Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6

Chap 1

9 Bình luận - Độ dài: 5,475 từ - Cập nhật:

Một buổi tối Chủ nhật.

“Cảm ơn em đã vất vả hôm nay, làm đến khuya vậy.”

“Cảm ơn anh.”

Tôi đang ở trong phòng, nói chuyện điện thoại với Aoi, vừa mới xong ca làm thêm.

“Xin lỗi vì bắt anh nói chuyện điện thoại với em đến khi về nhà.”

“Này, đừng lo lắng. Anh là người đề nghị mà, nhớ không?”

Đó là lời hứa từ mùa hè khi tôi đến thăm cô ấy. Trên đường từ ga gần nhất đến nhà Aoi, tôi nhận ra đường phố ở đó tối om vì thiếu đèn đường. Lo cô ấy đi bộ một mình vào ban đêm, tôi đề nghị cô gọi cho tôi trên đường về mỗi khi làm ca muộn.

Như vậy, dù xa cách, tôi vẫn có thể làm gì đó nếu có chuyện xảy ra. Từ đó, nó trở thành thói quen—mỗi khi Aoi làm đến khuya, chúng tôi sẽ nói chuyện điện thoại cho đến khi cô ấy về nhà.

“Em vui vì anh lo cho em, nhưng em vẫn thấy áy náy khi bắt anh làm thế mỗi ngày…”

“Thật mà, đừng lo. Với lại, anh cũng thích nghe giọng em nữa.”

“Akira…”

“Em không cần thấy áy náy hay tội lỗi gì hết. Thay vào đó, những lúc thế này, một câu ‘cảm ơn’ là đủ. Vì anh cũng vậy—anh trân trọng việc em gọi cho anh.”

“…Ừm, anh nói đúng. Cảm ơn anh.”

Cách đây không lâu, tôi sẽ ngại chết mất khi nói những điều này thành tiếng. Nhưng kể từ khi hẹn hò, tôi đã có thể tự do bày tỏ suy nghĩ hơn. Con người không thể tự nhiên hiểu nhau được—giao tiếp chính là chìa khóa. Và vì tôi là bạn trai Aoi, có lẽ thỉnh thoảng nói những điều ngượng ngùng cũng là một phần của vai trò bạn trai.

Dù, nói thật, tôi vẫn hay xấu hổ sau điện thoại nhiều hơn những gì thừa nhận.

“Nhân tiện, dạo này em làm nhiều ca hơn đúng không?”

“Ừm. Tháng này, em xin được xếp lịch nhiều hơn.”

Vậy không phải do tôi tưởng tượng. Tôi nhận ra các cuộc gọi của chúng tôi ngày càng thường xuyên, và hôm nay, cô ấy làm việc từ sáng. Ngay cả khi sống cùng nhau, cô ấy hiếm khi làm từ khi quán mở cửa đến đóng cửa thế này.

“Em đang tiết kiệm cho gì à?”

“Thật ra—”

Giọng cô ấy đột nhiên sáng lên.

“Em đang cố tiết kiệm tiền tiêu vặt cho chuyến đi dã ngoại cuối tháng sau.”

“Chuyến đi dã ngoại?”

Cuộc trò chuyện vô tình chuyển sang một trong những sự kiện lớn nhất của đời học sinh. Nghĩ lại, đây là thời điểm nhiều trường lên lịch đi dã ngoại. Không chỉ trường Aoi, mà trường tôi chuyển đến cũng có chuyến đi vào cuối tháng sau.

“Bố và bà đề nghị chi trả chi phí, nhưng vì em có thể cần họ hỗ trợ tài chính nếu đi học đại học, em nghĩ ít nhất mình nên tự lo tiền tiêu vặt.”

“Em thật sự có trách nhiệm, Aoi.”

Tôi nói chân thành, và khi nói, tôi tự suy ngẫm về lời mình. Khi gặp cô ấy vào kỳ nghỉ hè, tôi đã thấy cô ấy trưởng thành thế nào.

“Không hẳn đâu anh. Em chỉ rất mong chờ chuyến đi thôi. Em biết mình sẽ mua cả đống quà lưu niệm và chắc chắn là tiêu hoang nữa. Nếu là tiền tự kiếm, em có thể tiêu mà không thấy áy náy.”

Hiếm khi thấy Aoi nói vậy. Tôi không khỏi tò mò cô ấy đi đâu mà hào hứng thế.

“Vậy, em đi dã ngoại vào cuối tháng sau, đúng không?”

“Trường anh cũng đi vào khoảng đó à, Akira?”

“Ừ…”

Trong khoảnh khắc, cả hai rơi vào im lặng.

Chắc hẳn vì cả hai chúng tôi đang nghĩ cùng một điều. Trước khi tôi chuyển trường, đây là chủ đề chúng tôi sẽ tránh xa. Nhưng giờ, nhờ sự ủng hộ của mọi người, tôi có thể nhìn việc chuyển đi một cách tích cực hơn.

