Web Novel (Chương 1 ~ 160)
Extra: Chủ đề mà anh ấy thích
18 Bình luận - Độ dài: 3,882 từ - Cập nhật:
Đã bom bên bộ kia rồi thì sao mà thiếu bộ này được nhỉ, đúng ko :3
Enjoy!
-----------------------
Chủ đề mà anh ấy thích
Giờ ra chơi, tôi dõi theo Haruto đang rời khỏi lớp, rồi tiến lại gần chỗ ngồi của Akagi-kun, người vừa nói chuyện với anh ấy lúc nãy.
"Nè nè, Akagi-kun."
"Hử? Có chuyện gì sao, Toujou-san?"
Akagi-kun quay sang phía tôi, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Thật ra là... tớ muốn biết những chủ đề mà Haruto thích."
"Chủ đề mà Haruto thích à?"
"Ừ."
Từ khi bắt đầu hẹn hò với Haruto, rồi lại cùng sống chung một nhà, ngày nào tôi cũng trò chuyện với anh ấy.
Thế nhưng, tôi bỗng nhận ra một điều.
Nội dung cuộc nói chuyện... lúc nào Haruto cũng là người chiều theo tôi.
Nói chuyện với Haruto rất vui, thời gian trôi qua lúc nào cũng thật nhanh.
Và khi tự hỏi tại sao lại vui như thế, tôi chợt nhận ra rằng, phần lớn nội dung là những chuyện mà tôi thích.
Dĩ nhiên, niềm vui ấy không chỉ vì chủ đề nói chuyện thôi.
Ánh mắt anh ấy nhìn tôi, khiến tim tôi đập thình thịch, hay những cái gật đầu nhẹ nhàng đầy dịu dàng, cũng khiến tôi rung động…
Nhưng dù sao đi nữa, sự thật là Haruto luôn chiều theo tôi trong những cuộc trò chuyện, nên lần này, tôi muốn là người chiều theo anh ấy.
Khi tôi nói vậy, Akagi-kun gật đầu “Ra vậy ha.”
"Iyaaa, Toujou-san đúng là dễ thương thật đấy. Haru nhà mình may mắn quá đi!"
Cậu ấy vừa nói vừa suy nghĩ giúp tôi về chủ đề mà Haruto thích.
"Chủ đề Haru thích à... À đúng rồi, cậu ta hay nấu ăn lắm, nên chắc nói về mấy chuyện nấu nướng cũng được đó?"
"À, chuyện nấu ăn thì gần đây bọn tớ hay nấu bữa sáng chung rồi, nên cũng nói nhiều về nó rồi ấy… Nếu có chủ đề gì tươi mới hơn một chút thì tốt quá…"
Tôi chắp tay xin lỗi: “Tớ đòi hỏi nhiều quá ha, xin lỗi nha.”
Thế mà Akagi-kun không hề tỏ thái độ khó chịu, vẫn tiếp tục suy nghĩ cho tôi.
Trước khi quen Haruto, tôi gần như không có chút tiếp xúc nào với Akagi-kun cả, trong đầu tôi tự mặc định rằng cậu ấy kiểu “dân chơi hào nhoáng hay bông đùa”.
Nhưng khi thực sự nói chuyện rồi mới biết, cậu ấy rất thú vị, và cũng là người rất chân thành.
Tôi thầm nghĩ, Akagi-kun có khi hợp với Saki lắm ấy.
Mặc dù chắc khi nói điều này ra, kiểu gì Saki cũng sẽ phản ứng kiểu “Thôi đi, không đời nào!” cho mà xem.
"Chủ đề mà Haru có thể nói chuyện hăng say với Toujou-san à… À! Có rồi!"
Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ về chuyện giữa Akagi-kun và Saki, cậu ấy vỗ tay một cái như chợt nhớ ra điều gì, rồi cười gian và bảo tôi.
