiêng người xem màn hình. Đúng lúc chúng tôi cùng xem ảnh—

“Xin lỗi—”

Chúng tôi quay lại thấy một cặp đôi đứng gần đó. Họ trông lớn hơn chúng tôi—có lẽ là sinh viên đại học.

“Vâng? Em giúp gì được hai người?”

“Bạn có phiền chụp ảnh cho bọn chị không, nếu không phiền?”

À, hiểu rồi—họ muốn chụp ảnh chung.

“Tất nhiên là được ạ! Hai anh chị có phiền chụp lại cho chúng em không?”

“Được chứ!”

Chúng tôi đổi điện thoại và lần lượt chụp ảnh cho nhau. Khi mọi người đều hài lòng với kết quả, chúng tôi cảm ơn và chia tay.

“May mà họ hỏi. Anh đang mong có ảnh chụp chung.”

“Ừm, thật là đúng lúc.”

Đó là một trong những cuộc gặp nhỏ, dễ chịu thường xảy ra khi đi du lịch. Chúng tôi tiếp tục đi trên con đường, thỉnh thoảng dừng lại chụp thêm ảnh. Dù chỉ dài 400m, con đường với vẻ trường tồn khiến chúng tôi mất đi khái niệm thời gian.

“Ái chà, đã muộn thế này rồi… Thời gian trôi nhanh thật.”

Khi cuối cùng ra khỏi rừng tre, tôi kiểm tra điện thoại. Đã quá 1 giờ chiều. Sau khi thăm cầu, chùa Tenryu-ji, và rừng tre, thời gian tự nhiên trôi đi.

“Ăn trưa nhé? Hơi muộn, nhưng chắc không sao.”

“Ừm, được. Em lại đói rồi.”

Tôi khôn ngoan không nhắc đến 8 xiên dango cô ấy đã ăn. Chúng tôi quay lại đường Nagatsuji, đi ngang các cửa hàng trong khi cân nhắc lựa chọn ăn trưa.

“Em muốn ăn gì không, Aoi?”

“Thật ra… có một chỗ em muốn thử.”

Cô ấy trả lời không chút do dự.

“Em tìm hiểu chỗ này trước à?”

“Vâng… Tối qua em phấn khích quá không ngủ được, thế là em nghiên cứu luôn.”

Aoi nở nụ cười ngượng ngùng.

“Đó là một quán cafe, nhưng họ cũng phục vụ bữa trưa nữa.”

“Nghe hay đấy. Đi xem nào.”

“Okay!”

Tôi theo Aoi khi cô dẫn đường, rẽ vào một con phố hẹp. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến nơi—nhưng ngay khi nhìn thấy tòa nhà, tôi không khỏi thốt lên bối rối.

“Đây… là quán cafe?”

Nơi trước mặt chẳng giống quán cafe chút nào. Thay vào đó, chúng tôi đứng trước một ngôi nhà cổ thanh lịch với cổng trang nghiêm—một kiểu nhà truyền thống Nhật Bản điển hình.

“Đây là một kominka[note73348] được cải tạo. Họ biến ngôi nhà cũ thành cafe.”

“À… ra vậy.”

Nếu không có lời giải thích, tôi đã đi ngang qua mà không thèm nhìn lại. Chúng tôi qua cổng và thấy mình đứng trong một khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng. Cuối vườn là lối vào quán cafe.

Trước cửa, hơn 10 người ngồi trên ghế, chờ đến lượt. Nơi tôi tưởng là một địa điểm ẩn hóa ra lại là một điểm nóng nổi tiếng.

“Có vẻ phải đợi một lúc rồi,” Aoi nói, giọng thoáng lo lắng.

“Giờ ăn trưa—chỗ nào cũng đông thế thôi. Cứ đợi ở đây đi.”

“Anh chắc chứ? Anh không phiền phải đợi à, Akira?”

Cô ấy lộ vẻ áy náy. Chắc cô ấy thấy tệ vì chính mình đề xuất chỗ này.