“Nếu anh không chuyển trường, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

“Ừm. Em biết là không thể, nhưng em thật sự rất muốn.”

Thay vì né tránh, giờ chúng tôi có thể nói chuyện cởi mở về vấn đề này. Không chỉ chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ, mà việc chia sẻ cả những tiếc nuối và sự thất vọng như thế này là bằng chứng cho thấy chúng tôi đã trưởng thành như thế nào.

“Nhân tiện, trường em đi dã ngoại ở đâu?”

“Để xem… Bọn em đi Kyoto và Nara, bốn ngày ba đêm.”

“Đợi đã, thật á?”

Khi tôi hỏi để đổi chủ đề, câu trả lời của Aoi nằm ngoài mong đợi của tôi.

“Trường anh cũng đi Kyoto và Nara, bốn ngày ba đêm.”

“Thật sao? Vậy là cùng chỗ luôn.”

Tôi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì điều này không quá lạ. Ở ngày nay, có những trường tư đưa học sinh đi du lịch nước ngoài đầy xa xỉ, nhưng cả Aoi và tôi đều học trường công. Các điểm đến trong nước thường khá giống nhau giữa các trường.

Thực tế, khi đi dã ngoại hồi cấp hai, chúng tôi từng gặp học sinh từ khắp nơi tại các điểm tham quan, thậm chí còn ở chung khách sạn với trường khác. Vậy nên, không hẳn là trùng hợp—mà khá là có khả năng.

“Kyoto và Nara, nhỉ… Anh cá là Izumi hào hứng lắm.”

“Ừ. Vào ngày đi chơi tự do, cậu ấy bảo sẽ bỏ qua việc tham quan và chỉ đi vòng quanh các tiệm trà.”

“Đúng kiểu Izumi… ưu tiên đồ ngọt hơn lịch sử.”

Không có gì bí mật khi Izumi yêu mọi thứ truyền thống—trà Nhật, đồ ngọt, và bất cứ thứ gì mang cảm giác cổ điển. Tất nhiên, không chỉ là đồ ăn; cô ấy cũng thích chùa, đền và vườn nữa. Nhưng vì các hoạt động theo nhóm đã bao gồm những nơi đó, cô ấy chắc hẳn đã hài lòng rồi. Thời gian tự do sẽ dành hết để thưởng thức những món ngon nhất của Kyoto và Nara.

“Em cũng tra cứu những chỗ bán matcha và dango ngon rồi. Em rất muốn ghé một tiệm trà tử tế.”

“Hiểu rồi.”

Hóa ra đó là lý do cô ấy hào hứng khi nhắc đến chuyến đi dã ngoại như vậy. Có lẽ, như Izumi, Aoi quan tâm đến đồ ăn hơn là đi ngắm cảnh. Mà, xét thời điểm trong năm, đây là mùa lý tưởng để thưởng thức những món ngon.

“Matcha, nhỉ… Hiyori nhờ anh mua bánh matcha về làm quà.”

“Nếu em tìm được chỗ tốt, em sẽ báo anh!”

“Cảm ơn. Thế giúp anh nhiều lắm.”

Thay vì tự tìm, tôi nghĩ mình sẽ may mắn hơn nếu dựa vào người thực sự yêu matcha. Kể từ lễ hội trường khi đó, Aoi đã trở thành fan cuồng của matcha. Tôi quyết định tận dụng triệt để kiến thức của cô ấy.

“Vậy là cả hai cùng đi Kyoto và Nara, nhỉ?”

“Nếu chuyến đi trùng ngày, biết đâu chúng ta sẽ gặp nhau cũng nên.”

Ngay khi cô ấy nói vậy, cuộc trò chuyện dừng lại.

“Ngày đi của anh là khi nào, Akira?”

“Tuần cuối tháng Mười, từ thứ Ba đến thứ Sáu.”

“Hả…?”

Aoi thốt lên một tiếng ngạc nhiên nhỏ, rồi im lặng rất lâu. Yên lặng đến mức tôi tự hỏi liệu cuộc gọi có bị ngắt không. Tôi theo bản năng kiểm tra màn hình, nhưng vẫn hiện đang kết nối.

“Aoi?”

“Ừm… thật ra, chuyến đi của bọn em cũng đúng những ngày đó.”

“Không thể nào—!”

Tôi không kìm được mà hét lên vì sốc. Cùng điểm đến đã không nói, nhưng trùng cả ngày nữa? Tôi chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Giờ thì tôi không thể ngăn mình hy vọng cho chuyến đi lần này.

“Aoi, ngày hoạt động tự do của em là ngày thứ hai, đúng không?”

“Ừm, bọn em có thời gian tự do ở Kyoto vào ngày thứ hai.”

“Anh biết ngay mà!”

Nếu lịch trình giống nhau, thì ngày tự do của chúng tôi cũng phải trùng. Và điều đó chỉ có nghĩa một điều—

“Em nghĩ chúng ta có thể hẹn gặp đâu đó và khám phá cùng nhau không?”

“Chỉ hai chúng ta…?”