"Tớ sẽ chỉ cho Toujou-san một chủ đề khiến cậu phải rùng mình, nhưng Haru thì sẽ phấn khích cực kỳ luôn đó."
Và thế là, tôi đã được Akagi-kun truyền dạy cho một chủ đề vô cùng đặc biệt.
----------------------
Sau khi ăn tối xong, tắm rửa, đánh răng đầy đủ, tôi chỉ còn chờ đến giờ đi ngủ.
Tôi đứng trước cửa phòng Haruto, lòng đầy háo hức chờ đợi xem phản ứng của anh ấy sẽ thế nào khi tôi mang chủ đề mà Akagi-kun chỉ dạy ra nói chuyện.
Tôi gõ nhẹ cửa và hỏi.
"Haruto? Em vào được hông?"
Sau một khoảng im lặng ngắn, anh ấy trả lời.
"Vào đi em."
Tôi nhẹ nhàng mở cửa và bước vào phòng.
Có vẻ Haruto đang học – một thói quen anh ấy luôn làm trước khi đi ngủ.
"Chỉ là… trước khi ngủ, em muốn nói chuyện một chút với Haruto. Được không?"
"Ừ, tất nhiên rồi. Lại đây đi em."
Haruto rời khỏi bàn học, ngồi xuống giường rồi vẫy tay gọi tôi lại gần.
Tôi vui quá trời, chạy lon ton lại ngồi cạnh anh ấy.
"Thế? Em muốn nói chuyện gì vậy? Hay là chuyện cái váy mà trước đây Ayaka phân vân không biết có nên mua không?"
"Không không, hôm nay em có một chuyện muốn hỏi Haruto."
"Chuyện muốn hỏi?"
Haruto lập tức cố gắng bắt nhịp với tôi, khiến tôi phải cố gắng kiềm nén nụ cười đang trào ra nơi khóe miệng. Rồi tôi nói ra chủ đề mà Akagi-kun đã chỉ cho mình.
"Nè, Haruto nè… có thật là mặt trời khi hết tuổi thọ sẽ biến thành hố đen không?"
"Ể?"
Haruto mở to mắt, gương mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Khoan đã, biểu cảm vừa rồi của Haruto đáng yêu quá mức luôn đó! Muốn chụp hình lại quá!
"Etto… Ayaka thật sự quan tâm tới chuyện đó sao?"
"Ưm! Hôm nay em đọc được một bài viết như vậy trên mạng, rồi thắc mắc không biết có đúng không nữa."
Chủ đề đặc biệt mà Akagi-kun đã chỉ tôi – chính là vũ trụ.
Cậu ấy bảo, khi nói đến chuyện vũ trụ là Haruto sẽ thay đổi hoàn toàn thái độ, phấn khích cực độ luôn.
"Nè Haruto, có phải mặt trời sau này sẽ trở thành hố đen không?"
"À… chuyện đó… Ayaka thật sự muốn biết hả?"
"Muốn! Rất muốn luôn!"
"Vậy à… nếu trả lời ngắn gọn thì: Mặt trời sẽ không trở thành hố đen đâu."
"Ơ? Thật á?"
"Ừ. Mặt trời quá nhỏ để có thể trở thành hố đen."
"Mặt trời nhỏ á?"
"So với các ngôi sao có thể trở thành hố đen thì đúng là nhỏ đó."
"Vậy mặt trời sẽ ra sao khi hết tuổi thọ? Mà tuổi thọ của mặt trời là gì vậy?"
Tôi cứ thế hỏi ra hết những điều đang lởn vởn trong đầu.
Và ngay lúc đó, ánh mắt của Haruto rõ ràng đã thay đổi – như thể một đứa trẻ nhỏ sắp được xem buổi biểu diễn anh hùng yêu thích, đôi mắt anh ấy lấp lánh sáng rực lên.
Dễ thương quá đi mất…
"Tuổi thọ của Mặt trời hay các ngôi sao là khoảng thời gian mà chúng có thể duy trì phản ứng nhiệt hạch trong lõi trung tâm đó."