“Thì, chắc em tìm thấy món gì trong thực đơn khiến em thích, đúng không? Em đã bỏ công nghiên cứu rồi, bỏ lỡ thì tiếc lắm.”

Hơn nữa, dù phải đợi, chúng tôi vẫn đang ở bên nhau.

“Nên đừng lo, nhé?”

“…Anh tuyệt thật, Akira.”

“Tuyệt?”

“Anh luôn hiểu em rất rõ.”

Ngón tay cô ấy khẽ đan vào tay tôi.

“Anh luôn thế—ngay cả khi chúng ta sống chung. Anh để ý cảm xúc của em, cố hiểu em, và nếu không hiểu, anh sẽ hỏi. Anh luôn khiến em cảm thấy cảm xúc của mình thật quan trọng.”

Nghe cô ấy nói chân thành thế khiến tôi đỏ mặt.

“Tại… anh là bạn trai em mà.”

“Đúng rồi nhỉ… Bạn trai em. Cảm ơn anh.”

“Ừ… k-không có gì…”

Cả hai chúng tôi đều ngượng chín người.

Sau khoảng 30 phút xếp hàng, một nhân viên đến dẫn chúng tôi vào. Đúng như Aoi nói, nội thất giữ được nhiều nét quyến rũ của ngôi nhà cổ, điểm xuyết thêm những nét hiện đại, sành điệu. Không khí là sự hòa quyện ấm cúng giữa truyền thống và đương đại—một kiểu thẩm mỹ Nhật Bản hiện đại.

Chúng tôi đi theo hành lang gỗ hẹp đến một phòng tatami khoảng 8 chiếu. Bàn của chúng tôi ngay cạnh cửa sổ, nhìn ra khu vườn yên bình bên ngoài.

“Được rồi, xem món nào khiến em thích nào.”

Khi ngồi đối diện nhau, Aoi mở thực đơn và xoay về phía tôi.

“Cái này.”

Ngón tay cô ấy chỉ vào một món lạ: mì kem matcha.

“Chà… không thấy món này hàng ngày đâu.”

Theo mô tả, mì được làm với sữa pha matcha, tạo ra một loại sốt kem thơm. Tôi không tưởng tượng được mùi vị ra sao, nhưng thực đơn liệt kê đây là món phổ biến nhất của quán. Ở Kyoto—trái tim của văn hóa matcha Nhật Bản—chắc đáng để thử.

“Rồi còn cái này nữa,” Aoi nói, lật trang và chỉ tiếp.

“Set… dango nướng?”

“Ừm. Em rất muốn thử món này!”

Bức ảnh cho thấy một bộ xiên: 3 viên dango trắng và 3 viên dango xanh vị ngải cứu, kèm theo một tách matcha. Nhưng điều khiến món này nổi bật là lò nướng mini để bàn đi kèm. Dango được phục vụ sống, và bạn có thể tự nướng trước khi chấm vào các loại sốt như nước tương ngọt hoặc anko.

“Nghe vui đấy—và ngon nữa.”

“Đúng không? Em chưa từng có cơ hội tự nướng dango, nên tò mò lắm.”

“Mà, hồi nãy bọn mình ăn kha khá dango rồi, nhưng đây là dango nướng nên hoàn toàn khác.”

“Chính xác! Dạ dày cho món tráng miệng là riêng mà, đúng không?”

Cười lớn, chúng tôi gọi phục vụ và đặt món. Trong lúc chờ, tôi lật lướt thực đơn. Có rất nhiều món tráng miệng chủ đề matcha, như parfait phủ kem matcha và bánh cuốn matcha. Thành thật, chúng tôi có thể đến cả chục lần mà vẫn chưa thử hết.

Khi tôi còn đang cân nhắc có nên gọi thêm món tráng miệng không, món mì của chúng tôi đến.

“Chà… xanh đậm thật.”

Mì được phủ một lớp sốt kem xanh rực, gần giống mì mực. Món ăn khá đơn giản: hành tây xào, thịt xông khói, và prosciutto, điểm chút dầu ô liu. Bên dưới mùi matcha, tôi ngửi thấy thoang thoảng hương tỏi. Dù không có matcha, các nguyên liệu đã hứa hẹn sẽ rất ngon rồi.