Cô ấy nghe có vẻ thực sự bất ngờ.

“Chúng ta phải cẩn thận để không bị giáo viên phát hiện, có lẽ cần bạn cùng lớp giúp che giấu… nhưng nếu lên kế hoạch tốt, chúng ta có thể có một buổi hẹn nhỏ trong chuyến đi ở Kyoto.”

Khi nói, tôi cảm thấy sự phấn khích dâng trào. Dù vậy, tôi cố kiềm chế—tôi không muốn ép cô ấy làm gì. Aoi là lớp trưởng, nếu bị bắt thì sẽ rắc rối to. Vì thế, tôi không định thúc ép cô ấy. Tùy cô ấy quyết định có muốn tham gia hay không.

Nhưng lo lắng của tôi tan biến ngay khi cô ấy lên tiếng.

“Vâng! Em muốn đi cùng anh, Akira!”

Từ đầu dây bên kia, sự hào hứng của Aoi bùng nổ. Tôi không thấy được mặt cô ấy, nhưng dễ dàng tưởng tượng cô ấy đang cười rạng rỡ.

“Hồi nãy, anh nói  ‘Nếu chúng ta học cùng trường, chúng ta có thể đi dã ngoại cùng nhau,’ đúng không?”

“Ừ.”

“Mỗi lần nói về chuyến đi dã ngoại ở lớp, em cứ nghĩ mãi về điều đó. Khi biết anh cũng nghĩ vậy, em vui lắm… Nếu có thể gặp nhau ở đó, em chắc chắn muốn dành cả ngày với anh.”

Dù qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận được cảm xúc của Aoi. Tôi không khỏi đắm mình trong niềm hạnh phúc khi có cô ấy trong đời.

“Ngày mai anh sẽ nói với nhóm của anh, xem họ có thể giúp che giấu không.”

“Em cũng sẽ hỏi nhóm của em, nhưng chắc bên em không vấn đề gì đâu.”

“Thật à?”

“Ừ. Ừm…”

Không hiểu sao Aoi ngập ngừng. Hay đúng hơn, cô ấy nghe hơi lúng túng.

“Thìl… mọi người đều biết hồi năm nhất chúng ta rất thân, đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Nên ngay cả sau khi anh chuyển trường, họ vẫn hay hỏi em về anh. Và… khi em nói gần đây chúng ta bắt đầu hẹn hò, cả đám con gái trong lớp kéo em đi karaoke để chúc mừng…”

“Ồ… ồ…”

Hóa ra đó là lý do Aoi ngại—cô ấy xấu hổ. Nghe cô ấy nói một cách dễ thương như vậy khiến tôi cũng hơi bối rối.

“Họ đều nói sẽ giúp nếu em cần gì, nên chắc sẽ ổn thôi.”

“Vậy… yên tâm thật. Mà cũng hơi ngại đó…”

“Ừm… hơi ngại thật.”

Nói về mối quan hệ của chúng tôi giờ cảm thấy tự nhiên, nhưng bị trêu chọc thì lại là chuyện khác. Mà… nếu có, điều đó chỉ cho thấy Aoi có nhiều bạn thân để chia sẻ về tình yêu. Đó là điều tốt. Một chút ngượng ngùng là cái giá nhỏ.

“Được rồi, cứ nói với mọi người trước, rồi chúng ta lên chi tiết sau.”

“Ừ, nghe hay đấy.”

Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi Aoi về nhà. Ý tưởng rằng chúng tôi có thể gặp nhau ở Kyoto trong chuyến đi dã ngoại—chưa chắc chắn, nhưng chỉ nghĩ thôi đã khiến tôi phấn khích.

*

Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa—

“Này, tớ nhờ vả chút được không? Có rảnh không?”

Tôi đang trên sân thượng trường, ăn trưa.

“Nhờ vả? Hiếm khi thấy cậu mở lời đấy. Được, cứ giao cho tớ.”

Trả lời đầy tự tin dù chưa biết tôi định hỏi gì là Tabei Yuuki, một cậu bạn cùng lớp. Hồi đầu học kỳ, khi tôi mới chuyển đến trường này, cậu ấy là người đầu tiên bắt chuyện lúc tôi còn lạc lõng. Từ đó, cậu ấy hay giúp đỡ tôi, và dần dần, chúng tôi trở thành bạn.

Yuuki ồn ào, luôn tràn năng lượng, nhưng sâu bên trong là kiểu trưởng thành đáng tin, thích chăm sóc người khác. Thành thật mà nói, nếu không có cậu ấy, tôi khó mà hòa nhập nhanh với ngôi trường này.

“Cảm ơn vì sự nhiệt tình, nhưng nghe tớ nói đã.”

“Được rồi. Nói đi.”

“Chuyện là… tớ có bạn gái.”

“BẠN GÁI—?!”

Yuuki phản ứng như thể tôi vừa giẫm phải mìn. Giọng cậu ta vang khắp sân thượng, khiến tôi giật mình.

“Cậu có bạn gái?!”