"Nhiệt hạch…?"
Trước đó, Akagi-kun đã cảnh báo: “Nhưng nè, nếu cậu nhắc tới chủ đề vũ trụ với Haru thì chuẩn bị tinh thần nha. Cậu ta sẽ nói liên hồi bằng mấy kiến thức khó đến mức phát sốt luôn đó.”
Nhưng mà, Haruto lúc hào hứng nói chuyện như thế này hiếm lắm, và tôi muốn được nhìn thấy nhiều hơn nữa...
Quyết rồi! Tiến lên thôi nào, Ayaka!
"Nhiệt hạch là gì vậy?"
Đôi mắt Haruto lại càng sáng hơn khi tôi hỏi như vậy.
"Nhiệt hạch, nói đơn giản là khi những hạt nhân nhẹ kết hợp lại với nhau để tạo thành một hạt nhân nặng hơn."
"Vậy khi thành hạt nhân nặng hơn thì xảy ra chuyện gì?"
"Nó tạo ra năng lượng. Thực tế, trong lõi của Mặt trời, các nguyên tử hydro đang phản ứng nhiệt hạch để trở thành heli. Trong quá trình đó, một phần khối lượng được chuyển hóa thành năng lượng."
"Một phần khối lượng thành năng lượng?"
Khối lượng… tức là trọng lượng đúng không? Một phần trọng lượng biến thành năng lượng á?
"Giải thích đơn giản nhé. Giả sử một hạt nhân hydro nặng 1 đơn vị, hai hạt hợp lại thành hạt nhân heli, đáng lẽ là 1 + 1 = 2 đúng không? Nhưng thực tế khối lượng hạt nhân heli chỉ khoảng 1.8 thôi."
Hả!? 1 + 1 = 1.8!? Không hiểu gì luôn á…
"Còn lại 0.2 thì sao?"
"Chính nó trở thành năng lượng. Khối lượng chính là năng lượng. Điều này được chứng minh bởi thuyết tương đối hẹp, và công thức nổi tiếng nhất thế giới: E = mc²."
"Thuyết tương đối hẹp… À, mà công thức E = mc² thì em từng nghe qua rồi. Nó nổi tiếng lắm hả?"
"Nổi tiếng lắm chứ! Trong đó E là năng lượng, m là khối lượng, và c là một hằng số – chính là vận tốc ánh sáng. Nói cách khác, công thức này cho thấy năng lượng và khối lượng có thể chuyển hóa qua lại."
A, Haruto lại lên một tầng hứng thú nữa rồi kìa!
Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu nhiều, nhưng thấy Haruto đắm chìm nói chuyện như vậy thì tôi cũng muốn hỏi thêm nữa!
"Vậy… nếu khối lượng có thể chuyển hóa thành năng lượng thì có chuyện gì hay ho xảy ra không?"
"Có chứ! Như anh vừa nói, c là vận tốc ánh sáng – khoảng 300,000 km/s. Khi lấy c bình phương thì con số còn khủng hơn nữa. Nên khi khối lượng biến thành năng lượng thì lượng năng lượng đó là vô cùng lớn. Ví dụ, trong điện hạt nhân, người ta dùng phản ứng phân hạch của uranium – làm giảm khối lượng, và phần mất đó chuyển hóa thành năng lượng. Khối lượng mất chỉ khoảng 0.1% thôi, nhưng năng lượng tạo ra thì khủng khiếp!"
Haruto đang nói như khẩu súng liên thanh!
"Và điều tuyệt vời nữa ở công thức E = mc² là, nếu có đủ năng lượng, người ta có thể tạo ra vật chất từ chính năng lượng đó! Và loài người đã từng làm được điều này trong thí nghiệm rồi đó!"
"Th- Thật sao!? Hay quá ha! Mà… làm được vậy thì biết thêm gì nữa không?"