Câu hỏi là hương matcha sẽ hòa quyện thế nào với mọi thứ.

“Ăn thôi!”

“Ăn thôi!”

Chúng tôi đồng thanh và bắt đầu ăn.

“…Ôi!”

Cả hai khựng lại giữa miếng ăn và trao nhau ánh mắt bất ngờ. Ngay khi mì chạm lưỡi, hương matcha dẫn đầu. Vị đắng đặc trưng được sữa làm dịu, nhưng vẫn nổi bật. Khi kết hợp với vị ngọt của hành tây xào, sự cân bằng thay đổi, tạo nên một sự hài hòa dễ chịu.

Vị đắng từ nhược điểm tiềm tàng trở thành nét quyến rũ định hình món ăn. Và khi thêm một miếng prosciutto, vị mặn ngọt đậm đà nâng hương vị lên một tầm mới.

Chả trách đây là món bán chạy nhất.

“Anh không chắc matcha sẽ hợp thế nào, nhưng món này tuyệt vời.”

“Đúng… Em không ngờ hương matcha lại rõ rệt thế.”

“Anh thích kiểu này, nhưng chắc fan matcha muốn nó đậm hơn.”

“Ừm, em tưởng tượng được Izumi và Hiyori nói y như thế.”

Cô ấy không sai—hai người đó là fan cuồng matcha chính hiệu.

Trong lúc ăn, Aoi dừng lại, nĩa trên tay, nghiêng đầu suy nghĩ.

“Có gì không ổn à?” Tôi hỏi.

“Em chỉ tự hỏi… Liệu mình có thể làm món này ở nhà không?”

“Có lẽ được. Chắc sẽ gần giống.”

“Anh nghĩ thế à?”

Tôi cắn thêm miếng nữa, lần này chú ý hơn đến hương vị và kết cấu.

“Ừ… Mì không có vẻ được nhào với matcha. Nên chắc ta bắt đầu bằng cách phi tỏi với dầu ô liu. Khi dầu thơm, thêm hành tây và thịt xông khói.”

“Rồi đổ sữa trộn matcha vào, đun nhỏ lửa để làm sốt?”

“Chính xác. Xong thì chỉ cần trộn mì đã luộc vào.”

“Cuối cùng, thêm prosciutto lên trên, rưới chút dầu ô liu, là xong.”

Ngạc nhiên thay, các bước đơn giản hơn tôi nghĩ.

“Vậy dùng sữa thay vì kem tươi… là vì kem tươi sẽ quá ngậy?”

“Ừ, có lẽ vậy. Hơn nữa, kem tươi không dễ trộn với matcha, và nó đặc quá khi đun.”

“Hợp lý thật. Dù kem tươi được làm từ sữa, nó hoạt động khác khi nấu ăn hay nướng bánh, nên người ta thường dùng chúng cho mục đích khác nhau.”

“Chính xác.”

Món mì ngon đến mức trước khi nhận ra, Aoi và tôi đã cùng nhau phân tích công thức. Hồi còn sống chung, Aoi chẳng biết nấu nướng gì. Nhưng sau khi chuyển về ở với bà, cô ấy dần học nấu ăn, và đến kỳ nghỉ hè, cô ấy tiến bộ nhiều đến mức khiến tôi thực sự bất ngờ.

Và giờ, chúng tôi ở đây—thảo luận công thức như những đầu bếp tại gia dày dặn. Điều đó khiến tôi hạnh phúc. Tôi không ngờ có ngày chúng tôi lại gắn kết qua chuyện nấu nướng thế này.

“Khi về nhà, em nhất định sẽ thử làm món này.”

“Báo anh biết kết quả nhé. Nếu ngon, anh muốn làm cho Hiyori.”

“Tất nhiên! Em sẽ gửi anh công thức.”

Sau khi thưởng thức mì đến miếng cuối, chúng tôi ngả lưng nghỉ một chút. Đúng lúc đang thở phào, món tiếp theo đến: bộ dango nướng.

“Tuyệt…!”