“Ừ. Bọn tớ mới hẹn hò được một thời gian.”

“Xảy ra khi nào?!”

Vẻ mặt cậu ta là hỗn hợp của sốc, cảm giác bị phản bội và ghen tị, như muốn hét lên, *Tự dưng có bạn gái mà không nói gì?!*

Thực ra, không cần nói—gương mặt cậu ta đã nói hết.

“Cô ấy là ai? Gặp ở đâu?”

“Là bạn cùng lớp ở trường cũ. Bọn tớ bắt đầu hẹn hò khi tớ về thăm vào kỳ nghỉ hè. Tớ kể rồi mà, có cô gái tớ thân và sẽ đi gặp cô ấy trong kỳ nghỉ, đúng không?”

“Ừ, cậu kể tới đó. Nhưng cậu không hề nói là bắt đầu hẹn hò!”

“Ồ… chắc quên mất. Lỗi tớ.”

Tôi cứ ngỡ đã kể rồi, nhưng nghĩ lại, có lẽ tôi chưa nói thật. Tôi hơi áy náy, nhưng mà—cậu ta cần bình tĩnh lại. Yuuki sốc đến mức tay cầm bánh mì yakisoba run lẩy bẩy. Mấy sợi mì văng khắp nơi, rơi lả tả trên sân thượng. Một con chim sẻ gần đó nhìn đống lộn xộn với ánh mắt thèm thuồng, chờ thời cơ.

Thành thật, tôi không phiền nếu nó dọn hộ—đỡ việc cho tôi hơn.

“Chết tiệt… Ghen tị quá… Rồi, kể hết đi.”

Sau cơn bùng nổ, Yuuki rũ vai, trông như bại trận. Cảm xúc của cậu ta dao động dữ quá, tôi bắt đầu thấy chóng mặt.

“Thôi nào, Yuuki. Nếu chịu cố gắng, cậu cũng có bạn gái được đấy.”

“Chậc… không phải thế với cô ấy. Bọn tớ chỉ là bạn thuở nhỏ—không hơn.”

Yuuki lẩm bẩm, lảng tránh ánh mắt tôi, trông hơi ngượng.

“Tớ nghe câu này bao nhiêu lần rồi nhỉ?”

“Ư…”

“Đó là kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo đấy, bạn ơi.”

“Ưưư…”

Cậu ta biết tôi đúng nhưng không phản bác được.

“N-Này, phải nói về chuyện của cậu chứ, không phải tớ!”

Rõ ràng lúng túng, Yuuki cố đổi chủ đề. Tôi có thể trêu tiếp—không, tôi muốn trêu tiếp—nhưng nếu sa đà, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ vào chuyện chính. Nên tôi đành bỏ qua.

“Vậy, chuyện nhờ vả này liên quan đến bạn gái cậu?”

“Ừ, đúng vậy.”

Tôi khẽ gật đầu trước khi tiếp tục.

“Hóa ra chuyến đi dã ngoại của trường bạn gái tớ có cùng điểm đến, cùng lịch trình, và cùng ngày hoạt động tự do với trường mình. Tớ biết hơi khó, nhưng tớ hy vọng có thể chuồn đi ngày đó để gặp cô ấy ở Kyoto.”

“Hiểu rồi. Vậy cậu cần tớ, đồng đội trong nhóm, giúp che giấu?”

“Chính xác. Cảm ơn vì hiểu nhanh.”

Khả năng nhạy bén của Yuuki khiến tôi nhớ đến người bạn thân Eiji. Về ngoại hình và tính cách, hai người khác nhau hoàn toàn, nhưng về khoản suy nghĩ nhanh, họ lại giống nhau đến bất ngờ. Có lẽ vì thế mà tôi nhanh chóng thân với Yuuki.

Tuy nhiên, dù Yuuki giỏi đoán ý người khác, cậu ta lại tệ hại trong việc nhận ra cảm xúc của chính mình. Không… không hẳn vậy. Cậu ta hiểu cảm xúc của mình—chỉ là không chịu thành thật.

Tôi cũng từng như thế, nên không thể trách cậu ta.

“Được rồi, tớ tham gia. Cứ giao cho tớ.”

Không chút do dự, Yuuki gật đầu chắc nịch. Nếu có gì, cậu ta còn quyết định nhanh hơn cả Eiji.

“Nhưng… tớ có một điều kiện.”

“Điều kiện?”

Tôi tự hỏi cậu ta muốn gì, nhưng…

“ Cho tớ xem ảnh bạn gái cậu.”

Yuuki nhích tới, khí thế như thể không cho phép câu nói từ chối.

“Ừ… ừm…”

“Sao, không muốn à?”

Tôi ngập ngừng, nhưng không phải vì ngại hay không muốn khoe. Aoi rất xinh đẹp—khách quan mà nói, ngay cả khi không tính góc nhìn thiên vị của tôi dưới tư cách bạn trai. Nếu gì, tôi còn muốn khoe cô ấy.

Nhưng tôi hơi lo rằng cho Yuuki xem ảnh sẽ khiến cậu ta càng thêm tuyệt vọng.