Tôi vẫn chưa thấy chỗ nào "hay" lắm… Nhưng nhìn Haruto hào hứng vậy thì chắc chắn là điều gì đó kinh khủng lắm rồi.
"Nhờ thí nghiệm đó mà chúng ta có thể hiểu thêm về vũ trụ ngay sau vụ nổ Big Bang."
"Ngay sau Big Bang…"
"Ừ, lúc đó vũ trụ có nhiệt độ và áp suất cực kỳ cao. Mọi thứ chỉ là năng lượng. Nhưng khi vũ trụ giãn nở nhanh chóng, nhiệt độ và mật độ giảm, và năng lượng dần chuyển hóa thành các hạt vật chất. Rồi nhờ có hạt Higgs – một loại hạt cơ bản có khả năng 'ban cho' khối lượng, các hạt như electron và quark mới trở nên 'nặng' và kết hợp tạo thành hadron."
Higgs? Ban khối lượng? Quark? Hadron? K-Không ổn rồi … đầu mình không load nổi nữa rồi…
Phải kéo cuộc nói chuyện về tầm hiểu biết của mình thôi…
"Woa, hadron đúng là ngầu thật á! Mà, quay lại chuyện phản ứng nhiệt hạch với tuổi thọ của Mặt trời đi nha…"
"À, xin lỗi, nãy lạc đề mất tiêu. Ừm, nhờ có phản ứng nhiệt hạch mà Mặt trời không bị sụp đổ đấy."
Phù, cuối cùng cũng kéo được Haruto về lại vùng hiểu biết của tôi… Hể? Mặt trời sụp đổ?
"Mặt trời có thể sụp đổ á?"
"Đúng rồi. Do có khối lượng rất lớn. Mặt trời chiếm đến 99.86% khối lượng của cả Hệ Mặt trời nên lực hấp dẫn rất mạnh – đủ sức kéo nó sụp lại. Nhưng nhờ có năng lượng sinh ra từ phản ứng nhiệt hạch, lực phản đẩy đủ để giữ cho nó không bị sụp."
"Vậy… nếu phản ứng nhiệt hạch dừng lại thì Mặt trời sẽ hết tuổi thọ và… sụp đổ?"
"Ừ, đại khái là vậy. Trước đó, nó sẽ phình to thành sao khổng lồ đỏ, rồi sau đó trở thành một sao lùn trắng – là một ngôi sao phát sáng nhờ vào phần nhiệt còn sót lại."
Ra là vậy… Mặc dù trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng nếu tiếp tục hỏi nữa chắc đầu tôi sẽ bốc khói mất… Hôm nay tạm dừng tại đây thôi.
"Vậy là, chuyện mặt trời trở thành hố đen mà em đọc được trên mạng là sai à?"
"Ừ, đúng vậy. Nhưng việc một ngôi sao trở thành hố đen thì là thật đấy. Nếu một ngôi sao có khối lượng gấp khoảng 25 lần Mặt Trời thì nó sẽ trở thành hố đen"
"Gấp 25 lần Mặt Trời… em chẳng thể tưởng tượng nổi luôn"
"Phải ha. Về mặt lý thuyết thì nhỏ hơn thế cũng có thể thành hố đen, nhưng khoảng 25 lần là ranh giới giữa sao neutron và hố đen"
"Sao neutron?"
Không hiểu gì hết… Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến từ đó… A, mắt của Haruto vừa mới lóe sáng rồi kìa!
"Sao neutron là thiên thể gần sát ranh giới trở thành hố đen, và cũng là vật thể nặng nhất vũ trụ. Chỉ một cục đường bằng hạt đậu cũng nặng đến hàng trăm triệu tấn. Nó là thiên thể đỉnh cao đấy"
"Woah… tuyệt thật đó! Vậy cái đó cũng được tạo ra khi một ngôi sao như Mặt Trời kết thúc tuổi thọ à?"
