Phần 1:
Ngày cuối cùng của chuyến tham quan.
Có lẽ do trận chiến đêm qua, dù đã ngủ một giấc nhưng cơ thể vẫn chưa hết mệt. Nhóm Gremory chúng tôi lê bước, ráng dậy để hoàn tất việc mua quà lưu niệm.
…Chạy đôn chạy đáo một hồi, thở hổn hển, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy Tháp Kyoto.
Xong xuôi việc mua sắm, đã đến lúc rời khỏi nơi này.
Trên sân ga tàu siêu tốc, Kunou cùng Yasaka-san ra tiễn.
“Xích Long Đế Vương.”
Kunou nắm tay Yasaka-san, mỉm cười gọi tôi.
“Chỉ cần gọi anh là Ise thôi.”
Nghe tôi nói, gương mặt Kunou đỏ bừng. Cô bé khẽ cúi, lắp bắp:
“…Ise. Anh… anh còn quay lại Kyoto chứ?”
“À, tất nhiên rồi.”
Tiếng còi tàu cao vút vang lên, báo hiệu chuyến tàu sắp khởi hành. Kunou vội hét lớn:
“Nhất định phải quay lại đấy! Kunou sẽ luôn chờ anh!”
“Ừ, lần sau nhất định cùng mọi người quay lại. Khi đó nhớ cho bọn anh xem mặt khác của Kyoto nhé.”
“Vâng!”
Thấy chúng tôi nói chuyện, Yasaka-san dịu dàng lên tiếng:
“Azazel-sama, Xích Long Đế Vương-sama, cùng các ác quỷ, thiên thần và thiên thần sa ngã… tôi thực sự cảm tạ. Tôi đã chuẩn bị để gặp và đàm phán cùng Leviathan-sama lẫn Đấu Chiến Thắng Phật. Tôi luôn mong mọi người có thể xoay chuyển tình thế, tăng cường hợp tác, và không bao giờ để Kyoto rơi vào hỗn loạn thêm lần nào nữa.”
“Ừ, xin giao lại cho thủ lĩnh yêu quái.”
Sensei cười, bắt tay cùng Yasaka-san. Nhưng bất ngờ, Leviathan-sama cũng đặt tay lên trên!
“Ufufu, mọi người về trước đi ☆ Sau đó, ta với Yasaka-san và ông khỉ sẽ cùng tận hưởng Kyoto thú vị này ☆”
Leviathan-sama trông rất vui vẻ. Có vẻ ngài ấy sẽ ở lại Kyoto thêm một thời gian để bàn bạc với yêu quái.
Sau vài lời chào hỏi, chúng tôi lên tàu.
Kunou đứng trên sân ga, vẫy tay gọi to:
“Cảm ơn Ise! Cảm ơn mọi người! Nhất định sẽ gặp lại!”
Chúng tôi cũng đồng loạt vẫy tay đáp lại.
Cửa tàu đóng sầm. Dù đoàn tàu đã bắt đầu lăn bánh, Kunou vẫn mãi đứng đó vẫy tay cho đến khi khuất dần.
Kyoto, chuyến đi bốn ngày ba đêm.
Từ khi khởi hành cho đến giờ, biết bao chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Kiyomizu-dera, Ginkaku-ji, Kinkaku-ji, Arashiyama, Lâu đài Nijou… cùng vô vàn kỷ niệm khác.
Nhất định phải quay lại lần nữa. Để gặp Kunou và Yasaka-san và lần tới sẽ dẫn cả Hội trưởng cùng mọi người đi nữa.
…À. Tôi chợt nhớ ra.
“Mình quên không xin Yasaka-san cho xem ngực để làm phần thưởng!!!!!!!!”
Chết tiệt! Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, vậy mà cuối cùng lại quên mất! Đúng là không khí Kyoto làm loạn đầu óc mình rồi!
“Khônggggggg!!!!! Bộ ngực cửu vỹ của tôi ơiiii!!!!”
Tôi ôm đầu gào khóc tiếc nuối ngay cạnh cửa tàu —
Phần 2:
Sau khi trở về từ Kyoto, chúng tôi đang bị Hội trưởng “giáo huấn” trong một căn phòng ở nhà Hyoudou.
Cả đám đều đang quỳ gối. Asia, Xenovia, Kiba, và chẳng hiểu sao cả Irina cũng phải “tự kiểm điểm”. Rossweisse-san thì vì mệt quá nên đã về phòng ngủ từ sớm, có lẽ do đã tiêu hao quá nhiều sức trong chuyến đi, cộng thêm vụ nôn mửa khi say rượu…
Hội trưởng nheo mắt lại, chậm rãi thẩm vấn chúng tôi.