…Thôi kệ. Nếu cậu ta đã khăng khăng, tôi sẽ cho xem vậy.

“Đây.”

Tôi mở bức ảnh yêu thích trên điện thoại và đưa cho cậu ta. Đó là từ kỳ nghỉ hè—ảnh Aoi mặc yukata, phần gáy cô ấy lộ ra đầy quyến rũ.

“—Guhah!?”

Ngay khi Yuuki nhìn vào màn hình, cậu ta phản ứng như thể bị bắn trúng tim và ngã ngửa ra sau. Cậu ta không nhúc nhích, dù chỉ một chút. Trong khoảnh khắc, trông như cậu ta đã thực sự sang thế giới bên kia.

Trong khi đó, mấy con chim sẻ lượn gần đó bắt đầu mổ bánh mì yakisoba rơi trong tay cậu ta. Cảnh tượng như bước ra từ phim Ghibli.

Tôi lặng lẽ quan sát vài phút, rồi—

“Không thể nào có người dễ thương thế được!”

Yuuki sống lại, bật dậy đầy kịch tính. Đám chim sẻ hoảng loạn bay tán loạn, vỗ cánh rào rào. Trong đầu, tôi lặng lẽ cảm ơn chúng: *Cảm ơn vì dọn dẹp đống lộn xộn.*

“Thì, ý là… cảm ơn vì lời khen hẹ hẹ.”

Tôi đáp ngắn gọn, nhưng niềm tự hào trong giọng không giấu được.

“Nghiêm túc mà nói, Akira là một người tốt, nên cũng không ngạc nhiên khi cậu có thể cưa được cô bạn gái dễ thương như này…”

Yuuki nói nhẹ nhàng, tiện thể khen tôi luôn. Nếu cậu ta chịu đem một phần sức hút đó ra với con gái, chắc chắn sẽ cực kỳ nổi tiếng. Không phải lời khen suông—Yuuki thẳng thắn, đáng tin, và có sự chân thành rất thu hút.

Thực tế, tôi biết chắc có những cô gái thích cậu ta vì điều đó.

“Yuuki, cậu cũng là người tốt. Nếu chịu cố gắng, cậu có thể có bạn gái bất cứ lúc nào.”

“…Trời, hôm nay cậu tâng bốc ghê thật đấy.”

Nếu tôi đẩy thêm chắc sẽ làm cậu ta bực, nên tôi dừng lại.

Dù sao thì—

“Tiết sinh hoạt hôm nay là để bàn về chuyến đi dã ngoại, đúng không?”

“Ừ. Rồi sao?”

“Trước khi nói với cả nhóm, tớ muốn bàn với cậu trước.”

“Tớ sẽ ủng hộ cậu, nhưng cậu nên tự giải thích với bọn họ. Nếu cậu định chuồn đi gặp bạn gái, cả nhóm cần biết để che giấu cho cậu.”

“Cảm ơn. Nhưng… cậu chắc chứ?”

“Chắc cái gì?”

Tôi đã biết câu trả lời, nhưng vẫn hỏi để chắc chắn.

“Nếu bị phát hiện, không chỉ tớ gặp rắc rối đâu.”

“Nếu chuyện đó xảy ra, bọn mình chỉ cần nói cậu và tớ là chủ mưu, tự chịu trách nhiệm thôi. Bị thầy cô mắng vì non và liều—đó là một phần của tuổi trẻ, đúng không? Họ đâu có đuổi học bọn mình đâu mà lo.”

Yuuki nở nụ cười tinh nghịch, hoàn toàn không nao núng. Thật sự… cậu ta là một người tốt, chỉ khác Eiji ở một cách riêng.

Và ngay khi tôi đang nghĩ vậy—

“Xin lỗi vì để mọi người đợi!”

Một giọng nói vui vẻ vang lên, tôi quay lại và thấy một cô gái chạy về phía chúng tôi. Mái tóc dài ngang vai của cô ấy khẽ đung đưa khi cô cười, vẻ mặt đầy ấm áp.

“Mọi chuyện với thầy thế nào rồi?”

“Ừ, thầy chỉ nhờ tớ giúp một tiết học chiều nay.”

“Vậy à. Nếu có gì nặng cần khiêng vác, cứ nói tớ—tớ sẽ giúp.”

“Cảm ơn! Nếu cần, tớ sẽ nhờ cậu.”

Cô ấy là Natsumiya Rika—lớp trưởng của chúng tôi và bạn thuở nhỏ của Yuuki. Với nét mặt trẻ trung và nụ cười rạng rỡ, đáng yêu, cô ấy toát lên vẻ năng động như một chú thú nhỏ. Cả lớp yêu quý cô ấy, coi cô như một linh vật của lớp.

Cô ấy và Yuuki là hàng xóm từ khi lọt lòng, lớn lên bên nhau như người trong gia đình. Không cần nói ra—đây chính là điều chúng tôi vừa nhắc đến lúc nãy.

“Đói quá~!”