"Đúng rồi! Sao neutron được sinh ra từ vụ nổ siêu tân tinh"
"À, em cũng từng nghe nói đến siêu tân tinh đó! Là một vụ nổ cực mạnh đúng không?"
"Phải rồi. Như anh nói khi nãy, các ngôi sao luôn bị lực hấp dẫn của chính mình kéo sụp lại. Năng lượng từ phản ứng nhiệt hạch chống lại điều đó. Nhưng các sao nặng hơn Mặt Trời thì ngoài hydro, chúng còn có thể thực hiện phản ứng hạt nhân với heli, carbon, oxy... và cuối cùng tạo thành sắt. Mà sắt thì có hạt nhân ổn định nhất nên không thể tiếp tục phản ứng nhiệt hạch được nữa. Khi đó, ngôi sao mất đi nguồn năng lượng để chống lại hấp dẫn và bắt đầu sụp đổ cực nhanh về phía lõi. Phần lõi sắt sẽ bị áp suất khủng khiếp ép đến mức electron dính vào hạt nhân, khiến proton bắt electron và biến thành neutron. Rồi khi đầy neutron, lực gọi là áp suất suy biến của neutron sẽ đẩy ngược lại và toàn bộ lớp vỏ ngôi sao sẽ bị thổi tung vào không gian. Đó chính là vụ nổ siêu tân tinh"
"Woah! Tuyệt ghê!"
Tôi chẳng hiểu gì hết luôn.
Proton bắt electron á? Áp suất suy biến của sao neutron? Vũ trụ thật là tuyệt vời nhỉ.
"Sau đó, nếu ngôi sao neutron – vốn là sao không thể sụp đổ – mà vẫn sụp đổ thì sẽ trở thành hố đen"
"Hả? Không phải cái sao chưuu gì đó là không thể sụp đổ mà? Vậy mà vẫn sụp được à?"
"Đúng thế. Sao neutron không sụp đổ được là nhờ nguyên lý loại trừ Pauli – nguyên lý nói rằng các hạt fermion không thể cùng tồn tại ở một trạng thái trong một không gian. Vì thế, fermion được biểu diễn bằng một loại số đặc biệt gọi là số Grassmann. Ngoài ra còn có nguyên lý bất định Heisenberg nữa. Nguyên lý này nói rằng Δx•Δp ≧ ħ/2 – nghĩa là, khi biết vị trí của hạt càng chính xác thì động lượng càng tăng. Trong sao neutron, các neutron bị nhốt chặt nên động lượng của chúng cực cao. Điều đó tạo ra áp suất suy biến để chống lại hấp dẫn. Nhưng nếu khối lượng vượt quá giới hạn, áp suất này không còn đủ mạnh, và sao neutron sẽ sụp đổ"
"Ra vậy. Ừm ừm, trọng lực quả thật là khủng khiếp ghê"
Nguyên lý loại trừ Pauli… nghe như tên tiệm bánh mới mở trước ga nhỉ? Heisenberg thì giống quán cà phê thật ngon ấy… nghe mà đói luôn…
"Vậy nếu ngôi sao không thể sụp đổ mà lại sụp, thì chuyện gì xảy ra?"
Tôi gắng vắt óc suy nghĩ để hỏi, Haruto lại nở nụ cười hạnh phúc rạng rỡ.
Aaaa… chỉ cần thấy nụ cười này là tôi thấy đáng giá hết luôn rồi…
"Chuyện đó thì không ai biết. Khi sao neutron sụp đổ thành hố đen, quanh nó sẽ hình thành 'chân trời sự kiện' – một vùng mà cả ánh sáng cũng không thể thoát ra. Vì không có tương tác giữa bên trong và bên ngoài chân trời sự kiện, nên không thể quan sát. Theo thuyết tương đối rộng, bên trong đó tồn tại điểm kỳ dị – nơi mật độ trở nên vô hạn. Nhưng thực tế thì chưa biết rõ. Bên trong hố đen là nơi mà các định luật vật lý hiện tại không còn hiệu lực"
"Thật sao… hố đen đúng là phi thường nhỉ"
"Ừ. Nhưng nếu thuyết tương đối rộng được hợp nhất với thuyết lượng tử để tạo ra lý thuyết hấp dẫn lượng tử, thì con người có thể sẽ dịch chuyển tức thời (warp) được đó"
"Hả? Dịch chuyển tức thời? Thật hả!?"