“Tại sao không báo cho chị biết? Đáng ra chị muốn hỏi vậy, nhưng dẫu sao lãnh địa nhà Gremory cũng gặp chuyện. Sona đã hay biết chưa?”
“Rồi… rồi ạ…”
Chúng tôi kể lại toàn bộ sự việc. Tuy vậy, Akeno-san và Koneko-chan cũng không khỏi giận dữ.
“Khi gọi điện, chị đã hy vọng em sẽ trao đổi với chị…”
“…Đúng đấy. Sao lại coi bọn chị như người ngoài chứ?”
“Nhưng… nhưng cuối cùng thì mọi người đều bình an trở về…”
Gasper!!! Em đúng là cứu tinh của anh! Đứa em tốt quá!
“Dù sao thì, Ise cũng quen thân với một cô gái mới rồi.”
Ngồi trên ghế, Sensei bâng quơ châm dầu vào lửa. Thầy muốn em chết à!?
“Mà lại là con gái của cửu vỹ nữa chứ.”
Ông đang nói Kunou đó hả!? Này này này!
“Không, không phải thế! Thật sự đấy, Sensei, thầy quá đáng lắm!”
“Không đâu. Cứ nhìn Yasaka là biết, con bé chắc chắn sẽ lớn lên thành một mỹ nhân nảy nở, ngực khủng thôi.”
…Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Kunou khi trưởng thành. Ừ, quả thật ngực sẽ rất to…
“…C-có lẽ vậy. Nhưng mà! Em đã nói rồi, em không hứng thú với loli mà!”
Bốp! Một cú đánh từ Koneko-chan.
“Á! …Sao lại…?”
“…Không có gì.”
Đúng là không hiểu nổi lòng dạ Koneko-sama…
“Thôi nào, Rias. Dù gì Ise cũng đã tiến bộ rất nhiều. Nới tay cho nó chút đi.”
Cuối cùng Sensei cũng chịu giúp tôi.
Hội trưởng thở dài, gật đầu.
“Ừm, chị cũng rất vui khi nghe vậy… Nhưng bị đột ngột gọi đến Kyoto, rồi lại còn… n-ngực…”
Hội trưởng đỏ mặt ấp úng.
Đó chính là sự cố ấy! Khiến tôi cũng một phen hoảng hồn. Mọi người nghe kể còn chẳng tin, mãi nhờ lời giải thích đẫm nước mắt của Ddraig họ mới chịu.
Thật không thể tin nổi! Ngực Hội trưởng từng phát sáng rồi trở lại bình thường. Tôi còn chẳng biết ngực cũng có thể tỏa sáng nữa chứ…
À, nhân tiện, mấy người tôi vô tình biến thành biến thái hôm đó, tôi cũng đã giúp họ quay về cuộc sống bình thường. Thật sự xin lỗi mọi người!
Azazel-sensei nói với tôi:
“Ise, ta nghĩ cậu đã chọn con đường đúng đắn. Đối thủ của cậu — Vali — đang cố gắng đẩy Juggernaut đến cực hạn để trở thành một kẻ bạo chúa, một Thiên Long thực thụ. Nếu cậu cũng đi theo con đường đó, sớm muộn sẽ bị nuốt chửng, giống hệt lần phe Cựu Ma Vương tấn công. Đừng chọn con đường bạo quyền, hãy chọn con đường vương giả. Khát vọng trở thành Vua, đó mới là con đường đúng.”
Con đường vương giả sao…
Đúng là nếu chỉ bắt chước Vali, tôi sẽ chẳng bao giờ theo kịp hắn ta. Tốt nhất là cứ đi theo hướng hiện tại thôi.
Akeno-san như sực nhớ ra điều gì, liền vỗ tay:
“À đúng rồi, thế giới yêu quái quyết định sẽ bắt đầu phát sóng chương trình ‘Rồng Vếu’. Ise-kun, có vẻ em sắp nổi tiếng hơn nữa rồi.”
“Thật sao!? Tình hình ngày càng ngoài tầm kiểm soát… Thật đúng là cảm giác siêu thực mà.”
Xenovia gật gù.
“Rồi Ise sẽ trở thành anh hùng của mọi đứa trẻ trên thế giới. Có lẽ giấc mơ vượt khỏi kiếp thường dân của cậu sắp thành hiện thực.”