Natsumiya ngồi xuống cạnh Yuuki và mở hộp cơm. Cô ấy luôn tự làm cơm trưa, và hộp cơm hôm nay trông ngon như mọi khi.

“Yuu-chan, lại bánh mì yakisoba từ cửa hàng trường à?”

“…Có vấn đề gì không?”

“Bánh mì yakisoba ngon mà, tớ cũng thích, nhưng ăn mãi một món không tốt đâu. Đây, tớ cho cậu ít đồ ăn kèm của tớ. Há miệng nào~.”

Với nụ cười ấm áp, cô ấy chìa một miếng xúc xích về phía miệng Yuuki.

“Tớ ổn mà. Và đừng gọi tớ là Yuu-chan nữa.”

“Tớ gọi cậu thế từ xưa giờ rồi, làm sao dừng được.”

7b5d7e29-e180-428d-a977-b369154dfe51.jpg

“Umph—!”

Không chút do dự, Natsumiya nhét miếng xúc xích vào miệng Yuuki.

“Thấy chưa? Ngon mà, đúng không?”

“…Ừ, ngon.”

“Đây, uống thêm trà nóng đi.”

“…Cảm ơn.”

Tôi đã giải thích về mối quan hệ của họ, nhưng tận mắt chứng kiến nói lên nhiều hơn cả trăm lời giải thích. Lý do họ luôn ăn trưa trên sân thượng thay vì trong lớp? Vì dù nổi tiếng là chăm sóc mọi người, Yuuki lại là người được Natsumiya nuông chiều nhất. Và rõ ràng, cậu ấy không muốn ai thấy cảnh đó.

Nhìn màn qua lại quen thuộc của họ, tôi không khỏi nghĩ—*Sao họ chưa hẹn hò nhỉ?*

Dù nhìn thế nào, họ cũng như một cặp đôi. Thậm chí, còn giống một cặp vợ chồng già bình yên nhâm nhi trà trên hiên nhà hơn. Nhân tiện, lý do Natsumiya vẫn gọi cậu ấy là “Yuu-chan” không chỉ vì thói quen từ nhỏ—mà còn vì cô ấy thấy cái tên của cậu ấy dễ thương với một thằng con trai.

Tôi không phải là người duy nhất nghĩ họ nên nhanh chóng thành đôi—cả lớp đều có chung suy nghĩ ấy. Nhưng tình bạn từ thuở nhỏ rõ ràng không dễ tiến xa.

“Vậy hai người đang nói gì trước khi tớ đến?”

“Nghe này—Akira có bạn gái rồi.”

“Bạn gái?”

Natsumiya nghiêng đầu tò mò. Nhưng phản ứng đó không phải vì cô ấy ngạc nhiên vì tôi có bạn gái.

“Đợi đã, Yuu-chan, cậu không biết à?”

“Hả…?”

“Tớ biết từ lâu rồi.”

“…Cái gì!?”

Yuuki quay sang tôi với ánh mắt kiểu *Sao cô ấy biết trước tớ?!*. Vậy đấy, Natsumiya không ngạc nhiên vì tôi có bạn gái—cô ấy ngạc nhiên vì Yuuki là người duy nhất không biết gì.

“Tớ chưa từng tự kể với cô ấy.”

“Vậy sao cô ấy biết?”

“Tại… sau kỳ nghỉ hè, Akira nhìn vui vẻ quá, nên tớ hỏi. Và cậu ấy kể.”

“…Chỉ thế thôi à?”

Tôi không nhận ra mình lộ liễu vậy, nhưng rõ ràng con gái có con mắt tinh tường về mấy chuyện này. Dù vậy, nếu cô ấy nói *tớ hỏi và cậu ấy kể*, thì tôi có vài lời phản đối.

Cách mô tả chính xác hơn là: *Tớ bị dồn vào góc lớp, bị thẩm vấn hàng giờ, và tra hỏi với nụ cười không ngừng nghỉ.* Natsumiya mê mẩn chuyện tình cảm. Tôi cố tỏ ra ngây ngô, nhưng cô ấy khóa chặt tôi như thám tử đánh hơi vụ án, không buông tha cho đến khi moi được mọi chi tiết. Cuối cùng, cô ấy rời đi với vẻ hài lòng, còn tôi ngồi đó kiệt sức.

“…Thành thật chia buồn.”

“Việc cậu hiểu là niềm an ủi duy nhất của tớ.”

Tôi chẳng cần mô tả—Yuuki lập tức hình dung được tình cảnh.

“Vậy chuyện bạn gái của Akira thế nào?”

“Thì…”

Ký ức về “cuộc thẩm vấn” ấy lóe lên, khiến tôi ngập ngừng.

“Cậu nên kể cho Rika nữa, vì cô ấy cũng trong nhóm mình.”

“Ừ, cậu nói đúng.”

Thế là tôi giải thích tình hình cho cô ấy.

“Nếu vậy, tớ sẽ giúp hết sức!”

Natsumiya đáp với nụ cười rạng rỡ.