Ủa gì vậy, sao nghe giống phim viễn tưởng ghê… Haruto đang đùa mình à?
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, nhưng ánh mắt Haruto vô cùng nghiêm túc. Mắt anh ấy như một đứa trẻ đang cầm lưới đi bắt bướm vậy…
Dễ thương quá…
"Thật mà. Để anh giải thích dễ hiểu nha…"
Haruto lấy một tờ giấy đặt lên bàn, vẽ hai điểm, đặt tên một điểm là A, điểm kia là B.
"Nếu di chuyển từ A đến B bình thường, phải đi qua bề mặt giấy thế này"
Anh ấy nối hai điểm bằng một đường thẳng.
"Nhưng nếu gấp tờ giấy lại như thế này…"
Haruto gấp giấy để hai điểm chạm vào nhau.
"Thì A và B dính vào nhau, và ta có thể di chuyển trong chớp mắt. Đó là cái gọi là cầu Einstein–Rosen"
"…Ừm. Lý thuyết thì em hiểu rồi… Nhưng điều đó có thật sự khả thi không?"
"Về lý thuyết thì không có gì mâu thuẫn nên là khả thi. Theo thuyết tương đối rộng, không–thời gian là một mặt phẳng hình học mềm mại, có thể bị vật chất làm biến dạng. Vì thế, việc uốn cong không gian là khả thi. Nhưng để con người có thể warp dựa trên nguyên lý đó thì vẫn còn nhiều vấn đề"
Lại nữa rồi, thuyết tương đối rộng!!
Cứ mỗi khi từ đó xuất hiện là mắt Haruto lại sáng rực lên!
"Vấn đề đó là gì vậy?"
"Vấn đề đầu tiên là cần một lượng năng lượng khổng lồ để bẻ cong không gian. Dù sao, các wormhole (hầm sâu không–thời gian) có thể tồn tại tự nhiên, và có người cho rằng chúng chính là điểm kỳ dị bên trong hố đen. Nhưng như anh đã nói, hố đen có chân trời sự kiện – vào rồi thì không bao giờ ra được. Tệ hơn, lực thủy triều kinh hoàng bên trong sẽ xé mọi thứ thành hạt cơ bản trong tích tắc"
"Vậy là dịch chuyển tức thời vẫn là điều không thể rồi nhỉ"
"Vậy ra là thế. Hơn nữa, không gian còn liên kết chặt chẽ với thời gian. Khi không gian bị bẻ cong thì thời gian cũng bị bẻ cong, tức là tốc độ trôi của thời gian sẽ chậm lại. Giả sử con người vượt qua được các vấn đề như lực thủy triều và có thể đi qua wormhole, thì ngay khoảnh khắc warp xong, có khi lại đến thế giới của mười nghìn năm sau cũng nên."
"Vậy thì warp còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ."
"Đúng không? Nếu nhân loại thật sự muốn tạo ra wormhole, thì ngoài công nghệ điều khiển trọng lực, còn cần thêm một thứ quan trọng nữa là khả năng sử dụng năng lượng âm. Nhưng loại năng lượng âm này đến giờ mới chỉ quan sát được một chút, và việc ứng dụng thực tế thì vẫn còn là giấc mơ xa vời."
"Ra vậy... Tương lai mà con người có thể warp chắc vẫn còn xa lắm ha."