“Tuyệt…!”

Phản ứng của chúng tôi đồng thanh hoàn hảo. Chúng tôi đã thấy ảnh món này, nhưng tận mắt vẫn khiến chúng tôi kinh ngạc.

Trên khay là một lò nướng cỡ nhỏ cho một người. Than đỏ rực bên trong sáng bừng, và khi tôi đưa tay lên, tôi cảm nhận được hơi nóng tỏa ra. Hiếm có cơ hội nướng gì đó trên than thế này. Sự mới mẻ khiến tim tôi đập nhanh vì phấn khích.

“Được rồi, nướng thôi.”

“Ừ!”

Sau khi nhân viên giải thích cách dùng, mỗi người cầm một xiên và đặt lên lò. Ngay lập tức, Aoi nghiêng người xem xét dango thật kỹ. Ánh mắt cô ấy sắc bén bất thường.

Aoi nhìn từ trên xuống, rồi cúi xem từ bên cạnh. Cô thậm chí còn nhấc nhẹ một xiên để kiểm tra mặt dưới mà không làm gián đoạn quá trình nướng. Quyết tâm không để dango cháy của cô ấy gần như hữu hình. Đam mê với đồ ăn ngon của cô ấy rực cháy không kém gì than dưới lò cả.

“Cẩn thận, nóng đấy.”

“Cảm ơn. Em sẽ cẩn thận.”

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy theo dõi các xiên như nhà khoa học làm thí nghiệm. Chẳng mấy chốc, tiếng xèo xèo của dango hòa cùng mùi thơm nướng đậm đà lan tỏa trong không khí.

“Đến lúc chưa?”

“Ừ, thử xem.”

Cô ấy nhẹ nhàng xoay một xiên. Những viên dango trắng ban đầu đã chuyển màu, giờ mang màu nâu vàng đẹp mắt.

“Trông hoàn hảo.”

Tôi cũng lật xiên của mình, và sau vài phút nướng nữa, chúng tôi có 6 xiên nướng chín đều.

“Ăn thôi!”

“Ăn thôi!”

Cả hai nhúng dango vào sốt mitarashi và cắn một miếng. Kết cấu ấm, dai hòa quyện tuyệt vời với lớp men ngọt mặn, lan tỏa trên lưỡi ngay khi cắn. Độ ấm của dango vừa nướng càng làm nổi bật vị ngọt của sốt.

Hương vị tuyệt vời, nhưng việc tự nướng xiên khiến trải nghiệm càng thêm thú vị. Trong lúc nhai, tôi liếc sang Aoi. Cô ấy ngồi đó, đầu ngửa, mắt nhắm, tay ôm má.

“Hạnh phúc tuyệt đối…”

Biểu cảm của cô ấy như thể sắp bay lên thiên đường ngay tại chỗ. Thấy cô ấy vui đến thế khiến 30 phút đợi trở nên đáng giá.

Ngay cả nhân viên phục vụ gần đó cũng mỉm cười nhìn cô ấy.

“Okay, tiếp theo để em thử anko.”

Aoi xoay xiên tiếp theo qua lớp đậu đỏ và cắn một miếng. Nụ cười mãn nguyện trên mặt cô ấy nói lên tất cả. Không cần lời, chúng tôi biết nó ngon thế nào.

Cầm tách matcha trên tay, chúng tôi chậm rãi thưởng thức từng miếng dango. Và cứ thế, cuộc phiêu lưu buổi sáng ở Arashiyama kết thúc một cách thỏa mãn và ngọt ngào.

…Dù vậy, nghĩ đến lượng đồ ăn chúng tôi đã nạp, tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang hơi lạm dụng cái cớ “khẩu vị mùa thu” quá không.

Ghi chú

[Lên trên]
nhà cổ
nhà cổ
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

interesting...
Xem thêm
Klg
Ăn bún bò nước lèo vị trà sữa 🗣️
Xem thêm
Tầm này bạn trai bạn gái gì 2 anh chị là vk ck cmnr
Tầm này anh nhà khi cưới về bị chị nhà quản chặt r:))
Xem thêm