“Vậy, xong chuyện rồi, tớ về đây.”

“Yuu-chan, cậu đi luôn rồi à?”

“Ừ. Cứ từ từ ăn trưa đi.”

Nói xong, Yuuki nhanh chóng chuồn mất. Natsumiya nhìn theo bóng lưng cậu ấy, trông hơi cô đơn.

“…Không biết có phải cậu ấy không thích ở cạnh tớ nữa không.”

Cô ấy cúi nhìn hộp cơm, lẩm bẩm khẽ. Nỗi buồn rõ ràng trong dáng vẻ rũ vai của cô.

“Không phải đâu. Nếu Yuuki không thích ở cạnh cậu, cậu ấy đã chẳng ăn trưa với cậu mỗi ngày. Hôm nay…, tớ xin lỗi. Nãy tớ vừa trêu cậu ấy, nên chắc cậu ấy chỉ đang ngượng thôi.”

“Thật à?”

“Ừ. Cậu không cần lo đâu.”

“…Vậy à. Tốt rồi.”

Natsumiya thở phào nhẹ nhõm, nở lại nụ cười. Không cần nói ra—ai cũng thấy cô ấy có tình cảm với Yuuki. Những câu hỏi không ngừng về Aoi hồi đó không chỉ là tò mò—cô ấy muốn học hỏi, hy vọng rút ra điều gì từ trải nghiệm của tôi. Và, theo cách của mình, cô ấy đang nhờ tôi ủng hộ.

Kể từ đó, tôi đã âm thầm đưa ra lời khuyên cho cô ấy.

“Yuuki cũng thích cậu. Cậu ấy chỉ cần thành thật với cảm xúc thôi.”

“Akira, cậu luôn nói vậy, nhưng… cậu thực sự nghĩ thế à?”

“Ừ. Chắc chắn. Nếu cậu ấy không quan tâm, cậu ấy đã chẳng chạy trốn rồi.”

Nếu có, tình huống hiện tại lại là dấu hiệu của sự tiến triển. Trước đây, Yuuki chỉ xem cô ấy như bạn thuở nhỏ—thậm chí không coi cô ấy như một người khác giới. Chắc chắn, Natsumiya có thể bực vì cậu ấy đang giữ khoảng cách, nhưng so với việc bị hoàn toàn bỏ qua như một đối tượng lãng mạn, đây là bước tiến rõ ràng. Điều tệ nhất là nếu Yuuki không bao giờ xem Natsumiya như một người phụ nữ.

“Chỉ cần đúng khoảnh khắc là được.”

“Khoảnh khắc… nhỉ.”

Natsumiya khẽ thở dài, nhìn lên bầu trời.

“Khi ở bên nhau lâu, những khoảnh khắc đó… chẳng bao giờ đến.”

“Ừ, tớ hiểu.”

Thay đổi một mối quan hệ đã cố định qua năm tháng thật khó. Với một số người, mối quan hệ không thay đổi là sự an ủi, dấu hiệu của sự ổn định. Nhưng khi bạn quyết định muốn nhiều hơn, sự ổn định ấy trở thành rào cản. Con người vốn sợ thay đổi.

“Nếu khoảnh khắc đó đến, Natsumiya sẽ tỏ tình với cậu ấy chứ?”

“Ừ. Tớ nghĩ chỉ chờ đợi sẽ chẳng dẫn đến đâu.”

Ánh mắt cô ấy kiên định—mạnh mẽ, nhưng cũng dễ tổn thương. Đó là ánh mắt của một cô gái đang yêu sâu đậm.

“Có lẽ chuyến đi dã ngoại sẽ là khoảnh khắc đó.”

“Ừ. Cả hai cùng cố gắng nhé.”

“Mm! Cảm ơn, Akira.”

Natsumiya mỉm cười rạng rỡ trước khi quay lại ăn trưa. Nghĩ lại, có lẽ tôi cũng từng trông bấp bênh như thế trước Eiji và Izumi. Giờ đây, đến lượt tôi ủng hộ người khác.

Khi giờ nghỉ trưa kết thúc, chúng tôi có tiết sinh hoạt vào tiết 6. Như đã nói với Yuuki và Natsumiya, tôi giải thích tình hình cho cả nhóm. May mắn, không ai phản đối—mọi người đều đồng ý giúp tôi.

…Nhưng rồi, một vấn đề nảy sinh.

“Vì bọn tớ đã mất công che giấu cho cậu, nên bọn tớ cũng có quyền xem ảnh bạn gái cậu.”

Giống khi Yuuki đòi xem lúc nãy, tôi không ngại cho xem ảnh Aoi. Thế nên, nghĩ không có gì to tát, tôi đưa điện thoại ra. Như dự đoán, đám con trai trong nhóm nhìn ảnh xong ngay lập tức sụp đổ trong tuyệt vọng, vẻ mặt hoàn toàn thảm bại.

Một lần nữa, tôi nhận ra—Aoi thực sự rất xinh đẹp, ngay cả khi không tính đến sự thiên vị từ góc nhìn của một người bạn trai.