"Ừ. Nhưng nếu chỉ nói về mặt lý thuyết thì ngoài wormhole, vẫn còn có cách khác để vượt qua tốc độ ánh sáng – đó là cái gọi là Alcubierre Drive. Lý thuyết này được lấy cảm hứng từ việc toàn bộ vũ trụ đang giãn nở và sự giãn nở đó còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Về cơ bản, tàu vũ trụ sẽ được bao bọc bởi một lớp màng như bong bóng, rồi không gian phía sau nó sẽ..."
"...À, xin lỗi! Anh mải mê quá... Ayaka chắc chẳng thấy mấy chuyện này thú vị đâu nhỉ?"
Haruto chợt nhận ra và ngừng nói, hơi đỏ mặt vì ngượng.
Aaaa... rõ ràng tôi đang ngắm nhìn Haruto nói chuyện với vẻ rất say mê mà...
Tôi muốn được nhìn thấy Haruto như này mãi mãi luôn!
"Không phải đâu! Vừa rồi anh nói rất thú vị đó! Nói nữa đi!"
"Th-thật không...?"
"Thật mà! Em muốn nghe Haruto nói về vũ trụ nhiều hơn nữa!"
"V-vậy thì..."
Haruto có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được và lại bắt đầu nói tiếp, vừa quan sát nét mặt của tôi.
Chết thật... Haruto lúc này dễ thương quá đi mất, làm tim tôi đập thình thịch không ngừng luôn!
Tôi nghĩ mình sẽ bị “nghiện” nghe Haruto nói chuyện vũ trụ mất thôi!
"Alcubierre Drive là một lý thuyết đột phá cho phép vượt qua tốc độ ánh sáng mà không mâu thuẫn với nguyên lý bất biến của tốc độ ánh sáng trong thuyết tương đối hẹp. Nhưng mà, nó cũng có nhiều tác dụng phụ rất rắc rối..."
Và thế là, tôi cứ tiếp tục ngắm nhìn Haruto say sưa kể về vũ trụ cho đến tận khuya hôm đó.
----------------------------
"Toujou-san, cậu nói chuyện với Haru được chưa?"
"Rồi! Tụi tớ nói được rất nhiều luôn đó! Cảm ơn cậu nhé, Akagi-kun!"
"Vậy thì tốt rồi. Mà... cậu có hiểu gì không?"
"Chẳng hiểu gì luôn á! Nhưng nè, tớ cảm giác mình thông minh lên được chút xíu đó?"
"Ồ? Vậy à?"
"Ừm! Ví dụ nè, E=mc² thực ra chính xác phải là E=γmc², và cái γ này gọi là hệ số Lorentz đó nha..."
"À, xin lỗi Toujou-san. Tớ phải lên phòng giáo viên có chút việc, chuyện đó để sau nhé! Bye!"
"Ơ, đợi đã! Cái hệ số Lorentz đó liên quan chặt chẽ với nguyên lý bất biến tốc độ ánh sáng mà!"
"Tên Haru đó! Gì mà đi tẩy não Toujou-san vậy hả! Làm ơn tiết chế lại đi, đồ mọt sách vũ trụ!!"
"Nghe nói là khi vật thể tiến gần đến tốc độ ánh sáng thì sẽ trở nên nặng hơn, và chiều dài của nó cũng ngắn lại đó!"
--------------------
Tôi đã phân vân không biết nên để chương này vào phần ngoại truyện không, rồi cuối cùng lại cho vào đây
P/s: Tui hận lão tác vì đã viết chương này :v


18 Bình luận
Mà lão tác kiếm tài liệu hay là lão hiểu mấy cái này mà viết ra kinh dị vl:))
P/s: thế quái nào hiểu đc hết toàn bộ luôn
P/s: t hiểu đc gần hết đống main nói đấy
Ng xem của TVTV - Thư Viện Thiên Văn =))
Sau này cưới chị về r đừng đi lái tàu vũ trụ nhé anh(lái theo 2 nghĩa luôn ấy còn nghĩa gì ae tự tưởng tượng ra he🐧)
Banh xác cả làng anh ko còn đường về đó(cũng theo 2 nghĩa như trên🐧)