Tôi suy nghĩ về lời Xenovia.
“Thật vậy à? Nhưng hình như mấy cô gái lại chẳng đón nhận gì… Nếu cứ thế này, chắc tôi chỉ toàn bị trẻ con vây quanh, chứ chẳng có harem đâu…”
Đang lúc tôi than thở, Sensei bỗng “à” một tiếng, nhớ ra điều gì đó.
“À mà này, con gái nhà Phoenix sẽ chuyển trường đến Kuou trước lễ hội văn hóa đấy.”
Ngoài Hội trưởng, Akeno-san và Koneko-chan, ai nấy đều ngạc nhiên!
“Ravel?! Thật hả!?”
Tôi hỏi lại, Sensei gật đầu:
“Ừ. Có vẻ cô nhóc chịu ảnh hưởng từ Rias và Sona nên cũng xin sang Nhật học. Cô bé sẽ vào năm nhất. Giấy tờ đã hoàn tất. Cùng khối với Koneko đấy. Mèo với chim vốn chẳng hợp nhau… chắc sẽ thú vị lắm đây.”
“…Tùy.”
Koneko-chan tỏ vẻ khó chịu. Hể? Koneko-chan ghét Ravel à? Nghĩ lại thì, đúng là tôi chưa từng thấy họ trò chuyện với nhau bao giờ. Mong hai em năm nhất sẽ hòa hợp nhé…
“Nhưng tại sao tự dưng lại muốn chuyển?”
Sensei liếc tôi với ánh mắt khinh khỉnh.
…Nhìn tôi kiểu gì thế!?
“Đây chỉ là dự đoán thôi. Nhưng chắc Rias sẽ phải vất vả hơn rồi.”
Nghe xong, không chỉ Hội trưởng mà tất cả các cô gái đều lộ vẻ mặt khó tả.
“…Ngay cả khi trở về, mình cũng chẳng được yên ổn.”
Asia buồn bã thốt lên.
“Hãy kiên nhẫn, Asia. Gắn bó với cậu ấy đồng nghĩa với phải chịu đựng. Gần đây tôi cũng nhận ra điều đó.”
“Vâng… giờ chỉ còn cách chịu đựng thôi sao…?”
Xenovia và Irina thì thầm với nhau.
“Chị thì không chịu đựng đâu, chị muốn tấn công cơ.”
Akeno-san nở nụ cười khiêu khích.
T-tôi thật sự không hiểu! Các cô đang nói gì vậy!? Ravel đâu có phải người xấu…
Hội trưởng khẽ cười, bất lực thở dài:
“Thôi được, miễn mọi người trở về an toàn là tốt rồi. Chị sẽ nhờ Grayfia hỏi kỹ Onii-sama sau.”
Cuối cùng tâm trạng Hội trưởng cũng dịu lại…
“Giờ thì, lễ hội văn hóa đang đến gần, chúng ta phải chuẩn bị nghiêm túc. Và”
Hội trưởng nghiêm mặt:
“Trận đấu với Sairaorg. Đây sẽ là trận quyết định trong giải đấu của các ác quỷ trẻ. Không được phép lơ là. Tất cả hãy cùng chuẩn bị.”
“ “ “ “ “Vâng ạ!” “ “ “ “
Đúng vậy, lễ hội văn hóa quan trọng thật, nhưng trận đấu với Sairaorg-san còn quan trọng hơn nhiều.
“Ise-kun, khi nào hồi phục, cùng luyện tập với tôi nhé. Ở Kyoto tôi đã nhận ra rõ sự bất lực của mình. Tôi muốn mạnh hơn.”
“Được thôi, Kiba. Cứ luyện tập đối kháng cho đến trận đấu.”
Vậy là một lần nữa, tôi và Kiba sẽ bắt đầu tập luyện.
Tôi cũng rất muốn thử sức mạnh mới này lên “người đó”, để xem hiệu quả ra sao. Và rồi khiến “Hậu” thức tỉnh trong trạng thái ấy. Nhiều thứ phải làm lắm. Không biết sức mạnh mới có được cho phép dùng trong Rating Game không nữa…
“Nhưng cho dù thế nào, lần này, cùng với Hội trưởng và mọi người, chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng!”
Tôi một lần nữa khẳng định quyết tâm.
Chúng tôi phải đánh bại Sairaorg-san! Chiến thắng là điều duy nhất!


0 Bình luận