Nhưng quan trọng hơn, có vẻ như tôi có thể chuồn đi trong ngày hoạt động tự do thứ hai mà không gặp vấn đề gì. Giờ chỉ còn chờ phản hồi từ Aoi. Tôi hồi hộp không đợi nổi câu trả lời của cô ấy.

*

Tối đó, tôi nhắn tin cho Aoi. Nói kết quả qua tin nhắn cảm thấy hơi thiếu chân thành, nên tôi chỉ viết, “Hôm nay em rảnh nói chuyện không?” và gửi đi. Gần như ngay lập tức, cô ấy trả lời, “Em còn ít việc nhà, nhưng sau 9 giờ tối chắc rảnh!” kèm một sticker mèo dễ thương.

Dù bà cô ấy thường lo việc nhà, Aoi không muốn bà quá sức. Những ngày không đi làm, cô ấy luôn cố gắng giúp đỡ hết mức. Đó là con người Aoi—tử tế, chu đáo, và luôn nghĩ cho người khác.

Tôi trả lời, “Hiểu rồi. Khi nào rảnh cứ báo anh,” rồi quyết định đi tắm trong lúc chờ. 30 phút sau, tôi bước ra khỏi phòng tắm và kiểm tra điện thoại. Có một cuộc gọi nhỡ. Mở màn hình, tôi thấy tin nhắn từ Aoi: “Em xong sớm hơn dự kiến, nên giờ hoàn toàn rảnh!” Tin nhắn gửi từ 10 phút trước.

Chưa kịp lau khô tóc, tôi vội về phòng và gọi lại cho cô ấy.

“Alo? Akira?”

Chắc Aoi đang cầm sẵn điện thoại—cô trả lời trước khi chuông reo lần đầu kết thúc.

“Xin lỗi, anh mất chút thời gian. Anh muốn tắm trước cho xong.”

“Đừng lo. Em mới là người để anh đợi.”

Không phí thêm thời gian, tôi vào thẳng vấn đề.

“Về chuyến đi dã ngoại—anh ổn rồi.”

“Thật á!?”

Phản ứng nhiệt tình đến lạ thường từ Aoi. Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã biết câu trả lời của cô ấy trước khi cô nói.

“Nhóm anh đồng ý giúp che giấu rồi. Thậm chí vài người ở nhóm khác cũng đề nghị giúp. Nếu em cũng ổn, chúng ta có thể gặp nhau ở Kyoto.”

“Em cũng ổn rồi! Mọi người đều sẵn sàng giúp!”

“Không thể nào!?”

Dù đã đoán trước, tôi vẫn không kìm được mà phản ứng thái quá.

“Họ dặn em cẩn thận đừng để bị bắt và chúc vui vẻ. À, họ còn nhắn gửi lời chào anh! Họ bảo sẽ vui nếu tình cờ gặp nhau, dù chỉ là ngẫu nhiên.”

“Chà… họ thật sự nói vậy à?”

Một cảm giác ấm áp dâng lên trong ngực, mắt tôi gần như cay vì xúc động. Dù đã 6 tháng kể từ khi tôi chuyển trường, họ vẫn nghĩ về tôi. Chỉ điều đó thôi đã khiến tôi hạnh phúc không tả xiết.

“Vậy là chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày thứ hai ở Kyoto?”

“Ừ. Chỉ còn một tháng nữa.”

“Ừm.”

“Vì đã xong, bắt đầu lên kế hoạch thôi!”

“Ừm, bắt đầu nào!”

Sau đó, chúng tôi hoàn toàn chìm vào cuộc trò chuyện. Cầm điện thoại, chúng tôi lướt qua các điểm tham quan, hào hứng bày ra ý tưởng—*Đi chỗ này đi! Ồ, nhưng em cũng muốn xem cái này!*—nói chuyện như hai đứa trẻ đang háo hức, không thể đợi nổi chuyến đi dã ngoại.

Đó sẽ là lần đầu tôi gặp Aoi sau 2 tháng—kể từ kỳ nghỉ hè. Còn cả tháng nữa, nhưng tôi đã không thể chờ thêm được nữa.

Nhưng… đồng thời, có một điều nhỏ khiến tôi không khỏi hơi thất vọng.

Giá như thời gian tự do của chúng tôi dài thêm dù chỉ một ngày.

Tôi biết đó là ý nghĩ ích kỷ.

Được gặp cô ấy đã là quá đủ rồi.

Dù vậy, tôi không thể ngăn mình mong muốn thêm nữa.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

TFNC
Ở chung cái khách sạn nữa là đẹp
Xem thêm
ae tốt đến thế là cùng ạ
Xem thêm
Kiến taok tận răng
Xem thêm
Gặp phải thầy là thầy kiến tạo tận răng luôn :)))))
Xem thêm
Ở đâu cũng gặp ae tốt, tiếc là main không nhận ra sớm hơn
Xem thêm
ae tốt đến thế là cùng :)
Xem thêm